Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Linh Phi Kinh - Ttv
  3. Quyển 2 - ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN-Chương 5 : Thiến nữ Linh Tô - Hồi 2
Trước /67 Sau

[Dịch] Linh Phi Kinh - Ttv

Quyển 2 - ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN-Chương 5 : Thiến nữ Linh Tô - Hồi 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

LINH PHI KINH

Tác giả: Phượng Ca

Dịch giả: Magic Q

QUYỂN 2: ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN

Chương 5: Thiến nữ Linh Tô

Giang Tiểu Lưu thấy gã ăn nói có ca có kệ, trong lòng càng thêm bán tín bán nghi:

- Chúng ta dong thuyền ra khơi, lỡ đám kia trồi lên từ dưới biển thì phải làm sao?

Nhạc Chi Dương mỉm cười:

- Ta chỉ cho ngươi một mẹo, trông thấy cái đám kia thì phải hít vào thật sâu, cứ hít một hơi thì hí lên một tiếng, tùy theo kích cỡ bọn chúng to chừng nào mà tỏ ra ngoan ngoãn chừng nấy!

Giang Tiểu Lưu vò đầu bứt tai:

- Như vậy cũng được hả?

Nhạc Chi Dương nói:

- Cách này kêu bằng "Ngựa Hí", chính là khắc tinh của mấy con quái vật khổng lồ này.

- Ngựa Hí? - Giang Tiểu Lưu nghệch mặt ra nghĩ, hổng lẽ trên đời còn có cách thức tài tình như vậy? Nhất thời, đôi mắt hắn nhìn đăm đắm xuống biển với vẻ hết sức mê say. Chợt nghe thiếu nữ cười phì một tiếng, Giang Tiểu Lưu nghe thấy tiếng cười như rót mật vào lòng, vội hỏi:

- Tiểu cô nương, cô cười gì thế?

Thiếu nữ xùy một tiếng:

- Ta là tiểu cô nương, còn ngươi là tên khờ to xác.

- Cô nói ta á? - Mặt Giang Tiểu Lưu biến sắc.

- Không nói ngươi thì nói ai? - Thiếu nữ ung dung tiếp lời: - Ngươi bị người ta chọc ghẹo mà cũng hổng biết à? Ở dưới biển có cá to rùa lớn cũng không đến mức như núi như thành. Hắn ta bốc phét kêu ngươi giả ngựa hí mà ngươi cũng tin là thật! Hừ, như vậy không phải tên khờ thì còn là gì nữa?

- Bốc phét… Ngựa hí? - Giang Tiểu Lưu lẩm bẩm một hồi bỗng dưng vỡ lẽ, lập tức nhảy chồm đến muốn xé toạc cái miệng của Nhạc Chi Dương ra.

Nhạc Chi Dương vội giậm chân một cái, con thuyền tam bản tròng trành qua lại, Giang Tiểu Lưu còn chưa nhào đến gần đã bị lảo đảo ngã sấp, hắn chưa kịp lồm cồm bò dậy, Nhạc Chi Dương đã nhanh chóng trở người đè dí hắn xuống sàn thuyền. Giang Tiểu Lưu ôi ối kêu thảm:

- Có bản lĩnh thì đừng chơi lắc thuyền.

Nhạc Chi Dương cười hề hề:

- Ngươi có bản lĩnh thì sao đến đứng mà cũng không trụ vững thế?

Thiếu nữ chợt lên tiếng:

- Này tên ngựa hí, ta dạy ngươi một cách có thể lật ngược tình thế trong thoáng chốc, ngươi có học hay không?

Giang Tiểu Lưu đang lúc nóng ruột liền cầu cạnh:

- Ta học, ta học!

Thiếu nữ nói:

- Chân trái trụ đằng sau, tay phải đỡ đằng trước...

Giang Tiểu Lưu theo lời chỉ dẫn mà biến chiêu, vừa trụ vừa đỡ. Nhạc Chi Dương bỗng cảm giác người bên dưới nhấp nhô gần như không thể áp chế được nữa. Chỉ nghe thiếu nữ lại đọc:

- Tay trái vung ngược cắp lấy mạn sườn.

Tay trái của Giang Tiểu Lưu chợt xoạc ra nắm lấy eo trái của Nhạc Chi Dương, Nhạc Chi Dương đau đến rụng rời, thở hắt ra một hơi. Giang Tiểu Lưu thừa thế lật người dậy, chỉ nghe thiếu nữ lại kêu:

- Bẻ ngoặc cổ tay trái, lên gối phải!

Giang Tiểu Lưu thực hiện đúng theo cách ấy, một tay bẻ ngoặc cổ tay trái của Nhạc Chi Dương, gối phải co lên, không nghiêng không lệch, huých thẳng vào eo gã. Cạnh hông Nhạc Chi Dương tê dại, thoáng chốc đã bị Giang Tiểu Lưu đè ngược trở lại sàn thuyền.

Giang Tiểu Lưu vừa bất ngờ vừa sung sướng, hai người trước giờ ẩu đả thì mười lần hết chín hắn đều thua cuộc, hôm nay lại chuyển bại thành thắng đúng là như nằm mơ, hắn không kiềm được thét lên:

- Nhạc Chi Dương, ngươi phục hay chưa?

Nhạc Chi Dương nghiến răng không nói, biết mình bị Giang Tiểu Lưu khống chế huyệt Thận Du không tài nào cục cựa được, chỉ nghe thiếu nữ cười mỉm:

- Phạt cảnh cáo lần này, xem ngươi còn dám chọc ghẹo người khác nữa hay không?

Nhạc Chi Dương rít lên:

- Giang Tiểu Lưu, buông ta ra!

Giang Tiểu Lưu hồi nào đến giờ luôn sợ gã, nghe trong giọng gã có phần bực tức liền vội vã nới tay, cười bảo:

- Sao, không chịu thua hả?

Nhạc Chi Dương vùng vằng ngồi dậy, lạnh lùng không nói câu nào. Thiếu nữ liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lưu, khinh khỉnh nói:

- Không có tí triển vọng nào, rõ ràng là ngươi đã thắng rồi còn sợ hắn làm chi?

Giang Tiểu Lưu xoa đầu cười gượng:

- Cô nương có điều không biết, hôm nay thắng rồi ngày mai lại thua, khi đó là chắc cú te tua.

- Vậy thì sao chứ? - Thiếu nữ hờ hững nói: - Ngày mai ta dạy ngươi thêm vài chiêu, bảo đảm ngươi đánh cho hắn đi lượm răng đầy đất!

Giang Tiểu Lưu mừng quýnh, chắp tay lia lịa:

- Phiền cho cô nương rồi, hay là ta bái cô làm sư phụ được không?

Ánh mắt thiếu nữ thoáng ý cười, ngoài miệng thì bảo:

- Quên vụ bái sư đi, tuổi ta còn nhỏ, chưa thể thu đồ đệ được...

Cô đang nói, chợt nghe Nhạc Chi Dương lạnh lùng xen vào:

- Giang Tiểu Lưu, bái cổ làm thầy mệt lắm, chi bằng cưới quách cổ làm vợ, ban ngày dạy ngươi luyện võ, ban đêm sanh con cho ngươi...

Lời còn chưa nói xong, mái chèo bên tay phải của cô gái đã nháng lên, má trái của Nhạc Chi Dương rát buốt, cả người té ùm xuống biển.

Giang Tiểu Lưu hoảng thần hồn vội la lên:

- Nhạc Chi Dương!

Bỗng thấy bọt nước sủi tăm, Nhạc Chi Dương nhô đầu lên khỏi mặt nước, hai tay vịn lấy mạn thuyền. Gã đang định bật người leo lên, đúng lúc này trên đỉnh đầu chợt nổi gió vèo vèo, mái chèo lại đập xuống ngón tay của gã. Nhạc Chi Dương đau đớn thả tay ra, lại chìm nghỉm xuống biển lần nữa. Giang Tiểu Lưu len lén nhìn qua, nhác thấy ánh mắt của cô gái che mặt lúc này hết sức lạnh lùng, toát ra lửa giận bừng bừng, hắn vội chắp tay:

- Cô nương xin nguôi giận, hắn cùng lắm mới nói hai câu thôi, mong cô nương ngàn vạn lần đừng để bụng.

Thiếu nữ liếc nhìn hắn, hậm hực bảo:

- Hắn ta hồi nãy trêu ngươi, ngươi còn nói giúp cho hắn à?

Giang Tiểu Lưu cười gượng gạo:

- Hắn là anh em của ta, anh em đánh nhau còn ra thể thống gì.

Thiếu nữ nổi giận:

- Ngươi là đồ hèn. Hắn dám vô lễ với ta, ta phải phạt hắn!

Giang Tiểu Lưu vội hỏi:

- Phạt thế nào?

Tấm mạng che của thiếu nữ khẽ lay động, cô chậm rãi đáp:

- Trước khi lên thuyền lớn, phạt hắn không được ra khỏi mặt nước!

Trong lúc hai người trò chuyện, Nhạc Chi Dương mấy lần muốn leo lên thuyền đều bị thanh chèo gỗ đánh cho rớt xuống, bất đắc dĩ gã đành hai tay cắp mạn thuyền thả mình trôi về phía trước. Mấy kẻ trên chiếc thuyền còn lại trông thấy đều ha hả cười vang. Nhạc Chi Dương nghe thấy tiếng cười, giận đến tím mình tím mẩy, nhưng con thuyền hình như có mọc mắt, cứ hễ gã vừa có ý toan trèo lên thì gác mái lập tức quật xuống, không vồ trúng cánh tay thì cũng tát trúng mặt mày, nói chung là đau đến thấu xương cốt, khiến người ta không sao chịu nổi.

Đi thêm vài dặm nữa, từ xa xa lướt đến một con thuyền lớn, thân thuyền đen nhánh, buồm trắng như mây, trên cánh buồm có thêu hình một con đà long màu vàng óng.

Tiếp cận được thân thuyền, ở trên thả xuống một sợi thừng, đưa mọi người trên con thuyền nhỏ lên trên thuyền lớn. Nhạc Chi Dương cuối cùng cũng đặt chân được lên thuyền, bên trên có không ít người đang chờ đợi, trông thấy gã đều nở nụ cười bí hiểm. Nhạc Chi Dương cả người ướt sũng, má trái sưng rộp, mắt ứa cả lệ, lúc này gã đối mặt với mọi người vừa thẹn vừa giận, hận không thể xoay người nhảy tòm xuống biển chết chìm cho rồi.

Trên thuyền tụ tập khá nhiều thiếu niên nam nữ, trông thấy Tam Tôn, ai nấy đều thi nhau hành lễ. Minh Đấu trỏ vào hai người, giới thiệu:

- Đây là Nhạc Chi Dương, đây là Giang Tiểu Lưu, họ đều là đệ tử mới gia nhập đảo. Các ngươi thân là sư huynh, cần phải đối đãi tử tế với sư đệ biết chưa!

Hắn lại nói với Dương Cảnh:

- Con dẫn Nhạc sư đệ đi thay y phục đi, ướt thướt thướt như vậy coi chừng bệnh đấy!

Nhạc Chi Dương trong cơn quẫn bách, nghe thấy lời này, cõi lòng cũng trở nên ấm áp hơn. Dương Cảnh liếc mắt nhìn gã, lạnh lùng giục:

- Đi theo ta!

Nói rồi, hắn đi thẳng về phía khoang thuyền.

Con thuyền này vô cùng rộng lớn, ngoài buồng lái của thủy thủ ở trên boong, bên dưới khoang còn có một tầng dành cho sinh hoạt. Tiến vào một buồng ở, Dương Cảnh bất chợt quay đầu lại, nhe răng cười lạnh với Nhạc Chi Dương. Nhạc Chi Dương ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng gì, Dương Cảnh đã lao phắt đến gần.

Nhạc Chi Dương chỉ cảm thấy cần cổ bị nắm chặt, lưng bị ép mạnh vào thành khoang. Gương mặt Dương Cảnh đầy vẻ ngoan độc, tay phải bóp lấy cổ gã, tay trái thụi mạnh vào phần giữa ngực và bụng, một cơn đau quặn xộc thẳng lên não suýt tí nữa khiến cho Nhạc Chi Dương ngất lịm đi.

- Đồ chó!

Dương Cảnh mắng sa sả, phát liền cho Nhạc Chi Dương ba bộp tay, cái nào cái nấy đều rơi xuống má trái của gã. Y xuất thủ dẫn theo nội kình, Nhạc Chi Dương đau đến mức mất hẳn tri giác, trong miệng thoáng vị ngọt tanh, bộ não như muốn nổ tung. Dương Cảnh từ từ thả gã ra, Nhạc Chi Dương men theo thành khoang ngã nhoài xuống đất, kế đó bên hông lại bị tống cho một cước, ruột gan lộn tùng phèo, cả người cong oằn thành một khối.

Dương Cảnh cười gằn bảo:

- Đồ chó, biết tại sao ta đánh ngươi không?

Nhạc Chi Dương ôm lấy bụng, đau đớn không thốt ra lời.

Dương Cảnh mỉm cười, ghé sát tai gã nhỏ giọng:

- Nghe cho kỹ đây, thứ nhất, cách xa Diệp Linh Tô ra một chút; thứ hai, ngươi ăn còn nói với nàng không biết giữ mồm miệng, ta sẽ đánh gãy sống lưng nhà ngươi; thứ ba, về cái thằng Giang Tiểu Lưu kia, ngươi về chuyển lời lại với hắn, bảo hắn câm họng lại, còn dám nói chuyện với Linh Tô thì ta lột da hắn ra; thứ tư, chuyện bị ăn đòn hôm nay không được kể cho ai khác biết, bằng không kết cuộc của ngươi sẽ như vầy...

Y với tay nhấc một thanh gỗ trên tường xuống, bóp nhẹ một cái, cả khối gỗ hóa thành mạt vụn li ti, rơi rào rào ra khỏi kẽ tay.

Đang nói, chợt nghe giọng nói từ xa truyền đến của Giang Tiểu Lưu:

- Nhạc Chi Dương, ngươi ở đâu vậy?

Dương Cảnh nắm lấy bả vai của Nhạc Chi Dương, kéo gã đứng dậy rồi lạnh lùng nhìn gã căn dặn:

- Trả lời cho đàng hoàng!

Nhạc Chi Dương liếc nhìn y, chợt cười phì một tiếng, lúc cười động đến vết thương khiến cho cơ mặt gã co rúm lại. Dương Cảnh bất giác ngẩn người, đang định hỏi gã cớ sao lại cười như vậy thì Nhạc Chi Dương đã hít sâu một hơi, lớn giọng hô:

- Giang Tiểu Lưu, ta ở bên này!

Vừa nói gã vừa hất tay Dương Cảnh ra.

Sắc giận trong ánh mắt Dương Cảnh vụt lóe lên, chợt nghe két một tiếng, cửa khoang bật mở, Giang Tiểu Lưu sầm sầm tiến vào, cười hỏi:

- Còn chưa thay xong à? Mặt trời sắp lặn rồi, nghe nói hoàng hôn trên biển đẹp lắm...

Hắn nói đến đây, chợt tròn mắt lên:

- Nhạc Chi Dương, mặt của ngươi bị gì thế? Sưng to như củ khoai rồi, không, giống trái bí rợ hơn, ha ha ha, tiểu cô nương kia ra tay cũng ác thật...

Dương Cảnh tâm tư gian xảo, chỉ đánh vào má bên trái của Nhạc Chi Dương, cố ý giá họa cho cô gái che mặt kia. Cho dù y ra tay có độc địa đến mấy, người khác nhìn vào cũng chỉ cho rằng do mái chèo của cô gái gây ra. Lúc này mặt gã bắt đầu thấy rát, hệt như kim đâm dao cứa, Nhạc Chi Dương đau đến mức hít lấy hít để mấy hơi khí lạnh, đưa mắt sang nhìn Dương Cảnh, thấy tên tiểu tử nọ đang lườm lườm nhìn Giang Tiểu Lưu đầy giận dữ, gã vội kêu:

- Giang Tiểu Lưu, ngươi đi ngắm hoàng hôn trước đi, ta thay đồ xong sẽ ra gặp ngươi!

Giang Tiểu Lưu "ừm" một tiếng, xoay người bỏ đi. Dương Cảnh đang định đi theo, bỗng nghe Nhạc Chi Dương hỏi:

- Dương sư huynh, y phục để thay nằm ở chỗ nào?

Dương Cảnh thấy gã không hề hấn gì, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, liền hừ một tiếng, xoay người lại mở tủ, lôi ra một bộ quần áo rồi ném lên giường. Nhờ phút dây dưa này, Giang Tiểu Lưu đã lên đến boong tàu, giữa ban ngày ban mặt Dương Cảnh cũng không tiện hạ độc thủ nữa.

Đôi má của Nhạc Chi Dương rát buốt, khí huyết nhộn nhạo, trong lòng lửa giận ngùn ngụt thiêu đốt đến váng cả đầu óc. Thiếu nữ che mặt, Dương Cảnh, bóng hình một nam một nữ như lay động trước mắt, gã bất giác siết chặt nắm tay, nghiến răng chặt đến mức quai hàm phát đau.

Dựa vào tường thở dốc một lúc, Nhạc Chi Dương đóng cửa phòng lại, cởi bỏ y phục ẩm ướt, thay một bộ áo quần khô ráo khác. Sờ đến chiếc túi sũng nước, bên trong có chứa vật đặc biệt quan trọng, những thứ khác không kể đến, nhưng tượng đất của Chu Vi đã bị nước hòa tan thành bùn nhão! Từ đây về sau, gã sẽ không còn được ngắm dung nhan người ấy nữa, trong lòng Nhạc Chi Dương quặn thắt từng cơn: "Ta và tiểu công chúa đúng là vô duyên, chẳng những cách biệt trời vực, không hẹn ngày gặp lại mà ngay cả tượng đất của nàng ta cũng không bảo vệ được. Nhạc Chi Dương ơi Nhạc Chi Dương, ngươi quả là kẻ bất lực nhất trên đời."

Tự than thân trách phận một hồi, gã cúi đầu xuống xem xét, "Linh Phi Kinh" và "Kiếm Đảm Lục" vẫn còn đấy. "Linh Phi Kinh" được tơ vàng dệt thành nên sẽ không phai màu bởi nước. "Kiếm Đảm Lục" lại được viết từ giấy trắng mực đen, nước biển ngấm vào làm cho vết mực lem nhem, nét chữ trở nên mơ hồ không rõ, nếu không phơi ráo chắc chắn sẽ hư hại ngay. Bí tịch này có nguồn gốc không quang minh chính đại, Nhạc Chi Dương chẳng dám mang lên boong tàu hơ nắng, đành bấm bụng mượn một tia sắc trời nhập nhoạng mà học thuộc lòng pháp quyết "Dạ Vũ Thần Châm Thuật".

Pháp quyết vạch rõ quan điểm, viết rằng: "Lão Tử từng nói: 'Đạo trời như giương cung, cao thì ép xuống, thấp thì nâng lên. Thừa thì bớt đi, không đủ thì bù vào.', lại dạy: 'Muốn đóng được phải mở trước'. Ám chỉ rằng lẽ tự nhiên cũng giống như việc giương cung, ở đây nghĩa xa hơn là thần châm, cho dù muốn luyện công phu nào trong hai thứ trên cũng cần phải phân chia âm dương, xoay chuyển cương nhu, khí dương cương làm giàn, khí âm nhu làm dây, thổi lông tơ, bắn bụi nhỏ, cao thì ép, thấp thì nâng, khép và mở tùy tâm, giăng mắc như mưa đêm, vô hình ngấm vào vật. Phép này tên cũ là 'Bích Vi Tiễn', tên mới là 'Dạ Vũ Thần Châm', ngộ đạo trước rồi mới học sau, không được xao nhãng, không được bất cẩn."

Sau phần tổng quyết, lại có phần tâm pháp phân chia hai khí âm dương và xoay chuyển hai lực cương nhu, tóm lại là cần phải lấy lực dương cương làm cánh cung, lực âm nhu làm dây cung, sau đó kéo cung bắn tên đẩy vật nhỏ ra ngoài. Kim sắt hay châm mảnh thì trọng lượng cũng rõ nặng, lúc bắn ra cần dùng đến lực tay, nhưng luyện đến cảnh giới cao minh rồi, khi đó tay không nhấc, chân không động, chỉ bằng vào nội lực bản thân cũng có thể ngắt hoa hái lá, đả thương người khác ở cách xa mười bộ.

Môn võ công này hết sức mới mẻ, Nhạc Chi Dương xem đến kỳ cùng, cảm thấy dạt dào hứng thú, bèn lẩm nhẩm đọc thuộc hết mấy lượt. Gã lại xem đến cách thức rút châm, hôm ấy sau khi Trương Thiên Ý chết, gã ở trong ngôi miếu hoang không kịp đọc kỹ, giờ đây tử tế xem xét, chỉ thấy giấy trắng mực đen ghi rất rõ ràng: "Nếu muốn rút kim châm này ra cần y theo pháp quyết, tu luyện thật giỏi hai luồng kình khí cương nhu, lấy nhu kình làm dây cung, cương kình làm cánh cung, đảo ngược cách vận hành thì có thể ép kim châm trong cơ thể ra ngoài."

Nhạc Chi Dương có trí nhớ cực tốt, gã nhẩm qua pháp quyết chừng hai lượt, lần đầu còn vấp váp sai sót, đến lần thứ hai thì hầu như đã thuộc làu làu. Học thuộc xong, gã lại chuyển sang tụng "Phi Ảnh Thần Kiếm Phổ". Trong lúc nhẩm đọc, gã cảm thấy vết châm nơi ngực nhói buốt như đao khoét lửa nung, hận không thể luồn tay vào móc luôn trái tim ra ngoài cho đỡ nhức.

Ngẫm đi nghĩ lại, theo đúng lý thì người Đông Đảo ở trên tàu ắt phải có kẻ rút được kim châm, nhưng một khi phát hiện kim châm, tất nhiên sẽ lộ ra tông tích của Trương Thiên Ý. Nhạc Chi Dương thoáng nhớ lại bộ dáng lúc chết của tên quỷ đòi nợ ấy thì cảm thấy thấp thỏm vô cùng. Gã cảm thấy có chút hối hận, sớm biết như vậy thì đã không nên vì kích động nhất thời mà gia nhập Đông Đảo, để giờ đây lỡ lên thuyền giặc rồi, có muốn bỏ đi cũng không thể.

Để học được "Dạ Vũ Thần Châm" cần phải luyện chân khí trước tiên, nhưng trên pháp quyết chỉ đề cập đến cách thức phân chia chân khí, còn cách tu luyện chân khí chỉ nhắc qua một cách sơ lược.

Nếu như không có chân khí, mọi thứ chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Nhạc Chi Dương nhớ đến chương đầu tiên của Diệu Nhạc Linh Phi Kinh chính là tu luyện chân khí, gã lập tức nâng sáo lên thổi ngay điệu "Chu Thiên Linh Phi Khúc". Tiếng sáo vang vọng trong khoang thuyền, nốt nhạc kích động khí huyết, một luồng kình khí mềm mại uyển chuyển như mây khói chuyển động tới lui khắp toàn thân gã. Nhạc Chi Dương muốn khống chế luồng kình khí này thế nhưng chẳng cách nào đạt được ý muốn, dòng nước ấm ấy mảnh như một con giun, thoắt chậm thoắt nhanh theo sự khuếch trương của âm thanh, tuần tự như thế dần dần giống như sông lớn chảy về đông, không gì ngăn trở được, cứ luồn lách trong cơ thể Nhạc Chi Dương, lướt đến đâu mang sảng khoái đến đấy, ngay cả vết kim châm nơi ngực cũng giảm bớt đi phần nào đau đớn.

Thổi xong hai mươi hai khúc nhạc, cả người Nhạc Chi Dương trở nên thông suốt, gã vừa định thổi thêm lần nữa thì chợt nghe có người gõ cửa ầm ầm, hóa ra Giang Tiểu Lưu đang ở bên ngoài làm ồn. Nhạc Chi Dương đành bước xuống giường, thế nhưng mới dợm chân đi chừng vài bước, hai gối gã đã mềm oặt suýt tí nữa thì ngã bệt xuống đất, cảm giác hệt như một quả bóng da bị xì hơi, không vận được chút sức lực nào nữa.

Nhạc Chi Dương cảm thấy quái lạ nhưng cũng đành bó tay, mãi một lúc lâu sau mới lấy lại chút sức lực bèn gượng dậy mở cửa ra xem. Hóa ra Giang Tiểu Lưu thấy gã không rời phòng liền mang theo cơm chiều đến đây. Hắn trợn mắt dòm lom lom Nhạc Chi Dương, ngạc nhiên thốt lên:

- Trời đất, thằng ba xạo, sao mặt của ngươi hết sưng rồi?

Nhạc Chi Dương sững người, sờ sờ lên má, ngoại trừ cảm giác tê tê ra thì không còn đau rát như trước nữa. Gã ngây ra một lúc, mỉm cười:

- Lạ thật, sao nhanh đến thế nhỉ?

Giang Tiểu Lưu ngồi xuống, hậm hực bảo:

- Nhạc Chi Dương, đám người trên thuyền này đều mắc bệnh cmnr, rặt là đang nói đó cười đó, ta vừa đến gần thì họ lập tức giải tán, bộ dạng cứ y như vừa thiếu nợ bạc của ông đây vậy!

Nhạc Chi Dương thừa biết Dương Cảnh đã giở trò ma, liền nói:

- Nhà ngươi cách xa Dương Cảnh và cô gái che mặt kia ra một chút, đừng có xớ rớ ở riêng với bọn họ.

- Cô gái che mặt? - Giang Tiểu Lưu nghĩ ngợi một thoáng: - Ngươi đang nói Diệp Linh Tô hả?

Nhạc Chi Dương nhủ bụng: “Hóa ra nhỏ đó tên là Diệp Linh Tô à?”

Chỉ nghe Giang Tiểu Lưu cười bảo:

- Ngươi nói xem cô ta là ai nào? Cô ta chính là cao đồ của đảo vương Vân Hư đó. Đám đàn ông kia mà trông thấy cổ một cái là ai nấy cụp đầu khom lưng, xung xoe hết lời, đừng nói là ở riêng với nhau, có muốn đến gần ba thước thôi còn khó. Còn cái thằng cha Dương Cảnh nọ vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, hai lỗ mũi cứ vác hất lên trời cao, hừ, ta thèm vào để ý đến hắn!

Giang Tiểu Lưu nói xong liền ngoẹo đầu ra định ngủ luôn.

Nhạc Chi Dương nhíu mày:

- Sao ngươi ngủ ở đây?

Giang Tiểu Lưu hừ một tiếng:

- Khoang thuyền có hạn, ta ở một buồng với ngươi! Mà cha ơi, giường gì đâu mà hẹp quá thể, chắc để vừa mỗi cái lò nước bánh quá!

Cơm nước xong, Giang Tiểu Lưu đã lăn ra ngủ khì. Nhạc Chi Dương ngây người một lúc, ngực lại ngấm ngầm nhói đau, gã bèn dong bước ra ngoài, hướng lên phía boong tàu.

Sắc đêm mịt mùng, bốn phía tĩnh mịch, trùng dương mênh mông bát ngát, sóng vỗ tỉ tê như ca như ngâm, sao giăng chi chít hệt như những mảnh ngọc, bụi bạc phết lên lốm đốm trên bầu trời. Gió khơi thổi hắt vào mặt, có cơn nhẹ, có cơn gắt, trong vị ẩm ướt còn mang theo một chút gì đó cô liêu, quạnh quẽ.

Nhạc Chi Dương đứng đó trong cơn gió đêm, toát lên nét đơn độc lạ lùng. Gã ngồi xuống, trỗi lên điệu "Chu Thiên Linh Phi Khúc", tiếng nhạc thoát ra khỏi ống sáo khác nào một cánh chim nhỏ, chao lượn quanh quẩn xung quanh con thuyền, thoắt xa thoắt gần, hòa lẫn vào trong tiếng sóng bể, giai điệu càng thêm thanh thoát trữ tình. Nhạc Chi Dương thổi đến mức quên hết mọi thứ, ba hồn bảy phách như thoát xác bay đi, cùng hòa múa trong tiếng sáo nhịp nhàng ấy.

Dòng khí nóng bắt đầu chuyển động, ban đầu mỏng mảnh như sợi tơ, dần dần hóa thành một luồng khí to cỡ ngón tay cái, hệt như mũi dùi mũi khoan, không ngại luồn lách đến bất cứ nơi đâu. Tâm trí Nhạc Chi Dương hòa lẫn vào trong dòng khí nóng ấy, thổi đến đoạn sâu xa, cảm giác của gã trở nên hết sức nhạy bén: lông tốc dựng đứng, kinh mạch phập phồng, mọi sự xáo trộn trong lục phủ ngũ tạng gã đều có thể cảm nhận được rõ ràng toàn bộ. Đến một hồi sau, gã đã có thể phân tích được tình hình "Dạ Vũ Thần Châm", mũi châm ấy mảnh như sợi tóc, ghim vào vị trí giữa tim và phổi làm cho khí huyết chảy không thông, hình thành nên một cục máu bầm.

Theo sự thâm nhập của khúc nhạc, kim châm hệt như một sợi dây đàn, rung lên nhè nhẹ dưới sự tác động của dòng nhiệt khí. Nhạc Chi Dương nảy ra một ý, thầm nghĩ dòng nhiệt khí này biết đâu chính là thứ gọi là chân khí, nhưng phải làm sao mới có thể chia nó ra hai luồng, biến thành dây cung và cánh cung, ép cho kim châm ra ngoài đây?

Gã vừa thổi sáo vừa thử dẫn dắt chân khí, cố tách nó ra làm hai phần. Nhưng việc phân chia hai luồng khí âm dương vốn là cảnh giới cực cao trong thuật luyện khí, trước tiên cần phải hòa hợp với âm dương rồi sau đó mới phân hóa được. Luyện đến mức thoải mái tách hợp chí ít cũng phải tốn mất năm sáu năm khổ luyện. Nhạc Chi Dương cùng lắm mới bập bõm tập tành, luyện khí cũng vừa mới nhập môn, cho dù Linh Phi Kinh có thần diệu đến đâu cũng chẳng thể giúp gã một bước lên mây, cấp tốc luyện thành hai khí âm dương được.

Nhạc Chi Dương một lòng hai ý, luyện được một lúc, không những không phân chia được âm dương mà trái lại còn làm rối loạn chân khí gốc, kim châm đột ngột ghim sâu hơn vào trong khiến cho gã đau đến mức tối sầm hai mắt, không thể thổi sáo tiếp được nữa.

- Sao lại ngừng thổi rồi?

Một giọng nói êm ái từ bên cạnh vang đến, Nhạc Chi Dương xoay đầu lại xem, chỉ thấy Diệp Linh Tô đang đứng dưới một góc khuất tối tăm, đôi mắt lấp lánh ánh sáng như sao trời.

Nhạc Chi Dương vừa trông thấy cô, trong bụng lập tức trào gan ứa mật. Hôm nay gã hai lần gặp chuyện xúi quẩy đều có liên quan tới cô ta cả, mọi thứ khác thì có thể cho qua, riêng chuyện phá hỏng tượng đất của Chu Vi thì đặc biệt không thể tha thứ được. Gã càng nhớ càng đổ quạu liền lạnh lùng nói:

- Ta thích thổi thì thổi, cô quản được chắc?

Diệp Linh Tô không nói lời nào, thả bước đến bên mạn thuyền. Gió biển thổi từ đằng tây đến khiến cho làn váy của cô tung bay phất phơ như thể muốn nương theo cơn gió ấy mà bay xa mãi.

Cô lặng ngắm mặt biển một lúc, chợt cất tiếng hỏi:

- Khúc nhạc mà ngươi vừa thổi tên gì thế?

Nhạc Chi Dương hầm hừ đáp:

- Liên quan quái gì đến cô!

Diệp Linh Tô liếc mắt nhìn gã, chợt đâu phất tay một cái, Nhạc Chi Dương còn chưa kịp nhìn rõ, eo bàn tay bỗng nhói lên, thanh Không Bích đã tuột tay rơi ra. Ánh mắt thiếu nữ thấp thoáng nét cười, nâng sáo ngọc lên cao quan sát dưới ánh trăng, chất ngọc phỉ thúy được bóng trăng thấm nhuộm tỏa ra một vầng sáng đẹp mê ly.

Nhạc Chi Dương vừa bất ngờ vừa giận dữ, vội nhào về phía trước muốn giằng lại thanh sáo ngọc, dè đâu thân hình thiếu nữ nháng lên, Nhạc Chi Dương tức thì lao đầu vào khoảng không, hai chân lảo đảo ngã chúi xuống biển.

Bên tai nổi gió vèo vèo, thân mình rơi càng lúc càng nhanh, mắt thấy sắp sửa chạm mặt nước, cánh tay Nhạc Chi Dương đột nhiên được ai đó ghì lại rồi kéo ngược trở lên. Cú kéo này vừa nhanh vừa khéo, gã bất đắc dĩ bay vọt lên nom hệt như một con cá chuồn rồi ngã phịch ra sàn tàu, sống lưng đập xuống đất đau buốt.

- Thật vô dụng!

Giọng nói của Diệp Linh Tô đế thêm vào lúc này chẳng khác nào châm dầu vào lửa. Nhạc Chi Dương bật người ngồi dậy, nhảy phốc về hướng phát ra âm thanh nhưng lại tiếp tục lao vào không khí. Tiếng cười của thiếu nữ từ sau lưng gã vọng lại:

- Ở đây cơ mà, nhà ngươi mù à?

- Trả sáo lại cho ta!

Hai mắt Nhạc Chi Dương đỏ ngầu, thân mình xoay mòng mòng nhưng vẫn không thể nào chạm được vào chéo áo của cô gái. Diệp Linh Tô chẳng rõ đã dùng phương cách gì mà như hóa thành sương mây, chỉ có thể cảm giác mà không nắm bắt được.

- Ngươi hứa thổi sáo đi, ta sẽ trả lại cho ngươi.

Tiếng cười của Diệp Linh Tô lởn vởn bên tai, bất kể Nhạc Chi Dương xoay trở thế nào cũng không trông thấy được bóng dáng của cô.

Nhạc Chi Dương bản tính quật cường, thiếu nữ nói lời ngon tiếng ngọt thì miễn may gã còn nâng sáo lên thổi, chứ càng dùng vũ lực bức ép, càng kích thích lòng tự ái trong bụng thì gã dứt khoát cho dù có phải vứt bỏ Không Bích cũng không bao giờ chịu cúi đầu trước đối phương.

Dưới ánh trăng, hai bóng người xoay vờn như bay lượn. Nhạc Chi Dương quay một hơi cả trăm vòng, bỗng cảm giác chỗ bị kim châm nhói lên, lập tức tiêu tan mọi sức lực, hai chân khuỵu xuống, ngã nhoài ra đất không thể gượng dậy nổi.

Diệp Linh Tô "í" một tiếng, thanh âm nghe như vang lên bên cạnh, Nhạc Chi Dương định nhỏm dậy nhưng vừa dùng sức thì phần ngực lại đau âm ĩ, chỉ nghe thiếu nữ lẩm bẩm:

- Đồ cứng đầu, ngươi thật sự không chịu thổi ư?

- Không thổi, chết cũng không thổi! - Nhạc Chi Dương ngang ngạnh: - Cô có bản lĩnh thì giết ta đi!

- Ta giết ngươi làm chi? - Diệp Linh Tô hừ khẽ: - Ngươi không thổi chứ gì? Vậy thanh sáo này ta tịch thu, chừng nào ngươi chịu thổi thì ta sẽ trả lại cho ngươi.

Nói rồi, cô cười khanh khách bỏ đi xa.

Nhạc Chi Dương nằm mất một lúc mới từ từ ngồi dậy được, vất vả lắm mới ngăn không cho dòng nước mắt chảy ra, gã khục khịch mũi rồi xoay người bước xuống sàn tàu đi về gian buồng.

Giang Tiểu Lưu vẫn đang khò khò ngủ say, Nhạc Chi Dương ngồi ở cạnh giường ngây ngốc hồi lâu, nhớ đến trong "Linh Phi Kinh", ngoài "Chu Thiên Linh Phi Khúc" còn có môn võ công khác, biết đâu sau khi học xong có thể đoạt lại sáo ngọc từ tay thiếu nữ.

Gã thắp đèn lên rồi mang "Linh Phi Kinh" ra xem kỹ, lướt qua chương đầu "Linh Khúc", thứ đập vào mắt trước tiên chính là hai từ "Linh Vũ" được viết theo lối chữ Lệ, bên dưới là hàng chú giải theo lối chữ Khải được dệt bằng tơ vàng, ghi rằng: "Xưa có điệu vũ Tang Lâm(*), nếu múa đúng theo nhạc thì có thể lướt vào những nơi chật hẹp, tạo ra không gian trống trải, hết sức hữu dụng. Muốn học điệu múa của ta thì trước tiên phải biết khúc nhạc của ta, khúc nhạc nằm trước chân khí, chân khí nằm trước kình lực, uyển chuyển phiêu diêu mà nhấc chân theo tiết tấu, vào nơi không tồn tại để tung hoành khắp tứ phương, thế gian vô đối, không ai sánh bằng."

(ND chú: Tang Lâm là tên một nhạc khúc vào thời Ân Thương, điệu vũ Tang Lâm ý chỉ phần múa theo điệu nhạc trên)

"Thế gian vô đối, không ai sánh bằng." Nhạc Chi Dương khẽ lẩm nhẩm tám từ này với vẻ mê đắm say sưa. Gã chăm chú dõi tiếp, ở phần dưới có rất nhiều vết chân nhỏ được thêu bằng chỉ bạc, vết chân chằng chịt không đều, trên có ghi rõ thứ tự ra chân trước sau, phía dưới hình vết chân lại có rất nhiều hình người, thảy đều giơ tay nhấc chân, múa may ngang dọc.

Tiết tấu trong bài vũ đạo này đều dựa trên "Chu Thiên Linh Phi Khúc", Nhạc Chi Dương không có sáo bên cạnh liền lẩm nhẩm khúc hát này trong lòng. Một tay ôm kinh văn, gã bắt đầu chầm chậm nhảy múa bên trong gian thuyền.

Linh Vũ hết sức kỳ diệu, chỉ cần nhảy múa theo tiết tấu, chẳng quan trọng phạm vi lớn hay nhỏ đều có thể thi triển nhẹ nhàng. Gian thuyền này rộng còn chưa đến một trượng, chưa kể không gian cho gã có thể thực hành lại càng nhỏ hẹp hơn, nhưng trong lúc Nhạc Chi Dương tới lui lại không hề cảm thấy chật chội, tay chân cơ thể của gã hòa nhịp theo khúc nhạc nhẩm trong lòng mà biến đổi xoay sở, xê dịch lên xuống. Gian thuyền bé xíu theo bước chân nhịp nhàng của gã như thể phình to ra không ngừng, vách ngăn biến mất, bàn ghế cũng tiêu tan, bốn phía trống trải hệt như một vùng hư vô.

Bước tới bước lui một lúc, phía đan điền của Nhạc Chi Dương bỗng có cảm giác giần giật, chân khí từ bên trong ùa ra theo hướng hệt như lúc thổi sáo, xuyên qua bụng dưới của gã rồi rót vào hai đầu gối. Nhạc Chi Dương chợt thấy bước chân mình càng lúc càng nhanh, lúc di chuyển như cuốn theo một trận gió mạnh, thổi tắt đi ngọn đèn dầu đặt trên bàn.

Gã đành múa may trong bóng tối, hễ bước sát đến bên mép bàn hay thành giường thì cơ thể tự nhiên chuyển động, nhẹ nhàng tránh khỏi, tư thế ung dung đúng như lời tựa đề cập: "Vào nơi không tồn tại để tung hoành khắp tứ phương" Gian thuyền nhỏ hẹp như thế mà Nhạc Chi Dương lại cảm giác một sự tự do chưa từng có trước nay, gã như hóa thành cơn gió, biến ra màn sương, chỉ cần lộ ra một khe hở thôi là có thể mặc sức ra vào.

Sáng hôm sau trời trong mây đẹp, ăn sáng xong thì mọi người đều lên boong dạo chơi. Nhạc Chi Dương và Giang Tiểu Lưu cũng lên trên đó, Giang Tiểu Lưu oang oang nói:

- Đêm qua lạ thật, đầu hôm thì nóng như thiêu đốt thiệt tình là ngủ chẳng ngon, đến khuya đột nhiên nổi lên một trận gió, mát mẻ dễ chịu vô cùng. Nhạc Chi Dương, ngươi trở về bao giờ thế, sao ta không hay biết gì cả vậy?

Nhạc Chi Dương thở dài:

- Nhà ngươi ngủ như heo, e rằng bị người ta ném xuống biển cũng còn chưa tỉnh nữa là.

- Ta mà là con heo thì ngươi cũng là con chuột! - Giang Tiểu Lưu đỏ bừng mặt: - Nửa đêm nửa hôm không ngủ, chui lủi đi tùm lum chỗ.

Đang trao đổi chợt nghe có tiếng con gái cười đùa, Nhạc Chi Dương đưa mắt nhìn sang, một bầu lửa nóng liền xộc thẳng lên đỉnh đầu. Diệp Linh Tô đứng cách đó không xa, đang tựa nghiêng vào lan can mà nói nói cười cười với Dương Cảnh. Không Bích nằm trong tay của cô ta, cánh tay trắng nõn càng làm nổi bật hơn sắc xanh thẫm của ống sáo, tựa như liễu non mọc trên tuyết trắng, vô cùng thanh khiết quyến rũ.

=============

Đa phần các trang mạng bên kia đều bị thiếu mất một khúc (đoạn từ thuyền nhỏ chuyển tiếp lên thuyền lớn), may mà tôi tìm được 1 bản text tương đối đầy đủ, hy vọng từ đây về sau bản dịch sẽ trơn tru hơn.

Quảng cáo
Trước /67 Sau
Theo Dõi Bình Luận
An Tổng Ngày Ngày Bám Theo Vợ Cũ

Copyright © 2022 - MTruyện.net