Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tần Nhi Ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu) - 《》
  3. Chương 3 :  (kame Vâng lão thái thái đây là con người có trí tiến thủ lúc nào cũng muốn bay cao bay xa hơn nữa abái phục bái phục) (ngạch phụ ~ quận mã phò mã)(Kame Bác gái cứ thích nằm mơ giữa ban ngày @!@)
Trước /23 Sau

[Dịch] Tần Nhi Ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu) - 《》

Chương 3 :  (kame Vâng lão thái thái đây là con người có trí tiến thủ lúc nào cũng muốn bay cao bay xa hơn nữa abái phục bái phục) (ngạch phụ ~ quận mã phò mã)(Kame Bác gái cứ thích nằm mơ giữa ban ngày @!@)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Từ chuyện Đại Ngọc chọn đồ vật đoán tương lai đã qua hơn một năm, khi đó làm đại hội chọn đồ vật đoán tương lai rầm rộ đã thành chủ đề cho mọi người nói chuyện hăng say. Hoàng đế đối với sự tình này thật là nhiệt tâm. Vung tay lên, một cuốn thánh chỉ liền đưa đến Lâm phủ: "Lâm gia Đại ngọc ty chức bách hoa, quả trời ban quý nữ, kinh diễm tuyệt tài. Đặc phong Hòa Thạc Hòa Uyển quận chúa. Hưởng lộc Cố Luân công chúa. Ban thưởng mũ quan triều phục."

Tuy rằng Đại Ngọc chỉ mới một tuổi, song cuốn thánh chỉ này được đại biểu không chỉ có vẻn vẹn là yêu thích đối với một đứa trẻ xuất phát từ hoàng đế, càng nhiều là sự đánh giá của mọi người về mối quan hệ giữa hoàng đế và Lâm Như Hải, sau đó sẽ sinh ra biến cố gì? Tuy là phong Hòa Thạc quận chúa, nhưng lại hưởng bổng lộc Cố Luân công chúa, ban thưởng mũ quan triều phục. Đại biểu càng nhiều là hoàng đế coi trọng Lâm gia. Đây cũng là một biện pháp hoàng đế mượn Đại Ngọc trước bức Lâm Như Hải xuất sơn a.

Vì Đại Ngọc, Lâm Như Hải tất yếu tăng thêm phòng vệ, bảo hộ ái nữ. Mặc dù trong tay có chút thế lực, cũng không thể làm cho bại lộ. Hoàng đế tự nhiên hiểu rõ Lâm Như Hải quyết sẽ không đem hơn mười năm thế lực bộc lộ ra đến. Bởi vậy, Lâm Như Hải chỉ có thể cười khổ nói: "Vũ, cái tên này, lại dùng chiêu số như thế. Ta cũng không thể không tuân theo rồi."

Giả Mẫn cầm lấy khăn thêu chuyên chú nói: "Đại nhi của chúng ta hôm nay đã có vinh quang như thế, sợ không phải chuyện tốt đâu." Nhớ tới mẹ già ở kinh thành hàng tháng gửi thư, lại không khỏi cau lên lông mày.

Giả Sử thái quân, vợ của Vinh Quốc công Giả Đại Thiện. "Ba trăm dặm cung A Phòng, không giữ nổi Kim Lăng một người Sử" (kame: Vâng lão thái thái đây là con người có trí tiến thủ lúc nào cũng muốn bay cao bay xa hơn nữa a....bái phục bái phục.), Giả mẫu chính là tiểu thư Kim Lăng thế gia vọng tộc Sử hầu gia, gả cho Giả Đại Thiện con trai trưởng Vinh Quốc công Giả Nguyên, sinh ra Giả Xá, Giả Chính hai người con trai và Giả Mẫn một người con gái, nhưng Giả Xá và Giả Chính bất quá là tiểu thiếp của Quốc công sinh ra. Từ xưa con cái do thiếp thất sinh ra không được phép tự mình nuôi dạy, bởi vậy liền ký danh làm con của Giả mẫu, kỳ thực cùng Giả mẫu có quan hệ huyết thống cũng chỉ có Giả Mẫn một người thôi!

Từ khi Đại Ngọc được tứ phong đến nay, vốn đối với con gái con rể cực kỳ lãnh đạm giờ thái độ của Giả mẫu lại khác thường. Hàng tháng gửi thư cho Giả Mẫn, hy vọng Giả gia có thể ra một người Hòa Thạc ngạch phụ, thậm chí Cố Luân ngạch phụ. (ngạch phụ ~ quận mã, phò mã)(Kame: Bác gái cứ thích nằm mơ giữa ban ngày @!@) Tuy rằng chỉ là trên danh nghĩa, nhưng chung quy cũng coi như trèo lên hoàng thân rồi. Giả mẫu trước lúc xuất giá làm tiểu thư Kim Lăng thế gia Sử hầu gia. Bà ở Giả gia từ lúc làm cháu dâu thẳng đến khi đã có cháu dâu. Bà dựa vào tài năng khôn khéo của bản thân mới ngồi vững vàng ở vị trí người thống trị cao nhất ở Giả gia. Sao có thể chỉ là một người lão thái thái chỉ biết hưởng thụ? Chẳng qua bà ta tự tạo mặt nạ giả dối để giả làm người tốt mà thôi.

Biết được Lâm gia nhận được thánh quyến, cũng không phải lần đầu tiên bà ta để lộ ý đồ của mình. Đương nhiên bà ta biết rõ Đại Ngọc đã phong quận chúa, hôn sự của nàng hoàng gia nhất định coi trọng. Chỉ là Đại Ngọc lúc này tuổi còn nhỏ, nếu như thông qua Giả Mẫn, lấy quan hệ giữa Lâm gia và hoàng đế, hôn sự của nàng chưa hẳn không thể tự chủ. Bởi vậy từ góc độ của một cụ già đến viết thư cho con gái cũng không quá đáng, nói chút ít chuyện khi còn bé của con gái. Giả Mẫn lấy chồng ở xa hơn mười năm chưa từng về kinh thăm hỏi mẫu thân. Nàng là người con có hiếu tự nhiên đôi khi cũng bị Giả mẫu làm cho cảm động. Cảm giác mình thật sự bất hiếu, do đó mỗi lần đáp thư lại chuẩn bị ít đồ quý trọng hơn trước nhiều tặng đến Giả phủ biểu đạt thay lòng hiếu tâm.

Dần dần Giả mẫu liền đem chủ đề nói đến lớp con cháu, nói đến mình thích nhất cũng chính là Bảo Ngọc con của Giả Chính, nó chỉ mới hơn ba tuổi, đã thông minh lanh lợi hiếm thấy. Lớp cháu gái có Nguyên Xuân dịu dàng hiền thục nhất, Thám Xuân hoạt bát khiến người thích, Tích Xuân hôm nay cũng nhanh nhẹn đáng yêu vô cùng. Trước đó không lâu tiểu thiếp của Giả Chính Triệu di nương có thêm một đứa con trai, đặt tên Hoàn nhi. Tuy nhiên phần lớn là mượn những người này tới tán thưởng Bảo Ngọc.

Bảo Ngọc tên là Bảo Ngọc, kỳ thực cũng chỉ là một hòn đá gàn bướng bị thế tục làm ô nhiễm. Không giống với Đại Ngọc chọn đồ vật đoán tương lai, Bảo Ngọc chọn đồ vật đoán tương lai tuy rất náo nhiệt ai cũng biết, song đều nói phủ Quốc Công sinh ra công tử thành háo sắc. Ba tuổi liền có thể nói ra đến câu nói "Xương thịt con gái là nước làm nên, xương thịt con trai là đất bùn tạo thành. Ta thấy con gái liền nhẹ nhàng khoan khoái, thấy con trai liền cảm thấy thối bẩn bức người"

Giả Mẫn, một con người thông minh sáng láng nhường nào, làm sao có thể không hiểu ý tứ của Giả mẫu đâu. Mình gả vào Lâm gia mười mấy năm qua mới được một đứa con gái, tất nhiên coi như trân bảo. Há có thể đơn giản hứa gả người, chớ đừng nói hiện tại phủ Quốc Công chỉ còn một cái xác không. Ngay cả con trai của hoàng đế muốn lấy được ái nữ của mình nhất định cũng phải là tuyệt thế nam tử độc nhất vô nhị giống phu quân Như Hải mới được. Bảo Ngọc từ nhỏ liền thích những thứ son phấn kia, làm sao có thể sánh đôi với con gái của mình được.

Chính là ý tứ của mẹ già cũng không thể trực tiếp cự tuyệt. Bởi vậy cau lên lông mày thở dài. Lâm Như Hải tất nhiên biết rõ ái thê vì chuyện gì mà phiền lòng. Theo mấy lần thư tín đi lại, vật phẩm càng ngày càng quý trọng đưa tới kinh thành. Thông minh như Lâm Như Hải nếu như ngay cả chút tâm tư này của Giả mẫu cũng đoán không trúng, cũng không xứng được hoàng đế nể trọng rồi.

Đối với việc này, Lâm Như Hải cũng không muốn ái thê tự mình khó xử giữa Đại Ngọc và mẹ già. Kéo vai Giả Mẫn cười bình thản nói: "Đại nhi nha đầu kia rất tinh quái, huống chi còn có Trạch nhi tên tiểu tử kia, hiện giờ thật là ngoại trừ chúng ta ra, ngay cả cha của nó hoàng đế muốn gặp Đại nhi một mặt cũng khó khăn nha." Dứt lời, thở dài: "Chúng ta đến trung niên mới có đứa con gái này, tất nhiên yêu như trân bảo, không khỏi nuông chiều sủng nịnh một chút. Cũng may, Đại nhi khác với những thiên kim tiểu thư không hiểu thế sự, ngoại trừ ngẫu nhiên thích dùng một chút tính khí nổi nóng trêu cợt người cũng không từng làm ra chuyện gì khác người. Mọi người cũng là thương nàng tận đáy lòng. Bảo Ngọc tính cái gì, làm sao có thể xứng đôi Đại nhi của nhà ta. Vô luận như thế nào, người mà Đại nhi gả cho nhất định phải là người bản thân nàng yêu hơn nữa cũng yêu thương và trân trọng nàng. Nếu không, coi như là hoàng tôn hậu duệ quý tộc, cũng đừng mơ tưởng lấy được Đại nhi của ta." Nói chuyện tới câu cuối cùng không khỏi lăng lệ ác liệt một chút.

Lại cười nói: "Ta đã sớm tấu xin Hoàng Thượng, bảo hắn cho phép Đại nhi hôn nhân tự chủ. Coi như là bình dân bách tính, chỉ cần Đại nhi của chúng ta yêu thích thì có thể gả."

Giả Mẫn tuy là tài nữ đương thời, nhưng nghe xong những lời này vẫn là kinh hãi vô cùng, nàng từ nhỏ tiếp nhận răn dậy nữ tử phải tam tòng tứ đức tự nhiên không dám có suy nghĩ lớn mật như thế. Nhưng lúc này càng nhiều là vì phu quân và ái nữ. Xuất giá tòng phu, nói ra điều này cũng là suy nghĩ vì hạnh phúc suốt đời của con gái. Cũng chỉ cảm thán nhất thời a!

Quảng cáo
Trước /23 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngạo Mạn

Copyright © 2022 - MTruyện.net