Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Ngọc Tiên Duyên
  3. Quyển 4-Chương 23 : Vây Ngụy Cứu Triệu
Trước /183 Sau

[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 23 : Vây Ngụy Cứu Triệu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lão già áo xám cầm lấy giấy và bút, ngẩng đầu hỏi: “Vấn đề cuối cùng, ngươi từ phía nào tiến đến ‘Trần Phong Trận’?”

Hoa Lân im lặng, một hồi lâu sau mới nói: “Ta chỉ lo chạy trối chết, căn bản không rõ phương hướng lắm. Ai…”

Chung quanh lập tức có người nói: “Hắn cũng không rõ phương hướng, hỏi cũng như không.”

Lại có người nói: “Ta xem hắn xông qua bốn trận pháp, hình như chưa gặp cái gì khó. Chúng ta có lẽ nên thử lần nữa xem, nói không chừng có thể kiếm được đường ra!”

Hoa Lân nghe vậy, cảm giác tự tôn bị tổn thương, hình như máu tươi của mình rơi vô ích. Vì vậy nói bổ sung: “Các ngươi ngàn vạn lần không nên muốn trở lại vào lần nữa. Binh lính bên trong Thần Binh Trận thật sư vô cùng lợi hại. Hơn nữa đao thương bất nhập, còn có thể nhảy lên hơn năm trượng. Căn bản chúng ta không thể chống đỡ. Hơn nữa trên không trung còn có vô số phi kiếm, nếu mạo hiểm đi vào, chỉ sợ…”

Rất đáng tiếc, mọi người căn bản không có quan tâm tới lời nói của Hoa Lân, bọn họ vẫn đang sôi nổi bàn luận, định phái người đến thực địa thăm dò một lần nữa. Đại đa số cho rằng Hoa Lân xông qua cái bốn đại trận cũng tương đối bình thường, hắn có thể còn sống đi ra, rõ ràng vấn đề không lớn.

Lúc này, điện chủ xinh đẹp tuyệt sắc kia đột nhiên nói xen vào: “Ta còn một vấn đề…”

Hoa Lân đang buồn bực, nghe thấy con mắt liền sáng ngời, nói: “Tiên tử xin mời nói…”

Điện chủ kia thản nhiên cười, nói: “Khi mà ngươi bị người đuổi giết, vậy bọn họ hẳn là cũng ở gần đây, đúng không?... Vậy ta muốn hỏi, bọn họ rốt cục là ai chứ? Là chánh đạo hay là tà đạo?”

Nụ cười trên mặt Hoa Lân lập tức cứng ngắc, nghĩ thầm chính là gián tiếp hỏi thân phận của mình. Hết lần này tới lần khác mình không muốn trả lời vấn đề này, bởi vì Thánh Thanh Viện được công nhận là chánh đạo, nếu nói bọn họ đuổi giết mình, như thế không phải nói mình là tà ma ngoại đạo ư? Hoa Lân suy nghĩ một hồi, vì vậy hỏi lại: “Cái này… các ngươi đều là người của Phần Tinh Tông hay sao?”

Điện chủ kia lại cười nói: ”Ngươi cho rằng thế nào?” nói xong, đôi mắt đẹp chăm chăm nhìn Hoa Lân không chớp.

Hoa Lân đột nhiên lại cười: “Ha ha ha… truy sát có rất nhiều người, người của Phần Tinh Tông cũng tính trong đó, cũng có người của Thánh Thanh Viện. Nếu ta đoán không sai, bọn họ tổng cộng có năm người, mỗi người đều là tuyệt đỉnh cao thủ.”

Câu trả lời nước đôi mơ hồ này, làm cho người ta không rõ chi tiết trong đó. Lão già áo xám nghe vậy cũng cười nói: “Thiếu hiệp đa tâm rồi! Thật ra cho dù ngươi là ai, nếu đi tới nơi này, xấu hay tốt đều không sao cả. Chỉ cần không phải người trong Ma giới tới đây, chúng ta đều vui vẻ hoan nghênh.”

Hoa Lân nhẹ nhõm hẳn, nói: “Nếu như vậy, ta đây yên tâm.” Nói xong, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “úc! Đúng rồi, ta cũng có một chuyện muốn nhờ, không biết các vị có vui lòng giúp đỡ một chút hay không?”

Lão già áo xám cùng điện chủ liếc mắt nhìn nhau, gật đầu nói: “Thiếu hiệp xin mời nói.”

Hoa Lân chỉ trỏ vào tấm bản đồ trong tay lão già nói: “Tấm bản đồ các ngươi đã thu gom được, có thể cho ta nhìn một chút được không?”

Lão già áo xám sửng sốt, nói có vẻ khó khăn: “Cái này…”

Nhưng điện chủ bên cạnh lão lại vô cùng hào phóng, cười khanh khách nói: “Chỉ nhìn một lát đúng không? Được rồi, Tạ trưởng lão, đưa cho hắn nhìn xem.”

Hoa Lân luôn miệng cám ơn, cẩn thận tiếp nhận tấm bản đồ trong tay lão già áo xám, lập tức tìm vị trí của Trần Phong Trận. Giật mình nói: “…Trời ạ, nguyên lại Trần Phong Trận chỉ cách nơi đây có hơn hai mươi dặm.” Nói xong, lại phát hiện tấm bản đồ của bọn họ cong cong lệch lệch, không phải đi theo đường thẳng. Vì vậy không nhịn được hỏi: “…Còn nữa, đường đi trong tấm bản đồ của các ngươi sao không đi theo đường thẳng chứ?”

Lão già áo xám lắc đầu nói: “Cũng không có biện pháp nào khác, có một số trận pháp quá lợi hại, chúng ta căn bản không có cách nào thông qua. Cho lên chỉ có thể đi đường vòng.”

Hoa Lân chợt hiểu ra, rất nhanh nhớ rõ lộ tuyến của Trần Phong Trận, tiện tay đưa tấm bản đồ trả lại cho lão, cười nói: “Xem ra ta cũng không đi ra được. ha ha…”

Lão già áo xám nói: “Nói trắng ra là mặc kệ ngươi là đệ tử của Phần Tinh Tông hay là của Thánh Thanh Viện. Tới nơi này, đã không còn quan trọng nữa.”

Hoa Lân nghĩ thầm: “Không nhất định à, bổn thiếu gia cùng thần long có ước định, nếu không chừng có thể mượn sức nó giúp ta thoát ra khỏi nơi này!”

Mọi người đâu biết Hoa Lân có kế hoạch khác? Thấy trong người hắn có thương tích, cũng không tiện hỏi nhiều, trong chốc lát, cũng dần dần tản đi. Lúc gần đi, điện chủ đột nhiên quay đầu hỏi: “Trường kiếm của ngươi đang ở chỗ ta, chờ một lát sẽ có người đưa tới.”

Hoa Lân thấy nàng phải đi, nói to: “Uy!... Nàng thật sự rất đẹp!”

Điện chủ đó lườm hắn một cái, lúc này mới dời đi.

Mọi người tản đi hết, xung quanh lại yên lặng. Hoa Lân nằm một mình ở trên giường, đột nhiên mở miệng nói: “Ai đang đứng ở ngoài cửa đó? Có việc gì thì tiến vào đi!”

Phong nhi nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ vào, chần chừ đi tới bên giường hắn, hỏi: “Đại ca ca!... Cái Thần Binh Trận kia thật sự lợi hại như vậy không?”

Hoa Lân vươn tay vuốt đầu hắn, nói: “Thật sự rất lợi hại, sau này ngươi lớn lên, ngàn vạn lần không nên khinh xuất mà tới đó.”

Phong nhi dùng sức gật đầu, nói: “Ta tin tưởng người.”

Hoa Lân cười cười, nghiêng đầu nhìn lại, thấy hắn đang cầm chặt giấy bút, vì vậy cảm động nói: “Sao rồi, còn muốn học kiếm pháp của ta không?”

Phong nhi đỏ mặt nói: “Ngươi đã nói, học kiếm có thể đề cao tốc độ phản ứng của chúng ta, cho nên ta muốn học.”

Hoa Lân thuận miệng nói: “Đâu chỉ tốc độ phản ứng?” Nói xong, tay niết một cái thủ quyết, từ trong Phần Tinh Luân lấy trường kiếm hàn quang bắn ra bốn phía: “Ngươi xem đây là cái gì?”

Phong nhi thấy tay hắn đột nhiên có một cây trường kiếm, con mắt sáng ngời, hưng phấn nói: “Oa… Đại ca ca ngươi cũng có không gian pháp bảo à?”

Hoa Lân không trả lời hắn mà tiếp tục hỏi: “Trong mắt ngươi cây kiếm này mới chính thức là cây trường kiếm. Đúng không?”

Phong nhi mù mờ gật đầu nói: “Đúng vậy, thanh kiếm của ngươi rất sắc bén nha.”

Hoa Lân từ tay của Phong Nhi lấy tờ giấy ra, nói: “Nhưng ở trong mắt ta, trang giấy mỏng của ngươi cũng là một cây kiếm…”

Nói xong, hai ngón tay cầm tờ giấy, tay phải giơ lên, chém xuống trường kiếm làm bằng sắt tinh luyện.

Phong nhi mở thật to con mắt, hưng phấn nhìn tờ giấy trong tay Hoa Lân. Nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn có thể dùng tờ giấy chặt đôi cây kiếm? Điều này có thể hay sao?

Mắt thấy Hoa Lân giơ tay chém xuống, lúc này thì cửa gỗ lại “cót két” một tiếng. Cô gái xấu xí đang bưng một chén cháo trắng, đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người. Nàng sửng sốt một hồi, vội vàng đoạt trường kiếm trong tay Hoa Lân, lớn tiếng hỏi: “Uy! Ngươi muốn làm gì hả?”

Nhưng Phong nhi lại hưng phấn nói: “Được rồi tỷ tỷ, để hắn chặt đôi đã!”

Hoa Lân cười khổ nói: “Còn chặt cái gì mà chặt, chờ ta cơm nước ăn xong rồi hãy nói tiếp.”

Phong nhi không thuận theo nói: “Không được, ta muốn nhìn xem ngươi thật sự có thể dùng tờ giấy…”

Hoa Lân lập tức xen lời hắn: “Xuỵt… Đó là bí mật của chúng ta, không nên nói cho người khác.” Nói xong, len lén thu tờ giấy trở về.

Cô gái xấu xí cả giận: “Nói cái gì bí mật của các ngươi? Tóm lại đệ đệ ta còn nhỏ, không cho phép ngươi dạy nó múa đao múa kiếm”. Nói xong bỏ chén cháo xuống, kéo Phong nhi ra ngoài.

Bên trong phòng chỉ còn lại có Hoa Lân, không còn cách nào nữa, hắn miễn cưỡng đứng dậy, một hơi húp sạch chén cháo, liếm liếm môi, cảm thấy còn chưa đủ, nguyên muốn kêu nàng ta mang thêm một phần nữa, nhưng lại không tiện mở miệng, cho nên chỉ đành bỏ qua.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Hoa Lân tĩnh lặng nằm một mình, nhưng như thế nào cũng không ngủ được. Bởi vì cái mặt trời đáng chết, mãi mà không chịu xuống núi, khiến hắn không quen được. Lúc này nghĩ thầm, cho dù thiếu nữ xấu xí ở bên cạnh cũng tốt, tối thiểu có thể cùng nàng ta nói chuyện phiếm.

Đợi một lúc lâu sau…

Cửa gỗ vang lên một tiếng “rầm”, bị người đẩy mạnh vào. Phong nhi như một cơn gió nhào tới bên giường Hoa Lân, lớn tiếng kêu lên: “Đại ca ca, đại ca ca… không hay rồi!”

Hoa Lân sửng sốt, hỏi: “Có chuyện gì? Hoảng hốt như vậy làm gì?”

Phong nhi vội la lên: “Cha ta… cha ta, người và mấy người khác đã cùng đi vào thăm dò ‘Sát nhân trận’ rồi. Lần này bọn họ lại muốn đi Thần Binh Trận. Hu hu hu…”

Hoa Lân nhớ tới bức tượng của ‘Thần Binh Trận’, toàn thân không kìm được phát run, hơn nữa trên không trung còn có vô số phi kiếm, những người này sợ rằng đã đi nạp mạng rồi.

Phong nhi thấy hắn sững sờ, càng thêm khóc to, nói: “Đại ca ca, ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi. Hu hu hu… trước kia mẹ ta cũng đi ra ngoài đó thăm dò, sau đó cũng không có quay trở về nữa. Hu hu hu…”

Hoa Lân buồn bã một hồi, nói: “Bọn họ muốn đi chết, ta lại có biện pháp gì?” Nói xong, Hoa Lân linh cơ chợt động, nói: ”A? Có rồi, ngươi nhanh đi thông báo cha ngươi, nói rằng vết thương của ta đột nhiên vỡ ra, tánh mạng đe dọa, nhanh đi, nhanh đi…”

Phong nhi sững sờ, cảm thấy không rõ ràng cho nên nói: “Như… như vậy được không?”

Tay phải của Hoa Lân dùng sức vỗ lên ngực trái mình, vết thương quả nhiên vỡ toác, nhất thời máu tươi chảy ròng ròng, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả vạt áo. Phong nhi sợ đến mắt muốn rớt cả ra ngoài.

Hoa Lan đẩy mạnh Phong nhi ra, nói: “Sự việc hôm nay, ngàn vạn lần không được nhắc tới trước mặt người khác, biết không? Nếu không sẽ không linh nghiệm nữa!... Mau đi đi, gọi cha ngươi lại cứu ta.” Nói xong thi triển ích cốc thuật, nín thở, ngã đầu xuống ngủ.

Phong nhi sớm đã bị dọa chạy ra khỏi cửa phòng, lớn tiếng kêu to: “Phụ thân… phụ thân không hay rồi! Thương thế của đại ca ca lại tái phát rồi. Phụ thân…

Chiêu này của Hoa Lân là vây ngụy cứu triệu, cuối cùng cứu cái mạng cha của Phong nhi. Nhưng cũng chỉ có thể cứu được một người đó mà thôi…

Quảng cáo
Trước /183 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ (Princess Medical Doctor

Copyright © 2022 - MTruyện.net