Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Tan Biến Thời Không
  3. Chương 20 : Đánh giá cấp bậc (hạ)
Trước /41 Sau

[Dịch]Tan Biến Thời Không

Chương 20 : Đánh giá cấp bậc (hạ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đối mặt với đám người đang xông lên, khuôn mặt Triệu Lập thoáng mỉm cười. Tuy nhiên, miệng thì cười nhưng hắn cũng không chậm. Cất bước một cái, hắn chạy thẳng đến đám người đang xông tới trước mặt.

Đây là chiến thuật tác chiến mà huấn luyện viên đã dạy. Khi phải đối mặt với đám đông cố gắng tránh phải cùng một lúc đối mặt với nhiều người. Thứ nhất là qua đó có thể tốc chiến tốc thắng, thứ hai là có thể tránh bị thương.

Tốc độ của Triệu Lập tăng vọt làm cho nhiều người bất ngờ. Nhất là những người đang xông tới càng không kịp phòng ngự. Nháy mắt, một trong số những người đang xông tới đã chạm phải vai của Triệu Lập. Chân khí bị gián đoạn làm cho người đó thoáng khựng lại. Triệu Lập nhân cơ hội người đó đang lúng túng, quyền của hắn đưa thẳng từ dưới lên trên, đấm vào quai hàm của đối phương.

Mặc dù Triệu Lập đã hạ thủ lưu tình, chân khí cũng không có dùng nhiều lắm. Nhưng trong lúc lực lượng của đối phương vẫn chưa tập trung phòng ngự, bị trúng một quyền như thế cũng đủ hôn mê, bất tỉnh. Dưới một quyền của Triệu Lập, thân thể tên đó văng thẳng lên cao.

Khi thân người kia vẫn còn đang ở trong không trung, Triệu Lập nhanh chóng tung ra một cước. Mục tiêu của hắn không phải là người lúc nãy, mà chính là người đang xông lên ngay sau đó.

Một quyền lúc trước quá nhanh, người đằng sau bị che khuất tầm nhìn nên không thể nhìn thấy một cước của Triệu Lập. Khi thân hình của Triệu Lập hiện ra, thì một cước của hắn cũng kịp thời giáng lên bụng đối phương.

Phần bụng mềm mại tự nhiên không thể chịu được một cước như thế. Cũng may là Triệu Lập đã hạ thủ lưu tình, không dụng nhiều sức vào đó. Nhưng cho dù như vậy thì một cước như thế đối phương cũng không thể chịu được. Đang cùng một đám người xông lên, đột nhiên dừng lại, ôm bụng, lăn quay ra đất. Cũng may là Triệu Lập không dám dùng sức, nếu không với một cước mang theo nội lực, đá vào vị trí đan điền như thế, nhẹ cũng làm cho người ta hoàn toàn bị phế võ công, nặng thì cũng chẳng còn con với cháu.

Đánh ngã hai người, Triệu Lập vẫn không hề dừng lại. Phía trước hắn vẫn còn có mười mấy người. Thân thể hắn nhanh chóng chuyển động, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, dịch qua hai người, nhanh chóng tới trước mặt người thứ ba.

Người này đấm ra một quyền, Triệu Lập liền xoay đầu, nghiêng người lập tức tránh được quyền đó. Khuỷu tay trái nhanh chóng tập trung sức lực, giáng thẳng vào mạng sườn đối phương.

Hắn không thèm nhìn kết quả một quyền này. Mà cũng chẳng cần phải nhìn, Triệu Lập vì đề phòng rơi vào giữa đám đông nên cú thúc khuỷu đó cũng không tập trung bao nhiêu chân khí. Hắn hoàn toàn tin tưởng rẳng một đòn đó cũng không thể làm cho đối phương hôn mê, cùng lắm thì cũng chỉ đau đớn, hô hấp khó khăn một lúc mà thôi.

Một thân thể nhanh chóng di chuyển, các động tác nối tiếp nhau hết sức đẹp mắt. Vừa tránh được một cú đá từ phía sau, thân hình hắn như một viên đạn, bắn thẳng lên cao. Đầu gối của hắn nện thẳng vào ngực của một người phía trước. Người đó vẫn còn chưa kịp rơi xuống, cái đầu gối còn lại đã hướng thẳng tới ngực của một người khác lao tới.

Rơi xuống đất, chân hắn nhanh chóng quét một dường. Không đợi người kia ngã xuống, tay trái hắn đã năm lấy cổ tay đối phương, giật mạnh một cái làm cho người đó bị mất thăng bằng.

“Bịch” một cái. Một quyền thật mạnh giáng thẳng vào xương sườn đối phương. Bàn tay đang nắm lấy nhất thời thả ra. Cả thân thể người đó bay thẳng ra phía sau, va vào một người đang xông tới. Người kia nhất thời giật mình, nắm tay mới đưa lên tới thắt lưng thì cả một thân thể nặng nề đa va vào hắn. Không một tiếng động vang lên, người đó cũng từ từ ngã ra đất.

Chỉ trong chớp mắt, sáu người đã ngã ra đất. Ngoài một người đang ôm sườn thở gấp, những người còn lại đều bị đánh ngất, không hề rên lên một tiếng. Trong số đó, có cả mấy người đạt tới ngũ cấp.

Mấy người đằng sau, thấy đấu pháp nhanh nhẹ của Triệu Lập hết sức hoảng sợ. Tất cả mọi người đều thấy rõ tất cả các động tác của Triệu Lập đều là những động tác chiến đấu mà huấn luyện viên Tiêu Cường đã lên lớp. Tất cả mọi người đều đã luyện tập với nhau, chỉ khác lúc đó không phải là ra tay thật mà thôi.

Nhưng mà lúc này, Triệu Lập cũng không cho bọn họ có thời gian suy nghĩ động tác. Mấy người bị đánh ngã lúc nãy,bình thường vẫn có quan hệ với nhau, nên ra tay vẫn còn nương nhẹ. Còn mấy người phía sau này là những người ủng hộ Lý Tu Viễn. Nếu không nhanh chóng đánh ngã bọn họ thì chính hắn sẽ bị ăn đủ.

Lần này, Triệu Lập cũng không hề khống chế lực lượng nữa. Thái độ của huấn luyện viên Tiêu Cường lúc nãy đã cho Triệu Lập hiểu rõ. Chính là làm cho bọn họ hiểu được cấp bậc cũng chưa phải là vấn đề quan trọng, dù sao thì nó cũng chỉ là một kỳ kiểm tra mà thôi.

Một khi đã được huấn luyện viên dung túng thì với đám người Lý Tu Viễn, Triệu Lập hiển nhiên không thể buông tha một cách đơn giản được. Hét lớn một tiếng, hắn tiếp tục xông tới. Tất cả những chiêu thức sử dụng, tất cả mọi người đều biết. Nhưng không biết tại sao, Triệu Lập luôn sử dụng những chiêu thức một cách thích hợp. Còn đối với bọn họ, hiệu quả lại không được tốt như vậy.

Liên tục vài cái, lại có mấy người ngã xuống đất. Lần này Triệu Lập dùng lực tương đối, người ngã xuống đất cũng không bị ngất, nằm đó rên rỉ.

Lý Tu Viễn nhìn thấy, trong lòng cảm thấy hết sức lo lắng. Triệu Lập không phải chỉ mới đạt tới tứ cấp hay sao chứ? Như thế nào mà đối mặt với nhiều người như vậy, hắn vẫn không hề sợ hãi? Lại còn đánh ngã nhiều người như thế chứ?

Đang do dự không biết phải làm thế nào, dưới chân Lý Tu Viễn vang lên một tiếng leng keng. Cúi đầu xuống, Lý Tu Viễn phát hiện dưới chân có một cái dùi cui. Không biết từ lúc nào cái dùi cui đó lại xuất hiện dưới chân của hắn. Ngẩng đầu lên, Lý Tu Viễn phát hiện huấn luyện viên đã xuất hiện ở trong góc từ lúc nào. Trên tay còn cầm một cái dùi cui ném thẳng sang bên này.

Thấy Lý Tu Viễn nhìn sang, huấn luyện viên mỉm cười với hắn, sau đó hất hất đầu về cái dùi cui, ý bảo hắn sử dụng.

Thấy ánh mắt đó của huấn luyện viên, Lý Tu Viễn trong lòng hết sức yên tâm. Xem ra có thể chính là do huấn luyện viên thấy Triệu Lập đạt cấp độ quá thấp nên không chú ý đến nữa, chuyển sang hắn. Nếu không thì tại sao huấn luyện viên lại ném dùi cui qua đây? Trong tay có vũ khí, so với tay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nghĩ vậy, Lý Tu Viễn nhặt một cái dùi cui lên, đồng thời cũng bảo một tên đồng bọn của hắn cầm một cái... Rồi hướng phía Triệu Lập chạy tới.

Lúc này, Triệu Lập đang hết sức cao hứng, hai chân di động hết sức nhanh chóng, liên tục đánh ngã mấy người. Nhưng mấy người còn lại phối hợp với nhau, nhằm hướng Triệu Lập xông tới.

Trong lòng thở dài một tiếng, Triệu Lập lập tức vận chuyển chân khí bao phủ toàn thân. Đối thủ như vậy, nếu không có vũ khí trong tay xem ra khó có thể đánh bại được bọn họ.

Đang tập trung công kích phía trước, đột nhiên phía sau hắn bỗng có tiếng gió nổi lên.

Quảng cáo
Trước /41 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đế Hoàng Cáo Tử Thiên Sử

Copyright © 2022 - MTruyện.net