Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] No Game No Life
  3. Chương 1 : Tay mơ/Beginner (part 10-11)
Trước /81 Sau

[Dịch] No Game No Life

Chương 1 : Tay mơ/Beginner (part 10-11)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Part 10

“Heh, heh heh... Thôi rồi... Sao cũng được, anh muốn làm thế nào thì cứ làm.”

Steph nằm bẹp dưới sàn gỗ, hoàn toàn bỏ cuộc.

Cho dù không có sức ràng buộc theo khế ước thì bản thân cô cũng đã không còn quyền từ chối nữa.

Nhận thức được điểm ấy, Steph chỉ còn biết bật cười ngơ ngẩn, hai mắt trống rỗng, nói.

“.... Không còn yêu cầu gì nữa à? Ha ha, chẳng còn gì quan trọng nữa rồi.”

......

Đến bước này không thể không nói, cách suy nghĩ của Steph có rất nhiều sơ sót.

Bởi vì cô không nghĩ tới chuyện trong tình huống sau khi bị yêu cầu [phải lòng tôi], sẽ có một yêu cầu tất nhiên đi tiếp theo đó.

“A.... Chuyện này, đúng rồi....”

Sora liếc nhìn Shiro.

Cái nhìn đó có ý nghĩa gì, Steph cũng không hiểu được.

Shiro khe khẽ gật đầu.

“.... Có thể, phải đợi đến khi, Shiro mười tám tuổi... Anh... đáng thương.”

“Có thể không dùng cái từ ‘đáng thương’ đó được không? Với lại anh trai sao có thể ra tay với em gái được?”

“...Cho nên.”

Shiro chìa ngón cái kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, sắc mặt vô cảm.

“...Anh, chúc mừng, tốt nghiệp trai tân.”

“.... Sao?”

.... Đúng thế.

Là phát dục quá tốt, hay chỉ đơn thuần là thiếu sức tưởng tượng đây?

Sẽ bị yêu cầu thân thể, tiến trình đó là chuyện đương nhiên thôi.

Trong ánh mắt đã hoàn toàn bỏ cuộc của Steph một lần nữa bùng lên vẻ nghiêm trọng.

“Sao, sao sao, sao lại như vậy? Chưa, chưa, chưa từng nghe thấy bao giờ mà! Chuyện, chuyện, chuyện đó cần phải có không khí, cần phải có hoàn cảnh tự nhiên.... Ơ? Eh?”

Thế nhưng, ánh sáng đã trở về trong mắt cô.... lại không phải vì cảm thấy sợ hãi vì trinh tiết của mình đang gặp nguy.

.... Mà là vì mong chờ. Ý thức được điểm này, Steph một lần nữa quay lại với công việc đục lỗ trên tường bằng đầu.

Sora có vẻ hoàn toàn không chú ý tới những suy nghĩ tinh tế trong lòng Steph đang bận đục lỗ tường, vô cùng kiên quyết nói.

“Không được. Trước khi Shiro đủ mười tám tuổi, tất cả các cảnh R-18 (1) đều bị cấm tiệt.”

“....Hơ?”

Steph khẽ ơ lên nhưng quả nhiên là bị mặc kệ.

“.... Shiro, không ngại.”

“Nhưng mà anh ngại! Tuyệt đối không thể để trẻ con xem cảnh porn!”

“.... Anh, không giỏi, dòng rape... Nên mới yêu cầu.... [Phải lòng tôi]... Shiro nghĩ vậy.”

“Không phải thế, mà, tại sao cả điểm yếu của anh, em cũng nắm được hết vậy?”

“... Hộp game.... Đều vứt bừa, trong phòng.... Cái gì, cũng biết hết...”

Steph hoàn toàn không hiểu hai anh em nhà này đang nói cái gì.

Nhưng mà, có một thực tế là bản thân người trong cuộc như mình lại bị bỏ mặc.

.... Cùng với lập luận “Điều kiện tiên quyết là phải có em gái ở cùng”, không rõ lý do tại sao, hai điểm ấy thì có thể nhận ra được.

“.... Cái đó, không phải để em gái anh ra khỏi phòng là được sao?”

“Hử? Mặc dù tôi rất vui khi thấy cậu cũng mong đợi chuyện này, nhưng mà có lý do không thể làm vậy được.”

“....Không phải! Không phải mà, anh bị điên à? Thần kinh à!?”

Bỏ mặc Steph mặt mũi đỏ lựng sang một bên.

Giống như những học giả đang tìm cách giải quyết cho một vấn đề hóc búa.

Hai người ngồi khoanh tay, trầm tư hồi lâu rồi tựa như cuối cùng cũng linh quang chớp động.

“.... Vậy thì.”

Shiro đưa ra một phương pháp xử lý tàn nhẫn.

“....Nếu hoạt động.... đến mức vừa đủ.”

“A ha! Chính là như thế! Không hổ là em gái anh, đúng là thiếu nữ thiên tài!”

“... Eh?”

Nghe Sora khen ngợi như vậy, em gái có vẻ vô cùng hài lòng.

Và…. Mặc dù hoàn toàn không hiểu được.

Nhưng thấy có vẻ bọn họ đã tìm ra “phương pháp để đạt được mục tiêu” trong điều kiện em gái vẫn có mặt, Steph càng cảm thấy phải cảnh giác.

“….Nhưng mà, phải làm đến độ nào thì ổn đây?”

“… Anh, vẫn tự hào, phương diện đó…”

“Mặc dù đã tiếp xúc với cái [phương diện đó] trong cả manga lẫn game nhưng khi bản thân thức sự tham gia thì lại khác nhé, chỉ duy nhất điểm này là cần thuyết minh rõ ràng, my little sister.”

“… Là trai tân… cho nên, không biết… phải làm thế, nào?”

Phiên dịch chuẩn xác nhưng cũng đầy đau buồn điểm yếu của Sora, Shiro giơ smartphone lên.

“... Shiro, vừa chụp ảnh... vừa chỉ đạo.”

“Ừm. Chỉ đạo thì được rồi, nhưng sao phải dùng đến máy ảnh hả em gái?”

“... Anh, không cần ‘món phụ’ (2)... sao?”

“Ồ~. Mặc dù có chút lo lắng khi thấy em gái lo liệu quá chu đáo nhưng mà anh vẫn rất cảm kích tiếp nhận sự quan tâm của em.”

Mang theo tâm trạng phức tạp, Sora quay sang phía Steph.

Bên kia, hoàn toàn không biết smartphone Shiro vừa lấy ra là cái gì, Steph chỉ ngồi ngây ra đó.

Bắt đầu mở máy, Shiro ra chỉ đạo đầu tiên.

“.... Cảnh, một... Bất ngờ, vấp ngã... Bắt đầu~?”

“Ô~ Phát triển (kịch bản) theo kiểu đó à. Eh.... Trong hình huống này làm sao vấp ngã đây....”

Sora nhìn quanh quất tìm thứ gì đó có thể làm mình vấp ngã.

“...Ưm.”

Shiro chầm chậm giơ chân, đạp nhẹ một phát vào lưng Sora.

“Oa.... Hóa ra là vậy.... Ôi~ sắp ngã~ mất thôi~ (giọng giả ợt)”

“....Heh?”

Bằng diễn xuất dở tệ, Sora vừa xông vừa đẩy, ngã nhào lên người Steph.

Hai tay đẩy ngã Steph xuống đất....

.... Theo đúng kịch bản đã định sẵn, đặt lên ngực cô.

Nếu dùng từ nào đó để Steph có thể hiệu được tình trạng hiện tại, hiểu được cái kiểu “phát triển chán ốm” này thì.... có lẽ là [Bạo lực].

“... Cảnh, hai.... Do quán tính không kìm lại được, bóp ngực.”

“Cái này... Có ý đồ trước rồi nên nói quán tính không kìm lại được có hơi...”

“... Vậy thì, dừng lại....”

“Tiếp tục đi đạo diễn. Tôi sẽ cố gắng hết sức... Heiya!”

Bóp bóp bóp. Nắn nắn nắn.

Bóp bóp bóp. Nắn nắn nắn.

Lắc lắc lắc. Rung rung rung.

Lắc lắc lắc. Rung rung rung.

“Oa~.....”

Đúng như dự đoán, cảm nhận cảm giác đầy đặn đàn hồi đó, Sora không thể nói được gì ngoài thốt lên một tiếng cảm thán.

Bên kia, Steph trợn tròn mắt, nhưng lại không có phản ứng gì nữa.

Bời vì không theo kịp tiến triển của sự tình...

Điểm này tất nhiên cùng là một trong số các nguyên nhân.

Nhưng còn trên đó nữa.... Cảm nhận hai bàn tay chạm vào thân thể mình, không biết tại sao Steph có cảm giác suy nghĩ phảng phất như tan chảy ra.

“....Ư.... A~”

May mà kịp đưa tay bịt miệng nên tiếng rên thoát ra không bị hai người kia nghe thấy.

“..... Ô, ô ô... Hóa, hóa ra 3D cũng không phải hoàn toàn là đồ bỏ.... Eh~ Cái này, đạo diễn. Mức độ này vẫn tính là [All ages](3) phải không?”

“... Ưm... Nhưng mà, anh.... Bóp hơi nhiều...”

Shiro hơi cau mày, nhìn lại bộ ngực phẳng lỳ như sân bay của mình, nói.

“A.... Đúng thế. Sờ ngực dù sao cũng chỉ là sự cố ngoài ý muốn, kể cả chỉ biểu hiện bằng ba khung ảnh thôi cũng đã có cảm giác buồn nôn rồi.... Được rồi, ơ, tiếp theo phải làm thế nào đây? Đạo diễn.”

“... Cảnh, ba... Bắt đầu từ đây, lộ ngực.

“Hả, cái này cũng tính là bình thường sao?”

Nghe Sora buột miệng thắc mắc, nghiêm trang đáp.

“... Nếu theo chuẩn J*MP (4), nude, 100%... không sao.”

“Không không, nude thì tệ quá! Trong thực tế có thấy đầu ngực bao giờ đâu?”

“... Cái đó... Đến bản phát hành, sẽ thực hiện, chỉnh sửa...”

“Đạo diễn, đây đang là cảnh live. Sự kiện đang diễn ra tại hiện trường. Không thể tô trắng hay làm mờ gì được đâu.”

“... Vậy thì... đồ lót?”

“.... Ừm, nếu ở mức đó... Nhưng mà trong tình huống này khó cởi quần áo lắm.”

Nhìn Sora đã thật sự cảm nhận được sự khác biệt giữa hiện thực và fiction, Shiro nói.

“... Anh, không phải phần trên.... Nếu là, phần dưới.

“A, nâng váy lên là sẽ thành panchira (5) phải không! Mức độ này đúng là hoàn toàn có thể gọi là lành mạnh, đạo diễn.

Khoảng khắc Sora đưa tay xuống chuẩn bị nâng váy Steph lên.

Trí óc giống như đã tan chảy của Steph chợt như có ngọn lửa bùng lên.

.... Nâng.... Váy?

Đồ lót.... Có nghĩa là sẽ nhìn thấy quần lót mình sao?

... Không được, làm vậy khó xử lắm.

Bên trên thì còn được.

Không, bên trên cũng không được chứ.

Không phải chút lý trí miễn cưỡng còn sót lại của Steph, mà là bản năng của cô phát ra tiếng cảnh báo.

Bên dưới là không được.

Thật sự không được, dù thế nào đi nữa cũng không được. Ít nhất hiện tại là không được.

Chuyện này, phải nói thế nào mới chính xác đây?

.... Mặc dù tình cảm này là bị cưỡng chế truyền vào.

Bị người mình thích đẩy ngã, thậm chí ngực cũng đã bị bóp rồi.

Chuyện không thể tránh được đã xảy ra.... Có thể nói là vì [sự thay đổi của tình trạng sinh hoạt].

“.... A.... Kyaaaaaaaa!?”

Bản năng đó khiến bộ não đã tan chảy của Steph vụt chuyển động.

Steph vội vàng gạt tay Sora đang để trên người mình, đồng thời đẩy cậu bật ngửa ra sau.

“Á....!”

Đang khuỵu gối xuống để nâng váy lên, Sora bị cô gái đẩy mạnh làm mất thăng bằng.

Dù chung quy cũng tránh được ngã ngửa, miễn cưỡng duy trì tư thế để chuẩn bị đứng dậy, nhưng tai nạn vẫn không chấm dứt.

Để tránh lúc ngã xuống bị kéo dài khoảng cách, Sora lùi ngược ra sau mấy bước.

.... Cũng tức là cậu đã lùi đến trước cửa. Sau đó, bị Steph đẩy mạnh, cậu đập người vào cửa, rồi.....

“Bình” một tiếng.

“Ay da!”

Cụng gáy vào cửa, Sora kêu lên đau đớn.

.... Nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.

.... Ôi, nhà trọ rẻ tiền đây.

Bị đập mạnh vào, cánh cửa thiết kế đơn giản lập tức bong chốt, Sora ngã ngửa ra ngoài cầu thang.

“....Anh.”

“Eh~ Eh, chờ đã...”

Giống như muốn cắt đứt tiếng nói của hai cô gái đang lo lắng cho Sora.

Két...... Âm thanh của bản lề bằng thép rẻ tiền lại vang lên.

.... Sầm một tiếng.

Theo phản lực từ lúc mở ra, cánh cửa từ từ quật ngược.... đóng sập lại.

Part 11

..........

Trong phút chốc, Steph hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra nữa, chỉ ngây ngốc ngồi tại chỗ.

Nhưng đối mặt với sự thật là Sora bị cú đẩy của mình làm ngã văng ra ngoài hành lang.

“.... A! So, Sora?”

Lần đầu tiên Steph gọi tên [anh chàng] đó, đồng thời vội vàng đứng dậy.

.... Trái tim thoáng cái như bị bóp nghẹt lại, cùng với đó là cảm giác bất an mãnh liệt.

Nghĩ rằng vì hành động của mình mà rất có thể cậu ta sẽ bị thương, cô chỉ cảm thấy một sự lo lắng rất đơn thuần.

Cảm giác bất an [không biết chừng sẽ vì thế mà bị ghét bỏ]..... Mặc dù cô kiên quyết không chịu chấp nhận nó.

Tự nhủ với mình như thế, Steph vội vội vàng vàng mở cửa, chạy ra ngoài hành lang.

Bên ngoài cửa, trong góc hành lang, Sora đang ôm đầu, người run lẩy bẩy.

“Sao lại....!”

Steph nhớ rõ cô không hề dùng lực đủ mạnh để đẩy Sora ngã ra tới tận chỗ này.

Nhưng thực tế là Sora đang thật sự ở trong góc hành lang.

“So, Sora!? Không, không sao chứ?!”

Bởi vì Sora đang “ôm đầu.”

Không phải là vì đầu đập mạnh vào cửa đấy chứ..... Sắc mặt Steph vụt tái nhợt, thế nhưng...

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, rất xin lỗi, thật sự xin lỗi, xin hãy tha lỗi cho tôi.”

.... Bộ dạng có vẻ không phải vì đầu bị va đập.

Sora đang co quắp dưới đất, liên tục xin lỗi.

“....Hả?”

“Xin lỗi, xin lỗi, vì tôi nghĩ là lỡ mất cơ hội này thì có lẽ cả đời sẽ không còn cơ hội nào chạm được vào ngực con gái nữa, tôi là đàn ông, cũng muốn có bạn gái nên mới để tạp niệm lẫn vào, không, tôi hiểu rồi nên làm ơn đừng nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ như thế, tôi là loại hèn hạ, tôi là kẻ bệnh hoạn, tôi biết rồi mà, xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

..... Đây rõ ràng là Sora, người cả khi giở trò lừa gạt lẫn quấy rối vẫn đều ngạo mạn đứng thẳng.

Bây giờ cậu lại run bần bật như một chú cừu non mới sinh, không ngừng xin lỗi.

“... Chuyện, chuyện gì ở đây vậy?”

Steph hoàn toàn không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Vì thế cô quay lại trong phòng, muốn tìm một lời giải thích từ em gái.... Shiro.

“..... Anh... Anh..... đâu rồi.... Đừng, bỏ Shiro, lại.... một mình....”

.... Bên này, Shiro đang ở trên giường, trạng thái cũng chẳng khác gì anh trai.

Cô bé ôm đầu gối, ngồi co tròn trên giường, không ngừng run rẩy, trên gương mặt trắng ngần vẫn không chút biểu tình, từng giọt nước mắt rơi xuống lã chã.

“.... Thế, thế này là sao đây, hai anh em này.”

Steph đã quên luôn cả chuyện mình vừa bị bóp ngực, chỉ biết ngơ ngác đứng đó.

......

Đây chính là 『  』.... Cũng tức là Sora và Shiro.

Game thủ “Hai người là một.”

Đó không chỉ là vì điểm mạnh và điểm yếu trong mỗi loại hình trò chơi.

Nếu hai người cách xa nhau một cự ly nhất định.... Cũng có nghĩa là,

Khi ở một mình, một bệnh nhân mắc chứng sợ con người, ngay cả những giao tiếp thông thường nhất cũng không thể thực hiện được....

Khi ở một mình, một kẻ không thể thích ứng được với xã hội, không còn cách nào cứu vãn nổi.

“..... Anh.... Anh, đâu rồi...”

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.”

Bây giờ chắc các bạn đã hiểu rồi phải không?

Một người là NEET.

Một người là hikikomori.

Nơi hai anh em cách nhau bảy tuổi có thể ở cùng với nhau, [chỉ có ở nhà] mà thôi.....

Đây chính là.... Câu trả lời cho tất cả mọi chuyện.

Chú thích:

(1), (3) chuẩn xếp hạng phim, chỉ dành cho người trên 18 tuổi và dành cho mọi lứa tuổi

(2) Tiếng Anh gọi là "Fap material", lol

(4) tiêu chuẩn dòng tạp chí JUMP chuyên phát manga nổi tiếng của Nhật, trong đó có các ấn phẩn nổi tiếng nhất là Weekly Shounen Jump, Jump Square (gồm các truyện dòng Shounen, phát hành hàng tuần và hàng tháng), Weekly Young Jump, Monthly Young Jump (tương tự nhưng dành cho dòng Seinen)

http://en.wikipedia.org/wiki/Jump_%28magazine_line%29

(5) Cảnh lộ quần lót, lol

http://en.wikipedia.org/wiki/Panchira

Quảng cáo
Trước /81 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Copyright © 2022 - MTruyện.net