Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Pokémon Master (Tinh Linh Chưởng Môn Nhân
  3. Chương 113 : Thi đấu lôi đài!
Trước /115 Sau

[Dịch] Pokémon Master (Tinh Linh Chưởng Môn Nhân

Chương 113 : Thi đấu lôi đài!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Nơi này chính là Ngô Châu Nhất Trung nhỉ, cuối cũng cũng đến nơi rồi."

Mặc dù ngủ một đường, nhưng Phương Duyên vẫn có chút mệt mỏi.

Tối hôm qua một mình nghiên cứu bí tịch chiêu thức, ngủ quá muộn. . .

Phương Duyên thăm dò nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy trong trường Ngô Châu Nhất Trung đã dựng lên bảng hiệu, mấy thầy cô và học sinh đứng ở đó, giống như đang hoan nghênh Bình Thành Nhất Trung đến.

"Đã tới rồi, đều lấy ra chút tinh thần đi!"

Còn không đợi Phương Duyên quan sát tỉ mỉ, thì xe đã dừng lại, Dương Hàn ngồi hàng đầu bỗng nhiên mở to mắt, đứng dậy hướng về sau hô.

Trên xe tổng cộng có 14 người.

Trong 25 thành viên đội tuyển trường, trưởng chọn ra 10 người tham gia lần giao lưu này.

Phương Duyên, Lâm Tĩnh, Lưu Nhạc đều ở trong đó.

Các thầy cô dẫn đội thì ngoại trừ Dương Hàn ra, thì còn có thầy chủ nhiệm Ngô Bình Thu và cô Bạch Ngưng cũng đi theo.

. . .

"Hoan nghênh hoan nghênh."

Dương Hàn là người đầu tiên xuống xe, ngay sau đó một vị Huấn Luyện Gia tuổi tác tương đương hắn tiến tới chào đón, mang theo ý cười bắt tay Dương Hàn.

"Không cần khách khí." Dương Hàn nói.

"Người tới là khách, hẳn là nên khách khí một chút." Ý cười vị Huấn Luyện Gia này không giảm, sau đó nhìn về phía các học sinh đang xuống xe, nói: "Những đứa nhỏ này hẳn là các tân Huấn Luyện Gia xuất sắc nhất Bình Thành lần này nhỉ? Không tệ không tệ, tinh thần đều rất sung mãn."

Triệu Viêm - Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp, cố vấn sư phạm của trường Ngô Châu Nhất Trung, là lão bằng hữu kiêm đối thủ của Dương Hàn lúc trẻ, am hiểu sử dụng Pokémon hệ Water, mà Dương Hàn, thì am hiểu sử dụng Pokémon hệ Fire. Cũng giống như thuộc tính, tính khí hai người cũng rất đối lập.

Sau khi bọn Phương Duyên xuống xe, thì đã đến giữa trưa, Ngô Châu Nhất Trung bên này lập tức sắp xếp cho bọn họ đi ăn trưa.

Mặc dù mục đích cuối cùng của lần giao lưu này là tỉ thí, nhưng Ngô Châu Nhất Trung cũng không thể để khách nhân đói bụng, cái này mà truyền ra sẽ mất hình tượng.

"Lịch trình buổi chiều rất đơn giản, có thể lựa chọn tham quan hoặc là nghe giảng."

"Còn có quá trình này?"

Trong phòng ăn, Lâm Tĩnh từ chỗ cô Bạch Ngưng thăm dò được sắp xếp buổi chiều, nói cho Phương Duyên.

"Ừm, cũng không thể trực tiếp đối chiến nhỉ? Sau khi đối chiến. . . chắc chắn kế tiếp không có cách nào tiếp tục trao đổi rồi."

Phương Duyên gật gật đầu, nhưng lúc này lại có người thờ ơ với trận đối chiến giao lưu này.

Lưu Nhạc ăn món ngon mà trường Ngô Châu Nhất Trung đãi, cảm động nói: "Thật là thơm, cơm trường mình mà ngon được một nửa thế này, ta liền thỏa mãn."

"Lần này là tiếp đãi khách của trường, căn tin chắc chắn sẽ nấu cơm nghiêm túc. . . Chứ ngươi tưởng học sinh ở đây ngày nào cũng được ăn đồ ăn thế này à? Nếu mà vậy thật, ta muốn đi khiếu nại căn tin trường mình. . ." Phương Duyên cũng ăn một miếng, mùi vị đúng là rất dụng tâm.

Ngoài ba người bọn họ ra, 7 người khác trong đội tuyển trường cũng đang ngồi ăn.

Mãi đến khoảng một giờ chiều, cô Bạch Ngưng mới tới tìm bọn họ.

Bà cô Bạch Ngưng nói: "Kế tiếp, ai muốn dự thính một chút buổi học của các đồng học nơi đây, thì đi theo Ngô chủ nhiệm, đợi lát nữa Chân chủ nhiệm của Ngô Châu Nhất Trung sẽ dẫn mọi người đi quan sát."

"Mà ai muốn đi thăm thú các nơi trong trường, mong muốn hiểu về lịch sử và quá trình phát triển của trường Ngô Châu Nhất Trung. . . thì đi theo ta."

Ngô Châu Nhất Trung rất lớn, cơ sở thiết bị rất đầy đủ, muốn tham quan hết thì chắc là thời gian không đủ, cho nên các học sinh chỉ có thể tiến hành tham quan mang tính chọn lọc.

Phương Duyên và Lâm Tĩnh, Lưu Nhạc trao đổi một hồi, bọn họ lựa chọn cái sau. Phương thức huấn luyện của các trường hiện giờ cơ bản là giống nhau, bọn họ không có hứng thú tìm hiểu. Thời điểm này, còn không bằng dạo chơi xem cảnh sắc của trường, nhìn xem nơi này có gì khác biệt Bình Thành Nhất Trung.

"Ta trước đó đã tìm hiểu qua, Ngô Châu Nhất Trung có một ao nước lớn, tự nuôi không ít Pokémon hệ Water, chúng ta có thể đi tới đó xem một chút." Phương Duyên đề nghị.

"Pokémon trường học tự nuôi? !" Lưu Nhạc nhớ tới ao nước ở Bình Thành Nhất Trung, bên trong có cái gì nhỉ?

Hình như là cá vàng. . . Không phải Pokémon Goldeen đâu, mà là cá vàng bình thường hay gặp ấy, so ra. . . đúng là cùi bắp a.

Sau cùng, có 5 học sinh theo bà cô Bạch Ngưng đi tham quan trường học, mà 5 học sinh khác, thì chọn cùng Ngô chủ nhiệm đi nghe giảng bài.

Bọn Phương Duyên bên này, Ngô Châu Nhất Trung phái một giáo viên và hai học sinh, phụ trách giới thiệu và dẫn đường.

"Tinh Tinh, nghĩ cách lừa bọn họ gọi Pokémon ra đi." Trong hai học sinh dẫn đường, tên nam sinh lặng lẽ nói với nữ sinh.

"Sớm thấy chủng loại Pokémon của bọn họ, sẽ có chỗ tốt cho trận giao lưu đối chiến kế tiếp."

"Ok, tớ hiểu rồi." Cô bé tên là Tinh Tinh mỉm cười, ra dấu Ok.

Trước khi đi tham quan, cô bé đi tới trước mặt bọn Phương Duyên, cười nói: "Chào các bạn, mình là Liễu Tinh Tinh, là hướng dẫn viên của các bạn. Chặng đường tham quan kế tiếp, các bạn cũng có thể để Pokémon của mình cùng tiến hành tham quan, chỉ cần bảo đảm Pokémon không phá hư công trình trường học là được."

Liễu Tinh Tinh bỏ qua giáo viên Ngô Châu Nhất Trung của họ và cô Bạch dẫn đội bên này, trực tiếp nói với Phương Duyên.

Mọi người bất giác nhìn qua Bạch Ngưng, bất quá Bạch Ngưng lại không có biểu thị gì, tựa như muốn nói các ngươi tự quyết định đi.

"Thật sao? Vậy ok rồi." Phương Duyên là người đầu tiên mở miệng, lấy ra PokéBall của Eevee.

Hắn cũng không sợ lộ tin tức của mình, bời vì có ai lại coi trọng một con Eevee chứ? So với che che giấu giấu, còn không bằng để cho Eevee đi ra ngoài hít thở không khí.

"Ta thì thôi đi." "Mình cũng thôi đi. . ."

Lâm Tĩnh và Lưu Nhạc lắc đầu, Growlithe không dễ quản, vạn nhất đụng hư tường nhà người ta thì xấu hổ, Lưu Nhạc thì lại lo lắng sau khi Munchlax hoạt động xong lại xuất hiện tình huống đói bụng, cho nên mới không có thả nó ra.

Hai học sinh khác, cũng đều không có ý định thả Pokémon ra.

"Vậy được. . ." Liễu Tinh Tinh chỉ có thể chờ mong nhìn về phía Phương Duyên.

Thấy Phương Duyên thả ra Eevee, Liễu Tinh Tinh khóe miệng co giật, quả nhiên, chỉ có gà mờ mới có thể dễ dàng bại lộ tin tức như vậy.

"Eevee? Loại Pokémon này trước khi tiến hoá thì có thể có chiến lực gì chứ." Một tên dẫn đường khác cạn lời, thầm nghĩ: "Tên kia hẳn là nhà rất có tiền, tuỳ thời để Eevee tiến hóa, có thể vào đội tuyển trường Bình Thành Nhất Trung chắc chắn cũng là vì nguyên nhân này."

"Bất quá, trước khi Eevee tiến hóa, người này không đáng để coi trọng."

. . .

Lúc bọn Phương Duyên tiến hành tham quan ở Ngô Châu Nhất Trung, thì Dương Hàn và Triệu Viêm không có đi theo, mà tụ lại một chỗ riêng tư nhàn nhã uống trà.

"Tài nguyên giáo dục ở Bình Thành các ngươi quá kém, rất khó để dựa vào lứa trẻ đời này để vượt lên, không bằng ngươi đến làm thủ hạ của ta, hiệp hội Huấn Luyện Gia Ngô Châu sẽ rất hoan nghênh ngươi."

"Vậy sao. . . Nói trước bước không qua đâu, đến lúc đó bị vả mặt sẽ khó xem đấy." Dương Hàn uống một ngụm trà.

"Ha ha ha, bị vả mặt á, có thể sao, nơi này là sân nhà Ngô Châu Nhất Trung, chẳng lẽ ngươi cho rằng bọn ta sẽ thất bại sao?"

"Đừng nói nhảm, lúc nào tiến hành giao lưu đối chiến?"

Triệu Viêm nói: "Đừng nóng, trước tiên cứ để các học sinh tiếp xúc với nhau một chút đi, ta có dự cảm. . . trước lúc đối chiến bọn chúng sẽ phát sinh tranh chấp, cứ như vậy, hiệu quả đối chiến sẽ càng tốt hơn, ngươi không cảm thấy thế sao?"

"Xác thực trong mắt ta, các giáo viên đi theo đều là dư thừa. Nếu như không có giáo viên bên cạnh, đám người mới huyết khí phương cương này đoán chừng đã sớm đối chiến rồi." Dương Hàn nói: "Đến lúc ấy, chúng ta sẽ khoẻ rồi."

"Ha ha, xem ra suy nghĩ của chúng ta khó có được nhất trí một lần. Thế nhưng rốt cuộc Huấn Luyện Gia bên nào sẽ trở thành bàn đạp và đá kê chân cho đối phương, thì chưa nói trước được." Triệu Viêm ác miệng nói, làm Dương Hàn có xúc động muốn gọi ra Charizard phun một chưởng Fire Blast vào mặt đối phương.

. . .

Trên thực tế cũng là như vậy.

Có thầy cô theo bên người, những học sinh này còn có thể thành thật, nhưng thầy cô vừa rời đi, thì thế cục liền có chút mất khống chế.

Ngô chủ nhiệm sau khi dẫn Nhạc Thần Phi, Chu Tuyết Dao và 5 học sinh nghe một tiết học, rồi lại quan sát phương thức huấn luyện của Ngô Châu Nhất Trung, thì liền bắt đầu tách ra giao lưu tâm đắc giảng dạy với thầy chủ nhiệm của Ngô Châu Nhất Trung.

Mà 5 người Chu Tuyết Dao thì dưới sự dẫn đường của các học sinh Ngô Châu Nhất Trung, sớm tiến vào tham quan nhà thi đấu của Ngô Châu Nhất Trung.

Sau đó. . . mới qua được mười phút đồng hồ, học sinh hai trường đã phát sinh cãi vã.

"Có vẻ náo nhiệt nha. . ."

Một lúc sau, bọn Phương Duyên bên này cũng đi đến nhà thi đấu, phát hiện chủ nhiệm hai trường đang điều giải mâu thuẫn.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Cô Bạch Ngưng trao đổi với Ngô chủ nhiệm.

"Không có việc gì, các học sinh đang tranh cãi vặt mà thôi."

Ngô chủ nhiệm lắc đầu.

"Thế nhưng đối phương quá phận, quá phách lối, không chỉ trào phúng thực lực chúng ta không được, còn nói thẳng hắn một người có thể đánh bại ba người, bọn chúng sao không nói một chấp mười luôn đi." Nhạc Thần Phi rõ ràng vừa rồi bị trào phúng đến tức tối, hiện giờ vẫn còn cay cú.

"Không cần hơn thua miệng lưỡi, chờ lát nữa lấy được thắng lợi trong đợt giao lưu, là ngươi sẽ có thể chứng minh được chính mình, nếu như thua, thì hiện giờ ngươi có tranh đua miệng lưỡi thắng đi nữa, cũng sẽ trở thành trò cười của đối phương." Ngô chủ nhiệm phê bình Nhạc Thần Phi.

"Con biết rồi. . ."

Nhạc Thần Phi bất đắc dĩ gật đầu.

Bạch Ngưng thì nhìn về phía Ngô chủ nhiệm, nói: "Sao rồi, lúc nào có thể bắt đầu giao lưu?"

"Ta thấy các học sinh đều đã không chờ nổi nữa, có tin tức Dương tiên sinh bên kia chưa?"

Ngô chủ nhiệm nói: "Không rõ, để ta qua liên lạc một chút, các ngươi chờ ở chỗ này một lát đi."

Sau khi liên hệ, không bao lâu sau Dương Hàn và Triệu Viêm liền đến, Triệu Viêm triệu tập các học sinh, gọi đủ các thành viên đội tuyển trường Ngô Châu Nhất Trung.

Hai người vừa bắt đầu đã nói về quy tắc đối chiến giao lưu.

"Đoàn đội chiến coi như xong đi, đám học sinh đều chưa hoàn thành quá trình học, trước mắt cũng không thể hiện được toàn bộ tố chất của học sinh, mà một đối một, thì lại quá tục. Cho nên quy tắc đối chiến giao lưu, hay là chúng ta hãy dùng quy tắc lúc ấy tham gia Thập Tinh lôi đài, thế nào?"

Triệu Viêm hỏi ý Dương Hàn.

"Cúp Thập Tinh lôi đài?" Dương Hàn nhướng mày, đây là một giải đấu hắn tham gia thời đại học, cũng là dạng đoàn đội, bất quá điểm khác biệt chính là hình thức là thi đấu lôi đài.

"Thế nào, dám không?"

"Có gì mà không dám. "

Sau khi Dương Hàn và Triệu Viêm xác định phương thức đối chiến, thì liền trở lại Bình Thành Nhất Trung bên này, đem quy tắc nói cho bọn họ.

Trong đội ngũ song phương, trước tiên mỗi bên chọn ra một tuyển thủ tiến hành đối chiến, người thắng tiếp tục ở lại lôi đài đánh tiếp, người thua bị loại, mãi đến khi toàn bộ mười người của một phe bị loại hết, thì xem như trận đấu kết thúc, phân ra thắng bại.

Nhạc Thần Phi vừa nghe đến quy tắc này, thì nhất thời kinh hỉ đứng lên, nói: "Ngô chủ nhiệm. . . Con có thể là người ra sân đầu tiên không?"

"Ngươi đáng tin sao?" Lưu Nhạc hoài nghi nói.

"Làm sao không đáng tin, thực lực của ta ngươi còn không tin sao."

Trong mười người lần này, ngoại trừ Phương Duyên, Lâm Tĩnh và Lưu Nhạc ra, Nhạc Thần Phi và Chu Tuyết Dao có thực lực tính ra cũng không tệ, Ngô chủ nhiệm và Bạch Ngưng suy tính một lúc, liền gật gật đầu.

"Vậy thì ngươi lên đi, cẩn thận một chút."

"Dạ!" Nhạc Thần Phi nói.

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bí Mật Đồi Trà

Copyright © 2022 - MTruyện.net