Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Liệp Quốc
  3. Chương 203 : Huy chương vàng Tam Diệp!
Trước /248 Sau

[Dịch] Liệp Quốc

Chương 203 : Huy chương vàng Tam Diệp!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi nghe được câu trả lời của Dora, Hạ Á không kìm được, rùng mình một cái.

Con cháu?! Con cháu của... Thần linh?

Hạ Á mở to mắt nhìn chằm chằm cái xác của con quái vật rồi nuốt nước miếng đánh ực!

"Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, nhóc ạ!" Giọng Dora khá thoải mái. "Trước tiên ngươi phải hiểu cái thứ mà bọn địa tinh kia tạo ra kia không phải là một vị thần mà chỉ là một sinh vật rất hùng mạnh mà thôi. Do đó ngươi có giết con quái này cũng chẳng có gì phải áy náy!"

"Ta áy náy cái con khỉ!" Hạ Á cau mặt, nhếch mép như thể hắn đang bị đau răng... "Cho dù một vị thần thật sự mà lại muốn giết ông thì ông đây cũng chém cho một nhát chết tươi! Nói gì đến con quái này! Ý ta là ngươi nói quá lên rồi!"

"Không hề!" Rốt cuộc giọng nói của Dora lại nghiêm túc hẳn lên. "Ngươi phải hiểu biết một chút! Cái cảm giác mà những vị thần tạo nên là rất quan trọng. Bọn họ sở dĩ đứng cao hơn mọi sinh linh khác chính là bởi họ có thể tạo ra cảm giác thần thánh đó."

"Ta hiểu chuyện này mà." Hạ Á nói luôn: "Thần linh không cần ăn cơm, vì không ăn cơm nên cũng sẽ không đi cầu! (chỗ này theo tác giả là không đi tiểu nhưng thuyhiubi tự ý đổi lại cho thuận ý.) Nếu mọi người biết thần linh cũng phải đi cầu thì còn thần thánh cái cóc gì nữa! Còn về phần sinh sản thì... Ha ha! Ngươi cứ thử tưởng tượng Long thần của ngươi cùng với một bà rồng nhấp nha nhấp nhổm với nhau xem?! Nếu nghĩ được đến vậy thì chắc các ngươi cũng không kính sợ mấy đâu nhỉ?"

"Ta cảnh cáo ngươi đó! Nhóc! Không được dùng lời phỉ báng Long thần của chúng ta!" Dora giận dữ cự lại.

Dora dường như vẫn còn giận, phải một lúc lâu sau nàng mới nói tiếp: "Ngươi căn bản là đã xuyên tạc ý của ta. Ý ta là nếu có thần thì họ không có phân biệt giới tính! Thí dụ như Long thần, thần của tinh linh... đều không được tả rõ trong các chuyện thần thoại là thuộc giống nào, đực hay cái! Nói cách khác đã là thần thì không có giới tính!"

Hạ Á trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ngươi nói cũng đúng nhưng trong tín ngưỡng của nhân loại lại có cả nam thần và nữ thần đó!"

"Đó chỉ là một ký hiệu được thêm vào thôi! Thần là thần, muốn hoá ra hình dạng gì mà chẳng được. Nam hay nữ là do chính con người các ngươi tưởng tượng ra hoặc tự thêm vào những ký hiệu đó! Trên thực tế thì ngươi cũng như ta - Có ai gặp thần bao giờ!"

Hạ Á nở nụ cười "Trời đất, khiến cho ngươi nói ra được vậy, thật không dễ dàng! Chẳng lẽ những lời lẽ của ta đã khiến tín ngưỡng của ngươi dao động?"

"Đương nhiên là không!" Dora nghiêm túc nói. "Ta vẫn tin vào Long thần như cũ, với niềm tin vĩ đại. Chẳng qua, có lẽ vì những lời nọ kia của ngươi đã khiến niềm tin đó của ta thăng hoa thêm nên mới lý giải được, thế thôi!"

Hạ Á lại dùng gậy gỗ chọc vào xác con bọ cạp. "Ngươi cho rằng con quái vật này được sinh ra bằng cách nào? Chẳng lẽ do giao phối giữa vị thần được tạo ra bởi bọn địa tinh với bọ cạp hay vị thần đó là một con bọ cạp đi giao phối với người rồi sinh ra nó?"

"Hừ! Ngu vẫn là ngu!" Dora khinh thường nói. "Nhất định phải giao phối mới có thể sinh sản sao? Còn nhớ câu 'Sự sống luôn biết cách để tự duy trì!' không? Có lẽ thứ mà bọn địa tinh đó tạo ra là một con bọ cạp có hình người, có điều so với thứ chúng ta đã gặp hẳn phải hùng mạnh hơn nhiều."

Hạ Á ho khan một tiếng. "Ngươi cho rằng cái thứ đó đang ở đâu? Ta giết mất một đứa con hay cháu của nó thì nó có tìm ta để báo thù không?"

"Hừ! Nếu được như ngươi nói thì cái thứ đó phải đạt được điều kiện tiên quyết là còn sống cái đã!" Dora cười lạnh. "Ngươi có cho rằng cái thứ đó sống được cả vạn năm không?"

Hạ Á cũng cười đầy ác ý: "Nói không chừng nó là thần thì sao? Bọn địa tinh thời xưa đã tạo ra được thần!"

Trong khi Hạ Á và Dora tranh luận bên xác con bọ cạp thì Tatara đã hoàn thành nhiệm vụ gian khổ nhất của hắn. Hắn đã dùng dây leo để trèo xuống khe núi và tìm được cây cời lò của Hạ Á giữa đống hài cốt rồi mang nó về.

Tatara đã cẩn thận tìm kiếm trong đám hài cốt. Chung quanh hắn toàn là những bộ xương, gã ma pháp sư đáng thương sợ đến hai chân run rẩy, hắn vừa lẩm bẩm gọi tên thần linh để cầu nguyện vừa tự động viên chính mình.

Đám hài cốt này đã bị mọi người lục tung lên từ trước nên Tatara phải tìm đến khoảng nửa tiếng mới thấy được cây cời lò của Hạ Á.

Thật ngẫu nhiên, khi cây cời lò rơi xuống lại cắm lên một bộ xương địa tinh đang nằm trên mặt đất, thoạt nhìn như một cái cột cờ.

Tatara vừa cầu nguyện vừa lò dò đi tới, hắn cẩn thận cầm lấy cây cời lò, ra sức rút ra. Tiếc thay cây cời lò quá nặng khiến Tatara phải cố sức một lúc lâu mới rút ra được. "Xoạt!" một tiếng, Tatara, hai tay cầm cây cời lò, ngã ngửa ra, đầu đập vào một cục đá đến nẩy đom đóm, hắn rên rỉ kêu đau một hồi rồi mới gượng ngồi dậy được.

Nhìn lại cây cời lò, Tatara lại thét lên inh ỏi.

Cây cời lò quá sắc bén, khi hắn nhổ ra đã chém luôn vào bộ xương và dính chặt vào cái đầu lâu! Thấy cái đầu lâu còn dính trên đó, tay Tatara như nhũn ra. Hắn ra sức lắc lắc cây cời lò cho cái đầu lâu rơi ra rồi mới một tay cầm cây cời lò, một tay xoa cục u trên ót, loạng choạng bước đi.

Hắn vừa bước được hai bước thì dưới chân lại bị vấp một cái khiến hắn ngã đánh bịch xuống đất. Lúc hắn vừa ngóc đầu lên đã thấy trước mặt, dưới ánh sáng lờ mờ, là một cặp xương chân gần như chạm vào chóp mũi hắn! Tatara sợ đến mức chỉ biết trườn lui liên tục rồi mới ngồi lên được. Cuối cùng thì hắn đã nhìn rõ bộ xương đang ngồi trước mặt.

Nếu Hạ Á có mặt ở đây thì sẽ nhận ra đây là bộ xương của tướng quân Couriere, chủ nhân của quyển nhật ký mà hắn đã tìm thấy.

Trên mặt đất vẫn còn cái hộp chứa quyển nhật ký mà Hạ Á bỏ lại khi đã lấy quyển nhật ký ra.

Đến lúc này, bộ xương của Couriere vẫn đang ngồi chỉnh tề ở đó như trước (Để tỏ lòng kính trọng với chủ nhân bản nhật ký, Hạ Á đã chịu khó sắp bộ xương của hắn lại như cũ và đặt cái hộp vào tay hắn!).

Tatara khi nhìn thấy cái hộp, trong lòng bỗng nổi lên một ý, có lẽ là thuần tuý do tò mò, lại cũng có lẽ do ánh sáng phản chiếu lấp lánh trên cái hộp khiến hắn chú ý. Tóm lại hoàn toàn do ngẫu nhiên mà Tatara thò tay ra để lấy cái hộp.

Cái hộp cũng không nặng lắm, nếu đúng là nó được làm từ kim loại thì có thể nói là nhẹ mới đúng. Đại khái là công nghệ luyện kim của địa tinh thời xưa còn vượt xa trình độ của nhân loại hiện nay!

Tatara, theo bản năng, thầm đánh giá qua cái hộp. Hắn không thể nhận ra cái hộp này làm bằng thứ kim loại nào. Một thứ kim loại mà hắn không biết thì chắc cũng có giá trị! (Đây là thực lòng Tatara nghĩ vậy.)

Không thể không nói, đây là một sự trùng hợp hết sức tình cờ.

Bởi vì khi Hạ Á cầm cái hộp lên, hắn chỉ chú ý vào bản nhật kí bên trong.

Còn khi Tatara lấy cái hộp, hắn lại bị giá trị của thứ kim loại làm ra nó hấp dẫn (Hắn xem ra cái hộp này có giá trị qui ra vàng bạc gì đó!)

Nhưng khi mở hộp ra rồi, Tatara tình cờ lại sờ vào mặt trong của nó, hắn bỗng cảm thấy trên đó có gì là lạ. Hắn hơi sửng sốt, bèn nhìn lại thật kỹ nhưng chỉ thấy mặt hộp vẫn bóng loáng như gương, có điều nếu lấy tay sờ thì vẫn cảm thấy như có gì đó.

Có thứ gì vậy?

Gã ma pháp sư ngạc nhiên, ngồi bệt trên mặt đất, dùng cả hai tay sờ soạng thật kỹ bên trong hộp.

Một lúc sau, hắn khẳng định được hai điều:

Thứ nhất: cảm giác của hắn là đúng, bên trong hộp có đầy những hoa văn!

Thứ hai: những hoa văn này được vẽ bằng một kỹ thuật rất lạ, mắt thường không nhìn thấy nhưng lại sờ thấy được!

Liên tưởng đến những kỹ thuật của bọn địa tinh thời xa xưa như Ma hoả, Ma đạo pháo gì đó, tim gã ma pháp sư lập tức đập loạn lên. Hắn theo bản năng liền ngoái nhìn chung quanh - dĩ nhiên là chẳng có một ai!

Tatara hít vào một hơi dài, ban đầu hắn định giấu cái hộp vào ngực nhưng sau đó lại thôi vì nếu Hạ Á biết được hắn đem giấu những thứ đã tìm được thì kết cục hẳn là không ổn.

Tatara suy nghĩ một chút rồi cũng tìm ra cách.

Hắn móc một đám bùn trên mặt đất rồi lấy túi nước trong người ra, đổ nước vào đám bùn; sau đó hắn chắt lấy phần nước đó bôi loạn vào bên trong hộp. Tiếp theo hắn lại lục túi lấy ra một tấm da chồn trắng. Cuối cùng là đem tấm da đó áp sát vào mặt trong của cái hộp.

Những việc này hắn làm cực kỳ cẩn thận.

Kết quả là những hoa văn trên mặt hộp cũng in được lên mảnh da trắng. Khi hắn lấy ra, trên mặt tấm da hiện lên một bức hoạ đồ.

Vì được in bằng nước bùn nên bức hoạ đồ này cũng không được đẹp lắm nhưng ít ra cũng rất rõ ràng.

Tatara nheo mắt, cẩn thận đánh giá bức hoạ đồ này. Một lúc sau, hắn đã hơi thất vọng. Rõ ràng là đây không phải là một bản thiết kế vũ khí mà dường như là một tấm bản đồ?! Cạnh đó còn có một ít ký tự mà hắn không nhận ra, chắc là chữ của bọn địa tinh thời xưa.

Tatara lập tức tìm một cây bút rồi cẩn thận sao lại thật tỉ mỉ tấm hoạ đồ này. Hắn xem lại đến hai lần để chắc chắn là không có sai sót nào rồi mới thở phào nhẹ nhàng.

Gã ma pháp sư lại dùng nước rửa sạch bùn trong hộp, không để lưu lại một dấu vết gì. Sau đó lại mang bản in bằng bùn ra đốt luôn. Về phần bản sao mà hắn đã vẽ ra thì được giấu cẩn thận trong ngực áo.

Làm xong bấy nhiêu việc hắn lại cảm thấy chột dạ như vừa ăn cắp thứ gì. Hắn ra sức nuốt nước miếng.

Ngay sau đó, vì thấy hắn ở dưới khe núi quá lâu, Hạ Á ở trên đã gọi ầm lên: "Tatara! Ngươi ngủ ở dưới đó hay sao?"

Tatara lập tức khẩn trương chạy tới đáp lời: "Không, không! Ta... ta lên ngay!!"

Hắn sờ lại lần nữa bản vẽ trong ngực áo rồi mới mang cây cời lò và cái hộp đến chỗ sợi dây để trèo lên.

Lúc Tatara chật vật lên đến nơi, Hạ Á đã hết kiên nhẫn, hắn nhìn gã ma pháp sư với vẻ bất mãn. "Ngươi làm gì dưới đó?"

"Ta... ta bị té một cái đau quá!" Tatara kịp thời tìm được câu giải thích hợp lý.

Vì hắn trên người đầy bùn đất, đầu lại u một cục lớn nên Hạ Á cũng chẳng nghi ngờ, chỉ cười cười. "Tốt! Ngươi nên cẩn thận hơn! À, cây cời lò của ta đâu?"

Tatara trao cây cời lò lại cho Hạ Á. Hạ Á rất hài lòng, hắn lau chùi cây cời lò cẩn thận rồi gật đầu nói: "Tốt lắm! Cảm ơn ngươi!"

Tatara hơi do dự nhưng cuối cùng cũng đưa cái hộp ra. "Ông chủ! Ta tìm được thứ này."

Hạ Á thoáng nhìn đã nhận ra là cái hộp đựng quyển nhật ký liền cười nói: "À, thứ này ta thấy rồi. Có vấn đề gì hả?"

"Chậc! Món đồ này có tính chất hơi lạ, ta nghĩ có lẽ nó cũng có chút giá trị!"

Nghe gã ma pháp sư lắp bắp, Hạ Á đã hiểu ý hắn nhưng không thèm để ý, chỉ cười nhẹ: "Được rồi, thứ này chắc bán cũng được tiền. Nếu ngươi thích thì ta cho ngươi." Tatara nhẹ nhàng thở ra nhưng không khỏi tự trách: Nếu biết xin được hắn dễ như vậy thì cũng không cần sao lại bức hoạ đồ làm gì!

Trong khi hắn đang lo không biết có nên nói với Hạ Á chuyện về bức họa đồ hay không thì Hạ Á đã phẩy tay: "Nhanh nhanh đi chuẩn bị bữa ăn đi, Tatara! Trưa rồi, ta đang muốn chết đói đây!

Bữa trưa chỉ là một ít thịt nướng ăn với lương khô. Dù trước mặt có cái xác của con bọ cạp nhưng Hạ Á cũng không dám ăn thử - Có trời mới biết nó có độc hay không!

Mấy cái xác vung vãi ra tới tận bìa rừng. Hạ Á không tưởng được hắn phải vừa ăn vừa ngắm đống thi thể này để tăng thêm hương vị!

Thịt nướng là từ con mồi đánh được từ hai ngày trước. Sau khi nướng lên, một mùi thơm thật hấp dẫn bốc lên. Hạ Á hít vào một hơi, cười nói: "Tatara, Ngươi tuy tài nghệ kém cỏi nhưng lại nấu ăn rất giỏi. Sau khi trở về, ngươi có thể làm bếp trưởng của ta."

Tatara cười khẽ hai tiếng, tay vẫn bốc một nắm muối, cẩn thận rắc lên mấy miếng thịt nướng.

Hạ Á tự mình đổ cho Shaerba và tên lính đánh thuê một chút nước thịt. Dù không biết họ khi nào mới tỉnh nhưng cũng không thể để họ chết đói!

Khi Hạ Á cầm miếng thịt nướng lên chuẩn bị ăn thì bỗng nghe trong rừng có tiếng loạt xoạt. Thanh âm này khiến hắn dỏng tai lên, lắng nghe. Hắn lo đến nghẹn cả họng.

Nếu đang tới từ phía sau là một con quái vật thì đừng nói tới cỡ con nhện Răng To hay con bọ cạp hình người mà chỉ cần một con kì đà kịch độc cũng đủ cho hắn bỏ mạng ở đây!

Bản thân Hạ Á hiện giờ không thể cục cựa gì, bọn Shaerba thì đang hôn mê, kẻ duy nhất còn hoạt động được là tên rác rưởi Tatara. Dựa vào tên bỏ đi này để chống đỡ với kẻ địch thì đúng là chuyện không tưởng!

Nghe tiếng động từ trong rừng, Hạ Á buông miếng thịt nướng xuống, tay chộp lấy cây cời lò, khẩn trương nhìn chằm chặp vào hướng có tiếng động. Tatara, sắc mặt tái nhợt, đứng nép vào người Hạ Á.

Rốt cuộc, cây cối từ từ rẽ ra, một bàn tay từ trong rừng thò ra , vẹt các cành cây sang bên, lộ ra một bóng người đang đi tới.

Có người! Thật không ngờ!

Rõ ràng là một người từ trong rừng bước ra, hơn nữa, điều khiến cho Hạ Á thở phào nhẹ nhàng chính là người kia hiển nhiên là đến từ thế giới văn minh!

Vì y không mặc áo da như người Zhaku mà khoác một chiếc áo choàng bằng tơ tằm màu trắng loại cao cấp nhất, trên áo còn được viền vàng.

Chưa nói đến những thứ khác, chỉ đôi giày làm bằng da cá mập kia đã có giá đến mấy đồng vàng!

Đó là chưa kể mấy cái nút thắt trước ngực của chiếc áo choàng lại được làm từ loại thủy lan nửa trong suốt.

Dù khoác cái áo choàng rộng thùng thình nhưng có thể thấy rõ ràng người vừa từ trong rừng bước ra này là một phụ nữ! Dưới tấm áo rộng thùng thình, thân thể nàng vẫn thật là tha thướt, tấm áo choàng cũng không che hết được những đường cond trên cơ thể nàng!

Vừa nhìn thấy người này, Hạ Á đã sững sờ.

Nói như thế nào nhỉ?...

Người phụ nữ này rất kì lạ. Nàng ăn mặc như một người cao quý sang trọng nhưng lại đi ra từ một vùng rừng rậm đầy nguy hiểm mà trong tay không có vũ khí!

Quan trọng hơn là đôi giày của nàng vô cùng sạch sẽ, nó sáng như tuyết, không bám một vết bùn nào! Nhất là trên quần áo lại càng không dính đến một hạt bụi! Rõ ràng là nàng vẹt cành lá bước ra thế nhưng trên áo quần lại sạch trơn.

Tối trọng yếu đương nhiên là bộ dáng của nàng.

Gương mặt nàng rất xinh đẹp, mắt mũi miệng đều hài hoà, làn da mịn màng, trơn bóng, thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi.

Thế nhưng ánh mắt nàng... lại rất độc đáo! Ánh mắt mênh mông như biển, đầy trí tuệ và kinh lịch, như đã thấy hết mọi sự thay đổi của cuộc sống, thứ ánh mắt chỉ có thể thấy ở người có số tuổi gấp ba bốn lần như thế!

Ánh mắt lạnh nhạt, đầy bình thản, có vẻ như nhìn thấu mọi thứ, cũng không hề soi mói hay khiêu khích nhưng lại khiến cho người khác chỉ liếc qua đã nhận thấy được người có ánh mắt này là người thông minh nhất trong những kẻ thông minh!

Loại ánh mắt gần giống như vậy, từ trước đến giờ, Hạ Á chỉ gặp được ở một người - là sư phụ trên danh nghĩa của hắn hiện nay - lão quái vật Kaweixier!

Nói vậy nghĩa là người phụ nữ trước mặt này, nhìn qua đúng là một Kaweixier giống cái!!!

Và tóc nàng, một mái tóc dài màu tuyết trắng như màu cái áo choàng, cũng hoàn toàn trắng sáng, không nhiễm một hạt bụi!

Đối mặt với Hạ Á và Tatara đang mắt mở to, mồm há hốc thì nàng, cô gái mặc áo choàng trắng, chỉ mỉm cười thật bình thản rồi nói. Tiếng nàng nói cũng bình thản, dễ nghe, thậm chí có vẻ thánh thót và giọng điệu của nàng cũng không khác gì Kaweixier!

"Khỏe không các cậu?" Người phụ nữ mỉm cười."Thật vui khi có thể gặp được người ở nơi đây. Xem ra các người đang dùng bữa, vậy liệu các người có thừa thức ăn để cho người qua đường như ta một chút không?

Hạ Á và Tatara đều thấy rằng cách nói chuyện của người phụ nữ này cứ như nơi đây chẳng phải là chốn cực kỳ nguy hiểm mà chỉ như họ gặp nhau khi đang đi cắm trại ở ngoại ô vậy.

"Ôi!" Người phụ nữ thở dài. "Chắc là ta làm các ngươi sợ? Vẫn là... A!... mà quên, theo phép lịch sự thông thường, ta phải đưa ra vài thứ để đổi lấy thức ăn mới đúng."

Nàng đặt một tay lên trán rồi lại nhấc lên, cho vào ống tay áo của tay kia tìm kiếm một lúc và dường như hơi khó xử. "Chà! Ta không có thói quen mang tiền trong người. Vậy phải làm sao bây giờ?!" Tìm một lúc, bỗng nàng nở nụ cười. "À có thứ này bằng vàng, có lẽ đáng giá vài đồng đây!"

Nàng lấy ra một vật trong tay áo, dường như là một cái huy chương nhỏ đã bị bỏ quên từ lâu, ném ra trước mặt Hạ Á và Tatara.

Vật này đúng là làm bằng vàng, còn lấp lánh ánh vàng khi rơi trên mặt đất. Nó có hình dạng hai ba chiếc lá sồi được chế tạo rất độc đáo, ở chính giữa còn có một ký hiệu nhỏ.

Hạ Á nhìn thấy vật này cũng chẳng có phản ứng gì nhưng Tatara chỉ vừa liếc qua đã há hốc miệng, tròng mắt như muốn rớt ra!

"Huy... huy... huy chương Tam Diệp! Huy chương vàng Tam Diệp! Trời ơi!"

Tatara lảo đảo cả người như đứng không vững.

Hạ Á nhanh chóng chộp lấy Tatara. "Ngươi sao vậy? Thứ này..."

Tatara sợ hãi nhìn người phụ nữ kia. "Ngài... ngài..."

"Rốt cuộc là sao?" Hạ Á bất mãn, lay lay Tatara,

"Ông... ông chủ!" Nét mặt của Tatara không biết là nên cười hay nên khóc. "Đây là một loại huy chương của ma pháp sư. Huy chương vàng có hình lá sồi đã là tượng trưng cho ma pháp sư cao cấp nhưng cái huy chương này, có tới ba lá sồi, là huy chương vàng Tam Diệp!!! Tam Diệp nha!!!"

"Nghĩa là gì?" Hạ Á sắc mặt trở nên nghiêm nghị.

"Là tượng trưng cho... Đại... Đại..." Tatara đột nhiên líu cả lưỡi. "Đại... Đại Ma Đạo Sư!!!"

Quảng cáo
Trước /248 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiêu Dao Chí Tôn Thần Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net