Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Nại Hà Cung Chủ Rất Rêu Rao
  3. Chương 14 : Buộc định minh chủ làm bà mối
Trước /20 Sau

[Dịch]Nại Hà Cung Chủ Rất Rêu Rao

Chương 14 : Buộc định minh chủ làm bà mối

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 14: Buộc định minh chủ làm bà mối

“Vị công tử này thoạt nhìn, đúng là cùng Ma Giáo Truy Phong Sử Hạc Thương Lan có vài phần rất giống nhau!” Tuy rằng đã sớm nhìn thấu thân phận của Hạc Thương Lan, nhưng là Tần Kình Phong nhưng không vội nói toạc ra, loại chuyện này là muốn đối phương chủ động thừa nhận mới tốt, miễn cho chính mình lưu lại nhàn thoại.

Ánh mắt Hạc Thương Lan hiện lên một tia mỉa mai, này lão hồ li, thoạt nhìn võ công so với năm đó có phần sa sút, nhưng bản sự giả vờ giả vịt thì lại tăng không ít.

Không khí tựa hồ trong nháy mắt đọng lại, Tần Kình Phong ung dung nhìn chằm chằm Hoa Trọng Vũ giật mình ở nơi đó, không thể tưởng được luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng Hoa Trọng Vũ thế nhưng cũng có thời điểm á khẩu không trả lời được, loại này trường hợp thật đúng là ngạc nhiên đâu.

Lúc này Phồn Hoa cung có thể nói khắp nơi là địch, cùng Ma Giáo đám hỏi, không khác nào cùng toàn bộ bạch đạo võ lâm công nhiên khiêu khích, chớ nói Hoa Thanh Tuyệt đã sớm không còn ở nhân gian, cho dù Hoa Thanh Tuyệt sống lại, chỉ sợ cũng sẽ không cho phép sự tình đại nghịch bất đạo như thế phát sinh ở Phồn Hoa cung đi?

Gặp Hoa Trọng Vũ thật lâu không nói, trong lòng Hạc Thương Lan không khỏi có chút lo lắng, đối với tình cảnh chính mình hắn không chút lo lắng, bằng vào võ công của hắn năm đó sợ là trừ bỏ Hoa Thanh Tuyệt thì cũng ít người có thể thắng được hắn, mà hắn lại ở trong địa cung dốc lòng luyện võ công phu sớm nâng cao rất nhiều, có thể nói đạt tới cảnh giới tột đỉnh, đừng nói là cao thủ nhất nhì của Phồn Hoa cung, cho dù là võ lâm minh chủ trước mắt này tự thân xuất mã, hắn cũng không để vào mắt.

Luôn luôn xảo trá tai quái Hoa Trọng Vũ đột nhiên trở nên an tĩnh, làm hắn có chút khó có thể thích ứng. Hay là, lời nói Tần Kình Phong đánh thức lý trí còn sót lại của nàng, làm nàng ý thức được Phồn Hoa cung sắp tai vạ đến nơi?

Nghĩ như vậy, Hạc Thương Lan lo lắng càng sâu, ánh mắt không khỏi hướng Hoa Trọng Vũ nhìn thêm một chút thân thiết.

Làm như cảm ứng được hắn nhìn chăm chú, Hoa Trọng Vũ hướng về phía hắn bướng bỉnh trừng mắt nhìn.

Hạc Thương Lan oán hận khẽ cắn môi, hắn quan tâm vớ vẩn làm cái gì, biết rõ có Hoa Trọng Vũ tồn tại, chỉ sợ vĩnh viễn đều chỉ là người khác đau đầu!

“Tần minh chủ!” Hoa Trọng Vũ đột nhiên mở miệng nói.

Tần Kình Phong sửng sốt, vốn tưởng rằng Hoa Trọng Vũ là lựa chọn trầm mặc vì chột dạ, Tần Kình Phong đang suy tư ở trong lòng như thế nào tận tình khuyên bảo khuyên giải nàng, dù sao thân là trưởng bối, hắn không thể trơ mắt nhìn nàng cùng tà ma ngoại đạo làm bạn.

“Hoa cung chủ.” Tần Kình Phong không hiểu nhìn Hoa Trọng Vũ, không biết nên đáp lại như thế nào. Rõ ràng hẳn là hắn đang chất vấn Hoa Trọng Vũ, không khí lúc này lại trở nên dị thường quỷ dị, phát triển tới phương hướng không thể tưởng tượng.

Hoa Trọng Vũ yên lặng lui về phía sau mấy bước, hướng tới bên Hạc Thương Lan đứng dựa vào, một mặt khẩn cầu cùng lấy lòng nhìn Tần Kình Phong.

Tần Kình Phong bị nàng nhìn mạc danh kỳ diệu, toàn thân đều cảm thấy không được tự nhiên.

“Tần thúc thúc.”

“Hoa......” Tần Kình Phong gặp Hoa Trọng Vũ lấy thế giao thân phận vãn bối chào hỏi hắn, không khỏi vội vàng dừng lại, miễn cưỡng đem hai chữ cung chủ suýt nữa thốt ra nuốt đi xuống, nói: “Thế chất nữ có nỗi niềm gì khó nói, cứ nói đừng ngại.”

Hoa Trọng Vũ gật gật đầu nói: “Đã là nỗi niềm khó nói, như vậy chất nữ không nên nói thì hơn.”

Tần Kình Phong suýt nữa nổi cáu, lại ngại thân phận không nên phát tác, chỉ có thể đứng sững sờ ở nơi đó không nói.

Làm như thập phần vừa lòng phản ứng của Tần Kình Phong, Hoa Trọng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, nhấc lên khóe miệng nói: “Tần thúc thúc, người là võ lâm minh chủ, võ lâm Thái Sơn Bắc Đẩu, như là một vị thần thực sự. Ở trong lòng vãn bối, chỉ bội phục qua hai người, một là gia phụ, một người khác chính là Tần thúc thúc.”

Bỗng nhiên bị Hoa Trọng Vũ tôn kính đưa lên cao như vậy, Tần Kình Phong có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Hoa Trọng Vũ, nói: “Lão phu cũng chỉ là hư danh mà thôi, không đảm đương nổi địa vị phô trương như thế.”

Tuy rằng thật hưởng thụ cảm giác được người khác tâng bốc nhưng Tần Kình Phong như cũ phát huy phẩm chất khiêm tốn truyền thống.

“Cho nên, vãn bối tin tưởng, lá gan của thúc cũng tất nhiên là siêu phàm thoát tục. Này phàm phu tục tử, làm sao có thể so sánh cùng người.” Hoa Trọng Vũ tiếp tục vỗ mông ngựa Tần Kình Phong.

Tần Kình Phong tiếp tục hưởng thụ gật đầu mỉm cười.

Hạc Thương Lan nghẹn nhìn này một già một trẻ, không biết bọn họ đến tột cùng ý muốn như thế nào.

Hoa Trọng Vũ âm thầm kéo hạ ống tay áo Hạc Thương Lan, hướng về phía hắn vụng trộm nháy mắt.

Hạc Thương Lan dứt khoát không nhìn qua.

Gặp Hạc Thương Lan không để ý tới mình, Hoa Trọng Vũ bất đắc dĩ bĩu môi, đối với Tần Kình Phong nói: “Tần thúc thúc a, tuy rằng tướng công xuất thân Ma Giáo, nhưng là hắn chính là trẻ người non dạ, bị kẻ gian xúi giục mới lầm đường lạc lối, ta tin tưởng ở dưới sự dẫn dắt sáng suốt của vãn bối, tướng công nhất định có thể thay đổi triệt để, một lần nữa làm người tốt.”

Tần Kình Phong trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hoa Trọng Vũ, trong lòng yên lặng oán thầm: Tiểu bằng hữu, ngươi xác định hắn là lầm đường lạc lối, mà không phải trời sinh thị huyết sao?

Hoa Trọng Vũ thừa dịp Tần Kình Phong ngẩn người, rèn sắt khi còn nóng nói: “Ta tin tưởng, lấy sự anh minh thần võ của Tần thúc thúc, tuyệt đối sẽ không bởi vì xuất thân mà chia rẽ uyên ương. Cho nên, Tần thúc thúc, rượu mai mối của vãn bối cùng tướng công người trăm ngàn không thể cự tuyệt nga!”

Sao lại thế này, nếu là hắn cự tuyệt thỉnh cầu của Hoa Trọng Vũ tương đương thừa nhận hắn không đủ anh minh thần võ, nếu là hắn đáp ứng thỉnh cầu của Hoa Trọng Vũ chỉ sợ bạch đạo võ lâm sẽ dùng ngòi bút làm vũ khí làm hắn uất ức mà chết, bỗng nhiên miệng của nha đầu kia bôi mật đem hắn nâng lên tận trời, sau đó lại đẩy hắn xuống, làm hắn đâm lao phải theo lao?

“Tần thúc thúc......” Hoa Trọng Vũ tiếp tục làm nũng.

Tần Kình Phong dở khóc dở cười gật gật đầu, hắn rõ ràng hẳn là cự tuyệt, chính là hắn muốn thừa nhận hắn không đủ anh minh thần võ, như vậy sau này làm thế nào hắn lãnh đạo bạch đạo võ lâm a!

Hạc Thương Lan yên lặng xoay người, hướng về phía Hoa Trọng Vũ khen ngợi gật gật đầu.

Mất một phen lời lẽ, rốt cục được đến Tần Kình Phong cho phép, Hoa Trọng Vũ không phải không có kích động nhìn Tần Kình Phong, nói: “Như thế, mười tám tháng tám, rất hân hạnh mời Tần thúc thúc tham gia hôn lễ của vãn bối cùng với tướng công.”

“Mười tám tháng tám? Hiện tại mùng năm tháng sáu, khoảng cách tới mười tám tháng tám, bất quá chỉ hơn hai tháng, có phải hay không hơi vội vàng một chút?” Tần Kình Phong không khỏi tìm tòi nghiên cứu nói, hắn hiện tại là càng ngày càng không hiểu ý tưởng của vị cung chủ đại nhân trước mắt này.

“Không vội vàng, một chút cũng không vội vàng, hai tháng thời gian cũng đủ Tần thúc thúc chuẩn bị hạ lễ.”

Đây là cướp bóc trắng trợn sao?

Tần Kình Phong bất đắc dĩ gật gật đầu, trong lòng yên lặng đem cả nhà Hoa Trọng Vũ hỏi thăm một phen.

Hạc Thương Lan tựa hồ cũng bị lời nói Hoa Trọng Vũ làm kinh sợ, vội hỏi: “Phồn Hoa cung rất nghèo?”

Hoa Trọng Vũ gật đầu như giã tỏi, nghiêm cẩn nói: “A Lập nói, gần nhất Phồn Hoa cung chi rất nhiều.”

“Cho nên, chúng ta thành thân là vì giảm bớt túng thiếu?” Hạc Thương Lan đột nhiên cảm thấy chân tướng tới quá mức đột nhiên, luôn luôn cho rằng Hoa Trọng Vũ cùng hắn thành thân là một cái âm mưu, chỉ vì cứu vớt võ lâm đồng đạo một phen, này ý tưởng chưa từng có dao động, trong nháy mắt, hắn ẩn ẩn biết đến đáp án, Hoa Trọng Vũ vất vả ép buộc một phen là vì giảm bớt chi tiêu Phồn Hoa cung, này đáp án, cũng quá hoang đường!

Vô luận sự tình hoang đường cỡ nào, chỉ cần cùng Hoa Trọng Vũ liên hệ ở cùng nhau, đều là như vậy thuận lý thành chương.

“Động phòng!” Hoa Trọng Vũ sửa chữa nói.

Gặp Hạc Thương Lan như cũ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, Hoa Trọng Vũ dùng tay vuốt vuốt sợi tóc, bổ sung thêm: “Thuận tiện giảm bớt chi tiêu cho Phồn Hoa cung!”

Hạc Thương Lan hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại biến mất khỏi tầm mắt của Hoa Trọng Vũ.

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hành Trình Sủng Phu

Copyright © 2022 - MTruyện.net