Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Ngọc Tiên Duyên
  3. Chương 2 : Hồng trần tiên duyên
Trước /155 Sau

[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 2 : Hồng trần tiên duyên

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngọc Tiên Duyên – Tự ngôn – Chương 2 – Hồng trần tiên duyên

Tác giả: Phiêu Ẩn

Dịch giả: Lãnh Huyết

Khi người thợ săn về đến nhà, thê tử của ông ta đang chờ ở ngoài phòng chính mong ngóng chồng, nhìn thấy ông ta cõng về một đứa bé thì cũng không hỏi nhiều, chỉ lo lau mặt cho chồng rồi chuẩn bị cơm nước.

Người thợ săn này tên là Dư Toàn Hải, là thợ săn duy nhất của Tiên Nhân trang, thê tử Như thị, hai vợ chồng đều là người rất tốt bụng, tại Tiên Nhân trang cũng có chút danh khí.

Lúc này, Như thị đang giúp Lân nhi cởi áo ngoài đầy bùn đất, đắp chăn ấm cho nó, ai ngờ Lân nhi mơ ngủ đá tung chăn ra, bất kể Như thị làm thế nào cũng không kê được đệm cho nó. Không những thế, nó còn nói mớ, nước dãi trong suốt thành dòng chảy xuống giường, phu phụ Dư Toàn Hải đành nhìn nhau, chỉ còn cách để mặc nó.

Sáng sớm hôm sau, Lân nhi mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, Như thị đã thay cho nó một bộ y phục bằng vải khác nhỏ hơn, vì thấy nó mặc áo trong làm bằng tơ tằm hoa lệ, Như thị ôn nhu hỏi: “Lân nhi! Con họ gì?”

Lân nhi mở to đôi mắt đen lay láy đáp: “Lân nhi họ Hoa!”

Như thị thấy nó khá thông minh liền vui mừng nói: “Nhà của con ở đâu vậy? Chúng ta sẽ đưa con về!”

Ai ngờ Lân nhi ngẩng đầu nhìn Như thị rồi lại quay sang nhìn Dư Toàn Hải, nói giọng non nớt: “Ôi! Ở…ở…, phải hỏi mẹ con cơ!”

Phu phụ Dư Toàn Hải cảm thấy hơi bối rối, nhìn nhau một cái rồi lại hỏi: “Phụ thân của con xưng hô ra sao?”

Hoa Lân nói: “Ưm…gọi là cha!”

Dư Toàn Hải và Như thị nghe vậy trên trán bắt đầu toát mồ hôi.

Dư Toàn Hải cố nén giận hỏi: “Người khác gọi ông ấy là gì?”

“Ây…là Hoa đại nhân!”

Dư Toàn Hải thở dài, lòng thầm nghĩ đành phải hỏi theo lối suy nghĩ của nó mới ra được. Lại hỏi tiếp: “Quanh nhà con có chỗ nào chơi vui không?”

Lân nhi đột nhiên hưng phấn nói: “Hây hây hây…có rất nhiều rất nhiều hòa thượng à! Còn nữa, còn có rất nhiều rất nhiều nơi diễn hí khúc nữa…Ôi chao! Còn có những người biểu diễn múa đao thương nữa cơ!”

Phu phụ Dư Toàn Hải suýt ngất…

Dư Toàn Hải lại tra hỏi thêm nửa ngày trời mới sơ bộ đoán ra Lân nhi có thể sống tại kinh đô, hơn nữa còn là con nhà quan. Phu thê hai người thương lượng một hồi lâu rồi quyết định phải lập tức đứa nó về kinh thành, có lẽ chỉ cần đi nghe ngóng một chút là sẽ biết được lai lịch của nó.

Tiên Nhân trang cách Biên Lương thành không xa, chỉ có hai mươi sáu dặm. Dư Toàn Hải cõng Lân nhi đi từ sáng, đến chiều là đã tới ngoài thành. Trên đường đi gặp từng đội quan binh lũ lượt chạy ngang qua, cả kinh thành tràn ngập trong một không khí khẩn trương.

Dư Toàn Hải không quen giao tiếp với người ngoài nên mới hỏi mấy người, không những không hỏi được gì mà trái lại còn khiến người ta hoảng sợ chạy mất. Không biết làm thế nào, Dư Toàn Hải đành vào thành từ cửa phía nam, đi qua nam kiều rồi xuyên qua một con hẻm lớn dẫn thẳng vào trong thành…

Kinh thành này thật là rộng lớn, đi cả nửa ngày mới tới được nơi phồn hoa. Lúc đi qua một khúc quanh, Lân nhi nhìn thấy một loại bánh chiên với hành trên một sạp hàng, mùi thơm hấp dẫn khiến nó chảy nước miếng. Nó nằm trên lưng Dư Toàn Hải ngúng nguẩy nói: “Con muốn ăn bánh vòng! Ư ư ư…con muốn ăn bánh vòng!”

Dư Toàn Hải đành thả Lân nhi xuống, cậu nhóc liền xông thẳng đến trước sạp hàng, kiễng chân lên rồi vươn tay ráng sức mò lấy một chiếc bánh, đầu ngón tay rà qua rà lại mà vẫn chưa trúng. Nhíu mày lại nhìn ông chủ, nó đột nhiên nói to: “Lân nhi muốn ăn bánh vòng!” Câu nói hoàn toàn mang ngữ khí ra lệnh.

Ông chủ quầy nghe thấy liền ha ha cười rộ, cảm thấy tên nhóc này thật là khả ái, cũng gói một chiếc bánh nhỏ đưa cho nó. Lân nhi vội há miệng cắn khiến cả mặt dính đầy dầu mỡ. Nó vừa ra sức ăn bánh vừa giương đôi mắt to đen lay láy nhìn cái bánh chỉ còn tí xíu, nó vươn một bàn tay nhỏ bé ra kêu lên: “Cháu muốn nữa…Lân nhi muốn ăn nữa!” Biểu hiện của nó lộ rõ vẻ tham lam không chán.

Dư Toàn Hải chỉ lấy thêm một cái bánh nữa cho Lân nhi, mò mẫm trong túi rồi lắp bắp hỏi ông chủ: “Bao nhiêu tiền một cái vậy?”

“Tổng cộng chỉ có một đồng thôi!...Chiếc bánh kia coi như tôi tặng cho cậu bé!”

Dư Toàn Hải luôn miệng nói cảm ơn, thầm nghĩ thì ra đó là điểm khác ở kinh thành! Ngoại trừ mình ra chắc ai cũng đều có trong tay vài đồng.

Lại thấy Hoa Lân một tay cầm một chiếc bánh dầu, tay nhét bánh vào miệng đến khi không nhai được nữa mới tạm ngừng tay. Đột nhiên, nó phát hiện ra bên kia đường có một cô bé con người ngợm bẩn thỉu đang nhìn chiếc bánh dầu trong tay mình. Lân nhi rụt tay lại, cảnh giác nhìn cô bé, sợ bị giật mất bánh liền nhai vội thêm vài lần rồi liều nuốt chửng.

Cô bé bên kia đường lại vô cùng bình tĩnh, chỉ đứng nguyên từ xa không hề di chuyển, tuyệt không giống với những kẻ ăn mày khác cứ bám rịt lấy người đi đường. Ánh mắt lộ ra một tia bi thương, nhãn thần cô độc đó khiến người ta phải nhói đau trong tim.

Hoa Lân nhận thấy cô bé thấp hơn mình một chút, khuôn mặt lấm lem nhìn không rõ. Lúc này, tâm lý trẻ thơ của Hoa Lân đoán rằng: tiểu muội muội này nhất định còn ham chơi hơn cả mình, nếu không làm sao mà cả người đều bẩn như thế được.

Ánh mắt cô bé từ từ rời khỏi chiếc bánh dầu, nhưng Hoa Lân đột nhiên lại cảm thấy tiểu muội muội này thật đáng thương. Nó bất tri bất giác giơ chiếc bánh trong tay phải ra.

Cô bé bên kia đường tỏ vẻ rất do dự, thân hình khẽ nghiêng về phía trước, ngón chân nhón lên, nhưng cô bé vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ.

Lần này, Hoa Lân chủ động chạy sang, ấn chiếc bánh đã cắn vài miếng vào tay cô bé, bắt chước giọng điệu người lớn hỏi: “Tiểu bảo bối, muội tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?...”

Cô bé thực sự đã rất đói, cầm chiếc bánh lên cắn vài miếng rồi ngẩng đầu lên nhìn nó bằng đôi mắt thanh tú, sau đó lại cúi xuống chầm chậm nhai bánh.

Hoa Lân cảm thấy cô bé này trông rất thông minh, trong lòng lại càng thêm quý mến, mở miệng nói: “Muội đến nhà ta không? Nhà của ta to thật là to! Hi hi…” Nó vốn quên luôn bản thân mình vẫn đang chưa tìm được đường về!

Dư Toàn Hải thấy Hoa Lân còn nhỏ tuổi mà đã có lòng nhân ái như vậy thì cảm thấy rất vui mừng! Nhưng vẫn chưa tìm thấy phụ mẫu của nó, bây giờ lại phải mang thêm một gánh nặng nữa sao? Dư Toàn Hải lộ vẻ hơi do dự.

Ai ngờ cô bé đó suy nghĩ một lúc rồi quả quyết gật đầu đáp ứng lời mời của Hoa Lân khiến nó cao hứng đến mức nhảy cẫng lên. Nó dắt tay cô bé, vừa đi vừa hỏi nọ hỏi kia chỉ để thể hiện khả năng “xuất chúng” của nó, khiến cho Dư Toàn Hải đi bên cạnh căn bản không thể hiểu nổi nó đang nói gì.

Quảng cáo
Trước /155 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hỗn Độn Thiên Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net