Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Ngọc Tiên Duyên
  3. Quyển 4-Chương 29 : Phi Kiếm Lai Tập
Trước /183 Sau

[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 29 : Phi Kiếm Lai Tập

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hoa Lân xấu hổ từ trên đất đứng dậy, phủi tro bụi trên người, quay đầu hỏi Chu Hạo: ”Chu đại ca, nơi đây có phải là Trần Phong Trận không?”

Chu Hạo gật đầu nói: ”Không sai”

Hoa Lân lại hỏi: ”Vậy Thần Binh Trận nằm ở hướng nào? Lần trước lúc ta bị thương, các ngươi phát hiện ta ở đâu?”

Chu Hạo chỉ về bên tay trái nói: ”Thần Binh Trận ngay phía tây, cách nơi đây khoảng chừng tám mươi dặm. Mà chỗ ngươi bị thương đúng ngay cửa vào Thần Binh Trận.

Hoa Lân nhìn theo hướng tay phải hắn, gật đầu nói : ”Ai… … … Nếu bọn họ thật sự tiến vào Thần Binh Trận, chỉ sợ bây giờ toàn bộ tuẫn nan rồi (hi sinh vì nước hay sự nghiệp)

Chu Hạo lắc đầu nói: ”Theo lý thuyết chắc không như vậy!.....Bình thường chúng ta khi tiến vào một tiên trận xa lạ, đều phái người ở biên cảnh quan sát. Nếu thấy đội ngũ thăm dò gặp nguy hiểm, chúng ta sẽ phát tín hiệu tăng viện hoặc rút lui. Quan trọng là người ở phía sau, có thể nhanh chóng phát ra quyết định chính xác. Cho nên việc toàn quân bị diệt khả năng tương đối nhỏ. Lần này bọn họ mất liên lạc, khả năng là lạc đường thôi”.

Lúc này Điện chủ cũng đã từ mặt đất đứng dậy, đi tới trước mặt Hoa Lân, hung hản trừng mắt với hắn. Nói: ”Cứu người quan trọng hơn, chúng ta lập tức hướng Thần Binh Trận xuất phát……”

Đoàn người lại lên đường, rẽ về hướng tây bắc, tiến đến “Thần Binh Trận”

Hoa Lân thấy mặt Điện chủ vẫn còn ửng hồng, vì miễn trừ hiểu lầm, nghĩ thầm chính là cách xa nàng một chút vẫn hay hơn.

Vì vậy cố ý là người đi sau cùng của đội ngũ, trên đường cùng với Đỗ Bôn Lôi nói chuyện say sưa.

Đi được nửa ngày, chỉ thấy cát vàng ở khắp nơi trên mặt đất. Phía trước đội ngũ đột nhiên dừng lại, Hoa Lân và Đỗ Bôn Lôi tiến lên nhìn, chỉ thấy Điện chủ ở trên gò cát, chỉ vào một lá cờ màu đỏ nói: ”Các ngươi xem, đây là ký hiệu mà Si Chánh Minh lưu lại. Xem ra ở phía trước là Thần Binh Trận rồi.”

Mọi người yên tỉnh một hồi, Điện chủ quay đầu lại ra lệnh:”Lần này, chúng ta cho Hoa thiếu hiệp lĩnh đội(dẫn đầu), hắn tương đối quen thuộc Thần Binh Trận…….Chu Hạo, Hàn Phi Nguyên, các ngươi ở lại chỗ cũ, chiếu cố Lý Mộng Lan cho tốt.”

Chu Hạo và cùng gã thanh niên khác gật đầu vâng, dìu chân phải bị thương của Lý Mộng Lan ngồi tại chỗ, giúp nàng thay thuốc chữa thương. Còn những người khác đều nhìn Hoa Lân, dường như đợi hắn hạ lệnh.

Hoa Lân xấu hổ cười, vốn định cự tuyệt đề nghị của Điện chủ. Nhưng ý niệm lại thay đổi, vì sự an toàn của bọn họ, có lẽ đich thân lãnh đạo tương đối an toàn. Vì vậy nói: ”Nếu mọi người tin tưởng Hoa mỗ như vậy, Hoa mỗ khó có thể thoái thác. Như vậy đi, ta trước tiên chuẩn bị một chút.”

Nói xong, Hoa Lân bắt một thủ quyết, mở ra Phần Tinh Luân, đột nhiên từ bên trong lấy ra một quả cầu sắt thật lớn. Mọi người hoảng sợ lui lại hai bước, thất thanh kêu lên:”Này…….Đây là cái gì?”

Quả cầu sắt này chính là “Hấp Tinh Thạch” của Hoa Lân. Mặt ngoài của nó dính đầy các loại phế kiếm và khối sắt, đường kính khoảng chừng hai trượng. Hoa Lân đặt nó xuống mặt đất,chiều cao của nó hơn gấp đôi chiều cao của con người. Từ xa nhìn lại, tựa như một quả núi nho nhỏ.

Hoa Lân cười nói: ”Đây là Hấp Tinh Thạch, lần trước ta có thể thành công chạy thoát khỏi trận, chính là có tảng đá này trợ giúp. Các ngươi chờ trong chốc lát, trước tiên ta gỡ hết phế kiếm ở bên ngoài nó, Nói không chừng nó có thể cứu chúng ta một mạng.”

Tất cả mọi người đều trố mắt đứng nhìn, Điện chủ cũng ngạc nhiên nói:”Này……. quả cầu sắt lớn như vậy, làm cách nào ngươi bỏ vào bên trong?”

Hoa Lân chỉ cười cười, cũng không có giải thích cho nàng. Nhanh chóng loại bỏ hết phế kiếm trên Hấp Tinh Thạch, tất cả mọi người đều lùi ra xa, lúc này mới nói: ”Các ngươi coi chừng, hấp lực của tảng đá này phi thường mạnh mẽ, bên trong mười trượng tất cả kim loại đều bị nó hút vào. Cẩn thận phi kiếm của các ngươi.”

Kỳ thật không cần Hoa Lân nhắc nhở, xung quanh binh khí của mọi người đã sớm rục rịch lay động. May mắn bọn họ đều là người tu chân, miễn cưỡng có thể cầm binh khí của mình.

Hoa Lân gỡ hết tất cả phế kiếm, thu hồi Hấp Tinh Thạch, nói: ”Chúng ta đi !”

Điện chủ khó hiểu nói: ”Hoa công tử! Tảng đá này có thể phá giải Thần Binh Trận được không?”

Hoa Lân lắc đầu nói: ”Không phải phá giải mà là bảo vệ tánh mạng. Chúng ta đi được rồi, khi vào rồi mọi người sẽ hiểu.” Nói xong, Hoa Lân chỉ huy mọi người lập trận hình, trước khi vào vào Thần Binh Trận.

Không gian lay động một hồi, địa hình trước mặt chợt chuyển biến. Mặc dù “Thần Binh Trận” cũng là một khoảng sa mạc, nhưng nơi đây lại giống như một đống đổ nát. Đưa mắt nhìn lại, trên đồi cát cắm đầy đao kiếm, rải rác khắp nơi là những mảnh vụn của chiến xa, giống như một chiến trường thời cổ đại.

Vừa mới bước vào Thần Binh Trận, từ xa xa Điện chủ đã thấy có thi thể khô héo. Toàn thân nàng chấn động, rất nhanh bay tới, cúi người xuống kiểm tra mội hồi, bi thương nói: ”Này…… đây là thi thể của Chánh Nham, hắn hình như ở chỗ này quan sát, nhưng đột nhiên bị người tập kích mà chết, khó trách bảy người bọn hắn không có cách nào hồi báo tin tức.”

Hoa Lân cũng ngồi xổm xuống kiểm tra, lắc đầu nói: ”Tin tưởng ta, nơi này không có một người sống. Hắn là bị phi kiếm đâm chết, ngươi xem trên người hắn có mười mấy lỗ thủng, đều là dấu vết của phi kiếm lưu lại.”

Điện chủ khó hiểu nói:”Phi kiếm?”

Hoa Lân gật đầu. “Mê Tiên trấn” ở mặt sau cũng đã tiến tới vây quanh mọi người, Hoa Lân lại quát lớn:”Mọi người bảo trì đội hình, cảnh giác hết thảy động tĩnh xung quanh, tuyệt không thể khinh địch”.

Mọi người xung quanh vội vàng đề phòng, Điện chủ lại hỏi tiếp: ”Nơi đây nếu không có người sống, vậy phi kiếm của người nói như thế nào lại giết người được?”

Hoa Lân trầm tư nói: ”Theo ta suy đoán, nơi này có một cỗ linh lực cường đại, có thể khống chế tất cả vật phẩm kim loại. Ta hoài nghi địch nhân của chúng ta không phải loài người, mà là rơi vào bên trong đống hoang tàn của kim chúc vật thể.”

“kim chúc vật thể?........ ngươi nói là bọn chúng sống lại, chủ động công kích mọi người?” Cao thủ xung quanh Mê Tiên Trận đều kinh hãi.

Hoa Lân gật đầu nói: ” Đúng vậy, cho nên các ngươi phải cẩn thận lưu ý đao kiếm trên mặt đất, bởi vì bọn chúng tùy thời bay lên giết người.”

Mọi người sửng sờ, đều cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Hoa Lân rút ra Hà Chiếu Kiếm. Đi qua cỗ thi thể Chánh Nham, ngắm nhìn về phía xa xa. Nói:”Các ngươi nhanh mang theo cỗ thi thể, chúng ta tiếp tục lên đường. Nếu không có gì sai, có lẽ phía trước còn có sáu cỗ thi thể đang chờ chúng ta thu thập.”

Tất cả mọi người Mê Tiên trấn cảm giác Hoa Lân nói có chút bi quan, Thượng Chí Dũng nhất thời trách cứ: ”Chưa thấy được thi thể bọn họ, ngươi sao có thể nguyển rủa bọn họ chết ?”

Hoa Lân nhún vai, nói: ”Đây không phải là nguyển rủa, mà là sự thật.”

Điện chủ vội vàng giảng hòa nói:”Được rồi, mọi người không cần phí tinh lực vào mấy vấn đề nhỏ nhặt này. Thượng đai ca, ngươi trước thu thập thi thể của Chánh Nham, chúng ta muốn đem tro cốt của hắn về Mê Tiên trấn.

Thượng Chí Dũng gật đầu, đi tới trước thi thể của Chánh Nham, tay phải giơ lên, rắc một nắm bột vụn màu bạc vào thi thể Chánh Nham. Chỉ thấy hỏa quang đột ngột xuất hiện, hừng hực ngọn lửa thiêu thi thể của Chánh Nham thành tro cốt.

Chờ bọn họ thu thập tro cốt xong, Hoa Lân thúc giục: ”Lên đường được rồi!.... Mọi người lần này đi thành đội hình chim nhạn, các huynh đệ mặt sau lưu ý tình huống ở phía sau. Xuất phát.”

Điện chủ lập tức hỏi: ”Hoa công tử, chúng ta có cần lưu một người ở lại chờ đợi không?”

Hoa Lân lắc đầu nói: ”Không cần, lưu lại mọi người lại càng nguy hiểm.”

Nói xong, Hoa Lân mang mọi người chậm rãi đi tới, phía trước vẫn là cồn cát, vẫn có rất nhiều ngổn ngang dấu chân. Hoa Lân tinh thông “Thiên Lý Truy Hồn Thuật”, nhờ có truy tung nên mọi người cũng không uổng phí sức lực.

Phút chốc, đoàn người chậm rãi tiến vào trong “Thần Binh Trận”, chỉ thấy xa xa tầm mắt bị một gò cát ngăn cản. Hoa Lân trong lòng “Bình bịch” một hồi, biết khi bay qua gò cát này là một sơn cốc vô biên vô tề. Mà tại bên trong sơn cốc, nhất định có vô số pho tượng kim loại. Chúng nó chẳng bao giờ biết mệt mỏi, hơn nữa đao thương bất nhập, mọi người khó có thể ứng phó được.

Vì vậy đột nhiên dừng lại, đưa tay ngăn trở mọi người ở phía sau, thấp giọng nói:” Mọi người coi chừng, ta đi trước quan sát tình huống, các ngươi ở chỗ này. Trước khi ta trở về, các ngươi đứng thành vòng tròn trận pháp chờ ta trở về, lúc nào cũng phải chú ý tình huống xung quanh. Nếu thấy có vô số phi kiếm bay tới, mọi người phải chuẩn bị liều mạng ngăn cản. Nếu có nhìn thấy chỗ xa xa có nhiều đội quân đánh tới, lập tức trở về Trần Phong Trận, ngàn vạn lần không nên do dự, càng không thể chờ ta. ……Hiểu không?”

Mọi người ở phía sau còn không có thói quen nghe lệnh Hoa Lân, cho nên không ai đáp lại. Thậm chí có người nghi hoặc nói:”Phía trước thật sự rất nguy hiểm sao?”

Hoa Lân đã sớm thi triển thân pháp, nhấp nhô vài cái, hướng gò cát phía xa xa chạy tới. Xa xa vọng tới: ”Điện chủ!...Ngươi lập tức làm theo sự phân phó của ta, nếu không tất cả đều chết thì đừng có trách ta.”

Hoa Lân đi rồi. Điện chủ lập tức xoay người, xoa chiếc eo nhỏ, cả giận nói: ”Các ngươi còn đứng đây làm chi? Ta kêu hắn dẫn đầu chính là giao toàn quyền chỉ huy cho hắn. Các ngươi nếu không nghe hiệu lệnh của hắn, chẳng phải muốn làm khó ta?... Nhanh lên một chút, mọi người lập tức đứng thành vòng trọn trận pháp, toàn lực đề phòng!”

Mọi người không có cách nào, chỉ có thể đứng thành vòng tròn, cầm đao kiếm trong tay, cảnh giới động tĩnh bốn phía.

Nhưng là xung quanh chỉ màu vàng rực của đồi cát, căn bản không có thấy gì nguy hiểm. Vì vậy,nam tử tên là Sử Cảnh Chung khó hiểu nói: ”Điện chủ…….nơi này trống trải, hình như không có cái gì nguy hiểm. Bảo chúng ta ở chỗ này toàn lực đề phòng, có phải là chuyện nhỏ xé ra to không ?”

Điện chủ cũng có một chút xấu hổ, nhưng vẫn quát:”Kêu ngươi đề phòng thì phải đề phòng, còn nói nhảm làm gì?” Mọi người chỉ có thể nghe lệnh.

Đang lúc cảm thấy nhàm chán, Đỗ Bôn Lôi ở phía đông đột nhiên thấp giọng nói: ”Điện chủ…..Ta hình như thấy đao kiếm cắm ở phía xa xa đang chậm rãi tiến gần đến chúng ta. Xem ta có phải hoa mắt hay không?”

Điện chủ ngưng thần nhìn lại, cũng phát hiện không ổn. Hoảng sợ nói: ”Mọi người cẩn thận…….”

Mọi người bàng hoàng, ngưng thần nhìn về phương xa. Nhưng cũng không biết vì sao, đao kiếm ở phía xa xa đột nhiên ngừng di động, không thấy bọn nó di động nữa tấc. Mọi người đều tưởng rằng ảo giác, nhưng vào lúc này, bốn phương tám hướng truyền đến âm thanh của đao kiếm, “Oanh” ,bụi đất cuốn lên, tất cả phi kiếm nằm trên mặt đất đều bay lên không trung. Chúng nó treo lơ lửng giữa không trung, mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng vào vòng người, sát khí cường đại làm ngực mọi người khó chịu.

Thượng Chí Dũng hoảng sợ nói: ”Trời ạ ! Thật sự tất cả đều là phi kiếm, mọi người coi chừng………..”

Quảng cáo
Trước /183 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuồng Si Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net