Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Ngọc Tiên Duyên
  3. Quyển 4-Chương 20 : Quỷ Dị Chiến Trường
Trước /183 Sau

[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 20 : Quỷ Dị Chiến Trường

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trước khí thế cường đại như vậy, Hoa Lân bất tri bất giác lui lại mấy bước. Hắn chửi: "Con bà nó chứ, chẳng lẽ lão tử không xuất tuyệt chiêu thì không được sao?"

Chung quanh phi kiếm đột nhiên phát ra một âm thanh lớn " Ông ông ", phảng phất như đáp lại Hoa Lân. Chúng đột nhiên từ mọi phía lao đến, nhất tề chém về phía Hoa Lân.

Trong phút chốc, bóng kiếm như che kín mặt trời, dày đặc như bạo vũ ( mưa to ). Hoa Lân nhanh chóng tay bắt quyết, lấy nhanh từ Phần Tinh Luân ra viên Hấp Tinh Thạch, dùng hết sức ném lên không trung.

Viên Hấp Tinh Thạch này ngay cả phi kiếm cũng có thể hút được, khó có thể tưởng tượng năng lực của nó lại bá đạo đến nhường này. Tức khắc trên không trung tất cả phi kiếm đều biến đổi phương hướng, "Đinh đinh đương đương", tất cả đều bắn về phía hấp tinh thạch.

Hoa Lân một trận đắc ý, đang lúc ngửa mặt lên trời cười dài, nhưng hắn không nghĩ tới, năng lực hấp tinh thạch cũng có cực hạn. Phút chốc, nó bị vô số đao kiếm bọc lại thành một hình cầu rất lớn, đường kính đạt ba trượng có thừa. Song, chung quanh phế kiếm còn đang hội tụ rất nhanh đến. Giống như bướm bay đỏ lòe trời, chẳng biết mỏi mệt.

Dường như, cả chiến trường đao kiếm đồng loạt bay tới, số lượng nhiều vô kể xiết, há một khối hấp tinh thạch có thể khống chế hết được?

Hoa Lân rốt cục biến sắc, phát hiện hấp tinh thạch rốt cuộc không cách nào hấp thu thêm phi kiếm. Vì vậy hét lớn một tiếng, thu hồi hấp tinh thạch, quay đầu ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Bốn phương tám hướng phi kiếm vẫn đang chém tới cực nhanh, Hoa Lân trường kiếm vẹt ra phía trước như mũi tên, lớn tiếng mắng: " Ông nội nó ! …… đây cuối cùng là do Táng Môn Tinh nào bày Quỷ trận này, đợi bổn thiếu gia biết được, nhất định chính tay đào phần mộ tổ tiên nhà chúng lên."

May là, Hà Chiếu Kiếm bên trong cũng chứa một ít "Hấp tinh thạch". Cho nên Hoa Lân mỗi lần chém ra một kiếm, đều có thể kéo theo những mũi tên ở phạm vi xung quanh. Hơn nữa lúc này, chung quanh đại đa số phi kiếm đều bị Hấp tinh thạch hút được, cho nên phi kiếm cứ nối tiếp nhau mà chém tới, cũng không còn dày đặc như lúc đầu. Nếu không Hoa Lân cho dù có đến tám chín cánh tay, cũng không cách nào ngăn cản phi kiếm như những mũi tên ùn ùn kéo tới.

Hoa Lân nhất thời cướp đường chạy như điên, tại phía sau, vô số phi kiếm như mũi tên đuổi theo gắt gao, chỉ cần chậm nửa bước, chắc chắn sẽ lâm vào thảm cảnh nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.

Hoa Lân trước mắt mặc dù tu vi không đạt tới cảnh giới "Thuấn gian di động" (di chuyển nhanh chóng , ảnh tùy hình ) , nhưng tốc độ chạy trốn thì người thường khó bì kịp. Cũng là vì phi kiếm phía sau cũng không phải là mũi tên nên Hoa Lân mới có thể sống đến bây giờ.

Mang theo phi kiếm đông nghẹt, bay qua cồn cát, lướt qua thung lũng. Hoa Lân vừa trốn, vừa dùng kiếm chém về phía trước mở đường. Nhưng phía sau, phi kiếm ngày càng nhiều, bất đắc dĩ chỉ có thể bỏ mạng chạy như điên.

Hoa Lân thầm tính toán vị trí trước mặt của mình, phỏng chừng đã bước vào cồn cát trung tâm giải đất. Nếu muốn chạy trốn đến "Tiên trận" kế tiếp, vẫn phải cần chạy bán sống bán chết nửa canh giờ. Song, phía trước phi kiếm càng ngày càng nhiều, điều này làm cho hắn cảm giác cánh tay phải đã hết sức, rốt cuộc vô lực chống đỡ.

Mắt thấy sẽ vô lực ngăn cản, ngay lúc này, Hoa Lân bay qua một cồn cát, phía sau phi kiếm lại đột nhiên ngừng lại. Hoa Lân sửng sốt, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tất cả phi kiếm tất cả đều lẳng lặng treo ở không trung, cũng không biết chúng đã xảy ra chuyện gì.

Hoa Lân cảm thấy sự tình có điểm kỳ quặc, Vì vậy cẩn thận dè dặt tiếp tục đi về phía trước. Vừa mới trèo lên cồn cát, đột nhiên toàn thân chấn động……

Chỉ thấy phía trước, là một mảnh thung lũng rộng lớn. Điều làm Hoa Lân giật mình chính là phía dưới thung lũng , 1 khoảng đông nghịt toàn quân lính. Hoa Lân thật sự không nghĩ rằng, ở chỗ này cũng gặp được loài người, mà lại là hơn vạn binh lính. Việc này thật sự có chút quỷ dị.

Hoa Lân một trận do dự, quay đầu lại nhìn một chút phía sau lưng, suy tính nên đi đường vòng. Nhưng thời gian đã gấp rút rồi, ngoại trừ phía trước, không còn đường nào khác.

Hoa Lân cắn răng cắn lợi, bước đi xuống cồn cát, hướng đội quân phía xa xa mà đi tới. Nói đến cũng kỳ quái, mấy vạn binh lính cũng không có có một chút tiếng động, vẫn không nhúc nhích, tựa như đều như một pho tượng. Phút chốc, Hoa Lân đã tới tới gần bọn họ, cách hai mươi trượng, xa xa quát: "Các ngươi là người thuộc quân đội quốc gia nào?"

Nhưng không ai trả lời, chỉ có chính câu hỏi của mình vang vọng trong sơn cốc, rồi biến mất .

Hoa Lân dè dặt cẩn thận đi tới trước mặt một gã binh lính. Ngẩng đầu vừa nhìn, mới phát hiện tất cả bọn chúng đều được làm từ kim loại. Khuôn mặt xanh đen, hoa văn khác nhau biến đổi, nếu không phải là pho tượng, thì còn là gì ?

Nhớ tới Tần Thủy Hoàng từng đem vô số binh mã và đầy tớ chôn cùng, Hoa Lân không thể không hoài nghi chúng chúng cũng là của một bậc đế vương nào đem chôn cùng. Nhưng quay đầu nhìn sang hai phía, chỉ thấy đông nghẹt một mảnh, không ngớt khen ngợi : "Ngoan ngoan ! …… ít ra cũng có mười vạn pho tượng, đây tuyệt đối là một tên có quyền lực rồi ( 大手笔 - chẳng biết phải dịch sao, nếu theo nghĩa hiện đại thì nó nghĩa đại khái là ông trùm).

Các pho tượng khổng lồ này cũng được xếp vô cùng chỉnh tề. Hướng mắt nhìn lại, chúng đứng phủ kín thung lũng. Nếu muốn xuyên qua thung lũng, nhất định phải xuyên qua chúng

Hoa Lân mặc dù không tin tà ma, nhưng lúc này lại chắp hai tay lại, thì thào nói: "Các vị đại ca xin thứ lỗi !…… Hoa mỗ muốn mượn đường mà đi, mong chư vị cho qua....cảm ơn trước nhiều, cám ơn……" vừa nói xong, lại cúi mình vái chào chúng , sau đó hít sâu một hơi thật sâu, lấy dũng khí, đi vào.

Phút chốc, Hoa Lân đã xâm nhập vào bên trong. Chung quanh các pho tượng phảng phất như không có điểm cuối, đi xuyên vào trong đó, tựa như đi vào một tòa mê cung rộng lớn. Bỗng Hoa Lân thấy xung quanh có chút biến hóa, nhưng nhìn quanh vẫn một mảnh tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng tim mình đập thình thịch , không có nghe thấy gì động tĩnh khác.

Đang lúc đi tới, xa xa đột nhiên truyền đến "quang lang" một tiếng vang dường như là binh khí của ai rớt trên mặt đất. Hoa Lân lập tức cảm thấy rợn cả tóc gáy. Nghĩ thầm, đã là pho tượng rồi , tại sao lại còn làm rơi vũ khí trong tay ?

Nhìn theo hướng vừa phát ra tiếng động , cũng không hề phát hiện ra điều gì bất ổn .

Thật sự không có gì không ổn ? Đó chỉ là Hoa Lân chưa phát hiện ra thôi

Kỳ thật mặt sau pho tượng, lúc này tất cả đều quay đầu nhìn Hoa Lân, đột nhiên tất cả đều sống lại . Chính là Hoa Lân không hay biết, vẫn đang lục lọi đi về phía trước ……

Đi không xa, Hoa Lân rốt cục cũng cảm thấy có điểm không đúng. Hắn đột nhiên quay đầu lại, lúc này đây, hắn rốt cục phát hiện vô số binh lính đều đang nhìn mình. Hơn nữa, trên mặt chúng lộ ra một nụ cười quỷ dị .

Hoa Lân kêu lên một tiếng kinh hãi, đột nhiên gia tốc, mũi chân dùng sức điểm trên mặt đất, thân thể bay vọt lên trời. Nhưng lúc này, pho tượng bên cạnh đã sống lại, hai tay túm lấy chân phải Hoa Lân, binh khí trong tay hung hăng bổ tới. Cùng lúc đó, các pho tượng chung quanh đều hung hăng lao tới , vũ khí hung hãn bổ xuống.

Chân phải Hoa Lân đã bị nắm được, rồi bị kéo từ trên không trung xuống. Nhưng hắn phản ứng nhanh chóng, Hà Chiếu Kiếm lập tức chém ngang ra, chợt nghe "Đương đương đương……" Một loạt tiếng kim loại vang lên giòn tan, các pho tượng chung quanh đều bị một kiếm đánh văng ra.

Nhưng Hoa Lân lại âm thầm kinh ngạc, bọn người kia đao thương bất nhập, một kiếm chém xuống, cũng chỉ lưu lại trên thân chúng một đoạn dấu tích mà thôi. Nhìn xung quanh, tên nắm được chính mình vẫn không chịu buông ra, Hoa Lân giận dữ, ngưng tụ chân lực, bổ về phía cánh tay nó, chỉ nghe "Tranh" một tiếng giòn vang, cánh tay rơi xuống. Nhưng các pho tượng chung quanh lại hung hăng tiến đến, đao kiếm múa lên, như thề quyết giết được hắn.

Hoa Lân gầm lên một tiếng giận dữ, dùng ngọn lửa trong cơ thể, bức ra ngoài bàn tay, Hà Chiếu Kiếm trong tay lập tức bành trướng, hình thành một thanh liệt diễm kiếm dài đến hơn mười trượng. Hoa Lân trường kiếm cắt về bốn phía, chợt nghe " quang lang quang lang" âm thanh một mảnh kim loại rơi xuống đất được truyền đến, tất cả các pho tượng chung quanh đều đồng thời gãy đoạn. Có giây phút rảnh rỗi, Hoa Lân mũi chân điểm một cái, lại bay lên trời. Đang ở giữa không trung, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới chân vô số pho tượng đã hội tụ lại, tràng diện sát khí kinh người.

Hoa Lân tưởng rằng, chỉ cần thoát khỏi mặt đất, là có thể an toàn. Nhưng không nghĩ tới,một bóng đen lạnh lẽo bay lên không trung. Hoa Lân nhất thời khinh thường, bị cánh tay của nó ôm lấy phần eo.

Chợt nghe "Oanh" một tiếng nổ, Hoa Lân và nó ngã đè lên nhau. Trong nháy mắt, các pho tượng xung quanh như thủy triều vọt tới, huyết quang hiện lên, Hoa Lân trên người nhất thời đã xuất hiện vài vết thương. May là hắn có Sư Vương Thuẫn hộ thể, trong cơ thể lại có "Cửu chuyển thần công" giúp hắn tiêu đi một thành vết thương. Nếu không với lực đạo của pho tượng, Voi cũng bị chúng nó chém thành hai nửa.

Mắt thấy vô số pho tượng hung hăng đánh tới, Hoa Lân ngăn cản liều mình, đá bay pho tượng bên cạnh, trường kiếm quét ngang, kiếm phong lướt qua, chung quanh lại một khối đất trống.

Thế nhưng địch nhân giống như đại giang vỡ đê, liên miên không ngừng đánh tới, căn bản không có lấy một khắc cho Hoa Lân rảnh rỗi. Hoa Lân tức giận quát một tiếng, lại dẹp tan pho tượng chung quanh, rốt cục được một chút rãnh rỗi, lập tức bay lên trời, vội vàng ngự kiếm bay về phía trời cao.

Không chờ hắn tạm nghỉ, xa xa tựu vang lên dày đặc âm thanh dây cung , vô số mũi tên đã đến trước mặt. Hoa Lân đang ở giữa không trung, vừa vặn là cái bia. Nghe tiếng mũi tên mạnh mẽ xé gió mà tới , Hoa Lân biết chúng có lực đạo cực kỳ kinh người, so với cung tiến thủ bình thường bắn ra còn muốn nhanh gấp đôi có thừa. Hoa Lân không kịp tránh , chỉ có thể huy kiếm ngăn cản. Nhưng cuối cùng vẫn chậm từng bước, "Phác" một tiếng, một mũi tên hung hăng xạ vào vai trái. Vì vậy, Hoa Lân lại từ không trung rơi xuống.

Nhưng khi rơi xuống, từ mặt đất lập tức nhảy lên năm sáu đạo bóng đen, lao thẳng tới thân thể Hoa Lân.

Hoa Lân thật sự không nghĩ tới, chúng cũng có thể nhảy lên được năm trượng cao, điều này làm cho hắn thiếu chút nữa sợ đến vỡ tim vỡ mật ra. Mắt thấy trên trời dưới đất tất cả đều là bẫy, bất đắc dĩ, trường kiếm run lên, đón đường pho tượng đang chém tới. Chỉ nghe "Đinh đinh đương đương" một loạt âm thanh giòn tan, rốt cục cũng đẩy được bọn chúng xuống đất.

Mắt thấy mặt đất đông nghẹt toàn là địch nhân, nếu rơi xuống,hiển nhiên chỉ có đường chết Bất đắc dĩ, Hoa Lân mũi chân đạp lên một pho tượng hung ác làm điểm tựa lại bay lên không trung. Nhưng lại sợ hãi mũi tên trên không chung, cho nên chỉ có thể thi triển "Thảo thượng phi", đạp vào đỉnh đầu các pho tượng, đề khí liều mạng chạy như điên.

Mặt đất, thỉnh thoảng có bóng đen nhảy lên, muốn bắt được Hoa Lân tại không trung. Song phương nhất thời binh khí giao tiếp, kiếm quang chớp động, Hoa Lân toàn bức bọn chúng xuống. Trên đường chạy, Hoa Lân tại trên đỉnh đầu các pho tượng quyết mở một đường máu, nhưng trên vai, lại vẫn đang cắm mũi tên. Máu tươi nhỏ giọt xuống, nhưng hắn không bận tâm, bởi vì đao kiếm cứ cuồn cuộn chém đến, hắn chỉ có cách chạy như điên.

Thời gian dần dần trôi qua , máu tươi vẫn cứ chảy xuống . Hoa Lân thấy một trận chóng mặt, đầu nhất thời truyền đến tiếng vang "Ông ông ông". Đây là dấu hiệu mất máu quá nhiều , cũng là cảnh báo trước trạng thái hôn mê. Dần dần chung quanh hết thảy phảng phất đột nhiên im lặng xuống , chỉ có trong óc âm thanh " ong ong " còn đang tiếp tục. Đương nhiên, Hoa Lân trường kiếm trong tay còn đang ra sức ngăn cản , hắn cảm giác, chính mình tựa như một cái xác không hồn, máy móc khua binh khí, đã thành phản xạ

Đến giờ , thân thể hắn cũng đã có cảm giác của chiến tranh. Lãnh thúc thúc từng nói qua với mình, trong chiến tranh, sở dĩ họ có thể quên hết sự sống cái chết, chính là bởi vì bọn họ biết, chỉ có không ngừng chém giết chính mình mới có thể sống sót. Cực điểm, đầu hắn vang lên một tiếng nổ, không thể nghe thấy gì được nữa, cảm giác cũng không còn, nhưng binh khí trong tay vẫn không dừng lại. Xem ra hắn đã đạt đến cảnh giới này rồi .

Nhưng Hoa Lân cũng không phải chiến thần, cho nên hắn trên người vết thương càng ngày càng nhiều. Nhưng hắn không còn cảm giác được vết thương đau đớn.

Chẳng biết qua bao lâu, hình như không gian một trận ba động, chung quanh hết thảy rốt cục yên tĩnh trở lại. Hoa Lân trước mắt đột nhiên trở nên trống rỗng, đột nhiên mất đi mục tiêu, cũng mất đi ý thức. Nhất thời hai chân mềm nhũn, ngã sấp xuống trên mặt đất .

Quảng cáo
Trước /183 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tu Tiên Mô Nghĩ Khí

Copyright © 2022 - MTruyện.net