Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Mãng Hoang Kỷ
  3. Quyển 2-Chương 17 : Kiếm Khí Tung Hoànhspan
Trước /79 Sau

[Dịch] Mãng Hoang Kỷ

Quyển 2-Chương 17 : Kiếm Khí Tung Hoànhspan

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Kỷ Ninh nhíu mày, nhìn nam tử cao to trên người đầy trang sức tinh mỹ đi tới. Nam tử cao lớn dùng một loại ánh mắt ngắm nghía hàng hóa nhìn lướt qua Kỷ Ninh và Thu Diệp, đặc biệt khi thấy Thu Diệp thì vẻ tham lam không che dấu chút nào:

- Quần áo da thú rất tinh xảo, là cô nương của ngươi à? Quả thật đúng lúc? Thiếu niên mặc quần áo da bên cạnh cũng thế, hắn là đệ đệ ngươi à?

- Láo xược!

Thu Diệp hét lên thánh thót.

Xác Dũng nhắc lại:

- Láo xược? Bộ lạc Thiết Thạch nho nhỏ, tùy ý ta nhào nặn, chứ đừng nói là láo xược. Nói thật cho ngươi biết, ta nhìn trúng ngươi rồi. Ngươi cứ thật thật thà thà ngoan ngoãn với ta đi. Lần trước ta nhìn trúng một cô nương, cô nương đó rất cứng, lại thà tự sát cũng không theo ta, do đó ta đã giết sạch toàn bộ người trong nhà nàng. Tộc nhân đều bán làm nô lệ! Vì đệ đệ bên cạnh ngươi, còn cả tộc nhân của ngươi nữa, ngươi phải nghĩ cho cẩn thận!

Mọi người bộ lạc không có tâm kế gì, rất thuần phác, đồng thời cũng rất tâm huyết. Phần lớn đều không úy kỵ tử vong, đặc biệt là cô nương xinh đẹp như vậy, tuyệt đối là minh châu bên trong bộ lạc. Bình thường đều vô cùng ngạo khí. Ngạo khí như vậy, thà tự sát cũng là việc bình thường, Xác Dũng cũng không muốn thấy loại việc như vậy phát sinh.

- Đại nhân Xác Dũng tôn kính.

Lão giả hói đầu Thiết Tam vội khuyên:

- Ba vị này không phải người của bộ lạc Thiết Thạch chúng ta, mà là đến từ 1 bộ lạc lớn!

- Bộ lạc lớn?

Xác Dũng nhướng mày một cái:

- Chẳng trách, ta cũng tự hỏi, Bộ lạc Thiết Thạch các ngươi sao có thể sinh ra được cô nương mỹ miều như vậy. Cô nương, nói cho ta nghe một chút, ngươi thuộc bộ lạc nào thế.

Nói rồi còn tiến lên vài bước muốn vuốt gương mặt Thu Diệp. Thu Diệp tung một cước như chớp đá ra.

Bang!

Một cước ẩn chứa phẫn nộ, đá vào ngực Xác Dũng. Chẳng những đá nát vật trang sức trên người, cũng đá cho Xác Dũng bay ngược ngã xuống.

- Láo xược!

- Choang!

Một đám giáp vệ bộ lạc Hắc Sơn nhất thời gầm lên, thậm chí có giáp vệ còn rút đao ra khỏi vỏ.

Xác Dũng nhanh chóng bò lên, xoa vết máu trên khóe miệng, nhưng lại đưa tay ngăn cản giáp vệ thủ hạ. Có thể là một lãnh đạo hạch tâm của đại bộ lạc như bộ lạc Hắc Sơn, Xác Dũng rất tâm ngoan thủ lạt. Đám giáp vệ thủ hạ ai ai cũng biết điều này.

- Xong rồi.

- Tiểu cô nương này thảm rồi.

Đám giáp vệ đều hiểu khi Xác Dũng rõ ràng rất phẫn nộ mà lại tạm thời nhịn xuống, chỉ đại biểu cho việc, Xác Dũng lúc này đang vô cùng phẫn nộ! Đang suy nghĩ làm như thế nào mới có thể phát tiết lửa giận!

Xác Dũng đứng lên, nheo mắt như một con độc xà nhìn ba người trước mắt, từ từ nói:

- Một cước này rất nặng. Nhưng có thể nói cho ta biết, ba vị rốt cuộc đến từ chỗ nào? Là từ một đại bộ lạc, hay từ Kỷ Thị vĩ đại?

- Ngươi xem đây.

Mạc Ô lãnh khốc tiến lên, tiện tay lấy ra một khối lệnh bài.

Trên lệnh bài có một chữ Kỷ!

- Kỷ!

Trong nhóm giáp vệ không ít người biến sắc, họ đều nhìn về phía thủ lĩnh Xác Dũng. Xác Dũng sắc mặt trắng bệch, sợ hãi khom người nói:

- Không ngờ trong lúc vô ý xúc phạm tới mấy vị, xin ba vị thứ tội.

Trong mắt Mạc Ô có vẻ cảm thông, vì hắn biết cá tính công tử hắn ghét ác như cừu.

Thu Diệp cũng lạnh giá liếc mắt nhìn Xác Dũng. Từ lời nói Xác Dũng lúc trước, hắn từng vì cưỡng đoạt một nữ tử mà hủy diệt một tiểu bộ lạc, còn bán toàn bộ tộc nhân làm nô lệ, đã làm trong lòng Thu Diệp rất ác cảm và cừu hận. Bởi năm đó cũng chính vì bộ lạc nàng hoàn toàn bị hủy diệt, nên mới bị bán đi.

Kỷ Ninh nhìn Xác Dũng, trong nháy mắt đã phán Xác Dũng nhất định phải chết!

Không oán không cừu mà hủy đi một bộ lạc, vừa nghĩ tới một vài hài đồng nữ nhân trong bộ lạc chết thảm, bị mua bán, trong lòng Kỷ Ninh tràn ngập lửa giận! Trên vùng đất này mặc dù ẩn chứa không ít tội ác, Kỷ Ninh cũng không quản hết, nhưng một khi mình chạm mặt, mình cũng không nhịn được!

- Ha ha ha...

Lúc trước sắc mặt Xác Dũng còn trắng bệch, đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, cười rất rực rỡ:

- Xem ra ba vị đã dấy lên sát tâm rồi. Thật không biết nên nói các ngươi ngu, hay tự đại!

- Hả?

Kỷ Ninh nhíu mày.

Xác Dũng tiếp tục cười:

- Kỷ Thị thì sao. Hàng năm đệ tử thanh niên Kỷ Thị vì lễ thành niên mà ra ngoài lang bạt mạo hiểm bao nhiêu? Chết trên đường mạo hiểm cũng chẳng biết bao nhiêu người! Kỷ Thị làm sao có thể tra ra tộc nhân họ bị yêu thú giết chết, hay bị bộ lạc khác giết chết?

- Mặc dù ngươi có địa vị, nhưng ít nhất tại đây, ngươi cũng vẻn vẹn chỉ là ba người mới tới. Do đó mặc dù khởi sát tâm với ta, cũng phải dấu tận đáy lòng. Ông bà có nói, nước xa không cứu được lửa gần. Dù các ngươi có địa vị như thế nào cũng không ai kịp tới cứu các ngươi.

Xác Dũng than thở:

- Còn nhớ ba năm trước đây ta đã hưởng dụng một thiếu nữ Kỷ Thị, da thịt mềm mại. Đám tôi tớ ta cả đám đều hưởng dụng. Rồi cuối cùng cũng bị dã thú ăn sạch không còn một mảnh!

- Mấy vị minh bạch chưa?

Xác Dũng nheo mắt:

- Địa vị không nhất định đại biểu cho thực lực. Ít nhất lúc này, ta đang khống chế sinh tử các ngươi!

- Chư vị.

Xác Dũng ngước cằm lên, cao giọng nói:

- Động thủ đi, giết hai nam, nữ thì lưu lại! Ta hưởng dụng, các ngươi ai cũng có phần.

- Gừ gừ!

- Giết!

- Lên … Ha ha ha,.

Đám giáp vệ tôi tớ của Xác Dũng ai nấy đều rút đao giơ kiếm gào thét xông lên. Quân đội ở một vài bộ lạc lớn, người tín nhiệm nhất vẫn là nô lệ tôi tớ của mình. Bất luận là Kỷ Liệt, Kỷ Nhất Xuyên, họ đều có một nhóm nô lệ tín nhiệm. Nô lệ cũng tuyệt đối nghe chủ nhân.

Xác Dũng ra lệnh một tiếng, đám tôi tớ giáp vệ ai không dám làm!

- Láo xược!

Đột nhiên một tiếng nổ như sấm mùa xuân vang lên.

Chỉ thấy giữa trời cao một con chim khổng lồ xuất hiện, trên lưng đang đứng một người. Người nọ chém thẳng trường kiếm xuống phía dưới. Nhất thời kiếm khí tung hoành, những luồng kiếm khí từ trên trời giáng xuống, mỗi một luồng kiếm khí đều xuyên qua một giáp vệ, dễ dàng cắt nát thân thể giáp vệ, máu tươi bay tung.

- A!

- Không!

- A!

...

Các loại tiếng gào thê lương vang lên, nhưng đảo mắt đã hoàn toàn an tĩnh.

Vốn trăm tên tôi tớ giáp vệ tru lên điên cuồng, tất cả đều ngã xuống, có tên ngực có lỗ thủng, có tên đơn giản thân thể bị xé nát ra, máu tươi nhiễm đỏ cả mặt đất. Ai nấy đều chết thảm!

Còn đám bộ lạc Thiết Thạch sợ hết hồn, nhưng cả đám người bộ lạc không ai bị vạ lây.

- Đây là...

Lúc trước mọi thứ còn khống chế trong tay Xác Dũng, bây giờ sắc mặt hắn trắng bệch. Hắn sững sờ đứng đó, tất cả tôi tớ đều chết dưới đất, lập tức nhìn nam nhân trên lưng phi cầm giữa trời cao, lắp bắp:

- Tiên, Tiên Thiên...

Đám người bộ lạc Thiết Thạch đều ngẩng đầu nhìn lên, có người trợn mắt há mồm, có người đầy vẻ sùng bái, có một số cô nương bộ lạc thuần phác nhìn không chớp mắt.

Ba người Kỷ Ninh, Thu Diệp, Mạc Ô cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Vèo!

Trên trời cao, nam nhân trên lưng chim nhảy xuống, đáp xuống mặt đất.

- Công tử.

Nam nhân hơi khom lưng, chào Kỷ Ninh, tỏ vẻ rất tôn kính.

Cảnh này nhất thời làm đám người bộ lạc Thiết Thạch và cả Xác Dũng, đều khiếp sợ. Vì vừa rồi kiếm khí ly thể cũng đại biểu cho Tiên Thiên Sinh Linh! Còn Tiên Thiên Sinh Linh ở bất kỳ bộ lạc cỡ lớn nào cũng đều là nhân vật đứng ở bậc cao nhất. Mặc dù trong Kỷ Thị, cũng là lãnh đạo hạch tâm!

Đệ tử trong Kỷ Thị ra ngoài mạo hiểm, gặp phải Tiên Thiên Sinh Linh bình thường đều phải chào hỏi. Nhưng Tiên Thiên Sinh Linh trước mắt lại hành lễ với thiếu niên?

- Tha mạng.

Xác Dũng vội tiến lên, quỳ gối trước mặt Kỷ Ninh, cầu xin:

- Công tử vĩ đại, lúc trước những lời nói của ta đều là khoác lác, căn bản không có. Hơn nữa một lần trong lúc ta đi thu hàng da ở một bộ lạc, từng lấy được một bảo vật đặc thù, khẳng định là pháp bảo! Về phần là pháp bảo gì, ta cũng không hiểu. Chỉ cần công tử có thể tha ta, ta nguyện đem pháp bảo ra …

Lời còn chưa dứt.

Vù.

Xác Dũng trong nháy mắt bổ về phía Kỷ Ninh, tay phải như trảo, trảo thẳng vào yết hầu Kỷ Ninh. Ở cự ly gần như thế, những cao thủ Hậu Thiên đều khó tránh được.

- Hừ.

Kỷ Ninh chỉ tiện tay vung lên, phát sau mà đến trước, vỗ thẳng vào đầu Xác Dũng. Thân thể Xác Dũng chấn động, mũi miệng đều rỉ máu. Thân thể hắn mềm nhũn ngã xuống.

- Thật là giảo hoạt.

Kỷ Ninh nói khẽ.

Xác Dũng này xem như là một tên rất giảo hoạt, tâm ngoan thủ lạt, dám đánh dám giết. Mặc dù đối mặt với Tiên Thiên Sinh Linh hy vọng xa vời, cũng lập tức đưa ra quyết định. Trước cố ý lấy pháp bảo hấp dẫn, sau đó muốn bắt sống Kỷ Ninh. Chỉ cần dùng Kỷ Ninh làm con tin, hắn sẽ có hy vọng sống.

Đáng tiếc...

Kỷ Ninh đến cả Đại Yêu cũng có thể dễ dàng săn giết.

- Nguyên lai hắn và những giáp vệ này là một phe.

Tiên Thiên Sinh Linh nam tử cười nói:

- Những giáp vệ đó đều mang nửa giáp, người này lại mặc da thú. Lúc trước ta còn chưa chú ý hắn.

- Cảm ơn sư huynh ra tay.

Kỷ Ninh cười nói.

Nam tử trước mắt, chính là một trong chín đại đệ tử Kỷ Nhất Xuyên thu, Vạn Phường, là Tiên Thiên Sinh Linh sơ kỳ. Ở Tây Phủ Kỷ thị địa vị coi như khá cao, nhưng thực lực tạm thời còn chưa tới mức đảm nhiệm thống lĩnh Hắc Giáp Vệ. Còn Kỷ Ninh đã được xem như Phủ Chủ đời kế, địa vị tự nhiên cực cao.

- Công tử ra tay cũng chẳng cần ta tới.

Vạn Phường thu hồi trường kiếm, cười nói:

- Nhưng lần này ta đến là có đại sự.

- Đại sự?

Kỷ Ninh biến sắc. Mình và thành Tây Phủ mỗi tháng đều liên lạc một lần. Lần này lại là sư huynh của mình, một Tiên Thiên Sinh Linh cường giả tự mình đến truyền đạt. Có thể tưởng tượng được tầm quan trọng của việc này.

- Chúng ta vào trong nói.

Kỷ Ninh liền nói.

Kỷ Ninh cũng quét mắt nhìn những tộc nhân bộ lạc Thiết Thạch còn kinh hãi:

- Các ngươi xử lý thi thể đi. Về phần bộ lạc Hắc Sơn, đợt lát nữa ta sẽ bảo sư huynh ta tới bộ lạc Hắc Sơn, tự nhiên đảm bảo cho các ngươi không có nỗi lo về sau.

- Cảm ơn công tử!

Đám người lão giả hói đầu vội quỳ mọp xuống. Lúc này họ cuối cùng cũng biết địa vị Kỷ Ninh tôn quý như thế nào. Có thể làm Tiên Thiên Sinh Linh phải hành lễ, địa vị như vậy, mặc dù là tộc trưởng bộ lạc Hắc Sơn đứng trước mặt Kỷ Ninh cũng phải quỳ mọp!

Kỷ Ninh và Vạn Phường nhanh chóng vào nhà rồi đóng cửa lại.

- Nhanh.

- Nhanh lên một chút.

Đám người bộ lạc Thiết Thạch lúc này cảm thấy sôi sục. Nhìn đống thi thể dưới đất, vừa thấp thỏm, vừa kích động. Bình thường họ đều sợ hãi đám gia hỏa bộ lạc Hắc Sơn. Lúc này cả đám đều chết tại đây.

- Ngươi cũng có ngày hôm nay.

Nam tử một tay âm lãnh đạp mạnh một cước vào thi thể Xác Dũng, trong mắt chứa oán khí mãnh liệt.

...

Trong phòng.

Chỉ có hai người Kỷ Ninh và Vạn Phường.

Quảng cáo
Trước /79 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Phụng Đả Canh Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net