Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 269 : Tình anh em
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 269 : Tình anh em

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 269: Tình anh em

Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, chỉ cần mình lộ ra nửa điểm do dự, Tào Chính Nghĩa dám chắc lão quản sự này nhất định sẽ giết mình ngay tại chỗ.

Từ lúc sinh ra đến nay, đây là canh bạc lớn nhất của lão, phải đặt cược bằng chính tính mạng của mình.

Lão quản sự thắng thì địa vị của hắn ở thành Liệt Hỏa không ai có thể lay chuyển được. Lão quản sự thua thì cả nhà hắn không một ai có thể may mắn sống sót.

"Ngươi cho người mang theo Hỏa sứ lệnh lập tức bí mật theo dõi động tĩnh của bảy đại chủ nô và các chủ nô khác, chờ tin của ta." Sở Vân Thăng giao Hỏa sứ lệnh mô phỏng theo khuôn mẫu của người áo choàng cho Tào Chính Nghĩa, nghiêm giọng nói.

"Tiểu nhân, tiểu nhân đi làm ngay." Tào Chính Nghĩa lắp ba lắp bắp nhận lệnh.

. . .

"Đại ca, hiện tại lão già kia hẳn là đã chết rồi, ha ha ha." Phó Hạn Bưu cười càn rỡ, tính toán thời gian thì lão quản sự kia hẳn là đã mất mạng rồi.

"Cũng chưa hẳn, chỉ sợ Hỏa sứ ra tay cứu mạng lão." La Hằng Thâm nói ra khả năng xấu nhất có thể xảy ra.

"Hỏa sứ hẳn đã bị trọng thương, mấy ngày nay không thấy nó đi lại nhiều, cái này không cần lo, ta chỉ lo lỡ như bản thân lão già này thật có chút bản lĩnh..." Lôi Minh lắc đầu nói.

"Đại ca, ânh đừng lo lắng quá, một lão già đã bảy mươi tuổi, cứ cho là Thiên Hành Giả thì bản lĩnh cũng chẳng được bao nhiêu, chúng ta ở thành Liệt Hỏa lâu như vậy, trong hơn một nghìn Thiên Hành Giả đã gặp qua có từng gặp Thiên Hành Giả già cả nào quá lợi hại không? Trừ phi là mặt trời mọc đằng tây." Phó Hạn Bưu thờ ơ nói.

Ngay lúc này, cánh cửa mật thất bỗng nhiên bị ánh đao phá ra, một lão già khoác áo choàng bông tay cầm một thanh đao thuôn dài hừng hực lửa từ trong bóng tối xuất hiện, máy móc nói: "Thế gian đã không thấy được mặt trời, thì chuyện gì cũng đều có khả năng."

"Hỏa sứ đại… Không, không thể nào, tại sao lại là ngươi!" Lôi Minh nhìn rõ khuôn mặt già nua của Sở Vân Thăng, khiếp sợ đứng bật dậy, vẻ mặt không thể tin nói.

Bất luận vì sao Sở Vân Thăng chưa chết, hay vì trang phục cùng vũ khí giống hệt của Hỏa sứ, hoặc vì sao lão lại có thể tìm đến nơi này cũng đều đủ khiến Lôi Minh kinh ngạc.

Viu…

Sở Vân Thăng quyết đánh nhanh thắng nhanh, liền lập tức khởi động chiến y áo choàng, từng làn sóng gần như trong suốt khuấy động không khí, thân hình liền biết mất không thấy.

"Cẩn thận, lão ta đã học được thuật ẩn hình!" Nội tâm Lôi Minh một lần nữa chấn động, đây là kỹ năng hắn cũng không thể học được, có thể thấy lão già này đã mạnh đến mức nào! Lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận vì quyết định của chính mình.

Trong lúc cấp bách, hắn miễn cưỡng nghĩ ra một câu hỏi, ý đồ dựa vào lời trả lời của Sở Vân Thăng mà phán đoán vị trí của hắn: "Không thể ngờ vậy mà ngươi lại học được tuyệt học này, rốt cục ngươi là ai?"

Vù vù vù

Sở Vân Thăng cũng không bị lừa, vài đường hỏa diễm đao quang chợt hiện, mạnh mẽ đánh tới những chỗ yếu hại trên người Lôi Minh.

Bịch... Ầm...

Âm thanh năng lượng hỏa nổ tung, tựa như bùng lên một đóa hoa lửa, chói mắt mà rõ ràng.

Lôi Minh đau đớn kêu lên một tiếng, không màn tới năng lượng xung kích hô to: "Lão tam, nổ súng nhanh nếu không thì không kịp."

Sở Vân Thăng chém liên tiếp hơn mười đao về phía Lôi Minh, năng lượng nổ mạnh chiếu sáng rực cả gian phòng, nhưng vẫn không thể gây thương tổn quá lớn cho Lôi Minh, dù sao hắn cũng chưa từng học qua đao chiến kỹ, thuần túy là dùng năng lượng hỏa chiến đấu, trong lúc nhất thời không giết chết được Lôi Minh, có thể thấy Lôi Minh được gọi là cao thủ hệ hỏa đệ nhất thành Liệt Hỏa cũng không phải là nói ngoa.

Đoành...

Một luồng lửa quen thuộc mang theo viên đạn gào thét với độ không thể tưởng tượng nổi đánh bay Sở Vân Thăng cả người cả đao về phía bức tường đằng sau.

Đoành, đoành, đoành...

Phó Hạn Bưu thấy phát đầu đã trúng, liền liều mạng trút năng lượng vào súng Lửa, không ngừng bóp cò súng, dù hắn có ngu đần hơn nữa thì cũng nhìn ra lão già này sâu không lường được, hắn phải nắm lấy cơ hội không để cho lão già này có cơ hội trở mình.

"Bắn chết hắn" Lôi Minh ói ra máu, gào to, ăn ý cùng La Hằng Thâm một trái một phải khởi xướng công kích hỏa năng mạnh nhất của mình.

Sở Vân Thăng hết sức kinh ngạc, năng lượng của cái gã mập này không ngờ lại thâm hậu như vậy, kết hợp với uy lực của súng Lửa, sức mạnh đã gấp hai lần Lôi Minh.

Cỗ sức mạnh này không ngừng thông qua súng Lửa bắn ra đạn năng lượng, khiến hắn không cách nào tiến tới, liên tiếp bị đánh lui về.

Động tĩnh trong này chẳng mấy chốc sẽ bị người bên ngoài phát hiện, một khi mở ra chiến giáp toàn lực tác chiến, nếu hắn xoay sở không xong, đến lúc đám Thiên Hành Giả bên ngoài tiến vào, thì muốn giữ được bí mật sẽ phải giết càng nhiều người...

Trong chớp mắt công kích của Lôi Minh và La Hằng Thâm đã đến, Sở Vân Thăng hét lớn một tiếng, thay đổi mô hình công năng của chiến y áo choàng, khởi động chức năng biến thành ngọn lửa, trong chớp mắt, hắn liền biến thành một ngọn lửa sáng, phóng cực nhanh về chỗ súng Lửa đang bắn, tránh thoát công kích hai bên.

Sở Vân Thăng trải qua cả buổi chiều nghiên cứu, công năng biến thành ngọn lửa cùng khả năng ẩn thân tàng hình thoạt nhìn là hai giai đoạn từ thấp đến cao, nhưng thực tế không phải vậy.

Thuật ẩn thân thuận tiện cho việc âm thầm ám sát cùng tập kích, nhưng thực tế bản thể lại không thể tránh được công kích.

Mà thuật biến thân thành ngọn lửa lại có khả năng này, tuy rằng không thể ẩn giấu thân hình, nhưng lại có thể khiến cho các đòn công kích xuyên qua cơ thể với mức thương tổn nhỏ nhất, tựa như hư ảnh, trừ khi là công kích năng lượng với cường độ tuyệt đối, còn những sát thương bình thường đều xuyên qua cơ thể, hắn từng tận mắt thấy Hứa Tình Thư bắn một tên xuyên qua người một gã cao thủ thành Liệt Hỏa mà hắn không chết.

Sở Vân Thăng chịu đựng sự đau đớn khi đạn hỏa năng xuyên qua cơ thể, bất chấp hết thảy phóng về hướng súng Lửa, Phó Hạn Bưu không kịp thu tay, mắt thấy Sở Vân Thăng toàn thân hình ngọn lửa đã tiếp xúc với miệng súng.

Pằng!

Một vầng sáng bùng lên, súng Lửa vốn đang bắn ra đạn hỏa năng đột nhiên lại biến thành đạn thường.

"Chuyện? Chuyện gì vừa xảy ra?" Phó Hạn Bưu sắc mặt tái nhợt, hắn hoàn toàn không hiểu vì sao khẩu "súng thần" này trong lúc quan trọng này lại mất linh.

Sở Vân Thăng sau khi thu hồi nguyên phù Hỏa Binh trên súng Lửa, liền mượn thân súng làm điểm tựa bay thẳng lên trời, một lần nữa thân hình tiêu biến, rút kiếm Thiên Ích chém ra một luồng sáng trắng, từ trên đỉnh đầu Phó Hạn Bưu phóng thẳng vào lòng đất.

Đến người áo choàng dựa vào áo choàng cộng với Huyền Ba Tráo mới có thể miễn cưỡng chống đỡ vài lần công kích của "kiếm thức chiến kỹ", thì một Hỏa Hành Giả với thân thể người thường làm sao chịu nổi? Cho dù là cao thủ đệ nhất chân chính ẩn giấu trong thành Liệt Hỏa cũng không chống được.

Ánh sáng trắng biến mất, thân thể Phó Hạn Bưu như bị xỏ xuyên qua, từ đầu đến chân toác ra một cái lỗ lớn, máu cùng từng khối thịt nát ào ào chảy ra, cả người như một khúc gỗ từ từ ngã xuống.

"Tam đệ" Lôi Minh hét lớn một tiếng, lập tức bắn người lên, đạp lên tường, hô lên với La Hằng Thâm: "Hợp lực giết chết lão!"

Nhưng một màn tiếp theo khiến Sở Vân Thăng ngạc nhiên giật mình, trong khi La Hằng Thâm không chần chừ lao về phía Sở Vân Thăng thì Lôi Minh vậy mà lại mượn lực đạp tường, bắn ngược về phía cửa mật thất bỏ chạy.

Hóa ra tình anh em cũng chỉ đến vậy!

Sở Vân Thăng khẽ động thân hình, đạp lên đầu La Hằng Thâm đang xông tới, xuất ra một tấm Băng Khốn phù mà hắn luôn tiếc nuối sợ lãng phí, nhắm thẳng hướng Lôi Minh đang điên cuồng bỏ trốn.

Tanh tách...

Một tiếng vang lên, Lôi Minh bị khối băng hình thoi khóa lại, xuyên qua khối băng trong suốt còn thấy rõ tư thế đang bỏ chạy trối chết của hắn.

La Hằng Thâm bị Sở Vân Thăng đạp xuống, không dám tin nhìn đại ca của mình không ngờ lại lừa hắn tiến lên liều mạng, còn bản thân thì quay người chạy trốn.

Ánh mắt của hắn tràn đầy mất mác cùng tuyệt vọng...

Xoẹt!

Lại một tiếng...

"Kiếm thức chiến kỹ" của Sở Vân Thăng một lần nữa phát động, xuyên thủng khối băng cùng thân thể Lôi Minh, máu tươi chảy ra nhiễm đỏ cả khối băng trong suốt.

Mật thất nhỏ dưới lòng đất lúc này tràn ngập hỏa năng cùng băng năng giao thoa va chạm, khiến toàn bộ không gian dao động hỗn loạn.

Sở Vân Thăng thu hồi kiếm Thiên Ích, thay bằng đao lửa, thân hình hiện ra, cấp tốc xoay người lại.

Choang một tiếng, binh khí lấy được từ thần vực từ trên tay La Hằng Thâm rơi xuống, liêu xiêu đi về phía bức tường, vừa đi vừa lắc đầu lầm bầm: "Không thể nào, không thể nào, chúng ta đã thề sẽ cùng nhau trải qua sinh tử, cùng nhau chia sẻ giang sơn, vì sao? Vì sao? Vì sao?"

Hắn liên tiếp tự hỏi ba lần vì sao, sau đó ngẩng đầu cười thảm với Sở Vân Thăng: "Ông động thủ đi, thế giới này toàn bộ đều giả dối, tất cả chỉ là giả dối, không còn gì để lưu luyến, không còn gì..."

Sở Vân Thăng dập tắt lửa trên lưỡi đao, nói: "Ta có thể không giết ngươi, nhưng ngươi phải nói ra địa điểm bí mật mà các ngươi giấu lương thực."

Hắn nghe từ Tào Chính Nghĩa biết được một ít lời đồn về việc thành chủ lén giấu lương thực cho riêng mình, tuy rằng không có bằng chứng, nhưng nhu Sở Vân Thăng đang rất cần lượng lớn lương thực để nuôi sống toàn bộ thành Liệt Hỏa, thử một lần cũng tốt.

La Hằng Thâm cô tịch nói: "Giấu lương? Giấu nhiều hơn nữa cũng chỉ để sống tạm qua ngày, không bằng chết sớm thì tốt hơn."

Sở Vân Thăng thấy hắn tựa hồ bị đả thích rất nặng, nhưng ngẫm lại có vẻ quả thật có cất giấu lương thực, suy nghĩ một chút rồi nói: "Dù ngươi không muốn sống thì không lẽ không nghĩ tới người nhà của ngươi ở thành Liệt Hỏa? Lẽ nào bọn họ không đáng cho ngươi lưu luyến? Còn tên Lôi Minh kia lại đáng để ngươi luyến tiếc?"

La Hằng Thâm cười nhạo nhìn Sở Vân Thăng: "Viên Hồng Tuyết, ông cần gì phải gạt tôi, tính tình Hỏa sứ đại nhân tôi rõ nhất, phàm là kẻ phản bội nó, không một ai có thể sống sót."

Hắn biết Sở Vân Thăng nhất định sẽ đội lên đầu bọn họ cái tội phản bội Hỏa sứ, sau đó thông báo toàn thành.

Sở Vân Thăng ồ một tiếng, mở miệng khẳng định: "Đúng thật, Hỏa sứ đại nhân tuyệt đối sẽ không lưu lại gốc rễ của kẻ phản bội, thế nhưng Hỏa sứ đại nhân làm sao biết được thành chủ có ý đồ câu kết thành Xuy Tuyết mưu phản? Phải có ai đó trung thành mật báo với Hỏa sứ đại nhân chứ."

La Hằng Thâm cười lạnh nói: "Ông cho là tôi sẽ bán rẻ anh em sao?"

Sở Vân Thăng vặn lại: "Ngoại trừ cách đó, ngươi và người nhà còn lựa chọn thứ hai để sống sao?"

Ánh mắt La Hằng Thâm bỗng sáng lên, cười to một tiếng trả lời: "Viên Hồng Tuyết, tôi có thể nói cho ông biết vị trí cất giấu lương thực, tôi cũng không cần ông tha mạng, nhưng ông phải cam đoan người thân của ba người chúng ta không xảy ra chuyện gì, nếu ông không đáp ứng, dù bây giờ ông có giết tôi tại chỗ cũng vô dụng."

Sở Vân Thăng thấy thế thì sửng sốt, chỉ vào thi thể Lôi Minh hỏi lại: "Hắn vừa mới bán đứng ngươi, vì sao ngươi còn làm như vậy?"

La Hằng Thâm lắc đầu, nhưng không nói gì thêm.

Lúc này, nhiều Thiên Hành Giả nghe được động tĩnh, ào ào từ ngoài cửa tràn vào, trợn mắt há mồm nhìn thi thể thành chủ cùng Tam tướng quân, không biết phải làm sao.

"Lôi Minh, Phó Hạn Bưu cấu kết thành Xuy Tuyết ý đồ mưu phản, quản sự ta đây phụng lệnh Hỏa sứ đại nhân, chấp hành xử tử, những người khác không cần truy cứu, liên lạc bảy đại chủ nô, lập tức đến đại điện nghe Hỏa sứ đại nhân truyền lệnh." Sở Vân Thăng thân mặc áo choàng chiến y, lại có thủ hạ của Tào Chính Nghĩa ở bên ngoài trợ trận, liền uy hiếp được những Thiên Hành Giả ở đây không dám có hành vi khác thường.

"Ngoài ra, bắt đầu từ hôm nay cho đến khi Hỏa sứ đại nhân bổ nhiệm thành chủ mới, mọi sự vụ đều do quản sự là ta quyết định."

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kỳ Duyên Tu Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net