Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú
  3. Chương 32 : Sống chung
Trước /76 Sau

[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú

Chương 32 : Sống chung

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nửa đêm, Lan Phượng Thương sốt cao vô cùng. Thập Bát Nương đưa tay lên kiểm tra thấy hắn ít nhất cũng phải sốt cao tầm bốn mươi độ, lập tức đi gọi Phong bà bà sắc thêm một thang thuốc nữa, còn nàng thì bắt đầu lấy khăn lông nhúng nước đắp lên trán giúp hắn hạ nhiệt độ, vừa dùng nước gừng lau người cho hắn.

Lan Phượng Thương tuy rằng toàn thân thấy không thoải mái, ngay cả hô hấp cũng dồn dập nhưng ở trong quân ngũ nhiều năm như vậy, tinh thần vẫn luôn tỉnh táo, đầu óc vẫn duy trì được ý thức giống như trước. Dù không nghe thấy tiếng động nào nhưng hắn rất rõ ràng lúc đó là ai đã ở bên cạnh chăm sóc cho hắn, biết là ai không nhẫn nại lừa gạt hắn, đem thuốc đắng bắt hắn uống hết.

Ngửi thấy mùi thuốc đắng hắn đã nhíu mày. Thứ thuốc kia dù có bảo thế nào hắn cũng sẽ không uống. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại bị người phụ nữ này nâng người dậy. Thời điểm tựa vào trên người nàng, ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người nàng lại khiến cho tâm tình của hắn dễ chịu hơn không ít, cho nên lúc Thập Bát Nương đút cho hắn uống thuốc. Hắn đã nhắm mắt, cau mày lại, cố chịu đựng cảm giác đắng ở trong miệng, một ngụm lại một ngụm uống hết bát thuốc.

Vội vàng bận rộn cuối cùng cũng đã xong, thân thể nóng hầm hập của người đàn ông kia cuối cùng cũng đã hạ nhiệt. Thập Bát Nương mệt muốn chết, ghé vào bên cạnh giường bất tri bất giác ngủ mất.

Thế cho nên nửa đêm, Lan Phượng Thương tỉnh lại một lần, ôm nàng lên trên giường nằm ngủ cùng với hắn. Nàng cũng không có phản ứng gì.

Được nàng chăm sóc cẩn thận nên lúc này thân thể hắn đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vì đã thoải mái hơn nhiều nên mặt mày Lan Phượng Thương có chút dịu dàng, chăm chú nhìn người phụ nữa đang nằm bên cạnh, bởi vì mỏi mệt mà khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Sau đó, hắn vung chiếc chăn đơn đắp cho cả nàng và hắn, lại gối đầu nàng lên cánh tay của hắn, hai người cùng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày kế tiếp, khi Thập Bát Nương thức giấc chợt thấy hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là kiểm tra quần áo của mình xem có hay không bị tên cầm thú nào đó nhân cơ hội hành động.

Cũng may sau khi nàng kiểm tra một hồi, phát hiện thân thể nàng tất cả đều bình thường nhưng nàng vẫn thấy có chút nghi hoặc, bản thân tại sao lại ngủ ngay bên cạnh hắn.

Tóm lại, mặc kệ thế nào, nàng phải lặng lẽ xuống giường trước, bằng không bị hắn phát hiện nàng người hắn ghét nhất lại ngủ ngay bên cạnh hắn. Lúc ấy, nàng không bị hắn tiêu diệt mới là lạ.

Lúc nàng mở mắt ra do hô hấp có sự thay đổi, khiến cho Lan Phượng Thương vốn đang ngủ say cũng đã dần tỉnh lại. Cảm giác được người phụ nữ này đang nhìn mình. Hắn còn tưởng rằng nàng sẽ bị vẻ bề ngoài anh tuấn ít có của hắn làm cho giật mình, trong lòng có chút đắc ý nho nhỏ, nào ngờ lúc hắn con đang thầm tự kỷ ở trong lòng, lại cảm giác được người phụ nữ đang nằm bên cạnh hắn đang chạy trốn khỏi giường. Khiến người đàn ông luôn cao ngạo như hắn lòng tự trọng đã bị tổn thương nghiêm trọng, trong lòng thầm mắng một tiếng, người phụ nữ này thật là không biết thưởng thức. Lúc này, nàng không phải là nên thừa dịp mình đang ngủ lén lút sờ mặt hoặc là hôn trộm mình một hay sao?

Đáng tiếc, Thập Bát Nương lại không làm theo kịch bản mà hắn đã tưởng tượng ra, vô tình cô phụ ” ý tốt ” của hắn.

Sau khi kiểm tra xác nhận mình thật sự không có việc gì, Thập Bát Nương tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nàng tại sao lại có thể trèo lên trên giường nằm cùng hắn được chứ? Nhưng Thập Bát Nương cũng không suy nghĩ nhiều. Nàng nghĩ có lẽ vì tối hôm qua nàng mệt muốn chết nên mới trèo lên giường nằm cạnh hắn, đó là chẳng qua là vô tình xảy ra chuyện sơ xuất, cho nên không cần phải lưu tâm làm gì.

Sau khi xuống giường, Thập Bát Nương vội kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Lan Phượng Thương, không thể không nói thể lực của người đàn ông này vô cùng tốt. Tối hôm qua, trán hắn nóng vô cùng. Vậy mà sáng nay, đã thấy giảm đi rất nhiều.

Lan Phượng Thương còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác được đôi tay mềm mại mát rượi kia vuốt ve ở trên trán hắn, thì đôi bàn tay nhỏ bé không có xương kia đã rời đi, làm hại hắn mới sáng sớm mà trong lồng ngực đã có cảm giác khó chịu như người già. Cố ý ” ưhm ” một tiếng để cho Thập Bát Nương chú ý đến.

Thập Bát Nương vừa định ra khỏi phòng để rửa mặt nghe thấy tiếng động, đi đến gần nhẹ giọng ân cần hỏi : ” Gia muốn ngồi dậy sao ? ”

Lan Phượng Thương mở hai mắt. Người đàn ông giảo hoạt này còn cố ý khiến cho ánh mắt có vẻ tan rã một chút, sau đó mới chậm rãi chuyển sang trạng thái trấn tĩnh, nhìn về phía Thập Bát Nương, thấy khuôn mặt mềm mãi sáng bóng như trẻ sơ sinh của nàng, trong lòng thầm nghĩ : người phụ nữa này bình thường nhìn nàng tuy rằng cảm thấy xinh đẹp nhưng không giống như sáng nay, thoạt nhìn đã thấy rất mê người.

Tinh thần có chút hoảng hốt, Lan Phượng Thương khẽ ” ừ ” một tiếng.

Hắn từ đầu đến cuối chỉ mở miệng nói vài câu ” à, ừ ” thì dễ dàng rồi nhưng Thập Bát Nương phải bận rộn làm việc. Đầu tiên là giúp đỡ cái con gấu lớn này đứng lên, chỉnh đốn lại quần áo cho hắn một lần. Sau đó lại hỏi hắn có muốn đi ra ngoài phơi nắng hay không ? Lan Phượng Thương lại khẽ ” ừ ” một tiếng. Thập Bát Nương số khổ lại tiếp tục bận việc, đỡ hắn đi ra ngồi ở trong sân. Người đàn ông nào đó lương tâm trỗi dậy, cũng để cho nàng ngồi xuống.

Thập Bát Nương dịu dàng cười nói tạ ơn. Sau đó, nàng nói nàng đi gọi Phong bà bà, rồi sẽ múc nước lại đây hầu hạ. Mời gia tạm thời ngồi ở chỗ này. Nàng rất nhanh sẽ mang nước trở về.

Lan Phượng Thương nhìn theo bóng hình xinh đẹp tinh tế đang đi xa dần của nàng. Vừa rồi, nàng còn nói tạ ơn hắn đã để cho nàng ngồi xuống nói chuyện, khiến khóe môi hắn giật giật. Hắn muốn nói nàng là chính vương phi của hắn, có thể cùng ngồi cùng ăn với hắn, không cần phải nói cảm tạ với hắn. Nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra lời, nhìn theo cho tới tận khi bóng dáng kia biến mất ở chỗ rẽ.

Vào phòng bếp thấy Phong bà bà đã làm được vài món ăn. Bà trông thấy Thập Bát Nương lại đây vội quay sang hành lễ với nàng.

Thập Bát Nương nói nàng đang rất vội. Nàng đến là để chuẩn bị nước ấm mang qua cho vương gia rửa mặt.

Phong bà bà nói vậy thì tốt quá rồi, rửa mặt xong là có thể đưa vương gia đến nhà ăn chuẩn bị ăn sáng.

Nàng hỏi bà có chuẩn bị phần của ba vị tiểu thiếu gia chưa ? Phong bà bà cười bảo nàng cứ yên tâm, phần của ba tiểu thiếu gia bà đã làm xong, đợi hâm nóng lên rồi sẽ mang qua.

Thập Bát Nương gật đầu nói vậy là tốt rồi, lại dặn dò thêm : đại thiếu gia thích ăn cải củ thái sợi ngâm chua cay nên bà nhớ mang qua nhiều một chút.

Phong bà bà biết tiểu thư nhà mình hận không thể tự mình chăm sóc ba vị tiểu thiếu gia. Chẳng qua bây giờ vương gia đang ở đây. Tiểu thư không có biện pháp nào để có thể đi chăm sóc cho ba tiểu thiếu gia, cho nên những việc mà tiểu thư căn dặn, Phong bà bà đều vui vẻ đáp lời, còn nói tiểu thư không cần phải lo lắng, ba vị tiểu thiếu gia được chăm sóc rất tốt.

Thập Bát Nương biết Phong bà bà luôn chăm sóc ba bảo bối của nàng rất cẩn thận, tỉ mỉ nhưng nàng vẫn không thể không dặn dò thêm một lần, suy nghĩ của người làm mẫu thân chỉ có người đã làm mẫu thân mới biết được.

Sau khi dặn dò Phong bà bà, Thập Bát Nương vội rót nước ấm vào chậu rửa mặt, rửa mặt cho mình xong mới thay chậu nước khác mang đến cho Lan Phượng Thương.

Lan Phượng Thương nhìn thấy nàng bưng chậu rửa mặt đang từ xa lại gần, dáng vẻ hiền tuệ từ từ đi đến trước mặt hắn hầu hạ hắn rửa mặt. Sáng nay, hắn phát hiện bệnh của hắn có vẻ đã thuyên giảm đi rất nhiều rồi.

Thời điểm, Thập Bát Nương hầu hạ hắn rửa mặt, thấy dáng vẻ nhắm mắt chờ nàng đến lau mặt của hắn giống hệt dáng vẻ của ba cục cưng của nàng, nhớ tới chuyện ba cây cung của ngày hôm qua, liền giả bộ như đang nói đùa với Lan Phượng Thương, nói viện này của nàng tĩnh mịch, ít có hơi người, hỏi hắn liệu có giống như nàng, muốn gọi một vài đứa nhỏ con nhà hàng xóm cách vách đến đây chơi đùa, tăng thêm một chút tiếng cười của con trẻ, còn nói mấy đứa nhỏ này rất thông minh, cũng rất nghe lời của nàng.

Lan Phượng Thương ” ờ ” một tiếng.

Thập Bát Nương thấy hắn không có vẻ khó chịu tiếp tục nhỏ nhẹ nói, lúc trước mấy đứa nhỏ này còn cầm cung đến đây giúp nàng bắn đám chim sẻ ăn hạt kê nàng phơi ở trong sân, còn khen bọn chúng bắn rất chuẩn .

Lan Phượng Thương lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua ở trong sân của nàng có nhìn thấy ba cây cung nhỏ. Hóa ra là của mấy đứa nhỏ con nhà hàng xóm cách vách.

Có lẽ là nàng ở đây một mình rất cô đơn nên lúc này mới đi gọi mấy đứa nhỏ lại đây chơi đùa, giúp nàng giảm bớt cảm giác cô dơn buồn tẻ. . . . . .

Thập Bát Nương đem chuyện mấy cây cung vừa khẽ cười vừa nói qua một lần, thấy Lan Phượng Thương không có suy nghĩ gì, lúc này mới yên lòng, nói muốn đưa hắn đi ăn sáng để rời đi sự chú ý của hắn.

Hầu hạ Lan Phượng Thương ăn sáng xong, Thập Bát Nương lại mời hắn đi về giường nằm nghỉ ngơi cho khỏe, thấy người phụ nữ nhỏ này lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng, dáng vẻ mềm mại. Lan Phượng Thương gật đầu đồng ý.

Sau khi dìu hắn nằm xuống, đắp chăn cho hắn, Thập Bát Nương phúc thân thi lễ với hắn, chậm rãi rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Sau đó, đi nhanh như chạy tới gặp ba cục cưng của nàng. . .

Quảng cáo
Trước /76 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhẫn Giả Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net