Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] The Witcher #0.5: The Last Wish - Ostatnie Życzenie
  3. Chương 13 : A QUESTION OF PRICE 2
Trước /24 Sau

[Dịch] The Witcher #0.5: The Last Wish - Ostatnie Życzenie

Chương 13 : A QUESTION OF PRICE 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 13: A QUESTION OF PRICE 2

Mousesack chờ đợi với ánh nhìn chăm chú. Geralt gật đầu cực kỳ nhẹ. Thầy druid khép mắt lại rồi quẹt vụn bánh mì khỏi bàn một cách lạnh lùng.

“Thưa các quý ngài!” tiếng người gác cửa vang lên. “Pavetta xứ Cintra!”

Đám đông khách khứa im bặt, tất cả cùng nhìn về phía cầu thang.

Được dẫn đường bởi người quản gia và một bé hầu gái tóc vàng mặc áo chẽn đỏ, công chúa chậm rãi bước xuống, đầu cúi thấp. Mái tóc nàng có màu xám tro như của mẹ và được tết thành hai bím tóc dày, chảy dài xuống đến tận thắt lưng. Pavetta chỉ dùng hai món đồ trang sức, một chiếc vương miện nhỏ gắn đá quý tinh tế và chiếc thắt lưng bằng vàng quấn quanh chiếc váy dài màu xanh ánh bạc.

Công chúa ngồi vào chiếc ghế trống ở giữa Drogodar và Eist Tuirseach. Vị hiệp sĩ đến từ Skellige lập tức rót rượu và kể những câu chuyện cười cho nàng. Geralt không để ý rằng công chúa chẳng hề dùng hơn một từ để đáp lễ. Đôi mắt nàng cụp xuống ẩn sau hàng mi dài, mặc cho những lời chúc tụng vang lên xung quanh. Rõ ràng là vẻ đẹp của nàng đã làm những vị khách phải kinh ngạc – Crach an Craite ngừng hò hét và nhìn ngắm Pavetta đến mức quên cả vại bia trong tay. Windhalm xứ Attre nhìn chằm chằm vào công chúa, mặt đỏ ửng lên. Coodcoodak và ba anh em nhà Strept cố nghiên cứu khuôn mặt của cô gái với sự tập trung đáng ngờ.

“Aha,” Calanthe nói nhỏ với vẻ hài lòng. “Anh sẽ nói gì đây, Geralt? Con bé rất giống mẹ. Thật là xấu hổ khi phải để nó cưới gã tóc đỏ thô tục kia. Ta chỉ có thể hy vọng rằng gã ta có thể trở thành một người như Eist Tuirseach. Dù sao thì họ cũng có chung huyết thống mà. Anh vẫn đang nghe đấy chứ, Geralt? Tình hình buộc Cintra phải liên minh với Skellige. Con gái của ta sẽ cưới người phù hợp nhất. Đó là kết quả mà anh phải bảo đảm cho ta.”

“Tôi phải đảm bảo điều đó ư? Chẳng phải ý muốn của người là đủ để tổ chức đám cưới rồi sao?

“Dường như nó đã không còn đủ nữa rồi.”

“Thứ gì có thể mạnh hơn ý muốn của người được đây?”

“Định mệnh.”

“Aha. Vậy ra tôi, gã witcher tội nghiệp phải đối mặt với một định mệnh còn mạnh mẽ hơn cả ý chí của hoàng gia. Một witcher chống lại số phận. Trớ trêu làm sao!”

“Geralt, điều gì trớ trêu vậy?”

“Không có gì. Thưa nữ hoàng, dường như sự phục vụ mà người yêu cầu nằm trong khu vực của sự bất khả thi.”

“Nếu có thể thì ta đã tự mình xử lý chứ không cần đến Geralt xứ Rivia lừng danh rồi. Đừng tỏ ra thông minh nữa. Mọi thứ đều có thể thỏa thuận – vấn đề chỉ là giá cả. Thật khốn kiếp, hẳn là phải có một con số trong bảng giá của đám witcher các anh cho những điều bất khả thi chứ. Ta có thể đoán nó không rẻ chút nào. Hãy đảm bảo kết quả cho ta và ta sẽ ban thưởng bất cứ thứ gì anh yêu cầu.”

“Người vừa nói gì vậy?”

“Ta sẽ ban thưởng bất cứ thứ gì anh yêu cầu. Và ta không muốn phải nhắc lại lời nói của mình. Ta tự hỏi, witcher, phải chăng anh luôn cố khuyên ngăn những người thuê khác như đã làm với ta? Thời gian đang trôi. Trả lời đi, có hay không?”

“Có.”

“Tốt, rất tốt. Câu trả lời của anh đã tiến gần hơn tới mức lý tưởng, khá giống với những gì ta mong đợi khi đưa ra một câu hỏi. Nào, đưa tay trái của anh ra sau ngai vàng của ta.”

Geralt thò tay xuống dưới lớp vải màu vàng – xanh và gần như ngay lập tức chạm vào một thanh kiếm được buộc chặt sau lưng chiếc ghế tựa bọc da. Một thanh kiếm vô cùng quen thuộc.

“Thưa nữ hoàng,” anh nói nhỏ, “người phải biết rằng chỉ một thanh kiếm thì không thể đánh bại số mệnh được chứ?”

“Ta biết. Một wicher là cần thiết. Và anh thấy đấy, ta đã lo xong rồi.”

“Thưa nữ…”

“Đừng nói gì nữa, Geralt. Chúng ta đã nói chuyện quá lâu rồi. Mọi người đang nhìn, còn Eist thì đang cáu lên đấy. Nói chuyện với gã quản gia đi. Ăn uống chút gì đó, nhưng đừng uống nhiều. Ta cần đến đôi tay vững vàng của anh.”

Geralt tuân theo chỉ thị, còn nữ hoàng thì gia nhập cuộc trò chuyện giữa Eist, Vissegerd và Mousesack với sự tham gia một cách yên lặng mơ màng của Pavetta. Drogodar bỏ cây đàn luýt sang bên và đền bù thời gian ăn uống đã mất của mình. Những lời dặn dò của Haxo không hề thừa. Một vị quý tộc với cái tên khó nhớ, dường như đã nghe được thông tin về vấn đề gì đó ở Fourhorn, lại gần và lịch sự hỏi witcher rằng liệu lũ ngựa cái đã có thể sinh sản lại hay chưa. Geralt đáp rằng: “Rồi, đẻ tốt hơn lũ ngựa đực nhiều”. Anh không chắc lắm về câu đùa, nhưng vị quý tộc kia thì chẳng hỏi thêm gì nữa.

Ánh mắt của Mousesack vẫn nhìn vào witcher, nhưng không có mẩu vụn bánh mì nào di chuyển trên bàn.

Crach an Craite đang trở nên càng lúc càng thân thiện với hai người anh em nhà Strept. Cậu em út thì say bí tỉ vì cố uống thi với Draig Bon-Dhu, trong khi gã hát rong vẫn tỉnh như sáo.

Một người hầu tóc xoăn và một đội trưởng lính gác mặc trang phục vàng – xanh dương của Cintra chạy tới và báo cáo điều gì đó với Vissegerd. Vị nguyên soái cau mày, đi lại sau ngai vàng rồi cúi người thì thầm vào tai nữ hoàng. Calanthe liếc nhìn Geralt và đáp lại bằng một từ duy nhất. Vissegerd vẫn tiếp tục cúi người và thì thầm, nữ hoàng liếc nhìn ông ta bằng một ánh mắt sắc lạnh và đập tay vào tay vịn. Vị nguyên soái cúi chào và truyền lệnh cho người đội trưởng. Geralt không nghe được đó là gì nhưng anh nhận ra rằng Mousesack đang ngọ ngoạy một cách khó chịu trên ghế và nhìn vào Pavetta – nàng công chúa vẫn ngồi yên, đầu cúi thấp.

Tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng kim loại va chạm với sàn nhà vang vọng, tất cả mọi người cùng ngẩng đầu lên và quay lại nhìn.

Nhân vật đang bước tới mặc bộ áo giáp được tạo ra bằng những tấm sắt và da thuộc. Tấm giáp ngực lồi lõm và góc cạnh màu xanh đen chớm đè lên miếng giáp đùi và hạ bộ. Những miếng giáp trên tay và tấm che mặt được đúc gồ lên như hình mõm chó phủ đầy gai thép nhọn.

Với tiếng leng keng và kẽo kẹt, vị khách lại bước lại gần bàn tiệc và đứng bất động trước ngai vàng.

“Thưa nữ hoàng cao quý, thưa các quý ngài. Xin hãy tha lỗi cho tôi vì đã chen ngang vào buổi tiệc. Tôi là Urcheon xứ Erlenwald.”

Calanthe chậm rãi nói: “Xin chào mừng, Urcheon xứ Erlenwald. Hãy ngồi vào bàn đi. Ở Cintra chúng ta hoan nghênh mọi vị khách.”

“Xin cảm ơn, thưa nữ hoàng.” Urcheon khom người và đập nắm đấm nằm trong găng tay sắt lên ngực. “Nhưng tôi đến Cintra không phải để làm khách mà là vì một vấn đề rất quan trọng và cấp bách. Nếu người cho phép, tôi sẽ trình bày nó ngay lập tức.”

“Urcheon xứ Erlenwald, mối quan tâm về thời gian không thể biện minh cho sự thiếu tôn trọng, ví như việc ngươi nói chuyện với chúng ta từ sau tấm mặt nạ. Hãy cởi bỏ mũ sắt, chúng ta có thể chịu được khoảng thời gian bị lãng phí đó.”

“Khuôn mặt của tôi, thưa nữ hoàng, cần được che kín cho đến thời khắc thích hợp. Với sự cho phéo của người.”

Một làn sóng giận dữ lan truyền trong đám đông cùng những tiếng nguyền rủa vang lên đây đó. Mousesack cúi đầu, lẩm nhẩm gì đó rất khẽ. Geralt cảm nhận được không khí bị kích thích bởi phép thuật trong giây lát, làm tấm mề đay của anh rung lên. Calanthe nhìn thẳng vào Urcheon, nhịp ngón tay trên tay vịn.

“Thôi được. Ta chọn tin rằng động cơ cho hành động này của ngươi là đủ quan trọng. Nào – điều gì đã mang ngươi tới đây, Urcheon-không-dám-lộ-mặt?”

“Xin cảm ơn, thưa nữ hoàng. Nhưng tôi không thể chịu đựng được lời buộc tội về sự thiếu tôn trọng, tôi xin giải thích rằng nguyên nhân của việc này là một lời thề hiệp sĩ. Tôi không được phép để lộ khuôn mặt trước lúc nửa đêm.”

Calanthe nhấc tay lên tỏ vẻ chấp nhận lời giải thích. Urcheon tiến lên trước, bộ áo giáp đầy gai nhọn kêu leng keng.

“Mười lăm năm trước, chồng của người, vua Roegner bị lạc đường khi đang đi săn ở Erlenwald. Lang thang không lối thoát, ngài ấy rơi khỏi lưng ngựa vào một khe núi và bị gãy chân. Nằm dưới đó, tiếng kêu cứu của ngài chỉ được đáp lại bởi tiếng rít của lũ rắn và tiếng hú của ma sói đang tới gần. Đáng lẽ ngài ấy đã chết nếu không nhận được một sự cứu giúp.”

“Ta biết chuyện gì đã xảy ra,” nữ hoàng xác nhận. “Nếu ngươi đã biết chuyện đó thì ta đoán rằng ngươi chính là người đã cứu chồng ta.”

“Vâng. Chỉ nhờ có tôi mà đức vua có thể trở về bên người, nguyên vẹn và mạnh khỏe.”

“Ta biết ơn ngươi, Urcheon xứ Erlenwald. Nhưng có một sự thực là Roegner, người đàn ông của đời ta, đã rời khỏi thế giới này. Nói đi, nếu ngươi cho rằng sự trợ giúp đầy vụ lợi của ngươi không vi phạm lời thề hiệp sĩ, vậy ta có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình như thế nào.”

“Nếu người đã biết rằng sự giúp đỡ của tôi không phải là không vụ lợi, vậy người cũng biết rằng tôi sẽ đến để nhận phần thưởng được hứa vì đã cứu mạng đức vua.”

“Ồ vậy ư?” Calanthe mỉm cười nhưng những tia lửa xanh bùng lên trong mắt bà. “Vậy là ngươi tìm thấy một người đàn ông bị thương mắc kẹt trong khe núi, không thể tự vệ, nằm giữa vòng vây của rắn rết và quái vật. Nhưng ngươi sẽ chỉ đưa tay ra khi người đó hứa hẹn về một phần thưởng. Và nếu người đó không muốn hoặc không thể hứa thì ngươi sẽ bỏ mặc ông ta ở đó, và cho đến tận hôm nay, ta cũng vẫn không biết được xương cốt của chồng mình đang nằm ở đâu. Thật cao quý làm sao. Hẳn là lúc đó ngươi đã hành động theo một lời thề đặc biệt hào hiệp.”

Tiếng xì xào to dần lên trong đại sảnh.

“Và hôm nay ngươi tới vì phần thưởng sao, Urcheon?”

Nữ hoàng nói tiếp với nụ cười báo hiệu điềm gở: “Sau mười lăm năm? Hẳn là ngươi đã tính số tiền lãi cho khoảng thời gian đó rồi nhỉ? Nhưng đây không phải là ngân hàng của người lùn. Ngươi nói Roegner đã hứa ban thưởng cho ngươi? Tốt thôi, nhưng giờ thì thật khó để ông ấy có thể trả nợ, có lẽ sẽ đơn giản hơn nếu ta gửi ngươi sang thế giới bên kia để cả hai cùng bàn bạc kĩ hơn về món nợ. Ta rất yêu chồng mình để có thể quên đi rằng ta đã có thể mất ông ấy từ mười lăm năm trước nếu ông ấy không chọn giao kèo với ngươi. Những ý nghĩ về điều đó gợi nên cảm giác khó chịu nhắm thẳng vào ngươi. Hỡi vị khách mang mặt nạ, chẳng nhẽ ngươi không nhận ra rằng ở đây, tại Cintra, trong lâu đài của ta, ngươi cũng vô vọng và cận kề cái chết như Roegner ở trong khe núi ngày ấy hay sao? Ngươi sẽ nói gì đây, phần thưởng mà ngươi muốn là gì, nếu ta có thể hứa cho ngươi còn sống mà rời khỏi đây?”

Tấm mề đay trên cổ Geralt rung lên. Witcher bắt gặp ánh mắt rõ ràng là khó chịu của Mousesack. Anh lắc khẽ đầu và nhướn mày dò hỏi. Thầy druid cũng lắc đầu rồi kín đáo hất bộ râu xoăn của mình về phía Urcheon. Geralt không dám chắc chắn.

“Thưa nữ hoàng, những lời nói của người được tính toán để làm tôi sợ hãi, để kích động sự giận dữ của các quý ông ngồi đây, và cả sự khinh miệt của con gái người, nàng Pavetta xinh đẹp. Nhưng dù sao đi nữa thì chúng đều không đúng sự thật. Và người biết rõ điều đó!”

“Ngươi dám buộc tội ta là kẻ dối trá à?”

“Thưa nữ hoàng, người biết rất rõ những gì đã xảy ra ở Erlanwald. Người biết Roegner đã thề rằng sẽ trao cho tôi bất cứ thứ gì tôi yêu cầu. Xin mời tất cả hãy làm chứng cho những gì tôi nói! Khi đức vua được giải cứu và gặp lại đoàn tùy tùng, ngài đã hỏi về phần thưởng và tôi đã trả lời. Tôi yêu cầu ngài ấy trao cho tôi thứ mà đức vua đã để lại ở nhà mà không hề hay biết hoặc mong chờ. Đức vua đã thề và khi trở về lâu đài, ngài ấy đã nhìn thấy vợ mình, Calanthe đang chuẩn bị sinh con. Đúng vậy, thưa nữ hoàng, tôi đã chờ đợi mười lăm năm và lãi suất phần thưởng của tôi lớn dần lên. Hôm nay, nhìn vào sự xinh đẹp của Pavetta để biết rằng sự chờ đợi là đáng giá! Thưa các quý ông và hiệp sĩ! Nhiều người trong số các vị đã tới Cintra để cầu hôn công chúa, nhưng đó chỉ là vô vọng. Từ ngày mà nàng được sinh ra, bởi sức mạnh của lời thề hoàng gia, Pavetta xinh đẹp đã thuộc về tôi!”

Một sự náo loạn nổ ra. Một vài vị khách hét lên, ai đó buông ra những lời thề độc, một số khác thì đấm mạnh xuống bàn. Wieldhill xứ Strept rút một con dao đang cắm trên đĩa thịt cừu nướng ra và vung vẩy nó. Crach an Craite cúi xuống cố bẻ gẫy một cái chân bàn.

Vissegerd hét lên: “Ngươi có bằng chứng gì không? Bằng chứng đâu?”

Urcheon giơ tay lên và nói: “Sắc mặt của nữ hoàng chính là bằng chứng xác đáng nhất.”

Pavetta vẫn ngồi bất động, không ngẩng đầu lên. Bầu không khí dần đặc quánh lại với thứ gì đó rất lạ. Miếng mề đay như muốn giật bung khỏi dây xích dưới tấm áo choàng. Nữ hoàng gọi một chú bé hầu lại và thì thầm một mệnh lệnh ngắn. Tuy không thể nghe rõ nhưng Geralt vẫn thấy khó hiểu với sự ngạc nhiên trên khuôn mặt chú bé hầu và thực tế là mệnh lệnh đã phải được nhắc lại. Chú bé hầu chạy thẳng ra cửa.

Sự náo loạn vẫn tiếp tục trên bàn tiệc trong khi Eist Tuirseach quay sang nữ hoàng.

“Calanthe, những gì hắn nói là sự thật ư?”

Nữ hoàng lẩm bẩm qua kẽ răng: “Nếu thật thì sao?”

“Nếu những gì hắn nói là thật, vậy thì lời hứa phải được hoàn thành.”

“Vậy ư?”

Vị hiệp sĩ đáp lại một cách dứt khoát: “Hoặc tôi sẽ phải hiểu rằng người cũng xem nhẹ mọi lời hứa khác, kể cả những lời đã khắc sâu trong tâm trí tôi hay sao?”

Geralt thực sự ngạc nhiên khi thấy Calanthe đỏ mặt, cùng với những giọt nước mắt và đôi môi run rẩy. Quả thực là anh chưa từng nghĩ có thể thấy cảnh này.

“Eist, chuyện này khác…”

“Thật vậy sao?”

“Thằng chó đẻ!” Crach an Craite nhảy dựng lên. “Lần cuối cùng có một thằng ngu dám bảo ta đang làm một việc vô vọng thì nó đã bị kẹp nát bởi lũ cua dưới đáy vịnh Allenker! Ta không giương buồm từ Skellige tới đây để trở về tay không! Mang thanh kiếm của ta lại đây và cho cả thằng ngu kia nữa! Chúng ta sẽ xem ai…”

“Im miệng lại đi, Crach.” Eist ngắt lời gã, đặt hai tay lên bàn. “Draig Bon-Dhu! Ta yêu cầu ngươi chịu trách nhiệm kiềm chế hành vi của cậu ta!”

“Vậy ngài có định bắt tôi im lặng luôn không, Tuirseach?” Rainfarn xứ Attre đứng dậy quát lớn. “Ai dám ngăn cản tôi dùng máu để rửa sạch sự sỉ nhục dành cho chủ nhân của tôi và Windhalm - con trai của ngài, người duy nhất xứng đáng với công chúa Pavetta. Mang kiếm lại đây! Tôi sẽ cho gã Urcheon này thấy người xứ Attre rửa nhục như thế nào! Ta thách kẻ nào có thể ngăn ta lại đấy!”

Eist Tuirseach bình tĩnh nói. “Tôi tôn trọng hành động của ngài. Nhưng chẳng phải là rất không phù hợp khi bắt đầu một trận thách đấu mà không có sự cho phép của chủ nhà hay sao. Đây là đại sảnh của hoàng cung Cintra hay chỉ là một quán rượu nơi mà ai cũng có thể đấm vào mặt kẻ khác nếu thích?”

Mọi người lại bắt đầu la hét và chửi rủa. Nhưng tất cả bỗng im bặt bởi một tiếng gầm cuồng nộ của một con bò rừng.

Coodcoodak hắng giọng và đứng dậy: “Eist đã nhầm. Đây không hề giống một quán rượu. Nó giống như là một vườn thú hơn nhiều, rất hợp cho một con bò rừng. Thưa Calanthe cao quý, xin phép cho tôi được trình bày ý kiến của mình.”

“Lời thề của vua Roeger…” Urcheon vừa mở lời thì nữ hoàng đã gõ chiếc cốc vàng của mình xuống bàn ra hiệu cho anh ta im lặng.

“Lời thề của Roegner có ý nghĩa với ta cũng chỉ như đợt tuyết rơi năm ngoái. Còn với ngươi, Urcheon, ta vẫn chưa quyết định nên cho phép Crach hoặc Rainfarn được gặp người ở bên ngoài sảnh, hay đơn giản là treo cổ ngươi lên. Ngươi sẽ tác động rất lớn đến quyết định của ta bằng cách ngắt lời đấy.”

Geralt quan sát một vòng đại sảnh dù vẫn đang bị làm phiền bởi tấm mề đay rung liên tục. Bất chợt anh nhìn thấy đôi mắt xanh như ngọc lục bảo của Pavetta. Công chúa không còn giấu chúng sau hàng mi dài nữa, nàng liếc nhìn Mousesack và Geralt, bỏ qua những người khác. Mousesack thì đang cúi thấp, vặn vẹo người và lẩm nhẩm gì đó.

Coodcoodak vẫn đứng yên, hắng giọng đầy ẩn ý.

“Nói đi, nhưng ngắn gọn thôi.”

“Tuân lệnh, thưa nữ hoàng. Quả thực là vị hiệp sĩ Urcheon xứ Erlenwald đây đã đưa ra một yêu cầu lạ lùng với vua Roegner, một phần thưởng lạ lùng. Nhưng xin đừng giả vờ rằng chúng ta chưa từng nghe về những yêu cầu như vậy, tuân theo luật của sự bất ngờ, một bộ luật cổ xưa như chính loài người vậy. Đó là cái giá mà một người đàn ông cứu mạng người khác có thể yêu cầu, một mong muốn tưởng chừng như là không thể. “Ngài sẽ trao cho tôi thứ đầu tiên chào đón ngài ở nhà.” Đó có thể là một chú chó, một người lính gác cửa, thậm chí là bà mẹ vợ đang nôn nóng chờ chàng con rể trở về. Hoặc: “Ngài sẽ trao cho tôi thứ ngài gặp ở nhà mà không mong đợi.” Sau một hành trình dài, thưa các quý ngài, và sự trở về bất ngờ, đó có thể là gã tình nhân trên giường người vợ. Nhưng đôi khi đó lại là một đứa trẻ. Một đứa trẻ được đánh dấu bởi số mệnh.”

“Ngắn gọn thôi, Coodcoodak.” Calanthe nhíu mày.

“Như người mong muốn! Người chưa từng nghe nói về những đứa trẻ được đánh dấu bởi số phận hay sao? Chẳng phải người anh hùng huyền thoại, Zatret Voruta, đã được trao cho những người lùn từ khi còn nhỏ bởi vì là người đầu tiên mà cha anh ta gặp khi trở về? Và Mad Dei, người đã yêu cầu một lữ khách trao cho ông ta thứ người đó để lại ở nhà mà không hề hay biết? Sự ngạc nhiên đó chính là Supree lừng danh, người về sau đã giải thoát Mad Dei khỏi lời nguyền đang đè nặng. Và hãy nhớ tới Zivelena, người đã trở thành nữ hoàng xứ Metinna với sự giúp đỡ của một gnome tên là Rumplestelt, đổi lại là lời hứa trao đi đứa con đầu lòng. Zivelena đã không giữ lời khi Rumplestelt tới để nhận phần thưởng. Bà ta sử dụng phép thuật để xua đuổi ân nhân của mình. Không lâu sau đó, cả bà ta lẫn đứa con đều chết vì bệnh dịch. Người không thể đánh bạc với định mệnh mà không bị trừng phạt!”

Calanthe nhăn mặt nói: “Không cần phải cảnh báo ta như vậy, Coodcoodak. Đã sắp nửa đêm, thời gian của những bóng ma. Liệu ngươi có thể nhớ thêm được truyền thuyết gì từ tuổi thơ khó khăn của mình nữa không? Nếu không thì ngồi xuống đi.”

“Thưa nữ hoàng, tôi xin phép được tiếp tục đứng. Tôi xin nhắc tất cả mọi người ở đây về một truyền thuyết khác. Đó là một truyền thuyết xưa cũ mà hẳn là ai trong chúng ta cũng được nghe trong tuổi thơ khó khăn của mình. Trong truyền thuyết đó, các vị vua giữ đúng lời hứa của mình. Và chúng ta, những chư hầu được liên kết quanh nhà vua bởi những ngôn từ của hoàng gia: hiệp ước, lên minh, đặc quyền và những thái ấp, dựa trên nền tảng vững chắc đó. Còn bây giờ? Liệu chúng ta đang nghi ngờ tất cả những điều đó sao? Nghi ngờ tính bất khả xâm phạm của nhưng lời mà nhà vua đã nói?”

Rainfarn xứ Attre la lên: “Ngươi đứng về bên nào hả Coodcoodak?”

“Im lặng! Để ông ta nói tiếp!”

“Con gà này bị điên rồi, sao hắn dám xúc phạm nữ hoàng!”

“Nam tước xứ Tigg nói đúng!”

Calanthe bỗng đứng dậy và nói: “Im lặng! Cứ để ông ta nói hết đã.”

Coodcoodak cúi người: “Xin cảm ơn nữ hoàng. Nhưng tôi đã nói xong rồi.”

Sự im lặng bao trùm, còn Calanthe thì vẫn đứng. Geralt nghĩ hẳn là không ai ngoài anh nhận ra cánh tay của nữ hoàng đã khẽ run lên khi lau trán.

“Thưa các quý ngài, các vị xứng đáng được nhận lời giải thích. Đúng, gã Urcheon này… đã nói sự thật. Roegner đã thề sẽ trao cho hắn thứ mà ông ấy không mong đợi. Ông ấy chỉ thú thực với ta ngay trước lúc qua đời, bởi vì ông ấy biết những gì ta có thể làm nếu biết được sự thật sớm hơn. Ông ấy biết những gì mà một người mẹ - với đầy đủ khả năng trong tay - trong tình huống đó có thể làm một cách thiếu thận trọng.”

Các hiệp sĩ và quý tộc vẫn yên lặng, Urcheon đứng bất động như một ngọn giáo sắt.

“Coodcoodak đã nhắc ta rằng ta không chỉ là một người mẹ mà còn là nữ hoàng. Rất tốt. Vậy thì với tư cách của một nữ hoàng, ta sẽ triệu tập một hội đồng vào ngày mai. Cintra không phải là một quốc gia độc tài. Hội đồng sẽ xem xét liệu lời thề của một vị vua đã qua đời có thể quyết định người thừa kế ngai vàng hay không. Chúng ta sẽ quyết định Pavetta và ngai vàng của Cintra sẽ được trao vào tay một kẻ lạ mặt, hay phục vụ cho nhu cầu của vương quốc.”

Calanthe ngừng lại một lát, nhìn xéo về phía Geralt rồi nói tiếp: “Và với những hiệp sĩ cao quý đã đến Cintra với hy vọng có được tình yêu của công chúa… Ta chỉ có thể bày tỏ sự hối tiếc sâu sắc về sự ô nhục thiếu tôn trọng mà các vị đã phải chịu đựng. Ta sẽ không đổ lỗi cho ai hết.”

Giữa đủ thứ tiếng ồn ào của các vị khách, gã witcher vẫn nghe ra được tiếng nói của Eist Tuirseach.

“Nhân danh tất cả các vị thần của biển cả, điều này là không phù hợp. Nó sẽ khiến cho máu phải đổ. Calanthe, người đang khiến tất cả đối đầu với nhau.”

“Hãy yên lặng, Eist, bởi vì ta sắp nổi giận rồi đấy.”

Đôi mắt đen của Mousesack lóe lên trong một ánh nhìn ra hiệu về phía Rainfarn xứ Attre, vị hiệp sĩ với khuôn mặt buồn rầu đang chuẩn bị đứng lên. Geralt ngay lập tức có phản ứng, anh đứng bật dậy trước.

“Có lẽ nó sẽ được chứng minh mà không cần phải triệu tập hội đồng.”

Tất cả cùng im lặng nhìn anh một cách ngạc nhiên. Geralt cảm nhận được đôi mắt xanh lục bảo của Pavetta lẫn ánh mắt từ sau tấm che màu đen của Urcheon đang chiếu thẳng vào mình. Ma lực cuộn trào như những đợt sóng và dần đặc lại trong không khí. Anh biết Mousesack cũng nhìn thấy chúng. Và anh cũng biết rằng không còn ai khác nhìn thấy được nữa.

Anh bĩnh tĩnh nói: “Tôi nói rằng việc triệu tập hội đồng là không cần thiết. Cậu hiểu ý tôi, đúng không Urcheon xứ Erlenwald?”

Urcheon bước lên hai bước và nói: “Tôi hiểu. Chỉ có một thằng ngốc mới không hiểu. Tôi đã nghe thấy những gì mà Calanthe cao quý và nhân từ nói. Nữ hoàng hẳn đã tìm được một cách tuyệt vời để xử lý vấn đề. Tôi chấp nhận lời thách đấu của ngài, vị hiệp sĩ mà tôi không biết tên!”

Geralt đáp: “Tôi không yêu cầu thách đấu với cậu. Tôi cũng không có ý định đó, Urcheon xứ Erlenwald ạ.”

Calanthe quên mất cả cái tên giả của witcher: “Geralt, đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta!”

“Hay của ta nữa!” Rainfarn nói bồi theo. Crach an Craite gầm gừ khiến Eist Tuirseach phải dứ nắm đấm của mình vào mặt gã. Vậy mà Crach còn gầm gừ lớn hơn.

“Mọi người hãy nghe đây. Nam tước xứ Tigg đã kể cho chúng ta nghe về một anh hùng nổi tiếng, người đã bị đưa đi khỏi vòng tay của cha mẹ bởi sức mạnh của lời thề giống hệt như lời thề của vua Roegner với Urcheon. Nhưng tại sao lại có người muốn một lời thề như vậy? Cậu biết câu trả lời chứ, Urcheon xứ Erlenwald. Lời thề này sẽ tạo ra một mối liên hệ đầy quyền năng và không thể chia cắt giữa người yêu cầu lời thề và mục tiêu của nó, đứa trẻ của sự bất ngờ. Một đứa trẻ được đánh dấu bởi số mệnh cho những điều phi thường, giữ một vai trò quan trọng đến không tưởng trong cuộc đời của kẻ mà số mệnh đã ràng buộc họ lại với nhau. Đó chính là lý do mà hôm nay cậu yêu cầu phần thưởng của mình. Đó không phải là ngai vàng của Cintra. Cậu chỉ muốn có công chúa.”

“Chính xác như những gì ngài nói, thưa vị hiệp sĩ mà tôi không biết tên.” Urcheon cười lớn. “Đó chính xác là thứ mà tôi yêu cầu! Hãy trao cho tôi người con gái là định mệnh của tôi!”

“Điều đó sẽ được chứng minh ngay thôi.”

“Ngài dám nghi ngờ ư? Chẳng phải nữ hoàng đã xác nhận những lời tôi nói là thật? Và ngài cũng đã nói thế đấy thôi?”

“Phải. Bởi vì cậu đã không nói hết mọi thứ. Vua Roegner hiểu rõ sức mạnh của Luật bất ngờ và trọng lượng của lời thề. Nhưng đức vua vẫn thề bởi vì ngài ấy biết rằng luật lệ có sức mạnh để bảo vệ những lời thề quan trọng như thế, đảm bảo rằng chúng chỉ được hoàn thành khi được xác nhận bởi sức mạnh của số mệnh. Vì thế, tôi tuyên bố, Urcheon, cậu chưa hề có quyền gì với công chúa. Cậu chỉ có thể có được nàng khi…”

“Khi nào?”

“Khi chính công chúa đồng ý đi cùng cậu. Đó chính là điều kiện của Luật bất ngờ. Chính đứa trẻ, chứ không phải cha mẹ nó, đồng ý xác nhận lời thề, có như vậy mới chứng minh được rằng đứa trẻ được sinh ra dưới cái bóng của số mệnh. Đó là lý do mà cậu quay lại sau mười lăm năm, và cũng là điều kiện mà vua Roegner đưa ra khi thề.”

“Ngươi là ai?”

“Tôi là Geralt xứ Rivia.”

“Ngươi là ai, Geralt xứ Rivia, mà dám nhận mình là một chuyên gia về luật lệ?”

Chất giọng khàn của Mousesack vang lên: “Anh ta biết rõ về Luật bất ngờ hơn bất cứ ai, bởi vì nó đã từng được áp dụng trên chính anh ta. Số mệnh đưa anh ta rời khỏi gia đình bởi vì anh ta chính là điều mà người cha không mong đợi khi về nhà. Và bởi sức mạnh của số mệnh, anh ta đã trở thành người như lúc này.”

“Vậy đó là gì?’

“Một witcher.”

Trong sự im lặng bao trùm, tiếng chuông trên vọng gác bỗng vang vọng, báo hiệu thời khắc nửa đêm bằng giai điệu buồn tẻ. Tất cả đều rùng mình và ngẩng đầu lên. Mousesack nhìn Geralt một cách ngạc nhiên. Nhưng Urcheon mới là người bộc lộ sự nao núng đáng chú ý với những bước chân không thoải mái. Hai bàn tay bọc giáp buông thõng xuống, chiếc mũ sắt lắc lư bất ổn.

Thứ ma lực không tên kỳ lạ bất chợt dày lên, lấp đầy đại sảnh như một làn sương.

Calanthe nói: “Đúng vậy, đây là Geralt, một witcher. Một công việc xứng đáng được tôn trọng. Anh ta đã tự hy sinh bản thân để bảo vệ chúng ta khỏi lũ quái vật và ác mộng trong đêm. Anh ta tiêu diệt những thứ ghê tởm ẩn mình trong những khu rừng và khe núi. Và cả những thứ dám cả gan lẻn vào ngôi nhà của chúng ta.”

Urcheon vẫn im lặng.

Nữ hoàng giơ tay lên và nói tiếp: “Vậy nên, hãy để điều luật được hoàn thành, hãy để lời thề mà ngươi, Urcheon xứ Erlenwald, yêu cầu được hoàn thành. Bây giờ đã là nửa đêm, lời thề không còn ngăn cản ngươi nữa. Hãy bỏ tấm che mặt ra. Trước khi con gái ta tuyên bố ý muốn của mình, trước khi nó quyết định số mệnh của bản thân, hãy để nó nhìn thấy mặt ngươi. Và chúng ta cũng đều muốn nhìn rõ mặt ngươi.”

Urcheon xứ Erlenwald chậm rãi nâng cánh tay bọc giáp của mình lên gỡ chiếc mũ sắt ra rồi ném nó xuống đất. Vài người hét lên, ai đó buông lời chửi thề, vài người khác rít lên như tiếng còi. Trên khuôn mặt nữ hoàng xuất hiện một nụ cười rất độc ác. Nụ cười độc ác của chiến thắng.

Bên trên tấm giáp ngực rộng hình bán nguyệt là đôi mắt đen tròn lồi hẳn ra. Hai con mắt được ngăn cách bởi cái mõm bẹt và dài lởm chởm lông đỏ và những cái răng nanh sắc nhọn. Đầu và cổ Urcheon phủ đầy những sợi lông ngắn màu xám.

“Đây là diện mạo của tôi, điều mà người biết rõ. Hẳn là vua Roegner cũng đã miêu tả tôi khi kể cho người nghe về lời thề của mình. Bất chấp khuôn mặt này, vua Roegner vẫn thề lời thề của Luật bất ngờ. Người đã chuẩn bị kỹ càng cho chuyến viếng thăm của tôi, thưa nữ hoàng. Những chư hầu của Cintra đã chỉ ra sự đáng khinh của người khi từ chối thực hiện lời thề của vua Roegner. Khi thất bại trong việc tìm kiếm một người cầu hôn khác, người vẫn còn có một gã witcher để giết người ngay trong tay. Và cuối cùng là sự lừa gạt thấp hèn. Người muốn làm tôi bẽ mặt, nhưng người thừa biết rằng người chỉ đang tự làm bẽ mặt mình mà thôi.”

“Đủ rồi.” Calanthe đứng dậy và chống tay vào hông. “Hãy kết thúc chuyện này tại đây. Pavetta! Con đã thấy rõ kẻ đang đứng trước mặt con. Theo đúng như quy định của Luật bất ngờ và những phong tục cổ xưa, quyền quyết định là của con. Hãy trả lời, và chỉ một từ là đủ. Có, và con sẽ trở thành chiến lợi phẩm của con quái vật này. Không, và hắn sẽ không bao giờ có thể xuất hiện trước mặt con nữa.”

Ma lực rung động trong đại sảnh ép chặt lên thái dương và kêu vo vo trong tai Geralt. Witcher nhìn vào những ngón tay đang nắm chặt mép bàn của Mousesack. Những mẩu vụn bánh mì trên bàn lại di chuyển như những con kiến, tụ tập lại thành một từ duy nhất: CẨN THẬN!

“Pavetta!” Calanthe nhắc lại. “Trả lời đi. Liệu con có chọn đi theo sinh vật này?”

Pavetta ngẩng đầu lên. “Có.”

Ma lực trong đại sảnh vang vọng đáp lời nàng. Không một ai phát ra dù chỉ là một thanh âm nhỏ nhất.

Calanthe từ từ đổ gục xuống ngai vàng, khuôn mặt bà hoàn toàn đờ đẫn.

“Tất cả đã nghe rồi đấy. Cả người nữa, thưa nữ hoàng. Và ngươi, witcher, tên giết mướn xảo trá. Quyền lợi của tôi đã được xác nhận. Sự thật và số mệnh đã chiến thắng sự dối trá và lươn lẹo. Người còn gì nữa đây, hỡi nữ hoàng cao quý?”

Không ai đáp lời. Đám lông trên mặt Urcheon xù lên, gã nói tiếp: “Tôi và Pavetta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng tôi sẽ không từ chối một vinh hạnh nhỏ của mình. Đó chính là người, Calanthe, sẽ dẫn con gái mình đến với tôi và đặt đôi tay của nàng vào tay tôi.”

Calanthe chậm rãi quay sang nhìn witcher. Ánh mắt của bà biểu đạt một mệnh lệnh nhưng Geralt không nhúc nhích, cảm giác được ma lực ngưng tụ trong không khí đang tập trung vào người anh. Chỉ duy nhất vào anh. Giờ thì anh đã hiểu. Đôi mắt nữ hoàng híp lại, đôi môi run lên…

Crach an Craite đứng bật dậy và quát lớn: “Cái quỷ gì chứ? Công chúa Pavetta và cái thứ lông lá hôi hám này ư?”

Rainfarn nói theo: “Vậy mà tôi đã từng muốn quyết đấu như một hiệp sĩ với thứ quái vật này sao? Hãy để hắn cho lũ chó! Thả chó ra đi!”

Calanthe hô lớn: “Lính đâu!”

Mọi thứ diễn ra gần như cùng một lúc. Crach an Craite chộp lấy một con dao trên bàn và đạp văng chiếc ghế của mình ra. Tuân theo mệnh lệnh của Eist, Draig Bon-Dhu vung tay giáng môt cú thật lực vào đầu gã bằng cây kèn túi của mình. Crach gục xuống bàn, nằm giữa đĩa cá tầm sốt và những miếng xương sườn của món lợn nướng. Rainfarn rút một cây dao găm từ trong ống tay áo ra và nhảy về phía Urcheon. Coodcoodak giơ chân đá chiếc ghế mà Rainfarn nhảy tới, và chỉ một khoảnh khắc trì hoãn đó là đủ - Urcheon làm một động tác giả rồi tống một cú thôi sơn khiến Rainfarn phải khuỵu xuống. Coodcoodak định vồ lấy con dao găm nhưng bị hoàng tử Windhalm ôm dính và cản lại.

Một đội lính canh được vũ trang bằng giáo và móc câu chạy vào từ cửa chính. Calanthe đứng thẳng người với vẻ giận dữ, ra hiệu cho đám lính tấn công Urcheon. Pavetta bắt đầu rú lên còn Eist thì chửi thề. Mọi người nhảy dựng lên dù chẳng biết phải làm gì.

Nữ hoàng hét lên: “Giết hắn!”

Urcheon gầm gừ giận dữ, nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn ra đối mặt với đám lính. Tuy trong tay không có vũ khí nhưng áo giáp thì phủ đầy gai nhọn, giúp gã có thể đánh văng được móc câu. Dẫu vậy Urcheon vẫn bị đẩy lùi, thẳng về phía Rainfarn, vừa đúng lúc vị hiệp sĩ xứ Attre đứng dậy để giữ chặt lấy gã. Urcheon gầm lên, vung khuỷu tay bọc giáp lên đẩy lệch nhát đâm nhắm vào đầu mình, lưỡi dao của Rainfarn trượt xuống miếng giáp ngực.

Đám lính gác chéo cán các cây giáo trong tay, khóa chặt Urcheon vào một ống khói được chạm trổ. Rainfarn tìm thấy một khe hở của bộ giáp gai và đâm thẳng lưỡi dao vao đó. Urcheon đau đớn cuộn tròn người lại.

“Dunyyyyyyy!” Pavetta rú lên.

Với thanh kiếm trong tay, gã witcher nhảy lên bàn và lao thẳng vào đám đánh nhau hỗn loạn. Anh biết mình không có nhiều thời gian. Tiếng kêu thét của Pavetta nghe càng lúc càng không bình thường. Rainfarn lại vung cây dao găm lên để đâm thêm một nhát nữa.

Geralt vung kiếm nhảy vào đám đông. Rainfarn thét lên rồi lảo đảo tựa người vào tường. Witcher xoay tròn người và chém vào tên lính đang cố găm mũi giáo vào khoảng hở giữa tấm giáp ngực và hạ bộ của Urcheon. Tên lính đổ gục xuống sàn, chiếc mũ sắt rơi ra.

Có thêm nhiều lính gác đang chạy vào từ cửa chính.

“Điều này là không đúng!” Eist Tuirseach gầm lên. Ông túm lấy một cái ghế, đạp tan những đồ vật vướng víu cản chân trên sàn nhà bằng một sức mạnh khủng khiếp, và với những gì còn lại trong tay, ông lao mình vào những kẻ đang tiến về phía Urcheon.

Urcheon bị hai tên lính cầm móc câu móc trúng cùng lúc, gã đổ gục xuống và bị kéo lê trên sàn. Tên lính thứ ba đang giơ cao cây giáo để đâm xuống thì bị Geralt đâm mũi kiếm vào thái dương. Hai tên lính vội vứt móc câu trong tay xuống đất rồi lùi lại, trong khi những kẻ tiến vào từ cửa chính bị chặn lại bởi Eist, vị hiệp sĩ xứ Skellige vung phần còn lại của chiếc ghế trong tay như người anh hùng huyền thoại Zatreta Voruta múa thanh kiếm ma thuật Balmur.

Tiếng thét của Pavetta đạt tới một cao độ không tưởng rồi bất thình lình vỡ ra. Geralt cảm nhận được điều gì sắp xảy ra, anh ngã người xuống sàn nhà, chờ đợi một tia sáng xanh lóe lên. Cảm giác đau đớn bùng lên trong tai, nghe như một tiếng vỡ khủng khiếp và tiếng than khóc kinh hoàng phát ra từ vô số cổ họng. Và sau đó chỉ còn tiếng khóc đều đều và rung động của nàng công chúa.

Chiếc bàn lớn bị nhấc lên và quay tròn, đĩa và thức ăn bị ném bay đi. Những chiếc ghế bay vòng vòng xung quanh đại sảnh rồi đập vào tường. Thảm và rèm treo bay phần phật, tạo ra những đám mây bụi. Tiếng cán giáo gãy vỡ khô khốc như những que củi vang lên từ phía lối vào.

Chiếc ngai vàng với Calanthe đang ngồi trên đó bị hất văng lên không, đập mạnh vào tường, vỡ vụn. Nữ hoàng rơi xuống sàn như một con búp bê rách tả tơi. Eist Tuirseach lao tới và ôm lấy nữ hoàng vào ngực, che chở cho Calanthe khỏi những mảnh vỡ đang rơi rào rào bằng chính cơ thể mình.

Geralt nắm chặt chiếc mề đay sói trong tay, trườn nhanh về phía Mousesack. Thầy druid lúc này đang vung cây trượng ngắn bằng gỗ táo gai với một cái hộp sọ chuột gắn trên chóp. Trên bức tường sau lưng thầy druid là tấm thảm thêu cảnh cuộc bao vây pháo đài Ortagar, ngọn lửa trong bức tranh cháy như một ngọn lửa thực sự.

Pavetta xoay vòng tròn, cô quất mạnh vào mọi thứ và mọi người trong đại sảnh bằng tiếng khóc của mình như một cây roi da. Bất kỳ ai cố gắng đứng dậy đều bị đánh bay về phía những bức tướng. Một chiếc âu đựng nước xốt khổng lồ hình con thuyền nhiều mái chèo bay vèo qua mặt Geralt rồi đánh gục vị quý tộc với cái tên khó nhớ dù ông ta đã cố tránh nó. Thạch cao rơi lả tả, chiếc bàn vẫn quay tròn dưới trần nhà. Crach an Craite ngã sóng xoài trên đó, gã văng ra những câu chửi thề.

Geralt tới được chỗ Mousesack và cả hai cùng nấp sau một đống hỗn độn được đắp lên bởi thân thể của gã Fodcat xứ Strept, một thùng bia, một cái ghế, thêm cả Drogodar và cây đàn luýt nữa.

“Đó là thứ ma lực tinh khiết và nguyên bản!” thầy druid hét lên giữa những tiếng loảng xoảng ầm ĩ. “Cô bé không khống chế được nó!”

“Tôi biết!” Geralt hét lên đáp lại. Một con gà lôi nướng bỗng rơi từ trên không xuống, đập vào lưng witcher.

“Chúng ta cần khống chế cô ấy lại! Những bức tường bắt đầu nứt ra rồi!”

“Tôi thấy rồi!”

“Sẵn sàng chưa?”

“Rồi!”

“Một! Hai! Ba!”

Họ gần như đồng thời đánh trúng. Geralt dùng dấu Aard còn Mousesack thì tung ra một lời nguyền ba cấp khủng khiếp đủ mạnh để nung chảy sàn nhà. Chiếc ghế mà công chúa đang đứng tan nát thành vô số mảnh vụn, nhưng rồi họ nhận ra Pavetta đã kịp treo mình trong một qua cầu trong suốt màu xanh. Không ngừng la hét, cô quay đầu nhìn thẳng vào họ, khuôn mặt nhăn lại đầy hung ác.

Mousesack gầm lên: “Cái quỷ gì…”

Geralt cuộn người lại và hét lên: “Cẩn thận! Chặn cô ta lại, Mousesack, nếu không tất cả chúng ta sẽ tiêu đời.”

Chiếc bàn rơi mạnh xuống sàn, vỡ tan. Crach an Craite, người đang nằm bẹp trên bàn bị hất tung lên. Một cơn mưa thủy tinh, đĩa và thức ăn rơi loảng xoảng. Các gờ tường nứt vỡ, rung lên như sấm. Cả lâu đài như trong một trận động đất.

“Hỏng rồi!” Mousesack gào lên, nhắm cây trượng về phía công chúa. “Toàn bộ ma lực sắp đổ sập xuống chúng ta rồi!”

Geralt vung kiếm đánh bay một cái chĩa đôi khổng lồ đang phi vào người thầy druid.

“Chặn nó lại, Mousesack!”

Đôi mắt xanh như ngọc lục bảo phóng ra hai tia chớp xanh. Cả hai cuộn người né tránh dòng xoáy ma lực cùng với vô số mảnh vụn thủy tinh, gốm, đĩa, chân nến, xương… đang đổ xuống đầu. Thậm chí cả Haxo cũng bay qua đầu họ. Một cái đầu cá chép luộc đập trúng ngực Geralt, ngay giữa tấm gia huy Fourhorn.

Giữa tiếng Mousesack đọc lời nguyền, giữa tiếng la hét của những người bị thương và tiếng khóc của Pavetta, Geralt bỗng nghe thấy một thứ âm thanh khủng khiếp nhất.

Coodcoodak quỳ gối, hai tay xiết chặt cây kèn túi của Draig Bon-Dhu, đầu ngửa ra sau, tiếng hét của ngài nam tước thậm chí còn đè lên âm thanh quái dị đang phát ra từ cây đàn. Than khóc và gầm rú, ồn ào và rền rĩ, oang oang và quang quác, đó là một bản hợp âm của vô số sinh vật có tên lẫn không tên, hoang dã hay đã được thuần hóa, tưởng tượng và thực tế.

Pavetta bất ngờ im lặng, há hốc miệng nhìn vào ngài nam tước. Luồng ma lực bất ngờ dịu xuống.

Mousesack vung cây trượng lên và hét: “Chính là lúc này, witcher!”

Họ đánh trúng. Quả cầu màu xanh bao quanh công chúa nổ tung như bong bóng xà phòng và thứ ma lực đang gầm rú trong đại sảnh lập tức bị hút vào chân không. Pavetta rơi xuống sàn và khóc.

Hỗn loạn qua đi, một khoảnh khắc im lặng xuất hiện trong tai họ. Sau đó, một cách đầy khó nhọc, những giọng nói bắt đầu vang lên từ dưới những đống đổ nát và mảnh vỡ của đồ đạc.

Crach an Craite vừa nhổ máu trong miệng ra qua đôi môi dập nát vừa chửi: “Cuach op arse, ghoul y badraigh mal an cuach.”

“Bình tĩnh đi Crach.” Mousesack vừa nói vừa giũ bột kiều mạch dính trên áo.

Eist Tuirseach vừa nói vừa hôn lên má nữ hoàng: “Calanthe. Tình yêu của tôi. Calanthe của tôi.”

Nữ hoàng mở mắt ra, nhưng không cố thoát ra khỏi vòng tay của vị hiệp sĩ xứ Skellige.

“Eist. Mọi người đang nhìn đấy.”

“Cứ để họ nhìn.”

Nguyên soái Vissegerd đứng dậy và hỏi: “Ai đó có thể giải thích chuyện gì vừa xảy ra không?”

Gã witcher đáp lại: “Không.”

“Tôi cần bác sĩ!” Windhalm xứ Attre đỡ lấy Rainfarn, hét lên chói tai.

“Nước!” Wieldhill, một trong ba anh em đến từ Strept vừa hô vừa dùng áo khoác dập lửa trên một tấm thảm. “Nước, mau lên!”

“Và cả bia nữa!” tiếng Coodcoodak vang lên.

Một vài hiệp sĩ, những người còn có thể đứng được, cố gắng đỡ Pavetta dậy, nhưng cô gái đẩy tay họ ra rồi tự mình đứng lên, loạng choạng đi về phía lò sưởi. Ở đó, Urcheon đang ngồi tựa lưng vào tường, cố gắng gỡ bỏ tấm giáp dính đầy máu trên người.

Mousesack nhìn đôi trẻ, khịt mũi nói: “Đám trẻ ngày nay, chúng bắt đầu quá sớm! Trong đầu chúng chỉ có duy nhất một thứ.”

“Là thứ gì?”

“Anh bạn không biết à, witcher, rằng một trinh nữ, người vẫn còn trong trắng, sẽ không thể sử dụng được phép thuật?”

“Quỷ tha ma bắt cái trinh tiết ấy đi. Cô bé có món quà đó từ đâu vậy? Cả Calanthe lẫn Roegner đều không phải là pháp sư.”

“Công chúa được thừa hưởng nó, thứ đã biến mất trong một thế hệ. Ta không nhầm đâu. Bà của Pavetta là Adalia có thể nâng cả cây cầu ngoài cổng thành chỉ bằng một cái nhíu mày. Này, nhìn đi Geralt! Đó chưa phải là tất cả của cô ấy đâu!”

Calanthe, được đỡ bởi Eist Tuirseach, ra hiệu cho lính gác bắt giữ Urcheon. Geralt và Mousesack lao nhanh tới, nhưng điều đó là không cần thiết. Đám lính bất ngờ lùi lại vội vã với những tiếng lẩm bẩm hoảng hốt.

Cái mõm quái dị của Urcheon mềm xuống, những nét viền mờ đi. Đám gai và lông cứng biến thành mái tóc đen cuộn sóng và bộ râu bao quanh khuôn mặt nam tính góc cạnh, nổi bật với cái mũi lớn.

“Cái gì…” Eist Tuirseach nói lắp bắp. “Đây là ai? Urcheon?”

Pavetta nói khẽ: “Duny.”

Calanthe quay mặt đi với đôi môi mím chặt.

Eist lẩm bẩm: “Bị nguyền rủa ư? Nhưng vì sao…”

Geralt nói: “Bây giờ mới đúng là nửa đêm. Vì một sai sót nào đó mà tiếng chuông đã vang lên sớm hơn bình thường. Đúng không, Calanthe?”

“Đúng, đúng.” Người đàn ông được gọi tên là Duny trả lời thay cho nữ hoàng, người dường như không có ý định đáp lời. “Nhưng có lẽ thay vì đứng đó nói chuyện, ai đó hãy giúp tôi xử lý bộ giáp và gọi bác sĩ được không. Thằng điên Rainfarn ấy đã đâm thủng sườn tôi rồi.”

Mousesack giơ cây trượng của mình lên và nói: “Chúng ta cần một bác sĩ để làm gì?”

“Đủ rồi.” Calanthe đứng thẳng dậy và ngẩng cao đầu. “Thế là đủ rồi. Sau khi tất cả đã được dọn dẹp xong, chúng ta sẽ gặp nhau trong phòng của ta. Eist, Pavetta, Mousesack, Geralt và ngươi…Duny. Mousesack?”

“Vâng, thưa nữ hoàng.”

“Cây trượng của ngươi…Ta bị thương nhẹ vùng xương sống.”

“Xin tuân lệnh, thưa nữ hoàng.”

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Copyright © 2022 - MTruyện.net