Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 262 : Trên thế gian này còn có ai?
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 262 : Trên thế gian này còn có ai?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 262: Trên thế gian này, còn có ai?

Edgar dám đánh cuộc, y căn bản không quen biết ông lão trước mắt. Tuy rằng ánh mắt kia nhìn qua rất quen thuộc, thân hình tựa như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng cái khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn đang xuất hiện trước mặt lại hoàn toàn xa lạ trong ký ức y.

Y không biết mình còn giá trị gì để lợi dụng, ngoại trừ cái đại bí mật về thân phận của ngài Lennon, có lẽ cũng chỉ còn bí mật về thanh súng Lửa mà ngài Lennon cải tiến qua đã bị phát hiện rồi. Trừ đó ra, y thực sự không nghĩ ra còn việc gì khác nữa.

"Ngồi xuống nói chuyện đi." Sở Vân Thăng chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, nói.

Edgar không hiểu đầu đuôi thế nào, trong lòng khẩn trương vạn phần. Đến bây giờ y hiểu rất rõ một điều, chỉ cần có chút xíu không có giá trị thôi, thì cũng là vạn kiếp bất phục, giờ chợt nghe ông lão đối diện mở miệng nói, vậy mà bị dọa cho giật mình, tựa như bị con gì đó cắn cho một cái, trong lòng trở nên bất an.

"Ngươi không nhận ra ta?" Sở Vân Thăng không tự chủ móc thuốc lá ra, đã rất lâu rồi hắn không hút thuốc, số thuốc dự trữ trong Vật Nạp phù càng ngày càng ít, đã gần như phải vừa đếm vừa hút rồi.

Edgar cực kỳ cẩn thận, chỉ dám ngồi nửa mông trên mặt ghế, vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.

"Bộ dáng của ta bây giờ, chỉ sợ ngươi đúng là không thể nhận ra được." Sở Vân Thăng rút một điếu thuốc lá nhăn nheo ra, châm lửa tự giễu.

Edgar vẫn vẻ mặt cẩn thận như trước, chỉ là ngay cả y cũng không nhận ra nhịp tim của mình đột nhiên gia tốc lên rất nhiều, rất nhiều... Chẳng biết tại sao...

"Ta nghĩ, ở cái chỗ quỷ quái này, ngoại trừ ta, sẽ không còn ai lại đi cứu ngươi chứ?" Sở Vân Thăng phun ra một màn khói, thật lâu rồi không hút thuốc lá, khói thuốc vào phổi, vậy mà cảm thấy hơi choáng váng.

Edgar thoắt cái ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn vào khuôn mặt già nua nhăn nheo của Sở Vân Thăng, trong đầu không tự chủ mang hai bóng dáng đó dung hợp với nhau....

Không thể nào, không thể nào... trong lòng Edgar như dời sông lấp biển.

"Còn chưa nhận ra sao?" Sở Vân Thăng thông qua vị chủ nô kia, đã biết Edgar dù đến lúc cận kề cái chết vậy mà vẫn không bán đứng hắn. Tuy rằng hắn không biết tại sao Edgar lại kiên trung như vậy, nhưng ít nhiều cũng có chút cảm động, sự tín nhiệm dành cho người da đen này lại tăng lên một tầng.

"Có lẽ thế này, ngươi sẽ nhận ra!" Sở Vân Thăng cẩn thận đặt điếu thuốc lên bàn, từ từ đứng lên, chiến giáp lập tức khởi động, bộ chiến giáp cổ xưa với những đường cong tinh tế phủ khắp toàn thân, kiếm Thiên Ích sắc bén lấp lóe lẳng lặng trôi nổi trước người.

Trên thế gian này, còn có ai có thể mặc bộ chiến giáp oai hùng bức người kia? Trên thế gian này, còn có ai có thể vung lên thanh "Thanh Công kiếm"* chém sắt như chém bùn kia? Trên thế gian này, còn có ai có thể hết lần này đến lần khác cứu y ra từ bờ vực sinh tử?

*Tên một trong hai bảo kiếm của Tào Tháo, Thanh Công và Ỷ Thiên, chém sắt như chém bùn.

Ánh mắt Edgar thoáng cái liền đỏ ửng, càng lúc càng mơ hồ, rốt cuộc phịch một tiếng, tựa như sụp đổ, thoáng cái xụi lơ trên mặt đất, trong lòng có ngàn vạn điều muốn nói, nhưng tất cả đều nghẹn lại trong yết hầu, nửa câu cũng không nói nên lời.

"Nhận ra rồi?" Sở Vân Thăng mệt mỏi thu chiến giáp lại, chậm rãi ngồi lại trên ghế, thong thả phun một hơi khói thuốc.

Trong lòng Edgar tựa như có vạn con ngựa đang giày xéo, không cách nào khống chế. Hắn cố hết sức muốn khống chế thân thể, lại phát hiện căn bản không thể khiến bản thân ngừng co giật, nghẹn ngào tựa như lên cơn động kinh, không thể ức chế....

Sở Vân Thăng biết Edgar đột nhiên trải qua biến cố sinh tử, nội tâm căng thẳng được thả lỏng, vô luận như thế nào cũng không thể khống chế được tâm tình sụp đổ. Loại chuyện này chính bản thân Sở Vân Thăng hắn cũng gặp qua, song hắn vô cùng ghét loại tâm tình này, chậm chí tới mức bực bội, hắn từng bởi vậy mà thiếu chút nữa sụp đổ.

"Khóc cái gì mà khóc..." Sở Vân Thăng đưa chân đá đá Edgar, nâng cao âm lượng nói: "Một tên đàn ông to con như ngươi, trải qua chuyện sinh sinh tử tử cũng không ít lần, còn phải phản ứng mạnh như vậy sao? Đứng lên nói chuyện đàng hoàng nào."

Edgar thật sự đã xụi lơ không còn tí hơi sức, y không cách nào hình dung ra tâm tình của bản thân giờ khắc này, tóm lại một câu, y rốt cuộc an toàn.

Tên da đen Edgar gần như là bò trườn lên ngồi lại trên ghế, hai tay chống trên đầu gối, bụm lấy mặt, cố gắng gạt đi nước mắt.

"Xin lỗi, ngài Lennon, tôi phạm sai lầm, không thể kiên trì đến khi ngài quay về..." Edgar bình tĩnh trở lại, vô cùng hổ thẹn thì thào.

"Sự tình đã như vậy, nói cái gì cũng vô dụng. Ta hỏi ngươi, lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Đàm Ngưng là lúc nào, tình huống của nàng bây giờ thế nào rồi?" Sở Vân Thăng lắc đầu hỏi, hắn không có thời gian dây dưa ở chuyện đúng sai của Edgar, hết chuyện này đến chuyện kia vội vội vàng vàng kéo nhau đến, hắn không chỉ chưa tắm xong, ngay cả thời gian để khôi phục thân thể cũng không có bao nhiêu.

"Tôi đã chừng mấy ngày không thấy cô ấy, từ lần trước khi thần vực mở ra, thành Xuy Tuyết liền một mực bắt người, bắt thật nhiều người vào trong hàng rào nội thành, Đàm cũng là bị bắt vào lúc đó, tôi muốn phản kháng, nhưng căn bản không thể đánh lại nhiều người như vậy...." Edgar vừa nói vừa cố gắng giải thích cho bản thân.

"Chuyện này ta biết rồi, bây giờ nàng hẳn là rất an toàn, cái ta hỏi là lúc trước có xảy ra chuyện bất thường nào không?" Sở Vân Thăng gật đầu, Băng tộc biết được thông tin về ứng viên, tất nhiên sẽ không bỏ qua ứng viên trong thành mình, Đàm Ngưng hiện giờ có lẽ vẫn là an toàn.

"Trước đó?.... Trước đó mấy người chúng tôi vẫn luôn bị giam lỏng ở khu vực riêng, có Tưởng hợp tác với tôi, vẫn luôn rất an toàn, lương thực tuy rằng khá ít, thế nhưng miễn cưỡng đủ dùng. Thành Xuy Tuyết dù sao cũng là thành thị nữ quyền, khác với cái chỗ này, nếu như là ở đây, chỉ sợ cũng..." Edgar vội vã đáp, y loáng thoáng biết được vài điều về quan hệ giữa Sở Vân Thăng và Đàm Ngưng, khi Sở Vân Thăng rời đi, cũng dặn dò cẩn thận phải coi sóc Đàm Ngưng, cho nên y tới bây giờ cũng chưa từng dám phớt lờ.

Biết tình huống của Đàm Ngưng không có việc gì, Edgar cũng còn sống, Sở Vân Thăng hơi yên tâm. Thấy Edgar nhắc tới thành Liệt Hỏa, thuận miệng nói: "Chuyện chỗ này sau này không cần lo lắng, ta đã gián tiếp khống chế được thành Liệt Hỏa, ngươi đêm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta còn có chuyện quan trọng cần giao cho ngươi đi làm. Được rồi, ngươi thế nào không ở lại thành Xuy Tuyết, mà lại chạy tới chỗ này?"

Edgar thở dài một hơi, cẩn thận nói: "Ngài Lennon, đây chính là cái mà tôi phạm sai lầm, ngài đã dặn tôi nhất định phải thấp giọng, chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn, nhưng tôi nhịn không được."

"Xảy ra chuyện gì?" Sở Vân Thăng biết Edgar luôn luôn nhát như thỏ, còn có chuyện gì có thể khiến cho y không thể nhịn được?

"Ngài cũng thấy rồi đó, hai người ngoài cửa ngày hôm qua thiếu chút nữa bị hỏa thiêu chung với tôi, một người trong đó là Laura đồng nghiệp với tôi khi còn ở Mỹ, cha cô ấy còn là cấp trên của tôi hồi trước, quan hệ giữa hai gia đình chúng tôi cũng rất tốt. Lúc bị giam lỏng trong doanh trại ở thành Xuy Tuyết thì gặp được cô ấy, không ngờ cô ấy còn sống, song cô ấy chỉ là một người bình thường, không có năng lực đặc thù gì." Edgar nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói có chút khàn khàn, không biết có phải bị đống lửa sấy khô cổ họng không, nhận lấy ly nước Sở Vân Thăng đưa qua, uống một ngụm tiếp tục nói:

"Tối hôm qua thành Liệt Hỏa đột nhiên tập kích thành Xuy Tuyết, tôi và Tưởng cùng mấy người Thiên Hành Giả, phân công nhau dẫn các học sinh và hai người bọn họ cố gắng ẩn trốn, tránh khỏi trận chiến này. Ngài cũng biết rơi vào trong tay người của thành Liệt Hỏa sẽ có kết cục thế nào rồi.

Lại không ngờ rằng tên chủ nô hung thần ác sát kia đột nhiên xuất hiện, hắn lúc đầu muốn cướp lấy nữ sinh, bị tôi dùng súng Lửa của ngài đánh lùi vài lần, sau đó người của bọn họ ngày càng nhiều, tôi cũng dần không chống nổi, lui vào thủ trong một căn phòng nhỏ.

Gã chủ nô kia e sợ uy lực súng Lửa của ngài, không dám cứng rắn lao vào, nhưng lại đưa ra điều kiện bắt tôi dùng hai người nước ngoài phía Laura đổi lấy sự tự do của các học sinh nữ. Sau đó khi đến thành Liệt Hỏa tôi mới biết, bởi vì người nước ngoài khan hiếm, ở thành Liệt Hỏa có giá cả trao đổi thức ăn làm đầy tớ cao hơn khá nhiều....

Laura đồng ý với điều kiện của tên chủ nô kia, chủ động đi ra khỏi phòng.... Sau khi sắp xếp cho những học sinh kia xong, tôi lo lắng cho an toàn của Laura, liền quên mất lời dặn của ngài, không nhẫn nhịn được, định cứu Laura về, kết quả trúng phải mai phục của bọn họ, ngay cả bản thân và súng cũng bị chúng bắt giữ."

"Vậy súng đâu rồi? Vẫn còn ở chỗ tên chủ nô kia à?" Sở Vân Thăng nghe đến đó, trong lòng cả kinh, súng Lửa mà hắn giao cho Edgar không phải là chuyện đùa, trên đó có phong ấn Hỏa Binh nguyên phù, tuy rằng nó vô cùng huyền diệu, cho dù là hai dị tộc Băng Hỏa cũng chỉ có thể nhận biết chứ tuyệt không thể thấu hiểu, nhưng nếu để lưu lạc bên ngoài khó tránh khỏi sẽ gây nên rất nhiều phiền phức.

"Đã bị tên nô chủ kia đoạt mất rồi, chắc vẫn còn giữ trong tay hắn, một vũ khí tiên tiến như vậy, hắn không thể nào tùy tiện vứt bỏ được." Edgar hối hận vô cùng nói.

"Việc này cứ để ta tìm biện pháp giải quyết." Sở Vân Thăng nhíu mày. Loại vũ khí có đẳng cấp như súng Lửa, chỉ dựa vào lương thực chắc chắn không thể nào đổi lại được, nhất định phải dựa vào uy thế của Hỏa sứ, hơn nữa hắn còn khá lo tên chủ nô kia sẽ dâng súng Lửa lên cho thành chủ Lôi Minh, nói vậy, sự tình sẽ càng thêm phiền phức.

"Vậy sau đó, tại sao lại muốn hỏa thiêu các ngươi, không phải làm nô lệ là có thể đổi lấy lương thực sao?" Sở Vân Thăng dập tàn thuốc, một lần nữa đứng lên, bắt đầu suy nghĩ lý do ép vị chủ nô kia giao ra súng Lửa, thuận miệng hỏi.

"Laura cũng là chuyên gia sinh vật giống như tôi, nhưng khác với tôi là phương hướng nghiên của cô ấy cứu là thực vật, cho nên trên đường bị áp giải đến thành Liệt Hỏa, cô ấy lén dùng mầm bệnh bào tử mà cô ấy nghiên cứu ra được, khiến cho mình thoạt nhìn như bị trúng độc, muốn nhờ đó bảo vệ được mình.

Ai biết được, tên chủ nô thành Liệt Hỏa kia lo lắng mầm bệnh có thể truyền nhiễm, lại cảm thấy trực tiếp giết chúng tôi thì quá lãng phí, vì vậy liền nghĩ ra cách dựng đài hỏa thiêu chúng tôi, cũng căn cứ chúng tôi có thể gắng gượng được thời gian bao lâu để đánh cuộc, hy vọng bù đắp được đôi chút 'tổn thất' mà hắn phí hết tâm tư mới cướp người về được."

Edgar chán nản nói, vốn khi mới bắt đầu, y cũng cho rằng biện pháp của Laura là một ý kiến hay, ai ngờ rằng người của thành Liệt Hỏa căn bản không "ra bài" theo lối suy nghĩ của người bình thường, kết quả vậy mà biến thành bản thân tự lấy đá đập chân mình.

"Nhà sinh vật học?" Sở Vân Thăng dừng bước, kinh ngạc hỏi: "So với gã thầy giáo thuộc hạ của Nhậm Tam Bảo từng hạ độc chúng ta kia thế nào?"

"Trên mặt kiến thức chuyên nghiệp và trình độ nghiệp vụ, Laura chắc hẳn tốt hơn gã kia, ngài Lennon, tôi cũng không phải ba hoa khoác lác, Laura tốt nghiệp từ một trường đại học tiếng tăm của Mỹ hẳn hoi..." Edgar tự tin nói.

Nhưng Sở Vân Thăng rất nhanh cắt đứt lời y: "Ta mặc kệ cô ta tốt nghiệp trường tiếng tăm thế nào, chỉ cần có thể làm việc cho ta, ta liền có thể đảm bảo nguồn lương thực và sự an toàn của cô ta. Đợi lát nữa ngươi đi hỏi cô ta xem, có nguyện ý làm việc cho chúng ta hay không."

"Đó tất nhiên là trăm phần nguyện ý không phải hỏi, ngài Lennon, cô ấy chắc chắn rất sẵn lòng cống hiến sức lực cho ngài." Edgar mở miệng bảo đảm đầy chắc chắn.

Bắt đầu từ khi y quen biết với ngài Lennon, liền biết được rằng, chỉ cần là hợp tác với ngài Lennon, tuyệt đối sẽ không phải thua thiệt.

"Bảo ngươi đi hỏi thì ngươi cứ đi hỏi. Ngoài ra, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai bắt đầu, ở ngoài thành thay ta tìm người." Sở Vân Thăng dự định vừa để Edgar thay hắn tìm kiếm tung tích ba vị ứng viên của thành Liệt Hỏa, vừa để cái cô Laura gì kia nghiên cứu mầm bệnh bào tử, nhất là cái loại mầm bệnh có thể khiến Thiên Hành Giả mất đi năng lực như lúc trước Nhậm Tam Bảo từng sử dụng, dùng nó để đối phó với thành Xuy Tuyết, nhất định sẽ có tác dụng cực lớn.

Lúc này, tiểu Chân ở ngoài gõ cửa nói: "Cụ Viên, tam tướng quân sai người dâng lên cho Hỏa sứ đại nhân một cô gái, ngài có cần xem qua một chút trước không?"

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trận Vấn Trường Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net