Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
  3. Chương 411 : Một người lừa, ba người giúp
Trước /429 Sau

[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 411 : Một người lừa, ba người giúp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mọi việc đều phải có mức độ, căng quá sẽ đứt.

Tựa như Trưởng Tôn Xung đang ngồi trên xe ngựa bây giờ, ông ta ba lần đến hẻm Bắc, vốn là muốn mời Hàn Nghệ giúp đỡ. Hiện giờ đúng là đã tìm được kế sách, thế nhưng giờ lại bắt đầu thấy khó rồi, chỉ thấy hai hàng lông mày nhíu chặt.

Trưởng Tôn Diên thấy phụ thân mặt đầy mây đen, vội hỏi: "Phụ thân, có phải phụ thân vẫn đang sầu vì vấn đề trị an không?"

Trưởng Tôn Xung ngẩn ra, liếc nhìn con trai, gật gật đầu nói: "Nếu đúng như lời Hàn Nghệ nói, thì cũng không phải ta làm chủ được. Kể cả ta có thể làm chủ, vậy cũng quá phiền toái, ta làm không nổi. Việc này ta thấy vẫn là miễn đi, chỉ cần làm tốt chợ đêm là được."

Ông ta vốn không cầu có công, chỉ cầu đừng hỏng việc. Loại chuyện phiền toái liên quan đến lợi ích của quá nhiều người thế này, ông ta cũng không muốn dính vào.

Trưởng Tôn Diên hơi trầm ngâm, thầm nghĩ, nếu việc này mà phụ thân làm được, vậy chỉ sợ Hàn Nghệ đã không nói ra rồi. Phụ thân không làm được, như vậy việc này cũng chỉ có thể dựa vào hắn, tương đương với với việc giao quyền lực cho hắn. Thật không nghĩ tới chỉ một cái lệnh cấm tiêu, lại sinh ra nhiều vấn đề như vậy. Ta vẫn là chuẩn bị đủ, dẫn tới phụ thân phải rơi vào thế bị động như vậy, thở dài: "Phụ thân, hiện tại việc này không phải phụ thân nói miễn là có thể miễn được."

Trưởng Tôn Xung nghi hoặc nhìn con trai mình.

Trưởng Tôn Diên nói: "Hiện giờ có rất nhiều dân chúng bình thường đều tỏ ra không hưởng ứng với việc nới lỏng lệnh cấm tiêu, đơn giản chỉ vì bọn họ lo lắng vấn đề trị an mà thôi. Mà bây giờ Hàn Nghệ đã đem việc này báo cho phụ thân, nếu đến lúc đó lại xảy ra nhiễu loạn gì, bệ hạ hỏi đến, Hàn Nghệ sẽ có thể nói, hắn đã đem biện pháp nói cho phụ thân, thế nhưng phụ thân vẫn che giấu không làm. Kể từ đó, trách nhiệm này chỉ có một mình phụ thân phải gánh mà thôi."

Trưởng Tôn Xung sững sờ đứng ngây ra. Vốn dĩ việc này là do Lý Trị trực tiếp ra lệnh cho ông ta, hơn nữa lại là do Hàn Nghệ đưa ra. Kể cả ông ta không làm tốt, cũng không có vấn đề trách nhiệm gì. Nói như vậy, nghĩa là ông ta chỉ cần thay Hàn Nghệ đi làm những chuyện này, đây chính là tác dụng của Trưởng Tôn Xung trong việc này. Nhưng nếu như Trưởng Tôn Xung che giấu không làm theo lời Hàn Nghệ, vậy thì tình huống lại khác rồi, chỉ có thể hỏi tội ông ta mà thôi.

Không biết còn tốt, thế nhưng đã biết còn không làm, vậy phải suy xét lại rồi.

Trong lòng Trưởng Tôn Diên cũng đang thầm mắng Hàn Nghệ quá giảo hoạt. Công thì hắn lấy, trách nhiệm thì lại để phụ thân của mình gánh, không nên chơi người khác như vậy chứ.

Trưởng Tôn Xung hỏi: "Vậy ý con thế nào?"

Trong lòng Trưởng Tôn Diên vẫn có chút bất an, dù sao tiểu tử Hàn Nghệ này quá giảo hoạt, khiến người ta khó lòng phòng bị, bèn nói: "Con nghĩ việc này sợ là cần phai tìm gia gia thương lượng một chút."

Loại việc thay đổi chế độ thế này, cũng không phải là việc nhỏ nha!

Trưởng Tôn Xung liên tục gật đầu, phân phó xa phu bên ngoài: "Đổi đường đến phủ cha ta đi."

"Tuân mệnh."

...

...

Hậu viện Phượng Phi Lâu.

Sau khi tiễn cha con Trưởng Tôn gia, Hàn Nghệ ngồi ở trong phòng, bưng một chén trà nóng, sưởi ấm tay, khóe miệng khẽ lộ nụ cười gian. Việc này một khi bắt đầu, nghĩ muốn dừng lại, cũng không phải đơn giản như vậy. Tất cả những chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu, trò hay còn ở phía sau.

Chợt nghe một tiếng kẽo kẹt vang lên, chỉ thấy một bóng người lén lút tiến vào.

Hàn Nghệ giật nảy mình, định thần nhìn lại, trong lòng không khỏi bực bội, Trên đời này, người có thể doạ được hắn, cũng chỉ có Lưu Nga mà thôi, khổ não nói: "Lưu tỷ, tỷ cũng không còn nhỏ nữa, cũng phải hiểu đạo lý vào nhà gõ cửa chứ? Vạn nhất ta đang thay quần áo, như vậy tỷ định làm thế nào?"

"Vậy thì thế nào?"

Lưu Nga trợn tròn hai mắt, nói: "Ngươi có biết hai ngày nay cuộc sống của ta trôi qua như thế nào không? Ngươi dứt khoát đừng có nói gì với ta nữa. Ngươi cứ hay nói chuyện nửa vời, rốt cục là ta đang doạ ngươi, hay là ngươi muốn cái mạng già này của ta hả?"

Hàn Nghệ dần chống đỡ hết nổi, ngượng ngùng cười nói: "Lưu tỷ đang độ thanh xuân phơi phới, làm sao có thể nói là mạng già, huống hồ ta cũng không phải cố ý mà."

"Vậy mà vẫn không phải là cố ý?"

"Đương nhiên không phải."

Hàn Nghệ cười nói: "Nếu như ta không nói như vậy với tỷ, có khi tỷ còn lo lắng hơn nữa kìa, không chừng còn cho rằng ta đã bỏ chạy. Còn nữa, ta làm sao có thể hại tỷ chứ. Tỷ nhìn xem, không phải cuối cùng không có chuyện gì sao? Ta chỉ hỏi tỷ một câu thôi, trong hai ngày nay, Phò mã gia có từng mắng tỷ một câu nào không?"

"Cái này thì thật ra không có."

"Vậy chẳng phải đúng rồi rồi?"

"Nhưng . . .."

"Không có nhưng nhị gì hết. Chuyện này đơn giản là tỷ tự doạ mình mà thôi. Ta vẫn luôn nói với tỷ, tỷ phải tin tưởng nguyên tắc làm người của ta." Hàn Nghệ vung tay lên nói.

Lưu Nga nói: "Ngươi có nguyên tắc à?"

"Chẳng lẽ ta không có nguyên tắc sao?" Hàn Nghệ kích động nói: "Tỷ nói lời này quá tổn thương lòng tự trọng của ta rồi. Hàn Nghệ ta là người thế nào chứ, còn không phải là công lao thì mọi người cùng chia, có tội thì một mình ta gánh sao?"

Lưu Nga bĩu môi nói: "Nếu thật sự có tội, cũng không phải chỉ một mình ngươi gánh là được, ngươi không biết còn có tội liên đới sao?"

Hàn Nghệ trừng mắt, nói: "Được rồi, được rồi, coi như việc này là ta xin lỗi tỷ, được chưa."

Lưu Nga nói: "Ta cũng không cần ngươi phải xin lỗi, ta chỉ muốn biết đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?"

Hàn Nghệ nói: "Còn không phải là chuyện cấm tiêu sao, việc này có nói với tỷ, tỷ cũng không hiểu đâu."

Lưu Nga nói: "Ta đúng là không hiểu. Thế nhưng vấn đề là vấn đề chúng ta dính vào đã nhiều lắm rồi, ngươi còn kéo thêm mấy chuyện này làm gì?"

Hàn Nghệ cười nói: "Tỷ thì biết cái gì, đây chính là cơ hội kiếm bộn tiền đấy. Tỷ cứ chờ mà xem, không bao lâu nữa, tài sản của Phượng Phi Lâu phải tăng lên gấp đôi, có khi còn hơn thế. Hơn nữa chuyện này cũng không phải là chuyện phiền toái gì, chỉ là thuận theo mà làm thôi."

Lưu Nga hồ nghi nhìn hắn một cái.

"Có tin hay không tùy tỷ, dù sao đến lúc đó tỷ sẽ rõ ràng." Hàn Nghệ nói: "Đúng rồi, tỷ còn nhớ miếng đất thúi hoắc mà chúng ta mua lại từ Lý Tư Không không?"

Lưu Nga suy nghĩ một chút, nói: "Có nhớ."

Hàn Nghệ nói: "Tỷ bảo Trà Ngũ tìm thêm mấy người, lấp bằng chỗ đấy đi."

Lưu Nga sững sờ, nói: "Chuyện này thì có liên quan gì sao?"

Hàn Nghệ nói: "Cho dù không có liên quan, chúng ta cũng cần phải lấp bằng chỗ đó. Nếu không, chẳng lẽ chúng ta mua một miếng đất xong, thả ở nơi đó hun khói người khác à?"

Lưu Nga gật gật đầu.

Hàn Nghệ đột nhiên như nhớ tới chuyện gì, vội nói: "Đúng rồi, còn chuyện hợp tác với Hoa Nguyệt Lâu, tỷ định thế nào đây?"

Lưu Nga chần chờ một lát, nói: "Đây là chuyện của ngươi và mụ ta, ta mặc kệ, dù sao cũng đừng hòng ta thái độ tốt với mụ ta."

Hàn Nghệ cười, nói: "Ta biết rồi."

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa: "Tiểu Nghệ ca, Trịnh công tử, Lư công tử, Vương công tử đến rồi."

Hàn Nghệ khẽ cau mày, nói: "Ta biết rồi." Lại quay sang Lưu Nga nói: "Lưu tỷ, ta nói với tỷ một câu từ đáy lòng, nếu như không cần thiết, tuyệt đối đừng làm bạn với người thông minh."

Lưu Nga sửng sốt, đây là có ý gì.

Hàn Nghệ cũng không giải thích, đứng dậy đi ra ngoài.

Đi tới ngoài sân, chỉ thấy ba người Lư, Trịnh, Vương đang đứng ở trong sân, cùng nhau mỉm cười nhìn hắn.

Không cần phải dùng ánh mắt ám muội như vậy chứ. Hàn Nghệ coi như không thấy, chắp tay nói: "Ta nói hôm nay ánh mặt trời sao lại dừng ở cửa nhà ta đây, hóa ra là do ba vị công tử đại giá quang lâm."

Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: "Hàn tiểu ca quả thật là chính nhân quân tử, lời nịnh nọt như vậy mà cũng có thể nói ra được, bọn ta đều phải học tập rồi."

"Đâu có, đâu có. Trịnh công tử quá khen rồi."

Hàn Nghệ ngượng ngùng nở nụ cười, đưa tay nói: "Mời vào trong, mời vào trong."

Hàn Nghệ mời ba người vào nội đường.

Trịnh Thiện Hành vừa mới ngồi xuống, liền cười ha ha nói: "Hàn tiểu ca. Ta xem như phục ngươi rồi, dám để Trưởng Tôn thúc thúc ba lần bốn lượt tới đây tìm ngươi. Ngươi có biết cả đời Trưởng Tôn thúc thúc chưa từng bao giờ tới Bình Khang Lý này không?"

"Trịnh công tử, nào có như lời ngươi nói." Hàn Nghệ đâu chịu thừa nhận, nói: "Đây hoàn toàn là chuyện trùng hợp, hai ngày nay ta vừa vặn đang muốn nghỉ ngơi, bèn đi ra ngoài du ngoạn phong cảnh vùng ngoại ô. Không ngờ lúc này Phò mã gia lại tìm tới cửa. Nói thật, vừa nãy ta cũng áy náy muốn khóc đấy."

Lư Sư Quái nói: "Được rồi, được rồi, lời này của người mà lừa được ai."

Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: "Lư huynh cũng đừng kinh ngạc. Mọi người đều biết rõ là bị Hàn tiểu ca lừa gạt, thế nhưng vẫn cam chịu bị lừa gạt, đồng thời còn không tóm được nhược điểm của Hàn tiểu ca nữa. Công phu lừa người này của Hàn tiểu ca chỉ sợ là không ai có thể so sánh nổi rồi."

Đậu xanh, bị thằng này nhìn thấu rồi! Hàn Nghệ bị ba người bọn họ nói đến mồ hôi đầm đìa, vội ho nhẹ một tiếng, nói: "Vừa lúc ta đang định đi tìm ba vị để nói chuyện này."

Ba người nghe thấy thế, thoáng nhìn lẫn nhau một chút.

Hàn Nghệ vừa thấy, giỏi lắm, hoá ra các ngươi là đang ép ta chủ động mở miệng nha, thở dài nói: "Song quyền khó địch tứ thủ a!"

Lư Sư Quái cười nói: "Chuyện này cũng không trách chúng ta được. Bọn ta cũng là sợ ngươi dẫn bọn ta đi lòng vòng, nhiễu loạn bọn ta không biết phương hướng. Vì vậy mới ra hạ sách này."

Vương Huyền Đạo cười nói: "Lời ấy sai rồi, phải là, một danh hảo hán, ba người giúp."

Là lừa đảo, hay hảo hán, hoá ra đều là do các ngươi định đoạt à, quân tử chó má gì chứ. Hàn Nghệ thầm chửi một câu, nhưng vẫn kể lại cuộc nói chuyện giữa mình và Trưởng Tôn Xung cho bọn họ. Dù sao bọn họ cũng là phía hợp tác, hơn nữa việc này cũng không có gì phải giấu. Vương Huyền Đạo nói cũng đúng, một danh hảo hán ba người giúp. Hàn Nghệ cũng không định một nhà độc đại, hắn cũng hi vọng có thể thương lượng với bọn họ một chút.

Ba người sau khi nghe xong, thì đều cảm thấy kinh ngạc.

Bọn họ cũng không nghĩ tới, chuyện nới lỏng lệnh cấm tiêu lại còn có nhiều nội dung phong phú như vậy, thậm chí còn dính đến vấn đề thay đổi chế độ trị an hiện giờ, đây cũng không phải việc nhỏ nha!

"Việc này có thể thành sao?"

Lư Sư Quái cảm thấy có chút hoài nghi đối với chuyện này.

Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, không có lên tiếng.

Hai người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo thấy Hàn Nghệ cười tự tin như vậy, nói cách khác hắn đã nắm chắc chuyện này sẽ thành, tuyệt đối không phải mặc cho số phận. Thế nhưng vấn đề là ngay cả Trưởng Tôn Xung cũng không làm chủ được việc này, phải thu được sự đồng ý của hoàng đế và mấy vị tể tướng nữa.

Ba người cũng không có vội vã hỏi, mà đều trầm ngâm suy nghĩ.

Bỗng nhiên, ba người gần như cùng lúc ngẩn ra, không khỏi liếc nhìn lẫn nhau. Lư Sư Quái không kìm lòng được nói: "Cao! Cao! Một chiêu này của Hàn tiểu ca quả thật là cao minh."

Hàn Nghệ khiêm tốn cười nói: "Lư công tử cũng không nên nói sớm, vạn nhất không thành, như vậy ta quả thật là mất hết mặt mũi đó."

... .

... .

Thái Úy phủ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi ở trên giường, nhíu mày suy nghĩ.

Mà Trưởng Tôn Xung đang ngồi đối diện và Trưởng Tôn Diên đang đứng hầu một bên cũng không dám lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi.

Qua hồi lâu, Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên mở mắt, cười nói: "Xung nhi, việc này bệ hạ đã giao cho con, chứ cũng không bảo cha đứng một bên nhìn. Việc này con tìm đến cha, cha cung không quản được. Việc này muốn giải quyết, phải đến tìm bệ hạ."

"Điều này hài nhi cũng biết." Trưởng Tôn Xung gật gật đầu, lại nói: "Thế nhưng việc này rất trọng đại. Phụ thân thân là Thái Úy, chuyện này tất có quan hệ lớn đến phụ thân. Vì vậy hài nhi mới tìm đến thương lượng với phụ thân trước."

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Con nói rất đúng, nhưng đây lại là một chuyện khác, không cần con phải lo lắng. Con chỉ cần quản chuyện cấm tiêu là được. Bây giờ con cứ dứt khoát đi tìm bệ hạ, đem việc này báo cho bệ hạ là được."

Quảng cáo
Trước /429 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Rừng Son

Copyright © 2022 - MTruyện.net