Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 2 - Hành Trình Rời Thành-Chương 98 : Tàn khốc!
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 2 - Hành Trình Rời Thành-Chương 98 : Tàn khốc!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 98: Tàn khốc!

Cửa xe mở ra, người ở bên trong đều xuống xe, một trận tai họa chết chóc rốt cuộc cũng tạm thời kết thúc.

Đã có rất nhiều người chết, hơn mười người đều là bị Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng hút khô thân thể, biến thành xác khô.

Lão Thôi chết lặng chỉ huy mấy người đàn ông đặt thi thể của người chết song song vào một chỗ, người thân của họ quỳ gối ở khoảng đất trống bên cạnh, nước mắt đã chảy khô, chỉ còn vẻ mặt đờ đẫn, thân thể thỉnh thoảng lại co giật một chút, chứng minh họ vẫn còn là người sống.

Đầu Bếp cuối cùng vẫn chết, không thể cứu được, người duy nhất có năng lực chữa trị là Vu Bà đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê. Trong sách cổ cũng có một loại nguyên phù Dũ Thể cấp ba có thể chữa thương cứu mạng, thế nhưng Sở Vân Thăng không chế tạo được, hắn không cách nào đọc hiểu toàn bộ pháp tắc chế tạo.

Sở Vân Thăng chưa bao giờ nói chuyện cùng Đầu Bếp, Đầu Bếp cả ngày trầm mặc không nói, không ai biết lai lịch quá khứ của y, chỉ biết y là một đầu bếp, tựa như một con người xa lạ gặp mặt trên xe buýt, đến trạm, liền đi xuống, chỉ khác một chút là, y để lại tính mạng.

"Chôn bọn họ đi!" Sở Vân Thăng bò xuống từ trần xe, hổ con lập tức nhào lên người hắn, chỉ là nó càng ngày càng nặng, lúc này Sở Vân Thăng lại đang suy yếu, có hơi ôm không nổi nó.

"A?" Lão Thôi ngẩng đầu, ánh mắt mê mang.

"Chôn cả đi!" Sở Vân Thăng thở dài nói, nhìn thi thể từ từ lạnh đi của Đầu Bếp, hắn lại nhớ đến Khương Nghiệp của đội hộ vệ thức tỉnh Đại học Đông Thân, đó là người đầu tiên trong số những người cùng sóng vai chiến đấu với hắn chết đi, Sở Vân Thăng vẫn cố chấp muốn chôn hắn, lúc đó phảng phất như cũng là chôn chính bản thân mình.

"Không, không có xẻng, đào, đào hố không được." Lão Thôi máy móc nói.

"Dùng nó!" Sở Vân Thăng rút kiếm Thiên Ích ra, cắm lên mặt đất. kiếm Thiên Ích chém sắt như chém bùn, đào hố cũng không khó khăn gì.

Lão Thôi mang người đi, mấy người Triệu Sơn Hà và vài người bị thương nặng đều được khiêng đến cùng một chỗ, ngoại trừ năm người chiến sĩ thức tỉnh còn sống, còn có bảy tám người thường bị trọng thương.

Tâm tình mọi người đều mê mang, lặng im không lên tiếng.

Lúc này, vị bác sĩ duy nhất ôm đứa trẻ mới sinh ra, đứa trẻ khóc oa oa khiến cho mọi người đều liếc mắt nhìn.

"Đứa bé này không nên tới cuộc đời này, đúng là chịu tội mà!"

"Oan nghiệt! Ông trời thật gây oan nghiệt!"

"Đây đều là số mệnh! Số khổ a!"

....

"Lão Thôi, mẹ đứa bé đã không có sữa, đều do đói quá, ông nghĩ cách gì đó đi! Đứa trẻ này chỉ sợ chịu đựng không được bao lâu." Bác sĩ ôm đứa bé, thương xót nói.

"Cách gì? Làm gì có cách gì chứ!?" Lão Thôi run run nhận lấy đứa bé từ tay bác sĩ, đứng giữa một đống xác chết, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Đây đều là số mạng của nó, đáng ra nó không nên đến cuộc đời này, số mạng ah!"

"Oa~~!" Đứa trẻ cất tiếng khóc, không biết là vì đói, hay là vì lạnh, hoặc là sự không cam lòng đối với vận mệnh của mình.

"Ông trời mù rồi sao! Còn có cho người ta con đường sống hay không!!!" Lão Thôi ngửa đầu nhìn bầu trời đen tối vô tận, run giọng khóc lóc như thần kinh.

Thanh âm bi phẫn thê lương của ông ta vang vọng thật lâu trên bầu trời lạnh như băng, khiến cho kẻ khác run rẩy.

Một trận chiến này thương vong thảm trọng, đến cả Sở Vân Thăng cũng bị thương nhẹ, mà những chiến sĩ thức tỉnh khác càng là tạm thời mất đi khả năng chiến đấu, thậm chí còn có hôn mê bất tỉnh.

"Bác sĩ Lý, ông lại đây một chút!" Sở Vân Thăng kiểm tra qua thương thế của mấy người Triệu Sơn Hà một chút, dựa vào năng lực của bản thân họ thì trong thời gian ngắn không thể nào nhanh chóng khôi phục lại được, mà bây giờ nơi này lại không phải chỗ có thể ở lâu, những xác chết Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng đầy đất này, ai biết được chúng có thu hút thêm quái vật gì đó tới hay không?

"Sở tiên sinh, tôi có thể cố gắng hết sức giúp bọn họ xử lý đơn giản một chút, thế nhưng không có thuốc men, tôi cũng bất lực!" Không cần Sở Vân Thăng nói, bác sĩ Lý cũng hiểu được ý hắn, đáng tiếc là dù có lòng cứu người nhưng cũng không có phương tiện để cứu.

"Chuyện thuốc men ông không cần quan tâm, nói cho tôi biết cần những thuốc gì, phải nhanh nhất giúp người bị thương hồi phục một ít để nhanh chóng rời khỏi nơi này!" Trong Vật Nạp phù của Sở Vân Thăng vẫn còn rất nhiều thuốc men mà hắn tìm được ở các bệnh viện của Thân Thành và Côn Thành, chỉ là bản thân hắn hoàn toàn không hiểu gì về những thứ này, chỉ sợ đến việc tìm kiếm trong Vật Nạp phù cũng có chút nhọc nhằn.

"Hả?" Bác sĩ Lý sửng sốt, cái chỗ đồng không mông quạnh này, đừng nói là bệnh viện, đến ngay cả một căn nhà nông dân cũng không có, đi đâu để tìm thuốc?

Có điều, nhìn ánh mắt bình tĩnh của Sở Vân Thăng, đây là chiến sĩ thức tỉnh mạnh nhất trong bảy người, khiến cho ông có hơi sợ hãi, câu hỏi đến mép cũng không dám nói ra, ngược lại thần xui quỷ khiến kể ra một đống tên thuốc.

Sở Vân Thăng làm sao có thể nhớ được nhiều tên thuốc lạ lẫm như vậy, phải để cho ông ta lặp đi lặp lại vài lần, liền vỗ vỗ bả vai của bác sĩ Lý, nói: "Trước hết cứu Vu Bà đã, tôi đi tìm thuốc!"

Tuy rằng Sở Vân Thăng không có cảm tình gì với Vu Bà, thế nhưng kết hợp năng lực thần kỳ của bà ta với việc trị liệu bằng thuốc men, chính là biện pháp có thể khôi phục cho mọi người nhanh nhất hiện giờ.

Bác sĩ Lý không biết Sở Vân Thăng muốn đi đâu tìm thuốc, lại cũng không dám hỏi, chỉ hậm hực vùi đầu vào kiểm tra Vu Bà đang hôn mê, cũng may là có ánh huỳnh quang xanh lục trên mặt đất chiếu sáng, nếu không cái gì cũng không thấy thì đừng mong làm được gì.

Sở Vân Thăng đi đến sau đuôi xe, liền thấy lão Thôi với cặp mắt đỏ rực, hai cánh tay run rẩy kịch liệt, đặt đứa bé đang khóc lóc nỉ non lên trên những cái xác trong hố, giơ cao thanh kiếm Thiên Ích của Sở Vân Thăng lên, sắp sửa đâm xuống!

"Ông điên rồi!!!" Sở Vân Thăng rống to, muốn phát lực xông lên cứu người, nhưng dưới chân cũng không còn bao nhiêu sức lực.

Mắt thấy đứa bé sẽ phải chết thảm dưới kiếm Thiên Ích, trong lòng Sở Vân Thăng nhất thời như rơi vào hầm băng!

"Gào!..." Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, từ dưới chân Sở Vân Thăng bỗng có một cái bóng phóng ra, nhanh như chớp nhảy chồm tới trước, một tiếng hổ gầm có ẩn chứa năng lực phong, hình thành một cái đầu hổ mơ hồ, trong nháy mắt đã phóng tới trước người lão Thôi, trực tiếp hất bay ông ta ra ngoài.

Kiếm Thiên Ích rơi xuống mặt đất cách đấy hơn một mét, Sở Vân Thăng vội vàng chạy tới, nhặt kiếm Thiên Ích lên, mũi kiếm run run, hai mắt lạnh lẽo nhìn vào lão Thôi đang té ngã trên mặt đất.

"Đừng giết con tôi! Tôi xin các người! Tôi xin các người mà!" Mẹ của đứa bé không biết từ lúc nào đã bò từ trong xe ra, quần áo cũng còn chưa kịp mặc cho chỉnh tề, được những người khác dìu qua, vươn hai cánh tay, xòe năm ngón như muốn nắm lấy đứa con của nàng, tuyệt vọng gào khóc.

"Ông điên rồi sao!" Sở Vân Thăng giơ kiếm chỉ vào lão Thôi đang nằm trên mặt đất, giọng nói lạnh như băng.

Lão Thôi hốt hoảng bò dậy, nước mắt nhập nhòe, lầm bầm nói: "Nó không nên đến thế giới này, không có sữa bột, không có thức ăn, chỉ có một thế giới đầy côn trùng, thay vì bị chết đói, bị côn trùng ăn tươi, không bằng sớm kết thúc nổi đau khổ của nó một chút."

"Vậy con mẹ nó tại sao ông lại không tự đi chết luôn đi!" Sở Vân Thăng nổi giận mắng, tay chỉ vào mấy người Triệu Sơn Hà bên kia, nói: "Vì cứu mạng các ông, Đầu Bếp đã chết, Vu Bà hôn mê bất tỉnh, Triệu, Điền, Lê mỗi người đều bị thương nặng, tính mạng nguy ngập, bọn họ là vì cái gì? Là để cho ông giết chết người mà bọn họ liều mạng cứu sống sao!?"

"Sở tiên sinh, cậu nghĩ rằng tôi không nghĩ qua sao, cha của đứa trẻ là cháu trai tôi, đứa trẻ này là chắt của tôi, hắn chính là máu mủ của nhà họ Thôi chúng tôi ah!" Lão Thôi ngẩng đầu, trong ánh mắt trống rỗng, khóc lóc nói: "Các người là người thức tỉnh, không biết nỗi khổ của người bình thường, không giờ phút nào không sống trong sợ hãi, trơ mắt nhìn từng người thân lần lượt chết đi, nhưng lại không có chút sức phản kháng nào, cái đói, cái lạnh, chờ chết, tuyệt vọng, đây đúng là sống không bằng chết! ... Đều là do ông trời không cho con người sống, không cho con người có đường sống!"

Sở Vân Thăng ngây ra một lúc, lời nói nghẹn trong cổ họng, muốn nói nhưng nói không nên lời.

"Chú, người điên rồi sao, đây chính là con trai của anh Ngọc Thanh đó!" Thôi Ngọc Tuyền chạy tới từ bên chỗ Triệu Sơn Hà, ngón tay chụp lấy hai vai lão Thôi, liều mạng lắc lắc ông ta: "Chúng ta còn có Sở đại ca, còn có Triệu đại ca, trên xe vẫn còn thịt côn trùng, có thể làm thành cháo thịt cho đứa bé uống, chúng ta vẫn còn hy vọng mà, người không phải từng nói với con là vĩnh viễn không được buông xuôi sao? Tại sao bây giờ chính chú lại quên điều đó!"

"Chú, chú, vô dụng, chú vô dụng!" Lão Thôi không ngừng thấp giọng lẩm bẩm, tựa như đang tự trách, lại tựa như đang mờ mịt.

"Ông ấy đã suy sụp rồi, không thích hợp làm đầu lĩnh của các người nữa, Ngọc Tuyền, bắt đầu từ bây giờ, cậu đến thay thế ông ấy đi!" Sở Vân Thăng thu kiếm vào vỏ, nói với giọng không thể kháng cự.

Mẹ của đứa bé lúc này còn quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, bộp bộp từng tiếng nối tiếp từng tiếng, trong miệng lẩm bẩm như thần kinh: "Cầu xin các người, cầu xin các người, cầu xin các người..."

Sở Vân Thăng đưa tay ôm lấy đứa bé được bọc trong áo bông, mặt của đứa trẻ đã lạnh đến tím tái, khóc một thời gian dài, lại không có bất kỳ sữa hay thức ăn gì bổ sung, hơi thở đã vô cùng yếu ớt.

"Thôi Ngọc Tuyền, theo ta qua đây!" Sở Vân Thăng lạnh lùng nói, khi đi ngang qua trước mặt mẹ đứa bé, liền nâng người phụ nữ đang run rẩy cả người này lên, đi về phía sau chiếc xe.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Thế Tử

Copyright © 2022 - MTruyện.net