Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Loạn Thế Hồng Nhan Mộng
  3. Chương 196 : Kinh sợ
Trước /29 Sau

[Dịch]Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 196 : Kinh sợ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 196: Kinh sợ

Ngay trong lúc đó, Hà Doanh đột nhiên thầm nghĩ: không đúng, hắn không phải nhận ra ta, hắn chỉ là đang thử dò xét.

Vừa nghĩ lại như thế, nàng lập tức bình tĩnh lại.

Hiếu kỳ nhìn theo tiếng quát của Hạ Vương, vẻ mặt Hà Doanh hoàn toàn thoải mái. Hai mắt Hạ vương vẫn không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, thấy phản ứng của nàng, không khỏi âm thầm buồn bực: chẳng lẽ, thật sự không phải là nàng?

Nghĩ tới đây hắn cười ha ha, đột nhiên kêu lên:

-Hiền giả đại nhân, ngươi nhìn gì vậy?

Lần này Hà Doanh nhanh chóng quay đầu. Bất quá nhìn vẻ mặt Hạ vương thì đúng là đang dò hỏi. Đưa mắt nhìn xung quanh, rồi mới buồn bực liếc nhìn Hạ vương một cái

Hạ Vương quát như vậy, cũng làm cho thuộc hạ của hắn giật mình. Bọn họ ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau. Quả quyết không thể tin được, binh sĩ trước mắt dù có gan lớn, cũng có chút ăn nói, lại có thể với hiền giả đại nhân trong truyền thuyết là cùng một người.

Hạ vương cười sang sảng ha ha,hắn nhìn mọi người đột nhiên quát:

-Lên đường!

Hà Doanh thành thật thi theo bên cạnh hắn, vó ngựa phi thận trọng, Hai mắt liếc liếc không ngừng quan sát địa hình.

Một lát sau Hạ vương thản nhiên nói:

-Đi đi

Hà Doanh vừa nghe nhanh chóng quay đầu nhìn hắn. Chỉ thấy Hạ vương khẽ cười nói:

-Hôm nay, tâm tình cô không tệ, ngươi có thể đi

Hà Doanh lập tức cúi đầu đáp:

-Đa tạ bệ hạ

Không đợi nói câu thứ hai, nàng nhanh chóng gót chân thúc vào bụng ngựa, giục ngựa rẽ vào phía bên đường. Lúc này hướng đi của nàng cũng không phải là quân doanh của nước Chu.

Một thị vệ đi tới gần bên cạnh Hạ vương nhẹ giọng hỏi:

-Bê hạ thật là thả hắn?

Hạ vương mỉm cười nói:

-Đương nhiên, theo hướng hắn chạy thì đúng là nước Văn, xem ra hắn không phải người Chu!

Thị vệ kia nhẹ gật đầu nói:

-Không sai, nếu như hắn quả là Chu, một nhân vật như vậy, chỉ là một tiểu binh tầm thường thật là làm cho người ta không có cách nào giải thích được. Nếu như hắn là người của Văn giả trang, thì sẽ hợp lý và rõ ràng hơn.

Hạ vương không có trả lời tiếp tục đi về phía trước. Mới đi được chưa tới một khắc. Vài thị vệ vội vàng chạy đến. Bọn họ tới trước mặt Hạ vương, xoay người xuống ngựa hành lễ. Sau đó, một người tiến lên nói:

-Bệ hạ trong lúc Tử Trương ban đêm lẻn vào quân doanh, vị hiền giả Mạc Diệp kia suốt đêm không thấy về, chúng ta tìm hiểu mới biết hắn có việc phải xử lý, liền ngay ngày đó không một tiếng động rời khỏi Chu doanh.

Vừa báo cáo xong liền lùi về sau nửa bước. Một hán tử đứng bên cạnh hắn tiến lên nói:

-Thuộc hạ đến bên ngoài Chu doanh chờ mấy ngày liền,không có một chút tin tức gì. Vào buổi sáng hôm nay, Lư Minh vào thị trấn. Bên cạnh hắn có mang theo một tiểu binh, ánh mắt người này sắc bén, có chút bất phàm.

Nói đến đây, sắc mặt Hạ vương trầm xuống. Lúc này hán tử thứ ba tiến lên nói:

-Xế chiều hôm nay, sau khi chúng ta nhận được tin thứ hai, bọn người Đào Yêu từng tiến lên thăm dò, theo lời nàng nói, tiểu binh đi theo Lư Minh, mặc dù diện mục cực kỳ bình thường, tướng mạo cũng không phải yếu kém. Chỉ là trên người hắn thoang thoảng có một mùi hương.

Sắc mặt hạ vương lúc này đã trở lại bình thường. Hắn quay qua người bên cạnh phất tay một cái. Ta hắn còn chưa hạ xuống đã có một hán tử đi tới, tựa vào lưng ngựa vội vã hoạ vài nét bút, sau đó hỏi:

-Tiểu binh mà các ngươi nói, có phải người này hay không?

Sau khi hai người đồng thời gật đầu.

Hạ vương vẫy tay cho hắn lui, trầm tư một lát, chậm rãi nói:

-Xem ra người này thật sự tinh thông dịch dung thuật!

Hắn khoé miệng cười khổ, rồi lạnh lùng quát:

-Truyền lệnh xuống, toàn lực truy sát người này! Hảo tiểu tử, lại có thể thản nhiên trước sự dò xét của cô. Quả nhiên không hổ là hiền giả.

Lời vừa nói ra, vài thị vệ lập tức lên tiếng giục ngựa đuổi theo hương hà Doanh đã bỏ chạy.

Bọn thuộc hạ cọn lại hai mặt nhìn nhau. Một người tiến lên một bước, hỏi:

-Bệ hạ, ý của người là tiểu tử chúng ta vửa tha, chính là hiền giả của nước Chu.

Hạ vương ừ một tiếng nói:

-Không đúng thì cũng không khác biệt là bao.

Sau khi nói xong, hắn đột nhiên biến sắc, thầm nghĩ: vốn cô nghĩ rằng dịch dung thật chỉ là lời nói khuếch đại của những của người kia, cũng không ngờ thật có chuyện lạ như vậy.

Hắn tâm tư vừa xoay chuyển lại nghĩ: mùi hương? Chẳng lẽ cái tên Mạc Diệp kia thật là một nữ tử hay sao? Nghĩ tới đây, hắn chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ.

Vừa giục ngựa chạy trước, trong lòng hắn vừa thấp thỏm lo sợ: Hà Doanh vốn không phải người thường, liền không thể theo lẽ thường mà đến. Hiền giả này, chẳng lẽ là Hà Doanh giả trang?

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên giật cương ngựa. Ngựa hí lên một tiếng dài, người lập tức đứng lại. Bọn thị vệ vội vàng kéo cương cho ngựa dừng lại, hai chân hắn lại thúc một cái quát ‘cha’ . Phía trước vừa mới là thảo nguyên tiến vào nước Hạ

Một bên phi nước đại, Hạ vương một bên trách cứ mình suy nghĩ lung tung: Tại sao cứ động chút là nghĩ tới Hà Doanh? Nàng mặc dù bất phàm, nhưng tuyệt đối sẽ không thể trở thành một tiên nhân thần thông quảng đại. Chỉ chớp mắt, hắn lại nghĩ: hiền giả này làm hỏng đại sự của ta, không thể không trừ!

Sau khi quân Hạ đại bại, Hạ vương cũng không có xử trí Hề Vi. Chỉ là lệnh cho hắn ở nhà mà tự suy nghĩ. Sau đó Hạ vương xem xét lại tình hình chiến trường lúc đó, hiểu được rõ ràng.

Sau khi hiểu rõ, hắn càng chắc chắn: Thất bại lần này, thứ nhất là do Hề Vi khinh địch, nguyên nhân lớn nhất là từ tên quỷ thần Mạc Diệp khó lường kia. Đương nhiên trong lòng Vương Xưng tuyệt đối không tin Mạc Diệp là tiên nhân. Theo như hắn thấy, nước Chu như một đám người sắp chết, một nước như vậy, tên Mạc Diệp nào đó lại nói là là thừa mệnh trời mà tới phò trợ. Thật là một chuyện cực kỳ buồn cười.

Chỉ có giết hắn! Lập tức giết hắn, lập tức nước Chu sẽ lòng người bàng hoàng, nước Hạ sẽ có thể không ra một binh, mà lấy được một nước.

Hà Doanh giục ngựa phi nhanh vào trong rừng chạy trốn, chạy vài khắc, đi tới một bãi đất trống trải, Hà Doanh càng không ngừng ruổi ngựa chạy. Sau một vài khắc, nàng vòng qua một chỗ ngoặt, theo một sơn đạo nhỏ chạy về phía cảnh nội Chu quốc.

Đi vào sơn đạo, cây mọc thành bụi, bất lợi cho ngựa. Nàng xuống ngựa, nắm cương ngựa đi về phía trước. Nàng nhìn lên trời, thấy mây đỏ đầy trời, nhiều nhất là nửa canh giờ nữa mặt trời sẽ chìm xuống hoàn toàn phía chân trời, trong lòng không khỏi âm thầm sốt ruột.

Càng là khẩn trương, chân càng đi không được. Nơi này là ở biên giới ba nước, tiều phu cũng chưa từng tới đây. Nếu không phải Hà Doanh lần trước dò đường trước, biết cứ đi dọc theo nơi này, có thể đi tới nước Chu rất nhanh, cũng thật sự là không có kiên nhẫn để đi trong sơn đạo này.

Nàng đi được một hồi, đột nhiên trong lòng xuất hiện cảnh báo! Buông cương ngựa ra Hà Doanh xoay người , lạnh lùng quát:

-Người nào?

Quảng cáo
Trước /29 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhớ Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net