Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba người vào một quán nhỏ ven đường quốc lộ gọi một vài món ăn, trong lúc ăn, Sở Văn Lâu vẫn không ngừng ân cần tiếp đón Chung Khanh, nhưng kể từ khi biết cô và Trương Thắng là bạn cũ, lại nghe Trương Thắng nói với mình một cách bí hiểm là đừng nói những lời của Từ Hải Sinh trước mặt Chung Khanh, Sở Văn Văn nhất thời không biết rõ quan hệ của họ là gì. Mặc dù là suy nghĩ vẩn vơ nhưng một lúc cũng không thể nghĩ ra một ý nghĩ nào khác.
Tuy nhiên, người đẹp như đóa hoa thơm, được nghe giọng nói ấy, nhìn khuôn mặt tươi cười ấy cũng đã có diễm phúc lắm rồi.
Trương Thắng giả bộ đi nhà vệ sinh, đi vòng quanh một hồi rồi trở về khách sạn, điện thoại cho Từ Hải Sinh, đầu dây bên kia vừa bắt máy, cậu ta liền nói:
-Anh Từ, anh để chị Chung tới đây làm việc sao?
Từ Hải Sinh im lặng một hồi lâu rồi hỏi vặn lại:
-Chị Chung? Chị Chung nào vậy?
Trương Thắng cười và nói:
-Chính là Chung Khanh đó, hôm đó tuyển dụng …, không phải anh sắp sếp cho cô ấy tới đây sao? Anh dặn dò một câu là được rồi, sao còn bắt cô ấy phải xếp hàng chứ?
Từ Hải Sinh hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói:
-Cô ta… cũng tới ứng tuyển sao?
-Gì cơ? Anh Từ không phải cử cô ấy đến sao?
Từ Hải Sinh cười một cách nhăn nhó đáp:
-Không phải.
Trương Thắng hiểu ra điều gì đó, thăm dò:
-Anh Từ, hai người bọn anh….
Từ Hải Sinh cười nhạt nói:
-Cậu không cần hỏi nhiều thế đâu, tôi và cô ấy đã không còn chút quan hệ nào nữa rồi. Cô ấy tới đây ứng tuyển, xem ra thành phố này không còn chỗ trú chân rồi, cậu và cô ấy cũng là bạn cũ, quan tâm người ta nhiều một chút nhé. Tôi sẽ ít xuất hiện trước mặt cô ấy, nên không cần nhắc tới tôi đâu.
Trương Thắng nghe xong không hiểu chuyện gì, nhưng chuyện thế này hắn ta cũng không tiện hỏi, đành nhận lời cho xong. Chỉ là lời nhắc nhở Sở Văn Lâukhông được nhắc tới Từ Văn Sinh trước mặt Chung Khanh, có chút khó giải thích. Cuối cùng đành phải khéo léo ra hiệu chuyện họ chia tay là sự thật. Sở Văn Lâu vốn là người tinh ý, nghe câu nói này chẳng lẽ vẫn không hiểu được ngọn nguồn của vấn đề? Biết được Chung Khanh là bạn gái cũ của Từ Hải Sinh, gã không những không thấy ngại mà còn mừng thầm trong lòng. Người phụ nữ này đã không còn vướng mắc gì, bản thân có thể đạt được ước mong rồi.
Chung Khanh nhờ vậy trở thành nhân viên chính thức công ty Bảo Nguyên Hối Kim. Vì cô là thư ký kiêm lái xe nên lương tăng gấp đôi. Đối với kết quả này, cả Trương Thắng, Chung Khanh và Sở Văn Lâu đều cảm thấy hết sức hài lòng.
Hiện tại công ty sắp chính thức khai trường, công tác chuẩn bị rùm beng, nói chung là rất bận. Ban tuyển dụng sau khi tuyển đủ người, Trương Thắng triệu tập tất cả nhân viên tuyển dụng, bắt chước chương trình ti vi, tổ chức một cuộc họp lớn. Trong cuộc họp Trương Thắng giới thiệu quy mô công ty, con đường phát triển của công ty, phúc lợi của công nhân viên v.vmột cách đầy nhiệt huyết,đồng thời cũng đề cập tới những khó khăn trước mắt mà công ty gặp phải, hy vọng mọi người đã gia nhập công ty thì cùng chung tay xây dựng, sáng tạo và vun đắp tương lai tươi sáng.
Sau cuộc họp các nhân viên như hồ hởi hơn, nhiệt huyết hơn, tất cả các thành viên như bước vào tuần trăng mật, hợp tác trong công việc rất tốt, tất cả mọi người làm việc với sự háo hức và nồng nhiệt, tận tâm cống hiến cho công ty.
Từ Hải Sinh gần đây toàn lo việc đất đai, quy hoạch, bất động sản v.v, bởi vì tiêu chuẩn lô đất đầu tiên sắp xây dựng phải hoàn tất các thủ tục mới có thể thực hiện việc cho thuê, bán ra, tiến tới hoàn thành việc thế chấp ngân hàng, mới lấy được tiền khởi công lô đất thứ hai. Ông ta vốn mong muốn biến công ty trở thành cây rút tiền, không quan tâm tới việc tham gia vào các ngành công nghiệp. Lúc này lại có Chung Khanh làm danh nghĩa,lợi cả đôi đằng, ông ta càng danh chính ngôn thuận không xuất hiện ở công ty.
Tuy nhiên, trong thời gian này Trương Thắng học được không ít, kinh nghiệm ngày càng phong phú, lại có thêm Lý Nhĩ, Lý Hạo cùng gánh vác, không phải một mình gánh vác, nên hiệu quả công việc cũng rất ấn tượng.
Sở Văn Lâu biết rõ lai lịch và thân phận của Chung Khanh nhưng luôn tìm các tiếp cận cô. Trước đây, gã ta thường về nhà, giờ đây vì Chung Khanh liền ở lại công ty, cả nhà cũng chẳng thèm về.
Cách nhiệt tình bất thường của gã sớm đã bị Chung Khanh cảm giác được gì đó, nhưng phản ứng của cô ấy rất nhạt nhẽo, vừa không đắc tội với phó tổng, vừa không khiến anh ta nghĩ mình có ý với anh ta.
Chung Tinh lớn lên trong sự quấy rối tình dục. Cô dậy thì tương đối sớm, mới 14 tuổi mà ngực của cô đã rất lớn, trên xe buýt thường xuyên bị người khác quấy nhiễu. Sau này lớn lên, vì có nhan sắc hơn người, lại có một khuôn mặt đa tình, rất dễ khiến đàn ông mê muội, từ lời nói, động tác đều rất gợi tình. Từ trước tới nay chưa có người đàn ông nào có thể từ chối được kiểu phụ nữ này ….
Gần đây, Sở Văn Lâu thường xuyên ngứa ngáy trong lòng, cảm thấy cô Chung này dường như cũng không ghét mình,nhưng lại không biết làm thế nào để có thể khiến quan hệ hai người gần gũi hơn một chút.
Ngày mai, công ty sẽ mở cửa bán hàng, Trương Thắng đứng ở trước tòa nhà văn phòng mới quét vôi trắng, nghĩ về doanh nghiệp của mình, trong lòng dậy chút xúc động.
Tên nhân viên văn phòng nhỏ bé của năm kia, một ông chủ quán ăn nhỏ của năm ngoái, giờ đây đã trở thành Chủ tịch hội đồng quản trị một doanh nghiệp, thế sự thay đổi liên tục đúng là không thể ngờ tới. Lúc đầu khi quyết định mua mảnh đất này, trong lòng đã nghĩ nếu sự không thành thì đành ngồi tù mọt gông, không ngờ lại có một cơ ngơi như thế này, không biết tương lai sẽ như thế nào?
Trương Thắng ngẫm lại, tự mình cũng thấy buồn cười, bất giáo cao giọng nói:
\
-“Vốn là cướp giữa đường, ai ngờ giả mà thành thật”.
Đây là câu nói của Chu Nguyên Chương sau khi làm Hoàng đế nói với Lưu Bá Ôn ở trên điện Kim Loan, cũng giống như cảm giác một giấc mơ vậy.
Anh ta cẩn thận xem lại danh sách khách mời ngày mai một lần nữa, cẩn thận đọc lại chương trình lễ khánh thành ngày mai, đột nhiên nhớ tới chưa thông báo cho Lý Nhĩ và Tiêu Tử. Trên thương trường hắn vẫn chưa đủ tư cách để thỉnh giáo phụ thân của các vị này, anh ta với mấy người bạn này cũng không hề có ý thấy người sang bắt quàng làm họ, mà chỉ là hiểu tính nhau, hy vọng họ có thể cùng mình chia sẻ niềm vui này.
Trương Thắng gọi điện thông báo tin ngày mai công ty khai trường cho Lý Nhĩ, Tiêu Tử và một số người bạn khác. Mấy người bạn đều luôn miệng chúc mừng, cũng tỏ ý ngày mai nhất định sẽ tới. Gác điện thoại, Trương Thắng mới nhớ vẫn còn sót một người bạn: Tần Nhược Lan.
Anh cũng không có số điện thoại của Tần Nhược Lan, địnhgọi lại cho Lý Hạo Thắng, nhưng cũng không khỏi làm cho người ta cảm thấy mình cố ý. Nghĩ một hồi, Tần Nhược Lan làm đêm một ngày, rồi làm ca ngày một ngày, hôm nay vừa lúc cô trực ca ngày, ngày mai cô nghỉ cả ngày, liền muốn đích thân đi nói với cô ấy một tiếng, sau đó đi gặp Tiểu Lộ. Đợt này, hai người họ đều bận việc của riêng mình, chỉ có cách liên lạc qua điện thoại, anh ta thật sự có chút nhớ Tiểu Lộ.
Trương Thắng xuống lầu một, vừa lúc thấy Sở Văn Lâu, Quách mập và Chung Khanh đứng ở cửa lớn khoa chân múa tay nói chuyện gì đó. Quách mập mặc đồ bảo hộ, dây đai thắt lưng đeo một chiếc điện thoại, bên cạnh còn có hai người bảo vệ, thỉnh thoảng xen vào nói gì đó, xem ra là đang sắp xếp cho lễ khai trương sáng mai.
Trước khi Quách mập tới làm việc, Trương Sinh đặc biệt gọi điện thoại cho y biết một số tình huống củaChung Khanh, căn dặn khi gặp mặt không được nói gì cả. Quách mập hay ba hoa lắm lời nhưng vẫn có lòng thương hoa tiếc ngọc, ngẫm lại cô mỹ nhân như thế rơi vào hoàn cảnh này thật có phân không đành lòng. Ngoại trừ mắng Từ Hải Sinh vài tiếng không đủ trượng nghĩa, thì khi gặp Chung Khanh vẫn tỏ ra rất bình thường. Chung Khanh khi mới gặp Quách mập, cảm thấy rất xấu hổ, nhưng sau đó cũng bình thường trở lại.