Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Nại Hà Cung Chủ Rất Rêu Rao
  3. Chương 2 : Nam nhân hai tay ta không cần
Trước /20 Sau

[Dịch]Nại Hà Cung Chủ Rất Rêu Rao

Chương 2 : Nam nhân hai tay ta không cần

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 2: nam nhân hai tay ta không cần

Sáng sớm hôm sau, Hoa Trọng Vũ đang trong ổ chăng đã bị Lâm Lang kéo đi ra, đắc ý kéo đến bàn trang điểm, chuẩn bị nghênh đón khách quý.

Hoa Trọng Vũ mang đôi mắt gấu mèo đen thùi, một bộ oán phụ tư thái nhìn chằm chằm Lâm Lang.

Lâm Lang không được tự nhiên ở phía trước dẫn đường, tổng cảm thấy sau lưng có một đôi mắt hận không thể đem mình ăn sống nuốt tươi, vì thế ủy khuất nói: “Cung chủ, ta cũng là phụng mệnh làm việc, Tần minh chủ lập tức liền đến Phồn Hoa cung, Cao hộ pháp nói, chúng ta muốn cho Tần minh chủ có cảm giác thoải mái như ở nhà.”

“A Lập thật sự là nhiệt tình như hỏa a, nếu hắn đối với việc quản lý sự vụ trong cung cũng nhiệt tâm như vậy thì tốt rồi.”

Lâm Lang yên lặng lau mồ hôi, thầm nghĩ Cao Lập đối với sự vụ ở Phồn Hoa cung còn chưa đủ lo lắng hết lòng sao?

“Cung chủ, Cao hộ pháp đối hết thảy đều thật nhiệt tâm, đặc biệt là chuyện của cung chủ.”

“A Lập sẽ không thầm mến ta đi?” Hoa Trọng Vũ một mặt hoảng sợ bắt lấy Lâm Lang ống tay áo.

Lâm Lang khóe miệng hơi hơi run rẩy, không nói gì kéo Hoa Trọng Vũ hướng cửa Phồn Hoa cung đi đến.

Đang ở cửa Phồn Hoa cung chờ đợi Cao Lập bỗng hắt xì một cái.

Nhàn rỗi thong dong đi tới, đảo mắt đi đến cửa cung, Cao Lập dẫn dắt theo nhiều người sớm đứng ở nơi đó.

“A Lập, Tần lão đầu có tới không?” Vẻ mặt Hoa Trọng Vũ quan tâm đi đến bên cạnh Cao Lập.

Cao Lập thấy Hoa Trọng Vũ chủ động quan tâm hỏi Tần Kình Phong, trên nét mặt không khỏi lộ rõ vui mừng nói: “Cung chủ có thể đem việc này để ở trong lòng, thuộc hạ thập phần vui mừng, chính là trưởng ấu có khác, cung chủ vẫn là chú ý chính mình lời nói.”

“A Lập đừng hiểu lầm, ta chính là nghĩ nếu hắn chưa tới, ta tính toán trở về ngủ thêm giấc nữa.” Hoa Trọng Vũ dùng ngón tay chỉ vào đôi mắt gấu mèo của mình.

Cao Lập bắt đầu vô cùng đau đớn đứng lên, ánh mắt nhìn Hoa Trọng Vũ cũng trở nên sắc bén,“Cung chủ......”

Bộ dáng Cao Lập, nói là nhắc nhở, nói thẳng là cảnh cáo, Hoa Trọng Vũ không thể không chuyển biến tốt, tươi cười nói: “Ta đùa, A Lập ngươi không cần như vậy nghiêm túc thôi, xem ngươi tuổi không lớn, thần kinh căng thẳng như thế, thật dễ dàng mãn kinh trước thời hạn.”

Cao Lập không nói gì nhìn Lâm Lang, Lâm Lang nhìn một bên đường, ở trong lòng cầu nguyện Tần Kình Phong đến nhanh nhanh, bằng không ai tới cứu vớt tâm hồn yếu ớt của nàng a.

“A Lập a......”

Mỗi khi nghe được thanh âm Hoa Trọng Vũ như thế, tâm Cao Lập luôn không tự chủ được lòng đầy rối rắm, nhiều năm kinh nghiệm nhắc nhở hắn, này không phải một cái dấu hiệu tốt.

“Cung chủ có gì phân phó?”

“Tần lão đầu...... A...... Không...... Tần minh chủ, hắn vì sao vô duyên vô cớ chạy tới Phồn Hoa cung a? Sẽ không là gần đây kinh tế của võ lâm minh chủ bị sa sút, nên tới đây kiếm cơm đi?” Hoa Trọng Vũ ở trong lòng vì chính mình hò hét, không thể tưởng được nàng thật là anh minh thần võ, nhìn ra nội tình trong đó.

“Theo ta được biết, võ lâm minh chủ tạm thời không có khủng hoảng kinh tế gì, cung chủ không cần lo lắng.” Cao Lập cắn răng, nếu Tần Kình Phong biết hình tượng của hắn ở trong mắt Hoa Trọng Vũ cư nhiên là bọn bịp bợm giang hồ một cái hỗn ăn hỗn uống, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.

“Kia hắn tới làm cái gì?” Hoa Trọng Vũ vẫn níu chặt vấn đề này không tha.

“Cung chủ, ba năm bạch đạo liên hợp hành động tấn công Ma Giáo, Phồn Hoa cung chúng ta đều vắng họp.” Cao Lập nhịn không được nhắc nhở nói.

“Chẳng lẽ hắn là đến khởi binh vấn tội?” Hoa Trọng Vũ kinh hãi, trừng lớn mắt nói: “A Lập, người khác không hiểu biết ta cũng liền thôi, liên ngươi cũng không hiểu được nỗi khổ tâm của ta, thật sự làm ta tan nát cõi lòng a. Lão nhân vừa xuống chơi cờ cùng Diêm Vương ba năm, trên đầu ta hiếu tang vẫn còn, không phải ta không duy trì nghĩa cử của bạch đạo đồng bào, thật sự là Phồn Hoa cung không nên động võ a.”

“Cung chủ lo lắng quá nhiều, theo ta được biết, võ lâm minh chủ năm nay hủy bỏ kế hoạch tấn công Ma Giáo.” Cao Lập đã sớm sợ năng lực liên tưởng điên cuồng Hoa Trọng Vũ.

“Kia hắn tới làm cái gì?”

Cao Lập mặt đầy hắc tuyến, quanh đi quẩn lại, vì sao trọng tâm đề tài của bọn họ thủy chung vẫn giẫm chận tại chỗ, bị Hoa Trọng Vũ giương thương múa kiếm tra tấn mười mấy năm, Cao Lập thường thường sẽ có một loại xúc động, tìm đêm tối nào đó, đem cái đầu nhỏ của Hoa Trọng Vũ mở ra, nhìn xem bên trong đến tột cùng cấu tạo là cái gì mà không giống người thường.

“Đến đàm một chút chi tiết hủy bỏ tấn công Ma Giáo.” Cách đó không xa một lão giả qua tuổi bốn mươi cùng một số người vây quanh chậm rãi đi tới, thanh âm leng keng hữu lực, khí phách mười phần.

Hoa Trọng Vũ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đối phương là một trung niên nam tử mặc áo màu xanh, đầu đội một khối khăn màu xanh đen, bộ mặt hiền lành, thoạt nhìn thập phần nho nhã.

Thấy rõ ràng diện mạo người tới, Cao Lập vội vàng hướng Hoa Trọng Vũ nháy mắt ra dấu.

Lúc này đây Hoa Trọng Vũ thập phần phối hợp, vội vàng đi ra phía trước chắp tay nói: “Vãn bối Hoa Trọng Vũ, bái kiến Tần minh chủ.”

Tần Kình Phong nhìn Hoa Trọng Vũ, không khỏi phát ra một tiếng than thở nói: “Khuôn mặt Hoa cung chủ cùng lão cung chủ có bảy phần tương tự, làm ta không khỏi nhớ tới năm đó cùng lão cung chủ tương giao tình cảnh.”

“Tần minh chủ thật sự là có đôi mặt tinh tường, liếc mắt một cái liền nhìn ra ta là con dẻ của phụ thân ta.” Hoa Trọng Vũ cười nói, đối với Cao Lập một bên không ngừng nháy mắt, trực tiếp tự động loại bỏ.

Tần Kình Phong dù sao cũng là gặp gỡ nhiều người, đối với Hoa Trọng Vũ không hề logic trả lời, hiển nhiên không có để ở trong lòng, chính là hãy còn cảm khái nói: “Lão cung chủ năm đó công phu kiệt xuất võ lâm, có thể nói Thái Sơn Bắc Đẩu, không thể tưởng được Hoa cung chủ tuổi còn trẻ, thế nhưng cũng như thế kinh thế hãi tục, thật sự là hổ phụ vô khuyển nữ a.”

Không sai, kinh thế hãi tục, một câu làm kinh hãi ngã đổ một đống lớn tục nhân, Lâm Lang cùng Cao Lập đồng thời ở trong lòng oán thầm.

“Đương nhiên, là không phải nhận nuôi.” Hoa Trọng Vũ đối với chính mình mới vừa rồi lời nói không chút phật lòng.

“Cung chủ, ở trước mặt Tần minh chủ phải chú ý đúng mực.” Cao Lập nhịn không được nhắc nhở nói.

“A Lập, ngươi không cần đa tâm, ta không thích lão nam nhân, đặc biệt hai tay lão nam nhân, bị giảm giá trị rất nghiêm trọng.” Hoa Trọng Vũ vỗ Cao Lập bả vai, ý bảo hắn yên tâm.

Cao Lập là yên tâm, Tần Kình Phong lại nhịn không được bắt đầu lo lắng, không thể không vụng trộm ở trong lòng đánh giá chính mình giá trị thặng dư.

Sợ hãi Tần Kình Phong cảm thấy xấu hổ, Cao Lập vội vàng ở phía trước dẫn đường nói: “Tần minh chủ một đường xe ngựa mệt nhọc, không bằng đi trước đến trung sảnh nghỉ ngơi, có chuyện gì cũng có thể vừa đi vừa nói.”

“A Lập ngươi thật sự là hiền lành.” Hoa Trọng Vũ đối với Tần Kình Phong làm cái tư thế thỉnh, còn không quên hướng về phía Cao Lập nháy mắt một cái.

Tần Kình Phong bộ pháp vững vàng, hiển nhiên cũng không bị Hoa Trọng Vũ kích thích đến, một bộ dáng thấy nhưng không trách, Cao Lập không khỏi bắt đầu bội phục định lực của hắn, không hổ là võ lâm minh chủ, hắn nếu có này phân công phu, mấy năm nay cũng không cần như thế lo lắng hết lòng.

“Tần minh chủ, một lát chúng ta phải thương lượng chi tiết hủy bỏ tấn công Ma Giáo như thế nào a?” Hoa Trọng Vũ bỗng nhiên nhớ lại mới vừa rồi lời nói Tần Kình Phong.

Nếu không là Hoa Trọng Vũ chủ động nhắc tới, Tần Kình Phong cơ hồ quên mấ lời nói vui đùa mới vừa rồi của hắn, không khỏi nói: “Chi tiết như thế nào, thì cần phải bàn bạc kỹ lưỡng.”

“Ai, nếu ngươi sớm phân phó người của ngươi không cần đánh, ngươi và ta lúc này cũng có thể mở bốn lần tổng kết đại hội .” Hoa Trọng Vũ oán giận nói.

“Khụ khụ...... Như thế, là ta lo lắng không chu toàn.” Bị Hoa Trọng Vũ nói như vậy, Tần Kình Phong thế nhưng hoảng hốt cảm thấy thật là một loại sai lầm của hắn.

“Người võ lâm các ngươi thật đúng là vô dụng, đánh ba năm cũng không xoá sạch một cái phân đà của Ma Giáo, ngược lại chính mình lại chia năm sẻ bảy, số nhập vảo chẳng bằng số xuất ra, liền minh chủ đều phải xuất ra hết ăn lại uống.”

Tần Kình Phong im lặng, hắn ở trong long suy nghĩ không phải câu hắn hết ăn lại uống, trọng điểm là võ lâm đồng đạo thật sự vô dụng như thế sao?

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thừa Tướng: Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm

Copyright © 2022 - MTruyện.net