Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Nại Hà Cung Chủ Rất Rêu Rao
  3. Chương 20 : Chiêu cáo thiên hạ
Trước /20 Sau

[Dịch]Nại Hà Cung Chủ Rất Rêu Rao

Chương 20 : Chiêu cáo thiên hạ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 20: Chiêu cáo thiên hạ

Phồn Hoa cung, phong cảnh vẫn như trước.

Không có ca múa mừng cảnh thái bình, chỉ có gà chó không yên.

Cao Lập nhìn Hoa Trọng Vũ ở trước mắt mình lung lay một cái canh giờ, không kiên nhẫn nói: “Cung chủ, ngươi vì sao ở ta trước mắt lúc ẩn lúc hiện?”

“Ngươi không nhìn ta, như thế nào biết được ta ở ngươi trước mắt lúc ẩn lúc hiện?” Hoa Trọng Vũ hỏi vặn lại, một bộ không biết sợ.

Biểu cảm trên mặt Cao Lập nháy mắt cứng lại, bài học chịu đựng gian khổ để nào ứng phó Hoa Trọng Vũ hắn còn không có tu luyện đến lô hỏa thuần thanh.

“Cung chủ, có chuyện chúng ta có thể thẳng thắn nói.” Hắn cũng không muốn giằng co cùng Hoa Trọng Vũ, vạn nhất vào đêm nghỉ ngơi, bóng hình uyển chuyển xinh đẹp của Hoa Trọng Vũ vẫn cứ phiêu đãng trước mặt hắn, chính là nghĩ như vậy, trán Cao Lập đều nhịn không được xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.

“A Lập a, ngươi thật sự muốn ta thẳng thắn sao?” Trên mặt Hoa Trọng Vũ treo đầy dấu chấm hỏi.

Tuy rằng không rõ ràng Hoa Trọng Vũ vì sao hỏi như vậy, nhưng Cao Lập gật gật đầu, cùng Hoa Trọng Vũ giao tiếp nhiều năm như vậy, Cao Lập cũng thăm dò được một ít lộ số, thì phải là nói càng nhiều, sai càng nhiều!

Hoa Trọng Vũ bất mãn trừng mắt nhìn Cao Lập, nói: “Ta đã biết, nhiều năm như vậy ngươi đều giả dối với ta.”

Cao Lập xấu hổ, thật sâu bị suy luận của cung chủ ma quỷ nhà mình thuyết phục. Cùng Hoa Trọng Vũ giảng đạo lý là việc không sang suốt nhất, Cao Lập dứt khoát xem nhẹ đôi mắt ai oán của Hoa Trọng Vũ, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính nói: “Không biết lúc này đây cung chủ lại tính toán làm cái sự tình gì kinh thế hãi tục?”

Chỉ cần là chủ ý Hoa Trọng Vũ nghĩ ra được, thì nhất định là không hay ho gì!

Chỉ cần là sự tình Hoa Trọng Vũ muốn làm, kia nhất định là làm cho Phồn Hoa cung gà chó không yên!

“Việc rất nhỏ, A Lập ngươi không cần khẩn trương !” Hoa Trọng Vũ tựa hồ bệnh hay quên rất nhanh, nháy mắt quên mất bất mãn mới vừa rồi, cười khanh khách nhìn Cao Lập nói.

Một bên Cao Lập dùng cổ tay áo lau mồ hôi ở trán, một bên ở trong lòng nổi lên nói thầm: Nghiệt súc, con mắt của ngươi nhìn ta thế nào mà làm ta khẩn trương!

“Cung chủ, ngươi có thể trực tiếp một chút!” Gặp Hoa Trọng Vũ luôn luôn miệng không chừng mực đột nhiên thay đổi uyển chuyển dịu dàng, Cao Lập nhất thời cảm thấy không thích ứng, loại này không thích ứng nghiễm nhiên là một loại làm cho người ta dày vò tra tấn.

“Trực tiếp một chút? Trực tiếp thế nào? Muốn cởi áo sao?” Thanh âm Hoa Trọng Vũ rõ ràng cao hơn nửa nhịp, một bộ nóng lòng muốn thử nhìn Cao Lập.

Cao Lập cố nén chịu đựng một trận xúc động, trực tiếp thẳng thắn cùng cởi áo có cái gì liên quan, ai có thể nói cho hắn a?

“Cung chủ nếu không có việc gì thì không cần quấy rầy thuộc hạ xử lý công vụ.” Cao Lập rõ ràng hạ lệnh trục khách, dù sao Hoa Trọng Vũ từ đầu đã không có uy phong của cung chủ, cho dù thật sự đem nàng đuổi đi ra, cũng sẽ không có lấy tội bất kính đến hỏi tội hắn.

“A Lập, ngươi cư nhiên muốn đuổi ta đi ra ngoài!” Hoa Trọng Vũ kháng nghị, tựa hồ vì tỏ vẻ chính mình phẫn nộ, một cước đá bay ghế dựa trước mặt.

Phanh một tiếng, ghế dựa ở giữa không trung quay vòng, rớt xuống xuống, Hoa Trọng Vũ dung chân đạp lên.

Cao Lập nhìn ghế dựa bị đá dập nát, trong ánh mắt tràn đầy lên án.

Tự biết đuối lý khí thế Hoa Trọng Vũ nháy mắt hạ thấp xuống, yên lặng lui về phía sau hai bước, thật cẩn thận nói: “Ta không nghĩ tới nó yếu ớt như vậy!”

Cao Lập phối hợp gật gật đầu, nói: “Cung chủ không cần tự trách, là thuộc hạ sai lầm. Thuộc hạ vừa mới làm một cái quyết định, vì nhanh chóng chuẩn bị cho hôn lễ cung chủ, ngày mai thuộc hạ liền đem tất cả ghế dựa cùng góc bàn trong phòng dùng sắt lá bao lại.”

“A Lập, ngươi học xấu nga!” Hoa Trọng Vũ hướng về phía Cao Lập tung ra một cái mị nhãn.

Cao Lập vô thanh vô tức đi về cửa sổ phía trước, ánh mắt thâm thúy cùng ẩn ẩn bóng đêm hòa hợp nhất thể.

“Cung chủ làm việc luôn luôn ngay thẳng, vì sao lần này cần như vậy che che lấp lấp?”

“Ai u, nhân gia thẹn thùng thôi!”

Cao Lập thề, muốn hắn tin tưởng Hoa Trọng Vũ hiểu được thẹn thùng là cái gì, còn không bằng muốn hắn tin tưởng Đoạn Vô Cầm cùng hắn yêu nhau khả năng tính ra còn lớn hơn nữa!

“Cung chủ trước có thể về đến trong phòng chậm rãi thẹn thùng, đợi đến thời điểm không biết hổ thẹn, lại đến tìm thuộc hạ như thế nào?” Cao Lập đề nghị nói.

“Khụ khụ......” Ánh mắt Hoa Trọng Vũ nhìn Cao Lập tràn ngập hưng phấn, dường như ở trên mặt hắn phát hiện một thế giới mới.

Cao Lập bị ánh mắt khẩn thiết của Hoa Trọng Vũ làm mạc danh kỳ diệu, trong lòng không khỏi bắt đầu sợ hãi, dự cảm điềm xấu đánh úp lại.

“A Lập a, ngữ khí nói chuyện của ngươi càng ngày càng giống A Cầm!”

Quả nhiên, hắn dự cảm trở thành sự thật. Ánh mắt Cao Lập chuyển lãnh, trạng như cảnh cáo nhìn Hoa Trọng Vũ nói: “Cung chủ......”

Hoa Trọng Vũ liền chuyển biến tốt, biết Cao Lập chính là da mặt mỏng, không phải đối tượng thích hợp trường kỳ đùa giỡn. Huống hồ, nàng tiến vào tìm đến Cao Lập, kia nhưng là vì chính mình chung thân hạnh phúc, làm sao có thể vì đùa giỡn phụ nam đàng hoàng mà quên ước nguyện ban đầu đâu!

“A Lập, ta gần nhất nhàn đến vô sự, chính mình viết một bài văn, muốn mời ngươi giúp ta xem một chút.” Hoa Trọng Vũ theo ống tay áo lấy ra một mảnh giấy tràn ngập chữ, thật cẩn thận đưa tới phía trước Cao Lập.

Cao Lập nghi hoặc nhìn Hoa Trọng Vũ, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, ai có thể nói cho hắn đây là tình huống gì, Hoa Trọng Vũ cư nhiên chủ động viết văn, hay là mặt trời mọc sai hướng? Mạnh Khương Nữ khóc ngã Trường Thành? Tinh Vệ lấp bằng biển lớn?

Cao Lập khó có thể tin tiếp nhận Hoa Trọng Vũ đưa tới cái gọi là văn chương, nguyên bản đang tươi cười khóe miệng nhất thời cứng lại, sắc mặt không tốt chợt đỏ chợt trắng.

Nét chữ thanh tú của Hoa Trọng Vũ chợt hiện ra ở trước mắt, tâm Cao Lập cũng là nhịn không được nổi lên kinh đào hãi lãng, mặt trên văn tự nhượng hắn trong lúc nhất thời không thể bình tĩnh.

“Chư vị võ lâm đồng đạo:

Tiểu nữ tử Hoa Trọng Vũ, nhận được sự che chở của phụ thân và huynh trưởng, thống lĩnh Phồn Hoa cung hơn ba năm. Nay ngẫu nhiên gặp Ma Giáo Truy Phong Sử Hạc Thương Lan, hai người chúng ta như củi khô bốc lửa càng không thể vãn hồi. Từ xưa đến nay, nam nữ hoan ái, thiên kinh địa nghĩa, hiện quyết định mười tám tháng tám cử hành chu công chi lễ, các vị đồng đạo cần phải hãnh diện đến dự, lễ vật lớn nhỏ không quan trọng, nhưng vàng thật bạc trắng trăm ngàn không thiếu được!”

“Cung chủ, ngươi đây là muốn?” Cao Lập mờ mịt nhìn Hoa Trọng Vũ, tay nắm trang giấy run nhè nhẹ.

“Chẳng lẽ thành thân không phải hẳn là nên phát thiệp mời sao?”

“Cung chủ, ngươi có hay không nghĩ tới hậu quả khi làm như vậy?”

“Có a, Phồn Hoa cung sẽ hội kiếm nhất bút tiền lớn.” Hoa Trọng Vũ nghĩ đến việc đếm tiền tới chùn, không khỏi một mặt khát khao.

“Như vậy cung chủ tính toán như thế nào đối mặt chất vấn của võ lâm đồng đạo?” Điểm này là Cao Lập lo lắng nhất.

“Ta tự mình giải thích với bọn họ.” Hoa Trọng Vũ đúng lý hợp tình nhìn Cao Lập.

“Cung chủ không sợ đến lúc đó phát sinh huyết nhiễm Phồn Hoa cung?”

“Sợ cái gì, nếu thật sự có người dám gây chuyện, có ngươi cùng A Cầm ở phía trước đấu tranh anh dũng, ta cùng tướng công cũng có đủ thời gian chạy trốn.” Trên mặt Hoa Trọng Vũ quải sung sướng tươi cười rời đi.

Đêm nay, Cao Lập lại mất ngủ.

Nguyên lai giá trị hắn tồn tại chính là làm lá chắn thịt cho Hoa Trọng Vũ!

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vân Linh Tiên Lộ

Copyright © 2022 - MTruyện.net