Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 2 - Hành Trình Rời Thành-Chương 92 : Đoạt quyền
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 2 - Hành Trình Rời Thành-Chương 92 : Đoạt quyền

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 92: Đoạt quyền.

Trên người cô bé khoác một chiếc áo bông người lớn, là loại có màu xám bạc rất thường thấy, bề mặt của nó có mấy vết rách, bông bên trong đã lộ cả ra ngoài, tạo thành một đám lù xù.

Khóa kéo của áo bông đã hỏng, dùng một sợi dây buộc lại làm khóa, không hề kín. Chiếc áo hơi dài, kéo dài tới tận đầu gối cô bé, chỉ lộ ra một đôi chân nhỏ và bàn chân ở bên ngoài, giày thì một chiếc là giày thể thao cũ nát màu xám, một chiếc là giày màu đỏ hơi lớn.

Có thể là vì hai chiếc giày cao thấp không bằng nhau, nên khi cô bé bước đi có chút không tự nhiên lắm.

Nàng hơi khẩn trương đứng trước mặt Sở Vân Thăng, như là sợ bị người ta nhìn ra tâm tư của mình.

Thế nhưng ánh mắt nàng thì lại nhìn không chớp mắt vào chén cháo Sở Vân Thăng đang bưng trong tay.

"Ừ, con lại nếm thử xem." Sở Vân Thăng đột nhiên nhớ tới cô gái nhỏ chỉ bé hơn nàng một chút đã chết thảm trong chiếc xe giữa biển xác chết kia, trái tim hơi run rẩy, đưa chén qua cho nàng, nói gì nữa cũng là dư thừa, trong ánh mắt bé gái đã lộ ra sự khát vọng và đói bụng vô tận.

Nàng tựa như không nghe thấy lời Sở Vân Thăng, đứng yên không nhúc nhích.

"Nếm thử xem..." Sở Vân Thăng cố gắng nặn ra một nụ cười.

"A!" Bé gái nhìn chén cháo mà Sở Vân Thăng đưa tới, như bị dọa phải hô lên một tiếng, giơ lên cánh tay giấu trong ống tay áo thật dài, vừa muốn tiếp lấy chén cháo, vừa lại gượng gạo rụt trở về.

"Chú, người ăn rồi chừa lại cho con một miếng nhỏ là được." Bé gái nói với giọng do dự xen lẫn với một chút khiếp đảm.

"Chú không đói, con ăn đi." Sở Vân Thăng kéo tay nàng, đặt chén cháo vào.

"Con chỉ ăn một miếng nhỏ thôi nhé." Bé gái nói như cam đoan.

Nàng lắc lắc lư lư bưng chén cháo lên, cúi đầu cố gắng chỉ húp một chút sát mép, nhưng lại khống chế không nổi cơn đói, húp một ngụm lớn rồi mới lưu luyến không rời buông ra, phút cuối cùng còn dùng lưỡi liếm qua thành chén một chút.

"Ăn ngon không?" Sở Vân Thăng đặt hổ con xuống dưới đất, đốt điếu thuốc lá, hắn cảm thấy trong lòng mình đang xốn xao.

"Vâng, ngon ạ!" Bé gái không nhịn được gật đầu, lại thành thật đưa chén cháo lại đến trước mặt Sở Vân Thăng.

"Nếu ăn ngon, vậy thì con cứ lấy ăn đi, chú không cần đâu." Sở Vân Thăng đẩy chén cháo ra, nói.

Bé gái ngẩn ngơ nhìn Sở Vân Thăng, sau một lát mới cẩn thận hỏi: "Thế nhưng chú còn chưa ăn mà, sẽ không bị đói chứ?"

Sở Vân Thăng lắc đầu không nói.

Bé gái thấy Sở Vân Thăng không giống như đang nói dối, suy nghĩ một chút, lại khẩn trương nói: "Cảm ơn chú, con có thể để dành cho mẹ con ăn một chút được không, mấy ngày nay mẹ con còn chưa ăn gì cả."

Sở Vân Thăng khoát khoát tay, trong lòng phiền muộn không nói nên lời, cứng rắn nói: "Tùy con."

Bé gái thấy hắn bỗng nhiên trở nên có chút "hung dữ", giật mình một cái, không dám nói thêm gì nữa, bưng chén cháo bước cao bước thấp chạy đến chỗ đám người lão Thôi, trong lúc đó còn quay đầu lại nhìn Sở Vân Thăng vài lần.

Kỳ thực Sở Vân Thăng không hề "hung dữ" gì với nàng, chỉ là hắn bị cô bé này ảnh hưởng đến tâm tình không lâu trước đây hắn đã chôn dấu vào sâu trong đáy lòng, cái cảnh tượng thảm thiết như địa ngục đó, từng khiến cho lòng hắn như chết đi một lần. Lúc này tỉnh táo lại, bé gái đã hoảng hốt chạy ra xa, Sở Vân Thăng chỉ có thể âm thầm tự giễu.

Cũng không lâu lắm, điếu thuốc của Sở Vân Thăng còn chưa hút xong, liền thấy lão Thôi bưng chén cháo kia, dẫn theo một người phụ nữ cùng với cô bé gái, vội vội vàng vàng đi tới. Lão Thôi đi rất nhanh, người phụ nữ kia chỉ có thể cố gắng theo sát phía sau, bé gái bị nàng lôi theo có hơi nghiên nghiên ngả ngả.

"Sở tiên sinh, trẻ con đói quá nên mới không hiểu chuyện, tôi trả thức ăn lại cho ngài, xin ngài đừng rời đi mà!" Lão Thôi vội vàng nói, đặt chén cháo xuống trước mặt Sở Vân Thăng, cháo bên trong không giảm đi chút nào.

Khi mà lão Thôi nghe được cô bé nói cái chú mới tới kia đưa cháo cho nàng, đã vô cùng lo lắng. Hắn đoán có lẽ là Sở Vân Thăng bất mãn với thức ăn nên muốn rời đi, bởi vì hắn nghe bé gái nói, Sở Vân Thăng hầu như không húp một ngụm nào, ngay cả Triệu Sơn Hà mà lão Thôi tín nhiệm nhất cũng húp nửa chén cháo, bằng không sẽ đói bụng, đào đâu ra sức mà ứng phó với những tình huống nguy hiểm?

"Rời đi gì cơ?" Sở Vân Thăng kinh ngạc nói.

Lão Thôi ngây ra một lúc, bật thốt lên: "Ngài không ăn cháo, không phải vì muốn bỏ đi sao?"

Sở Vân Thăng lắc đầu, sở dĩ hắn nguyện ý để mấy người lão Thôi thuê, hoàn toàn không phải bởi bọn họ có thể cung cấp thức ăn, trong Vật Nạp phù của hắn có đủ dự trữ cho bản thân rồi, chỉ là khi hắn nhìn thấy đoàn người lão Thôi, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác muốn hướng tới đoàn thể một cách khó giải thích. Lại cộng với việc nếu như chỉ một mình hắn dẫn theo hổ con lên đường, hắn không thể nào chạy suốt cả 24 tiếng được, nhất định phải ngủ đầy đủ mới có thể có tinh thần để đối phó với các tình huống nguy hiểm có thể đột nhiên xảy ra trong khi đi đường, mà đoàn xe của lão Thôi thì có thể đổi tài xế, chạy liên tục 24 tiếng không ngừng nghỉ.

Bởi vì không biết còn phải vòng qua bao nhiêu xa, 150 km sẽ có chuyện gì xảy ra không, nói chung Sở Vân Thăng cảm thấy nếu có thể đến được Kim Lăng trong vòng vài ngày đã là tốt lắm rồi.

Nói rõ ràng xong, lão Thôi cũng thở phào nhẹ nhõm, người bình thường nếu như không được chiến sĩ thức tỉnh bảo vệ, lỡ như gặp phải côn trùng thì chỉ có một con đường chết.

Số cháo còn lại cũng chuyền tay nhau một vòng, Sở Vân Thăng đã nói là đưa cho cô bé, mà cô bé lại muốn đưa cho mẹ mình, mẹ nàng ăn một miếng, lại đưa qua cho lão Thôi, nhưng lão Thôi cũng không ăn mà mang về cho người phụ nữ đang mang thai kia..

Dưới sự cảm ơn thắm thiết của mẹ cô bé, Triệu Sơn Hà hét lớn một tiếng, tất cả mọi người trở lại trên xe, toàn bộ đội ngũ lại bắt đầu tiếp tục xuất phát.

Bọn họ khá may mắn, đi sát theo biên giới khu vực phóng xạ được một quãng đường rất dài nhưng không hề gặp phải một con quái vật nào, ngược lại còn gặp được ba chiến máy bay trực thăng!

Trong nháy mắt khi nhìn thấy máy bay trực thăng vũ trang, người trong xe đều chạy ra, thậm chí còn có người đứng trên trần xe, lớn tiếng kêu cứu.

Hoàng Nhân Khoan là kích động nhất, thậm chí còn cầm lấy súng của Điền Duy Đại, hướng không trung bắn liên tiếp vài phát, hy vọng có thể khiến cho đối phương chú ý.

Đáng tiếc, có vẻ như người trên máy bay trực thăng hoàn toàn không thèm đoái hoài gì tới, xẹt qua đỉnh đầu của mọi người, đâm thẳng vào trong khu vực phóng xạ mờ ảo, từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Hoàng Nhân Khoan thậm chí không thèm giữ cái hình tượng ung dung bình tĩnh trước nay của hắn, đứng ở trên đỉnh xe kích động chửi ầm lên, tuyên bố rằng đợi đến khi hắn tới được Kim Lăng nhất định sẽ phải khiến những người này đẹp mặt.

Sở Vân Thăng ngồi yên trong xe, không hề nhúc nhích chút nào, hắn hiểu rõ quân đội nếu vào lúc này mà còn liều chết phái máy bay trực thăng ra, tuyệt đối không phải là để tìm kiếm người sống sót, nhất định là bọn họ có nhiệm vụ không thể không đi nào đó, chắc chắn sẽ không vì một đám người mà quay trở về địa điểm xuất phát.

Tất cả còn phải dựa vào chính mình.

Sở Vân Thăng nắm chắc thời gian tu luyện Dung Nguyên Thể, kiếm chiến kỹ của hắn bị cảnh giới giai đoạn đầu bó buộc quá nhiều, chỉ có thể phóng ra sáu bóng kiếm, gặp phải đàn côn trùng số lượng nhỏ còn đỡ, nếu gặp phải đàn côn trùng quy mô lớn, còn cả cái loại Kim Giáp Trùng kia, thì chỉ có thể kiệt sức chết trận mà thôi.

Hơn nữa, hắn bây giờ đến một tấm nguyên phù tấn công cũng không có, còn cần phải tích cóp nguyên khí để chế tạo mấy món bảo bối giữ mạng này.

Nếu như có thể nhanh chóng đột phá cảnh giới Ba Nguyên Thiên, hắn còn có thể chế Phong Thú phù số lượng lớn, bắt giữ lượng lớn quái vật làm tốt thí.

Đến buổi chiều một chiếc xe hơi gặp phải sự cố, lão Thôi dẫn người vội vàng sửa chữa, Sở Vân Thăng biết mình cũng không giúp được gì, ngồi yên tại chỗ ngủ một giấc, hắn liều mạng tu luyện suốt một ngày, bây giờ đã sức cùng lực kiệt rồi.

Vì tuyến đường cho đoạn tiếp theo, đám người Lê Việt và Triệu Sơn Hà lại cãi vã một trận, Triệu Sơn Hà cho rằng cần đảo qua các thôn trấn gần đó để tìm kiếm lương thực, mà Lê Việt thì lại cho rằng dù có đói bụng cũng phải nắm chặt thời gian di chuyển.

Lần này Hoàng Nhân Khoan không nói gì, nhưng lại âm thầm ủng hộ cho Lê Việt.

Lê Việt nói Triệu Sơn Hà là lòng dạ đàn bà, trong thời loạn thế này sống sót được mới là quan trọng nhất.

Triệu Sơn Hà phản bác rằng hắn không có nhân tính, mấy người lão Thôi đã ba ngày không ăn gì rồi, nếu tiếp tục hai ngày như thế nữa chắc chắn sẽ chết! Mà những gì ăn được bọn họ đều ưu tiên cấp cho chiến sĩ thức tỉnh, bây giờ ăn đồ ăn giữ mạng của người ta, nhưng lại muốn vứt bỏ họ, đúng là cầm thú.

Sau đó ai cũng ôm bụng tức giải tán, tới ban đêm, thừa dịp lúc Triệu Sơn Hà đi ra ngoài, Lê Việt lén lút đến gần Sở Vân Thăng, nói: "Sở, tình hình bây giờ rất rõ ràng, chúng ta không thể tiếp tục nghe theo Triệu Sơn Hà, bằng không có chết cũng không biết là chết như thế nào, bây giờ trong bảy người, Hoàng Nhân Khoan đã chọn trung lập, Vu Bà và Đầu Bếp đáp ứng đứng bên phía ta, chỉ cần cậu đồng ý, Điền Duy Đại ba phải kia chắc chắn không dám phản đối."

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Tại Thiên Đình Đánh Tạp Đi Làm (Ngã Tại Thiên Đình Đả Tạp Thượng Ban

Copyright © 2022 - MTruyện.net