Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Tan Biến Thời Không
  3. Chương 2 : Đãi ngộ với thiên tài (thượng)
Trước /41 Sau

[Dịch]Tan Biến Thời Không

Chương 2 : Đãi ngộ với thiên tài (thượng)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Triệu Lập có một bí mật không dám nói cho người khác biết: hắn là một thiên tài. Tốc độ tu luyện của hắn nhanh gấp 3,5 lần so với người bình thường.

Nhưng điều bí mật này, ngay cả với cha mẹ của mình, Triệu Lập cũng không dám đề cập đến, chưa nói gì đến các bạn học. Nguyên nhân là do một câu nói của cha hắn trong một lần say rượu.

Cha của Triệu Lập là một nhân viên nghiên cứu. Ông đã được tham gia vào việc tiến hành nghiên cứu cơ thể người. Lúc Triệu Lập còn rất nhỏ, trong một lần say rượu trở về nhà, ông ta đã ôm lấy Triệu Lập. Không biết là do áp lực của công việc hay là lý do nào đó, ông đã nói:

- Con trai! Sau này, con chỉ cần là một người bình thường, có sức khỏe đầy đủ là được, không cần thiết phải trở thành một thiên tài.

Triệu Lập ngây thơ hỏi lại:

- Cha! Thiên tài là không tốt à? Thiên tài là một người rất lợi hại mà.

- Cha biết! Cái thằng nhóc này. Ta hàng ngày đều tiếp xúc với thiên tài lại còn không biết hay sao? – Người say rất dễ nói thật tâm sự của mình, nên cha của Triệu Lập cũng không hề ngoại lệ. Hơn nữa, ông còn nói rất nhiều.

Nhưng cụ thể ngày đó cha nói cái gì thì Triệu Lập cũng không nhớ hết được. Nhưng có một câu mà cha nói ra trong lúc say rượu mãi khắc sâu trong đầu hắn:

- Con trai! Dù thế nào cũng không cần phải trở thành thiên tài. Thiên tài giống hệt như những con chuột bạch mà thôi.

Lúc còn nhỏ, Triệu Lập cũng không biết tác dụng của chuột bạch để làm cái gì. Nhưng có một điều hắn biết là hắn rất sợ chuột. Sau này, khi có cơ hội vào trong Viện nghiên cứu của cha, hắn mới được tiếp xúc với chuột bạch. Rồi theo lời các cô, chú làm cùng với cha, Triệu Lập cũng biết được chuột bạch có tác dụng như thế nào. Hơn nữa, sau khi hắn tận mắt chứng kiến người ta giải phẫu lũ chuột bạch thì Triệu Lập hoàn toàn hiểu được câu nói của cha mình.

Thiên tài chỉ là những con chuột bạch… câu nói này có thể khiến người nghe sợ hãi. Nhưng Triệu Lập biết rằng, cha hắn không hề nói những lời vô nghĩa. Cho đến khi hắn hiểu được ý nghĩa của câu nói này, thì hắn biết tất cả đều là sự thật.

Xã hội phát triển đến giai đoạn này, thì việc nâng cao tố chất của con người đã trở thành mục tiêu hàng đầu trong lĩnh vực khoa học. Nhưng làm thế nào để có thể nâng cao tố chất của con người? Tất nhiên là phải nghiên cứu từ những người có tố chất cao hơn những người bình thường. Mà những người đó đều được mọi người gọi chung một cái tên là “Thiên tài”.

Chính vì thế mà Triệu Lập có một sự sợ hãi gần như thành bản chất đối với hai chữ “chuột bạch” và “thiên tài”. Trong lòng Triệu Lập thì chuột bạch là một con vật được người ta nuôi dưỡng, rồi sau đó được dùng để giải phẫu. Khi lớn lên, hiểu được tác dụng của chuột bạch, Triệu Lập đối với chúng lại càng chán ghét.

Nhưng đáng tiếc, thiên tài thì vẫn mãi mãi là thiên tài. Nó không vì tâm lý của Triệu Lập mà thay đổi. Mặc kệ trong lòng hắn có căm ghét đến thế nào đi chăng nữa, thì cái cần phải đến nó cũng vẫn cứ đến. Lần đầu tiên khi phát hiện ra mình không giống những người bình thường, là trong một khóa học về nội lực.

- Tốc độ tu luyện đạt 1,1…bình thường. Xem ra một tuần cũng không phải là vô ích. Nhóc con…coi như đủ tư cách. – Giáo viên khóa kiện thể thuật vỗ mạnh lên vai Triệu Lập nói.

- Được rồi! Ta cho tất cả thông qua.

Triệu Lập thở ra một hơi thật dài, trên đầu hắn đổ ra từng giọt mồ hôi lạnh. Trong những tuần đầu tiên yêu cầu, vào mỗi buổi tối tiến hành tu luyện trong hai giờ. Nhưng Triệu Lập chỉ thực hiện vào có hai buổi thứ tư và thứ năm, còn những buổi tối còn lại hắn toàn làm những việc khác.

Lần này có thể thông qua, Triệu Lập trong lòng cũng đổ mồ hôi lạnh. Nếu không thì giáo viên sẽ trừng phạt hắn một cách nghiêm khắc. Ở trong trường, mọi người đều biết đến sự kinh khủng của ông ta. Nếu không qua được yêu cầu của ông ta thì chắc chắn sẽ bị lột da.

- Hắc! Ngươi có biết gì không hả Triệu Lập? – Thằng bạn học Johnny vỗ vỗ Triệu Lập, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn.

- Có chuyện gì thế? – Nhìn xung quanh không thấy dáng hình quen thuộc, Triệu Lập bèn quay lại đáp ứng Johnny một tiếng.

- Không cần phải tìm. Lý Mộng Diệp không có ở đây đâu. Thiếu gì lúc cơ chứ. – Johnny biết Triệu Lập nhìn quanh tìm ai, nên không có một chút kiêng nể chọc ghẹo hắn.

- Có chuyện gì thế? Cô ấy bị ốm hay chuyển trường rồi? – Triêu Lập khẩn trương, xoay người, túm lấy áo Johnny hỏi.

- Làm sao mà ngươi lại biết?

- Ngày hôm qua, lúc ngươi nghỉ học, Lý Mộng Diệp đã được chuyển đến học tại trường năng khiếu quân sự. – Johnny biết Triệu Lập ngày hôm qua không đi học, nên sáng sớm hôm nay đã tranh thủ tới bắt chuyện.

- Sáng hôm qua lúc hết giờ, có người dẫn đi làm thủ tục, đến buổi chiều là chuyển đi rồi.

- Trường năng khiếu quân sự? Tại sao lại thế? – Triệu Lập có chút không hiểu. Hai người học với nhau mười năm, trừ vẻ ngoài xinh xắn, hắn cũng không phát hiện ra Lý Mộng Diệp có chút nào đặc biệt. Vậy thì làm sao mà lại được tuyển vào trường năng khiếu quân sự chứ?

- Hắc! Ngươi quả nhiên là không hề biết cái gì hết. – Johnny lộ ra vẻ tiểu nhân đắc chí, chờ Triệu Lập cầu xin hắn.

- Không nói thì thôi. – Mặc dù Triệu Lập rất quan tâm tới tin tức của Lý Mộng Diệp, nhưng hỏi người khác cũng có thể biết được nguyên nhân, không thể để cho Johnny đắc ý được.

- Nói thế mà cũng nói được. Dù gì thì cô ấy cũng là người mà ngươi yêu thầm. – Johnny vừa nói xong thì thấy sắc mặt Triệu Lập xám xịt lại, liền vội vàng nói:

- Không phải…cô ấy là bạn gái, một cô bạn gái tốt.

- Nói! Rốt cuộc đã có chuyện gì với cô ấy? – Bất chấp Johnny thế nào, Triệu Lập đã có vẻ sốt ruột.

- Nói nhanh lên! Ta sẽ đưa ngươi hai quyển truyện tranh mới! – Mặc dù có thể từ người khác cũng biết được tin tức. Nhưng Johnny cũng là bạn chơi đùa với nhau từ nhỏ, thường xuyên chọc ghẹo nhau.

- Ngày hôm qua, khi kiểm tra kết quả tốc độ tu luyện, Lý Mộng Diệp đạt tốc độ gấp 2,3. Từ trước tới nay mới có được một người, nên ngay cả chính phủ cũng bị kinh động. Chưa đầy một tiếng sau, người của quân đội đã tới, đưa ra một đống điều kiện hấp dẫn, trực tiếp tuyển vào trường năng khiếu của quân đội. – Johnny vừa nghe thấy Triệu Lập đưa ra điều kiện, cũng chẳng cần biết nó có lợi thế nào… nói luôn nguyên nhân chính cho hắn nghe.

- Tốc độ tu luyện đạt 2,3? –Buông áo Johnny ra, Triệu Lập có phần hốt hoảng, trong đầu không còn nghĩ được gì nữa. Sắc mặt của hắn tái nhợt, chết đứng tại chỗ.

- Ngươi có bị sao không hả? Bạn gái ngươi thầm yêu được trường năng khiếu quân sự tuyển thì cũng là một điều tốt mà. – Johnny đứng bên cạnh an ủi. Hắn thấy sắc mặt của Triệu Lập tái nhợt nên nghĩ Triệu Lập vì phải xa bạn gái nên cố gắng an ủi.

- Ta không sao. – Đầu óc của Triệu Lập lúc này trống rỗng, được Johnny kéo về chỗ ngồi.

- Đừng có như vậy nữa mà. – Johnny thấy Triệu Lập như vậy bèn nói:

- Cùng lắm thì ta kiếm cho ngươi một người còn xinh gấp mấy lần Mộng Diệp. Này…quân tử động khẩu, không động thủ nhé. – Johnny cười ha hả chạy ra chỗ khác.

Quảng cáo
Trước /41 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đệ Nhất Phu Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net