Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Ngọc Tiên Duyên
  3. Quyển 4-Chương 14 : Thân phận bại lộ
Trước /183 Sau

[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 14 : Thân phận bại lộ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tử y nhân dùng ánh mắt lãnh lẽo như muốn thẩm tra Hoa Lân, phảng phất như biết hắn là đệ tử giả mạo, nhưng Thánh Nữ lại tự mình biện hộ cho hắn, cho nên vẫn do dự đắn đo. Sau một hồi lâu, rốt cục nói với Hoa Lân:

“ Ngươi tên là Long Chấn Thiên phải không? Đi vào trong nội hạt địa giới, tất cả đều phải có quy củ, đừng để cho ta bắt được ngươi.”

Kim cửu dương âm thầm nắm chặt tay, thầm nghĩ nếu Hoa Lân bị bại lộ, nói không chừng chính mình cũng tàn đời, điều đó không khỏi làm hắn lo lắng. Trong lòng hoa lân cũng tràn ngập nghi hoặc. Chẳng biết vì sao tử y nhân lại phát giác được thân phận của mình, cũng không biết Yến Thu Thủy uống phải thuốc gì mà hồ đồ thế, lại càng không biết bạch y “thánh nữ’ vì sao lại giúp mình. Tóm lại hoàn toàn hồ đồ.

Đang miên man suy nghĩ, chỉ nghe thấy tử y nhân nói:

“Bẩm thánh nữ, hôm nay chính trị cực kỳ bất ổn, hay là để thuộc hạ hộ tống người hồi cung, được không?”

Bạch y nữ tử chưa đáp lại, Yến Thu Thủy bên cạnh đã chống tay vào hông, cả giận:

“Lam Thiên Linh! Ta nhịn ngươi lâu rồi đó. Ngươi đừng coi chúng ta như phạm nhân có được không? Công chúa bất quá chỉ đi tám tâm mà thôi, ngươi như âm hồn bất tán đuổi theo. Nơi này chính xác vẫn được phép đi lại, rốt cục chúng ta còn có một chút tự do nào không?”

Bạch y nữ tử sợ bọn họ bắt đầu cái nhau, ưu nhã nói:

“Thu Thủy thôi nào, chúng ta cũng đã đi ngắm cảnh rồi, vậy hồi cung thôi?’

Yến thu thủy lập tức chu cái miệng nhỏ, dậm chân nói:

‘Cung chủ…” Hoa Lân thấy các nàng tranh cãi với nhau, thầm nghĩ nàng cung chủ này sao lại làm cho người ta cảm thấy nàng thật nhu nhược, chẳng lẽ nàng bị phần âm tông giam lỏng? Thật sự là không thể hiểu được. Tử y nhân lập tức khom người:

“ Mời Thánh Nữ khởi trình "

Nói xong, hắn còn quay đầu lại nhìn Hoa Lân một lần, trong mắt tinh quang chợt lóe, tựa hồ ẩn chứa một tia hàn ý. Yến Thu Thủy cũng quay đầu hướng về Hoa Lân nhìn một chút, trong mắt hiện lện bộ dáng cười cợt, phảng phất có ý:" Ngươi lại nợ ta một lần". Các nàng rút ra phi kiếm, đang muốn ngự kiếm hồi cung, nhưng lúc này, phía bầu trời xa xôi đột nhiên xẹt qua ba đạo bạch quang, sưu một tiếng, lao về phía mọi người trên đỉnh núi. Tốc độ cực nhanh, chỉ có tốc tinh luân có thể làm được. Tử y nhân mắt thấy bất lợi, lập tức trường kiếm che ở trước mặt thánh nữ, quát lớn:

“Bảo vệ thánh nữ!”

“tranh tranh tranh tranh…"

Một loạt âm thanh đao kiếm rút ra khỏi vỏ truyền đến. Kim Cửu Dương cùng mọi người đều rút ra trường kiếm vây quanh thánh nữ, trong nháy mắt đã bố thành một trận hình phòng ngự, đúng là đã được huấn luyện. Lúc này hoa lân có vẻ không cùng bọn với họ, đứng xa hơn 1 chút . Hắn một mình đứng một bên, ngơ ngác nhìn bầu trời lẩm bẩm:

“Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ Nhâm Vi của Thánh Thanh viện đã đuổi giết tới đây rồi? "

Nói thì chậm, chỉ thấy ba “tốc tinh luân” đã thu lại, bạch quang tan hết, bốn thân ảnh màu đen từ tốc tinh luân bay ra. Bọn họ mặc trang phục của Phần âm tông, nhưng hoa lân chỉ liếc mắt cũng thấy hắc y nhân cầm đầu đúng là Nhược Phong. Mà nam tử cao gầy bên cạnh hắn, đương nhiên chính là nhâm vi lòng dạ độc ác. Trừ những người này, còn có hai hắc y nhân đồng hành, xem vóc người bọn họ, tịnh không thấy thân ảnh của Nhược Uyên. Hoa Lân cảm giác có chút không đúng, bởi vì Nhược Phong cùng Nhâm Vi thủy chung đều nhìn chằm chằm vào mình, hiển nhiên không phải vì thánh nữ, mà vì mình mà tới. cho nên điều này càng làm cho Hoa Lân kinh hãi, không rõ bọn họ làm sao tìm được mình. Hoa lân lặng lẽ lui về phía sau, hy vọng có thể chạy khỏi trận doanh của phần âm tông, khiến cho hai bên tàn sát, chính mình mới có thể mượn thời cơ thoát đi.

Nhưng cử động của hắn, sớm bị người khác nhìn thấu. Nhâm Vi đột nhiên ra tay, trường kiêm sau lưng tranh một tiếng ra khỏi vỏ, bầu trời lập tức xuất hiện thanh chín phi kiếm, "tranh tranh" nhằm hướng hoa lân bắn tới. Hoa Lân lập tức lộn ngược người ra sau, khó khắn lắm tránh được, chỉ thấy “đoạt đoạt đoạt…” liên tiếp chín tiếng, chín thanh phi kiếm tất cả đều cắm trên mặt đất, khiến người ta hết sức sợ hãi. Mà “vạn kiếm xuyên tâm” đúng là thức thứ nhất trong Tuyệt sinh kiếm của Nhâm Vi. Hắn vừa động thủ, liền sử ra tuyệt học bản thân, hiển nhiên chuẩn bị tốc chiến tốc thắng. hoa lân biết Nhâm Vi tuyệt sẽ không dừng tay, cho nên quyết định thật nhanh, quát lớn:

“Bọn họ là người của Thánh thanh viện, mọi người mau lên.”

Thực ra không phải Hoa Lân hàm hồ li gián, Nhược Phong đã tấn công Phần Âm Tông trước. Công lực của hắn hùng hậu nhất, trường kiếm quét ngang, Lô Băng Kiếm trong tay, hình thành một lãng hoa mênh mông, chém thẳng vào trận doanh Phần Âm Tông. Kiếm quang đi qua, hàn khí bức người, không khí bị đông lại. Đây chỉ là một kiếm bình thường phổ thông, hắn hoàn toàn không thi triển tiên thuật gì, có thể thấy được chỗ bá đạo của nó.

Cùng lúc đó, hai gã cao thủ khác của Thánh Thanh Viện cũng gia nhập chiến đoàn. Bọn họ đều rút kiếm, làm tất cả đệ tử phần âm tông đều bị quấn vào trận chiến. Chợt nghe “đinh đinh đương đương” một loạt âm thanh vang lên, song phương đã lao vào hỗn chiến. Bốn người Thánh Thanh Viện tu vi đều đạt tới ngoài “thần hợp cảnh giới”. trong đó Nhược Phong đã bước vào “thần hợp cảnh giới” hậu kỳ. Qua trăm năm nữa, hắn sẽ gặp hạo kiếp “bàn niết hồi sinh”.

Mà Nhâm Vi, hắn cũng vừa bước vào “thần hợp cảnh giới sơ kỳ” cho nên Thánh Thanh viện mặc dù chỉ có bốn người, nhưng thực lực so với đệ tử phần âm tông trên mặt đất cao hơn gấp hai có thừa. song phương giao chiến, đệ tử phần âm tông dưới đất bị đánh cho tay chân luống cuống. Nhưng, vô luận Nhược Phong cường công thế nào, trận pháp của Phần Âm Tông thủy chung chịu đựng được.

Điều này làm chính Nhược Phong cũng cảm thấy khó hiểu. Nhìn kỹ, mới phát hiện trong đó một tử y thiếu niên công lực dĩ nhiên cũng kém mình không bao nhiêu. Mặc kệ mình cường công thế nào “tử y thiếu niên” thủy chung có biện pháp hóa giải chiêu thức chính mình. Vì vậy, Nhược Phong rốt cục đoán được thân phận tử y nhân.

Nhược phong toàn lực tiến công, khiến người nhìn qua, mục tiêu của thánh thanh viện có vẻ như là bắt “bạch y thánh nữ”. Song thực chất, hung hiểm nhất lại là trận đấu giữa Hoa Lân cùng Nhâm Vi. Nhâm vi lấy Hoa Lân làm mục tiêu để triển khai tiến công hung mãnh của mình. Đương nhiên bọn hắn đã đặc biệt an bài cho cuộc đấu này. Trong ý nghĩ của Nhược Phong, Nhâm Vi hắn có thể trong năm chiêu chế trụ Hoa Lân, song sự thật cũng không phải như thế. Nhâm vi liên tục công mấy chiêu, làm hoa lân cuống quyết lui về phía sau.

Cuối cùng một chiêu “kiếm luân vũ”, Nhâm Vi đã buộc hoa lân rơi vào tuyệt cảnh. Một chiêu này, chẳng những khiến Hoa Lân nộ hỏa xung thiên, đồng thời khiến tiềm lực của Hoa Lân hoàn toàn bức ra. Hắn thối lui, rồi đột nhiên sử dụng toàn thân chân lực, quát lớn:

“liệt… diễm … trảm!”

Nguyện Quang Kiếm trong tay hắn đột nhiên lớn vọt lên, hình thành một thanh liệt diễm kiếm dài tới năm trượng, đẩy “kiếm luân chi vũ” của Nhâm Vi ra. Chiêu vừa xuất ra, lập tức khiến một mọi người đều kinh hô. Người thi triển chiêu “liệt diễm trảm” cùng tâm pháp Phần Âm Tông cực kỳ tương tự. Một chiêu này,đã mạnh mẽ dùng chân nguyên trong cơ thể ngưng tụ thành trên trường kiếm, cứ như vậy, có thể đưa lực công kích đề cao mấy lần. Mà người thi triển thuật công lực càng thâm hậu, mũi kiếm trong tay càng khổng lồ.

Hoa lân một kiếm bổ ra, kiếm đạt tới năm trượng, ở Phần Âm Tông mà nói, đã tính là cao thủ. Song càng làm cho bọn họ giật mình sau đó, nguyện quang kiếm trong tay hoa lân không cách nào thi triển toàn lực, vì vậy Hoa Lân lại ném nó đi, bay thẳng đến mắt Nhâm Vi. Nhâm vi dễ dàng né qua, không rõ hoa lân vì sao quăng kiếm. lại thấy tay trái hoa lân chấn đông, tranh một tiếng, Hà Chiếu kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, không đợi Nhâm Vi tỉnh ngộ, Hoa Lân lại giơ kiếm bổ tới. Một kiếm này, liệt diễm đã đạt hơn mười trượng, một luồng khí nóng mênh mông lao vào mặt, Nhâm Vi ở xa xa cũng chấn động, vội vàng biến chiêu, đoạn quát:

“… kiền khôn nhất kiếm”.

Nhâm vi do muốn sớm phải bắt được hoa lân, đã phát huy “tuyệt sanh kiếm” tới cực hạn. Chiêu này vừa ra, thiên địa bỗng tối sầm lại, một kiếm của Hoa Lân cũng vì thế mà thất bại. Hoa Lân chỉ cảm thấy thiên địa đảo, chuyển càn khôn lệch vị, căn bản là không thấy rõ thân ảnh của địch nhân. Chỉ có bóng tối khôn cùng từ bốn phương tám hướng đè xuống. Chiêu càn khôn nhất kiếm này, hoa lân từng lãnh giáo qua tại “dung nham đại địa”, lúc ấy chính mình bằng vào “bài sơn đảo hải” nham tương cuối cùng mới miễn cưỡng đứng vững.

Bây giờ chung quanh không có hỏa diễm để lợi dụng, thật sự có cảm giác không có cách nào. Vạn bất đắc dĩ, hoa lân chỉ có thể ngựa chết tìm đường sống, cao giọng quát:

“phong vân ngự lôi thuật…”

Trong lòng hoa lân thật sự không có tin tưởng cái gì, trong lòng liều mạng cầu khẩn, hi vọng lần này có thể trời xanh đưa mây đen tới tương trợ, tịnh cũng hi vọng có thể che dấu thân hình của mình. Cuối cùng ông trời có mắt, sương trắng trên đỉnh núi vốn phi thường nông hầu, cho nên mây đen lập tức cuồn cuộn mà đến, lần này không có để cho hắn thất vọng.

Nhưng, “càn khôn nhất kiếm” của Nhâm Vi so với Phong Vân Ngự Lôi thuật của Hoa Lân nhanh hơn một bậc, một đạo bạch quang xẹt qua, từ bên trái chém thẳng vào Hoa Lân. Kiếm quang bất thình lình, nếu ngày thường, Hoa Lân nhất định rất khó phát hiện. Nhưng dưới hiệu quả của Phong Vân Ngự lôi thuật, kiếm quang sắc bén phá vụ thủy(hơi nước), lưu lại một loại ánh sáng lờ mờ, dĩ nhiễn trong lúc vô ý Hoa Lân đã phát hiện phương pháp phá giải. Vì vậy hắn vận khởi chân lực toàn thân, liệt diễm kiếm thật lớn nghênh tiếp.

“ Đương” một tiếng nổ, hỏa quang bắn ra bốn phía, mây đen quay cuồng. Một cỗ kình khí cuờng đại lan ra, chấn cho mọi người ngực mọi nguời khó chịu. Khóe miệng hoa lân lập tức rỉ ra máu tươi, mà Nhâm Vi cũng bị kình khí chấn lui nửa bước. Trong lòng thầm giật mình, không rõ công lực của Hoa lân tiến bộ thế nào mà thần tốc vậy? Ngay cả kiếm pháp cũng có biến hóa kinh người.

Ở nơi này liều mạng đánh bừa, khiến cho mọi người một trận kinh ngạc. Nhược Phong mơ hồ đã cảm thấy biết bất diệu, dựa theo tốc độ tu luyện của Hoa Lân như vậy, chỉ sợ không quá vài năm, ngay cả bản thân cũng không thể bắt được hắn. Mà Tử y nhân cùng Kim Cửu Dương đờ người, cũng không nghĩ tới thực lực của Hoa Lân lại hùng hậu như thế, nhìn đến thật sự là không thấu.

Mọi người đang kinh ngạc, xa xa lại đột nhiên truyền đến một loạt tiếng tiếng người, lại có hai bóng đen hướng về phóng tới rất nhanh. Trong lòng hoa lân cả kinh, quay đầu nhìn lại, Hiên Dĩ Thừa đáng sợ của Phần Âm Tông đang chạy tới. Trong lòng biết không ổn, bởi bản hành tung của bản thân đã hoàn toàn bại lộ, vì vậy quyết định lập tức thoát khỏi trận chiến. May là, phong vân ngự lôi thuật của Hoa Lân rốt cục cũng thành hình, sắc trời tối sầm lại, mây đen dày đặc , phủ kín trời, năm đạo thiểm điện phá nát không trung, trực thẳng mũi kiếm của hắn mà đến. Biến hóa này, lại ngoài ý liệu của mọi người.

Nói thì chậm, Hoa Lân không để ý tới thương thế bản thân, nhanh chóng dẫn lôi điện hướng Nhâm Vi. Đồng thời lập tức lấy ra Phần Tinh Luân. Đang muốn chạy, nhưng Nhược Phong lại một mực chú ý tới nhất cử nhất động của hắn, thấy Hoa Lân muốn bỏ chạy, Nhược Phong lập tức xuống tay cản địch nhân, thân ảnh chợt lóe, giơ kiếm hướng Hoa Lân bổ tới.

Với công lực của Nhược Phong, nếu bị hắn đánh trúng, Hoa Lân dù có sư vương thuẫn hộ thể, cũng sẽ mất mạng tại chỗ. Hoa lân biết rõ điểm này, vì vậy hoành kiếm ngăn cản, âm thầm thi triển “cửu chuyển thần công”, hy vọng có thể chống đỡ một kiếm này. Chợt nghe đương một tiến nổ, Hoa Lân đón đỡ một chiêu của Nhược Uyên, chỉ thấy trong miệng ngòn ngọt, nhất thời phun ra một ngum máu tươi. Nhược Phong đang muốn bổ thêm một kiếm, nhưng Hiên Dĩ Thừa đã chạy tới. Người chưa đến mà kiếm đã phát ra trước, một màng hồng quang mãnh liệt đánh tới, căn bản không để cho Nhược Phong có đường xuống tay.

Trong chớp mắt, Hoa Lân rốt cục cũng chạy vào phần tinh luân. Nói xác thực, hắn bị Nhược Phong dùng một kiếm đẩy vào. Đang lúc Hoa Lân vào đến Phần Tinh Luân, chỉ thấy tiểu bạch lập tức xuất hiện trước mặt, ‘hò hét” kêu lên vài tiếng, phảng phất hỏi làm sao vậy?

Hoa lân vô lực nói:

“Đi mau…”

Nói xong ngất đi. May là Tiểu Bạch thông linh, biết chuyện không ổn, lập tức ngự “phần tinh luân’ nhắm phía bầu trời. tốc độ cực nhanh, so với Hoa Lân tự mình ngự còn nhanh hơn một bậc….

Quảng cáo
Trước /183 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Tình Bí Ấn

Copyright © 2022 - MTruyện.net