Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Linh Phi Kinh - Ttv
  3. Quyển 2 - ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN-Chương 6 : Tri âm khả thưởng - Hồi 1
Trước /67 Sau

[Dịch] Linh Phi Kinh - Ttv

Quyển 2 - ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN-Chương 6 : Tri âm khả thưởng - Hồi 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

LINH PHI KINH

Tác giả: Phượng Ca

Dịch giả: Magic Q

QUYỂN 2: ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN

Chương 6: Tri âm khả thưởng

- Diệp... Diệp cô nương... - Nhạc Chi Dương giật thót cả mình, nói năng lập cà lập cập: - Cô... Cô ra đây làm gì?

Diệp Linh Tô nhướng mắt trông xuống biển, cuộn giấy bé tẹo bị sóng dập vùi, tích tắc đã trôi xa mất dạng. Cô lặng nhìn từng nhịp sóng xô, vẻ mặt đăm chiêu xa vợi. Nhạc Chi Dương đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy chân tay lóng ngóng, vầng trán rịn mướt mồ hôi, ở lại thì tất nhiên ngượng nghịu mà bỏ đi thì cũng không ổn lắm.

Diệp Linh Tô chợt xoay lại, đôi tròng mắt trong veo lạnh lẽo chăm chú dõi nhìn gương mặt Nhạc Chi Dương, từng câu một chất vấn:

- Võ công của ngươi học từ đâu vậy?

- Võ công? - Nhạc Chi Dương lớn lên nơi phố chợ, phần đông giao thiệp với phường vô lại, bản lĩnh tùy cơ ứng biến hiếm người bì kịp, lúc này được hỏi đến gã bèn tỏ vẻ ngạc nhiên: - Võ công gì cơ?

- Đừng làm bộ làm tịch nữa. - Diệp Linh Tô mất cả kiên nhẫn: - Ngươi không học võ công thì sao có thể đoạt lại sáo từ trong tay ta chứ?

- Ta cũng cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao lại thành ra như thế, cây sáo này bằng một cách quái lạ nào đó bỗng trở về trong tay ta. Có lẽ nó sống lâu năm nên có trí khôn, hiểu rõ đạo lý "Vật quy nguyên chủ" cho nên mới liều mạng vùng khỏi lòng bàn tay của cô nương mà ngoan ngoãn quay lại với ta đó.

Nhạc Chi Dương ba hoa bịa chuyện, bất thần Diệp Linh Tô vẫy tay một cái, hổ khẩu gã tê dại, sáo ngọc lại nằm gọn trong bàn tay trắng mịn như tuyết của thiếu nữ.

- Đồ xạo sự! - Ánh mắt Diệp Linh Tô ngập ý giận: - Được lắm, vật quy nguyên chủ, sống lâu có trí khôn, giỏi thì gọi nó về với ngươi lần nữa xem?

Nhạc Chi Dương vừa bất ngờ vừa tức tối, Diệp Linh Tô ra tay quá nhanh khiến gã không kịp suy nghĩ, lần trước đoạt được sáo về là do tận dụng cơ hội để ra tay bất ngờ, còn lần này thiếu nữ đã để bụng đề phòng, muốn thắng lợi bất ngờ chỉ e không còn dễ dàng nữa.

Gã tập trung ngẫm nghĩ, cố tìm ra đối sách, đáng tiếc thực lực chênh lệch quá lớn nên dẫu có nghĩ ra trăm phương nghìn kế cũng không chọn được cách nào toàn vẹn.

- Tên của cô ấy là gì? - Diệp Linh Tô chợt khẽ giọng hỏi, ngón tay mềm mại vân vê trên thân sáo nhẵn bóng.

- Ai? - Nhạc Chi Dương ngẩn người: - Tên của ai hả?

- Còn ai nữa... - Diệp Linh Tô lườm gã: - Đương nhiên là cô gái tặng sáo cho ngươi rồi!

Nhạc Chi Dương bật cười chua xót, tiểu công chúa chắc đã tặng lầm người, một tên vô lại chợ búa như gã vốn dĩ không xứng đáng với sáo ngọc, cũng giống như thân phận hèn hạ này không xứng đáng với bóng hình yêu kiều đơn độc trong cung điện Bảo Huy kia.

Bóng hình thiếu nữ thoáng hiện lên trong lòng, trái tim Nhạc Chi Dương se thắt lại, gã khẽ nhắm hờ đôi mắt, thật lâu sau mới buông tiếng thở dài:

- Tên nàng là Chu Vi.

Nói ra hai từ này, tảng đá nhiều ngày qua đè nén trong cõi lòng Nhạc Chi Dương như được gỡ bỏ. Gã chỉ lấy làm lạ rằng vì sao mình lại nói ra bí mật trong tim cho Diệp Linh Tô biết? Nhưng bằng vào trực giác, gã lại cảm thấy có thể tin tưởng được người con gái đứng trước mặt này.

- Chu Vi, Không Bích, "Khán Chu thành Bích..."(*) - Ngón tay Diệp Linh Tô vuốt ve nhè nhẹ trên thân sáo ngọc, giọng nói ẩn ước xa vắng như từng hạt mưa bụi lất phất: - Ngươi... nhớ cô ấy lắm đúng không?

(ND chú: Xuất xứ từ câu trong bài “Như Ý Nương” của Võ Tắc Thiên. Chu có nghĩa là sắc đỏ, Bích là sắc xanh, trông sắc đỏ thành sắc xanh ám chỉ thị giác mơ hồ hay tâm ý phân vân, một nghĩa khác là tâm sự dằn vặt, nuối tiếc)

- Ta không biết nữa. - Nhạc Chi Dương thở dài, cười gượng: - Có nhớ cũng chẳng ích gì!

- Phải rồi! - Giọng nói của Diệp Linh Tô chuyển sang lạnh lùng, ánh mắt lộ vẻ châm chọc: - Người có thể tặng thanh sáo này cho ngươi nhất định thuộc dòng dõi thiên kim quý tộc, cái loại tiểu vô lại như ngươi đương nhiên là không xứng với người ta rồi.

Nhạc Chi Dương trừng mắt nhìn cô, Diệp Linh Tô lại ném trả thanh sáo, cao giọng:

- Bắt lấy!

Nhạc Chi Dương vội vã giơ tay đón lấy, gã giương mắt nhìn về phía thiếu nữ, lòng không khỏi ngạc nhiên. Diệp Linh Tô cười lạnh:

- Ta thèm vào loại sáo dở hơi này!

- Không thèm càng tốt!

Nhạc Chi Dương cười khì khì giắt sáo lại thắt lưng, Diệp Linh Tô trông thấy dáng vẻ của gã như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng ngầm bực bội, vất vả lắm mới đè nén được ý định nện cho gã một trận. Cô nhớ ra một chuyện lại hỏi:

- Cây Dạ Vũ Thần Châm ấy phát ra từ đâu?

Nhạc Chi Dương giật thót tim, cố gắng làm mặt tỉnh, mỉm cười đáp:

- Không phải từ cô hay sao?

Diệp Linh Tô lườm lườm nhìn gã không chớp mắt, Nhạc Chi Dương cảm thấy khó chịu bèn cười gượng:

- Nhìn ta làm gì? Hổng lẽ cây kim châm đó từ ta mà ra hay sao? Lúc đó ta sắp chết đến nơi, cô có thấy người sắp chết phát ra ám khí bao giờ chưa?

Diệp Linh Tô hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, đi được mấy bước chợt nghe phía sau lưng vang lên tiếng sáo du dương, chính là giai điệu mà đêm hôm trước cô từng nghe qua, âm thanh réo rắt văng vẳng, nốt nhạc bay bổng lâng lâng mang theo cảm giác tự do tự tại như tuôn trào ra khỏi ống sáo.

Thiếu nữ không nhịn được dừng chân cảm thụ trong khoảnh khắc, đoạn đột ngột sải bước, thướt tha len qua cột buồm rồi biến mất như một làn khói mỏng.

Nhạc Chi Dương thổi đến mức say sưa, khí cơ trong người thông suốt, lan tỏa như sương giăng, kết đọng tựa viên bi, tùy theo điệu nhạc nhanh hay chậm mà ngấm vào ngũ tạng lục phủ, luồn lách qua lại khắp tứ chi bách huyệt, thông qua huyệt Thiên Trung nơi ngực làm tan máu bầm, mang lại cảm giác sướng khoái vô cùng.

Bởi cảm giác dễ chịu quá mức ấy, Nhạc Chi Dương ngồi nơi mép thuyền, hướng mắt ra biển cả lao la, thổi hết lượt này đến lượt khác, quanh đi quẩn lại quên cả ngơi nghỉ. Thấm thoát, tịch dương đã lặn về tây, chị Hằng e ấp hiện thân mang theo một vầng trăng tròn vành vạnh lẩn khuất trên trời cao, hắt bóng lờ mờ trên mặt biển đêm thăm thẳm tựa như in màu tuyết, rải sắc bạc; giữa khung cảnh ý vị như vậy, người ta dường tiêu tan đi cả mỏi mệt.

- Thổi hay lắm!

Phía sau đột nhiên vọng đến tiếng nói cười, âm thanh vừa lọt vào tai, Nhạc Chi Dương bỗng giật thót mình, khí huyết chảy ngược, cổ họng thoang thoảng vị ngọt, suýt nữa thì ngã nhoài xuống đất.

Cho dù cách luyện công có kỳ lạ thì "Chu Thiên Linh Phi Khúc" vẫn là một môn nội công, mà hễ tu luyện nội công thì cần phải tách biệt mọi sự chi phối, đặc biệt tránh xa kẻ nhiễu loạn, càng là công pháp tinh thâm thì càng phải tuân thủ chặt chẽ đạo lý này. Kẻ nọ vừa hét vừa cười, chẳng khác nào sét đánh ngang tai, may mà Nhạc Chi Dương công lực yếu kém, chấn động cũng giảm thiểu, bằng không gã khó tránh cảnh tẩu hỏa nhập ma, thất khiếu chảy máu.

Gã điều hòa nhịp thở, chầm chậm đứng dậy quay đầu lại quan sát, chỉ thấy người vừa lên tiếng là một chàng trai trẻ tuổi ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mày loan mắt phượng, môi hồng răng trắng, người vận áo hoa gấm, bộ dáng khá là lịch thiệp.

Nhạc Chi Dương cảm thấy người này mặt mũi quen quen bèn ra sức nhớ lại, hình như người này hay nói cười bên cạnh Dương Cảnh, có vẻ là cùng một giuộc với nhau.

Chàng trai áo hoa thấy gã lộ vẻ cảnh giác liền cười bảo:

- Chào Nhạc sư đệ, tại hạ Hòa Kiều, tiếng sáo của Nhạc sư đệ văng vẳng xao xuyến làm cho Hòa mỗ lấy làm khâm phục lắm. Nhân lúc không có ai khác, ta cố ý đến để nói với đệ vài câu.

Hắn phát ngôn lịch sự, miệng nói miệng cười khiến cho lòng cảnh giác của Nhạc Chi Dương cũng phần nào giảm bớt, gã liền lạnh lùng hỏi:

- Sư đệ? Ai là sư đệ của ngươi chứ?

- Ậy, đừng xa cách như vậy. - Hòa Kiều hớn hở, nét cười lan đến cả chân mày: - Ngày mai sau khi lên bờ bái kiến đảo vương, phân chia trường phái, đệ và ta đều là đệ tử Đông Đảo, không phải sư huynh sư đệ với nhau thì còn là gì?

- Bái kiến đảo vương, phân chia trường phái? - Nhạc Chi Dương thắc mắc: - Để làm gì?

- Sư đệ không biết à? - Hòa Kiều ra chiều kinh ngạc: - Võ công của đảo ta uyên thâm phong phú, tổng cộng chia thành năm nhánh: một chánh tông và bốn dòng phụ. Chánh tông sẽ được Vân đảo vương đích thân truyền dạy, quyền kiếm vô địch, oai chấn thiên hạ. Bốn dòng phụ còn lại phân biệt gồm Quy Kính, Long Độn, Thiên Lân, Kình Tức, mỗi dòng có một sở trường riêng, do tứ đại tôn chủ chia nhau lãnh đạo. Dòng Quy Kính với tâm pháp Minh Thế, đoán trước đường đi nước bước của địch thủ không sai một li; Dòng Long Độn dựa vào thân pháp, thổi khí thành mây, biến hóa như rồng; Dòng Thiên Lân lấy Bắc Cực Thiên Từ Công làm căn cơ, thao túng năm thứ kim loại, thành thục ám khí; Dòng Kình Tức vang danh với nội công tuyệt đỉnh, hào khí ngập tràn, vươn tay bắt rồng.

- Vậy ngươi ở dòng nào? - Nhạc Chi Dương tò mò hỏi.

- Hòa mỗ bất tài, thẹn làm đệ tử dòng Kình Tức. - Hòa Kiều lắc đầu tặc lưỡi, vẻ mặt đắc ý: - Cậu có biết tôn chủ của dòng Kình Tức là ai không?

Nhạc Chi Dương mỉm cười:

- Minh Đấu à?

- Đúng vậy. - Hòa Kiều gật đầu lia lịa.

Nhạc Chi Dương thấy dáng vẻ hắn như vậy, trong lòng nảy ra một ý, bèn hỏi dò:

- Trong năm nhánh ấy, chánh tông là mạnh nhất à?

- Đệ tử mới đến như cậu vậy, muốn bái đảo vương làm thầy e rằng có nước nằm mơ giữa ban ngày! - Hòa Kiều trông rõ ý đồ của gã, khẽ mỉm cười bảo: - Môn hạ của đảo vương hoặc là đệ tử trong bổn tộc nhà họ Vân, hoặc là những nhân vật nổi bật ở bốn dòng phụ; mấy kẻ mới vào Đông Đảo trước tiên phải gia nhập dòng phụ, trải qua tu luyện khắc khổ, tiếp đó tham dự kỳ "Ngao Đầu Luận Kiếm" ba năm tổ chức một lần, người xuất sắc vượt trội trong cuộc thi ấy mới có đủ tư cách trở thành môn sinh của đảo vương, được truyền thụ tâm pháp tối cao cùng kiếm thuật tuyệt đỉnh.

- Ví như Diệp Linh Tô à? - Nhạc Chi Dương thắc mắc.

- Thiên tư của muội ấy cao vời, từ thuở nhỏ đã được đảo vương thu làm đệ tử. - Hòa Kiều lườm lườm nhìn Nhạc Chi Dương, ánh mắt tỏ vẻ chế giễu: - Nhạc sư đệ à, mỗi người mỗi cảnh, làm người quan trọng nhất chính là không nên vượt quá thân phận của mình, Diệp sư muội như loài phượng hoàng ở tít trên cao, còn cậu chẳng qua chỉ là một tên đệ tử chưa nhập môn, võ nghệ không ra gì, lại thiếu hẳn vây cánh, nếu cứ thích bon chen đánh đu với đời thì khi xảy ra chuyện chẳng ai cứu được cậu đâu.

- Đa tạ lão ca nhắc nhở. - Nhạc Chi Dương mỉm cười gật đầu: - Ngươi đến đây chỉ vì chuyện của Diệp cô nương thôi à?

- Không phải. - Hòa Kiều xua xua tay: - Ta đến đây thực ra là vì chuyện phân chia dòng nhánh ngày mai. Chẳng hay trong bốn dòng trên, cậu có hứng thú với dòng nào nhất?

Nhạc Chi Dương thầm nghĩ mình vừa gây thù chuốc oán với Dương Cảnh, dòng Kình Tức đương nhiên ngàn vạn lần không thể gia nhập, ba dòng còn lại thì theo nơi nào cũng được, nhưng gã đang đối mặt với đệ tử Kình Tức nên không tiện nói ra ý kiến này, liền đảo mắt nhanh nhảu nói:

- Ta chưa có quyết định, chắc là nơi nào cũng tốt cả!

Hòa Kiều cười bảo:

- Thật không dám giấu, gia sư rất có thiện cảm với cậu, chỉ cần cậu đồng ý gia nhập dòng Kình Tức, gia sư nhất định sẽ vui vẻ tiếp nhận; sư đồ hợp nhau như thế đối với tiền đồ tương lai của cậu vô cùng thuận lợi. Còn nếu đợi đến ngày mai lên bờ, để cho đảo vương tùy ý phân chia, rủi vào nhầm các dòng khác mà bị sư phụ thờ ơ lạnh nhạt thì dẫu cậu có tư chất tốt đến mấy cũng không có ngày ngóc đầu lên nổi đâu.

Nhạc Chi Dương nghe vậy mỉm cười:

- Hòa lão ca, hôm nay ta với Dương Cảnh vừa đánh nhau xong, Minh tiên sinh không hề giận chút nào ư?

- Bảo không giận là gạt người. - Hòa Kiều phô ra vẻ mặt đon đả: - Tuy nhiên gia sư vốn xem trọng tài năng, thấy cậu là một nhân tài nên mới sai ta đến mở lời với cậu.

Nhạc Chi Dương chỉ cảm thấy kỳ lạ, buột miệng nói:

- Vất vả cho lão ca rồi, bái sư là chuyện lớn, thứ cho ta từ từ suy nghĩ.

Vẻ mặt Hòa Kiều thoáng hiện nét không vui, hắn cứ ngỡ Nhạc Chi Dương khi biết được Minh Đấu xem trọng mình thì nhất định sẽ mừng rỡ đồng ý ngay, ai ngờ thằng nhóc này không biết tốt xấu, dám xem dòng Kình Tức như không khí, hắn đành ngọt nhạt nói thêm:

- Nhạc sư đệ, theo ý kiến của ta, lúc bái sư thì đệ nên dự sẵn một món quà ra mắt cho đàng hoàng để lấy lòng sư phụ mới có thể được người chân truyền.

Nhạc Chi Dương để ý trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn không rời khỏi thanh sáo ngọc, trong lòng gã đột nhiên sáng tỏ: "Tên cáo già Minh Đấu này không lẽ thèm thuồng Không Bích đến độ giả bộ kêu ta bái sư, để mai mốt về dưới trướng lão, mục đích là chiếm đoạt cây sáo này làm của riêng ư? Minh lão tặc tính tình gian giảo, ta phải cẩn thận một chút mới được."

Hòa Kiều thấy gã lặng im không nói năng gì, sắc mặt càng thêm u ám, cũng chẳng thèm nói lời tạm biệt, cứ thế phất tay bỏ đi một hơi.

Nhạc Chi Dương đợi cho hắn đi xa rồi mới xoay người vọng ngóng ra trùng dương tít tắp. Màn đêm mịt mùng, bóng trăng lồng lộng, trên nền trời sạch trong văn vắt ấy, ánh trăng tròn vạnh hệt như gương mặt một người con gái yêu kiều được họa nên từ thủy mặc, Nhạc Chi Dương lại nhớ về nàng thiếu nữ chốn thâm cung xa xôi ấy, bất giác như chìm đắm vào men say, quên khuấy đi mất trời đã khuya thật khuya rồi.

Tờ mờ sáng hôm sau, Nhạc Chi Dương chợt bị đánh thức bởi một thứ âm thanh kỳ lạ, vang vọng như cọp sư gầm thét, dai dẳng như thuồng luồng rống rít.

- Cái quái gì vậy? - Giang Tiểu Lưu nhỏm người dậy, dụi mắt hét lên: - Gặp phải yêu quái biển rồi chăng?

- Miệng mồm ăn mắm ăn muối! - Nhạc Chi Dương mắng: - Ngươi không thể nói được thứ gì hay ho hơn chút à?

Hai người vội lên boong tàu xem xét, chỉ thấy phương đông hừng sáng, biển xanh lấp lánh, từ xa xa có thể thấp thoáng trông thấy một hòn đảo lớn. Trên đảo núi non trập trùng, rừng cây rậm rạp, âm thanh tựa như hổ rống rồng ngâm ấy vang lên được phát ra trên chính hòn đảo kia.

Quảng cáo
Trước /67 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phương Pháp Chính Xác Biến Ngược Văn Thành Chữa Khỏi Văn

Copyright © 2022 - MTruyện.net