Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] The Witcher #0.5: The Last Wish - Ostatnie Życzenie
  3. Chương 9 : THE LESSER EVIL 2
Trước /24 Sau

[Dịch] The Witcher #0.5: The Last Wish - Ostatnie Życzenie

Chương 9 : THE LESSER EVIL 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 9: THE LESSER EVIL 2

***

Tòa Án Vàng, nhà trọ thanh lịch của thị trấn, giờ này đang chật ních người và náo nhiệt. Khách khứa, dân địa phương lẫn người ngoài, chủ yếu đang tham gia vào các hoạt động đặc trưng cho vùng miền hay nghề nghiệp của mình. Những lái buôn nghiêm nghị cãi nhau với người lùn về giá cả và lãi suất tín dụng. Những lái buôn ít nghiêm túc hơn thì cấu mông các cô hầu bàn mang bia, bắp cải và đậu xanh trên tay. Những thằng đần trong thị trấn thì giả vờ am hiểu. Gái điếm đang cố chiều lòng những ai có tiền và hắt hủi những kẻ rỗng túi. Thợ thủ công và ngư dân uống như không có ngày mai. Một vài thủy thủ đang hát một bài ca ngợi sóng biển, lòng dũng cảm của thuyền trưởng và sắc đẹp của tiên cá, vế sau có vẻ sống động và chi tiết hơn rất nhiều.

“Cố nhớ lại đi, ông bạn.” Caldemeyn nói với chủ quán trọ, nghiêng người qua quầy rượu để nghe rõ hơn trong hỗn hợp tiếng ồn xung quanh. “Sáu người đàn ông và một cô ả, đều mặc đồ da đen đính bạc theo phong cách Novigrad. Tôi đã trông thấy họ ở ngưỡng cửa. Họ ở trọ tại đây hay quán Cá Ngừ?”

Người chủ quán nhăn trán và chùi một cái cốc lên tạp dề.

“Ở đây, thưa thị trưởng.” Cuối cùng ông ta nói. “Họ nói rằng tới đây vì phiên họp chợ nhưng tất cả đều mang theo kiếm, thậm chí cả người phụ nữ. Ăn mặc, đúng như ông nói, toàn đồ đen.”

“Được rồi,” thị trưởng gật đầu. “Giờ thì họ ở đâu? Tôi không thấy họ trong đây.”

“Ở mé trong. Họ trả bằng vàng.”

“Tôi sẽ vào một mình,” Geralt nói. “Không việc gì phải biến đây thành vấn đề với nhà chức trách trước mặt họ, ít nhất là trong lúc này. Tôi sẽ đem cô ta ra đây.”

“Có lẽ thế là tốt nhất. Nhưng hãy cẩn thận, tôi không muốn rắc rối.”

“Tôi sẽ cẩn thận.”

Bài ca của các thủy thủ, dựa vào sự gia tăng tần suất những từ ngữ tục tĩu, đang đi tới hồi kết. Geralt vén bức màn – khô cứng và dính dáp đầy bụi bẩn – mà dùng để che phần mé trong sang một bên.

Sáu người đàn ông ngồi tại cái bàn. Shrike không ở cùng họ.

“Ngươi muốn gì?” người nhận ra anh đầu tiên la lên. Hắn trọc đầu và mặt bị hủy hoại bởi một vết sẹo chạy dọc lông mày trái, qua sống mũi đến má phải.

“Tôi muốn gặp Shrike.”

Hai dáng người tương tự nhau đứng dậy – cùng gương mặt vô hồn và điển trai, mái tóc rối bời dài đến vai, cùng trang phục đen gọn ghẽ đính bạc. Và với cùng một chuyển động như nhau, cả hai cầm lên hai thanh kiếm như sinh đôi đang đặt trên bàn.

“Bình tĩnh nào Vyr. Ngồi xuống đi, Nimir.” Người đàn ông mặt sẹo nói, chống khuỷu tay lên bàn. “Anh muốn gặp ai hả người anh em? Shrike là ai?”

“Anh biết rất rõ tôi đang nói tới ai mà.”

“Ai đây hả?” một người với thân hình như vận động viên, cởi trần, mồ hôi nhễ nhại, thắt lưng treo lủng lẳng đồ và một tấm đệm gai cài trên mu bàn tay lên tiếng hỏi. “Cậu biết hắn à, Nohorn?”

“Không.” Người đàn ông mặt sẹo trả lời.

“Một gã bị bệnh bạch tạng nào đó,” một người gầy gò, tóc đen ngồi cạnh Nohorn cười khúc khích. Gương mặt quý phái, cặp mắt đen lớn và tai nhọn cho thấy hắn là một nửa-elves. “Bạch tạng, đột biến, lũ dị hợm của tự nhiên. Vậy mà cái thể loại này được cho phép vào quán rượu cùng những con người tử tế.”

“Tôi đã nhìn thấy hắn ở đâu rồi.” Một người to béo, dạn dày sương gió với một bím tóc nói, đo lường Geralt bằng ánh mắt thâm hiểm.

“Chẳng quan trọng cậu đã nhìn thấy anh ta ở đâu, Tavik.” Nohorn nói. “Nghe này. Civril vừa mới sỉ nhục anh phút trước. Anh không định thách đấu cậu ta à? Buổi tối nay nhàm chán quá.”

“Không.” Witcher điềm tĩnh đáp lời.

“Còn tôi, nếu tôi đổ cái bát súp cá này lên đầu anh, anh có định thách đấu tôi không?” Người đàn ông cởi trần khục khặc.

“Bình tĩnh nào, Fifteen.” Nohorn trấn áp. “Anh ta nói không, nghĩa là không. Đấy là trong lúc này. Được rồi, người anh em, nói cái gì cần nói rồi lượn đi. Anh có một cơ hội để tự ra khỏi đây. Nếu không tuân theo, các thính giả đây sẽ mang anh ra.”

“Tôi không có gì để nói với các anh. Tôi muốn gặp Shrike. Renfri.”

“Có nghe thấy không, các chàng trai?” Nohorn liếc mắt qua các chiến hữu. “Anh ta muốn gặp Renfri. Và tôi có thể hỏi vì lý do gì không?”

“Không.”

Nohorn ngước đầu lên và nhìn cặp song sinh đang bước tới một bước, những chiếc khóa bạc trên hai đôi ủng kêu leng keng.

“Tôi biết rồi,” người đàn ông với bím tóc chợt nói. “Tôi biết đã nhìn thấy hắn ở đâu rồi.”

“Cậu đang lải nhải cái gì thế, Tavik?”

“Trước cửa nhà thị trưởng. Hắn mang một con gì đó trông như rồng đến để trao đổi, một kiểu lai tạp giữa nhện và cá sấu. Mọi người nói hắn là một witcher.”

“Witcher là cái gì?” Fifteen hỏi. “Hả? Civril?”

“Một tên pháp sư cho thuê.” gã nửa-elves trả lời. “Một tên phù thủy nhận một nắm bạc để làm phép. Tôi đã nói rồi, lũ dị hợm của tự nhiên. Một sự xúc phạm tới nhân loại và quy luật của thần linh. Những kẻ như hắn nên bị thiêu sống hết đi.”

“Chúng ta không thích pháp sư.” Tavik rít lên, không rời mắt khỏi Geralt. “Civril, tôi thấy có vẻ như chúng ta có nhiều việc để làm trong cái hố xí này hơn là mình tưởng đó. Không chỉ có một tên ở đây và ai cũng biết là chúng luôn đi cùng nhau.”

“Không giống lông cũng giống cánh.” Gã nửa-elves mỉm cười hiểm ác. “Không thể tưởng tượng nổi sao cái giống nhà ngươi lại được bước đi trên trái đất này. Ai đã đẻ ra lũ dị hợm các ngươi hả?”

“Một chút tôn trọng đi, làm ơn,” Geralt bình thản đáp lại, “bởi ta thấy mẹ ngươi chắc hẳn đã lang thang trong rừng một mình đủ lâu để ngươi có lý do tò mò về nơi sinh chốn đẻ của mình.”

“Có lẽ vậy,” gã nửa-elves trả lời, nụ cười trên gương mặt vẫn chưa biến mất. “Nhưng ít ra ta biết mẹ mình là ai. Witcher các ngươi không có được cái đặc ân đó.”

Geralt hơi tái đi một chút và mím môi. Nohorn, nhận thấy điều đó, phá lên cười.

“Chà, người anh em, anh không thể bỏ qua một lời sỉ nhục như vậy được. Cái thứ anh đeo sau lưng kia trông giống một thanh kiếm. Thế nào? Anh có định ra ngoài kia với Civril không? Buổi tối nay thật chán quá mà.”

Witcher không phản ứng.

“Thằng hèn,” Tavik khịt mũi.

“Hắn nói cái gì về mẹ Civril ấy nhỉ?” Nohorn tiếp tục bằng chất giọng đều đều, tựa cằm lên tay. “Nghe có vẻ rất bậy bạ, nếu tôi hiểu đúng. Rằng bà ấy là một ả dễ dãi, hay gì đó. Này, Fifteen, ngồi nghe một tên lang thang xúc phạm mẹ chiến hữu của mình thì có hợp lý không? Một người mẹ là một điều thiêng liêng, thằng chó à!”

Fifteen chủ động đứng dậy, cởi kiếm ra và ném lên bàn. Hắn ưỡn ngực ra, chỉnh lại tấm đệm gai đeo trên vai, khạc một bãi và bước lên trước.

“Nếu vẫn còn chưa hiểu,” Nohorn nói, “thì Fifteen đang thách đấu ngươi tay bo đấy. Ta đã nói là họ sẽ mang ngươi ra khỏi đây mà. Dọn chỗ đi.”

Fifteen lại gần hơn và giơ nắm đấm lên. Geralt đặt tay lên cán kiếm.

“Cẩn thận đấy,” anh nói. “Thêm một bước nữa và ngươi sẽ được nhìn bàn tay của mình nằm dưới sàn.”

Nohorn và Tavik nhảy dựng lên, cầm lấy kiếm. Cặp song sinh thầm lặng rút vũ khí ra trong cùng một chuyển động. Fifteen lùi lại. Chỉ có Civril là không động đậy.

“Có chuyện gì xảy ra ở đây thế, mẹ kiếp? Tôi không bỏ các anh lại một mình được một phút hay sao?”

Geralt quay người thật chậm và nhìn vào đôi mắt có màu như biển cả.

Cô ta cao gần bằng anh. Mái tóc màu rơm cắt nham nhở dài đến dưới mang tai. Cô ta đặt một tay lên cửa, mặc một chiếc áo khoác nhung bó người với một cái đai lưng trang trí. Chiếc váy của cô ta không đều – dài quá đầu gối ở bên trái, và ở bên phải để lộ ra bắp đùi to khỏe bên trên một chiếc ủng làm từ da hươu. Ở bên trái, cô ta mang một thanh kiếm. Ở bên phải, một con dao găm với chuôi nạm một viên ngọc vĩ đại.

“Mất giọng à?”

“Hắn là một witcher.” Nohorn lầm bầm.

“Thì sao?”

“Hắn muốn nói chuyện với cô.”

“Thì sao?”

“Hắn là một pháp sư!” Fifteen rống lên.

“Chúng ta không ưa pháp sư.” Tavik gầm gừ.

“Bình tĩnh nào, các chàng trai.” Cô gái nói. “Hắn muốn nói chuyện với tôi, đó không phải là tội. Các anh quay lại chơi vui vẻ đi. Và không được gây rối đấy. Mai là ngày họp chợ. Chắc chắn là các anh không muốn trò chơi khăm của mình làm ảnh hưởng đến một sự kiện quan trọng như vậy đối với cư dân của thành phố yên bình này?”

Một tiếng khúc khích rung động trong không khí giữa sự im lặng. Civril, vẫn đang nằm bò ra ghế, đang cười.

“Thôi nào, Renfri.” Gã nửa-elves khục khặc. “Sự kiện...quan trọng!”

“Câm đi, Civril. Ngay lập tức.”

Civril ngừng cười. Ngay lập tức. Geralt không ngạc nhiên. Có gì đó rất lạ trong giọng nói của Renfri – thứ gì đó tương tự như ánh lửa phản chiếu trên lưỡi kiếm, tiếng người la hét khi bị tàn sát, tiếng ngựa hý và mùi máu. Những kẻ khác ắt cũng có liên tưởng giống vậy – thậm chí gương mặt sương gió của Tavik cũng tái đi.

“Thế nào, tóc-trắng.” Renfri phá vỡ sự im lặng. “Cùng ra phòng ngoài thôi. Hãy gặp ông thị trưởng đã cùng anh đến đây nào. Chắc là ông ta cũng muốn nói chuyện với tôi nữa.”

Khi trông thấy họ, Caldemeyn, đang ngồi đợi cạnh quầy rượu, chấm dứt cuộc trò chuyện nho nhỏ với chủ quán, ngồi thẳng dậy và gấp tay trước ngực.

“Nghe này, cô nương.” Ông ta nói nghiêm trang, không tốn thời gian với phép tắc lịch sự, “tôi đã biết được từ witcher xứ Rivia này lý do đã đưa cô tới Blaviken. Có vẻ như cô có thù oán với người pháp sư của chúng tôi.”

“Có lẽ thế. Vậy thì sao?” Renfri khẽ hỏi, bằng chất giọng lỗ mãng tương tự.

“Ở đây có tòa án dành cho những việc đó. Những ai muốn dàn xếp tư thù bằng thép - ở Arcsea này – thì được coi là tội phạm. Và thêm nữa, một là cô rời khỏi Blaviken vào sáng sớm ngày mai cùng với đồng đảng của mình, hai là tôi sẽ tống các người vào nhà giam, để - anh nói thế nào nhỉ, Geralt?”

“Để đề phòng.”

“Chính xác. Hiểu chưa, cô nương.”

Renfri thò tay vào trong túi xách đeo bên thắt lưng và rút ra một tấm giấy da đã được gấp nhỏ lại.

“Đọc đi, thị trưởng. Nếu ông biết đọc. Và đừng có gọi tôi là ‘cô nương’.”

Caldemeyn cầm tấm giấy da, đọc mất một lúc lâu, và không nói câu nào, đưa cho Geralt.

“Gửi tới các chư hầu và thần dân của ta,” witcher đọc to. “Ta tuyên bố rằng Renfri, công chúa của Creyden, phải được phục vụ và tiếp đón đàng hoàng, bất cứ ai dám ngược đẫi cô ấy đều sẽ đối mặt với cơn thịnh nộ của ta. Audoen, Vua...” Ngược đãi không đánh vần như vậy. Nhưng con dấu có vẻ là thật.”

“Bởi vì nó là thật,” Renfri nói, cướp lấy tấm giấy da từ tay anh. “Nó được đóng dấu bởi Audoen, người trị vì nhân từ của chúng ta. Đó là lý do vì sao tôi khuyên các ông không nên ngược đãi tôi. Bất kể có đánh vần ra sao, hậu quả sẽ là khôn lường. Ngài thị trưởng đáng kính, ông sẽ không tống tôi vào nhà giam. Hay gọi tôi là ‘cô nương’. Tôi vẫn chưa vi phạm điều luật nào cả. Ít ra là trong lúc này.”

“Nếu cô phạm chỉ một lỗi nhỏ,” Caldemeyn nhìn trông như sắp khạc một bãi, “tôi sẽ tống cô vào tù cùng với cái mảnh giấy này. Tôi thề với thần linh đấy, cô nương à. Đi thôi, Geralt.”

“Còn anh, witcher,” Renfri chạm vào vai Geralt. “Tôi muốn nói đôi lời.”

“Đừng về muộn bữa tối nhé,” Ông thị trưởng vẫy tay, “nếu không Libushe sẽ bực lắm đấy.”

“Tôi không về muộn đâu.”

Geralt tựa người lên quầy. Nghịch ngợm mặt dây chuyền đầu sói trong tay, anh nhìn vào đôi mắt xanh-lục của cô gái.

“Tôi đã nghe người ta nói về anh,” cô ta lên tiếng. “Anh là Geralt, witcher tóc trắng xứ Rivia. Stregobor có phải bạn anh không?”

“Không.”

“Điều đó khiến mọi chuyện dễ dàng hơn.”

“Không dễ quá đâu. Đừng trông đợi rằng tôi sẽ để yên chuyện này.”

Đôi mắt Renfri nheo lại.

“Stregobor sẽ chết vào ngày mai,” cô ta nói khẽ, vuốt mái tóc cắt nham nhở ra khỏi trán. “Nếu hắn chết một mình thì sẽ đỡ rắc rối hơn.”

“Nếu ông ta chết một mình, phải. Nhưng sự thật là, trước khi Stregobor chết, một số những người khác cũng sẽ chết. Tôi không thấy còn khả năng nào khác.”

“Một số, witcher, là nói giảm đi rồi đấy.”

“Cô cần nhiều hơn là từ ngữ để dọa tôi, Shrike.”

“Đừng có gọi tôi là Shrike. Tôi không thích cái tên đó. Vấn đề là, tôi có thấy vài khả năng khác. Chúng đáng để bàn bạc thêm...nhưng Libushe đang đợi. Bà ấy có đẹp không, Libushe ý?”

“Cô chỉ có vậy để nói với tôi thôi sao?”

“Không. Nhưng anh nên đi đi. Libushe đang đợi.”

***

Có người đã ở sẵn trong căn phòng nhỏ trên gác mái của anh. Geralt biết từ trước cả khi bước vào phòng, nhận ra được nhờ vào rung động nhỏ gần như không phát ra từ tấm mề đay. Anh thổi tắt ngọn đèn dầu dùng để chiếu sáng lối lên cầu thang, rút con dao trong ủng ra, giắt vào sau thắt lưng và đặt tay lên nắm đấm cửa. Căn phòng rất tối. Nhưng không tối với một witcher.

Anh chủ đích bước qua ngưỡng cửa thật chậm, khẽ khàng đóng nó lại sau lưng mình. Giây tiếp theo anh nhảy vào cái bóng người đang ngồi trên giường, đè hắn xuống lớp chăn, ấn chặt tay vào dưới cằm hắn và với lấy con dao. Anh không rút nó ra. Có gì đó không đúng lắm.

“Không phải một khởi đầu tệ,” cô ta nói bằng giọng hơi nghẹt, nằm bất động bên dưới anh. “Tôi đã trông đợi vào cái gì đó như thế này, nhưng tôi không nghĩ là chúng ta lại lên giường nhanh đến vậy. Làm ơn bỏ tay anh ra khỏi cổ họng tôi với.”

“Là cô.”

“Là tôi. Giờ thì có hai khả năng. Một: anh xuống khỏi người tôi và chúng ta nói chuyện. Hai: chúng ta giữ yên tư thế này, mà nếu vậy thì tôi muốn cởi giày ra trước đã.”

Witcher bỏ cô gái ra. Cô ta thở dài, ngồi dậy và chỉnh trang lại tóc tai và quần áo.

“Thắp nến lên,” cô ta nói. “Tôi không nhìn được trong bóng tối, không như anh, và tôi thích nhìn mặt người đang nói chuyện với mình.”

Cô ta lại gần chiếc bàn – cao, mảnh mai, uyển chuyển – và ngồi xuống, duỗi đôi chân dài đeo ủng ra. Cô ta không mang theo vũ khí nào nhìn thấy được.

“Anh có gì để uống ở đây không?”

“Không.”

“Vậy thật tốt là tôi đã mang theo cái gì đó,” cô ta cười, đặt một cái túi da heo cùng hai cái cốc lên bàn.

“Gần nửa đêm rồi,” Geralt nói, lạnh lùng. “Chúng ta vào vấn đề chính được không?”

“Đợi một phút đã. Đây, uống đi. Mừng sức khỏe của anh, Geralt.”

“Tương tự, Shrike.”

“Tên tôi là Renfri, mẹ kiếp.” Cô ta ngẩng đầu lên. “Tôi cho phép anh không cần nêu tước hiệu, nhưng hãy thôi gọi tôi là Shrike đi.”

“Bé mồm thôi không cô sẽ đánh thức cả nhà dậy bây giờ. Liệu tôi có được biết vì sao cô lại lẻn vào đây bằng cửa sổ không?”

“Anh chậm hiểu thật, witcher. Tôi muốn cứu Blaviken khỏi cơn thảm sát. Tôi đã bò qua mái nhà như một con mèo cái vào giữa tháng ba để bàn chuyện đó với anh. Coi trọng cố gắng của tôi chút đi.”

“Tôi có.” Geralt nói. “Nhưng tôi không biết liệu tâm sự có giải quyết được cái gì không. Tình huống rất rõ ràng. Stregobor đang ở trong tòa tháp, và cô sẽ phải bao vây nó nếu muốn bắt được ông ta. Nếu làm vậy, cái lá thư miễn tội kia sẽ không cứu được cô. Audoen sẽ không bảo vệ cô nếu cô ngang nhiên vi phạm luật pháp. Thị trưởng, lính gác, toàn bộ Blaviken sẽ chống lại cô.”

“Toàn bộ Blaviken sẽ hối hận vì dám chống lại tôi.” Renfri mỉm cười, để lộ ra một chiếc răng nanh trắng như thú săn mồi. “Anh đã nhìn qua các chàng trai của tôi chưa? Họ là dân chuyên nghiệp cả đấy, tôi đảm bảo. Anh có thể tưởng tượng nổi một cuộc đấu giữa họ và cái đám lính gác đần độn cứ liên tục vấp ngã bởi chính cán giáo của mình không?”

“Cô có tưởng tượng nổi là tôi sẽ đứng yên nhìn một cuộc đấu như vậy diễn ra không? Tôi đang ở tại nhà của thị trưởng, như cô có thể thấy. Nếu cần, tôi sẽ đứng về bên của ông ấy.”

“Tôi không nghi ngờ việc đó.” Renfri bất chợt nghiêm túc. “Nhưng khả năng cao là anh sẽ đứng một mình trong khi những kẻ còn lại co cụm dưới tầng hầm. Không một chiến binh nào trên thế giới có thể đấu lại bảy kiếm sĩ cùng lúc. Vậy nên, tóc-trắng, hãy dừng dọa dẫm nhau lại đi. Như tôi nói đó: thảm sát và đổ máu có thể tránh được. Có hai người có khả năng ngăn chặn điều này.”

“Tôi đang nghe đây.”

“Người đầu tiên,” Renfri lên tiếng, “chính là Stregobor. Lão tự nguyện rời tháp, tôi sẽ đưa lão đến một nơi vắng vẻ, và Blaviken lại chìm vào yên bình và quên hết toàn bộ vụ việc.”

“Stregobor có vẻ điên, nhưng không điên tới mức đó.”

“Ai mà biết được, witcher, ai mà biết được. Có một số lập luận là không thể chối từ, như tối hậu thư Tridam chẳng hạn. Tôi định sẽ trình bày nó với tay pháp sư.”

“Cái tối hậu thư này là gì?”

“Đó là bí mật ngọt ngào của tôi.”

“Tùy cô thôi. Nhưng tôi không nghĩ nó sẽ có hiệu quả đâu. Răng Stregobor đánh cầm cập khi nhắc đến cô. Một tối hậu thư mà thuyết phục được ông ta tự nguyện nộp mình vào bàn tay đẹp đẽ của cô sẽ phải hợp lý lắm đấy. Vậy người còn lại là ai? Để tôi đoán nhé.”

“Tôi tò mò không biết anh sắc xảo cỡ nào, tóc-trắng.”

“Đó là cô, Renfri. Cô sẽ thể hiện một phẩm chất xứng tầm công chúa – tôi đang nói gì thế này, một sự cao thượng của hoàng gia và từ bỏ cuộc trả thù của mình. Tôi đoán đúng chứ?”

Renfri ngửa đầu ra sau và cười, lấy tay che miệng. Rồi cô ta im lặng và chiếu đôi mắt lấp lánh lên witcher.

“Geralt,” cô ta nói, “tôi đã từng là một công chúa. Tôi có mọi thứ mình muốn. Người hầu, váy vóc, giày dép. Quần lót bằng vải lanh. Nữ trang, ngựa, cá vàng trong một cái hồ. Búp bê, và một cái nhà búp bê còn to hơn căn phòng này. Đó đã là cuộc sống của tôi cho tới khi Stregobor và ả điếm Aridea đó ra lệnh cho một tên thợ săn làm thịt tôi trong rừng và mang về lá gan và quả tim. Đáng yêu thật, anh không nghĩ vậy sao?”

“Không. Tôi mừng là cô đã trốn được khỏi tên thợ săn, Renfri.”

“Có cứt ấy mà tôi trốn được. Hắn thương hại tôi và thả tôi đi. Sau khi thằng chó ấy đã cưỡng bức và cướp sạch đồ của tôi rồi.”

Geralt, nghịch ngợm sợi dây chuyền, nhìn thẳng vào mắt cô ta. Renfri không hạ ánh nhìn.

“Đó là cái kết cho nàng công chúa,” cô ta tiếp tục. “Cái váy rách bươm, cái quần lót bẩn thỉu. Và sau đó là bụi, cơn đói, mùi hôi thối và sự dày vò. Bán mình cho bất cứ lão già nào để đổi lấy một bát súp hay một mái nhà. Anh có biết tóc tôi đã từng như nào không? Lụa. Và nó dài quá cả hông tôi một thước. Tôi đã phải cắt đến tận da đầu bằng một cái dao nạo lông cừu khi nó bị chấy. Nó không bao giờ mọc lại như trước được.”

Cô ta im lặng một lúc, lơ đãng vuốt những lọn tóc dài ngắn khác nhau phủ trên trán.

“Tôi ăn trộm để khỏi phải chết đói. Tôi giết để tránh bị giết. Tôi đã bị nhốt trong những xà lim sặc mùi nước đái, không biết rằng họ sẽ treo cổ tôi vào sáng mai, hay quất cho tôi một trận và thả đi. Và trên hết cả bà mẹ kế của tôi và gã pháp sư của anh liên tục theo gót tôi, với cái đám sát thủ và thuốc độc và bùa chú. Vậy mà anh muốn tôi thể hiện đức cao thượng hoàng gia? Tha thứ cho lão? Tôi sẽ bứt đầu lão ra trước.”

“Aridea và Stregobor cố đầu độc cô sao?”

“Bằng một quả táo tẩm bạch anh. Tôi được cứu nhờ một tay gnome, và một cơn nôn mửa như muốn lộn cả ruột ra ngoài. Nhưng tôi đã sống.”

“Đó có phải là một trong bảy gã gnome không?” Renfri, đang rót rượu, đông cứng với bàn tay cầm cái túi da.

“Ah,” cô ta thốt lên. “Anh biết khá nhiều về tôi đấy chứ. Phải không? Anh có ác cảm gì với gnome à? Hay những sinh vật giống người? Họ còn đối tốt với tôi hơn cả con người, nhưng chẳng liên quan gì đến anh.”

“Stregobor và Aridea săn lùng tôi như một con thú hoang. Cho tới khi tôi trở thành thợ săn. Aridea chết trên giường của mình. Bà ta may là tôi đã không tóm được bà ta trước lúc đó – tôi có một kế hoạch rất đặc biệt dành cho nữ hoàng, và giờ thì tôi có một dành cho tay pháp sư. Anh có nghĩ lão đáng chết không?”

“Tôi không phải quan tòa. Tôi là một witcher.”

“Anh đúng là như vậy. Tôi đã nói rằng có hai người ngăn chặn được đổ máu ở Blaviken. Người thứ hai chính là anh. Tên pháp sư sẽ để anh vào trong tháp. Anh có thể giết lão.”

“Renfri,” anh nói điềm tĩnh, “cô ngã đập đầu từ mái nhà trên đường tới phòng tôi à?”

“Anh có phải là một witcher hay không, chết tiệt? Họ nói rằng anh đã giết một con kikimora và đem nó tới đây trên một con lừa để đổi lấy tiền. Stregobor còn tệ hơn một con kikimora. Nó chỉ là một con thú không biết suy nghĩ, giết chóc bởi vì các vị thần đã tạo ra nó như vậy. Stregobor là một con quái vật tàn bạo thực sự. Hãy mang lão tới cho tôi trên một con lừa và tôi sẽ không quan tâm anh đòi bao nhiêu tiền.”

“Tôi không phải một tên côn đồ cho thuê, Shrike.”

“Anh không phải,” cô ta đồng ý với một nụ cười. Cô ta ngửa ra sau ghế và vắt chân lên bàn mà không thèm che đùi lại. “Anh là một witcher, một người bảo vệ nhân loại trước cái ác. Và cái ác chính là sắt và lửa mà sẽ gây ra đại họa ở đây nếu chúng ta đấu với nhau. Anh không nghĩ rằng tôi đang đề nghị một cái ác nhỏ hơn sao, một giải pháp tốt hơn? Thậm chí cả với cái tên Stregobor khốn khiếp đó. Anh có thể giết lão một cách nhân từ, với một đường kiếm. Lão sẽ chết mà chưa kịp nhận ra. Trong khi tôi thì đảm bảo điều ngược lại cho lão nếu rơi vào tay mình.”

Geralt im lặng.

Renfri duỗi mình, vươn tay ra.

“Tôi hiểu sự do dự của anh,” cô ta nói. “Nhưng tôi cần một câu trả lời ngay.”

“Cô có biết vì sao mà Stregobor và vợ của đức vua lại muốn giết mình không?”

Renfri đột ngột ngồi thẳng dậy và bỏ chân xuống khỏi bàn.

“Quá rõ ràng rồi,” cô ta gầm gừ. “Tôi là người thừa kế ngai vàng. Con của Aridea sinh ngoài giá thú và không có quyền...”

“Không.”

Renfri cúi đầu, nhưng chỉ trong một giây. Đôi mắt cô ta rực sáng. “Được thôi. Có vẻ như tôi bị nguyền rủa hay sao đó. Xâm nhiễm từ trong bụng mẹ. Có vẻ như tôi là...”

“Ừ sao?”

“Một con quái vật.”

“Và cô có phải không?”

Trong một giây ngắn ngủi, cô ta trông hoàn toàn bất lực, tan vỡ. Và vô cùng buồn bã.

“Tôi không biết, Geralt,” cô ta thì thầm, và gương mặt lại trở nên cứng rắn. “Bởi vì làm sao mà tôi biết được chứ, mẹ kiếp? Khi cắt phải tay, tôi chảy máu. Tôi chảy máu mỗi tháng. Tôi đau bụng khi ăn quá nhiều, và say khi uống rượu. Tôi hát khi vui vẻ và chửi bới khi buồn bực. Khi ghét ai đó tôi giết họ và khi...Nhưng đủ rồi! Anh trả lời đi, witcher.”

“Câu trả lời của tôi là không.”

“Anh có nhớ tôi đã nói gì không?” cô ta hỏi sau một hồi im lặng. “Có những yêu cầu mà ta không thể khước từ, vì hậu quả là vô cùng khủng khiếp, và đây chính là một. Hãy nghĩ kỹ đi.”

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Và gợi ý của tôi cũng nghiêm túc không kém.”

Renfri im lặng một lúc lâu, nghịch sợi dây chuyền ngọc trai quấn ba lần quanh cổ trước khi buông thõng trước ngực đầy khiêu gợi, những đường cong chỉ hiện vừa đủ qua khe áo cô ta.

“Geralt.” cô ta hỏi. “Có phải Stregobor đã nhờ anh giết tôi không?”

“Phải. Ông ta tin rằng đó là cái ác nhỏ hơn.”

“Liệu tôi có thể tin rằng anh đã từ chối lão không, như đã từ chối tôi?”

“Cô có thể.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi không tin vào cái ác nhỏ hơn.”

Renfri mỉm cười nhẹ nhàng, một vẻ mặt cau có xấu xí trong ánh nến vàng vọt.

“Anh nói rằng không tin vào nó. Thì anh đúng, theo cách nào đó. Chỉ có cái ác và cái ác lớn hơn tồn tại và đằng sau chúng, trong bóng tối, là cái ác thực sự đang ẩn nấp. Cái ác thực sự, Geralt, là một thứ mà anh không hình dung nổi, kể cả khi anh tin rằng không gì có thể làm mình ngạc nhiên được nữa. Và đôi khi cái ác thực sự nắm lấy cổ anh và ra lệnh cho anh chọn giữa nó và một cái ác nhỏ hơn, ít xấu xa hơn.”

“Mục đích của cô là gì, Renfri?”

“Không gì cả. Tôi đã uống một chút và giờ đang chiêm nghiệm triết lý. Tôi đang tìm kiếm sự thật. Và tôi đã tìm được một: cái ác nhỏ hơn có tồn tại, nhưng ta không thể chọn giữa chúng. Chỉ có cái ác thực sự mới có thể ép ta chọn lựa. Dù ta có thích hay không.”

“Có lẽ là tôi uống chưa đủ.” Witcher mỉm cười chua chát. “Và trong khi đó, đã qua nửa đêm rồi. Hãy nói trắng ra đi. Cô sẽ không giết Stregobor ở Blaviken bởi vì tôi sẽ không để cô làm thế. Tôi sẽ không để một cuộc thảm sát diễn ra ở đây. Vậy nên, tôi nói lần thứ hai, hãy từ bỏ tham vọng trả thù đi. Hãy chứng tỏ với ông ta, với tất cả mọi người, rằng cô không phải một con quái vật phi nhân tính và khát máu. Hãy chứng tỏ rằng ông ta đã làm cô tổn thương tới mức nào bằng sai lầm của mình.”

Trong một lúc Renfri ngắm nhìn tấm mề đay của witcher đung đưa trong khi anh xoắn sợi dây xích.

“Và nếu như tôi nói với anh, witcher, rằng tôi không thể tha thứ cho Stregobor hay từ bỏ tham vọng báo thù của mình, vậy có nghĩa là tôi sẽ thừa nhận rằng lão đã đúng, có phải không? Tôi sẽ chứng tỏ rằng mình đích thực là một con quái vật bị thần linh nguyền rủa? Anh biết gì không, khi tôi mới tập làm quen với cuộc sống này, một tên lính đánh thuê đã nhận tôi vào. Hắn mê mẩn tôi, mặc dù tôi thấy hắn thật tởm lợm. Vậy nên mỗi lần muốn phang tôi hắn phải đập tôi mềm đến nỗi không di chuyển được, thậm chí cả đến ngày hôm sau. Một buổi sáng tôi dậy khi trời vẫn còn tối và cắt cổ hắn bằng một lưỡi hái. Lúc đó tôi vẫn chưa điệu nghệ như bây giờ, và một con dao có vẻ bé quá. Và trong khi đứng đó nghe hắn ậm ực và nghẹt thở, nhìn hắn giãy dụa, tôi cảm thấy vết chân và nắm tay hắn in trên người mờ đi, và tôi cảm thấy, ôi, thật tuyệt, tuyệt biết bao...Tôi bước ra ngoài, huýt sáo, nhún nhảy, cảm thấy vui sướng, hạnh phúc vô ngần. Và lần nào cũng như vậy. Nếu không thì ai lại tốn thời gian đi báo thù làm gì?”

“Renfri,” Geralt nói. “Bất kể động cơ của cô là gì, cô sẽ không rời khỏi đây vui vẻ và hạnh phúc đâu. Nhưng cô sẽ rời khỏi đây mà vẫn còn sống, vào sáng sớm mai, như thị trưởng yêu cầu. Cô sẽ không giết Stregobor ở Blaviken.”

Đôi mắt Renfri sáng lên trong ánh nến, phản chiếu ngọn lửa, chuỗi ngọc trai lấp lánh trên khe áo cô ta, tấm mề đay sói đung đưa trên sợi xích bạc.

“Tôi thấy thương hại anh,” cô ta nói thật chậm, nhìn tấm mề đay. “Anh nói rằng cái ác nhỏ hơn không tồn tại. Anh đang đứng trên viên đá lót đường đẫm máu, cô độc và cô độc làm sao bởi vì anh không thể chọn, nhưng anh buộc phải. Và anh sẽ không bao giờ biết, không bao giờ chắc chắn, nếu anh đúng...Và phần thưởng của anh sẽ là một viên sỏi, và một lời chửi rủa. Tôi thương hại anh...”

“Còn cô?” witcher hỏi khẽ, gần như thì thầm.

“Tôi cũng không chọn được.”

“Cô là cái gì?’

“Tôi là tôi.”

“Cô đang ở đâu?”

“Tôi...thấy...lạnh...”

“Renfri!” Geralt nắm chặt tấm mề đay trong tay.

Cô ta ngẩng đầu lên như thể tỉnh ngủ, và chớp mắt vài lần, ngạc nhiên. Trong một giây cô ta nhìn có vẻ sợ hãi.

“Anh thắng rồi,” cô ta nói dứt khoát. “Anh thắng rồi, witcher. Sáng mai tôi sẽ đi khỏi Blaviken và không bao giờ quay lại cái thị trấn mục nát này nữa. Không bao giờ. Giờ thì đưa tôi cái túi da đây.”

Nụ cười xảo quyệt quay trở lại trên môi khi cô ta đặt cái cốc rỗng lên bàn. “Geralt này?”

“Tôi đây.”

“Cái mái nhà chết tiệt đó dốc lắm. Tôi muốn rời đi vào bình minh còn hơn là trượt chân và tự làm đau mình trong bóng tối. Tôi là một công chúa và cơ thể nhạy cảm. Tôi có thể cảm thấy một hạt đậu đặt dưới tấm nệm – miễn sao nó không nhồi đầy rơm, dĩ nhiên rồi. Thế nào hả?”

“Renfri,” bất chấp bản thân, Geralt mỉm cười, “như thế có ra dáng một công chúa lắm không?”

“Anh thì biết gì về công chúa hả, chết tiệt? Tôi đã sống một cuộc đời như vậy và niềm vui của nó là có thể làm mọi thứ mình thích. Tôi có cần nói thẳng ra là mình muốn gì không?”

Geralt, vẫn đang mỉm cười, không trả lời.

“Tôi không thể tin được là anh không thấy tôi hấp dẫn.” Renfri nhăn mặt. “Anh sợ gặp phải số phận giống như tay lính đánh thuê sao? Hả, tóc-trắng. Tôi không mang gì nhọn trên người đâu. Tự kiểm tra đi.”

Cô ta gác chân lên đầu gối anh. “Cởi giày tôi ra mà xem. Ủng là nơi tốt nhất để giấu một con dao.”

Chân trần, cô ta đứng dậy, cởi thắt lưng ra. “Tôi cũng không giấu gì ở đây đâu. Hay ở đây, anh có thể thấy. Tắt cái ngọn nến chết tiệt đó đi.”

Bên ngoài, trong bóng đêm, một con mèo ngáp một tiếng.

“Renfri?”

“Cái gì?”

“Đây có phải vải lanh không?”

“Đương nhiên rồi, chết tiệt. Tôi có phải một công chúa hay không nào?”

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vương Hầu Đại Hạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net