Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] The Witcher #0.5: The Last Wish - Ostatnie Życzenie
  3. Chương 6 : A GRAIN OF TRUTH 2
Trước /24 Sau

[Dịch] The Witcher #0.5: The Last Wish - Ostatnie Życzenie

Chương 6 : A GRAIN OF TRUTH 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 5: A GRAIN OF TRUTH 2

Cả hai im lặng, nhìn ánh nến lập lòe.

“Nivellen,” witcher đột nhiên hỏi, “ông có đang ở một mình không?”

“Witcher,” con quái vật trả lời sau một lúc im lặng, “ta nghĩ rằng, theo nguyên tắc, ta nên sỉ nhục anh, túm cổ và quẳng anh xuống cầu thang. Biết tại sao không? Bởi vì anh coi ta như một thằng đần. Ta đã để ý thấy anh giỏng tai lên và liếc ra phía cửa. Anh biết rất rõ rằng ta không sống một mình mà. Có phải không?”

“Đúng. Tôi xin lỗi.”

“Kệ mẹ cái xin lỗi của anh. Anh đã nhìn thấy cô ấy chưa?”

“Rồi. Trong rừng, cạnh cánh cổng. Có phải cô ấy là lý do mà các thương nhân và con gái họ đã ra về tay trắng trong thời gian gần đây không?”

“Vậy là anh cũng biết cả cái đó nữa? Phải, cô ấy là lý do.”

“Ông có phiền không nếu tôi hỏi...”

“Có, ta có phiền.”

Lại im lặng.

“Ôi thì, tùy ông thôi.” cuối cùng witcher lên tiếng, đứng dậy. “Cảm ơn vì lòng tốt của ông, chủ nhà. Đã tới lúc tôi phải đi rồi.”

“Khá đúng.” Nivellen cũng đứng dậy. “Vì một vài lý do, ta không thể mời anh một phòng ở dinh thự để qua đêm, và ta cũng không khuyến khích anh qua đêm trong rừng. Kể từ khi chỗ này bị bỏ hoang, buổi đêm ở đây rất tệ. Anh nên quay lại xa lộ trước khi hoàng hôn xuống.”

“Tôi sẽ nhớ điều đó, Nivellen. Ông có chắc là không cần tôi giúp không?”

Con quái vật liếc xéo anh. “Anh nghĩ rằng có thể giúp được ta? Anh có thể hóa giải lời nguyền này cho ta?”

“Tôi không chỉ nghĩ tới sự giúp đỡ đó.”

“Anh không trả lời câu hỏi của ta. Mặc dù...anh có lẽ đã làm rồi. Anh không thể.”

Geralt nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Ông gặp vận rủi rồi,” anh nói. “Trong số tất cả những ngôi đền ở Gelibol và Thung lũng Nimnar, ông lại chọn Giáo hội Coram Agh Tera, Nhện Đầu Sư Tử. Để hóa giải lời nguyền của một nữ tư tế Coram Agh Tera, ông phải cần đến kiến thức và sức mạnh mà tôi không có.”

“Vậy thì ai có?”

“Hóa ra ông cũng tò mò đấy chứ? Ông đã nói rằng mọi việc như này vẫn ổn kia mà.”

“Như này thì vẫn ổn, đúng. Nhưng có thể trong tương lai sẽ không ổn. Ta sợ rằng...”

“Ông sợ cái gì?”

Con quái vật dừng lại ở ngưỡng cửa căn phòng và quay đầu. “Ta đã nghe đủ những câu hỏi của anh rồi, witcher, mà anh cứ liên tục hỏi thay vì trả lời những câu của ta. Rõ ràng đối với anh thì người ta phải hỏi đúng cách. Nghe này. Dạo gần đây ta hay mơ những cơn ác mộng rất kinh khủng. Có lẽ từ “ma quái” sẽ là chính xác hơn. Ta có nên sợ không? Nói ngắn thôi, làm ơn.”

“Ông đã bao giờ thấy chân dính bùn sau khi thức dậy khỏi những cơn ác mộng đó không? Lá kim ngân dính trên ga giường?”

“Không.”

“Và đã...”

“Không. Ngắn gọn thôi, làm ơn.”

“Ông nên sợ.”

“Có thể làm gì để khắc phục việc này không? Ngắn thôi, làm ơn.”

“Không.”

“Cuối cùng. Đi nào, ta sẽ tiễn anh.”

Trong sân trước, khi Geralt đang sửa sang lại hành lý, Nivellen vuốt ve sống mũi con ngựa và vỗ về lên cổ nó. Roach, cảm thấy dễ chịu, ngả đầu xuống.

“Động vật thích ta,” con quái vật khoe. “Và ta cũng thích chúng. Con mèo của ta, Glutton, mới đầu đã bỏ chạy nhưng sau đó quay lại. Trong một khoảng thời gian dài, nó là sinh vật duy nhất bầu bạn với ta. Cả Vereena nữa...” Ông ta ngắt lời với một cái cau mày.

Geralt mỉm cười. “Cô ấy có thích mèo không?”

“Chim.” Nivellen nhe nanh ra. “Ta đã tự làm lộ mất rồi, chết tiệt. Nhưng có hại gì đâu. Cô ấy không phải con gái một thương nhân, Geralt, hay một cố gắng nữa để tìm ra một chút sự thật trong những câu truyện cổ tích. Nó nghiêm túc. Chúng ta yêu nhau. Nếu anh cười, ta sẽ đấm anh một cái.”

Geralt không cười. “Ông có biết rằng Vereena của mình,” anh nói, “có thể là một rusalka không?”

“Ta cũng nghĩ vậy. Mảnh mai. Đen. Cô ấy ít nói, và bằng một ngôn ngữ mà ta không hiểu. Cô ấy không ăn đồ ăn của con người. Cô ấy biến mất vào rừng trong nhiều ngày liền, rồi quay lại. Như thế có bình thường không?”

“Cũng xêm xêm.” Witcher thắt chặt dây cương của Roach. “Chắc chắn là ông nghĩ rằng cô ấy sẽ không quay lại nếu ông là người?”

“Ta chắc chắn. Anh biết rusalka sợ người thế nào mà. Hiếm ai nhìn được một rusalka ở khoảng cách gần. Nhưng Vereena và ta...Kệ đi! Bảo trọng, Geralt!”

“Bảo trọng, Nivellen.” Witcher thúc gót giầy vào hông con ngựa và hướng ra phía cổng. Con quái vật đi bên cạnh anh.

“Geralt?”

“Gì?”

“Ta không ngu như anh tưởng đâu. Anh đã tới đây theo dấu vết của một trong số các thương nhân vừa mới ở đây không lâu. Có chuyện gì đã xảy ra với họ rồi phải không?”

“Phải.”

“Người cuối cùng tới đây ba ngày trước. Với con gái của ông ta, không phải là người xinh đẹp nhất trong số ta đã gặp. Ta ra lệnh cho ngôi nhà đóng hết cửa và không để lộ dấu hiệu sinh sống nào. Họ lang thang quanh sân rồi bỏ đi. Cô gái ngắt một bông hồng từ bụi của dì ta và gài lên váy mình. Hãy tìm họ ở chỗ khác. Nhưng cẩn thận, khu vực này khá tồi tệ. Ta đã bảo anh là khu rừng không phải là nơi an toàn nhất khi đêm xuống. Có nhiều thứ ghê tởm đã được trông thấy và nghe thấy.”

“Cảm ơn, Nivellen. Tôi sẽ nhớ về ông. Ai mà biết được, có thể tôi sẽ tìm được người mà...”

“Có thể có. Có thể không. Đó là vấn đề của ta, Geralt, cuộc đời của ta và hình phạt của ta. Ta đã học cách sống chung với nó. Ta đã quen với nó. Nếu nó trở nên tệ hơn, ta cũng sẽ làm quen được. Nhưng nếu nó quá tệ thì đừng tìm ai làm gì. Hãy tự mình quay lại đây và kết thúc mọi chuyện. Như một witcher. Bảo trọng, Geralt.”

Nivellen quay gót và bước từng bước nhanh nhẹn về phía tòa dinh thự. Ông ta không ngoảnh nhìn lại.

***

Khu vực vắng tanh, hoang dã và có vẻ u ám không người ở. Geralt không quay lại xa lộ trước hoàng hôn, anh không muốn đi vòng nên đã đi tắt qua khu rừng. Anh qua đêm trên đỉnh một ngọn đồi trọc nằm rất cao, kiếm để trên đầu gối, bên cạnh một đống lửa trại nhỏ mà thỉnh thoảng anh lại ném một cành phụ tử vào đó. Đến nửa đêm anh để ý thấy ánh lửa ở xa phía thung lũng, anh nghe thấy những tiếng tru điên dại và tiếng hát và một âm thanh chỉ có thể là tiếng la hét của một người phụ nữ bị tra tấn. Khi bình minh vừa ló dạng anh tới đó chỉ để tìm thấy trảng cỏ bị giẫm nát và xương bị đốt ra tro vẫn còn ấm. Có thứ gì đó ngồi trên tán của một cây sồi khổng lồ la hét và rú rít. Có thể là một con harpy, hay chỉ đơn giản một con mèo hoang bình thường. Witcher không dừng lại để kiểm tra.

***

Khoảng giữa ngày, trong khi Roach đang uống nước ở một con suối, con ngựa đột nhiên hý lên chói tai và lùi lại, nhe hàm răng vàng ra. Geralt làm nó bình tĩnh lại bằng Dấu. Rồi anh nhìn thấy một vòng tròn tạo nên bởi những tán nấm đỏ trồi lên từ lớp thảm rêu.

“Mi đang bắt đầu nhát gan rồi đấy, Roach.” Anh nói. “Chỉ là mấy cây nấm thôi mà. Có gì đâu?”

Con ngựa khịt mũi, quay đầu lại phía anh. Witcher xoa đầu nó, nhăn mặt và suy tư. Rồi anh nhảy lên yên, quay đầu con ngựa và đi ngược lại con đường của mình.

“Động vật thích ta,” anh lầm bầm. “Xin lỗi, Roach. Hóa ra mi còn thông minh hơn cả ta.”

***

Con ngựa cụp tai lại và khịt mũi, móng cào xới nền đất, nó không muốn đi tiếp. Geralt không làm nó bình tĩnh lại, anh nhảy xuống và vắt dây cương qua đầu con ngựa. Anh không còn đeo thanh kiếm cũ bọc trong da thằn lằn ở sau lưng nữa, chỗ của nó giờ được thay thế bằng một món vũ khí tuyệt đẹp, sáng loáng, với tay chắn chữ thập và cán nhỏ, nặng vừa phải, chuôi kiếm là một quả cầu nhỏ làm từ kim loại trắng.

Lần này cánh cổng không mở ra cho anh. Nó đã mở sẵn, hệt như lúc anh rời đi.

Anh nghe thấy tiếng hát. Anh không hiểu từ ngữ, anh thậm chí không thể xác định được đó là ngôn ngữ nào. Anh không cần phải làm thế – witcher cảm nhận và hiểu được bản chất của bài ca khẽ khàng mà đang chảy qua mạch máu thành từng đợt sóng nôn nao, điên loạn.

Tiếng hát dứt đột ngột, và rồi anh thấy cô ta.

Cô ta đang bám trên lưng của bức tượng cá heo trong cái đài phun khô cằn, ôm phiến đá phủ đầy rêu phong bằng bàn tay bé xíu, nhợt nhạt tới mức gần như trong suốt. Bên dưới cơn bão những lọn tóc đen là đôi mắt lớn, mở to ánh như than.

Geralt chậm rãi lại gần, bước chân anh nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, tạo thành một cung tròn từ bức tường và bụi hồng. Sinh vật đang bám dính lấy con cá heo dõi theo anh, gương mặt nhỏ nhắn quay lại với vẻ nhớ nhung, và đầy quyến rũ. Anh vẫn còn nghe thấy bài hát của cô ta, dù cho đôi môi mỏng dính, nhợt nhạt đang đóng kín và không một âm thanh nào lọt qua.

Witcher dừng lại ở khoảng cách 10 bước chân. Thanh kiếm của anh, từ từ được rút khỏi vỏ, sáng loáng và lấp lánh phía trên đầu.

“Nó làm bằng bạc,” anh nói. “Thanh kiếm này làm bằng bạc.”

Gương mặt nhợt nhạt không thay đổi, đôi mắt đen bóng vẫn giữ nguyên.

“Ngươi trông giống một rusalka,” witcher bình thản tiếp tục, “tới nỗi có thể đánh lừa bất kỳ ai. Càng khiến ngươi trở nên đặc biệt hơn, kẻ-tóc-đen. Nhưng ngựa không bao giờ nhầm lẫn. Chúng nhận ra những sinh vật như ngươi gần như theo bản năng. Ngươi là cái gì? Ta nghĩ ngươi là một con moola, hay alpor. Không ma cà rồng thông thường nào có thể bước ra ánh nắng.”

Khóe của đôi môi nhợt nhạt run rẩy và hơi kéo lên một chút.

“Nivellen làm ngươi mê mẩn với thân hình đó, đúng không? Ngươi đã ám những giấc mơ của ông ta. Ta có thể đoán đó là những giấc mơ kiểu gì, và ta thấy tội nghiệp cho ông ta.”

Sinh vật không di chuyển.

“Ngươi thích chim chóc,” witcher tiếp tục. “Nhưng điều đó không ngăn cản ngươi cắn cổ con người từ cả hai giới tính, đúng không? Ngươi và Nivellen, quả thực! Hai người sẽ tạo nên một cặp đôi tuyệt đẹp, một con quái vật và một con ma cà rồng, cai trị một tòa lâu đài trong rừng sâu. Ngươi sẽ thâu tóm được cả vùng này trong nháy mắt. Ngươi, với cơn thèm máu vô tận, và ông ta, hộ vệ của ngươi, một tên sát nhân phục vụ ngươi, một công cụ mù lòa. Nhưng trước tiên ông ta phải trở thành một con quái vật thực sự, chứ không phải một con người đội lốt quái vật.”

Đôi mắt đen nheo lại.

“Ông ta đâu rồi, kẻ-tóc-đen? Ngươi đang hát, tức là ngươi vừa uống máu. Ngươi đã phải dùng đến giải pháp cuối cùng, có nghĩa là ngươi vẫn chưa nô dịch được tâm trí ông ta. Đúng không?”

Mái tóc đen hơi gật, gần như không nhận ra nổi, và khóe môi kéo lên hơn nữa. Gương mặt bé nhỏ chuyển sang vẻ u ám.

“Chắc giờ ngươi đã coi mình là nữ chủ của dinh thự này rồi?”

Một cái gật, lần này rõ hơn.

“Ngươi có phải một con moola?”

Một cái lắc chậm. Tiếng rít đang vang vọng qua từng cái xương trong người anh chỉ có thể đến từ đôi môi nhợt nhạt đang mỉm cười kia, mặc dù witcher không thấy chúng di chuyển.

“Alpor?”

Phủ nhận.

Witcher lùi lại và nắm chặt cán kiếm hơn. “Thế có nghĩa ngươi là...”

Khóe môi bắt đầu kéo cao hơn và cao hơn, đôi môi mở ra...

“Một con bruxa!” Witcher la lên, quăng mình về phía đài phun nước.

Từ đằng sau đôi môi nhợt nhạt lóe lên những chiếc răng nanh trắng hếu, nhọn hoắt. Con ma cà rồng nhảy lên, uốn lưng như một con báo và hét.

Cơn sóng âm thanh đập vào witcher như một chiếc búa công thành, làm anh nghẹt thở, bẻ gãy xương sườn, tai và não như thể bị ngàn chiếc kim châm. Trong khi bay ra sau anh chỉ vừa kịp ra Dấu Heliotrop. Câu thần chú làm giảm lực va chạm của anh với bức tường, nhưng kể cả thế, mọi thứ xung quanh vẫn tối sầm và chút hơi còn lại trong phổi anh thoát ra theo một tiếng rên.

Trên lưng con cá heo, bên trong đài phun nước khô cằn mà một cô gái mảnh dẻ trong bộ váy trắng vừa mới đứng trước đó, là một con dơi đen khổng lồ cúi rạp cái thân hình bóng nhẫy xuống, há cái miệng dài, hẹp để lộ ra hàm răng nanh trắng nhọn như mũi kim. Đôi cánh màng da mỏng xòe ra và đập trong im lặng, và sinh vật lao về phía witcher như một mũi tên phóng ra từ nỏ.

Geralt, nếm thấy vị kim loại của máu trong miệng, hét lên một câu thần chú và giơ tay, những ngón tay xếp lại thành Dấu Quen, ra trước mặt. Con dơi, rú rít, đột ngột quay mình, rồi phóng lên cao trước khi lại bổ nhào xuống theo phương thẳng đứng, thẳng vào cổ họng witcher. Geralt nhảy sang bên, cắt, và trượt. Con dơi lượn một vòng mềm mại, uyển chuyển quanh anh và lại tấn công, cái miệng lởm chởm răng há hết cỡ. Geralt đợi, cầm kiếm bằng cả hai tay, chỉ vào hướng của con quái vật. Đến giây cuối cùng, anh nhảy – nhưng không phải sang bên mà là thẳng tới trước, chém một nhát rung động không khí.

Anh trượt. Nó bất ngờ đến nỗi anh mất nhịp và né chậm hơn chỉ một giây. Anh cảm thấy vuốt của con thú cào rách má mình, và màng cánh ẩm ướt như nhung quét lên cổ mình. Anh cuộn người tại chỗ, chuyển trọng tâm sang chân phải và cắt một nhát từ dưới lên trên, lại đánh trượt sinh vật cực kỳ nhanh nhẹn lần nữa.

Con dơi đập cánh, lao vút lên cao và lượn về phía đài phun nước. Khi những chiếc vuốt cong cào lên phiến đá, cái hàm quái vật kia đã đang mờ dần, chuyển đổi, biến mất, mặc dù đôi môi nhợt nhạt hiện ra thay vào đó cũng không thể giấu được những chiếc nanh chết người.

Con bruxa tru lên chói tai, chỉnh âm vực thành một bản nhạc kinh hoàng, liếc nhìn witcher bằng đôi mắt đầy căm hận, và lại hét.

Cơn sóng âm thanh mạnh đến nỗi đánh xuyên qua Dấu. Những đốm đen và đỏ nổ ra trước mắt Geralt, thái dương và trán anh đập thình thịch. Dù cho cơn đau xoáy vào tai, anh bắt đầu nghe được giọng nói của cô ta đang than khóc và rên la, tiếng sáo và kèn, tiếng xào xạc của gió. Da mặt anh trở nên tê cứng và lạnh. Anh khuỵu gối xuống và lắc đầu.

Con dơi đen trôi về phía anh trong im lặng, há cái miệng đầy nanh. Geralt, vẫn còn choáng váng bởi tiếng hét, hành động theo phản xạ. Anh nhảy lên và trong nháy mắt, khớp nhịp di chuyển của mình với tốc độ bay của con quái vật, bước ba bước lên trước, né, xoay nửa vòng và nhanh như cắt, tung một cú đánh bằng hai tay. Lưỡi kiếm không bị cản lại chút nào...gần như không chút nào. Anh nghe thấy một tiếng hét, nhưng lần này là tiếng kêu đau đớn, gây ra bởi sự đụng chạm với bạc.

Con bruxa rên rỉ biến trở lại trên lưng cá heo. Trên bộ váy trắng của cô ta, phía trên ngực trái một chút, có thể trông thấy một chấm đỏ nằm dưới một vết cắt không dài hơn một ngón tay. Witcher nghiến răng – nhát chém, mà lẽ ra nên bổ con quái vật ra làm đôi, lại chẳng hơn gì một vết xước.

“Hét đi, ma cà rồng,” anh gầm gừ, lau máu trên má. “Hét cho thủng phổi đi. Hét cho hết sức đi. Rồi ta sẽ chặt đứt cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn đó của ngươi!”

Ngươi. Ngươi mới là kẻ sẽ mất sức trước, pháp sư. Ta sẽ giết ngươi.

Đôi môi của con bruxa không động đậy, nhưng witcher nghe rõ từng từ một, chúng vang vọng trong tâm trí anh như thể dưới mặt nước.

“Để rồi xem,” anh lầm bầm qua kẽ răng trong khi tiến lại gần đài phun nước, người cúi thấp.

Ta sẽ giết ngươi. Ta sẽ giết ngươi. Ta sẽ giết ngươi.

“Để rồi xem.”

“Vereena!” Nivellen, hai tay bám lấy khung cửa, lảo đảo đi ra từ dinh thự. Ông ta bước về phía đài phun nước, tay vẫy vẫy. Máu bám đầy trên tay áo.

“Vereena!” Ông ta lại rống lên.

Con bruxa quay đầu về phía đó. Geralt, giơ kiếm lên để tấn công, nhảy về phía cô ta, nhưng con ma cà rồng phản ứng nhanh hơn nhiều. Một tiếng hét chói tai và một cơn sóng âm thanh nữa đánh bay witcher. Anh ngửa ra sau và lưng chà xát những hòn sỏi trên lối đi. Con bruxa uốn mình và chuẩn bị nhảy, những chiếc nanh sáng như dao găm. Nivellen, tay giang ra như gấu xám, cố ôm lấy cô ta nhưng bị hét thẳng vào mặt, bay ra sau cái giá gỗ nằm gần bức tường, mà gãy răng rắc và chôn vùi ông ta dưới đống củi.

Geralt đã đứng dậy được, chạy theo một cung tròn quanh khoảng sân, cố gắng chuyển sự chú ý của con bruxa khỏi Nivellen. Con ma cà rồng, rũ chiếc váy trắng, lướt thẳng về phía anh, nhẹ như lông hồng, chân gần như không chạm đất. Cô ta không còn hét nữa, không còn cố biến hình nữa. Witcher biết rằng cô ta đã mệt, nhưng vẫn rất nguy hiểm. Đằng sau lưng Geralt, Nivellen cựa quậy bên dưới đống gỗ, rống lên.

Geralt nhảy về bên trái, xoay một vòng nhỏ bằng thanh kiếm để làm bối rối con bruxa đang lướt về phía mình – trắng và đen, phấp phới, kinh hãi. Anh đã đánh giá thấp cô ta. Con ma cà rồng hét. Anh không kịp làm Dấu, bay ra sau cho tới khi đập vào tường. Cơn đau từ cột sống bắn lên từng đầu ngón tay, làm vai anh tê liệt, chân anh sụm xuống. Con bruxa, hét lên một tiếng ngân nga, nhảy tới trước anh.

“Vereena!” Nivellen gầm.

Con ma cà rồng quay lại – và Nivellen đâm thẳng đầu nhọn của một cây cọc gỗ dài ba mét vào giữa ngực cô ta. Cô ta không hét. Chỉ thở dài.

Witcher giật mình, nghe thấy tiếng thở dài đó.

Họ đứng đấy: Nivellen, hai chân dang rộng, cầm cây cọc bằng cả hai tay, giữ chặt một đầu ở dưới nách.

Con bruxa, như một con bướm trắng bị ghim lại, treo trên đầu kia của cây cọc, nắm lấy nó bằng cả hai tay. Con ma cà rồng thở ra một hơi và đột nhiên kéo cây cọc đâm sâu hơn vào mình.

Geralt nhìn một vệt máu đỏ loang ra trên lưng cô ta, trên bộ váy trắng mà cây cọc đâm xuyên qua, máu xối như mưa, trông thật ghê tởm. Nivellen hét, lùi lại một bước, rồi một bước nữa, rút lui khỏi cô ta, nhưng tay vẫn không bỏ cây cọc và kéo lê theo con bruxa. Thêm một bước nữa và ông ta dựa lưng vào tòa dinh thự. Đầu kia của cây cọc chà lên tường nhà.

Chậm rãi, như thể vuốt ve, con ma cà rồng di chuyển bàn tay nhỏ nhắn, vươn cánh tay ra hết cỡ, nắm lấy cây cọc và lại kéo nó đâm sâu hơn vào. Hơn một mét gỗ đẫm máu đang chìa ra khỏi lưng cô ta. Đôi mắt cô ta mở to, đầu ngửa ra sau. Tiếng thở dài trở nên đều đặn hơn và theo nhịp, chuyển thành một tiếng kêu khò khè.

Geralt đứng yên, chiêm ngưỡng cảnh tượng đó, vẫn không thể hành động gì. Anh nghe giọng nói thẫn thờ vang lên trong đầu, như thể vọng đi bên trong một hầm ngục ẩm ướt, lạnh lẽo.

Của em. Hoặc không của ai cả. Em yêu chàng. Yêu chàng.

Lại một tiếng kêu khiếp đảm, sặc sụa trong máu. Con bruxa di chuyển vào gần hơn nữa và vươn tay ra. Nivellen rống lên tuyệt vọng và, vẫn không bỏ cây cọc xuống, cố gắng đẩy con ma cà rồng xa ra khỏi mình – trong vô vọng. Cô ta kéo mình lại gần hơn và nắm lấy đầu ông ta. Nivellen hét lên kinh hãi và lúc lắc cái đầu lông lá qua lại. Con bruxa lại tới gần hơn và ghé vào gần cổ họng ông ta. Những chiếc nanh trắng sáng lóa.

Geralt nhảy. Mọi động tác anh thực hiện, mỗi bước chân, đều là bản năng: rèn luyện khó nhọc, tự động và luôn chết người. Ba bước chân nhanh như cắt, và bước thứ ba, như hàng trăm bước chân trước đó, kết thúc bằng chân trái với đà nhảy mạnh, vững vàng. Một cú xoay người và một nhát kiếm sắc bén, mạnh mẽ. Anh trông thấy đôi mắt cô ta, Giờ thì không thể thay đổi được gì rồi. Anh nghe thấy giọng nói. Không gì cả. Anh gầm lên, để át đi câu từ mà cô ta đang lặp đi lặp lại. Không gì có thể thay đổi. Anh cắt.

Nhát kiếm quyết định, như hàng trăm lần trước đó, bằng trọng tâm của lưỡi kiếm và ngay lập tức, theo nhịp di chuyển, lùi lại một bước thứ tư và xoay một nửa vòng. Lưỡi kiếm, được giải thoát khỏi nửa vòng xoay, bay theo anh, sáng lóa, kéo theo một vệt máu hình quạt. Cái đầu với mái tóc đen như lông quạ bay lên không trung, bay đi, bay đi, bay đi...

Cái đầu rơi xuống hàng sỏi.

Càng ngày càng có ít quái vật hơn?

Còn ta? Ta là ai?

Tiếng ai đang hét đó? Những con chim?

Người phụ nữ mặc chiếc áo khoác da cừu và váy xanh?

Những bông hồng từ Nazair?

Thật yên tĩnh làm sao!

Thật trống rỗng làm sao. Trống rỗng làm sao.

Bên trong ta.

Nivellen, cuộn người lại thành một đống, hai tay ôm đầu và người run lên từng đợt, đang nằm giữa những cây tầm ma bên cạnh bức tường của tòa dinh thự.

“Đứng dậy,” witcher nói.

Người đàn ông trẻ trung, đẹp trai, khỏe mạnh với gương mặt nhợt nhạt đang nằm cạnh bức tường ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh. Đôi mắt ông ta thẫn thờ. Ông ta xoa chúng bằng nắm tay. Ông ta nhìn xuống bàn tay mình, cảm nhận gương mặt mình. Ông ta rên khe khẽ và cho một ngón tay vào miệng, sờ khắp bên lợi trong một lúc lâu. Ông ta lại ôm mặt lần nữa và kêu lên khi chạm phải bốn vết bầm đỏ mọng trên má. Ông ta bật khóc, rồi cười.

“Geralt! Làm sao mà? Sao chuyện này...Geralt!”

“Đứng lên, Nivellen. Đứng lên và đi nào. Tôi có thuốc để trong túi. Cả hai chúng ta đều cần nó.”

“Tôi không còn...Tôi không còn nữa, phải không? Geralt? Tại sao?”

Witcher giúp ông ta đứng dậy, cố không nhìn bàn tay bé xíu – nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt – đang nắm chặt cây cọc đâm vào giữa khuôn ngực nhỏ nhắn giờ đây bê bết máu.

Nivellen lại kêu. “Vereena...”

“Đừng nhìn. Đi nào.”

Họ băng qua khoảng sân, giữ lấy nhau, và bước qua bụi hồng xanh.

Nivellen cứ lấy tay chạm vào mặt. “Thật phi thường, Geralt. Và sau từng ấy năm? Sao lại có thể như vậy được?”

“Luôn có một chút sự thật trong những câu truyện cổ tích,” witcher khẽ nói. “Tình yêu và máu. Cả hai đều ẩn chứa quyền năng mạnh mẽ. Các pháp sư và học giả đã vắt óc suy ngẫm về vấn đề này bao nhiêu năm rồi, nhưng họ vẫn không thể rút ra được kết luận nào, ngoại trừ...”

“Ngoại trừ cái gì, Geralt?”

“Rằng nó phải là tình yêu thực sự.”

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thứ Xuất Thứ Xuất

Copyright © 2022 - MTruyện.net