Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] The Witcher #0.5: The Last Wish - Ostatnie Życzenie
  3. Chương 21 : THE LAST WISH 2
Trước /24 Sau

[Dịch] The Witcher #0.5: The Last Wish - Ostatnie Życzenie

Chương 21 : THE LAST WISH 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 21: THE LAST WISH 2

***

Cô bước vào phòng tắm ngay khi Geralt, ngồi khỏa thân trên một cái ghế nhỏ, đang dội nước lên người bằng một cái xô. Anh hắng giọng và khiêm tốn quay lưng lại phía cô.

“Không phải ngại,” cô nói, treo một nùi quần áo lên mắc. “Tôi không ngất xỉu trước cảnh tượng một người đàn ông khỏa thân đâu. Triss Merigold, một người bạn của tôi, nói rằng nếu đã nhìn thấy một, tức là nhìn thấy hết rồi.”

Anh đứng dậy, quấn một chiếc khăn tắm quanh hông.

“Vết sẹo rất đẹp,” cô nói, nhìn vào ngực anh. “Do cái gì vậy? Anh vấp phải lưỡi dao trong một xửa cưa à?”

Anh không trả lời. Nữ pháp sư tiếp tục quan sát anh, đầu nghiêng sang bên một cách duyên dáng.

“Witcher đầu tiên mà tôi được nhìn cận cảnh, và còn hoàn toàn khỏa thân nữa chứ. Aha!” Cô nghiêng tới trước, lắng nghe. “Tôi có thể nghe thấy nhịp tim của anh. Nó đập rất chậm. Anh có thể kiểm soát được lượng adrenalin tiết ra không? Ôi, xin thứ lỗi cho tính hiếu kỳ nghề nghiệp của tôi. Có vẻ như anh rất nhạy cảm về đặc điểm cơ thể của mình. Anh đã quen miêu tả chúng bằng những từ ngữ tôi rất không thích, và thường sa đà vào thói mỉa mai kênh kiệu trong khi làm việc đó, mà tôi càng không ưa gì hơn.”

Anh không trả lời.

“Thôi, thế là đủ rồi. Nước tắm của tôi sắp nguội.” Yennefer di chuyển như thể muốn trút bỏ áo khoác, nhưng ngần ngại. “Tôi sẽ tắm trong khi anh nói, để tiết kiệm thời gian. Nhưng tôi không muốn làm anh thấy xấu hổ, vả lại, chúng ta chưa quen biết nhau là mấy. Vậy nên, để cho kín đáo...”

“Tôi sẽ quay lưng đi,” anh ngập ngừng đề nghị.

“Không. Tôi phải nhìn vào mắt người đang nói chuyện với mình. Tôi có một ý tưởng hay hơn.”

Anh nghe thấy một câu thần chú được thốt lên, cảm nhận tấm mề đay rung động và trông thấy chiếc áo khoác đen nhẹ nhàng trôi xuống sàn. Rồi anh nghe thấy tiếng nước quẫy.

“Giờ thì tôi không nhìn vào mắt cô được, Yennefer.” Anh nói. “Thật là tiếc.”

Nữ pháp sư đang vô hình khịt mũi và quẫy nước trong bồn. “Kể đi.”

Geralt vật lộn xong với cái quần, kéo nó lên bên dưới chiếc khăn tắm, và ngồi xuống băng ghế. Vừa cài khóa ủng, anh vừa thuật lại cuộc phiêu lưu bên bờ sông, loại bỏ hầu hết những đoạn liên quan đến con cá trê. Yennefer không có vẻ là tuýp người quan tâm đến câu cá.

Khi anh nói tới đoạn sinh vật hình đám mây thoát ra khỏi chiếc bình, miếng xốp vĩ đại dùng để cọ người đông cứng giữa không trung.

“Chà, chà,” anh nghe được, “thú vị đấy. Một thần đèn trong chai.”

“Không phải thần đèn.” anh phản đối. “Nó là một dạng sương mù màu đỏ. Một loại quái vật mới chưa rõ...”

“Một loại quái vật mới và chưa rõ xứng đáng được gọi bằng một cái tên nào đấy.” Yennefer vô hình trả lời. “Cái tên thần đèn cũng không tệ hơn những cái khác. Làm ơn, tiếp tục đi.”

Anh tuân lệnh. Xà phòng trong bồn tắm sùi bọt khủng khiếp trong khi anh thuật lại câu truyện, và nước tràn ra ngoài. Có thứ gì đó lọt vào mắt anh. Quan sát kỹ càng hơn, anh có thể nhận ra được những đường nét và hình dáng tạo nên nhờ lớp xà phòng phủ trên người Yennefer vô hình. Chúng làm anh hứng thú tới nỗi không nói được gì trong một lúc.

“Tiếp đi!” một giọng nói cất lên từ thinh không, từ bên trên những đường nét đang thu hút sự chú ý của anh, thúc giục. “Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”

“Thế thôi,” anh nói. “Tôi đã đuổi nó đi, tên thần đèn đó, như cô đã gọi...”

“Bằng cách nào?” Cái muỗng bay lên và đổ nước xuống. Lớp xà phòng biến mất, kèm theo những đường nét.

Geralt thở dài. “Với một câu thần chú,” anh nói. “Một lễ trừ tà.”

“Câu nào?” Cái muỗng dội nước thêm lần nữa. Witcher bắt đầu quan sát cử động của cái muỗng chăm chú hơn bởi vì nước, dù chảy rất nhanh, cũng vẫn hé lộ đây đó. Anh lặp lại câu thần chú, thay thế âm “e” bằng một hơi hít vào, theo như quy tắc an toàn. Anh tưởng rằng mình đã gây ấn tượng được với nữ pháp sư bằng việc hiểu rõ quy tắc thế nên đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng cười phát ra từ cái bồn.

“Có gì buồn cười thế?”

“Cái câu trừ tà đó của anh...” Chiếc khăn tắm bay khỏi giá đỡ và đột nhiên bắt đầu lau đi những đường nét còn lại. “Triss sẽ cười đến chết khi tôi kể cho cô ấy nghe chuyện này. Ai đã dạy anh câu đó, witcher? Câu thần chú ấy?”

“Một nữ tư tế từ thánh đường Huldra. Nó là một ngôn ngữ bí mật của đền thờ...”

“Bí mật với một vài người.” Chiếc khăn tắm vắt lên thành bồn, nước tràn qua sàn và những dấu chân ướt đánh dấu bước đi của nữ pháp sư. “Đó không phải là một câu thần chú, Geralt. Và tôi cũng khuyên anh không nên lặp lại những từ ngữ đó ở một đền thờ khác.”

“Vậy nó là cái gì, nếu không phải một câu thần chú?” Anh hỏi, nhìn hai chiếc tất đen bọc ngoài hình dáng một đôi chân, lần lượt từng cái một.

“Một câu nói lém lỉnh.” Chiếc quần con bám lấy thinh không theo một cách thú vị lạ thường. “Có phần thô tục.”

Một cái áo trắng thêu một bông hoa khổng lồ bay lên và trùm lấy cơ thể của Yennefer. Witcher để ý thấy là cô không đeo cái xương cá voi nhảm nhí mà phụ nữ vẫn thường hay dùng. Cô không cần.

“Câu nói gì?” anh hỏi.

“Đừng bận tâm.”

Cái nắp đậy bật lên khỏi cái lọ pha lê hình hộp đặt trên ghế. Căn phòng tắm bắt đầu sặc mùi hoa cà và phúc bồn tử. Cái nắp xoay vài vòng rồi đậy lại như cũ. Nữ pháp sư xắn tay, trùm váy rồi hiện nguyên hình.

“Cài cúc giúp tôi.” Cô quay lưng lại phía anh trong khi chải tóc bằng một cái lược đồi mồi. Anh để ý thấy cái lược có tay cầm dài, nhọn mà có thể, nếu cần thiết, dễ dàng thay thế được một con dao găm.

Anh chủ đích mất một lúc lâu để cài cúc áo cho cô, lần lượt từng cái một, tận hưởng mùi hương từ mái tóc đổ xuống giữa tấm lưng như một dải nước đen.

“Quay trở lại sinh vật bị nhốt trong chai,” Yennefer nói, đeo đôi hoa tai kim cương lên, “rõ ràng là không phải câu thần chú vui nhộn đó của anh đã đuổi nó đi. Giả thiết rằng nó đã trút cơn giận lên bạn anh rồi mới bỏ đi nghe có vẻ gần với sự thật hơn.”

“Có lẽ vậy,” Geralt đồng ý, tỏ vẻ phiền lòng. “Tôi không nghĩ là nó bay tới Cidaris để xử lý Valdo Marx.”

“Valdo Marx là ai?”

“Một thi sĩ mà coi người bạn đồng hành của tôi, cũng là một nhà thơ và nhạc công, là một kẻ bất tài mà chỉ biết quan tâm đến thị hiếu của đám đông.”

Nữ pháp sư quay lại với một tia sáng lạ lùng trong mắt. “Có lẽ nào bạn anh đã xoay xở thốt lên được một điều ước?”

“Hai điều ước. Cả hai đều ngu ngốc. Sao cô hỏi làm gì? Cái chuyện thần đèn ban điều ước chỉ là nhảm nhí, sau cùng thì, thần đèn...”

“Rõ ràng là nhảm nhí,” Yennefer nhắc lại với một nụ cười. “Đương nhiên rồi. Nó chỉ là một sản phẩm tưởng tượng, một câu truyện cổ tích không có lấy một chút logic nào, giống như mọi truyền thuyết mà trong đó những linh hồn thánh thiện hay những nhà tiên tri biết biến ước muốn thành hiện thực. Những câu truyện như vậy được sáng tác bởi những kẻ tội nghiệp, thậm chí còn không dám mơ đến việc tự thỏa mãn khao khát và tham vọng của mình. Tôi hài lòng là anh không nằm trong số đó, Geralt xứ Rivia. Điều đó khiến anh giống tôi. Nếu muốn thứ gì, tôi không mơ về nó – tôi hành động. Và tôi luôn có được cái mà mình muốn.”

“Tôi không nghi ngờ điều đó. Cô sẵn sàng chưa?”

“Rồi.” Nữ pháp sư cài xong dây giày và đứng dậy. Ngay cả đi giày cao gót, cô cũng chẳng cao là mấy. Cô rũ mái tóc mà anh nhận thấy vẫn giữ được vẻ lòa xòa và xoăn tít, bất chấp có chải mạnh đến nhường nào.

“Tôi có một câu hỏi, Geralt. Dấu ấn dùng để niêm phong chiếc bình...bạn anh còn giữ nó không?”

Witcher nghĩ lại. Anh đang cầm dấu ấn, không phải Dandelion. Nhưng kinh nghiệm đã dạy anh rằng không nên kể quá nhiều với một pháp sư.

“Hmm...tôi nghĩ thế.” Anh đánh lừa cô vì lý do mà mình đã ngần ngại khi trả lời. “Phải, chắc cậu ta vẫn còn. Tại sao? Cái dấu ấn quan trọng lắm à?”

“Một câu hỏi thật kỳ lạ,” cô sẵng giọng, “đối với một witcher và một chuyên gia trong lĩnh vực đối phó với những sinh vật ma thuật. Một người mà lẽ ra nên biết rằng một dấu ấn là đủ quan trọng để không sờ vào. Và không để bạn mình sờ vào.”

Anh nghiến răng. Lời công kích nhắm rất chuẩn.

“Ôi, chà.” Yennefer đổi giọng sang một tông dễ chịu hơn nhiều. “Không ai là hoàn hảo và không witcher nào là hoàn hảo, như chúng ta thấy. Mọi người đều có thể mắc sai lầm. Thế nào, chúng ta lên đường thôi chứ. Bạn anh ở đâu?”

“Ngay tại Rinde này. Ở nhà của người elves tên Errdil.”

Cô nhìn anh thật cẩn thận.

“Ở nhà của Errdil sao?” cô lặp lại, môi vặn vẹo thành một nụ cười. “Tôi biết đó là chỗ nào. Và tôi đoán là anh họ Chireadan của anh ta cũng ở đó?”

“Phải. Nhưng sao...?”

“Không gì cả.” Cô ngắt lời, giơ tay lên và nhắm mắt lại. Tấm mề đay trên cổ witcher động đậy, giật giật sợi dây chuyền.

Trên bức tường ẩm ướt của phòng tắm hiện lên ánh sáng từ một khung cửa bên trong là một lốc xoáy vô hình. Witcher nguyền rủa. Anh không thích cổng dịch chuyển ma thuật, hay sử dụng chúng.

“Chúng ta có cần phải...” anh hắng giọng. “Cũng không xa lắm...”

“Tôi không thể bước xuống những con phố của cái thị trấn này,” cô ngắt lời anh. “Ở đây họ không ưa tôi cho lắm. Họ có thể sẽ sỉ nhục tôi và ném đá – hoặc là làm gì đó tệ hơn. Một vài cá nhân đang cố hủy hoại thanh danh của tôi một cách rất hiệu quả, nghĩ rằng họ có thể thoát được mà không hề hấn gì. Đừng lo, cổng dịch chuyển của tôi rất an toàn.”

Geralt đã từng trông thấy một nửa thân mình của một hành khách sử dụng những cổng dịch chuyển an toàn này bay qua. Nửa còn lại không bao giờ được tìm thấy. Anh biết vài trường hợp có người đi qua cổng và không bao giờ xuất hiện lại.

Nữ pháp sư chỉnh lại tóc và dắt một cái ví đính ngọc trai lên thắt lưng. Cái ví trông quá nhỏ để có thể chứa được nhiều hơn là vài đồng bạc và một thỏi son môi, nhưng Geralt biết rằng nó không phải là một cái ví bình thường.

“Ôm tôi nào. Chặt hơn. Tôi có làm bằng sứ đâu. Đi thôi!”

Tấm mề đay rung động, có thứ gì đó lóe sáng và Geralt đột nhiên thấy mình bên trong một khoảng không tối đen, lạnh thấu xương. Anh không thể nhìn, nghe hay cảm nhận được gì. Lạnh là thứ duy nhất anh biết.

Anh muốn nguyền rủa, nhưng không có thời gian.

***

“Đã một giờ trôi qua kể từ lúc cô ấy vào trong đó,” Chireadan quay ngược cái đồng hồ cát để trên bàn. “Tôi bắt đầu thấy lo rồi đấy. Cổ họng của Dandelion thật sự tệ đến vậy sao? Anh không nghĩ là chúng ta nên vào trong để ngó qua một chút à?”

“Cô ấy đã nói rõ rằng không cần chúng ta rồi.” Geralt uống nốt cốc trà, nhăn mặt. Anh trân trọng và quý mến những người elves đã quyết định hòa nhập vì sự khôn ngoan, điềm đạm và khiếu hài hước của họ, nhưng anh không thể hiểu nổi khẩu vị đồ ăn thức uống. “Tôi không có ý định làm phiền cô ấy, Chireadan. Phép thuật cần thời gian. Nó có thể mất đến cả một ngày một đêm, miễn sao Dandelion khỏe lên là được.”

“Ôi thì, anh nói đúng.”

Âm thanh gõ búa vang lên từ phòng bên cạnh. Errdil, hóa ra đang sống trong một nhà trọ bỏ hoang mà anh ta đã mua lại và dự định tu sửa để kinh doanh cùng với vợ mình, một nữ elves trầm tư và ít nói. Vratimir, sau một đêm ở cùng những người elves, đã tình nguyện góp sức vào công cuộc sửa chữa. Ông ta đang đóng lại sàn gỗ, làm việc bên cạnh cặp vợ chồng, ngay sau khi sự hỗn loạn gây ra bởi witcher và Yennefer nhảy ra từ trong bức tường với ánh sáng chói lòa của một cổng dịch chuyển đã lắng xuống.

“Phải nói thật, tôi đã không nghĩ rằng anh lại tìm được trợ giúp dễ đến như vậy.” Chireadan tiếp tục. “Yennefer không phải là người bốc đồng khi nhắc đến chuyện giúp đỡ. Rắc rối của người khác không làm cô ấy bận tâm, hay đánh thức giấc ngủ của mình. Nói ngắn gọn, tôi chưa từng nghe cô ấy giúp đỡ ai mà không đánh đổi lấy một cái gì đó. Tôi tò mò không biết cô ấy được lợi lộc gì khi giúp anh và Dandelion.”

“Anh có nói quá lên không đấy?” Witcher mỉm cười. “Ấn tượng của tôi đối với cô ấy không tệ đến mức đó. Cô ấy thích chứng tỏ sự ưu việt của mình, đúng thật, nhưng nếu so với những pháp sư khác, so với cả cái đám kiêu căng đó, cô ấy chính là sự duyên dáng và thân thiện được nhân hóa.”

Chireadan cũng mỉm cười. “Nó cũng tương tự như anh nghĩ rằng một con bọ cạp thì đẹp hơn một con nhện.” anh ta nói, “bởi vì nó có một cái đuôi thật đáng yêu. Cẩn thận đấy, Geralt. Anh không phải là người đầu tiên đã nhận xét cô ấy như vậy mà không biết rằng sự duyên dáng và thân thiện đó được cô ấy sử dụng như vũ khí. Vũ khí mà cô ấy dùng một cách điệu nghệ và không ngần ngại. Nhưng, đương nhiên điều đó cũng không thay đổi được sự thật rằng cô ấy là một người phụ nữ quyến rũ và thú vị. Anh đồng ý chứ?”

Geralt quan sát thật kỹ người elves. Trong một giây, anh nghĩ rằng mình thoáng trông thấy một chút đỏ trên gương mặt anh ta. Nó cũng làm anh ngạc nhiên không kém so với lời nói của Chireadan. Các elf thuần chủng thường không hay ngưỡng mộ phụ nữ loài người, kể cả những người xinh đẹp nhất, và Yennefer, dù rằng rất cuốn hút theo cách riêng của mình, cũng không thể được coi là nghiêng nước nghiêng thành.

Mỗi người mỗi khẩu vị, nhưng thật ra, không có nhiều người dùng từ xinh đẹp để miêu tả các nữ pháp sư. Quả thực, tất cả bọn họ đều xuất thân trong những hoàn cảnh mà số phận duy nhất dành cho người con gái là kết hôn. Ai lại muốn đày ải con mình cho những năm tháng học hành tẻ nhạt hay tra tấn thể xác bằng biến đổi, trong khi nó có thể được gả cho một gia đình giàu có nào đấy? Ai lại muốn có một nữ pháp sư trong nhà? Bất chấp sự kính trọng dành cho một nữ pháp sư, gia đình cô ta sẽ không được hưởng một chút lợi lộc nào từ nó hết bởi vì đến lúc cô gái hoàn thành xong khóa huấn luyện của mình, không còn gì trói buộc cô ta với gia đình nữa – chỉ có hội anh em là trên hết. Vậy nên chỉ những người con gái không có cơ hội lấy chồng mới trở thành một nữ pháp sư.

Không như các tư tế và thầy druid, những người chỉ miễn cưỡng mới thu nhận các cô gái xấu xí hay tật nguyền, các pháp sư thu nhận bất kỳ ai có năng khiếu. Nếu đứa trẻ vượt qua được năm đầu tiên, phép thuật ngay lập tức được sử dụng – làm thẳng chân, sửa lại xương cốt bị vẹo, vá môi hở, xóa sẹo, vết bớt và hạch thủy đậu. Nữ pháp sư trẻ tuổi sẽ trở nên quyến rũ bởi vì nghề nghiệp của cô ấy yêu cầu như vậy. Kết quả cho ra những người phụ nữ xinh đẹp giả mạo với đôi mắt lạnh lùng và giận dữ của những cô gái xấu xí. Những cô gái không thể quên được rằng sự xấu xí được che đậy bằng phép thuật của mình là chỉ bởi do nghề nghiệp của họ yêu cầu như vậy.

Không, Geralt không thể hiểu được Chireadan. Đôi mắt của anh, đôi mắt của một witcher, thu nhận quá nhiều chi tiết.

“Phải, Chireadan.” Anh trả lời. “Tôi đồng ý. Cảm ơn anh vì lời cảnh báo. Nhưng chuyện này chỉ liên quan tới Dandelion. Cậu ấy đã bị thương khi ở bên cạnh tôi. Tôi đã không thể cứu được cậu ấy và cũng không thể giúp được cậu ấy. Tôi sẽ ngồi hở mông lên một con bọ cạp nếu biết rằng nó có thể giúp được cho cậu ấy.”

“Đó chính là điều mà anh cần cảnh giác nhất.” Người elves mỉm cười bí hiểm. “Bởi vì Yennefer biết và cô ấy thích tận dụng tối đa sự hiểu biết đó. Đừng tin cô ấy, Geralt. Cô ấy rất nguy hiểm.”

Anh không trả lời.

Trên tầng, cánh cửa cọt kẹt. Yennefer đứng trên đầu cầu thang, nghiêng người qua lan can.

“Witcher, anh lên đây được không?”

“Đương nhiên rồi.”

Nữ pháp sư tựa lưng vào cánh cửa của một trong số những căn phòng có nội thất, nơi mà họ đã đặt nhà thi sĩ bị bệnh nằm nghỉ.

Witcher lại gần, cảnh giác và im lặng. Anh trông thấy vai trái cô, hơi cao hơn vai phải một chút. Sống mũi cô, hơi quá dài. Đôi môi cô, hơi quá hẹp. Cái cằm, lùi vào hơi quá. Lông mày, hơi không tự nhiên. Đôi mắt....

Anh trông thấy quá nhiều chi tiết. Khá thừa thãi.

“Dandelion thế nào rồi?”

“Anh nghi ngờ khả năng của tôi sao?”

Anh tiếp tục theo dõi. Cô có thân hình của một thiếu nữ tuổi 20, mặc dù anh không muốn đoán tuổi thật của cô. Cô di chuyển với sự duyên dáng tự nhiên, không tì vết. Không, không có cách nào đoán được con người thật của cô trước kia, hay cái gì đã được sửa chữa. Anh thôi không nghĩ về nó nữa, chẳng có ích gì cả.

“Người bạn tài năng của anh sẽ ổn cả,” cô nói. “Cậu ta sẽ hồi phục lại năng khiếu ca hát.”

“Tôi biết ơn cô, Yennefer .”

Cô mỉm cười. “Anh sẽ có cơ hội để đền đáp.”

“Tôi có thể vào xem qua cậu ấy được không?”

Cô im lặng một lúc, nhìn anh với một nụ cười lạ lùng và gõ ngón tay lên khung cửa. “Dĩ nhiên rồi. Vào đi.”

Tấm mề đay trên cổ witcher bắt đầu rung, mạnh và theo nhịp.

Một khối cầu pha lê kích cỡ một quả dưa hấu nhỏ lấp lánh nằm giữa căn phòng. Khối cầu nằm ngay trung tâm một ngôi sao chín cạnh được vẽ chính xác với mỗi cạnh chạm đến góc phòng và chân tường. Một hình sao năm cánh màu đỏ được tô ở bên trong. Đỉnh của mỗi cánh được đánh dấu bởi một cây nến đen đứng trên một cái chân nến hình thù kỳ dị. Nến đen cũng được thắp lên ở đầu giường nơi mà Dandelion, được đắp một chiếc chăn lông cừu, đang nằm nghỉ. Nhà thơ thở từng hơi đều đặn, cậu không còn khò khè nữa và nét đau đớn đã biến mất khỏi gương mặt, thay vào đó bằng một nụ cười hạnh phúc ngờ nghệch.

“Cậu ta đang ngủ,” Yennefer nói. “Và mơ.”

Geralt kiểm tra hình vẽ nằm trên sàn. Phép thuật ẩn trong đó rất rõ ràng, nhưng anh biết rằng nó đang ở trạng thái bị động. Nó khiến ta liên tưởng đến tiếng rên ư ử của một con sư tử đang say giấc, mà không hay biết rằng tiếng gầm nghe sẽ như thế nào.

“Cái này là gì đây, Yennefer?”

“Một cái bẫy.”

“Cho ai?”

“Cho anh, trong lúc này.” Nữ pháp sư xoay chìa khóa trong ổ, rồi lật úp lòng bàn tay. Chiếc chìa khóa biến mất.

“Và thế là tôi đã mắc bẫy,” anh nói lạnh lùng. “Giờ sao đây? Cô định sẽ cưỡng bức tôi à?”

“Đừng đánh giá mình cao như thế.” Yennefer ngồi xuống mép giường. Dandelion, vẫn đang mỉm cười như một thằng ngố, rên lên khe khẽ. Nó rõ ràng là một tiếng rên hạnh phúc.

“Chuyện này là vì cái gì đây, Yennefer? Nếu là một trò chơi thì tôi chưa biết luật.”

“Tôi đã nói với anh,” cô bắt đầu, “rằng tôi luôn có được cái mình muốn. Và hiện giờ, tôi đang muốn một thứ mà Dandelion có. Tôi sẽ lấy nó từ tay cậu ta và rồi chúng ta mỗi người đi một ngả. Đừng lo, cậu ta sẽ không làm sao...”

“Cái thứ mà cô vẽ trên sàn,” anh ngắt lời, “là dùng để triệu hồi quỷ. Luôn có người bị hại mỗi khi quỷ được triệu hồi. Tôi không cho phép.”

“...không một sợi tóc nào trên đầu cậu ta sẽ rụng xuống.” nữ pháp sư tiếp tục, mà không để tâm đến lời nói của anh. “Giọng cậu ta sẽ còn hay hơn trước nhiều và cậu ta sẽ rất hài lòng, thậm chí là hạnh phúc. Tất cả chúng ta đều sẽ hài lòng. Và rồi chia tay mà không thù oán gì nhau.”

“Ôi, Virginia,” Dandelion kêu mà không mở mắt. “Ngực nàng mới đẹp làm sao, hơn cả một con thiên nga...Virginia...”

“Cậu ấy mất trí rồi à? Cậu ấy đang mê sảng sao?”

“Cậu ta đang mơ,” Yennefer mỉm cười. “Điều ước của cậu ta đang được thỏa mãn trong giấc ngủ. Tôi đã thâm nhập vào trong đầu cậu ta sâu hết mức có thể. Cũng chẳng có gì nhiều lắm. Vài thứ bậy bạ, và một lô lốc thơ ca. Nhưng nó là như vậy. Cái dấu ấn dùng để niêm phong tên thần đèn, Geralt, tôi biết cậu ta không giữ nó. Mà là anh. Làm ơn hãy đưa nó cho tôi.”

“Cô cần cái dấu ấn để làm gì?”

“Tôi phải trả lời câu hỏi của anh kiểu gì đây?” Nữ pháp sư mỉm cười duyên dáng. “Hay là như thế này nhé: chẳng liên quan mẹ gì đến anh cả, witcher. Thế đã đủ thỏa mãn chưa?”

“Không.” Nụ cười của anh cũng duyên dáng không kém. “Nó không thỏa mãn được tôi. Nhưng đừng tự trách bản thân làm gì, Yennefer. Tôi không dễ thỏa mãn. Từ trước đến nay chỉ có những người hơn mức bình thường mới làm nổi việc đó.”

“Thật đáng tiếc. Vậy anh cứ việc bất mãn. Thiệt anh thôi. Cái dấu ấn, làm ơn. Đừng làm cái mặt đó, nó không hợp với vẻ đẹp trai hay nước da của anh. Trong trường hợp anh còn chưa nhận ra, thì hãy để tôi nói rõ rằng anh giờ đây mới đang bắt đầu đền đáp lại công ơn của tôi. Cái dấu ấn đó là món nợ đầu tiên phải trả cho giọng hát của tay nhạc sĩ.”

“Tôi thấy là cô đã chia món nợ ra làm nhiều phần,” anh nói lạnh lùng. “Tốt thôi. Lẽ ra tôi nên trông đợi điều này. Nhưng hãy để nó là một cuộc trao đổi công bằng, Yennefer. Tôi đã mua sự giúp đỡ của cô. Và tôi sẽ trả.”

Nữ pháp sư vặn môi thành một nụ cười, đôi mắt tím vẫn mở to và lạnh lẽo.

“Anh lẽ ra không nên nghi ngờ điều đó, witcher.”

“Tôi,” anh nhắc lại. “Không phải Dandelion. Tôi sẽ đưa cậu ấy đến một nơi an toàn. Khi đã xong tôi sẽ quay lại và trả món nợ thứ hai cho cô, và tất cả những món nợ còn lại. Bởi vì cái đầu tiên...”

Anh thò tay vào trong một ngăn túi bí mật trên thắt lưng và lôi ra cái dấu ấn bằng đồng với hình ngôi sao và cây thập tự gãy.

“Đây, cầm đi. Không phải tiền công. Hãy nhận nó từ một witcher như là bằng chứng cho lòng biết ơn vì đã đối xử với anh ta tử tế, mặc dù có phần toan tính, hơn số đông các anh chị em của cô. Hãy nhận nó như bằng chứng cho lòng tốt của tôi, mà có lẽ sẽ thuyết phục được cô rằng, sau khi đã chăm sóc cho bạn mình, tôi sẽ quay lại để đền đáp cô. Tôi đã không nhận ra được con bọ cạp nằm giữa bông hoa, Yennefer. Tôi sẵn sàng trả giá cho sự thiếu sót của mình.”

“Một bài phát biểu hay.” Nữ pháp sư khoanh tay lại. “Cảm động và kênh kiệu. Thật tiếc là nó vô nghĩa. Tôi cần Dandelion, vậy nên cậu ta sẽ ở lại đây.”

“Cậu ấy đã tiếp xúc với sinh vật mà cô định sẽ kéo tới đây rồi,” Geralt ám chỉ hình vẽ trên sàn. “Sau khi cô xong việc và đem tên thần đèn tới, Dandelion chắc chắn sẽ bị nguy hiểm bất chấp mấy lời hứa của cô, thậm chí có lẽ còn hơn trước. Bởi vì chính sinh vật trong chai đó là thứ cô muốn, có phải không? Cô định sẽ thuần phục nó, ép nó phục vụ mình? Cô không cần trả lời, tôi biết nó chẳng liên quan mẹ gì đến tôi cả. Cứ làm những việc cô muốn, kéo mười con quỷ nữa đến đây nếu thích. Nhưng không có Dandelion. Nếu cô định đặt cậu ấy vào vòng nguy hiểm, đây sẽ không còn là một cuộc trao đổi công bằng nữa, Yennefer, và cô không có quyền đòi hỏi trả công. Tôi sẽ không cho phép...” Anh ngừng nói giữa câu.

“Tôi không biết liệu anh có cảm thấy nó không.” nữ pháp sư khúc khích.

Geralt vận hết cơ bắp, và nghiến răng cho đến khi cảm thấy đau, cố gắng hết sức bình sinh. Chẳng được ích gì cả. Anh hoàn toàn bị tê liệt, như một bức tượng đá, như một cây cột bị đóng xuống đất. Anh thậm chí không ngọ nguậy nổi một ngón chân.

“Tôi biết anh có thể chặn được một câu thần chú bay thẳng đến mình,” Yennefer nói. “Tôi cũng biết là trước khi thử làm bất cứ điều gì anh sẽ cố gây ấn tượng với tôi bằng tài hùng biện của mình. Câu thần chú treo ngay trên đầu anh và dần dần gây tác dụng trong khi anh đang nói. Giờ thì anh chỉ biết nói mà thôi. Nhưng anh không cần phải gây ấn tượng với tôi nữa đâu. Tôi biết là anh dẻo mồm rồi. Bất kỳ cố gắng nào nữa cũng chỉ gây mất điểm mà thôi.”

“Chireadan...” anh nói một cách khó khăn, vẫn đang chống lại câu thần chú tê liệt. “Chireadan sẽ sớm nhận ra cô đang âm mưu gì đó. Anh ta sẽ nghi ngờ ngay lúc này thôi, bởi vì anh ta không tin cô, Yennefer. Anh ta đã không tin cô ngay từ đầu...”

Nữ pháp sư quét tay một lượt qua căn phòng. Những bức tường trở nên mờ nhạt và chuyển màu xám xịt. Cánh cửa biến mất, ô cửa sổ biến mất, thậm chí cả tấm rèm bụi bặm và những bức tranh tường đầy ruồi bâu cũng không còn.

“Thế nếu Chireadan phát hiện ra thì sao?” Yennefer mỉm cười nham hiểm. “Anh ta sẽ chạy đi kêu người giúp chăng? Không ai qua được màn chắn của tôi. Nhưng Chireadan sẽ chẳng đi đâu hết. Anh ta sẽ chẳng làm gì để chống lại tôi. Không gì cả. Anh ta đang dính bùa mê của tôi. Không, nó không phải là ma thuật hắc ám gì hết. Tôi không dính dáng tới mấy thứ đó. Nó chỉ đơn giản là hóa học của cơ thể. Anh ta đã phải lòng tôi, đồ đần à. Anh không biết sao? Tưởng tượng nổi không, anh ta thậm chí còn định quyết đấu tay đôi với Beau. Một người elves ghen tuông. Không phải chuyện thường gặp hàng ngày. Geralt, đâu phải ngẫu nhiên mà tôi chọn ngôi nhà này.”

“Beau Berrant, Chireadan, Errdil, Dandelion. Cô quả thực đang tiến đến mục tiêu theo con đường thẳng nhất có thể. Nhưng tôi, Yennefer, cô sẽ không lợi dụng được tôi.”

“Ôi, có chứ, có chứ.” Nữ pháp sư đứng dậy khỏi giường và lại gần anh, cẩn thận tránh những hình vẽ và ký hiệu trên sàn nhà. “Sau cùng thì, tôi đã chẳng bảo là anh nợ tôi vì đã cứu chữa cho nhà thơ đó sao. Chỉ là một ân huệ cỏn con thôi mà. Sau những gì tôi đã làm, những gì mà tôi định sẽ thực hiện ở đây trong chốc lát, tôi sẽ phải rời khỏi Rinde và tôi vẫn còn vài món nợ phải trả trong cái thị trấn này. Tôi đã hứa với vài người một số thứ, và tôi luôn giữ lời. Bởi vì tôi sẽ không có thời gian để tự thực hiện, anh sẽ phải làm giùm tôi.”

Anh chống cự với toàn bộ sức lực. Trong vô vọng.

“Đừng giãy dụa, witcher nhỏ bé à.” Nữ pháp sư mỉm cười khinh bỉ. “Vô ích thôi. Anh có một ý chí mạnh mẽ và khả năng kháng ma thuật rất cao, nhưng không thể đấu lại được với tôi và thần chú của tôi đâu. Và đừng cố đóng kịch làm gì, đừng cố quyến rũ tôi bằng vẻ nam tính và xấc xược. Anh là người duy nhất nghĩ rằng mình nam tính và xấc xược. Anh sẽ làm mọi thứ cho tôi để cứu lấy bạn mình, kể cả không cần thần chú đi chăng nữa. Anh sẽ trả bất cứ cái giá nào. Anh sẽ liếm gót giày tôi. Và có thể là cái gì đó nữa, nếu tôi bất chợt cảm thấy hứng thú.”

Anh giữ im lặng. Yennefer đứng trước mặt anh, mỉm cười và mân mê ngôi sao kim cương trên sợi dây chuyền nhung đen.

“Tôi đã biết anh là loại người gì rồi,” nữ pháp sư tiếp tục, “sau khi trao đổi với anh vài câu trong phòng ngủ của Beau. Và tôi đã biết loại tiền công nào mình sẽ đòi hỏi ở anh. Món nợ của tôi ở Rinde có thể được trả bằng bất cứ ai, kể cả Chireadan. Nhưng anh sẽ là người phải làm bởi vì anh phải trả nợ cho tôi. Cho sự xấc xược của anh, cho cái cách anh lạnh lùng nhìn tôi, cho đôi mắt mà dò xét mọi chi tiết, cho gương mặt sắt đá và chất giọng mỉa mai. Trả giá vì nghĩ rằng mình có thể đứng đối diện với Yennefer thành Vengerberg và tin rằng cô ấy chỉ là một con người ích kỷ và kiêu ngạo, một mụ phù thủy toan tính, trong khi ngắm nghía cặp ngực dính xà phòng của cô ta. Trả đi, Geralt xứ Rivia!”

Cô túm lấy tóc anh bằng cả hai tay và tặng anh một nụ hôn mãnh liệt trên môi, răng cắn vào như ma cà rồng. Tấm mề đay trên cổ anh run rẩy và Geralt có cảm giác sợi dây chuyền đang co lại và siết cổ mình. Có thứ gì đó nổ tung trong đầu anh trong khi một tiếng vo ve khiếp đảm tràn ngập trong tai. Anh không còn nhìn thấy đôi mắt tím của nữ pháp sư nữa, và rơi vào bóng tối.

Anh đang quỳ. Yennefer đang nói với anh bằng một giọng nhẹ nhàng, êm ái.

“Anh nhớ hết chưa?”

“Rồi, thưa quý cô.” Giọng của chính anh cất lên.

“Vậy đi đi và thực hiện mệnh lệnh của tôi.”

“Tuân lệnh, thưa quý cô.”

“Anh có thể hôn tay tôi.”

“Cảm ơn, thưa quý cô.”

Witcher thấy mình lại gần nữ pháp sư và quỳ xuống. Mười ngàn con ong vo ve trong tai anh. Bàn tay Yennefer có mùi hoa cà và phúc bồn tử. Hoa cà và phúc bồn tử....hoa cà và phúc bồn tử....Một tia sáng. Bóng tối.

Lan can, cầu thang. Gương mặt của Chireadan.

“Geralt! Anh làm sao thế hả? Geralt, anh định đi đâu?”

“Tôi phải...” Giọng của chính anh. “Tôi phải đi...”

“Ôi thần linh ơi! Nhìn mắt anh ấy kìa!”

Gương mặt của Vratimir, méo mó vì khiếp đảm. Gương mặt của Errdil. Và giọng nói của Chireadan.

“Không! Errdil! Đừng chạm vào anh ấy! Đừng cố ngăn anh ấy lại! Tránh ra khỏi đường – tránh ra khỏi đường của anh ấy!”

Mùi hoa cà và phúc bồn tử. Hoa cà và phúc bồn tử...

Một cánh cửa. Một vụ nổ của ánh sáng. Nóng. Ẩm. Mùi hoa cà và phúc bồn tử. Sắp có một cơn bão, anh nghĩ.

Và đó là ý nghĩ cuối cùng của anh.

***

Bóng tối. Mùi hương...

Mùi hương? Không, mùi hôi. Mùi nước tiểu, rơm mốc và giẻ ướt nồng nặc. Mùi một cây đuốc cắm vào giá sắt treo trên những phiến đá không bằng phẳng của bức tường. Một bóng hình hắt lên nhờ ánh sáng của ngọn đuốc, bóng hình in trên sàn nhà bụi bặm...

Bóng một cái xà lim.

Witcher chửi thề.

“Cuối cùng.” Anh cảm thấy ai đó đỡ mình dậy, đặt anh dựa lưng vào bức tường ẩm ướt. “Tôi đang bắt đầu thấy lo, anh bất tỉnh lâu quá.”

“Chireadan à? Chúng ta – mẹ kiếp, đầu tôi đau như búa bổ - chúng ta đang ở đâu đây?”

“Anh nghĩ là ở đâu?”

Geralt lau mặt và nhìn xung quanh. Ba người đàn ông ngồi cạnh bức tường đối diện. Anh không thể nhìn rõ họ, họ ngồi cách xa ánh đuốc nhất có thể, gần như trong bóng tối. Có thứ gì đó trông như một đống vải rách nằm cuộn bên dưới xà lim ngăn cách họ và dãy hành lang được thắp sáng. Đó hóa ra là một ông già ốm yếu với cái mũi nhìn như mỏ cò. Chiều dài mái tóc bù xù và tình trạng bộ quần áo trên người cho thấy không phải ông ta mới ở đây từ ngày hôm qua.

“Họ đã ném chúng ta vào nhà giam,” anh nói u ám.

“Tôi mừng là anh đã hồi phục lại được khả năng suy xét tình huống,” người elves đáp lại.

“Quỷ tha ma bắt...Còn Dandelion? Chúng ta đã ở đây bao lâu rồi? Đã qua bao nhiêu thời gian...”

“Tôi không biết. Tôi đã bất tỉnh, giống như anh, lúc bị ném vào đây.” Chireadan gom thêm rơm để ngồi thoải mái hơn. “Có quan trọng không?”

“Và làm thế nào, chết tiệt! Yennefer – và Dandelion – Dandelion đang ở đó cùng với cô ta, và cô ta định – này, mấy người! Chúng ta đã ở đây bao lâu rồi?”

Những tù nhân khác khẽ thì thầm với nhau. Không ai trả lời.

“Các người điếc hết rồi à?” Geralt kêu lên, vẫn không thể dứt được cái vị kim loại đang nếm thấy trong miệng. “Tôi đang hỏi các người đó, giờ là mấy giờ sáng rồi? Hay mấy giờ đêm? Chắc hẳn các người biết khi nào họ sẽ cho mình ăn chứ hả?”

Họ lại lầm rầm, hắng giọng. “Thưa ngài,” cuối cùng một người lên tiếng. “Hãy để chúng tôi yên và đừng nói chuyện với chúng tôi. Chúng tôi chỉ là những tên trộm tử tế, không dây dưa gì đến chính quyền cả. Chúng tôi không phải là người cố tấn công chính quyền. Chúng tôi chỉ ăn cắp thôi.”

“Và nó là như vậy,” một người khác tiếp lời. “Ngài có chỗ của ngài, chúng tôi có chỗ của chúng tôi. Và mỗi người tự đi lo chuyện của mình.”

Chireadan khịt mũi. Witcher khạc ra một bãi.

“Đó là cách mọi thứ hoạt động,” ông già tóc bù xù với cái mũi dài lên tiếng. “Trong nhà giam mỗi người có chỗ của riêng mình và tự bảo vệ lấy cái chỗ đó.”

“Còn ông, lão già,” người elves mỉa mai, “ông về phe họ hay chúng tôi? Ông tự nhận mình ở bên nào?”

“Chẳng bên nào hết,” ông ta trả lời tự hào. “Bởi vì tôi vô tội.”

Geralt lại khạc ra. “Chireadan?” anh hỏi, tay xoa thái dương. “Cái chuyện tấn công chính quyền này...có thật không?”

“Thật hoàn toàn. Anh không nhớ gì hết sao?”

“Tôi bước ra phố...mọi người nhìn tôi...rồi...rồi có một cửa hàng...”

“Một tiệm cầm đồ.” Người elves hạ giọng. “Anh bước vào một tiệm cầm đồ. Ngay khi đặt chân vào bên trong, anh đấm vào giữa mồm ông chủ cửa tiệm. Rất mạnh.”

Witcher nghiến răng và chửi thề.

“Tay cầm đồ ngã xuống,” Chireadan tiếp tục khe khẽ. “Và anh đá ông ta mấy nhát vào vài nơi nhạy cảm trên cơ thể. Người trợ lý chạy tới để giúp và bị anh quẳng ra ngoài bằng cửa sổ.”

“Tôi sợ là,” Geralt lầm bầm, “câu chuyện chưa chấm dứt ở đó.”

“Nỗi sợ rất có căn cứ. Anh để mặc tay cầm đồ nằm đấy và diễu hành xuống giữa phố, xô đẩy người qua đường và la hét vài câu lảm nhảm gì đó về danh dự của một quý cô. Một đám đông khá lớn đi theo anh, trong đó có Errdil, Vratimir và tôi. Rồi anh dừng lại trước cửa hàng dược phẩm Laurelnose, đi vào, và quay trở ra phố sau một lúc, kéo lê theo Laurelnose bằng chân. Và anh làm một bài phát biểu trước đám đông.”

“Phát biểu gì?”

“Để cho đơn giản, anh nói rằng một người đàn ông tự trọng không bao giờ nên gọi một người phụ nữ lẳng lơ chuyên nghiệp là một con điếm bởi vì từ đó thô tục và không phù hợp, trong khi dùng từ điếm để miêu tả một người phụ nữ mà chưa bao giờ thực hiện hay được trả tiền cho công việc đó, thì thật là trẻ con và đáng bị trừng trị. Sự trừng phạt, anh tuyên bố, sẽ được thi hành ngay tại đó và ngay trong lúc đấy, và nó sẽ phải thích đáng với một đứa trẻ hư. Anh dí đầu tay dược sư xuống giữa hai đầu gối, tụt quần và quất vào mông ông ta bằng một cái thắt lưng.”

“Tiếp đi, Chireadan. Tiếp đi. Đừng dừng lại.”

“Anh đánh Laurelnose đến khi ông ta tru tréo và khóc lóc, van nài sự giúp đỡ của cả thần và người, cầu xin lòng nhân từ - ông ta thậm chí còn hứa sẽ cư xử tốt hơn trong tương lai, nhưng rõ ràng là anh đã không tin. Thế rồi vài tên côn đồ có vũ trang, mà ở trong cái thị trấn Rinde này được gọi bằng cái tên “lính gác”, chạy tới.”

“Và,” Geralt gật gù, “đó là lúc mà tôi tấn công chính quyền phải không?”

“Không hề. Anh đã tấn công họ sớm hơn nhiều. Cả tay cầm đồ và Laurelnose đều ngồi trong hội đồng thành phố. Cả hai đều đã kêu gọi đuổi Yennefer ra khỏi Rinde. Họ không chỉ biểu quyết trong hội đồng mà còn nói xấu cô ấy trong các quán rượu và loan những tin đồn bậy bạ.”

“Tôi đoán được. Tiếp đi. Anh dừng lại ở chỗ lính gác xuất hiện. Họ đã tống tôi vào đây à?’

“Họ muốn lắm. Ôi, Geralt, thật là một cảnh tượng huy hoàng. Việc mà anh làm với họ, khó để diễn tả được. Họ có kiếm, roi da, chùy, rìu, và anh thì có một cây gậy gỗ tro có tay cầm, mà giật được từ một gã công tử nào đấy. Và khi họ đã nằm đo đất hết cả, anh tiếp tục đi. Đa số chúng tôi đều biết anh sẽ đi đâu tiếp.”

“Tôi rất vui lòng muốn biết.”

“Anh tới đền thờ. Bởi vì tư tế Krepp, cũng là một thành viên trong hội đồng, đã dành một khoảng thời gian kha khá cho Yennefer trong các bài thuyết giảng của ông ta. Anh đã hứa sẽ tặng ông ta một bài học về cách tôn trọng phụ nữ. Khi nói về ông ta, anh không dùng đến tước hiệu mà ném vào vài mô tả theo kiểu khác, mà khiến lũ trẻ con đi theo sau được một trận cười vỡ bụng.”

“Aha,” Geralt lầm bầm. “Vậy là có thêm cả báng bổ nữa. Còn gì khác không? Làm ô uế đền thờ?”

“Không. Anh vẫn chưa tìm cách vào bên trong được. Một tiểu đội lính gác, vũ trang với – theo như tôi thấy – toàn bộ những gì họ có thể lôi được ra từ trong kho, ngoại trừ cái cẩu đá, đang đứng đợi trước cổng đền thờ. Có vẻ như họ định mổ xẻ anh, nhưng anh không đến chỗ họ. Đột nhiên anh ôm đầu bằng cả hai tay và ngất đi.”

“Anh không cần phải kể nốt. Vậy thì, Chireadan, sao anh cũng bị giam cùng luôn?”

“Vài người lính chạy tới để tấn công khi anh ngã xuống. Tôi xô xát với họ. Tôi nhận một đập vào đầu bằng một cây chùy và tỉnh dậy trong cái hố này. Chắc chắn là họ sẽ khép tôi vào tội âm mưu chống lại con người.”

“Sẵn tiện đang nói tới khép tội,” witcher lại nghiến răng, “anh nghĩ điều gì đang chờ đợi chúng ta?”

“Nếu Neville, ông thị trưởng, kịp quay trở lại từ thủ đô,” Chireadan lầm bầm, “ai mà biết được...ông ấy là một người bạn. Nhưng nếu ông ấy không về kịp, thì phán quyết sẽ được đưa ra bởi hội đồng thành phố, bao gồm cả Laurelnose và tay cầm đồ, dĩ nhiên rồi. Và điều đó nghĩa là....”

Người elves làm một cử chỉ qua cổ họng. Bất chấp bóng tối, cử chỉ cho thấy rất rõ ràng ý Chireadan muốn nói. Witcher không trả lời. Những tên trộm lầm rầm với nhau và ông già nhỏ thó, bị nhốt vì vô tội, có vẻ như đang ngủ.

“Tuyệt,” Cuối cùng Geralt nói, và chửi thề thật tục. “Không chỉ tôi sẽ bị treo cổ, mà còn treo cổ khi biết rằng mình chính là nguyên nhân cho cái chết của anh, Chireadan. Và của cả Dandelion nữa, không nghi ngờ gì. Không, đừng xen ngang. Tôi biết nó là trò đùa của Yennefer, nhưng tôi là người có tội. Chính là do sự ngu ngốc của tôi. Cô ta lừa tôi, chơi xỏ tôi, như người lùn hay nói.”

“Hmm...” người elves trầm ngâm. “Không có gì để thêm vào, không có gì để sửa lại. Tôi đã cảnh báo anh rồi. Chết tiệt, tôi đã cảnh báo anh, và hóa ra tôi cũng – xin thứ lỗi cho ngôn từ - là một thằng đần không kém. Anh lo rằng tôi ở đây là vì anh, nhưng nó lại là ngược lại. Anh bị nhốt là do tôi. Tôi đã có thể ngăn anh lại trên phố, kiềm chế anh, không để anh – nhưng tôi đã không làm. Bởi vì tôi sợ rằng khi câu thần chú cô ấy ếm lên người anh hết tác dụng, anh sẽ quay lại và....trả thù cô ấy. Tôi xin lỗi.”

“Tôi tha thứ cho anh, bởi vì anh không thể biết rằng câu thần chú đó mạnh đến mức nào đâu. Anh bạn elf thân mến à, tôi có thể phá vỡ một câu thần chú đơn giản chỉ trong vài phút và tôi không ngất khi làm việc đó. Anh sẽ chẳng phá nổi câu thần chú của Yennefer đâu và anh cũng sẽ không dễ kiềm chế được tôi. Nhớ mấy người lính gác đấy.”

“Tôi đã không nghĩ đến anh. Tôi lặp lại: tôi đã nghĩ đến cô ấy.”

“Chireadan?”

“Hả?”

“Anh có...anh có...”

“Tôi không thích những từ ngữ cao sang,” người elves cắt lời, mỉm cười buồn bã. “Tôi, hãy nói là, rất hâm mộ cô ấy. Chắc là anh sẽ không ngạc nhiên rằng bất kỳ ai có thể thấy cô ấy thú vị chứ?”

Geralt nhắm mắt lại và liên tưởng đến một hình ảnh, mà không cần dùng đến từ ngữ cao sang, làm anh hứng thú một cách khó hiểu.

“Không, Chireadan,” anh nói. “Tôi không ngạc nhiên đâu.”

Tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài dãy hành lang, và âm thanh của kim loại kêu loảng xoảng. Căn hầm hiện lên bóng dáng của bốn người lính gác. Một chiếc chìa khóa kêu cót két. Ông già vô tội bật dậy khỏi xà lim như một con mèo và trốn vào giữa những tên trộm.

“Sớm vậy sao?” người elves, ngạc nhiên thay, nửa như thì thầm. “Tôi tưởng là để dựng một cái giá treo cổ mất lâu hơn thế...”

Một người lính gác, một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, trọc như đầu gối, mặt lún phún lông như lợn rừng, chỉ vào witcher.

“Tên đó,” hắn nói ngắn gọn.

Hai người nữa nắm lấy Geralt, nhấc anh dậy và dí vào tường. Những tên trộm nép vào trong góc, ông già mũi dài trốn dưới đống rơm. Chireadan muốn nhảy lên, nhưng ngã xuống sàn, rút lui khỏi mũi kiếm đang chĩa vào ngực.

Tay lính trọc đầu đứng trước witcher, xắn tay áo lên và xoa nắm đấm.

“Ngài uỷ viên Laurelnose,” hắn nói, “bảo ta hỏi rằng ngươi có đang tận hưởng nhà giam nhỏ nhắn này của chúng ta không. Có lẽ là ngươi cần gì đó chứ hả? Có lẽ chỗ này hơi lạnh quá? Nhỉ?”

Geralt không trả lời. Và cũng không thể đá gã trọc, vì chân đang bị ba người lính còn lại giẫm lên bằng những đôi ủng nặng nề.

Gã trọc lấy đà và đấm vào bụng witcher. Căng cơ bắp lại để đỡ đòn cũng chẳng có ích mấy. Geralt, thở hổn hển đầy khó nhọc, nhìn xuống khóa thắt lưng của mình trong một lúc, trước khi những người lính lại kéo anh dậy.

“Ngươi không cần gì sao?” gã trọc tiếp tục, bốc mùi hành nồng nặc và hàm răng thối rữa. “Ngài ủy viên sẽ rất vui là ngươi không có phàn nàn gì.”

Lại một cú đấm nữa, vào chỗ cũ. Witcher khò khè và đáng ra đã nôn mửa, nhưng trong bụng anh chẳng có gì để mà nôn.

Gã trọc quay sang bên. Hắn đổi tay.

Wham! Geralt lại nhìn cái khóa thắt lưng của mình. Mặc dù có vẻ lạ, nhưng chẳng có cái lỗ nào để nhìn xuyên qua và trông thấy bức tường.

“Thế nào?” Tay lính lùi lại một chút, không nghi ngờ gì là để lấy thêm đà. “Không có ước muốn gì sao? Ngài Laurelnose hỏi rằng liệu ngươi có mong ước gì không. Nhưng sao ngươi lại không nói gì thế hả? Lưỡi xoắn vào rồi à? Để ta làm nó thẳng ra hộ nhé!”

Wham!

Geralt cũng không ngất xỉu lần này. Và witcher cần phải ngất xỉu bởi vì anh quan tâm đến nội tạng của mình. Để ngất xỉu được, anh phải bắt tay lính...

Gã trọc khạc một bãi, nhe răng ra và lại xoa nắm đấm.

“Thế nào? Không có ước muốn gì sao?”

“Chỉ một thôi...” witcher rên lên, ngẩng đầu dậy đầy khó khăn. “Đó là ngươi hãy nổ tung đi, thằng con hoang.”

Tay lính trọc nghiến răng, lùi lại và lấy đà – lần này, theo tính toán của Geralt, sẽ là nhắm vào đầu anh. Nhưng cú đánh không tung ra. Tay lính bỗng dưng mắc nghẹn như một con gà tây, mặt đỏ phừng phừng, ôm bụng bằng cả hai tay, rú lên đau đớn....

Và nổ tung.

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Copyright © 2022 - MTruyện.net