Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
  3. Chương 425 : Đừng sợ! Cứ làm đi!
Trước /427 Sau

[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 425 : Đừng sợ! Cứ làm đi!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Hàn Nghệ tham kiến Chiêu nghi."

Hàn Nghệ đi tới trước mặt Võ Mị Nương, chắp tay thi lễ.

"Ở đây cũng không phải triều đình, ngươi cũng không cần đa lễ."

Võ Mị Nương khẽ mỉm cười, quay sang nha hoàn bên cạnh khẽ vẫy tay, người này lập tức thức lui về phía sau đứng, nàng lười nhác duỗi thân hình mềm mại mê người kia.

Đây có thể xem là đang câu dẫn ta không?

Hàn Nghệ tuy rằng chung tình với Tiêu Vô Y, nhưng dù gì cũng đã ngự nữ vô số, lãng tử phong trần, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Lúc Võ Mị Nương giơ tay nhấc chân, đều toát ra quang mang mê người, lại thêm gần đây mang thai, da dẻ tốt, trong trắng có hồng, càng thêm mị hoặc. Nếu là người thích thể loại ngự tỷ, thì đúng là không kiềm chế được.

May mà Hàn Nghệ cũng là cao thủ trong cao thủ, miễn cưỡng có thể gắng gượng.

Võ Mị Nương thì hình như lại không phát giác mị lực của mình đang vô hình trung bao quanh Hàn Nghệ, vẫn cảm thán nói: "Y thuật của Lư công tử đúng là cao minh, mỗi ngày ta làm theo lời y nói một lượt, cảm thấy cả người thoải mái không ít."

Hàn Nghệ cười nói: "Thần cũng đã chứng kiến y thuật của Lư công tử, quả thực là rất cao minh, nhưng so với y thuật, nhân phẩm của Lư công tử càng khiến thần kính nể."

"Ngươi nói không sai."

Võ Mị Nương cười gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, nói: "Vừa hay ta còn 200 bước tản bộ chưa đi xong, nếu Hàn ngự sử rảnh rỗi, không ngại cùng ta đi nốt 200 bước này chứ."

Đừng vậy chứ, bây giờ tuy rằng ta còn gắng gượng được, nhưng sau 200 bước, có quỷ mới biết còn có thể gắng gượng được không. Đáng tiếc lòng không quản được cái miệng, Hàn Nghệ nói: "Đây là vinh hạnh của Hàn Nghệ."

Võ Mị Nương khẽ mỉm cười, chậm rãi bước về phía trước, đột nhiên nói: "À, suýt nữa thì ta quên chúc mừng ngươi rồi, chắc là bệ hạ đã phong ngươi làm Hoàng gia Đặc phái sứ rồi chứ."

Hàn Nghệ liếc mắt nhìn, khóe miệng lộ ra một nụ cười hết sức miễn cưỡng, nói: "Đa tạ."

Ánh mắt Võ Mị Nương chợt loé, rất hứng thú nói: "Không phải là ngươi vẫn chưa vừa ý đó chứ?"

"Cũng không phải là chưa vừa ý."

Hàn Nghệ muốn nói lại thôi, qua một lát, mới nói: "Không biết chiêu nghi đã nghe qua lời này chưa, chức quan càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Thăng quan tất nhiên là chuyện tốt, nhưng đi cùng với nó cũng là ý thức trách nhiệm nặng nề hơn. Thần thật sự không biết có thể làm tốt chức Hoàng gia Đặc phái sứ này hay không, trong lòng vì vậy mà có chút sợ hãi, chỉ sợ phụ lòng thánh ân, phụ lòng bách tính."

Võ Mị Nương khẽ nhoẻn cười, lộ ra một núm đồng tiền huyễn lệ, nhưng lại giống như chuồn chuồn lướt nước, chợt ẩn chợt hiện, trán khẽ nhíu, cười dài nói: "Thật sao?"

Đệch, ta diễn chút mà cô cũng nhìn ra, lẽ nào kỹ năng diễn xuất của ta thụt lùi rồi sao? Lời nói dối đến miệng Hàn Nghệ, lại bị một ánh mắt này của Võ Mị Nương chặn lại, ý cười trong mắt nàng ta, dịu dàng như nước, tựa mang thiện ý, hoàn toàn tương phản với ánh mắt không giận tự uy của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nhưng cả hai đều có chung tác dụng khiến người đối diện khó thốt ra một lời nói dối, may thay đạo hạnh của Hàn Nghệ cũng thâm sâu, hơi trung hòa một chút, ngược lại nói: "Vui buồn mỗi thứ một nửa."

Võ Mị Nương cười khúc khích, trán khẽ lay động, nói: "Mặc kệ là thật hay giả, nhưng ngươi đã có thể nói như vậy, chứng minh bệ hạ đã không chọn sai người. Ngươi nói đúng, thăng quan cũng không hẳn là chuyện tốt, bởi vì sẽ mang đến rất nhiều phiền toái. Rất nhiều người đều không ý thức được điểm này, cho nên mất phương hướng trên quan lộ. Nhưng quan trường như chiến trường, một khi đã sai rồi, thì rất khó quay đầu. Kiêu ngạo tự mãn chính là đại kỵ của quan trường, điểm này ngươi nhất định phải ghi nhớ cẩn thận."

Cô đây là ngấm ngầm hại người phải không. Hàn Nghệ gật đầu nói: "Vâng, thần nhất định ghi nhớ lời khuyên của chiêu nghi."

Võ Mị Nương đột nhiên cười, không khí lập tức trở lại dễ chịu, nói: "Nhưng mà bệ hạ rất tin tưởng ngươi, nếu không thì cũng không đã tốn nhiều tâm tư như vậy để đề bạt ngươi lên. Nhưng bệ hạ cũng vì việc này mà nhận nguy hiểm vô cùng lớn. Một khi ngươi có sai lầm gì, vậy thì bệ hạ tất nhiên sẽ bị ngàn người chỉ trích, có lẽ áp lực trên vai ngài còn nặng nề hơn ngươi tưởng tượng nhiều đấy."

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Điều này thần biết, vừa rồi thần cũng vì điều này mà cảm thấy lo lắng."

Võ Mị Nương cười nói: "Nhưng ta thấy e là ngươi đã sớm chuẩn bị tốt rồi."

Mịa! Có cần trực tiếp như vậy không, lời như vậy, làm ta không biết trả lời sao nha. Hàn Nghệ buồn bực, thầm nghĩ, nếu cô đã trực tiếp như vậy, thì ta cũng nên trực tiếp một chút, bằng không thì có vẻ dối trá quá rồi, nói: "Chuẩn bị là điều chắc chắn có, nhưng kế hoạch vĩnh viễn không theo nổi biến hóa, nên vẫn có chút bất an."

Võ Mị Nương tựa như không nghe thấy lời Hàn Nghệ nói, lẩm bẩm: "Hàn Nghệ, kỳ thật mỗi lần nhìn thấy ngươi, ta đều nhớ tới một người."

Tình nhân cũ?

Hàn Nghệ trợn mắt, vấn đề này mờ ám rồi nha, nói: "Là sao?"

Võ Mị Nương nói: "Người đó chính là cha ta."

Không khí mờ ám nháy mắt không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại thương cảm. Hàn Nghệ sầu muộn thì thầm: "Ta không có già như vậy chứ."

Võ Mị Nương sửng sốt, dừng chân, thoáng kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, qua một lát, nàng ta đột nhiên cười khanh khách.

Vì sao nữ nhân cổ đại cười lên nhìn đẹp hơn hậu thế một chút, cái này là có nguyên nhân. Bởi vì cổ đại không có áo ngực, không thể cố định, dẫn đến mỗi khi nữ nhân cười thì đúng là hoa chi loạn chiến, sóng giá bập bùng. Bất quá với quy mô của Võ Mị Nương, dùng từ sóng gió chắc vẫn chưa đủ chuẩn xác, phải nói là kinh đào hải lãng mới đủ chuẩn xác.

Hàn Nghệ lặng lẽ viết truyện cười trong đầu, ngoài miệng vẫn kinh ngạc nói: "Không biết vì sao chiêu nghi lại cười."

Võ Mị Nương tiếng cười chợt tắt, nói: "Ta nói ngươi khá giống cha ta, nhưng không phải nói về diện mạo, mà là về thân thế và trải nghiệm của hai người."

Hàn Nghệ ngẩn ra, trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng người, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, thầm nhủ trong lòng, thật ra ta và bọn họ vẫn có một khoảng cách khá xa nha, có lẽ chúng ta không chơi cùng một trò chơi, Hàn Nghệ, ngươi vẫn cần phải cố gắng nhiều lần mới được.

Võ Mị Nương tựa hồ cũng không thấy sự khác thường của Hàn Nghệ, ngược lại còn hỏi: "Hàn Nghệ, chắc ngươi đã nghe nói đến phụ thân ta?"

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đương nhiên đã nghe qua." Nói xong, hắn bật cười ha hả.

Võ Mị Nương nói: "Sao ngươi lại cười?"

Mịa! Cuối cùng cũng lừa được cô một lần, mẹ nó, đúng là không dễ dàng mà! Hàn Nghệ nói: "Thật không dám giấu, thần vẫn luôn xem Ứng Quốc Công là thần tượng, à, ý nghĩa của thần tượng chính là người mà thần sùng bái. Từ sau khi thần buôn bán ở hẻm Bắc, thì đã nghe rất nhiều chuyện về Ứng Quốc Công năm đó, nghe nói Ứng Quốc Công lúc đầu dựa vào bán đậu hũ lập nghiệp, sau đó lại ngàn dặm bán củi, lập nên gia nghiệp phú khả địch quốc. Dưới thời loạn thế đó, chắc chắn mỗi một vụ buôn bán nhất định là kinh tâm động phách, liều mạng đánh đổi. Nếu không có ánh mắt hơn người, tính cách kiên định, cùng với quyết tâm không thể dao động, thì thần tin Ứng Quốc Công đã không thể thành công. Đây đúng là người khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ nha. Mà sau đó Ứng Quốc Công còn xem xét thời thế, lựa chọn dốc hết gia tài đi theo Cao Tổ, sau này một bước lên mây. Chỉ dựa vào phần quyết đoán này, đã đủ để khiến Hàn Nghệ vô cùng xấu hổ, Hàn Nghệ vẫn luôn cố gắng học tập theo Ứng Quốc Công."

Sau khi nói xong, hắn lén liếc mắt, thấy Võ Mị Nương ngây người ngơ ngẩn, trong mắt phiếm lệ quang.

Qua một lát, Võ Mị Nương dường như nhận thấy được sự thất thố của mình, cái mũi xinh đẹp hơi rung động, nghiêm mặt nói: "Luận tài trí, luận can đảm, luận quyết đoán, cha ta đều không thua hậu nhân, nhưng có những chuyện trời sinh đã định trước, mặc cho ngươi lợi hại đến đâu, cũng rất khó thay đổi được."

Hàn Nghệ nói: "Không phải chiêu nghi nói xuất thân đó chứ?"

Võ Mị Nương gật gật đầu, đột nhiên hỏi ngược lại: "Ngươi đến Trường An cũng một thời gian rồi, cũng đã tiếp xúc rất nhiều quan to hiển quý, hẳn là ngươi cũng cảm nhận được khoảng cách chênh lệch sĩ thứ, ngươi có vì vậy mà cảm thấy tự ti không?"

Quả thật Hàn Nghệ có một trái tim tự ti, nhưng đó là vì hắn từ nhỏ không cha không mẹ, không liên quan chút gì với điều này, hắn sẽ không vì mấy thứ xàm lông này mà cảm thấy tự ti, cười nói: "Thần không những không vì vậy mà cảm thấy tự ti, ngược lại còn cảm thấy tự hào."

Võ Mị Nương kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nói: "Thần mặc dù xuất thân hèn mọn, nhưng hiện tạo đã có một gia nghiệp to lớn như vậy, tất cả điều này đều là do thần dùng hai bàn tay của mình làm được. So ra, những con cháu quý tộc đó, thứ bọn họ có đều chỉ là phụ mẫu bọn họ cho bọn họ, bọn họ sẽ không cảm thụ được sự vui sướng phải dùng mồ hôi nước mắt để đổi lấy này. Sinh ra đã ngậm thìa vàng khiến bọn họ dừng bước không tiến, cả đời này của bọn họ đã sớm chú định. Còn cuộc đời của thần vừa mới bắt đầu, có lẽ ở một số thời điểm nào đó thần sẽ ngưỡng mộ bọn họ, nhưng thần sẽ không vì vậy mà cảm thấy tự ti."

Ánh mắt Võ Mị Nương dần dần trở nên thâm thúy, nói: "Đây cũng chính là điểm mà ta thấy ngươi không giống phụ thân ta. Nếu lúc trước phụ thân có thể nghĩ giống ngươi, thì thành tựu có lẽ không chỉ như vậy, hơn nữa cũng sẽ không qua đời sớm như thế. Chính như ngươi nói, chức quan càng lớn thì trách nhiệm cũng càng lớn. Ân sủng của Cao Tổ thánh thượng đối với cha ta, khiến người cảm thấy trách nhiệm trọng đại, hơn nữa ai ai cũng nhìn chằm chằm vào người, vì vậy cũng sống như đi trên băng mỏng, cho dù là một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến người nửa đêm bò dậy khỏi giường. Nhưng cũng vì vậy mà thân thể của người ngày một kém đi, lại thêm sự ly thế của Cao Tổ thánh thượng, khiến người chịu đả kích nặng nề, cuối cùng ngã quỵ, tất cả đều bắt nguồn từ sự tự ti, không liên quan đến năng lực."

Nói xong nàng khẽ thở dài, liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Cuộc đời của phụ thân ta quả thực rất thành công, người xuất thân giống như ông ấy, còn có thể làm đến đại quan tam phẩm, thật sự là rất hiếm thấy. Người làm con như ta cũng là ở dưới bóng che của người, nên mới có thể có ngày hôm nay. Nhưng mà, ta lại cho rằng kỳ thật cha còn có thể làm tốt hơn nữa. Người làm quan, cần chú ý cẩn thận, nhưng làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, nếu nhìn trước ngó sau, sợ là kết quả sẽ chỉ tốn công vô ích."

Lời này dường như có ám chỉ khác! Hàn Nghệ liếc nhìn Võ Mị Nương, lòng hơi trầm ngâm, đột nhiên hai hàng lông mày nhướn lên, ta hiểu rồi, cô đây là đang ám chỉ ta cứ thoải mái mà làm phải không!

Lời ám chỉ này đối với Hàn Nghệ mà nói là vô cùng cần thiết.

Bởi vì hai người đều biết, con cháu quý tộc sẽ tranh nhau vào Dân An cục. Hiện giờ nhiệm vụ này giao cho Hàn Nghệ, chênh lệch địa vị lớn như vậy, nhưng quyền lực nhận được lại lớn như thế. Đây kỳ thực là hiện tượng vô cùng khác thường, đối mặt với áp lực của nhiều quý tộc như vậy, liệu Hàn Nghệ có thể chống chọi với nó hay không đây?

Điều này quả thật không ai biết.

Nhưng trước tiên ngươi phải cho một ám thị, giới hạn của quyền lực và địa vị này ở đâu, để Hàn Nghệ có thể cân đo đong đếm cho đúng.

Vì thế Võ Mị Nương mới không tiếc lấy phụ thân Võ Sĩ Hoạch ra để nhắc nhở Hàn Nghệ.

Đừng sợ! Cứ làm đi!

Cha ta chính vì đã quá cẩn thận, tuy bảo đảm bản thân không phạm sai lầm, nhưng cuộc sống lại rất khó khăn, hơn nữa không lập được đại công gì. Việc không được vào Lăng Yên Các, đều là vì quá bảo thủ, ngươi phải hấp thụ bài học của ông ấy, đừng vì thân phận kém cỏi mà ảnh hưởng đến phán đoán của mình. Hoàng đế giao nhiệm vụ này cho ngươi, không phải để ngươi đi lấy lòng, nịnh bợ những quý tộc đó, mà là để ngươi đi đối kháng với những quý tộc đó, đè ép bọn họ xuống, chấn hưng hoàng quyền, đừng phụ danh hiệu Hoàng gia Đặc phái sứ này.

Võ Mị Nương thoáng liếc mắt nhìn, thấy trong ánh mắt Hàn Nghệ lộ ra vẻ vui mừng, biết mục đích của mình đã đạt được, tự cười nói: "Thật vô cùng xin lỗi, ta vừa nhìn thấy ngươi, là khó tránh khỏi nhớ đến phụ thân, cho nên nói hơi nhiều mấy câu, ngươi chớ để bụng."

Hàn Nghệ vội nói: "Không không không, kỳ thật vi thần rất ngưỡng mộ Ứng Quốc Công, nếu chiêu nghi có thể nói với thần thêm vài chuyện liên quan đến Ứng Quốc Công, thần sẽ cảm thấy rất vui mừng."

Quảng cáo
Trước /427 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tuyệt Thế Ngoan Nhân, Khảm Phiên Thiên Hạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net