Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tà Khí Lẫm Nhiên (Mới Nhất: Chương 26
  3. Chương 22 : Dục vọng chi dạ
Trước /24 Sau

[Dịch] Tà Khí Lẫm Nhiên (Mới Nhất: Chương 26

Chương 22 : Dục vọng chi dạ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nói thật nhé, ta thực sự rất muốn theo Hoan ca đi gặp cô gái tên gọi Dương Vi kia.

Không biết tại sao, nàng tựa hồ rất hấp dẫn ta, không chỉ vì sự xinh đẹp quyến rũ của nàng, mà là trên người nàng dường như có điểm gì đó rất đặc biệt, làm cho ta có cảm giác chỉ muốn đến gần nàng để ngắm nhìn. Đôi mắt tuyệt đẹp của nàng pha chút giảo hoạt thông tuệ, trong sự lãnh đạm vẫn tràn ngập nét tiếu ý tự tin ……, đương nhiên còn cả vì khuôn mặt xinh đẹp như hoa như mộng của nàng nữa chứ.

Ta đã từng thấy rất nhiều đàn bà xinh đẹp, nhưng người con gái xinh đẹp như nàng thì quả thật là hiếm thấy.

Nhưng Hoan ca không có ý muốn đi.

Hắn chỉ cười cười với ta, sau đó phất phất tay, gọi Liễu Kim Hà vào đưa ta đi ra ngoài.

“Đêm nay ngươi có thể nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta đưa ngươi tới một chỗ này."

Hoan ca không nói thêm gì với ta nữa, có lẽ, hắn cảm thấy đêm nay đã nói với ta nhiều rồi, bây giờ hẳn là muốn cho ta thêm thời gian để tiêu hóa thật tốt cho hết những gì hắn nói.

Khi ta đi ra sòng bạc, cũng không gặp lại Dương Vi. Nàng đại khái chắc là ở một trong các phòng VIP sang trọng nhất.

Sau này ta mới biết buổi tối hôm đó Dương Vi đầu tiên đã thắng được một ngàn vạn ở một phòng VIP sang nhất của Casino, nhưng sau đó lại cố tình thua hết cả. Nàng phù phép như vậy, đại khái chỉ muốn biểu đạt cho Hoan ca thấy một chút bất mãn của nàng thôi.

Ở Casino này cũng luôn luôn có cao thủ tiềm phục với kỹ thuật đánh bạc rất cao siêu, nhưng Hoan ca lại không để những người đó ra mặt. Còn hai tùy tùng do Dương Vi mang đến đều là hảo thủ của Las Vegas.

Nhưng việc này hãy nói sau, Kim Hà đưa ta đi vào một thang máy chuyên dụng, sau đó xuống tầng thứ tám, dẫn ta đi đến một căn phòng.

“Đi thẳng vào đi, nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai ta sẽ đến đưa ngươi ra ngoài!" Ngữ khí Kim Hà vẫn cứ đều đều không cao không thấp, không nhanh không chậm, sau khi đẩy cửa phòng để ta tự đi vào, rồi hắn bỏ đi.

Đây là một căn phòng rất sang trọng, ta vừa bước vào, dưới chân liền cảm thấy sự mềm mại của thảm dày, bước chân trên đó phi thường thoải mái, ta nghĩ cho dù có ngã xuống đó, chỉ sợ cũng chẳng hề có cảm giác đau. Bên ngoài là một phòng khách rất rộng, sofa bằng da thật, tạo hình rất thanh nhã, trên vách tường có TV tinh thể lỏng, khi ta đi vào phòng, ngọn đèn đứng bằng thủy tinh từ từ sáng dần lên, ánh sáng cũng tăng dần, rất nhu hòa. Mà ta biết chắc chắn vừa rồi mình không hề ấn bất kỳ nút nào cả, đại khái là có thiết bị cảm ứng ở đâu đó.

Đồ đạc trong phòng khách được bố trí rất đẹp, tông màu trong phòng cực kỳ hài hòa, có một tông nền như màu rượu sâm banh, khách sảnh còn có một bar rượu nhỏ. Ta đến gần nhìn, bên trong có một loạt những chai rượu Tây, tầng phía dưới còn có đủ loại những ly rượu pha lê tuyệt đẹp.

Ta hít một hơi thật sâu, cho dù ta chưa hề tới những nơi như thế này bao giờ, nhưng cũng có thể thấy được cấp bậc của căn phòng này!

Bar rượu được thiết kế theo kiểu một mini-Bar gia dụng, ta lục lọi một chút rồi tìm ra một dụng cụ pha rượu nho nhỏ, tự rót cho mình một ly whisky, rồi tìm một khay đá trong cái tủ lạnh nhỏ phía dưới, lấy ra hai viên đá bỏ vào ly, sau đó nhấm nháp ly rượu.

Hơi rượu nóng bỏng theo thực quản của ta chảy vào tới tận dạ dày, luồng nhiệt lưu đó như thiêu đốt từ ngực xuống bụng ta, có cảm giác rất thoải mái, ta không khỏi thở ra một hơi vô cùng sảng khoái.

Đầu óc ta hơi choáng váng, rồi lại có chút mơ hồ…… rồi nôn nóng nghĩ về việc diễn sắp ra ngày mai.

Hoan ca rốt cuộc chuẩn bị làm một đại kế hoạch gì thế? Hắn rốt cuộc muốn ta làm cái gì nhỉ?

Đương nhiên, cái làm cho ta tâm tình kích động hơn cả là những tao ngộ ta đã gặp phải trong đêm nay.

Biết bao nhiêu là tiền mà kể cho xiết!

Nhớ tới số tiền đó, trong khi ta ngồi ở đây uống rượu, sòng bạc trên lầu vẫn đang không ngừng vơ vét tiền bạc, lời lãi biết bao nhiêu!

Hàng đống Phỉnh đánh bạc, hàng bó đôla, bị những người đó tùy ý ném ra ngoài ……

Thật sự là hủ bại xa xỉ a!

Nhưng ta phải công nhận rằng, khi ta cầm lấy những thẻ Phỉnh đánh bạc này, cho dù trên mặt ta làm bộ lạnh lùng vô cảm, nhưng trong lòng ta lại đang rộn lên!

Nhìn một vạn đôla trong tay ném ra chỉ trong vòng có hơn một giờ, ta cũng không biết trong lòng mình nghĩ thế nào nữa!

Dù sao đó cũng là một vạn đô la Mỹ đó! Thu nhập của đại đa số những người thường trong vòng một năm cũng không thể nào có được số đó!

Có lẽ mãi cho tới hôm nay, ta mới phát hiện nguyên là thế giới mà mình sống thuần khiết biết bao nhiêu!

Không phải sao? Ta làm việc trong một Nightclub cao cấp, đêm nay ta mới hiểu được, cái Hộp đêm cao cấp đó, cũng chỉ là cao cấp với người thường mà thôi!

Cao cấp sang trọng như thế nào? Một tối chỉ xài hết mấy ngàn mà thôi. Các tiểu thư ở đó rất cao cấp đắt giá sao? Chỉ cần ngươi đưa ra vài ngàn, tùy thời có người sẵn sàng thoát y sạch sẽ!

Còn ở nơi này thì sao? Ta thậm chí thấy có những khách đánh bạc tiện tay lượm vài tấm Phỉnh trị giá hàng ngàn đôla vừa thắng được ném cho mấy mỹ nữ bên cạnh mà cũng chẳng nháy mắt lấy một cái!

Đáng sợ hơn nữa là …… như gặp quỷ, ta thậm chí không cẩn thận thấy một nữ lang xinh đẹp đi theo một khách nhân tới sòng bạc, trên người nàng mặc bộ đồ dạ phục tuyệt đẹp, giá tiền chắc không thể tưởng tượng được!

Đồ Versace!

Thu nhập nửa năm của ta, chỉ sợ cũng không mua nổi bộ váy trên người nàng!

Còn cái đồng hồ trên tay nàng, là "Longin", giá trị chắc phải mấy vạn! Ta từng thấy có vài tiểu thư ở Nightblub cuat ta cũng đã từng đeo. Đương nhiên, tiểu thư đó chỉ đeo loại đồng hồ hàng nhái giá vài trăm đồng.

Còn những khách nhân này, họ tùy ý mua những cọc Phỉnh trị giá hàng ngàn vạn, vẻ mặt vẫn rất hờ hững, bên người ôm mỹ nữ mà người bình thường chỉ sợ cả năm cũng chẳng nhìn thấy, trong tay bưng một ly rượu Tây giá trị tới mức người bình thường cũng sống được cả tuần ……!

Đây chính là xã hội thượng lưu sao?

Ta lại hớp một ngụm rượu nữa.

Phải nói rằng trong lòng ta tràn ngập những ý niệm mâu thuẫn. Một phần ta vẫn còn cảm thấy chấn động vì những gì mình thấy đêm nay, mặt khác …… ta cũng hơi chờ mong, mong chờ ngày mai đến!

Không thể không thừa nhận, đêm nay trong khi vung tiền tiêu xài, trong lòng ta ngoại trừ đang rất băn khoăn, nhưng cũng có vài phần …… dường như rất sướng khoái!

Uống hai chén rượu, đâu ta lại bắt đầu hơi đau rồi. Ấn ấn nhè nhẹ vào huyệt Thái Dương, ta nhớ tới thằng bạn Đầu Gỗ có nhắc nhở mấy ngày nay ta không nên uống rượu.

Ta ngước lên, nhìn quầy rượu thủy tinh đang phản chiếu bóng hình của mình, thấy lúc mờ lúc tỏ.

Vốn lúc trước khi bị thương, để xử lý vết thương, bệnh viện đã cạo hết cả tóc trên đầu ta, khi tóc đã mọc lại, đơn giản sau đó tìm một tiệm hớt tóc cắt húi cua. Bây giờ mặc dù nhìn qua thì trông xấu xí, nhưng cũng không quá tệ.

Trong gương hiện lên khuôn mặt ta, hơi đỏ lên, trong ánh mắt lóe lên vài tia sáng ……!

Đó là ta sao?

Ta nhìn vào tấm gương cười cười, miệng mồm nhăn nhó. Nhớ tới câu nói kia của Hoan ca:

“Này mịa kiếp, ngươi đã bước chân vào đây, vào cái vòng tròn luẩn quẩn này, rốt cuộc sẽ không thoát ra được nữa đâu!"

Nhưng, cái làm cho ta còn chấn động hơn là câu khác của Hoan ca: "Vào đó rồi, ngươi có thể tìm được tài phú, tiền bạc, địa vị,... những gì mà ngươi không thể tưởng tượng ra nổi! Tất cả những gì mà một người thường mơ tưởng thì ngươi đều có thể tìm được trong tầm tay!"

Ta thừa nhận ta đã động tâm.

Ta thật sự đã rúng động!

Ta, Trần Dương cũng chỉ là một thanh niên, cũng phải có dã tâm như ai! Cũng hy vọng có thể có một ngày vươn lên!

Lắc đầu, ta lại cầm ly rượu ngồi xuống, ngồi ngay trên mặt thảm mềm mại.

Lúc này, ta đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ nhè nhẹ mở ra ……

Một bóng người mềm mại từ trong cửa ló ra nửa thân hình, dựa vào ánh sáng nhè nhẹ ở phòng ngoài, ta thấy khuôn mặt kiều mỵ tuyệt đẹp đang nhìn ta, đôi mắt hơi ngái ngủ, quần áo lấp lửng, lộ ra bờ vai tròn lẳn trắng như tuyết, rồi một bộ ngực vun lên làm cho lòng người rộn ràng……!

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Pokémon Giáng Lâm Toàn Cầu

Copyright © 2022 - MTruyện.net