Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Liệp Quốc
  3. Chương 226 : Ông chủ sáng suốt và anh dũng
Trước /248 Sau

[Dịch] Liệp Quốc

Chương 226 : Ông chủ sáng suốt và anh dũng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khi đến nơi, Hạ Á cuối cùng phải xác nhận rằng nếu không có người đưa đường thì chỉ sợ hắn mò mẫm trong khu rừng này suốt đời cũng không tìm được đến đây.

Đến trưa ngày thứ tư, bốn người cũng đã đến được mục tiêu cuối cùng của chuyến đi rừng. Trước mắt họ chẳng có đoá Ma vẫn hương dụ nào mà lại là một thân cây vô cùng to lớn, hệt như một gốc tinh linh cổ thụ trong truyền thuyết.

Thoạt đầu, khi Hạ Á thấy cái cây này, hắn đã phải thở dài một hơi. 'Dế nhũi' trợn tròn hai mắt, nuốt nước bọt đánh ực: “Mẹ ơi! Cái cây này còn to hơn cả cái nhà của ông!” Thân cây sần sùi to đến mấy chục người ôm không hết, đứng dưới gốc cây nhìn lên không thấy được bầu trời bên trên, cành lá rậm rạp của nó bao phủ một diện tích rộng lớn vô cùng.

“Đứng dưới cái cây này, ta cảm thấy tất cả chúng ta đều biến thành những đứa bé người lùn yếu ớt!” Hạ Á lại thở dài một lần nữa.

Thái độ của Tatara lại khá bình tĩnh. Hắn vừa trông thấy cây cổ thụ vĩ đại này, hai mắt đã toả sáng, khẽ kêu lên một tiếng rồi loạng choạng chạy đến ôm chầm lấy nó, hai tay sờ soạng qua lại.

Một lúc sau, Tatara than một câu: “Ông chủ thật đáng thương, đúng là chẳng biết gì cả, đây đâu phải là tinh linh cổ thụ gì, căn bản chỉ là một cái cây lâu năm của người khổng lồ thôi!” Nói xong, vẫn chưa cam lòng, gã ma pháp sư lại nói nhỏ thêm một câu nữa: “Ngu dốt cũng là một cái tội!”

Hắn vừa nói xong thì mông đã ăn một cú đá mạnh khiến hắn bắn sang một bên. Gã ma pháp sư quay đầu lại thì thấy Hạ Á như đang cười lạnh nhìn hắn nói: “Lần nhau nhớ đừng nói xấu ta ra miệng mà hãy giữ trong lòng. Tai ta thính lắm đó!” Nói xong hắn quay sang nhìn Atae.

Vẻ mặt Atae lúc này rất khẩn trương, thiếu niên Zhaku này hết nhìn đông lại ngó tây. Hạ Á bước đến vỗ nhẹ hắn một cái: “Ngươi tìm gì đó? Người của ngươi hả? Sao họ còn chưa đến?”

Atae lắc đầu, hạ giọng nói: “Vị trí sào huyệt của thánh xà là một bí mật ít người được biết. Trong bộ tộc chỉ đại tù trưởng và đại tế tự là đủ tư cách biết thôi. Mỗi lần tuyển chọn xà nữ cũng là do đại tế tự đưa họ đến đây. Lần này các chiến sĩ được chọn đi giết thánh xà đều là những người rất tinh nhuệ và vô cùng trung thành, tận tâm với đại tù trưởng. Nhưng để an toàn, đại tù trưởng chỉ cho một mình ta biết địa điểm này, còn những người khác đều phải dò theo dấu vết ta để lại để tìm được đến đây.”

“Nói khác đi là chúng ta phải chờ chứ gì?”

“Nhiều nhất là nửa ngày.” Atae ra vẻ chắc chắn. “Họ đều là những chiến sĩ hết sức tinh nhuệ, nếu ta đoán không sai thì người chỉ huy là bạn thân của chú ta, Galin.”

Cái tên kì quái này khiến Hạ Á cũng phải nhếch miệng cười. Thổ dân Zhaku có những cái tên khá ngộ nghĩnh.

Nhìn quanh thân cây khổng lồ trước mặt, Hạ Á tò mò hỏi: “Lối vào ở ngay trên thân cây này sao? Chúng ta làm sao vào được? Trên này làm gì có hang động nào!”

“Đại tù trưởng đã nói qua, phải chờ đến đêm thì cửa mới mở, ban ngày không vào được!”

Hạ Á đang gật gù thì đã nghe thấy tiếng Dora trong đầu: “Hừ! Chỉ giả thần giả quỉ! Con Damn này chỉ làm mờ mắt người ta. Tuy vậy cũng đủ để đối phó với lũ kiến hôi các ngươi!”

Hạ Á hừ một tiếng, vỗ nhẹ vào đầu mình rồi bước sang một bên, nói nhỏ: “Ta cho rằng ngươi nên thành thật một chút là tốt nhất. Hoặc là giúp chúng ta vài điều cụ thể hoặc là câm miệng lại! Chúng ta đang phải làm chuyện nguy hiểm, đừng nói linh tinh làm dao động tinh thần người ta!”

“Ta đang than thở cho chính mình thôi!” Dora liền không chút khách khí mà lên giọng đùa cợt. “Ngươi đúng là thằng khùng mới mong ám sát được con Damn! Ôi! Ngươi không biết rằng một con Damn chân chính hùng mạnh đến cỡ nào! Tuyệt đối không để cho cỡ như ngươi đi khiêu chiến! Ngươi mà chết ở đây thì linh hồn của ta cũng chẳng thể quay về Thánh mộ được!”

Thực tế thì cái kiểu nói này Dora đã nhai đi nhai lại trên suốt dọc đường nhưng Hạ Á cũng chỉ cười ha hả rồi bỏ qua, chẳng thèm để ý đến con rồng cái này. Dù sao chân cẳng cũng của hắn, hắn muốn đi đến đâu thì con rồng cái này cũng chẳng quản được.

Hơn nữa tính tình 'dế nhũi' thuộc loại ‘lôi kéo không đi, cản ngăn lại đến’. Cứ như bình thường gặp chuyện nguy hiểm cỡ này không chừng hắn đã sớm chuồn nhanh để giữ mạng nhưng nay thì khác, hắn còn thiếu người Zhaku - chính xác là hắn thiếu Arab, một thổ dân Zhaku - một món nợ ân tình! Arab và đám thuộc hạ của hắn đã anh dũng hi sinh toàn bộ để bảo vệ Hạ Á trên đường đến bộ lạc .

Cứ theo tính tình của Hạ Á thì trong chuyện này dù trước mặt là núi đao biển lửa hắn cũng chẳng coi ra gì, nói đi là đi, cứ thế mà lao đầu vào.

Trong bốn người, Dolly hiển nhiên là vô dụng nhất nên Hạ Á đã quyết định là đến lúc đi vào huyệt động sẽ để lại một người đưa nàng quay về bộ lạc. Còn để lại ai thì... Đương nhiên là Atae rồi!

Hạ Á tranh thủ thời gian trước khi trời tối để nghỉ ngơi một chút, thậm chí hắn còn tìm một tảng đá để mài lại thanh đao và trủy thủ của mình cũng như kiểm tra tỉ mỉ các trang bị khác, nhất là cây cung Tụ Khiếu, một vũ khí mạnh mẽ do người Landisi tặng cho hắn. Còn cây cời lò, vật bất ly thân của hắn, được giắt cẩn thận ở bên người.

Đeo cung Tụ khiếu ở sau lưng cùng với túi tên, bên trong là mười thanh Phá giáp tiễn bằng thép cực tốt được lấy từ kho vũ khí của Hoàng cung. Thanh chủy thủ sắc bén bằng tinh cương với cái cán vàng do tướng quân Adelike tặng cho hắn được giắt vào giày. Tay trái hắn cầm thanh đoản đao được mang theo từ bộ lạc Zhaku. Một túi nước được đeo bên hông chiếc áo da mà trong túi áo còn một số thứ linh tinh khác nữa. Thêm vào đó còn tấm vẩy rồng mặc bên trong áo. Đó là tất cả trang bị của Hạ Á.

May là 'dế nhũi' có thần lực trời sinh chứ cứ như người khác, với cả đống trang bị nặng đến mấy chục ký như thế thì đừng nói là mạo hiểm, chỉ đi thôi cũng đã mệt đến ngã gục mất rồi.

Số chiến sĩ tinh nhuệ của bộ lạc lại đến sớm hơn so với dự đoán của Atae.

Khi trời còn chưa tối hẳn thì họ đã nghe tiếng xào xạc trong rừng rồi một đám chiến sĩ Zhaku nhanh chóng xuất hiện.

Bọn người Zhaku này không mang theo đuốc, bước ra từ trong bóng tối của rừng, trên mặt họ đều bôi năm sáu vệt màu, thoạt nhìn cứ như ma quỉ hiện về. Số người của họ vừa đúng hai mươi.

Hạ Á chỉ cần quan sát vẻ ngoài của số chiến sĩ tinh nhuệ này cũng đã thấy hài lòng. Những thổ dân Zhaku này đều rất dũng mãnh, phần lớn họ đều khôi ngô và hùng tráng. Thủ lĩnh của họ lại có khí tức khiến Hạ Á nhớ ngay tới Arab, người bạn đã khuất của hắn.

Tên thủ lĩnh này dáng người và chiều cao cũng tương tự với Hạ Á, trông rất to lớn và khoẻ mạnh, eo lưng thon gọn, trên người mặc một bộ giáp da, lộ ra bắp tay rắn chắc. Như phần lớn đàn ông Zhaku, mũi hắn hơi cao, mắt dài và hẹp. Sau lưng hắn là một thứ vũ khí rất lớn, qua hình dáng thì dường như là một chiếc rìu hai lưỡi. Món vũ khí này khiến Hạ Á rất hâm mộ, vì xuất thân của mình, hắn vẫn rất thích những chiếc rìu lớn như thế này.

Người này hiển nhiên chính là kẻ mà Atae gọi là Galin.

Khiến Hạ Á hơi buồn cười là gã Galin này trên đầu còn đội một chiếc mũ giáp với hai cái sừng cong vòng ở hai bên như sừng trâu. Giữa hai cái sừng là một tấm thép bao bọc quanh đầu và kéo dài xuống tận mũi hắn.

Vũ khí trong tay đám người Zhaku này cũng không giống nhau.

Tám người dùng rìu đều có thân người rất tráng kiện, cứ căn cứ vào những tấm thân hùng tráng đó thì họ chính là những đô vật cận chiến thiện nghệ và không biết mệt mỏi là gì.

Lại còn mười chiến sĩ chuyên dùng giáo nữa, những người này sau lưng đều giắt ít nhất là ba cây giáo ngắn chưa kể một thanh giáo dài trong tay. Đây là những chiến sĩ rất tinh nhuệ vì chỉ cần nhìn thoáng qua Hạ Á đã thấy thanh giáo trong tay họ không phải loại làm bằng xương như những chiến sĩ Zhaku bình thường mà tất cả đều là loại được dùng trong quân đội Byzantine, loại giáo làm toàn bằng thép tốt.

Điều khiến cho Hạ Á phải ngạc nhiên là người chiến sĩ Zhaku thứ hai mươi không ngờ lại là một phụ nữ!

Người phụ nữ Zhaku này lại là người cao thứ nhì trong đội quân này, chỉ thấp hơn Galin có một chút. Trang phục của nàng khá sặc sỡ, trên người khoác một chiếc áo choàng bằng da rất ngắn để lộ đôi chân thon dài rắn chắc đầy tính hoang dại, hai bên sườn là chiếc váy chiến được tạo hình như hai phiến lá cây, đầu đội một chiếc vòng, trên đó dắt mấy chiếc lông chim với màu sắc khác nhau. Hạ Á không thấy được mặt nàng vì nó được che khuất bởi một tấm mặt nạ quỉ, chỉ có cặp mắt phía sau cái mặt quỉ kia là loé sáng không ngừng.

Hạ Á cũng thấy kì lạ khi trong tay người phụ nữ này là một cây gậy rất dài với đỉnh gậy là một hình lưỡi liềm bằng thủy tinh được mài bóng nhoáng, bên dưới có mấy điểm bạc. Dù dốt đến mấy thì Hạ Á cũng nhận ra người phụ nữ này cũng là một dạng kiểu như ma pháp sư gì đó với cây gậy phép được làm bằng gỗ đen rất cứng rắn, phần cuối cây gậy được vót nhọn giống như một mũi giáo dài. Hạ Á cho rằng việc này không chỉ để làm đẹp mà hiển nhiên là cây gậy phép này vào lúc khẩn yếu cũng có thể được dùng như một thứ vũ khí cận chiến hữu hiệu. Vả lại cứ dưa vào hình thể cân xứng và bước đi vững chãi của người phụ nữ Zhaku này thì xem ra nàng không hề yếu đuối như đám ma pháp sư bình thường.

Vừa nhìn thấy những chiến sĩ Zhaku này, Atae đã vội nhảy lên chào đón. Hắn dùng tiếng Zhaku nói liền một hơi khiến bọn họ dừng ngay lại. Thủ lĩnh Galin bước lên trao đổi với Atae vài câu, sau đó đưa ánh mắt sáng quắc nhìn cô bé Dolly đang lấp ló đàng kia và nghiêm khắc nói mấy câu với cô.

Dolly rõ ràng là hơi sợ, cô nép người phía sau Hạ Á chỉ ló ra nửa khuôn mặt, ngoan ngoãn đáp lại vài câu.

Bọn họ dùng tiếng Zhaku nên Hạ Á không hiểu nhưng cũng từ giọng điệu của hai người mà thấy được gã Galin kia đang quát Dolly với vẻ rất nghiêm khắc còn Dolly như rất sợ hắn, chẳng còn vẻ ngoa ngoắt như khi đi đường.

Cuối cùng Galin bước đến trước mặt Hạ Á, hai người cùng nhìn nhau một lúc. Galin sau khi ngắm kỹ Hạ Á mới gật đầu như tỏ vẻ hài lòng nhưng khi nhìn sang Tatara lại lộ vẻ khó coi rồi nói với Atae một câu gì đó.

“Galin cho rằng đồng bạn của ngươi quá yếu!” Atae ngượng ngùng nói.

Hạ Á nhìn Galin chằm chằm rồi mới mở miệng, không hề khách khí:

“Hắn là một ma pháp sư!”

Sau khi Atae dịch lại câu này, sắc mặt Galin tốt hẳn lên, gã trịnh trọng nhìn lại Tatara rồi gật đầu chào hắn một cái.

Xem ra mọi nơi trên đại lục đã quen với việc phải tôn trọng một ma pháp sư.

Nếu biết Tatara chỉ là một ma pháp sư sơ cấp e là hắn sẽ trở mặt… Trong lòng Hạ Á than thầm.

Cuối cùng Galin dang rộng đôi tay trước mặt Hạ Á. Hạ Á còn chưa kịp hiểu thì đã bị người chiến sĩ Zhaku này ôm thật chặt rồi thấp giọng nói mấy câu. Atae bên cạnh liền nói ngay: “Hắn nói tên hắn là Galin, rất cảm ơn ngươi đã giúp người Zhaku chúng ta. Hắn còn nói hắn là bạn tốt của chú ta.

Ngừng lại một chút, Atae hạ giọng nói thêm một câu: “Galin là chiến sĩ mạnh nhất bộ lạc, so với chú ta còn lợi hại hơn. Hắn là thủ lĩnh Ẩm huyết giả (Kẻ uống máu) của người Zhaku chúng ta còn chú ta là thủ lĩnh Thổ lang kỵ sĩ. Thổ lang kỵ sĩ là chiến sĩ đối phó với kẻ địch bên ngoài còn Ẩm huyết giả mới là chiến sĩ lợi hại nhất của bộ tộc.”

Hạ Á gật đầu, hắn cũng không quan tâm đến sự phân biệt giữa Ẩm huyết giả với Thổ lang kỵ sĩ trong bộ tộc Zhaku làm gì, lập tức hỏi ngay vào vấn đề mấu chốt: “Bọn họ có ai biết tiếng Byzantine không? Chúng ta cùng mạo hiểm đi với nhau, nếu bất đồng ngôn ngữ thì sẽ gặp khó khăn rất lớn.”

“Có ta!” Người trả lời câu hỏi này của Hạ Á lại là nữ chiến sĩ Zhaku duy nhất trong đội ngũ. Nàng bước đến cạnh Hạ Á rồi đưa tay chỉ vào mũi mình: “Ta… Liou Liou… Vu y (phù thủy, pháp sư)”, giọng nàng khàn khàn, nói tiếng Byzantine một cách khó khăn và gượng gạo.

Hạ Á há hốc miệng ra, chưa kịp nói gì thì người phụ nữ này cũng đã dang tay ôm chặt lấy Hạ Á. Đáng xấu hổ là cái ôm thân tình này lại khiến Hạ Á thấy nóng bỏng cả người khi thân thể nàng dán lên người hắn. Thân hình người phụ nữ Zhaku này còn rực lửa hơn người ta tưởng nhiều! Hấp dẫn hơn nữa là lại còn rất đàn hồi!

Mặt 'dế nhũi' đã đỏ lên thì người phụ nữ này đã buông hắn ra, lui lại một bước, dùng cặp mắt sáng sau chiếc mặt nạ quỉ nhìn Hạ Á: “Cảm ơn ngươi!”

“Liou Liou là vu y ưu tú nhất bộ tộc, chúng ta đều cho rằng vu thuật của nàng thật ra không thua gì đại tế tự, nàng cũng là người có tư cách cao nhất để được chọn làm đại tế tự sau này. Trong lúc Atae giới thiệu nàng, mặt hắn cũng thoáng đỏ lên. Người thiếu niên Zhaku ngây thơ này khi nói, còn không nhịn được, cứ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn trộm vị nữ vu y này. Hạ Á thấy vậy cũng phải cười thầm. Tuy nhiên hắn vẫn muốn biết rõ vấn đề mấu chốt này.

“Thưa… vu y tôn kính!...:”

“Liou Liou!” Nàng lại chỉ vào mũi mình lặp lại lần nữa.

“Được rồi! Liou Liou.” Hạ Á hắng giọng, nói tiếp: “Việc này… Ta cần biết trình độ tiếng Byzantine của ngươi thế nào, có đủ để chúng ta trao đổi ý kiến không?”

“Nghe… không thành vấn đề.” Liou Liou diễn đạt ý của mình với một thứ tiếng Byzantine rất gượng gạo. “Nói… ngắn ngắn… được.”

Hạ Á gật đầu. Thế cũng đủ rồi, dù sao cũng là đi giết Thánh xà chứ không phải là đi nói chuyện phiếm, chỉ cần ở thời khắc quan trọng cần phối hợp chiến đấu, bản thân hắn kêu gọi mà họ hiểu là được.

“Vậy thì tốt… Vì chúng ta sắp chiến đấu sát cánh bên nhau nên phải chuẩn bị sẵn sàng.” Hạ Á liếc Atae một cái, “Giúp ta dịch lại một chút.” rồi nói tiếp: “Công việc lần này rất nguy hiểm, các ngươi đã biết Thánh xà rất lợi hại tuy nhiên hình như nó đang hôn mê nên trong tình huống tốt nhất là chúng ta thừa dịp nó ngủ say mà đến bên cạnh dùng loạn đao giết chết nó. Thế nhưng chỉ sợ không có chuyện dễ dàng đến vậy nên chúng ta phải chuẩn bị cho một cuộc chiến đầy gian khổ.”

Hắn nói câu nào liền được Atae lớn tiếng dịch lại câu đó. Liou Liou nghe xong, lạnh lùng nói luôn: “Chết!… Chúng ta… chuẩn bị tốt!” Hạ Á nhìn thoáng qua vị nữ vu y này rồi nhìn lại Galin và những người Zhaku khác đều thấy trong mắt họ một ý chấp nhận hi sinh tất cả mà cho tới nay Hạ Á chỉ thấy được ở những chiến sĩ tinh nhuệ của binh đoàn kỵ binh Aosiji Liya.

“Tốt! điều thứ hai là chúng ta phải cử ra một thủ lĩnh.” Hạ Á hít vào một hơi dài. “Nếu không đông người như vậy, khi chiến đấu rốt cuộc ai sẽ nghe ai?”

“Nghe theo ngươi! Đó là lệnh của đại tù trưởng.” Liou Liou trả lời thay cho tất cả các chiến sĩ Zhaku.

Hạ Á rốt cuộc cũng yên tâm. Đến lúc tấn công nếu cứ mạnh ai nấy đánh thì rắc rối to. Chỉ có phối hợp ăn ý mới đạt được kết quả tốt nhất.

Tiếp theo mọi người làm những công việc chuẩn bị cuối cùng. Vị nữ vu y liền cho thấy giá trị của nàng. Liou Liou lấy ra một túi nặng rồi chia cho mỗi chiến sĩ Zhaku một ít thuốc để mọi người bôi lên lưỡi dao và mũi giáo.

“Đây là thuốc kịch độc, đừng hỏi ta công thức nhé, ta không biết đâu. Nhưng trong bộ tộc ai cũng biết Liou Liou là vu y lợi hại nhất bộ tộc, nàng giỏi nhất là chế thuốc độc!”

Hạ Á nghe Atae nói xong bất giác lùi lại một bước.

Liou Liou liếc Hạ Á một cái, trong mắt có vẻ hơi khinh thường: “Đừng để trầy da thì sẽ không sao…” Hạ Á bực mình vì ánh mắt của đối phương, không kềm được nhìn sang Tatara nhưng cũng nhanh chóng thất vọng. Tatara đúng là đồ bỏ đi dưới cái nhìn của mọi người! Hắn chẳng những không gỡ gạc được chút thể diện nào cho Hạ Á, ngược lại cứ nhìn tới nhìn lui mớ thuốc độc của Liou Liou mà không thấy được tí manh mối nào.

Cuối cùng khi đã khuya lắm rồi, ánh trăng đã sáng rực trên đầu. Liou Liou trước đó đã cắm một cái cây lên mặt đất, bấy giờ nàng nhìn vào bóng cây rồi đứng dậy: “Tới giờ rồi!”

Khi ánh trăng lên đến nơi cao nhất, một chút ánh trăng mới rọi vào khu rừng. Dưới ánh trăng, cái cây khổng lồ trước mắt họ bỗng như phát ra một vầng sương mù dày dặc. Trong màn sương mù bỗng phát ra mấy điểm sáng mạnh, như tia chớp trong mây, chiếu sáng bên trong màn sương.

Thân cây lập tức bắt đầu có biến hoá, nó như đang vặn vẹo rồi một phần của nó chợt tan biến, như tuyết dưới ánh mặt trời, lộ ra một điểm đen trên thân cây. Điểm đen đó lớn dần lên và cuối cùng hoá ra một huyệt động rất lớn, đủ cho ba bốn người cùng sóng vai bước vào.

Hạ Á dù mở to hai mắt cũng không thấy được trong động có gì.

“Tới lúc rồi!” Hắn lập tức bước tới trước cửa huyệt động, những thổ dân Zhaku cũng đứng hết lên, đứng quanh phía sau hắn.

“Atae!” Hạ Á quay lại nhìn người thiếu niên Zhaku: “Mang cô bé Dolly về! Nếu nàng không nghe, lập tức đánh ngất nàng đi!” Hạ Á nhìn Dolly, cô bé tỏ ra ủ rũ. Trước đó đã có cuộc nói chuyện giữa cô bé với Galin và Liou Liou, kết quả là cô bị mắng té tát, không dám ho he gì nữa.

“Nhớ đó! Nếu nàng không nghe hãy đánh ngất nàng!” Hạ Á dặn xong liền nhìn vào huyệt động tối om, đen ngòm trước mặt.

Hắn đang định cất bước đi vào chợt ngừng lại. Trên miệng 'dế nhũi' chết tiệt này nở ra một nụ cười quỉ dị. Vừa thấy nụ cười này, Tatara vốn đang đứng bên hắn bỗng lạnh cả người! Theo bản năng y thấy có gì không ổn bèn lách sang một bên để trốn.

Nhưng đã muộn!

Hạ Á đã túm được áo của gã ma pháp sư rồi ném luôn hắn vào trong huyệt động như ném một con gà con.

“Á... a…a!” Tiếng kêu thảm thiết của Tatara vọng lại càng lúc càng sâu xuống dưới. Một lúc sau, dưới huyệt động vang lên một tiếng bùm như chạm vào mặt nước rồi bên trong vang lên tiếng ho sặc sụa và tiếng chửi mắng của Tatara.

Hạ Á mỉm cười: “Xem ra cái động này đi xuống… À nghe tiếng thì không quá sâu, lại có nước nữa.” Ngay lúc Hạ Á quay đầu lại cười, mấy chiến sĩ Zhaku đứng bên người hắn đều nhất loạt lui lại mấy bước!

“Tốt rồi, đã dò đường xong! Chúng ta cùng xuống nào.” Nói rồi Hạ Á, một tay bịt mũi, nhảy luôn vào giữa miệng huyệt.

Sau khi Hạ Á nhảy xuống, các chiến sĩ Zhaku cũng lần lượt nhảy theo không chút do dự. Người cuối cùng là Galin, hắn trợn mắt với Atae và dùng tiếng Zhaku dặn với lại một câu: “Nhớ đó! Ngươi phải đem Dolly về! Nếu nàng không nghe thì trói lại!” Nói xong, hắn nhanh chóng nhảy vào huyệt động.

Atae sau khi nhìn mọi người nhảy vào huyệt động liền thở dài với Dolly ở bên cạnh: “Ngươi nghe thấy rồi đó! Đừng làm loạn nữa! Đây không phải chuyện đùa đâu!”

Dolly cắn môi, tròn mắt nhìn vào huyệt động, định nói gì đó nhưng Atae đã lập tức xua tay: “Đừng thuyết phục ta! Không được đâu! Ta phải mang ngươi đi!”

Dolly cứ mặc cho Atae túm lấy tay mình, trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng hiện lên một nụ cười cổ quái: “Atae, ngươi hình như đã quên một việc!”

“Hả? Cái gì?!”

****

Bùm!!

Vì đã chuẩn bị trước và biết bên dưới có nước nên khi Hạ Á rơi xuống, hắn đã bịt mũi, ngậm miệng và cũng không uống phải ngụm nước nào.

Sau khi rơi xuống nước, hắn lập tức chìm xuống, dỏng tai nghe thấy tiếng nước lóc bóc bèn đạp cả hai chân định bơi sang bên cạnh. Có điều là hắn không biết được cái ao này rộng bao nhiêu!

Kết quả là khi Hạ Á vọt sang bên, đầu liền húc vào đá đánh bốp! Lập tức một ý nảy ra trong đầu hắn: “Mẹ nó! Cái ao này rất nhỏ!”

Đúng là cái ao này rất nhỏ! Khi đầu đụng phải đá, theo bản năng, Hạ Á há miệng ra và nước ập luôn vào. Hắn nhịn đau trồi lên mặt nước và cảm thấy một đôi tay gầy guộc chụp lấy mình.

Hạ Á ngóc đầu lên và nghe tiếng Tatara oán giận nói: “Ông chủ, ngài thật đê tiện! Không ngờ lại ném ta xuống trước…” Hạ Á đột nhiên quay sang bên cạnh, há miệng ói ra đánh oà.

Cái ao khốn kiếp này không biết là chứa thứ nước gì mà thối khủng khiếp! Sau khi Hạ Á nuốt phải một ngụm, hắn tởm đến nỗi ói hết cả bữa cơm tối!

Sau đó những chiến sĩ Zhaku lần lượt nhảy tùm xuống ao.

Hạ Á ói một lúc rồi lắc lắc đầu, cả người hắn ướt đẫm thứ nước thối này, chẳng cách nào thoát nổi cái mùi của nó. Hạ Á đành phải vừa bịt mũi vừa nói: “Được rồi, đừng giận nào Tatara! Ta chỉ đùa ngươi một chút thôi mà.”

“Đùa?!” Tatara kêu lên.

“Đương nhiên!” Hạ Á vỗ vai hắn: “Thứ nhất cái huyệt động này bình thường vẫn được ra vào bởi đại tù trưởng và đại tế tự nên sẽ không có gì nguy hiểm! Thứ hai… Ta phải lại nhắc ngươi là… Lần sau có nói xấu ta thì chỉ nên nói thầm trong lòng thôi! Ha ha!”

Nơi mọi người nhảy xuống sâu khoảng hơn mười thước so với mặt đất, bên dưới không có lấy một điểm sáng. Điều khiến Hạ Á ngạc nhiên là hắn vốn được trời ban cho đôi mắt có thể nhìn rõ trong đêm tối như mắt cú nhưng ở nơi đây, hắn cũng như những người khác, chẳng ai thấy được gì cả!

Cứ theo tiếng động thì đã có người ra khỏi ao nước. Xem ra nơi này không hề chật hẹp vì có tiếng vang mơ hồ vọng lại. Ngay sau đó poóc một tiếng, một vầng hào quang sáng lên trong bóng tối.

Liou Liou đứng đàng kia, tay giơ cao gậy phép, vầng hào quang phát ra từ viên thủy tinh trên đầu gậy. Hào quang lập loè ánh lân tinh như đốt pháo hoa vậy (cũng không hiểu tại sao thứ này đã ngâm vào nước mà vẫn dùng được!). Tuy vậy, nhờ ánh hào quang mà mọi người cũng thấy được nơi này.

Đây đúng là đáy của huyệt động, nhưng có không gian lớn hơn nhiều so với dự tính của Hạ Á! Nó rộng khoảng hơn mười bước mỗi bề với chung quanh đều là vách đá cứng rắn. Hạ Á bước đến sờ thử, không ngờ đều là vách đá cứng rắn và lạnh như băng, không dính chút bùn đất nào! Cứ như họ rơi vào giữa một đường lò của mỏ đá vậy.

Nhưng sau khi nhìn rõ được chung quanh nơi này, họ lập tức gặp phải một vấn đề!

Cái huyệt động ngầm này, không kể đường vào ở phía trên kia thì trên vách đá chung quanh lại có đến sáu cửa động khác nữa!

“Chúng ta đi đường nào đây?” Hạ Á liếc sang Liou Liou.

Liou Liou giơ cao gậy phép, lạnh lùng nhìn lại Hạ Á, Toàn thân nàng ướt đẫm, Áo choàng trên người vốn rộng thùng thình giờ dán sát vào người khiến cho dáng người nóng bỏng của nàng lộ ra tất cả những đường cong mê hoặc. Hạ Á theo bản năng lập tức quay đi.

“Ngươi là thủ lĩnh, ngươi quyết đi!” Nữ vu y lạnh nhạt nói.

Hạ Á há hốc miệng ra.

Ta quyết định?! Quỉ thật!

Nhìn lại thì cả sáu đường vào đều giống nhau như đúc, chẳng có gì khác cả!

Cái lão đại tù trưởng kia, hắn nhất định phải biết chuyện này… Quỉ thật! Nếu hắn biết nơi này có đến sáu ngõ vào thì cũng phải nói cho ta biết trước khi xuất phát mới đúng!

Hạ Á chửi thầm trong bụng nhưng lần này hắn đã trách lầm đại tù trưởng vì không phải ông ta không muốn nói mà vì chính ông ta cũng chẳng biết phải đi đường nào! Mỗi khi ông ta đến đây đều phải được con Damn chỉ đường cho, mỗi lần một lối khác nhau và đều gặp được Thánh xà!

Ta phải quyết! Ta phải quyết!

Hạ Á bắt đầu gãi đầu gãi tai rồi chợt nảy ra một ý! Hắn tung thanh đoản đao của mình thẳng lên cao! Thanh đao rơi xuống đất đánh choang một tiếng. Hạ Á nhìn theo hướng mũi đao rồi chỉ theo: “Đi đường này!” Đám người Zhaku đều ngây người ra! Hạ Á không chờ ai kịp mở miệng đã nói lớn: “Trừ khi các ngươi có cách lựa chọn tốt hơn?!”

Mọi người không ai nói gì. Liou Liou nhìn Hạ Á một hồi rồi nâng cây gậy phép đang phát sáng của nàng lên chỉ vào con đường Hạ Á đã chọn, sau đó nàng bước luôn vào.

Đám người Zhaku cũng im lặng bước theo vị nữ vu y của họ.

Hạ Á quay lại trừng mắt với Tatara: “Còn ngươi? Ngươi có ý kiến gì sao?”

Tatara, như dưới một phản xạ có điều kiện, né sang bên vài bước, ra sức lắc đầu, trên mặt lộ vẻ nghiêm trang và thành kính: “Ngài chọn tốt lắm! Ta tin là nó rất chính xác, thưa ông chủ sáng suốt và anh dũng!”

Hạ Á xì một tiếng khinh miệt: “Mẹ nó! Đừng làm trò tởm lợm đó! Ta biết ngươi đang mắng thầm ta!”

Vẻ mặt Tatara rầu rĩ: “Thưa ông chủ sáng suốt và anh dũng, ngài lại đoán đúng nữa rồi!”

Quảng cáo
Trước /248 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau 18, Em Là Vợ Của Tôi!

Copyright © 2022 - MTruyện.net