Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] The Witcher #0.5: The Last Wish - Ostatnie Życzenie
  3. Chương 17 : THE EDGE OF THE WORLD 2
Trước /24 Sau

[Dịch] The Witcher #0.5: The Last Wish - Ostatnie Życzenie

Chương 17 : THE EDGE OF THE WORLD 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 17:THE EDGE OF THE WORLD 2

***

“Có một điều chắc chắn,” witcher lầm rầm, quét mắt qua một lượt khu rừng gai nhằng nhịt trước mặt họ, “con quỷ này không hề ngu.”

“Làm thế nào anh suy luận được ra điều đó?” Dandelion tò mò. “Từ sự thật rằng nó đang nấp trong một bụi cây không thể xâm phạm? Bất kỳ con thỏ già nào cũng đủ thông minh để nghiệm ra được.”

“Vấn đề ở đây là bản chất của đám dây gai này. Một cánh đồng lớn như vậy sẽ tỏa ra một hào quang chống ma thuật cực mạnh. Đa số các câu thần chú sẽ vô dụng ở đây. Và ở đó, nhìn đi, cậu thấy mấy cây cột đó không? Đó là hoa bia – phấn của chúng có tác dụng tương tự. Đây không phải ngẫu nhiên đâu. Thằng lỏi đã cảm nhận được hào quang và biết rằng nó sẽ an toàn ở trong này.”

Dandelion ho và chỉnh lại quần. “Tôi đang tò mò đây.” Cậu gãi trán bên dưới vành mũ. “Anh định sẽ làm gì hả, Geralt? Tôi chưa từng được nhìn anh làm việc bao giờ. Tôi đoán là anh biết đôi chút về cách bắt quỷ - tôi đang cố nhớ lại mấy bản nhạc. Có một bài hát về một con quỷ và một người phụ nữ. Khá tục tĩu, nhưng rất hay. Anh thấy đó, người phụ nữ...”

“Tha cho tôi đi, Dandelion.”

“Như anh yêu cầu. Tôi chỉ muốn tỏ ra có ích thôi. Và anh cũng không nên hắt hủi những bản nhạc cổ điển. Chúng sở hữu sự thông thái ở trong đó, được tích lũy qua nhiều thế hệ. Có một bài nói về một ông nông dân tên Slow, người mà....”

“Ngậm miệng vào. Giờ chúng ta phải làm việc để kiếm cái ăn.”

“Anh muốn làm gì?”

“Lục lọi một chút trong rừng gai.”

“Rất bài bản,” nhà thơ khịt mũi. “Mặc dù không được tinh tế cho lắm.”

“Thế nếu là cậu thì cậu làm gì?”

“Một cách tiếp cận thông minh hơn.” Dandelion hít vào một hơi. “Xảo quyệt hơn. Ví dụ, dùng chó săn chẳng hạn. Tôi sẽ lùa con quỷ ra khỏi rừng gai, đuổi theo nó trên lưng ngựa, ngoài cánh đồng, và quăng dây bắt nó. Anh thấy thế nào?”

“Thú vị đấy. Ai mà biết được, có thể cách đó sẽ hiệu quả, nếu cậu tham gia cùng – bởi vì một cố gắng như vậy sẽ cần ít nhất hai người. Nhưng chúng ta chưa đi săn vội. Tôi muốn tìm hiểu xem thứ này là cái gì đã. Đó là lý do tôi sẽ lục lọi trong bụi cây.”

“Này!” nhà thơ vừa mới chợt nhận ra. “Anh không mang kiếm!”

“Để làm gì? Tôi cũng biết vài bản nhạc về quỷ. Cả người phụ nữ hay ông nông dân Slow đều không dùng kiếm.”

“Hmm...” Dandelion nhìn xung quanh. “Chúng ta có cần len vào giữa khu rừng này không?”

“Cậu thì không cần. Cậu có thể quay về làng và đợi tôi ở đó.”

“Ôi, không đâu.” nhà thơ phản đối. “Và bỏ lỡ một cơ hội như này sao? Tôi cũng muốn nhìn thấy quỷ, để xem liệu nó có khủng khiếp như người ta nói hay không. Tôi chỉ đang hỏi là sao chúng ta phải vất vả trong bụi cây làm gì trong khi có một con đường ở ngay cạnh.”

“Khá đúng.” Geralt lấy tay che mắt. “Có một con đường. Vậy thì dùng nó thôi.”

“Và nếu nó là con đường của quỷ?”

“Càng tốt. Chúng ta sẽ không cần phải đi xa.”

“Anh biết không, Geralt,” nhà thơ liến thoắng liên tục, theo sau witcher trên con đường hẹp, gồ ghề đâm xuyên qua rừng gai. “Tôi vẫn luôn nghĩ quỷ là một phép tượng trưng được sáng tạo ra để chửi thề: “đi mà đánh bạn với quỷ”, hay là “quỷ tha ma bắt”, “cầu cho quỷ dữ bắt ngươi đi”. Người đồng bằng thường nói: “Quỷ dữ mang khách đến cho ta”, trong khi người lùn thì có câu “Duvvel hoael” khi họ làm gì sai, và gọi vật nuôi bệnh tật là devvelsheyss. Và trong Cổ Ngữ, có một câu như thế này, “A d’yaebl aep arse”, có nghĩa là...”

“Tôi biết nó nghĩa là gì. Cậu đang lảm nhảm đấy, Dandelion.”

Dandelion ngừng nói, bỏ cái mũ đính lông cò trên đầu xuống, dùng nó để quạt và lau mồ hôi trên lông mày. Cái nóng ẩm ướt, ngột ngạt, cộng thêm mùi cỏ và cây dại đang đâm chồi nồng nặc trong bụi cây. Con đường bẻ cong một chút, và ngay sau đoạn rẽ, là một khoảng rừng nhỏ được dẫm bằng phẳng.

“Nhìn kìa, Dandelion.”

Ở giữa trung tâm của khoảng rừng là một tảng đá vĩ đại, nhẵn nhụi, và đặt trên nó là vài cái bát gốm. Một ngọn nến cháy gần hết cắm giữa những cái bát. Geralt trông thấy vài hạt ngô và đậu giữa một đống rau quả và mỡ động vật tan chảy.

“Đúng như tôi nghi ngờ,” anh lầm bầm. “Họ cống nạp cho nó.”

“Thế đấy,” nhà thơ nói, ám chỉ ngọn nến. “Và họ đốt nến cho quỷ dữ. Nhưng tôi cũng thấy họ cho hắn ăn hạt, như chim hoa mai vậy. Bệnh dịch, đúng là một cái chuồng lợn. Mọi thứ ở đây đều nhớp nháp vì mật ong và hắc ín. Cái...”

Lời tiếp theo trong miệng nhà thơ bị nhấn chìm bởi một tiếng kêu lớn, nham hiểm. Có thứ gì đó lạo xạo và giậm chân ở trong bụi gai, và rồi một sinh vật kỳ dị nhất mà Geralt từng được chứng kiến nhảy ra.

Sinh vật cao khoảng nửa mét với cặp mắt lồi và một cái sừng dê đi kèm râu dưới cằm. Đôi môi dày, liên tục nhai nhồm nhoàm cũng khiến người ta liên tưởng đến một con dê. Chỗ kín của nó được che bởi những sợi lông nâu đỏ mọc dài đến tận móng guốc. Con quỷ sở hữu một cái đuôi có lông mọc ở cuối mà cứ vẫy liên tục đầy phấn khích.

“Uk! Uk!” con quái vật rống lên, giậm chân. “Các người muốn gì ở đây? Cút đi! Cút đi không ta sẽ đâm cho thủng ruột. Uk! Uk!”

“Đã có ai từng cho mi một đá vào mông chưa, dê con?” Dandelion không kiểm soát nổi cái mồm.

“Uk! Uk! Beeeee!” con dê kêu lên đồng tình, hay phủ nhận, hay đơn giản là chỉ thích kêu thế thôi.

“Im đi, Dandelion,” witcher gầm gừ. “Đừng nói gì cả.”

“Beleblelee!” sinh vật rống lên phẫn nộ, đôi môi hé ra để lộ những cái răng vàng khè như ngựa. “Uk! Uk! Beleeleblebleb!”

“Dĩ nhiên rồi,” Dandelion gật gù, “mi cứ việc mang theo cây đàn organ và cái chuông khi về nhà...”

“Im đi, chết tiệt.” Geralt rít lên. “Giữ mấy cái trò đùa ngu ngốc đó trong mồm ý....”

“Đùa!” con dê gầm lên và nhảy bật dậy. “Đùa hả? Lại mấy kẻ thích đùa mới đến phải không? Chúng mang theo bi sắt, nhỉ? Ta sẽ cho các người bi sắt, quân vô lại. Uk! Uk! Uk! Các người muốn đùa hả? Đây, có vài trò đùa cho các người đây! Bi của các người đây!”

Sinh vật nhảy lên và làm một cử động quét đột ngột bằng tay. Dandelion tru lên và ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm trán. Sinh vật kêu be be và lại nhắm tiếp. Có gì đó bay vụt qua tai Geralt.

“Bi của các người đây!”

Một quả bi sắt, đường kính gần hai phân, đập trúng vai witcher và quả thứ hai bay trúng đầu gối Dandelion. Nhà thơ chửi thề và lồm cồm đứng dậy chạy, Geralt đuổi theo cậu ta khi những viên bi rít qua đầu.

“Uk! Uk!” con dê hét lớn, nhảy lên nhảy xuống. “Ta sẽ cho các người bi! Lũ hề khốn khiếp!”

Một viên bi nữa vụt qua không khí. Dandelion chửi thề ác liệt hơn và lấy tay che gáy. Geralt né sang một bên, nhảy vào giữa bụi gai, nhưng không tránh được viên bi bay trúng vai. Khả năng ngắm của con dê có vẻ rất chuẩn xác và dường như nó sở hữu một kho bi sắt vô tận. Witcher, lảo đảo trong bụi cây, lại nghe thấy một tiếng kêu chiến thắng từ sinh vật kỳ dị, đi kèm tiếng huýt sáo của một viên bi nữa, tiếng chửi rủa và bước chân của Dandelion đang chạy dọc con đường.

Và rồi chỉ còn sự im lặng.

***

“Chà, chà, Geralt.” Dandelion áp một cái móng ngựa ngâm trong nước lạnh lên trán. “Đó không phải là những gì tôi tưởng tượng. Một sinh vật quái dị có sừng và một bộ râu như một con dê già, và nó lùa anh như lùa vịt. Và tôi ăn một viên đá vào trán. Nhìn cái cục u này đi.”

“Đây là lần thứ sáu cậu cho tôi xem rồi. Và nó cũng chẳng thú vị hơn lần đầu được tí nào.”

“Hay quá ta. Vậy mà tôi cứ nghĩ là sẽ được an toàn với anh!”

“Tôi đâu có ép cậu vào bụi rậm cùng tôi đâu, và tôi cũng đã bảo cậu giữ yên cái lưỡi bẩn thỉu đó ở trong mồm rồi. Cậu không nghe, vậy thì giờ đi mà chịu trận. Trong im lặng, làm ơn, bởi vì họ vừa tới rồi.”

Netty và Dhun bước vào phòng. Phía sau họ là một bà già tóc bạc, lưng còng, được dẫn đi bởi một thiếu nữ trẻ tóc vàng và gầy không tả nổi.

“Dhun đáng kính, Netty đáng kính,” witcher bắt đầu mà không cần giới thiệu. “Trước khi đi, tôi đã hỏi các ông rằng tự bản thân các ông đã thử giải quyết con quỷ đó bao giờ chưa. Các ông nói với tôi rằng chưa. Tôi có cơ sở để suy nghĩ khác. Tôi đợi một lời giải thích.”

Những người dân làng xì xào bàn tán, rồi Dhun ho một tiếng và bước lên trước. “Ngài nói đúng, thưa ngài. Chúng tôi xin được thứ lỗi. Chúng tôi đã nói dối – bởi vì cảm thấy tội lỗi. Chúng tôi những tưởng rằng mình thông minh hơn con quỷ đó, muốn lừa nó rời khỏi đây...”

“Bằng cách nào?”

“Trong Thung Lũng này,” Dhun nói chậm, “hồi trước có rất nhiều quái vật. Rồng, myriapodan, were-brawls, ma, nhện khổng lồ và đủ mọi loại rắn độc. Và luôn luôn chúng tôi tìm trong cuốn sách vĩ đại của mình cách chế ngự tất cả lũ sâu mọt đó.”

“Sách gì?”

“Đưa cuốn sách ra đây, bà lão. Tôi bảo sách. Cuốn sách vĩ đại ý! Tôi phát điên mất thôi! Điếc như tay nắm cửa, cái bà này! Lille, bảo bà già đưa cuốn sách ra đây!”

Cô gái giằng quyển sách to uỵch ra khỏi những ngón tay như móng vuốt của bà già và đưa cho witcher.

“Đây là cuốn sách vĩ đại,” Dhun tiếp tục, “mà đã lưu truyền trong gia tộc tôi từ thuở hồng hoang, chứa đựng đủ mọi cách để đối phó với các loại quái vật, thần chú và những điều kỳ dị trên thế giới mà đã, đang và sẽ xuất hiện.”

Geralt lật quyển sách nặng chịch, dầy, dính dáp và bụi bặm trong tay. Cô gái đang đứng trước mặt anh, tay vần vò một cái tạp dề đang cầm. Cô trông già hơn lúc anh mới thấy lần đầu – dáng người mảnh dẻ đã đánh lừa anh, quá khác biệt so với thân hình đẫy đà của các cô gái khác trong làng.

Anh đặt quyển sách xuống bàn và giở qua tờ bìa làm bằng gỗ nặng nề. “Nhìn này, Dandelion.”

“Cổ Tự Đầu Tiên,” nhà thơ ngắm nghía, dòm qua vai anh, cái móng ngựa vẫn áp trên trán. “Ngôn ngữ sử dụng trước thời phát minh ra bảng chữ cái hiện đại. Vẫn còn dựa trên các ký tự của elves và nét tượng hình của người lùn. Cấu trúc ngữ pháp khá buồn cười, nhưng đó là cách mà người ta nói hồi đó. Hình vẽ minh họa rất thú vị. Không phải thường xuyên mà ta được nhìn một thứ như thế này đâu, Geralt, và kể cả nếu có thì nó cũng thuộc về thư viện của một đền thờ nào đấy chứ không phải một ngôi làng nằm tận cùng thế giới. Nhân danh tất cả các vị thần, làm sao các vị có được thứ này, hỡi những người nông dân thân mến? Chắc chắn là các vị sẽ không cố thuyết phục tôi rằng mình có thể đọc được nó chứ? Hả bà già kia? Bà có thể đọc được Cổ Tự Đầu Tiên không? Bà có thể đọc được bất kỳ ký tự nào không?”

“Cái gì?”

Cô gái tóc vàng lại gần hơn và thì thầm gì đó vào tai bà ta.

“Đọc á?” bà lão để lộ ra hàm răng sún trong một nụ cười. “Ta ư? Không, cưng à. Đó là một kỹ năng mà ta chưa bao giờ có được.”

“Giải thích cho tôi đi,” Geralt lạnh lùng nói, quay sang Dhun và Netty, “làm sao các ông dùng được quyển sách nếu không biết đọc?”

“Người phụ nữ già nhất trong làng luôn là người biết trong sách viết gì,” Dhun làu bàu. “Và những gì bà ấy biết, bà ấy truyền lại cho lớp trẻ, khi đến lúc gần đất xa trời. Và với người phụ nữ hiện tại của chúng tôi cũng vậy. Nên bà ấy đã thu nhận Lille và dạy dỗ cô ấy. Nhưng tại thời điểm này, bà ấy vẫn là người biết nhiều nhất.”

“Phù thủy già và phù thủy trẻ,” Dandelion lầm rầm.

“Bà già đã thuộc lòng quyển sách này?” Geralt hỏi với vẻ không tin. “Có đúng không, thưa bà?”

“Không phải toàn bộ, ôi không,” bà lão trả lời, lại lần nữa thông qua Lille, “chỉ những dòng viết bên cạnh tranh vẽ thôi.”

“Ah,” Geralt giở bừa một trang. Bức hình trên tờ giấy nhàu nát mô tả một con lợn đốm với sừng trông như chữ U. “Vậy thì – cái gì viết trên đây?”

Bà già chép miệng, quan sát cẩn thận bức tranh, rồi nhắm mắt lại.

“Bò rừng hoặc Taurus,” bà lẩm bẩm, “hay bị nhầm thành bò mộng bởi những kẻ dốt nát. Chúng có sừng và dùng để...”

“Đủ rồi. Rất tốt.” witcher lật qua vài trang sách nhớp nháp. “Và đây?”

“Linh hồn mây và gió, chúng có nhiều loại. Một số tạo mưa, một số thổi gió, số khác giật chớp. Để bảo vệ mùa màng khỏi chúng, lấy một con dao sắt, còn mới, và nửa lạng phân chuột, một ít mỡ cò...”

“Tốt, tốt lắm. Hmm...còn đây? Đây là cái gì?”

Bức họa miêu tả một bóng hình ma quái với cặp mắt lớn và hàm răng còn lớn hơn, tóc tai rũ rượi, cưỡi trên lưng một con ngựa. Trên tay phải, con quái vật cầm một thanh kiếm, trên tay trái, một túi tiền.

“Một witchman,” bà lão lầm bầm. “Một số người gọi là witcher. Triệu hồi hắn là một việc hết sức nguy hiểm, nhưng vẫn phải làm, khi chiến đấu chống lại quái vật và sâu bọ mà không có sự trợ giúp, một witchman có thể xoay sở được. Nhưng phải thật cẩn thận...”

“Đủ rồi,” Geralt nói. “Đủ rồi, bà lão. Cám ơn bà.”

“Không, không.” Dandelion phản đối với một nụ cười quỷ quyệt. “Nó nói gì tiếp? Thật là một quyển sách thú vị! Kể tiếp đi, bà, tiếp đi.”

“Eee...phải cẩn thận không chạm vào witchman, nếu không sẽ lây bệnh ghẻ. Và phụ nữ phải trốn khỏi hắn, vì ham muốn của witchman là mãnh liệt hơn cả...”

“Khá là chuẩn xác,” nhà thơ cười lớn, và Lille, đối với Geralt, có vẻ như đang nở một nụ cười mỉm.

“...tuy nhiên witchman muốn vàng là trên hết,” người phụ nữ già nua tiếp tục, mắt hơi hé mở, “không được trả hơn một xu sau đây: cho một con drowner, ba đồng bạc rưỡi, cho một con ma mèo, hai đồng, cho một con plumard...”

“Những ngày xưa cũ,” witcher lầm bầm. “Cảm ơn, bà lão. Và giờ thì hãy chỉ cho chúng tôi đoạn nói về quỷ, và nó nói cái gì. Lần này tôi sẽ rất biết ơn nếu được nghe thêm, bởi vô cùng tò mò trước cách xử lý nó của các vị.”

“Cẩn thận đấy, Geralt.” Dandelion cười khẩy. “Anh sắp sửa nói giống họ rồi. Đó là một cung cách dễ lây nhiễm.”

Bà già, kiểm soát cơn run trên bàn tay một cách khó khăn, lật qua vài trang sách. Witcher và nhà thơ nghiêng qua bàn. Bức hình quả thực đã khắc họa được kẻ ném đá: sừng, lông lá, cái đuôi dài và một nụ cười xảo quyệt.

“Con quỷu,” bà lão lặp lại. “Còn gọi là willower hay sylvan. Đối với gia súc và vật nuôi trong nhà, nó là một thứ sâu mọt phiền toái. Nếu muốn đuổi nó khỏi nhà, hãy...”

“Chà, chà.” Dandelion lầm rầm.

“...cầm theo một nắm hạt dẻ,” bà lão tiếp tục, ngón tay lướt dọc trang giấy. “Tiếp theo, mang một nắm bi sắt. Một túi mật ong, một túi nhựa thông, một túi xà phòng, một túi pho mai. Đến nơi con quỷu ẩn náu, khi đêm đã xuống. Rồi ăn nắm hạt dẻ. Vì lòng tham không đáy, con quỷu sẽ hỏi hạt dẻ có ngon không. Đưa cho nó nắm bi sắt...”

“Quỷ tha ma bắt các người.” Dandelion nguyền rủa. “Bệnh dịch...”

“Trật tự.” Geralt nói. “Thế nào, tiếp đi bà.”

“...khi đã gãy răng rồi, nó sẽ chú ý nếu ta ăn mật ong. Chính mật ong là cái nó ưa thích. Đưa cho nó nhựa thông, rồi ăn nốt túi pho mai. Nghe đây, con quỷu sẽ sớm càu nhàu và chân bước lảo đảo, nhưng đừng quan tâm. Nếu con quỷu hỏi xin phô mai, đưa cho nó xà phòng. Vì quỷu không thể chịu nổi xà phòng...”

“Các ông đã đưa xà phòng chưa?” Geralt ngắt lời với một nét mặt đanh như đá tảng và quay sang Dhun và Netty.

“Chưa.” Netty rên rỉ. “Đó là nếu chúng tôi qua được mấy viên bi sắt. Nó đã cho chúng tôi một trận khi cắn phải một viên...”

“Và ai bảo các ông đưa cho nó nhiều thế hả?” Dandelion tỏ ra giận dữ. “Trong sách đã viết như thế rồi, một nắm bi sắt thôi. Vậy mà các ông giao ra một bao tải! Các ông cấp đạn cho nó đủ trong hai năm liền, đồ ngốc!”

“Cẩn thận,” witcher mỉm cười. “Cậu bắt đầu nói giống họ rồi đấy. Bệnh này dễ lây lắm.”

“Cảm ơn anh.”

Geralt bất chợt ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt cô gái đang đứng cạnh bà già. Lille không hạ mắt xuống. Chúng có màu nhạt và xanh hoang dại. “Sao cô lại đem cống phẩm đến cho con quỷ bằng gạo?” anh sẵng giọng. “Sau cùng thì rõ ràng nó là động vật ăn cỏ rồi.”

Lille không trả lời.

“Tôi hỏi cô một câu hỏi, cô gái. Đừng sợ, cô sẽ không bị ghẻ nếu nói chuyện với tôi đâu.”

“Đừng hỏi cô ấy cái gì, thưa ngài.” Netty nói, rõ ràng là không được thoải mái lắm. “Lille...cô ấy...cô ấy rất lạ. Cô ấy sẽ không trả lời ngài đâu, đừng mất công.”

Geralt tiếp tục nhìn vào mắt Lille, và Lille vẫn đang nhìn vào mắt anh. Anh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng và bò lên vai mình.

“Sao các ông không tấn công con quỷ bằng chĩa ba và gậy gộc.” Anh cao giọng. “Sao các ông không đặt bẫy nó? Nếu muốn, cái đầu dê của nó giờ đã đang cắm trên một cây cọc để đuổi quạ rồi. Các ông không muốn tôi giết nó. Tại sao? Cô đã cấm họ làm vậy, đúng không, Lille?”

Dhun đứng lên khỏi ghế. Đầu ông ta gần chạm xà nhà.

“Đi đi, cô gái.” ông ta gầm gừ. “Mang bà già đó theo và đi đi.”

“Cô ta là ai, hả Dhun?” witcher hỏi ngay sau khi cánh cửa sau lưng Lille và bà lão đóng lại. “Cô gái đó là ai? Tại sao cô ta lại thích nhận được sự tôn trọng từ các ông nhiều hơn là từ cái cuốn sách chết tiệt đó?”

“Đó không phải việc của ngài.” Dhun nhìn anh, và trong mắt ông ta không có tí thân thiện nào. “Hãy kết tội phụ nữ trong làng của ngài, thiêu sống người ta trong làng của ngài. Ở đây chưa từng xảy ra những việc đó, và sẽ không bao giờ.”

“Ông không hiểu ý tôi rồi.” witcher lạnh lùng đáp lại.

“Bởi vì tôi không muốn hiểu.” Dhun gầm gừ.

“Tôi có để ý,” Geralt nói qua kẽ răng, chẳng có chút gì gọi là cố gắng lịch sự. “Nhưng xin hãy hiểu một điều, Dhun thân mến. Chúng ta chưa có thỏa thuận gì hết. Tôi chưa có gì để ràng buộc với các ông cả. Các ông chẳng có lý do gì để mà tin rằng mình đã thuê được một witcher, người mà với ba đồng bạc rưỡi, sẽ làm những gì mà các ông không thể làm. Hoặc không muốn làm. Hoặc không được phép làm. Không đâu, Dhun đáng kính à. Các ông chưa thuê được một witcher đâu, và tôi không nghĩ là các ông sẽ làm được. Không phải với sự cố chấp và từ chối hiểu nhau thế này.”

Dhun giữ im lặng, đo lường Geralt bằng ánh mắt u ám.

Netty hắng giọng và ngọ nguậy trên băng ghế, lạo xạo đôi dép rách dưới trên sàn nhà bụi bặm, rồi đột nhiên bật dậy.

“Witcher, thưa ngài,” ông ta nói. “Xin đừng giận dữ. Chúng tôi sẽ nói, vì sao và như nào. Dhun?”

Trưởng làng gật đầu và lại ngồi xuống.

“Trên đường tới đây,” Netty bắt đầu, “ngài có để ý thấy rằng mọi thứ trồng ở nơi này đều sinh trưởng mạnh mẽ thế nào không, mùa màng của chúng tôi bội thu tới mức nào? Ngài sẽ không thấy nhiều nơi được như thế này đâu, nếu quả thực có một nơi khác giống như ở đây. Hạt giống và rau quả quan trọng với chúng tôi tới độ chúng được dùng để trả thuế và buôn bán...”

“Chuyện này thì liên quan gì tới con quỷ?”

“Con quỷu chỉ thích gây phiền toái và bày trò nghịch ngợm, nhưng rồi nó bắt đầu ăn trộm số lượng lớn ngũ cốc. Mới đầu, chúng tôi mang một ít tới cho nó và đặt trên tảng đá trong rừng gai, nghĩ rằng nó sẽ ăn đủ và để chúng tôi yên. Nhưng không một tí nào. Nó bắt đầu ăn trộm để trả thù. Và khi chúng tôi giấu thực phẩm trong nhà kho và cửa hàng, khóa chốt cài then, nó trở nên điên cuồng, rống, la ó. “Uk! Uk!” nó kêu, và khi mà nó bắt đầu “Uk!Uk!”, tốt nhất là nên chạy mà giữ lấy mạng. Nó dọa sẽ...”

“...đè ra mà hiếp.” Dandelion chêm vào với một nụ cười tục tĩu.

“Cả cái đó nữa,” Netty đồng tình. “À, và nó còn nhắc đến hỏa hoạn. Nhưng hăm dọa cỡ nào, nó cũng không ăn trộm được nữa. Thế là nó đòi cống nạp. Nó yêu cầu ngũ cốc và nhiều món ngon khác phải được đem đến cho nó trong bao tải. Lúc đó chúng tôi bực mình và định đập cho nó một trận. Nhưng...” người nông dân hắng giọng và cúi đầu.

“Không cần phải vòng vo làm gì,” Dhun bất chợt lên tiếng. “Chúng ta đã đánh giá sai witcher. Kể với ngài ấy mọi thứ đi, Netty.”

“Bà già cấm chúng tôi động đến con quỷ,” Netty nói nhanh, “nhưng chúng tôi biết rằng đó là ý của Lille, bởi vì bà già...bà ấy chỉ nói những gì mà Lille bảo bà ấy nói. Và chúng tôi...ngài biết rồi đấy, thưa ngài. Chúng tôi nghe theo.”

“Tôi có để ý thấy,” Geralt vặn vẹo môi thành một nụ cười. “Bà lão chỉ có thể làu bàu vài câu chữ trong sách mà ngay cả bản thân bà ấy cũng không hiểu. Và các ông cứ luôn nhìn chằm chằm cô gái, miệng há hốc, như thể cô ta là một bức tượng nữ thần. Các ông tránh ánh nhìn của cô ta nhưng lại cố đoán xem ý muốn của cô ta là gì. Và ý muốn của cô ta là mệnh lệnh của các ông. Cái cô Lille này là ai?”

“Nhưng ngài đã đoán đúng rồi đó, thưa ngài. Một nữ tiên tri. Một Nhà Thông Thái. Nhưng xin đừng kể chuyện này với ai. Chúng tôi cầu xin ngài. Nếu tin đồn lọt đến tai quan nhiếp chính, hoặc thần linh ơi, đến tai phó vương...”

“Đừng lo,” Geralt nói nghiêm túc. “Tôi biết điều đó có nghĩa gì và tôi sẽ không phản bội các ông đâu.”

Những người phụ nữ kỳ lạ, được gọi là nữ tiên tri hay Nhà Thông Thái, thường có thể được tìm thấy trong các ngôi làng, không được các nhà quý tộc thu thuế và lợi tức từ nghề nông ưa thích cho lắm. Nông dân luôn hỏi ý kiến họ về mọi vấn đề và tin tất cả những gì họ nói, một cách mù quáng và không giới hạn. Những quyết định dựa trên lời khuyên của họ thường đi ngược hoàn toàn so với chính sách của các chủ nô và lãnh chúa. Geralt đã từng nghe qua những câu chuyện phi lý không tả nổi – sát hại cả một đàn gia súc, ngưng toàn bộ công việc gieo hạt và thu hoạch, và thậm chí là di dời nguyên một ngôi làng. Do vậy các lãnh chúa trong vùng cố gắng đàn áp sự mê tín này, theo những cách khá thô bạo, và nông dân nhanh chóng học cách che giấu các Nhà Thông Thái. Nhưng vẫn luôn nghe theo lời khuyên của họ. Bởi vì kinh nghiệm cho thấy rằng các Nhà Thông Thái luôn đúng về lâu về dài.

“Lille không cho phép chúng tôi giết con quỷu,” Netty tiếp tục, “cô ấy bảo chúng tôi làm theo những gì cuốn sách hướng dẫn. Và như ngài đã thấy, nó không có hiệu quả. Chúng tôi đã từng vướng phải rắc rối với quan nhiếp chính rồi. Nếu nộp ít gạo hơn thông thường, ông ta sẽ tức giận, la ó và chửi rủa. Vậy nên chúng tôi thậm chí còn chưa dám hé nửa lời về con quỷu với ông ta, lý do là vì quan nhiếp chính khá tàn nhẫn và không biết đùa. Nhưng rồi ngài xuất hiện. Chúng tôi hỏi Lille liệu có thể...thuê ngài không...”

“Và?”

“Cô ấy nói, thông qua bà già, rằng cô ấy phải nhìn ngài một cái trước đã.”

“Và cô ta đã nhìn.”

“Đúng vậy. Và đã chấp nhận ngài, chúng tôi biết thế. Chúng tôi có thể nhận biết cái gì Lille chấp nhận và cái gì không.”

“Cô ta không nói với tôi một câu nào.”

“Cô ấy chẳng nói gì với ai bao giờ - ngoại trừ bà lão. Nhưng nếu cô ấy đã không chấp nhận ngài, thì chẳng có gì trên đời bắt cô ấy bước chân vào căn phòng này được...”

“Hmm...” Geralt trầm ngâm. “Thú vị đấy. Một nữ tiên tri, mà thay vì tiên đoán, lại chẳng nói một từ nào. Cô ta tới đây như thế nào?”

“Chúng tôi không biết, thưa ngài witcher.” Dhun lầm bầm. “Nhưng bà lão, như người già vẫn còn nhớ, thì là như này. Bà lão trước đó cũng đã thu nhận một đứa bé gái kín miệng làm học trò, người mà chẳng ai biết từ đâu mà tới. Và đứa bé gái đó đã trở thành bà lão của chúng tôi bây giờ. Ông nội tôi nói rằng đó là cách mà họ được tái sinh. Như mặt trăng, lại mọc trên bầu trời và mới như thuở ban đầu. Xin đừng cười...”

“Tôi không cười.” Geralt lắc đầu. “Tôi đã nhìn thấy quá nhiều để có thể cười trước những chuyện như thế này. Và cũng không có ý định chõ mũi vào việc riêng của các ông, Dhun đáng kính. Câu hỏi của tôi nhằm mục đích xác định mối liên hệ giữa Lille và con quỷ. Các ông chắc cũng đã nhận ra rằng có một mối liên hệ rồi. Vậy nên nếu các ông muốn làm vừa lòng nữ tiên tri của mình, thì tôi có thể chỉ ra một cách duy nhất để xử lý con quỷ: các ông phải thích nó.”

“Thưa ngài, xin hãy biết rằng,” Netty nói, “vấn đề không chỉ là con quỷu. Lille không cho phép chúng tôi hại bất kỳ thứ gì. Bất kỳ sinh vật nào.”

“Đương nhiên rồi,” Dandelion chen ngang, “nữ tiên tri nông thôn đẻ ra cùng một giuộc với druid. Và druid thậm chí sẽ chúc con ruồi trâu đang hút máu mình được ăn ngon miệng.”

“Ngài nói rất chính xác,” Netty cười nhẹ. “Đúng ngay trọng tâm. Y như hồi chúng tôi gặp rắc rối với con lợn rừng cứ xới tung vườn cải của mình. Nhìn ra ngoài cửa sổ mà xem: vườn giờ đẹp như tranh vẽ. Chúng tôi đã tìm ra cách. Lille thậm chí không hay biết gì. Mắt không thấy thì tim không nhớ. Hiểu chứ?”

“Tôi hiểu,” Geralt lầm bầm. “Nhưng chúng ta không thể cứ thế mà làm được. Lille hay không Lille, con quỷ của các vị là một sylvan. Một sinh vật cực kỳ hiếm nhưng vô cùng thông minh. Tôi sẽ không giết nó, bộ luật của tôi không cho phép.”

“Nếu nó thông minh như vậy,” Dhun nói, “hãy đi giải thích cho nó đi.”

“Đúng vậy,” Netty tham gia cùng. “Nếu con quỷu có não nghĩa là nó ăn trộm vì một mục đích nào đấy. Vậy ngài, witcher, hãy tìm xem nó muốn gì. Sau cùng thì nó đâu có ăn đống ngũ cốc đấy đâu – ít ra thì cũng không ăn nhiều. Vậy nó cần để làm gì? Để chêu tức chúng tôi? Nó muốn cái gì? Hãy tìm hiểu và đuổi nó đi theo cách của ngài. Ngài sẽ làm chứ?”

“Tôi sẽ thử,” Geralt quyết định. “Nhưng...”

“Nhưng cái gì?”

“Cuốn sách của các ông, bạn của tôi à, đã lỗi thời rồi. Các ông có hiểu ý tôi không?”

“Chà, nói thật thì,” Dhun ậm ực, “không hiểu lắm.”

“Tôi sẽ giải thích. Dhun đáng kính, Netty đáng kính, nếu các ông nghĩ rằng sự giúp đỡ của tôi chỉ đáng giá một đồng bạc rưỡi, thì các ông nhầm to rồi.”

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đao Bút Lại

Copyright © 2022 - MTruyện.net