Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần
  3. Chương 29 : Chướng độc nan giải
Trước /231 Sau

[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần

Chương 29 : Chướng độc nan giải

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Yên Nhiên giọng nói yếu ớt vô lực:

- Vừa rồi trên đỉnh núi sấm sét nối tiếp nhau, ở phía trước bọn muội không xa bị nổ, từng đám bụi đất cuồn cuộn nổi lên đầy trời, cả khu rừng đều bị một màn vụ khí mờ mịt bao phủ, sau khi tan đi bọn muội cứ thế mất đi khí lực, cả người trở nên mềm nhũn, không biết sao lại thế này a?

Mộc Phong thầm nghĩ: “Không biết màn vụ khí vừa rồi có gì kỳ quái?”

Mộc Phong lòng nóng như lửa đốt, ôm lấy hai nàng, người phóng vút lên trên khu rừng rậm phân biệt phương hướng Nhật Nguyệt Hồ, ba người trông giống như một vệt lưu tinh bay đi.

Về tới căn nhà gỗ, Mộc Phong hết sức cẩn thận đặt hai nữ nhân nằm xuống giường.

Yên Nhiên và Hàn Yên đưa ánh mắt trông rất đáng thương nhìn hắn. Mộc Phong vừa vội vàng vừa đau xót, hai tay chia ra bắt mạch cho hai nàng.

Thấy mạch đập cực kỳ yếu nhược, từ cánh tay truyền đến hơi lạnh, nhất thời không tra xét được nguyên nhân gây ra bệnh.

Tiểu Tinh Linh không biết từ lúc nào đã bay ra khỏi cơ thể Mộc Phong, vẫy vẫy đôi cánh bình tĩnh nhìn Mộc Phong.

- Chủ nhân sao người không hỏi ta xem?

Mộc Phong vội vàng hỏi:

- Chẳng lẽ Tiểu Tinh Linh ngươi biết nguyên nhân các nàng bị suy yếu như thế này ư?

- Đương nhiên là ta biết, nhị vị tỷ tỷ đã bị nhiễm phải chướng khí tích tụ nghìn năm ở trong rừng.

- Vậy có giải pháp để cứu chữa không?

Tiểu Tinh Linh mỉm cười nói với Mộc Phong:

- Giải pháp ư? Nói dễ thì cũng rất dễ, còn nói khó thì khó vô cùng.

Mộc Phong vừa nghe có phương pháp để hóa giải, nhanh chóng hỏi:

- Tiểu Tinh Linh chớ thách đố ta nữa, rốt cuộc làm thế nào để có thể giải chướng khí ngàn năm cho bọn họ?

- Ở Phàm Gian Giới cách giải độc tốt nhất là phải dùng phương pháp tự nhiên đó là nhiệt độ cơ thể con người.

Tiểu Tinh Linh vẫn từ tốn như trước mỉm cười nói tiếp:

- Chủ nhân chỉ cần tìm một vài nam nhân ôm bọn họ ngủ vài ngày tự nhiên bệnh sẽ khỏi.

Yên Nhiên và Hàn Yên nằm bên cạnh nghe bọn họ nói vậy khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Hàn Yên vội vàng kêu lên:

- Ta dù có bị chướng khí này độc chết cũng không cho phép bọn nam nhân xấu xí động vào người ta.

Yên Nhiên cũng lộ ra ánh mắt kiên quyết hệt như vậy.

Mộc Phong khó xử nói:

- Vì sao lại phải là nhiệt độ cơ thể nam nhân? Chả nhẽ nữ nhân không được sao?

Tiểu Tinh Linh nói rất kiên định:

- Không được! Nhị vị tỷ tỷ thân thể vốn âm hàn, nếu chỉ là chướng khí bình thường thì dùng nhiệt độ của cơ thể nữ nhân cũng không ngại gì, nhưng hôm nay thì không thể không dùng đến thân nhiệt chí dương của cơ thể nam nhân.

Mộc Phong bối rối nói:

- Có biện pháp khác hay không?

Tiểu Tinh Linh không thèm để ý đến câu hỏi, tựa như chuyện này đối với nàng không quan hệ:

- Ta chỉ biết có mỗi phương pháp đó.

Tiểu Tinh Linh nghiêm túc nói:

- Chủ nhân, người hãy mau quyết định, huyết dịch trong cơ thể nhị vị tỷ tỷ đang nhanh chóng hóa lạnh rồi!

Mộc Phong xấu hổ hỏi:

- Thân nhiệt của ta liệu có được không?

Tiểu Tinh Linh nháy mắt nói:

- A, ta quên mất người cũng là một đại nam nhân, đương nhiên là có thể được rồi.

Linh Lung Thần Anh trong cơ thể Mộc Phong la lên với giọng điệu quái đản.

- Ha ha, hắc hắc, vậy là chủ nhân muốn tự mình chữa thương cho nhị vị tiên nữ tỷ tỷ a!

Yên Nhiên và Hàn Yên trong phút chốc sắc mặt đỏ hồng lên như hoa đào nở tháng ba, khi mà hoa mai đã tàn sau mùa đông lạnh giá, vô lực nhắm đôi mắt lại.

Mộc Phong thì hận không thể bắt Linh Lung Thần Anh trong cơ thể dừng lại.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền lại tiếng gõ cửa.

Mộc Phong cao giọng quát to:

- Chuyện gì vậy?

- Đại nhân, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo với người, mới đây có một bọn cướp biển xâm phạm trên đảo.

- Được, đợi chút ta sẽ lập tức ra ngay.

Mộc Phong nói xong quay đầu đắp chăn cho Yên Nhiên và Hàn Yên đang nằm trên giường, sau đó chuyển thân ra khỏi phòng.

Tiểu Tinh Linh vẫy vẫy đôi cánh bay đến trước mắt Yên Nhiên và Hàn Yên mỉm cười nói:

- Nhị vị tiên nữ tỷ tỷ, các người đừng có vội, hãy cố đợi một lát nữa Phong ca ca của hai người sẽ trở về ôm hai người ngủ vài ngày là sẽ tốt thôi mà. Hì hì!

Yên Nhiên và Hàn Yên nhất thời trở nên xấu hổ, Hàn Yên giận dữ nói:

- Tiểu Tinh Linh, ngươi chắc chắn là có biện pháp khác tốt hơn, nhưng ngươi cố ý làm khó bọn ta có phải không?

Tiểu Tinh Linh nghiêm túc nói:

- Từ xưa tới nay để giải chướng khí cực độc này đều phải dùng đến nhiệt độ cơ thể con người, chẳng nhẽ nhị vị tỷ tỷ không thích chủ nhân ôm hai người sao?

Hai nàng há mồm không biết nói gì cho phải. Trong đầu mỗi người đều chất chứa tâm sự.

Một khắc sau đã thấy Mộc Phong đẩy cửa tiến vào, sau đó đưa tay khóa cửa phòng lại.

Tiểu Tinh Linh thân hình nhỏ nhắn tiến vào trong cơ thể Mộc Phong sau khi buông nhẹ câu nói

- Ta vào kiếm Tiểu Linh Lung chơi đùa, các người làm chuyện chính đi nha. Mộc Phong vặn vặn hai tay từ từ tiến đến gần hai nàng.

Mộc Phong trước tiên cởi ngoại y của Hàn Yên ra trước, Hàn Yên vô lực chăm chú nhìn một lát rồi nhắm chặt hai mắt lại.

Đây là lần thứ hai Mộc Phong cởi ngoại y cho Hàn Yên. Lần thứ nhất là trong lúc Hàn Yên bất tỉnh nhân sự. Lần này trong khi Mộc Phong cởi y phục cho Hàn Yên, nàng từ từ nhấc tay phối hợp cùng Mộc Phong. Tay của Hàn Yên tựa như cánh sen, long lanh óng ánh, vừa trắng vừa mịn. Mộc Phong giúp Hàn Yên thoát y không cẩn thận bàn tay chạm phải phần da thịt lộ ra của nàng, Hàn Yên hơi run rẩy, phía trước ngực là phần nội y trắng mịn, ẩn dưới đó là đôi hạt anh đào đỏ hồng lúc ẩn lúc hiện, cứ thế phập phồng kịch liệt. Trái tim của Mộc Phong cũng đập nhanh khiến cho Hàn Yên cảm nhận được hắn và nàng đều khẩn trương như nhau.

Tiểu Tinh Linh tỏ ra không vui nói:

- Chủ nhân, người mới chỉ cởi y phục cho Hàn Yên tỷ tỷ mà đã khiến cho chỗ của ta và Tiểu Linh Lung bị rung lên như động đất, còn không mau bình tĩnh lại.

Linh Lung Thần Anh hi hi cười nói:

- Không sao, ta sẽ nhân cơ hội này cải tạo nơi đây thành một chỗ đu dây thật tốt.

Mộc Phong trong tâm chấn động:

- Hai đứa nhóc kia đang nhìn mình mà cười nhạo!

Mộc Phong vội vàng tụng niệm phần Đại Thừa trong “Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh”: “Sắc tức thị không, không tức thị sắc.” Mới tạm thời bình ổn lại trái tim đang dao động.

Mộc Phong đưa tay kéo chăn đắp cho Hàn Yên, sau đó quay sang cởi ngoại y của Yên Nhiên đang nằm bên cạnh.

Yên Nhiên khuôn mặt đỏ bừng, trong đôi mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng nhìn Mộc Phong, hai tay đặt trên ngực giữ chặt ngoại y.

Mộc Phong âu yếm nhìn Yên Nhiên, hai tay nhẹ nhàng kéo đôi bàn tay mềm mại ấm áp như ôn ngọc của nàng, nâng lên trước người, hơi cúi đầu hôn nhẹ lên cánh tay nàng. Yên Nhiên tim đập loạn xạ, toàn thân càng thêm vô lực, từ từ khép đôi mắt xinh đẹp lại.

Mộc Phong tay ở trước ngực Yên Nhiên, nhẹ nhàng tháo y sam trên người nàng, y sam liền nhẹ trượt sang một bên.

Dưới phần nội y màu hồng phấn trên người Yên Nhiên từ từ tiết ra từng giọt mồ hôi. Ngoài cửa sổ từng tia sáng chiếu vào lạc trên làn da mềm mịn như mỡ của nàng.

Thân thể Yên Nhiên có chút khẩn trương nên căng cứng ra, Mộc Phong chỉ còn cách ôm chặt nàng trong lòng, thong thả cởi ngoại y của nàng. Sau đó lại cẩn thận đặt nàng xuống giường.

Mộc Phong qua quýt trút bỏ áo ngoài của bản thân, và tháo giầy, tới bên cạnh Yên Nhiên lần nữa ôm nàng vào lòng.

Thân thể mềm mại của Yên Nhiên nằm co lại trong lòng Mộc Phong nhu động không yên.

Mộc Phong cảm nhận rất rõ ràng sự mềm mại của Yên Nhiên.

Hàn Yên đôi mắt mở to, trái tim nhảy nhót không ngừng khi nhìn thấy hai người ôm nhau nằm bên cạnh.

Mộc Phong vốn là Cửu Dương Chi Thể, thân thể vì khẩn trương nên phát ra một lượng lớn nhiệt khí.

Chỉ hơn một canh giờ, cơ thể Yên Nhiên đã trở nên ấm áp.

Yên Nhiên hé đôi môi khẽ nói:

- Ta đã ấm hơn rồi, công tử quay sang sưởi ấm cho Hàn Yên muội muội đi!

Mộc Phong đáp ứng một tiếng rồi quay sang phía Hàn Yên, lấy tay ôm nàng vào trong lồng ngực.

Hàn Yên ngủ cùng một chỗ với Mộc Phong đã sớm thành thói quen, nhưng mà trước kia vẫn còn giữ lễ pháp, hôm nay mới là lần đầu tiên được ôm như vậy.

Hàn Yên mở to đôi mắt mơ màng nhìn Mộc Phong. Hắn chỉ biết đáp lại bằng nụ cười ngây ngốc.

Hàn Yên bất ngờ dùng ý niệm thẹn thùng nói với Mộc Phong:

- Cơ thể Phong ca ca thật ấm.

Mộc Phong cũng dùng ý niệm thì thầm:

- Đó là tại thân thể nha đầu nàng quá lạnh.

Đôi môi của hai người vốn chỉ cách nhau không đầy hai tấc, Mộc Phong không nhịn được liền nhẹ nhàng hôn vào đôi môi của nàng.

Cơ thể Hàn Yên thoáng run rẩy, ý niệm phát ra:

- Phôi đản![1]

Mộc Phong cũng dùng ý niệm trả lời:

- Nha đầu nàng thì hảo đản chắc?

Linh Lung Thần Anh bất ngờ hỏi một câu:

- Tiểu tiên nữ tỷ tỷ, phôi đản là cái gì thế?

Mộc Phong và Hàn Yên thần sắc cùng lộ ra vẻ lúng túng.

- Có thể là do khi ấp trứng không tạo ra được sinh mệnh nên gọi là phôi đản chăng?

Tiểu Tinh Linh nói tiếp một câu:

- Tiểu Linh Lung tại sao ngươi lại có hứng thú với chuyện này vậy?

Ba người nghe hai oa oa nói chuyện như thế cùng “Phì” một cái phát ra tiếng cười.

Linh Lung Thần Anh trong người Mộc Phong lắc lắc đầu vội vàng nói một câu:

- Là do vừa rồi ta nghe rõ Hàn Yên tỷ tỷ gọi chủ nhân là phôi đản mà.

Yên Nhiên không thể nhịn được che miệng cười khúc khích.

Hàn Yên tức giận nói:

- Tiểu Linh Lung, ngươi mà còn nói vớ vẩn nữa là ta đánh ngươi đó.

Linh Lung Thần Anh cười hắc hắc một tiếng:

- Rõ ràng chính mình vừa nói xong lại không thừa nhận, là người lớn mà không biết xấu hổ.

Hàn Yên vội la lên:

- Ta vừa rồi kêu phôi đản là chỉ Tiểu Linh Lung ngươi mà.

Linh Lung Thần Anh trong người Mộc Phong không ngừng kiêu ngạo cất tiếng nói:

- Ta đỉnh đỉnh đại danh là Tiểu Linh Lung sao có thể là phôi đản được? Hừ.

Yên Nhiên nằm bên mỉm cười không thôi.

Mộc Phong bất ngờ xoay người ôm Yên Nhiên vào lòng, sau đó hôn vào môi nàng “Chụt” một cái.

Yên Nhiên yêu kiều kêu lên một tiếng:

- Phôi đản!

Linh Lung Thần Anh la lớn:

- Yên Nhiên tỷ tỷ vừa mắng ai vậy?

Yên Nhiên đáp lại:

- Chính là ngươi đó Tiểu Linh Lung.

Hàn Yên nhịn không được “ha ha” cười to.

Linh Lung Thần Anh tức giận nói:

- Chẳng lẽ ta chính là phôi đản thật sao?

Ba người nghe thấy cùng cười to một trận.

Tiểu Tinh Linh quát lớn một câu:

- Ba người lớn các ngươi không được dạy những điều xấu cho tiểu hài tử này!

Ba người nhất thời ngây ra, ngay sau đó một trận cười lớn phát ra.

Linh Lung Thần Anh nghiêng cái đầu nhỏ, cảm thấy càng không hiểu khi thấy Tiểu Tinh Linh đang lắc lắc đầu trong một dáng điệu nghiêm trang.

[1] Phôi đản: dịch theo nghĩa đen là quả trứng ấp bị hỏng, nghĩa bóng là đồ bại hoại.

Quảng cáo
Trước /231 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tây Sơn Hoàng Triều

Copyright © 2022 - MTruyện.net