Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Nhược Thuỷ Nhất Biều
  3. Chương 14 : TA LÀ TRÚC MÃ…
Trước /41 Sau

[Dịch]Nhược Thuỷ Nhất Biều

Chương 14 : TA LÀ TRÚC MÃ…

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

EDIT: TỬ SA

Lạc Thủy không cam lòng: “Ta thì không có thời gian, phải nhanh nhanh trở về rồi.”

“Tiểu Lamborghini của ra rất nhanh.”

Lạc Thủy còn muốn tranh cãi tiếp, liền bị hắn cắt đứt.

“Ngươi xem ta nơi đây không quen thuộc, chí ít ngươi cũng phải mang ta đi làm quen xung quanh trường chứ.” Nói xong, Đốn Cảnh Nhiên chu chu miệng, vẻ mặt ủy khuất.

Lạc Thủy suy nghĩ một chút, nếu ngồi trong xe dạo một vòng cũng chỉ mất hai mươi phút, vì vậy nói: “Được rồi.”

Đốn Cảnh Nhiên nhìn vẻ mặt rối rắm của nàng không nhịn được xụ mặt xuống: “Kỳ thực ủy khuất cho ngươi rồi.”

“Không có, không có, là vinh hạnh của ta.”

“Vậy thì tốt rồi, ngươi ở cửa đông chờ ta, ta đi lấy xe.”

Lạc Thủy gật gật đầu, đi về hướng cửa đông.

Còn chưa kịp đứng yên tại cửa đông, xa xa liền nhìn thấy Đốn Họa Thủy chạy tới.

“Xe đâu xe đâu?”

Đốn Họa Thủy hai tay để trong túi, cười với vẻ mặt thiên chân vô tà: “Đại lão bà đau bụng, khởi động không lên.”

Lạc Thủy nghi hoặc nhìn hắn: “Xe hư rồi, ngươi cao hứng cái gì chứ?” Từ nhà xe đi đến cửa đông sao lại nhanh như vậy?

Đốn Họa Thủy suy nghĩ một chút dường như là mất hứng, cho nên đè nén tâm tình cất giọng biện giải: “Ta đây không phải là lạc quan yêu đời sao.”

“Là lạc quan mù quáng thì có.”

Đốn Họa Thủy từ chối bình luận, nhún nhún vai.

Lạc Thủy tuy rằng có chút hoài nghi về khoảng cách từ nhà xe đến cửa đông, nhưng cũng không phải chắc chắn lắm, hơn nữa nàng không tin Đốn Họa Thủy sẽ nguyện ý bồi nàng đi quảng đường xa như vậy. Cũng sẽ không truy cứu lại lần nữa.

Phương tiện thay cho đi bộ không có, hai người chỉ có thể từ từ mà đi.

Lạc Thủy tự giác cùng hắn bảo trì cự ly một thước, chần chần chừ chừ, rơi về phía sau.

Đốn Họa Thủy quay đầu lại nhìn nàng: “Ngươi như vậy có phải là đang vội hay không thế?”

Lạc Thủy cười xấu hổ, già mồm át lẽ phải nói: “Ngươi không biết là ta chân ngắn a.”

Họa Thủy đánh giá nàng từ trên xuống dưới, hình như là vậy, mọi thứ đều nhỏ nhắn mảnh mai, đầu còn chưa đến cằm hắn.

“Thế thì ca ca hy sinh vứt bỏ đậu hủ, bồi ngươi thế nào?”

Lạc Thủy ra sức lườm hắn, sải bước dài tiến lên phía trước.

Trời quả nhiên có gió mưa bão bùng.

Không nghĩ đến sẽ đụng phải người quen, chính là miệng rộng có tiếng trong bang.

Nếu là đụng phải người bình thường chỉ cần bắt vài câu chào hỏi cũng liền đi qua, chỉ là đã vô tình đụng phải Lý Tuyết Liên.

Thật sầu.

Lạc Thủy lịch sự tính ngoắc tay chào qua nàng ta, rồi giấu giếm dấu vết bước nhanh đi qua.

Không nghĩ tới Lý Tuyết Liên còn đuổi kịp tới, ánh mắt ngắm thẳng vào Đốn Cảnh Nhiên.

“Lạc Thủy, không giới thiệu về bạn trai ngươi sao?”

Lạc Thủy cười mếu, bối rối rít lên mấy chữ: “Hắn không phải bạn trai ta.”

Đốn Cảnh Nhiên vội hào phóng giới thiệu về bản thân: “Xin chào, ta là Đốn Cảnh Nhiên, là trúc mã cách vách nhà Lạc Thủy.” Nói xong còn chớp chớp đôi mắt đào hoa.

Lý Tuyết Liên bừng tỉnh đại ngộ, nga, thanh mai trúc mã a, xem ra còn chưa đuổi tới, trong tiểu thuyết không phải đều viết như vầy sao, trúc mã yêu thanh mai, thanh mai không tự biết, xoay xoay chuyển chuyển mưa mưa gió gió mới có thể tu thành chánh quả. Nàng ta mang vẻ mặt hiểu biết vỗ vỗ vai Đốn Cảnh Nhiên: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải nỗ lực.”

Lạc Thủy bản thân tức giận vì phần tự giới thiệu của Đốn Họa Thủy, không để ý đến bộ dạng kề vai sát cánh của Lý Tuyết Liên cùng Đốn Họa Thủy, chờ cho Lý Tuyết Liên đi xa, oán hận nói: “Đáng tiếc trúc mã này không phải là trúc mã kia, mà chỉ là một ôn mã.”

“Bạch mã hoàng tử lười cùng loại người quái dị như ngươi so đo.” Làm gì mà cay nghiệt như vậy, thanh mai trúc mã, xí, hắn đây cũng không thèm.

Lạc Thủy cả giận nói: “Ngươi nói ai là người quái dị?”

Đốn Họa Thủy nhìn nàng cười: “Trên đời này đối với ta mà nói chỉ có duy nhất một người quái dị.” Sau đó không đợi xem phản ứng của nàng, chạy mất.

Bình thường chú trọng hình tượng như vậy lúc này mà ngã nhào trên đường cái thì… Lạc Thủy căm tức nhìn bóng lưng hắn chăm biếm, chỉ biết hắn miệng chó không thể nhổ ra ngà voi nha, hừ, nàng đây không thèm tức giận.

Mua xong mỳ vừng cay, liền chạy đến phố tây đi mua miến cay.

Phố đông, tây là hai con đường buôn bán nhỏ ở hai bên trường, phù hợp với khuynh hướng đầu tư buôn bán xung quanh trường đại học, các quán ăn uống vặt và tiệm quần áo chiếm một nửa, Đốn Họa Thủy hiển nhiên đối với những nơi thế này thiếu hăng hái, về cơ bản cũng không thèm liếc mắt một cái đến mấy quán ăn uống vặt, tiệm quần áo linh tinh.

Lạc Thủy đã đoán được sẽ là như vậy, với cái thói ghét đông đúc ồn ào của hắn, thì việc hắn chen vào trong đám người kia để tranh mua quần áo giảm giá không bằng giết chết hắn, nhưng cũng không quản hắn, đến tiệm mua miến cay.

Tiệm miến cay nằm ở góc phố tây, là một cửa hàng nho nhỏ, dầu mỡ đầy đất đầy bàn, cái tạp dề đen thui của lão bản nương đã không còn có thể nhận ra màu sắc ban đầu, móng tay lại vừa dài vừa đen. (Tử Sa: eo ơi… ai dám ăn ở đây cơ chứ… >’’

Quảng cáo
Trước /41 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Satan Tổng Tài, Đừng Yêu Tôi!

Copyright © 2022 - MTruyện.net