Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
  3. Chương 368 : Lòng yêu cái đẹp
Trước /421 Sau

[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 368 : Lòng yêu cái đẹp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đúng như Hàn Nghệ dự liệu, ba ngày rút thưởng qua đi, dòng người tới hẻm Bắc mặc dù không giảm bớt quy mô lớn, nhưng lượng giao dịch lại giảm sút trên phạm vi lớn.

Dòng người không hề giảm bớt, là bởi vì nơi này náo nhiệt, có một loại không khí mà hai chợ kia không có. Mọi người đều thích tới nơi này, hơn nữa còn có kịch nói. Lượng giao dịch giảm bớt, là bởi vì mọi người cái gì nên mua đều đã mua, thậm chí còn mua nhiều, thật sự là không cần phải mua thêm nữa, thuần túy là tới để đi dạo.

Nhưng ngược lại khách hàng tới chợ Đào Bảo thì lại nhiều vô cùng, Đào Bảo a Đào Bảo, có ai mà không muốn đến đó thử chứ, nhỡ gặp được thứ gì hàng ngon giá rẻ, thì mua ngay là có lời.

Kỳ thật đối với các chủ cửa hàng ở hẻm Bắc, chỉ cần dòng người không giảm mạnh, thì bọn họ căn bản không cần lo lắng, thừa dịp này nghỉ ngơi dưỡng sức, khẩn trương chỉnh trang lại một cái, rồi chào hỏi làm quen với hàng xóm xung quanh một chút..., ba ngày nay bọn họ vội vàng làm ăn, cũng không có rảnh rời khỏi tiệm của mình.

Hiện giờ Hàn Nghệ lại chuyển ánh mắt sang buổi biểu diễn thời trang, ngày phụ nữ là vô cùng mấu chốt, không thể có sai sót, bởi vì đây chính là đặc sắc độc hữu của hẻm Bắc. Nếu hẻm Bắc mất đi ngày phụ nữ, thì giá trị ít nhất cũng phải giảm hơn một nửa, vì vậy Hàn Nghệ cực kỳ coi trọng ngày phụ nữ.

Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên Hàn Nghệ tới ngày phụ nữ, nhất định phải mang đến kinh hỉ cho chị em phụ nữ, bằng không không phù hợp với tính cách của Hàn Nghệ, hoặc có thể nói là truyền thống của hẻm Bắc.

Buổi biểu diễn thời trang chính là một phần lễ vật mà Hàn Nghệ chuẩn bị cho nữ nhân.

Một ngày này, sau khi màn đêm buông xuống không lâu, Phượng Phi Lâu sáng lên ánh nến, khiến cả Phượng Phi Lâu sáng trưng khắp mọi nơi.

Trong lâu, tiếng đàn lượn lờ, thoáng chốc dường như làm cho người ta có cảm giác về lại Phượng Phi Lâu trước kia. Phượng Phi Lâu trước kia chính là hàng đêm đàn điếm.

Đương nhiên, tuy cũng có tiếng đàn và tiếng ca, nhưng giống quá khứ là chuyện không thể nào.

Hóa ra bởi vì hôm nay xưởng quần áo rốt cuộc đưa trang phục kiểu mới tới, hôm nay là lần đầu tiên chính thức diễn tập, cũng chính là người mẫu mặc những phục sức này biểu diễn.

Vì thế Hàn Nghệ còn mời đám người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái đến xem. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Trịnh Thiện Hành, dù sao cũng là ông chủ của cửa hàng quần áo. Ngày đó gã tới không được, nhưng ít ra cũng làm cho gã yên tâm trong lòng một chút, mà Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo chỉ là tới xem chơi.

Có câu là, không có sàn catwalk thì không đi catwalk được.

Hôm nay Phượng Phi Lâu đã không còn giống như xưa, sân khấu vốn ở giữa đã được kéo thêm ra một con đường dài bằng gỗ.

Kỳ thật để làm sàn catwalk này, Hàn Nghệ cũng đã tốn không ít công phu. Bởi vì ở chỗ này vừa phải kiêm luôn diễn kịch nói và diễn thời trang, như vậy nhất định phải cần sàn catwalk này có thể lắp ráp và tháo dỡ. Trải qua đã nhiều ngày huấn luyện, nhân viên hậu cần đã coa thể hoàn thành tháo lắp trong hai canh giờ. Đương nhiên, cái sàn catwalk này vẫn là từ tay Hàn Nghệ thiết kế.

Trong tiếng đàn, nhóm người mẫu đầu tiên trong lịch sử đi tới đi lui trên sàn catwalk. Đối với những người mẫu này, yêu cầu đầu tiên cũng không phải là diện mạo, mà là dáng người, nhất định phải vừa vặn với quần áo, đây là yêu cầu bắt buộc, dù sao mọi người cũng là đến xem quần áo, hơn nữa còn là nữ nhân, nếu ngươi quá xinh đẹp thì ngược lại sẽ dẫn tới ghen tị, chỉ cần không phải quá xấu xí là được rồi. Đây cũng là một lối ra khác cho những ca kỹ có bộ dáng bình thường, không được quá yêu thích.

Đương nhiên, cách đi catwalk của các nàng trên sàn diễn cũng không giống như ở hậu thế, mà là phải mang khí chất và hàm súc của nữ tử Trung Hoa, đó chính là hai tay đặt trước bụng, đi từng bước nhỏ giống như những vị phu nhân kia.

Ngoài đó ra, toàn bộ đều là phục sức Hán, Hồ. Hàn Nghệ cũng không đưa vào phục sức phong cách phương Tây vào, nhưng điều này không liên quan gì đến vấn đề văn hóa cả, mà là Hàn Nghệ cảm thấy trang phục của Âu Mỹ cởi mở quá mức, lộ nhiều da thịt, phù hợp với nữ nhân Âu Mỹ hơn. Mà nữ nhân Trung Quốc thì cần sự hàm súc, đặc biệt là nữ nhân cổ đại. Nữ nhân hậu thế thì cởi mở hơn, nên có loại khí chất kia rồi, nhưng dùng vào lúc này, chắc chắn là không thích hợp. Khí chất hàm súc phối với trang phục lộ liễu, thì chỉ có ở trong JAV của Nhật Bản mà thôi, đây không phải cố ý câu dẫn người ta nảy sinh ý đồ xấu sao.

Kỳ thật tư tưởng của Hàn Nghệ rất là tự do, nếu thích hợp hắn nhất định sẽ dùng, tỷ như hắn vẫn tham khảo một vài thiết kế của phục sức phương Tây, để làm những phục sức kia.

"Bạch bạch bạch!"

"Hay, hay quá!"

"Mấy đại tỷ tỷ kia thật là xinh đẹp nha."

"Liên nhi muội muội, muội nhớ phải cẩn thận, coi chừng té đó."

"Dạ!"

Tuy lúc này bên trong ngồi không nhiều người, nhưng đều là thành viên chủ chốt của Phượng Phi Lâu. Một khi có đám người Hùng Đệ ở đó, thì sẽ không thiếu náo nhiệt. Chỉ thấy Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, Tiểu Dã, Lư Tri Liên và một đám tiểu tử xáp vào cái bàn bên cạnh, không ngừng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Mặt khác, Hùng Đệ tuy luôn thích quan tâm người khác, cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhưng đồng thời vẫn không quên bảo hộ tiểu muội muội Lư Tri Liên.

Làm cho Liễu Cầm đang ở một bên chăm sóc Lư Tri Liên vô cùng thích thằng nhóc Tiểu Béo này.

Chỉ thấy một người mẫu dáng người cao gầy mặc một bộ váy sam tay lửng đang đi lên sân khấu.

Váy sam tay lửng, chính là bên ngoài lớp váy còn khoác thêm một bộ áo khoác mỏng ngắn tay, hình thành một loại mỹ cảm đặc thù.

Hiện giờ loại áo tay lửng này là trang phục vô cùng lưu hành.

Vương Huyền Đạo nhìn thấy hơi sững sốt, nói: "Váy sam tay lửng này dường như có chút khác biệt."

Hàn Nghệ cười nói: "Không biết Vương công tử cho rằng có chút khác biệt là ở đâu?"

Vương Huyền Đạo nói: "Hình như trở nên càng thêm nhẹ nhàng uyển chuyển, linh động hơn một chút, chứ không cồng kềnh như trước."

Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: "Huyền Đạo nói một câu thật chuẩn xác! Đây là phục sức chủ yếu trong hai mùa Xuân Thu của chúng ta, cũng là đặc điểm lớn nhất của phục sức kiểu mới hiện nay."

"Hả?"

Vương Huyền Đạo tò mò nhìn về phía Trịnh Thiện Hành.

Trịnh Thiện Hành nói: "Cái này vẫn là để Hàn Nghệ nói đi."

Hàn Nghệ cười nói: "Kỳ thật bộ váy sam tay lửng này thực sự không phải chỉ là bên ngoài tròng thêm nửa cánh tay, bản thân nó chính là một bộ rồi, tay lửng kia chỉ là một thứ trang sức mà thôi, là ghép nối mà thành. Theo ta quan sát, hiện giờ váy sam tay lửng có hai nhược điểm lớn. Thứ nhất, chính là phối hợp màu sắc, đây cũng chính là điểm khiến váy sam tay lửng được yêu thích hơn một chút. Nhưng có rất nhiều nữ tử cũng không biết cách phối hợp màu sắc, vì vậy mặc không ra được vẻ đẹp của váy sam tay lửng, hơn nữa, phương án phối hợp màu sắc quá ít, vì vậy có vẻ có chút đơn điệu.

Mà hiện giờ đã là một chỉnh thể, tương đương với việc chúng ta đã giúp các nàng phối hợp màu sắc hết rồi, phối hợp màu sắc càng thêm phong phú. Thứ hai, chính là có vẻ hơi mập, bởi vì là hai bộ quần áo cùng mặc lên, rồi quấn thêm đai lưng vào, khó tránh khỏi sẽ khiến cho lớp quần áo bên ngoài bị nhăn, khi nhìn vào, thì trông có vẻ hơi mập. Nếu chỉ mặc một bộ, như vậy khi thiết kế đai lưng, sẽ tránh được hiện tượng này, vì vậy ngươi nhìn qua, sẽ càng thêm nhẹ nhàng uyển chuyển hơn một chút."

Vương Huyền Đạo nghe vậy gật đầu liên tục, nói: "Váy sam tay lửng này của ngươi đúng là rất đẹp, rất đẹp đấy, nhìn qua không hề biết là cùng một bộ, hơn nữa vô cùng nhẹ nhàng, tinh tế."

Lúc nói chuyện, lại có một người mẫu đi tới, chỉ thấy nàng này đang mặc một bộ váy dài đủ loại màu sắc, hơn nữa những màu sắc này còn bất quy tắc, đông một miếng, tây một miếng. Nhưng khi đi lại, váy dài đong đưa, những màu sắc bất quy tắc này lập tức trở nên có quy luật, vô cùng rực rỡ loá mắt.

Lư Tri Liên xem xong rất thích, đôi tay bé bé cũng vỗ liên tục.

Mộng Nhi nói: "Những phục sức này thật sự là đẹp a!"

Mộng Đình gật gật cái đầu nhỏ nói: "Không biết tiểu Nghệ ca có thể tặng cho chúng ta một bộ hay không."

Hùng Đệ cười hắc hắc nói: "Mộng Đình muội muội. Muội yên tâm, Hàn đại ca nhất định sẽ đưa cho mọi người."

Vương Huyền Đạo xem đến ngây ngẩn, nói: "Cái váy dài này làm sao được vậy?"

Trịnh Thiện Hành đắc ý nói: "Đây cũng là kiểu phục sức mới nhất, đặc sắc nhất của chúng ta, Hàn tiểu ca đã đặt tên là 'Đa sắc'."

"Đa sắc?"

Vương Huyền Đạo sửng sốt.

Hàn Nghệ lập tức giải thích nói: " 'Đa sắc' chính là đem những tấm vải màu sắc khác biệt khâu kín đáo lại với nhau, đạt tới sự độc nhất vô nhị. Phàm là y phục 'Đa sắc', mỗi món ở trong tiệm chúng ta đều là độc nhất vô nhị, không hề giống nhau."

Bởi vì kỹ thuật nhuộm ở Đường triều rất là lạc hậu, cũng chỉ có vài loại màu sắc và hoa văn như vậy, hơn nữa còn rất đắt tiền. Hiện giờ ngay cả in hoa cơ bản cũng không có, Hàn Nghệ làm sao có thể làm ra quần áo màu sắc đa dạng được, chỉ có thể dựa vào 'Đa sắc' này, hơn nữa 'Đa sắc' cũng không phải tùy tiện ghép vào với nhau, điều này cần phối hợp màu sắc. Mà ở điểm này, Hàn Nghệ tự tin hiện tại không ai sánh bằng hắn. Tương lai lúc bán ra, cũng rất khó có người bắt chước được đẹp như vậy.

Vương Huyền Đạo nhìn mà chỉ biết khen đẹp.

Một cái ý tưởng có thể làm ra hàng vạn bộ y phục khác nhau, có thể không khen hay được sao.

Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: "Ngay cả Huyền Đạo cũng biết y phục này không lo bán không được a!"

Hàn Nghệ đột nhiên nói: "Nhưng Lư công tử tựa hồ có chút ý kiến với những thứ này."

Lư Sư Quái nao nao, liên tục khoát tay nói: "Ta không có ý kiến gì, ta dốt đặc cán mai đối với mấy cái này."

Hàn Nghệ ồ một tiếng: "Vậy có thể là ta hiểu lầm, chỉ là ta thấy Lư công tử cứ trầm tư không nói."

Trịnh Thiện Hành nghe ra ý tứ của Hàn Nghệ rồi, hướng về phía Lư Sư Quái nói: "Lư huynh. Ngươi kiến thức rộng rãi, sao không ra cho ta chút ý kiến đi."

"Thiện Hành, ngươi còn không biết ta sao, mấy cái này ta một chút hứng thú cũng không có."

Lư Sư Quái bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Trịnh Thiện Hành một cái, lại nói: "Ở trong mắt ta, y phục này chỉ cần mặc sạch sẽ là được rồi. Về phần có đẹp hay không, ta cũng không quá để ý. Bề ngoài cho dù đẹp, nhưng nếu trong lòng ác độc, vậy cũng sẽ chỉ làm cho người ta buồn nôn mà thôi."

Vương Huyền Đạo gật gật đầu nói: "Lư huynh nói có lý."

Trịnh Thiện Hành vẻ mặt xấu hổ, kỳ thật gã cũng có suy nghĩ như thế đấy. Gã cũng chẳng chú ý gì mấy với quần áo, cái gã muốn chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền để đi làm việc thiện mà thôi.

Lão Lư, ngươi như vậy không phải là đang phá hỏng chuyện làm ăn của ta sao. Hàn Nghệ đảo mắt, lắc đầu nói: "Lời này của Lư công tử sai rồi. Bên trong đẹp hiển nhiên là quan trọng, nhưng bề ngoài đẹp cũng là điều không thể thiếu. Lòng yêu cái đẹp, mọi người đều có cả. Ta không tin trên đời này có người không yêu cái đẹp. Tựa như Lư huynh vậy, ngươi vẫn sẽ chú trọng quần áo mũ mão của mình sạch sẽ ngăn nắp, sẽ không ăn mặc lôi thôi lếch thếch ra ngoài, đây cũng là một biểu hiện của lòng yêu cái đẹp. Kỳ thật yêu cái đẹp là một loại thiên tính của con người, hơn nữa, một khi nhân loại có cái theo đuổi, thì mới có tiến bộ. Nếu tổ tiên chúng ta không yêu cái đẹp, thì có khả năng hiện tại chúng ta chỉ mặc một miếng vải bố bên ngoài. Màu sắc, hoa văn, phấn son..., những thứ này có thể xuất hiện, đều là vì con người có lòng yêu cái đẹp."

Vương Huyền Đạo khẽ cười nói: "Ta vẫn hay nói, ta rất thích giao lưu với Hàn tiểu ca, nguyên nhân chính là ở chỗ này, hắn luôn có thể nhìn ra những chuyện bị chúng ta bỏ qua."

Lư Sư Quái tuy rằng tính cách cương liệt, nhưng cũng không phải là kẻ ngoan cố. Nếu có lý thì y sẽ tán đồng, đây cũng chính là một đặc tính của Trường An Thất Tử, bằng không chắc chắn bọn họ không thể gắn bó keo sơn như vậy. Bởi vì bọn họ đều có tư tưởng của bản thân, bất cứ chuyện lạ kỳ gì cũng có thể phát sinh trên người bọn họ. Nhưng khi bọn họ nói chuyện, vẫn sẽ giao lưu với nhau, hấp thu sở trường của những người kia, để cùng nhau tiến bộ. Thế là Lư Sư Quái cười gật đầu nói: Ngươi nói rất đúng, bên ngoài đẹp và bên trong đẹp, đều quan trọng như nhau cả."

Hàn Nghệ cười nói: "Lư công tử, vừa hay hôm nay lệnh phu nhân cũng có ở đây, nếu lệnh phu nhân nhìn thích món nào đó, chúng ta có thể tặng nàng một bộ, dù sao các ngươi cũng là khách quý, cứ xem như là một phần lễ vật nho nhỏ đi."

Lư Sư Quái vội lắc đầu nói: "Cái này thì miễn đi."

Hàn Nghệ nói: "Chỉ là một bộ y phục mà thôi, cũng không tính là quý giá gì."

Lư Sư Quái cười khổ nói: "Thật ra cũng không phải vì cái này, chỉ là tính tình nội tử ta rất rõ ràng. Nàng cũng giống như ta, không quá chú trọng này nọ. Ngươi nói rất đúng, long yêu cái đẹp mọi người đều có, nhưng cái đẹp mà mọi người theo đuổi đều không giống nhau. Ta không thể nào bắt ngươi cũng giống như ta được. Nhưng ta và nội tử cũng là cùng một tính tình."

Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: "Điều này cũng đúng, cho dù lễ vật này Lư huynh chịu nhận, thì tẩu tẩu cũng sẽ không lấy."

Hàn Nghệ chỉ là khẽ mỉm cười.

Lư Sư Quái liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, cười nói: "Hàn tiểu ca có chuyện gì cứ nói thẳng là được."

Hàn Nghệ nói: "Nếu như là phương diện khác, thì ta quả thật không dám nói, dù sao ta chỉ gặp lệnh phu nhân hai ba lần. Nhưng nếu nói đến lòng yêu cái đẹp này, ta tuyệt đối không tin lệnh phu nhân giống như lời Lư công tử nói. Có lẽ lệnh phu nhân ở trước mặt người ngoài sẽ là như thế, nhưng ở trước mặt Lư công tử, chắc chắn vẫn sẽ vô cùng yêu thích cái đẹp. Có câu là, phụ nữ vì người mình yêu mà trang điểm. Nếu Lư công tử không tin lời ấy, ta sẽ đi nói với lệnh phu nhân ngay bây giờ. Ta dám khẳng định, chỉ cần ngươi gật đầu, nàng ấy cũng sẽ gật đầu, hơn nữa y phục này của ta một khi được đưa đến, nàng ấy sẽ lập tức mặc cho ngươi xem."

Lư Sư Quái lắc đầu nói: "Ta không tin, trên đời này không ai hiểu rõ nội tử hơn ta."

Hàn Nghệ cười nói: "Vậy cứ thử xem."

Lư Sư Quái sửng sốt, ngươi làm thật đó hả, nói: "Thử thì thử."

Hàn Nghệ tự tin cười nói: "Ngươi nhất định sẽ thua."

Nói xong, hắn liền đứng dậy đi về phía Liễu Cầm.

Đi tới bên cạnh Liễu Cầm, hắn thấy Liễu Cầm cũng đang nhìn rất nhập thần, thế là lòng tin lại tràn đầy, nhẹ giọng gọi: "Lư phu nhân."

Liễu Cầm quay đầu vừa thấy, liền nói: "Là Hàn tiểu ca à, có việc gì thế?"

Hàn Nghệ cười nói: "Không biết Lư phu nhân cảm thấy những y phục kiểu mới này thế nào?"

Liễu Cầm liên tục gật đầu nói: "Đều rất đẹp!"

"Đa tạ khích lệ!"

Hàn Nghệ cười nói: "Lư phu nhân là vị nữ khách quý duy nhất hôm nay chúng ta mời tới, vì để tỏ lòng cảm ơn, chúng ta sẽ tặng một bộ váy sam làm lễ đáp tạ, cô thích kiểu dáng nào thì cứ nói với ta một tiếng là được."

Liễu Cầm liên tục xua tay nói: "Cái này làm sao được, ta không thể nhận, ta không thể nhận."

Hàn Nghệ nói: "Lư phu nhân đừng vội từ chối. Kỳ thật ta biết với tính cách của Lư phu nhân, xưa nay đều không nhận lễ vật của người khác. Trước đó ta vẫn luôn do dự có nên tặng hay không, nhưng sau khi nghe được một câu của Lư công tử, ta cảm thấy một phần lễ vật này là không thể không tặng."

Liễu Cầm tò mò hỏi: "Phu quân ta đã nói gì?"

Hàn Nghệ cười nói: "Là như vầy, vừa rồi khi chúng ta đánh giá những y phục này. Lư công tử đột nhiên cảm thán nói, nói hắn cùng cô thành thân đã mấy năm rồi, vẫn luôn là cô giúp hắn khâu khâu vá vá, nhưng mà hắn lại chưa bao giờ tặng cho cô một bộ váy xinh đẹp như vậy. Mặt khác, cô cũng chưa bao giờ từng mặc một bộ váy xinh đẹp như vậy."

Liễu Cầm nghe vậy hai gò má thoáng hồng, hơi có vẻ hồ nghi nói: "Đây là phu quân ta nói sao?"

"Đương nhiên!"

Hàn Nghệ nói: "Nếu cô không tin, có thể đến hỏi Lư công tử."

Liễu Cầm vụng trộm liếc mắt nhìn Lư Sư Quái, làm sao không biết xấu hổ chạy đi hỏi chứ.

Nói tới, nếu tính nàng ta mà không ngại ngùng, thì Hàn Nghệ sẽ không nói như vậy, lại tiếp tục nói: "Không nói gạt cô, kỳ thật phần lễ vật này so với nói là ta tặng, còn không bằng nói là Lư công tử tặng, hơn nữa Lư công tử cũng đồng ý rồi, chỉ cần cô đồng ý nữa là xong."

Liễu Cầm có vẻ hơi do dự, nàng tin Hàn Nghệ không có gạt nàng, bởi vì Lư Sư Quái cũng đang ở chỗ này, lời nói dối này cũng sẽ bị vạch trần ngay thôi. Đương nhiên, đây không phải là mấu chốt, nàng vốn dĩ cũng không thích nhận ân huệ của người khác. Có đôi khi Lư Sư Quái nhận lấy lễ đáp tạ của Nguyên Liệt Hổ hoặc là những người bệnh kia, nàng cũng ra mặt ngăn cản, quả thật tính cách nàng là như thế.

Mấu chốt là ở câu nói trước đó của Hàn Nghệ, nàng từ nhỏ đã học y cùng Tôn Tư Mạc, nên cũng giống như Tôn Tư Mạc, coi danh lợi như mây bay. Về sau lớn lên trở thành thê tử của Lư Sư Quái, nhưng mà lại chưa bao giờ được vào cửa Lư gia, cũng không có một hôn lễ chính thức nào, váy cưới thì càng không cần phải nói, cho nên nàng quả thật chưa từng được mặc một bộ váy xinh đẹp nào. Vừa rồi khi nhìn những người mẫu này mặc váy sam kiểu mới đi ra, cũng từng mơ mộng chính mình khi mặc những chiếc váy kia thì sẽ như thế nào. Hiện giờ Hàn Nghệ vừa nói như vậy, nàng lại đang nghĩ, nếu có thể diện bộ váy xinh đẹp này ở trước mặt Lư Sư Quái, thì Lư Sư Quái có thể khen mình hay không.

Đây cũng không phải là thích hư vinh, bởi vì bất kỳ một nữ nhân nào cũng sẽ hi vọng bày ra bộ dáng đẹp nhất của mình trước mặt người mình yêu, Liễu Cầm cũng không ngoại lệ.

Lúc này, Lư Tri Liên đột nhiên kéo ống tay áo Liễu Cầm, nói: "Mẹ, mẹ mặc váy này lên, nhất định là nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ."

Liễu Cầm lập tức đỏ bừng cả mặt, khẽ trừng mắt lườm con gái một cái, nói: "Tiểu hài tử thì biết cái gì, sau này mẹ sẽ không dẫn con ra ngoài nữa."

Lư Tri Liên le lưỡi, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười.

Hàn Nghệ lại đúng lúc trưng ra vẻ mặt xấu hổ nhìn Liễu Cầm, miệng há to nhưng không lên tiếng.

Quả nhiên, Liễu Cầm vừa thấy vẻ mặt này của Hàn Nghệ, thì liền cảm thấy nếu không nhận, thì thật có lỗi với Hàn Nghệ, trong lòng cũng nghĩ, phu quân cũng đã đồng ý rồi, chẳng lẽ là cũng muốn ta mặc bộ váy xinh đẹp này? Sau một hồi do dự, mới lập tức gật đầu nói: "Vậy cảm ơn hảo ý của Hàn tiểu ca."

Hàn Nghệ cười nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn." Nói xong hắn lại quay qua Lư Tri Liên nói: "Liên nhi, thật là xin lỗi."

Lư Tri Liên mở to mắt to nói: "Hàn thúc thúc, vì sao thúc nói như vậy?"

Hàn Nghệ ha hả nói: "Vừa rồi ta nói mẹ con là nữ khách quý duy nhất được mời tới, nhưng lại không để y đến còn có Liên nhi nữa, Hàn thúc thúc thật là không phải. Bất quá con yên tâm, sinh nhật kế tiếp của con, Hàn thúc thúc nhất định sẽ tặng cho con một bộ váy vô cùng xinh đẹp."

"Thật sao?"

Lư Tri Liên nói, rồi không khỏi nhìn về phía Liễu Cầm.

Cái này nếu mà là vài phút trước, Liễu Cầm nhất định sẽ phản đối nha. Nhưng nàng vừa mới nhận quà, hiện giờ lại không cho con gái nhận, vậy thì có vẻ quá ích kỷ rồi, chỉ có thể nói là tên Hàn Nghệ này quá giảo hoạt. Không có cách nào, chỉ có thể bảo Lư Tri Liên mau cảm ơn Hàn Nghệ.

Hùng Đệ đột nhiên xoay đầu qua, cười ha hả nói: "Hàn đại ca, người nghe cũng có phần nha."

Hàn Nghệ tức giận nói: "Ta có thiếu của ai, cũng không dám thiếu của Tiểu Béo đệ nha, dù sao ta cũng đã đồng ý với cha mẹ đệ, phải hảo hảo chăm sóc đệ rồi!"

Hùng Đệ cười ha hả nói: "Hàn đại ca, huynh thật là tốt."

Lư Tri Liên cũng cười khanh khách.

Sau khi giải quyết xong mẹ con các nàng, Hàn Nghệ lại tới chỗ Lư Sư Quái bên kia.

Trịnh Thiện Hành vừa thấy vẻ mặt này của Hàn Nghệ, không khỏi thở dài: "Xem ra quả thực chuyện gì cũng không làm khó được Hàn tiểu ca."

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Chuyện có thể làm khó ta thì nhiều lắm, nhưng duy chỉ có phương diện này, thì ta vẫn có chút nắm chắc."

Lư Sư Quái kinh ngạc nói: "Nội tử đã đồng ý nhận rồi sao?"

Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên, ngươi không tin thì có thể đi hỏi!"

"Vậy ta đi hỏi chút đã."

Lư Sư Quái cũng thật sự đứng dậy đi tới chỗ Liễu Cầm.

"Woa! Gã đi thật đấy à!"

Hàn Nghệ chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới Lư Sư Quái cũng đi thật, không khỏi hoảng sợ.

Vương Huyền Đạo cười nói: "Hàn tiểu ca, rốt cuộc ngươi đã dùng cách gì để cho vị tẩu tẩu vẫn luôn không thu lễ vật của người khác này, lại chịu nhận lễ vật này của ngươi vậy?"

Hàn Nghệ cười thần bí, nói cho họ nghe lời bịa đặt về câu nói của Lư Sư Quái.

Trịnh Thiện Hành nói: "Ngươi đây là lừa người nha, hiện giờ Lư huynh đi hỏi, thì lời nói dối này của ngươi chẳng phải là sẽ bị vạch trần sao?"

Làm ơn đi, ta đã gạ kèo như vậy, ngươi còn không cho ta đi lừa, thì ta sống thế nào hả! Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Trịnh công tử. Nếu ngươi nghe thê tử ngươi nói với ngươi những lời này, mặc kệ là thật hay giả, thì phần lễ vật này ngươi còn nhận hay không?"

Trịnh Thiện Hành ngẩn người, trong lòng rồi đột nhiên bừng tỉnh. Đạo lý kia vô cùng đơn giản, tuy đây là lời nói dối do Hàn Nghệ biên ra, nhưng Lư Sư Quái đích xác cũng chưa từng tặng cho Liễu Cầm một bộ váy sam nào, cũng có nghĩa là Hàn Nghệ mượn miệng Liễu Cầm, để nói cho Lư Sư Quái, chỗ mà hắn đã xem nhẹ. Như vậy khi Lư Sư Quái nghe xong, nhất định sẽ sinh lòng áy náy. Lúc đó cho dù Hàn Nghệ không tặng, Lư Sư Quái cũng phải đi mua nha,. Đây nhìn thì như là nói dối, kỳ thật còn thật hơn lời nói thật không ít, rất là khéo léo, khiến Trịnh Thiện Hành khâm phục, liên tục chắp tay nói: "Cao! Hàn tiểu ca, một chiêu này của ngươi thật đúng là cao nha!"

Vương Huyền Đạo cũng cười gật gù, thán phục nói: "Hàn tiểu ca quả thật không hổ là người bạn của chị em phụ nữ! Một câu nói dối này, đủ để khiến hai vợ chồng Lư huynh cúi xuống xưng thần nha."

Ba người không khỏi lại nhìn về chỗ Lư Sư Quái bên kia.

Quả nhiên, chỉ thấy Lư Sư Quái và Liễu Cầm một đứng một ngồi, châu đầu ghé tai, trò chuyện với nhau rất vui, nhu tình mật ý vừa nhìn đã biết, hoàn toàn xem người xung quanh như không khí, trong mắt chỉ có lẫn nhau

Kỳ thật Lư Sư Quái cũng không phải là kẻ ngốc, chỉ có điều tình hơi cương liệt. Kẻ ngốc cũng không phải là từ chỉ những kẻ ngu dốt, phàm là người thông minh, hoặc là thiên tài, cũng sẽ có lúc trở thành đồ ngốc. Bọn họ có sự hài hước và lãng mạn của riêng mình. Lư Sư Quái sẽ không vì vậy mà cảm thấy thẹn thùng, hoặc giả vờ làm bô như mấy đại nam nhân, cần như thế nào hắn sẽ làm như thế đó. Trong lòng hắn chắc chắn cũng hiểu được dụng ý của Hàn Nghệ, đồng thời cũng hiểu được, thứ hắn cho Liễu Cầm vẫn quá ít, một khi đã vậy, vì sao không thản nhiên mà nhận, biết sai sửa sai.

Hết thảy những điều này đều là vì một lời nói dối chân thật.

Quảng cáo
Trước /421 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiêu Dao Ma Tôn Dị Giới Du

Copyright © 2022 - MTruyện.net