Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
  3. Chương 423 : Hoàng gia đặc phái sứ
Trước /427 Sau

[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 423 : Hoàng gia đặc phái sứ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nay đã khác xưa!

Hàn Nghệ hiện giờ không còn là tên nhà quê khi mới đến Trường An nữa rồi, hiện giờ hắn không những đã trở thành Giám sát ngự sử, mà mấu chốt là còn rất được Lý Trị coi trọng. Sự coi trọng này cũng không giống coi trọng bình thường, chỉ cần Hàn Nghệ không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, thì bất luận thế nào Lý Trị cũng sẽ bảo vệ hắn. Nếu Hàn Nghệ mà ngã, vậy thì sẽ không ai đầu nhập vào Lý Trị nữa, đây là điều trước mắt Lý Trị không thể tiếp thu, Hàn Nghệ chính là một quân bài của y, thứ tượng trưng cho vương quyền của y.

Đương nhiên, ở trong mắt quý tộc, thứ tộc trước sau vẫn là thứ tộc, trước sau vẫn là hèn mọn, sự chênh lệch này là điều mà chức quan, phẩm giai có thể bù đắp. Chẳng qua dù giai cấp chênh lệch, khinh bỉ thì khinh bỉ, nhưng hiện tại người dám động và Hàn Nghệ thật sự là không nhiều, cũng không dám, không phải là vì Hàn Nghệ lợi hại thế nào, mà là vì ngươi chọc vào Hàn Nghệ, thì tất nhiên sẽ cuốn vào cuộc đấu tranh chính trị, đó là phúc hay họa thì không biết được, làm không tốt có thể gặp phải họa diệt môn. Một án Phòng Di Ái đến nay vẫn còn rành rành trước mắt a.

Vì vậy, hôm này Hàn Nghệ không hề sợ hãi, nếu như Vi Phương dám động thủ, thì hắn tuyệt đối sẽ đánh cho Vi Phương không còn biết đông tây nam bắc.

Đây cũng không phải Hàn Nghệ bành trướng. Ở phương diện khác, có lẽ hắn sẽ lựa chọn nhường nhịn, sẽ không xung đột trực diện với bọn họ, hắn cũng không muốn tạo ra quá nhiều kẻ thù, nhưng chỉ riêng phương diện này thì không được.

Một nguyên nhân quan trọng mà hắn đi vào con đường này, chính là để bảo vệ người nhà của mình, đây là ranh giới cuối cùng của hắn. Hắn rất rõ một khi ca kỹ đã nổi danh rồi, thứ mang đến không chỉ là lợi ích, mà còn là phiền toái vô tận. Thật ra ở hậu thế cũng vậy, những nữ minh tinh bị ông chủ giở trò nhiều không kể xiết. Không chỉ có Cố Khuynh Thành, ngay cả các nàng Mộng Nhi cũng sẽ gặp phải. Vì vậy Hàn Nghệ muốn cắt đứt ý tưởng này của những kẻ ở đây ngay từ đầu. Chuyện này, các ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ tới, trừ khi các ngươi nguyện ý trả bằng tính mạng.

Nhưng mà, Trương Đức Thắng xuất hiện, không những đã tránh được một hồi tranh đấu không cần thiết, mà vô hình trung cũng đã cho Hàn Nghệ một sự ủng hộ cực lớn, khiến những quý tộc này hiểu rằng Hàn Nghệ hiện tại cũng không phải dễ ức hiếp như vậy. Các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, dù sao người ta cũng là soái ca có tư cách thương thảo quốc sự với hoàng thượng, thái úy.

Hàn Nghệ dặn dò đám Tiểu Dã, Tang Mộc, Trà Ngũ mấy câu, sau đó cùng Trương Đức Thắng vào cung.

Hắn không cần đoán cũng biết, lần này Trương Đức Thắng đến gọi hắn vào cung, chắc chắn vẫn là vì chuyện của Dân An cục, đoán chừng là đã có kết quả.

Đi vào trong Lưỡng Nghi điện, chỉ thấy các đại thần cốt cán như Trưởng Tôn Vô Kỵ, Vu Chí Ninh, Chử Toại Lương, Trình Giảo Kim đều đang ngồi trong đó, bầu không khí tương đối nghiêm túc.

"Vi thần Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ."

"Miễn lễ."

Lý Trị duỗi tay ra hiệu, đi thẳng vào vấn đề nói: "Trẫm không nói dông dài với khanh nữa, về bản tấu chương đó của khanh, trẫm đã cho chư vị ái khanh xem qua, trải qua nhiều lần trao đổi, triều đình đã quyết định thành lập Dân An cục."

Hàn Nghệ nghe vậy trong lòng vui vẻ, mặc dù hắn đã có dự cảm sẽ thành công, nhưng việc này thật sự không phải là việc hắn có thể làm chủ, cũng không phải là việc mà Lý Trị hiện giờ có thể làm chủ. Mãi đến giây phút này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Không đợi niềm vui dâng lên, Lý Trị đột nhiên đảo giọng, nói: "Nhưng có một vấn đề, thái úy bọn họ đều cảm thấy có chút không ổn, vì vậy trẫm mới tìm khanh đến hỏi. Chính là về chuyện lệnh điều tra kia. Lư Quốc Công cho rằng chuyện gì cũng cần phải xin lệnh điều tra thì quá rườm rà, không có lợi với việc điều tra án. Còn Hữu phó xạ thì cho rằng cũng không cần thiết huỷ bỏ, có thể áp dụng chế độ cấp bậc, đối với vương công quý tộc thì nhất định phải đưa ra lệnh điều tra, còn đối với thứ dân và bách tính thì không cần phải đưa ra lệnh điều tra."

Lời này nếu mà nói ở hậu thế, phỏng chừng sẽ bị người ta kéo ra ngoài đánh chết. Bất kể ngươi là hoàng đế, hay là tổng thống, trong lòng ngươi có thể nghĩ như vậy, tay ngươi có thể làm như vậy, nhưng miệng ngươi không thể nói như vậy.

Nhưng phải biết rằng vương triều Đại Đường là một quốc gia có chế độ nô lệ, có sự phân chia hết sức nghiêm khắc đối với giai cấp, luật pháp cũng tôn sùng chế độ này, đương nhiên. Đây không phải là nói lên vương triều Đại Đường lạc hậu, đây chỉ là một quá trình lịch sử mà thôi.

Hàn Nghệ cũng đã quen rồi, chỉ là không ngờ tới Lý Trị lại gọi hắn đến vì lệnh điều tra, cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng chỉ trầm ngâm chốc lát rồi cũng hiểu ra. Lệnh điều tra này thật ra cũng có thể xem là một loại quyền lực cực kỳ đặc thù, có quan hệ mật thiết với bọn họ, nếu có tranh luận, thì cũng không phải là gì lạ, nói: "Bẩm hoàng thượng, nếu như áp dụng thể chế cấp bậc, thì lệnh điều tra này sẽ mất đi giá trị vốn có, vậy thì thà rằng không cần. Thật ra vi thần đề xuất lệnh điều tra, chính là để đề phòng có người mượn việc công làm việc riêng, xâm phạm bách tính, mưu cầu tư lợi. Tuy trên tấu chương của vi thần không có nói rõ, nhưng kỳ thật lệnh điều tra này chủ yếu vẫn là để bảo vệ bá tánh bình dân, chứ không phải là vương công quý tộc. Bởi vì nếu như thật sự phải đi điều tra những vương công quý tộc, thì cho dù không có lệnh điều tra, bọn họ vẫn sẽ bẩm báo lên trên trước. Nếu như áp dụng thể chế cấp bậc, thì lệnh điều tra sẽ mất đi ý nghĩa, lệnh điều tra chỉ là vì dân an, không phải là muốn nhằm vào ai cả."

Về lệnh điều tra này, Hàn Nghệ chỉ nhắc đến một câu trong tấu chương,. Bởi vì đây là một chi tiết nhỏ, Hàn Nghệ không thể diễn giải thao thao bất tuyệt trong đó được, trọng điểm của tấu chương vẫn là lý niệm xây dựng Dân An cục. Trước tiên ngươi phải thuyết phục được đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, thì mới có tư cách nói đến những chi tiết nhỏ kia.

"Còn lệnh điều tra cái khỉ gì!"

Trình Giảo Kim hét lên: "Chờ ngươi viết xong mấy cái quy tắc xin xỏ rườm rà kia, thì lệnh điều tra còn chưa xuống, tặc nhân đã chạy hết rồi. Trong binh pháp cũng đã nói, tướng ở ngoài, quân mệnh cũng có thể không chịu, làm người phải lanh trí một chút, đừng có giống như khúc gỗ."

Đại ca, ta cũng muốn tự do một chút, cẩu thả một chút, lanh trí một chút, nhưng chỉ sợ có những người lanh trí quá đà đấy. Hàn Nghệ âm thầm phản bác một câu.

Trưởng Tôn Vô Kỵ hừ nói: "Lão thất phu nhà ông có phải là chê sống quá lâu rồi không, cái gì mà tướng ở bên ngoài, có thể không nghe quân mệnh, đúng là nghe ngứa cả tai. Nếu ai ai cũng ôm tư tưởng này đi đánh giặc, thì thiên hạ tất loạn."

Hàn Nghệ vội vàng nói: "Thái úy nói rất đúng. Không có quy củ, không thành vuông tròn. Đúng, có lẽ lệnh điều tra sẽ mang đến một số bất tiện đối với cảnh sát hoàng gia khi chấp pháp, thậm chí đúng như lời Lư Quốc Công nói, sẽ vì vậy mà để tội phạm chạy mất. Nhưng đồng thời nó cũng đảm bảo lợi ích của phần lớn bách tính không bị tổn hại. Cảnh sát hoàng gia có liên quan đến cuộc sống thường ngày của bách tính, nếu không tăng cường hạn chế, thì sẽ đến lúc khó khống chế. Có câu là, con người chẳng có hoàn mỹ cả, cũng không có luật pháp vẹn toàn, chỉ có thể so hai việc, chọn cái hại nhẹ hơn mà thôi. Tựa như thái úy ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, lao tâm lao lực, cúc cung tận tụy, một bản tấu chương cũng phải sửa ba mươi bốn mươi lần, không phải là vì quốc gia này, không phải vì bách tính thiên hạ hay sao. Nhưng thái úy có bao giờ từng than phiền, vậy thì tại sao cảnh sát hoàng gia lại không thể vì bách tính, mà tốn thêm một trình tự này nữa chứ?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả, nói: "Hàn Nghệ à, ngươi đừng có nịnh bợ lão phu nữa, nếu chỉ một câu nịnh bợ của ngươi mà đã có thể chặn được miệng của lão phu, vậy thì mấy chục năm nay lão phu xem như làm tể tướng vô ích rồi."

Thôi ta xin, ta cũng không phải là muốn chặn miệng của ông, ta chỉ muốn chặn miệng của bọn Chử Toại Lương thôi. Hàn Nghệ nói: "Mỗi câu hạ quan nói đều là tận đáy lòng, tuyệt không hề nịnh bợ. Xin thứ cho Hàn Nghệ cả gan nói một câu, nếu là hạng người lười biếng, gian nịnh, há có thể làm tể tướng được mấy chục năm, hầu hạ hai đời minh quân, vẫn mong thái úy minh giám."

Tiểu tử ngươi vẫn còn bám lấy lão phu à. Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả nói: "Tiểu tử ngươi đúng là rất giảo hoạt. Nếu lão phu còn nói ngươi đang nịnh bợ nữa, vậy chẳng phải là nói lão phu là hạng người lười biếng, gian nịnh sao."

Đám người Chử Toại Lương đều lắc đầu cười.

Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói: "Thôi đi, thôi đi, thực ra cái lệnh điều tra này của ngươi, lão phu cũng tán thành, chỉ là lão phu cũng cảm thấy có hơi rườm rà, hơn nữa còn chưa hợp lý lắm. Lúc trước đã bàn rồi, nếu như thành lập Dân An cục, vậy nên giao Hình Bộ quản lý, nhưng tại sao lệnh điều tra lại phải xin Đại Lý Tự. Căn cứ vào chế độ triều ta, để tránh phát sinh án oan, vì vậy đã chia hình pháp quyền ra làm ba, Đại Lý Tự chưởng quản thẩm lý vụ án từ tội lưu đày trở lên của toàn quốc, còn Hình Bộ thì phụ trách duyệt lại vụ án từ tội lưu đày trở lên do Đại Lý Tự phán, chức quyền phân chia hết sức rõ ràng. Hình Bộ, Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài không can dự vào việc lẫn nhau. Nếu Dân An cục đã thuộc Hình Bộ quản lý, vậy thì lẽ ra nên là chức quyền của Hình Bộ. Nếu như lệnh điều tra phải xin Đại Lý Tự, vậy thì chẳng phải là xếp Hình Bộ bên dưới Đại Lý Tự sao, hơn nữa cũng tương đối phiền phức, tại sao không trực tiếp đến Hình Bộ xin."

Hình Bộ và Đại Lý Tự vốn là tương hỗ chế hành, lệnh kiểm soát nếu phải đến Đại Lý Tự xin, vậy thì có thể sẽ phá vỡ cán cân này.

Trưởng Tôn Vô Kỵ làm Tam tỉnh lục bộ chi, đương nhiên ông ta không muốn thấy Hình Bộ bị Đại Lý Tự hạn chế.

Hàn Nghệ đương nhiên minh bạch, cười nói: "Thái úy nói có lý."

Trưởng Tôn Vô Kỵ đợi một hồi, không thấy Hàn Nghệ mở miệng nữa, vì thế nói: "Vậy là ngươi cho rằng nên xin Hình Bộ?"

"Hạ quan cũng không có nói như vậy."

Hàn Nghệ lắc đầu, lại nói: "Hạ quan nói là thái úy nói có lý, còn đáp án, thái úy đã nói ra."

Trưởng Tôn Vô Kỵ kinh ngạc nói: "Sao lại nói như vậy?"

Hàn Nghệ nói: "Thật ra hạ quan vốn dĩ muốn giao quyền phê duyệt lệnh điều tra cho Tam Tỉnh, nhưng Vương Huyền Đạo nói chính vụ mà Tam Tỉnh phải xử lý mỗi ngày thực sự là đã quá nhiều rồi, nếu còn thêm án hình sự nữa, e là lực bất tòng tâm. Sau đó hạ quan lại nghĩ đến Ngự Sử Đài, nhưng Trịnh Thiện Hành lại là quan viên của Ngự Sử Đài, nếu viết như vậy, sẽ bị người khác cho rằng lấy công mưu tư, vì thế hạ quan mới nghĩ đến Đại Lý Tự, nhưng từ đầu đến cuối hạ quan chưa từng nghĩ đến Hình Bộ."

Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi: "Vì sao?"

Hàn Nghệ đáp: "Lý do chính như lời thái úy vừa nói, sở dĩ triều ta chia quyền lực hình pháp ra làm ba, đơn giản cũng chỉ là để đạt được mục đích tương hỗ và chế ước lẫn nhau. Lệnh điều tra giao cho Đại Lý Tự cũng chính là vì lý do này. Dân An cục thuộc về Hình Bộ, hai bên chẳng khác nào quan hệ cấp trên cấp dưới. Mà lệnh điều tra lại đại diện cho việc sẽ xâm phạm lợi ích của người khác một cách hợp lý, nhất định phải thận trọng đối với việc này. Nếu như đến Hình Bộ xin, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện hiện tượng bao che, dung túng, thậm chí là quan lại bao che lẫn nhau. Nhưng Đại Lý Tự vốn chính là để chế ước Hình Bộ, Đại Lý Tự chắc chắn sẽ không nể mặt quan viên Hình Bộ, vậy thì bao che, dung túng cũng sẽ không thể xuất hiện."

Nói tới đây, hắn dừng một chút, lại nói: "Nhưng mặt khác, Hình Bộ cũng là để chế ước Đại Lý Tự. Nếu Đại Lý Tự cố ý mượn lệnh điều tra này để làm khó dễ Dân An cục, vậy thì khi Hình Bộ duyệt lại vụ án, nếu có hiện tượng này, Dân An cục sẽ trực tiếp tìm Hình Bộ trình bày chi tiết, vậy thì Hình Bộ nhất định cũng sẽ không bỏ qua, chắc chắn sẽ đi buộc tội Đại Lý Tự. Đồng dạng, nếu như Dân An cục không xin lệnh điều tra mà đã trực tiếp vào nhà chấp pháp, hoặc là Dân An cục bịa đặt chứng cứ, lừa gạt để lấy lệnh điều tra, vậy thì khi Đại Lý Tự thẩm lý án này, nhất định cũng sẽ không bao che Dân An cục, cũng sẽ đến Hình Bộ gây sự. Như vậy, lệnh điều tra sẽ trở nên càng có tác dụng bảo hộ hơn, chất lượng cũng có thể nâng cao hơn."

Đám người Vu Chí Ninh, Chử Toại Lương sau khi nghe xong, đều nhìn Hàn Nghệ với ánh mắt kinh ngạc.

Kỳ thật điều Hàn Nghệ nói cũng không khó lý giải, chính là lợi dụng sự chế ước lẫn nhau giữa Đại Lý Tự và Hình Bộ để duy trì lệnh điều tra này. Bởi vì quyền lực của Đại Lý Tự và Hình Bộ đều thực sự quá mật thiết, bất cứ bên nào vượt rào cũng sẽ được coi là đang khiêu chiến với quyền lực của đối phương. Vì vậy hai bên tranh đấu cực kỳ gay gắt, dù sao cũng đều phải giữ gìn quyền lực của mình cả, một khi việc vượt rào trở thành thái độ thường xuyên, vậy chẳng phải là quyền lực của chính mình đã bị đối phương cướp mất rồi sao.

Nhưng đây vừa đúng là chỗ khó nhất, chắc chắn bất kỳ một chính trị gia nào trước tiên cũng phải suy xét đến vấn đề cân bằng quyền lực. Nếu như một nhà độc đại, vậy thì không thể chơi rồi. Thông thường nếu loại tình huống này xuất hiện, đều biểu thị phải một lần nữa tẩy bài, mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi mà. Cân bằng quyền lực là hết sức quan trọng, với quân hay với thần, đều là như vậy. Đây cũng là vấn đề mà mỗi một chính trị gia đều phải suy nghĩ mỗi ngày. Bởi vì thế lực trên triều đình là vô cùng phức tạp, người với người, bộ ngành với bộ ngành, đều tồn tại những quan hệ này, mỗi ngày đều sẽ có tranh đoạt quyền lực.

Như vậy tiền đề để Hàn Nghệ nói ra những lời này, là hắn nhất định phải nhìn rõ bản chất trong này, không nhìn thấu điểm này, là rất khó để đề xuất kiến nghị như thế.

Nhưng Hàn Nghệ bất quá mới 20 nha.

Thế này không khỏi cũng trưởng thành quá sớm rồi.

Về phần Trưởng Tôn Vô Kỵ có nghĩ đến điểm này hay không, thì không ai biết được, có thể là không nghĩ đến thật, cũng có thể là biết rõ mà giả hồ đồ.

Đồng dạng, rốt cuộc Lý Trị có nhìn thấy điểm này hay không, cũng không ai biết được. Nhưng chắc chắn y sẽ nguyện ý giao quyền lực này cho Đại Lý Tự, chứ không phải là Hình Bộ. Quyền lực càng phân tán, đối với quân chủ mà nói, tất nhiên sẽ càng tốt. Nếu như quá tập trung thì sẽ có thể sẽ xuất hiện hiện tượng vương quyền hư không, gật gật đầu nói: "Nói rất hay! Trẫm cảm thấy Hàn Nghệ nói hết sức có lý, nghe thì có vẻ rườm rà, nhưng kỳ thật cũng không rườm rà, hơn nữa cũng rất hợp lý. Nói xong, y quét mắt một lượt, nói: "Không biết chư vị ái khanh nghĩ thế nào?"

Ngươi đã nói như vậy, chúng ta còn gì để nói nữa.

"Bệ hạ thánh minh."

Cả đám lão thần tử đồng thanh nói.

Lý Trị khẽ mỉm cười, hơi chút do dự, mới nói với Hàn Nghệ: "Hàn Nghệ, nếu Dân An cục này đã sinh ra bởi khanh, vậy việc liên quan đến kiến thiết Dân An cục, tất nhiên phải do khanh làm rồi. Hiện tại trẫm phong khanh làm Hoàng gia đặc phái sứ, quan giai lục phẩm, nhất định phải xây dựng tốt Dân An cục cho trẫm."

Hoàng gia đặc phái sứ? Á đù! Cái này nghe trâu nha! Nhưng mà lục phẩm có phải hơi nhỏ không? Thôi kệ, dù sao cũng không chê chức quan nhiều. Hàn Nghệ vội vàng hành đại lễ nói: "Vi thần khấu tạ hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Đợi đã!" Chử Toại Lương đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt hơi khó hiểu, nói: "Bệ hạ, triều ta chưa bao giờ có chức quan hoàng gia đặc phái sứ này nha."

Má! Ngươi là hoàng đế, vậy mà cũng chơi trò tiền trảm hậu tấu này à.

Hàn Nghệ buồn bực.

Quảng cáo
Trước /427 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tối Sơ Ma Quỷ

Copyright © 2022 - MTruyện.net