Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Loạn Thế Hồng Nhan Mộng
  3. Chương 200 : Kinh hỉ
Trước /29 Sau

[Dịch]Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 200 : Kinh hỉ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 200: Kinh hỉ

Miễn cưỡng đứng dậy, Hà Doanh tìm kiếm nửa canh giờ, cũng tìm được vài quả trứng chim, vội vàng ăn sống. Ăn xong nàng trở lại sơn động, xếp bằng ngồi xuống, bắt đầu vận Ngoạ Nguyệt công pháp

Dồn khí vào đan diền, tâm thần của Hà Doanh sưu một tiếng liền chìm xuống giữa đan diền của mình. Nàng thấy bên ngoài đan điền một luồng khí đang xoay chuyển, tựa hồ dày đặc hơn lần trước một chút.

Vừa mới nhìn thoáng qua, nàng đã thầm nghĩ: ta thử vận chuyển khí này tới xung quanh thử xem.

Như vậy vừa nghĩ, nàng lập tức cho nó thành sự thật. Nàng vận khí cho nó theo kinh mạch chạy đến các huyệt đạo trên người mình.

Khi luồng khí kia đi đến giửa ngực của nàng, thì đột nhiên bị chặn lại, thiếu chút nữa làm nàng phun ra một ngụm máu tươi. Hà Doanh đột nhiên hoảng hốt, vội vàng ổn định cơ thể, một lần nữa lại vận khí.

Một lần nữa luồng khí kia chạy đến ngực thì bị dội ngược lại. Bất quá lúc này Hà Doanh sớm có chuẩn bị, nàng vận khí từng chút từng chút một khiến nó từ từ chầm chậm chảy vào miệng vết thương. Làm như vậy quả nhiên hữu hiệu. Luồng khí trước sau đi qua vết thương chảy đến những kinh mạch khác.

Hà Doanh cũng không có nhìn ở trên bề mặt da, tại vết thương của nàng rất nhanh khép lại.

Đến khi hà Doanh mở mắt ra lần nữa thì lúc này, trời đã sáng rõ. Hà Doanh đứng lên nhìn lên bầu trời một chút. Mới phát hiện đã đến giữa trưa. Hà Doanh duỗi cái lưng mệt mỏi nhưng lại dừng lại vì vết thương trên ngực lại đau đớn.

Bởi vậy hà Doanh lập tức vui mừng kêu lên:

-A vết thương của ta đã đỡ hơn rất nhiều.

Ngày hôm qua đâm một lỗ, hôm nay cũng chỉ là động đậy một chút mới thấy chút đau đớn. Hà Doanh nhất thời có điểm không tin. Nàng vội vàng mở áo lên xem. Nhìn thoáng cái, mới thấy hôm qua miệng vết thương dài vài tấc sâu một tấc, giờ khép lại chỉ có sâu nửa tấc.

Sau khi vui mừng, nàng lại cho một chút thuốc trị thương lên miệng vết thương. Trong lòng nàng nghĩ: vết thương của ta lại có thể khôi phục nhanh như vậy, cứ theo đà này, ba bốn ngày nữa là khỏi rồi. Chẳng lẽ Ngoạ Nguyệt công pháp lại thần kỳ như vậy hay sao.

Nàng lại lấy từ trong giới tử ra một bộ y phục để thay. Rồi lại đem bộ y phục loang lổ máu đào một cái hố chôn xuống.

Chôn xong, Hà Doanh lại nghĩ tới trận chiến ngày hôm qua: cao thủ tông sư ngày hôm qua cũng thật là đáng sợ. Hắn ra tay, ta căn bản nhìn còn không rõ, nói chi đến đối phó.

Thở dài một hơi hà Doanh lại thầm nghĩ: Cho tới bây giờ ta mới biết được ta cùng bọn họ trong lúc đó khác biệt. Đúng rồi ngày hôm qua, cái tên Duyệt đệ gì đó hắn nói bọn họ có thể nhận ra khí tức của ta.

Nghĩ tới đây nàng cắn răng, từ trong giới tử lấy ra một bộ y phục nữ nhi, thay đồ rồi giả trang thành người khác. Đương nhiên nàng giả trang cố gắng hết sức để có khuôn mặt bình thường một chút, xấu một chút. Hóa trang xong, Hà Doanh lấy tay nghiền ra thành hương liệu vẩy lên người.

Mặc trang phục nữ tử thật không tiện nhưng có thể làm cho bọn họ không có cách nào nhận ra ta. Lẩm bẩm nói với mình vài câu, Hà Doanh cất bước đi ra khỏi núi.

Lần này đi tới nửa ngày, trước mặt Hà Doanh rốt cục cũng xuất hiện một thị trấn. Hà Doanh mừng rỡ, đi nhanh tới phía trước. Vừa đi lại vài bước lại nhớ tới một chuyện, hay là lấy ra một miếng vải bao hết đầu lại.

Sau khi buộc kỹ, Hà Doanh tới suối nước xem lại, xác định mình quả thật giống một cô thôn nữ, mới cất bước đi tới thị trấn kia.

Hôm nay đúng là ngày họp chợ, tới gần giữa trưa, người đến ngươi đi cực kỳ náo nhiệt. Hà Doanh một đoạn dường tới đây, cũng không có một người nào chú ý.

Trong thị trấn nữ tử rất nhiều, trong đó còn có những người ăn mặc cực kỳ xuất chúng. Làm cho ánh mắt của mọi người thỉnh thoảng lại liếc liếc dòm dòm. Hà Doanh đi trong đám nữ tử, dung mạo không có nửa điểm nổi bật.

Mặt trời cao cao chiếu xuống, nắng nóng, làm không khí như bốc hoả. Mọi người chen chen chúc chúc, mùi mồ hôi trên người thỉnh thoảng bay tới lổ mủi Hà Doanh.

Lúc này nàng không khỏi âm thầm kêu lên may mắn là mình đã sớm có tính toán trước, mùi thơm đậm đặc tuy không dễ ngửi nhưng so với mùi hôi cũng tốt hơn nhiều lắm.

Có thể là mùi Hà Doanh tương đối dể ngửi, ở bên cạnh nàng người tự tập lại nhiều thêm. Hà Doanh xác định không có ai theo dõi mình, mới chuyên tâm đi xem xét mấy sạp bán hàng.

Nàng một bên chậm rãi xem xét, một bên thình thoảng lướt mắt nhìn xung quanh. Bất quá nàng cũng biết, cái loại công phu như mình, làm gì có chỗ hữu dụng. Những cao thủ kia, công phu vượt xa, nàng khó có thể bằng. Hai lần trước, nàng đều không hề cảnh giác được, bây giờ đề phòng như thế này, cũng chỉ là dư thừa.

Ở trên sạp có không ít những đồ mới lại và thú vị. Khổ nỗi trên người Hà Doanh ngoài thỏi vàng ra cũng không có ngân lượng. Bởi vậy cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

Đi một lúc, ngửi thấy từng đợt từng đợt mùi thơm ở đâu bay đến, Hà Doanh bắt đầu cảm thấy đói bụng. Nàng sờ sờ thỏi vàng trong ngực, thầm nghĩ: Cũng không biết nơi này có chỗ nào để đem nó đi đổi hay không?

Vừa đi nàng vừa xem xét xung quanh hai bên đường. Một đoạn đường này, nhìn tới nhìn lui, cũng không thấy có một cửa hàng vàng bạc nào, hoặc một đại tửu lâu. Tửu lâu lớn nhất nơi này cũng chỉ có 10 cái bàn, thậm chí cũng chỉ có 3 mặt tường, phía trước là để bán quán ăn ven đường.

Thở dài một hơi, Hà Doanh ngăn một nam tử trung niên lại, hỏi:

-Vị đại gia này, cho hỏi xung quanh đây có thành trấn nào không? Lớn hơn một chút so với ở đây?

Trung niên kia thấy nàng tư sắc bình thường, thì không kiên nhẫn nói:

-Đương nhiên là có, từ nơi này, đi theo hướng đông có một đường lớn, đi tiếp trăm dặm liền có một thành thị lớn. Ta nói cô nương ngươi không phải muốn tới thành thị tìm việc làm a? Ta nói dáng vẻ của ngươi cũng rất là bình thường thôi, những quý nhân gia yêu thích kia yêu thích là những cô nương thanh tú.

Hà Doanh cười gượng một cái nói:

-Tạ ơn đại gia chỉ điểm.

Nàng vừa nói, vừa vội vàng đi khỏi, né khỏi trận mưa nước miếng tung toé của người này.

Lại không muốn nhìn qua đồ ăn ở sau lưng, Hà Doanh đi nhanh về hướng đông. Thật sự không được, phải đi kiếm một chút gì đó ăn cho đỡ đói rồi nói. Hà Doanh vừa nghĩ vừa đi tới phía trước

Nàng bước đi nhanh như vậy, vung tay quá mức làm động miệng vết thương đau âm ỉ. Bởi vậy bước đi của Hà Doanh, không tự chủ được trở nên thanh tú vô cùng.

Đi được gần hai mươi dặm đường, Hà Doanh bụng đói kêu vang chui vào trong rừng cây. Trước tiên kiếm vài cái trứng chim ăn sống, rồi đi săn vài con thỏ, nhóm lửa nướng ăn. Mới xoay người đi đến thành thị kế tiếp.

Quảng cáo
Trước /29 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đi Về Phía Chân Trời

Copyright © 2022 - MTruyện.net