Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 2 - Hành Trình Rời Thành-Chương 96 : Hỗn chiến
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 2 - Hành Trình Rời Thành-Chương 96 : Hỗn chiến

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 96: Hỗn chiến.

Việc ép Hoàng Nhân Khoan xuống dưới đó, Sở Vân Thăng cũng không còn cách nào khác, bây giờ hắn không thể rời khỏi trần xe đi xử lý những con Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng đã tiến vào trong xe kia, một mình Điền Duy Đại căn bản không thể nào bảo vệ cho trần xe được. Chỉ cần hắn vừa lui, Điền Duy Đại chắc chắn sẽ chết, mà một khi Điền Duy Đại ngã xuống, toàn bộ chiếc xe chỉ có thể dựa vào một mình Sở Vân Thăng, hoàn toàn không thể phòng thủ được.

Khả năng phòng ngự của Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng cũng không mạnh, Hoàng Nhân Khoan với năng lực băng chỉ cần bình tĩnh lại, tuyệt đối có thể ứng phó được. Chỉ là Sở Vân Thăng hoàn toàn không nghĩ tới Hoàng Nhân Khoan lại nhát chết đến mức này!

Khi đối mặt với côn trùng, quái vật, sợ hãi đồng nghĩa với cái chết, cho dù may mắn không chết thì tương lai chắc chắn cũng sẽ chết. Chỉ có liều mạng, mới có hy vọng, Sở Vân Thăng với bao nhiêu lần tìm đường sống trong chỗ chết sớm đã hiểu được đạo lý này.

Sau khi hắn đạp Hoàng Nhân Khoan vào trong xe, liền không quản đến y nữa, tình thế nguy hiểm thế này dù có muốn quản cũng quản không được. Nhanh chóng đổi băng đạn mới, hắn bắn vài phát liên tiếp, bắn chết hai con Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng đang chuẩn bị xông vào trong ô tô.

Mà tình huống bên kia của Triệu Sơn Hà lại càng không ổn, tấn công mà họ gặp phải còn hơn xa bên đầu Sở Vân Thăng, không cần quay đầu cũng có thể nghe được những tiếng Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng không ngừng đập lên cửa sổ xe, cùng với tiếng rống giận của Triệu Sơn Hà.

Sở Vân Thăng và Điền Duy Đại đã bị Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng ép cho phải dựa sát lưng vào nhau, hổ con nép vào dưới chân hắn, thỉnh thoảng cúi đầu gầm rú, đánh bay những con côn trùng liều lĩnh xông tới.

Với năng lực của hổ con bây giờ tối đa cũng chỉ có thể làm được như vậy. Muốn giết chết Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng, trừ khi là côn trùng nguyện ý lao xuống đánh xáp lá cà với hổ con, bằng không chỉ dựa vào tiếng hổ gầm có ẩn chứa năng lực phong thì chỉ có thể bức lui côn trùng mà thôi.

Có điều, Sở Vân Thăng phát hiện nó càng ngày càng có khuynh hướng thích sử dụng móng vuốt, phóng ra móng vuốt gió sắc bén tấn công những con côn trùng lao đến quá gần, chỉ là hiệu quả thể hiện bây giờ cũng chưa quá rõ ràng.

Lúc này, vẫn còn hơn hai mươi con Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng, như những chiếc đèn lồng màu xanh, bay lượn xung quanh Sở Vân Thăng và Điền Duy Đại.

Điền Duy Đại đã bị thương, bị cái mỏ bén nhọn của Thứ Hấp Trùng mổ trúng, nếu như không phải Sở Vân Thăng kịp thời ứng cứu, chỉ sợ hắn sớm đã bị hút khô rồi.

Sức tấn công cường hãn và khả năng phòng ngự quỷ dị của Sở Vân Thăng khiến cho Điền Duy Đại gần như không dám tin vào mắt mình. Có đôi khi hắn quay đầu nhìn, rõ ràng thấy Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng đâm trúng Sở Vân Thăng, thế nhưng không biết vì sao, cái mỏ của nó thủy chung không thể nào mổ rách được cái áo bông màu xám cũ nát của Sở Vân Thăng.

Điền Duy Đại cũng như mấy người Triệu Sơn Hà chỉ biết Sở Vân Thăng là một chiến sĩ hệ hỏa dùng súng, nhưng từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ, hắn còn chưa bao giờ thấy trên người Sở Vân Thăng phát ra bất cứ năng lượng hỏa gì để phòng ngự, cái hiện tượng kỳ quái này lại càng làm hắn không thể hiểu nổi.

Sở Vân Thăng thực ra không hề nhẹ nhàng như Điền Duy Đại nghĩ, nguyên khí phòng ngự mà Lục Giáp phù cấp hai có thể cung cấp cũng không thể kéo dài, chỉ cần đàn Thứ Hấp Trùng liên tục không ngừng phóng ra chất lỏng màu xanh lục tấn công hắn, lại thêm cái miệng hình cây kim hút của chúng nó tấn công, bản thân chắc gì đã có thể chịu được bao lâu.

Hơn nữa, đạn của hắn cũng không nhiều lắm, đạn súng trường của Điền Duy Đại thì súng lục của hắn không dùng được, một khi hết đạn, hắn không thể không lấy tên băng với tốc độ chậm hơn nhiều ra đối phó lũ Thứ Hấp Trùng này.

Những tiếng kêu gào sợ hãi bên trong chiếc xe buýt dưới chân Sở Vân Thăng đã ngừng lại, chỉ còn những tiếng thút thít mơ hồ. Tuy hắn không đi xuống nhìn, nhưng đại khái có thể đoán được là Hoàng Nhân Khoan đã phát huy được một chút tác dụng.

Cũng may là tài xế bình yên vô sự, bằng không chẳng những là bị Thứ Hấp Trùng giết chết, mà một vụ tai nạn nghiêm trọng cũng có thể khiến cho những người trong xe chết không ít.

"Ta ra phía sau xem." Sở Vân Thăng nhanh chóng giải quyết mấy con, áp lực của Điền Duy Đại liền giảm đi nhiều, một người đã hoàn toàn có thể ứng phó được.

Nhìn về phía nam đã không còn Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng xuất hiện, những cản trở phía trước sắp sửa bị bọn họ đáng tan!

Nhưng tình hình phía sau thì vô cùng không ổn, bốn người bọn Triệu Sơn Hà hầu như đều bị bao vây bên trong biển ánh sáng màu xanh lục rực rỡ.

Sở Vân Thăng yểm hộ cho Điền Duy Đại đổi băng đạn, sau đó thả người nhảy xuống cái lỗ lớn mà hắn đốt thủng kia, vừa rơi xuống đã dẫm phải đùi một người, khiến cho người đó hét lên một tiếng đau đớn.

Là tiếng của Hoàng Nhân Khoan, Sở Vân Thăng định thần nhìn lại, Hoàng Nhân Khoan đang vặn vẹo ngồi dưới đất, bốn phía rơi vãi rất nhiều khối băng, trước mặt còn có một cái xác Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng bị cắt nát, vẻ mặt y có chút đờ đẫn.

Lão Thôi một bên vẻ mặt buồn rầu đỡ lấy Hoàng Nhân Khoan, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Sở Vân Thăng thấy trong xe không còn Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng nữa, lập tức lướt ánh mắt nhìn lại những người còn sống, gia đình của người đã chết đang thấp giọng khóc lóc, nhưng người bị thương chỉ cắn răng không dám rên rỉ, đám con nít thì được người lớn giấu xuống bên dưới chỗ ngồi, lộ ra những ánh mắt sợ hãi.

Hắn đang định đi ra ngoài, đột nhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi:

"A!...."

"Cố lên! Mạnh hơn chút nữa!"

"Đừng bỏ cuộc, cố lên! Sẽ ra được thôi!"

....

Sở Vân Thăng bị dọa cho giật mình.

Trên hàng ghế phía sau, một người phụ nữ mang thai đang bị mấy người đè xuống, gào lên những tiếng đau đớn thấu tim, quần cũng đã bị kéo xuống, vị bác sĩ nam duy nhất trong đoàn xe của lão Thôi đang khẩn trương giữ lấy hai chân nàng.

Không ngờ lại muốn sinh vào lúc này!

Sở Vân Thăng đoán chắc là sinh non, trong phen chiến đấu va chạm kịch liệt vừa rồi, có lẽ người phụ nữ mang thai này bị va phải hoặc có nguyên nhân gì đó, mới khiến bị sinh non.

"Để nàng cắn quần áo, nhanh lên!" Lão Thôi bỗng nhiên đứng lên nói, bây giờ mọi người đều sợ sẽ lại thu hút quái vật tới.

"Ư!~ư!" Tiếng kêu gào giãy dụa của người phụ nữ đã biến thành những tiếng kêu rên trầm thấp.

Chuyện thế này Sở Vân Thăng cũng không giúp gì được, mà tình hình chiến đấu phía sau lại vô cùng khẩn cấp, sau khi xác định là trong xe đã an toàn, Sở Vân Thăng liền nhảy lên nắm lấy mé lỗ thủng trên trần xe, kéo thân thể lần nữa nhảy lên.

Phía trước còn dư lại hai ba con Thứ Hấp Trùng, Điền Duy Đại cộng với hổ con cũng ứng phó không cật lực lắm, Sở Vân Thăng tăng tốc chạy về phía đuôi xe. Khoảng cách giữa hai xe khá xa, Sở Vân Thăng thuận thế nhảy xuống khỏi xe buýt, không ngừng chút nào, cao tốc lao tới, đón lấy chiếc xe buýt phía sau, trực tiếp dẫm lên cửa sổ thủy tinh chắn gió rồi nhảy lên trên.

Tình trạng của bốn người Triệu Sơn Hà đã vô cùng nghiêm trọng, ba người Triệu Sơn Hà, Lê Việt, Đầu Bếp quây thành vòng tròn, Vu Bà đứng ở chính giữa. Lũ Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng bay múa đầy trời không ngừng vồ xuống, bám dày đặc lên thân ba người, Triệu Sơn Hà và Lê Việt không ngừng phát ra năng lượng hỏa, đẩy văng côn trùng bám trên người ra, Đầu Bếp thì cả người được phủ những khối băng kiên cố, phóng ra những mảnh băng nhỏ như lưỡi đao, bay vòng xung quanh ba người, cắt giết Thứ Hấp Trùng.

Bốn người đều đã bị thương, trong đó thương thế của Lê Việt là nặng nhất, trên đùi đã bị đâm thủng, máu tươi chảy dọc theo quần nhỏ xuống mui xe, đại khái là đã đâm xuyên qua mạch máu nào đó, chỉ có thể dựa vào một chân còn lại miễn cưỡng dựa lên người ba người kia, Vu Bà ở phía sau đang giúp hắn chữa thương.

"Pằng, pằng, pằng.." Sở Vân Thăng bắn liền mấy phát, dọn sạch hơn phân nửa số Thứ Hấp Trùng đang bám trên người bọn họ.

Mấy người thấy Sở Vân Thăng đến, đầu tiên là giật mình hoảng sợ tưởng rằng xe phía trước đã mất, tiếp theo mới phát hiện, quái vật ở phía trước đã sắp bị quét sạch, đều âm thầm kinh hãi, chỉ trong chốc lát như vậy mà hắn và Điền Duy Đại có thể giải quyết xong hết?

Sở Vân Thăng cũng không trực tiếp đi qua đó, mà là đứng chỗ giữa xe, hai tay giữ súng, không ngừng ngắm bắn. Lượng nguyên khí của hắn đã tiêu hao mất phân nửa, đạn cũng không còn nhiều lắm, nhưng đôi khi một phát đạn của hắn vẫn bắn không trúng con Thứ Hấp Trùng nào!

"Sở, anh đi xuống dưới đi, quái vật tiến vào trong xe rồi! Nhanh!" Triệu Sơn Hà ra sức hô.

Còn chưa đợi cho Sở Vân Thăng kịp phản ứng, xe buýt bỗng bắt đầu lắc lư kịch liệt, đâm xiên đâm vẹo, tựa hồ tài xế đã không khống chế được tay lái nữa.

Sở Vân Thăng lập tức dùng đạn nguyên khí đốt thủng trần xe, nhảy xuống, còn chưa đứng vững thì trước mặt đã có một thứ màu xanh lập lòe vồ đến, còn chưa kịp giơ súng lên bắn thì sáu cái chân của Thứ Hấp Trùng đã bám chặc lên người hắn, cái mỏ sắc nhọn của nó mổ mạnh xuống đầu Sở Vân Thăng.

Sở Vân Thăng cố nhịn đau, nhanh chóng kề súng lục lên thân thể Thứ Hấp Trùng, Pằng một phát, bắn nó nát bét, chất lỏng màu xanh lục phát ra huỳnh quang và máu tươi của loài người bắn tung tóe đầy sàn xe.

Trong xe còn hai con nữa!

Đã chết mất vài người!

Không gian trong xe nhỏ hẹp, người lại đông, mà tốc độ của Thứ Hấp Trùng rất nhanh, Sở Vân Thăng không dám nổ súng bắn bừa.

Hắn trực tiếp chụp tới, ỷ vào phòng ngự của Lục Giáp phù đè quái vật xuống dưới mình, rồi nổ súng bắn chết!

Chờ đến khi hắn tấn công về phía con Thứ Hấp Trùng cuối cùng, một cái lốp xe của chiếc xe phía trước đột nhiên nổ tung, cả chiếc xe trực tiếp lao đầu vào cây cột điện bên đường.

Mà tài xế của chiếc xe buýt Sở Vân Thăng đang ở khi nãy cũng đã bị thương, không khống chế được tay lái, cũng đâm vào chiếc xe phía trước, hai chiếc xe buýt lúc này triệt để tắt máy!

Thôi Ngọc Tuyền giữ chặc lấy cửa xe, không cho mọi người đi xuống, đã có người hoảng loạn muốn chạy ra khỏi xe, thế nhưng phải biết rằng, Thứ Hấp Trùng bên ngoài càng nhiều hơn, một khi ra ngoài tuyệt đối sẽ không còn đường sống!

Mãi đến khi Sở Vân Thăng giết chết con Thứ Hấp Trùng cuối cùng trong xe, cục diện chỗ này mới dần ổn định lại.

Lúc này, hai chiếc xe đã dính sát vào một chỗ, tiếng kêu gào của người phụ nữ mang thai trên chiếc xe phía trước từng tiếng từng tiếng vang lên, xem ra chỉ dựa vào việc cắn quần áo đã không chịu nổi nữa.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vạn Giới Viên Mộng Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net