Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rừng sâu đọ kiếm, Vân Trung Hạc tuyệt xứ phùng sinh
Cửa thiền tâm sự, Tiểu Hỏa Thần tây hành cầu cứu
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Lại nói Chu Thuần nghe thấy trong sân nhà đó có tiếng khóc thảm kêu cứu mạng, vội vàng tung người lên mái nhà, đưa mắt nhìn vào trong. Chỉ thấy bên trong có một hòa thượng, tay cầm giới đao đang uy hiếp một nữ tử: “Hôm nay được lọt vào mắt xanh của ta chính là phước to phận lớn của ngươi. Ngươi chỉ cần nhanh chân theo ta đến Từ Vân tự thì sẽ hưởng bất tận vinh hoa phú quý. Nếu như ngươi không chịu đi theo, ta sẽ phải hạ độc thủ.”
Nữ tử đó nói: “Ngươi hãy mau mau chạy đi, trượng phu ta Ngụy Thanh không phải là dễ chọc đâu.” Dứt lời, lại kêu hai tiếng cứu mạng.
Hòa thượng này đang chuẩn bị động thủ thì Chu Thuần không nhẫn nại được, thuận miệng nói: “Hung tăng chớ vô lễ, có ta đến đây!” Dứt lời người đến kiếm cũng đến, một đạo hàn quang đâm thẳng tới ngực hòa thượng. Hòa thượng nọ thấy lão tiến tới thật nhanh cũng không tránh khỏi kinh hãi, y liền bước tới trước, buông giới đao trên tay xuống, rút ra thiền trượng trên người, vội vàng chống trả.
Đánh được vài hiệp, đột nhiên y cất tiếng cười quái dị rồi nói: “Ta tưởng ai, hóa ra là ngươi! Ta đã tìm ngươi mấy tháng, không ngờ lại gặp ở đây, âu đó cũng là may mắn của ta.” Dứt lời, thiền trượng như ánh chớp bay tới.
Chu Thuần nghe thấy lời của hòa thượng này có ý lạ, nhìn kỹ lại, hóa ra là Đa Tý Hùng Mao Thái mà mình luôn đề phòng nửa năm nay, không ngờ hôm nay vô tình gặp lại ở đây. Lão cũng biết tài nghệ của y đại tiến, bản thân mình không phải là đối thủ.
Lão cầm chặt kiếm trong tay, sử ra thế Trường Xà Xuất Động, đâm tới yết hầu của Mao Thái. Hòa thượng thấy thế kiếm uy mãnh, luống cuống lách người qua một bên. Chu Thuần thừa dịp nhảy ra ngoài vòng nói: “Chậm đã, chậm đã, có chuyện nói xong rồi đánh tiếp.”
Mao Thái hỏi: “Ta và ngươi là cừu nhân gặp mặt, ngươi còn có lời gì muốn nói?”
Chu Thuần đáp: “Không phải nói như vậy. Nhớ lại lúc trước ngươi bại trong tay ta, ta lấy tính mạng ngươi dễ như trở bàn tay. Chỉ vì ta tiếc cho ngươi một thân võ nghệ, mới thả cho ngươi đi. Ai ngờ ngươi lấy oán báo ân, lại đến tầm cừu. Ngươi nên biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Ngươi cho rằng mười năm nay học thành kiếm pháp là có thể sính cường sao? Ngươi nên biết ta đây đã bái Hoàng Sơn Xan Hà đại sư cùng Túy đạo nhân làm sư phụ, dù ngươi uổng phí tâm lực cũng không phải là đối thủ của ta. Sẵn chưa muộn ngươi nên buông nữ tử này ra, ta đây sẽ để ngươi chạy đi. Bằng không, hôm nay ngươi sẽ khó mà tránh được công đạo.” Lời này của Chu Thuần vốn là trong lúc nguy cấp nhanh trí biến không thành có.
Ai ngờ Mao Thái nghe thấy lại tin là thật, không khỏi kinh ngạc. Y thầm nghĩ: “Chu Thuần nếu như bái Xan Hà đại sư làm thầy, kiếm thuật của ta nhất định không phải là đối thủ của lão. Nhưng mình mười năm tâm huyết cực khổ, hôm nay không báo thù này thì cũng rất không cam lòng.”
Y liền nói với Chu Thuần: “Lần trước ta bại trong tay ngươi, lúc đó binh khí ngươi dùng là một thanh đao. Hôm nay thiền trượng này của ta luyện tập đã được mười năm, chúng ta bất tất phải dùng kiếm pháp để thủ thắng, mà dựa vào binh khí sẵn có trong tay. Nếu như ta lại thất bại thì sẽ xuống tóc lên núi, không trở về với nhân thế nữa. Ý người thế nào?”
Chu Thuần nghe thế, chính hợp với ý mình nên can đảm thêm vài phần, lão nói: “Vô luận so tài kiểu nào, ta đều sẽ phụng bồi.”
Nói dứt lời, hai người lại khai chiến ở ngay đó. Chỉ thấy hàn quanh lạnh lẽo làm không khí mờ mịt, hai người bất phân thắng phụ. Chu Thuần sát khí nổi lên, liền nói: “Chỗ này quá nhỏ, không tiện dụng võ, ngươi dám cùng ta ra ngoài kia đánh không?”
Mao Thái đáp: “Ta chính là đang muốn ra ngoài lấy cái mạng chó của ngươi đây.”
Lúc này, nữ tử không biết đã trốn đi phương nào. Hai người một trước một sau, từ trong sân tung người ra một khoảng đất trống ở bên ngoài rồi bắt đầu động thủ trở lại. Cừu nhân chạm trán, nộ hỏa trào dâng nên họ thi triển hết võ nghệ bình sinh, đánh nhau một trận khó phân thắng bại. Chu Thuần thấy Mao Thái càng đánh càng hăng, quả nhiên không phải năm đó mình nhìn lầm. Lại sợ y phóng ra phi kiếm, bản thân không phải là địch thủ nên trong lúc vội vã lão đem bảo kiếm trong tay ra đánh thật rát. Đúng lúc đó Mao Thái sử thế Thái Sơn Áp Đỉnh, một trượng đánh tới ngay đỉnh đầu.
Chu Thuần liền lách người sang một bên. Mao Thái nào dám chậm trễ, vội xoay ngược một đầu thiền trượng, hướng eo Chu Thuần quét ngang một đường. Chu Thuần thấy thế công uy mãnh, không dám dùng kiếm cản lại, nhún chân tung người nhảy lên cao hơn bảy, tám thước. Mao Thái thấy vậy mừng rỡ, thừa cơ Chu Thuần người còn đang lơ lửng chưa hạ xuống đất, huy thiền trượng quét vào chân Chu Thuần. Chu Thuần đã sớm đoán y ắt sẽ dùng chiêu này, càng không dám chậm trễ, trong lúc thiền trượng của Mao Thái chưa tới, đưa chân phải đè lên chân trái, mượn thế dụng lực, không những không hạ xuống, ngược lại còn lên cao thêm vài thước.
Đây là công phu Yến Tử Phi Vân Tung, Tinh Đình Điểm Thủy* trong phép khinh thân, là tuyệt kỹ bình sinh của Chu Thuần. Mao Thái một trượng đánh hụt, vì dùng lực quá nhiều nên người không khỏi chồm tới trước, loạng chà loạng choạng. Chu Thuần đột nhiên dùng một thế Tiên Hạc Bàn Vân, kiếm thân hợp nhất chém xuống đầu Mao Thái. Mao Thái la to một tiếng “nguy rồi”, vội vã vận kình xuống chân, búng người bắn chéo về phía trước, tuy là nhanh chóng tránh được nhưng cũng bị mũi kiếm của Chu Thuần vạch một đường dài bốn, năm tấc chảy máu trên tay trái, khiến y càng thêm phẫn nộ. Chu Thuần không để cho Mao Thái đứng vững, người và kiếm lại phi tới. Mao Thái tựa như dã thú nổi điên, xoay người lại liều mạng với Chu Thuần.
Bấy giờ đã gần tới hoàng hôn, Chu Thuần đánh đã lâu, biết là không dễ thủ thắng, đột nhiên tung người lên cao, múa kiếm thành một đạo hoa kiếm dài gần một trượng. Mao Thái lại sợ lão dùng tuyệt kỹ gì đó nên ngưng thần nhìn kỹ. Chu Thuần thừa cơ bạt cước bỏ chạy. Mao Thái thấy cừu nhân đào tẩu, sao chịu bỏ qua như vậy, vội vàng đuổi sát theo sau. Chu Thuần một mặt bỏ chạy, một mặt lặng lẽ đem Liên Châu nỏ ra, cầm trong tay.
Mao Thái thấy Chu Thuần cước bộ chậm lại, đang chuẩn bị tung người tới trước thì đột nhiên Chu Thuần xoay đầu lại, giương tay lên, quát lớn: “Xem nè!” Chỉ thấy một đạo hàn quang bắn tới mặt Mao Thái. Mao Thái biết là ám khí, vội cúi đầu xuống tránh. Ai ngờ nỏ thép Liên Châu của Chu Thuần một phát lại là mười hai mũi, không phải lúc nguy hiểm thì lão cũng không chịu lấy ra dùng. Một khi đã sử dụng, cho dù người võ nghệ cao bao nhiêu cũng khó mà tránh khỏi.
Mao Thái nào biết lợi hại, vừa mới tránh được đợt tên đầu tiên, hai ba đợt khác đã liên tiếp như châu chấu bay tới. Mao Thái cũng giỏi, nhảy nhót liên tục. Đến đợt thứ bảy, vạn lần không ngờ Chu Thuần lại đột nhiên đem năm mũi tên đồng thời bắn ra. Một mũi nhắm yết hầu, hai mũi nhắm bụng, còn hai mũi nhắm hai tay, phát nỏ này có tên gọi là Ngũ Đóa Mai Hoa Xuyên Vân. Mặc dù Mao Thái giỏi tránh né, cũng trúng phải hai mũi tên, một mũi trúng tay trái còn không nghiêm trọng nhưng một mũi đã vừa vặn bắn tới mặt.
Vốn là Mao Thái thấy nguy cấp không sao tránh được mới nghĩ tới dùng miệng đón đỡ. Ai ngờ do tay trái bị trúng tên từ trước, lại muốn tránh mũi tên vào mặt nên nhất thời tâm hoảng ý loạn, lo cho đầu này lại không lo được đầu kia, luống ca luống cuống liền bị bắn gãy hai cái răng cửa. Lập tức máu chảy ròng ròng, đau chịu không nổi, không cách nào khác y đành chịu đau quay người bỏ chạy. Lẽ ra Chu Thuần nên hài lòng và thực sự không cần phải đuổi theo. Nhưng vì lão thấy Mao Thái thụ thương, trong lòng cao hứng nên xoay người đuổi tới.
Mao Thái nọ vì nghe Chu Thuần nói lão đã bái Xan Hà đại sư làm thầy, bởi vậy không dám dùng phi kiếm đấu với lão. Sau khi hai người đánh nhau hồi lâu, bất phân thắng bại, vừa gấp gáp lại vừa hận nên y cũng quên dùng kiếm. Cho đến khi Mao Thái thụ thương, Chu Thuần đuổi theo sau, không khỏi khiến y tỉnh ngộ, thầm nghĩ: “Chu Thuần đã bái Xan Hà đại sư làm thầy, kiếm thuật của lão tự nhiên lợi hại hơn ta, ta vì sợ lão bởi vậy không dám phóng kiếm. Kiếm thuật của lão hơn ta, sao cũng không dám dùng tới? Hay là bên trong có gì trí trá? Ta không thể trúng quỷ kế của lão được, chi bằng thử một phen xem sao.”
Đang nghĩ tới đó, y quay đầu nhìn lại thấy Chu Thuần truy đuổi cũng không xa. Y liền quay người lại, lấy ra Xích Âm kiếm của Kim Thân La Hán Pháp Nguyên ban tặng. Y cầm kiếm trong tay, một đạo hoàng quang phóng ra hướng về phía Chu Thuần bay tới.
Chu Thuần đang lúc truy đuổi, đột nhiên thấy Mao Thái xoay người lại, có vẻ như y muốn phóng kiếm. Lão đang hối hận bản thân đã không cẩn thận đuổi người vào đường cùng thì Mao Thái đã phóng ra kiếm quang.
Chu Thuần biết lợi hại, quay người chạy như bay về phía trước. Mao Thái nhìn thấy, biết những lời trước đây Chu Thuần nói bái Xan Hà làm thầy toàn là giả dối, cứ nghĩ đến việc mình bị lừa một cách dễ dàng như vậy, y càng thêm phẫn nộ, huy động kiếm quang đuổi theo sau. Chu Thuần cũng đã chạy vào trong một khu rừng rậm, kiếm quang đánh tới, cành cây lần lượt rụng như mưa. Lúc này Chu Thuần và kiếm quang cách nhau không tới một, hai trượng, hết sức nguy hiểm. Lão biết khó lòng đào thoát, đành nhắm mắt chờ chết.
Mao Thái thấy Chu Thuần lâm vào tuyệt địa, hết sức đắc ý, không kìm được cười ha hả. Lúc này kiếm quang đã tới trên đỉnh đầu Chu Thuần, nếu hạ xuống một cái thì có thể khiến đầu rời khỏi cổ. Vào lúc hiểm nghèo đó, đột nhiên có một tiếng cười dài, từ trên một thân cây bay xuống một đạo thanh quang nhanh như điện chớp, vừa vặn nghênh đón đạo hoàng quang. Vào lúc trời đất tối tăm này, hai đạo kiếm quang một xanh một vàng như thần long vờn lượn, bay múa trên không, trông rất đẹp mắt.
Mao Thái đã tưởng Chu Thuần sẽ chết dưới kiếm của mình, đột nhiên trên không lại có một kẻ đối đầu bướng bỉnh xuất hiện, không khỏi khiến y vừa nóng nảy vừa tức giận. Chu Thuần đang nhắm mắt chờ chết, đột nhiên hồi lầu vẫn không thấy động tĩnh gì. Lão nhìn lên trên thấy hoàng quang đã rời khỏi đỉnh đầu, đang giằng co với một đạo thanh quang. Lão biết chắc chắn là có cao nhân đến cứu. Chỉ là trong đêm tối, lão nhìn không ra người phóng kiếm cứu mình ở nơi nào.
May mắn là mục lực của lão rất tốt, liền ngưng thần dán mắt nhìn về phía kiếm phóng ra quan sát cẩn thận, chỉ thấy một đạo nhân đang ngồi trên cành một cây đại thụ không xa mình bao nhiêu. Lão liền nhẹ nhàng đi ra sau, tính đợi giết xong Mao Thái rồi sẽ khấu tạ người ta. Khi đến gần nhìn lại, lão không khỏi mừng rỡ. Vốn người nọ thân mang một hồ lô màu đỏ nên lão lờ mờ nhận ra được chính là Túy đạo nhân mà mấy tháng nay mình thần hồn điên đảo muốn gặp.
Đang định tiến tới hỏi chuyện, Túy đạo nhân đột nhiên xua tay nên Chu Thuần chẳng nói được gì. Lúc này trên không trung hoàng quang càng bị dồn ép càng nhỏ, thanh quang lại càng thêm rực rỡ, kỳ dị, khiến cho tên Đa Tý Hùng Mao Thái ù tai tức ngực, run rẩy sợ hãi. Chính vào thời khắc sôi sục đó, Chu Thuần thừa lúc Mao Thái xuất thần không phòng bị, lấy từ trong túi ra ám khí Một Vũ Phi Hoàng Thạch, nhắm ngực của Mao Thái ném tới, trúng ngay giữa khiến Mao Thái ngã lăn xuống.
Trong một lúc phân thần, hoàng quang lại càng nhỏ đi. Mắt thấy nguy hiểm vạn phần, đột nhiên từ không trung phía tây nam có ba, năm đạo hồng quang bay lại, phía xa xa có tiếng phá không. Túy đạo nhân đột nhiên nhảy xuống khỏi cây, nhẹ nhàng nói với Chu Thuần: “Mau đi theo ta!” Không để Chu Thuần kịp trả lời, một tay ông ta đã xuyên qua dưới tay Chu Thuần, thu lại kiếm quang, nhấc Chu Thuần lên, phi thân hướng về đường lớn dẫn về thành mà đi.
Mao Thái nọ đang trong lúc mồ hôi đầm đìa vì giao phong, thấy thanh quang rút lui như cởi được gánh nặng, lập tức thu hồi kiếm của mình lại. Nhìn lại Chu Thuần thì không biết lão đã đi hướng nào. Y thủy chung vẫn không biết địch thủ đối đầu là ai, đang buồn rầu thì đột nhiên thấy trước mắt một đạo hồng quang xẹt tới, một người xuất hiện trước mặt. Y đang nghi là cừu nhân, chuẩn bị động thủ thì người nọ chợt nói: “Hiền đệ chớ vô lễ!”
Mao Thái định thần nhìn lại, thì ra là người bạn thân của mình Phi Thiên Dạ Xoa Tần Lãng. Y không khỏi mừng rỡ, bước lên phía trước thi lễ.
Tần Lãng liền hỏi Mao Thái vì sao lại ở đây một mình. Mao Thái liền đem chuyện hạ sơn tìm Chu Thuần báo cừu, cư trú ở Từ Vân tự, hôm nay xảo ngộ gặp Chu Thuần, bị trúng tên, sau đó bản thân phóng ra Xích Âm kiếm mới thủ thắng được, đột nhiên trong bóng tối có người phóng ra tiên kiếm cứu Chu Thuần, người phóng kiếm và Chu Thuần trong khoảnh khắc đã không biết đi hướng nào, nói hết một lần.
Tần Lãng nói: “Lúc ta đến nhìn thấy trong rừng cây có hả kiếm quang vàng xanh đấu nhau, nên biết trong đó có người của bản môn gặp kẻ địch, vội hạ xuống tương trợ, ai ngờ chúng đã bỏ trốn rồi. Chắc là bọn chúng đã nhìn ra ta, biết ngàn vạn lần không phải địch thủ, bởi vậy mới bỏ trốn. Nhưng ta đến chậm một bước để chúng chạy thoát.”
Tần Lãng vốn là môn nhân đắc ý của Hoa Sơn Liệt Hỏa tổ sư, ỷ mình kiếm pháp cao cường, không có chuyện ác gì không làm. Kiếm hắn luyện tên gọi là Hồng Chu kiếm, lợi hại vô cùng. Lúc đầu hắn cũng từng bái Pháp Nguyên làm sư phụ, Liệt Hỏa tổ sư lại là chỗ Pháp Nguyên tiến cử, cùng Mao Thái cũng có thể coi là đồng môn sư huynh đệ, hai người rất đỗi thân thiết.
Mao Thái thấy hắn vừa tới liền thu thanh quang lại, cũng cho rằng địch nhân vì sợ Tần Lãng, liền hướng Tần Lãng tạ ơn cứu mạng. Tần Lãng nói: “Trước mắt, ta đang vì phụng mệnh tổ sư gia đến Điền Tây** hái thuốc, nếu không thì đám kiếm khách này e rằng sẽ bị ta giết không còn một mống. Chúng vừa thấy bóng ta đã chạy chứng tỏ cũng biết sợ rồi.”
Chính vào lúc hắn đang tự thổi da trâu, đột nhiên nghe gần đó có người nói: “Tần Lãng ngươi sao không biết thẹn! Người ta bất quá nể mặt sư phụ ngươi, lại thêm cũng khinh thường không thèm giao đấu với đám hậu sinh tiểu bối, ngươi lại không biết thẹn, còn tự lấy làm đắc ý!”
Tần Lãng tính như liệt hỏa, làm sao chịu được người này chế giễu như vậy, không khỏi giận dữ mắng: “Là tiểu bối phương nào mà dám động thổ trên đầu thái tuế vậy? Lại còn không chịu lăn ra chịu chết cho ta!” Nói chưa dứt câu, bốp một tiếng, Tần Lãng bị tát vào miệng, ngay bên má trái, đau đến mức sao nổi đầy đầu.
Hắn đang muốn quay người nghênh địch nhưng nhìn khắp xung quanh mà không thấy bóng dáng người nọ. Nhìn thấy mặt Mao Thái, vừa thẹn vừa giận, liền mắng: “Thằng hỗn đản, ở trong tối ám toán người khác, không phải là anh hùng. Có bản lĩnh thì hãy ra đây, cùng ta so cao thấp?”
Người nọ bỗng ở ngay cạnh đáp: “Ai ở trong tối ám toán người khác? Ta ở ngay trước mặt ngươi nè. Ngươi ở trong núi học đạo hơn mười năm, chẳng lẽ ngươi lại chưa thấy qua ta?”
Tần Lãng nghe xong, càng thêm phẫn hận, định một mặt cùng người nọ đối đáp, nghe ra được nơi người đó đứng thì sẽ dùng phi kiếm giết y.
Vì vậy hắn làm bộ không tức giận nói: “Mục lực của ta vốn không tốt, ngươi đương nhiên là bản lĩnh cao cường, sao không hiện thân để cùng ta so tài cao thấp?”
Người nọ đáp: “Ngươi muốn gặp ta thực không phải lúc. Khi đến lúc, chỉ sợ ngươi không muốn gặp cũng không được.”
Tần Lãnh lúc này đã cho rằng người nọ cách hắn không hơn mười bước, không đợi y nói hết, xuất kỳ bất ý, đưa tay ra, liền có năm đạo kiếm quang màu đỏ bay tới hướng người nọ.
Khi hắn xuất chiêu, kiếm quang này bắn khắp nơi trên dưới trong khuôn viên mười trượng xung quanh, khiến rừng cây đỏ bừng cả lên. Ánh sáng nơi nơi, cành lá đều tung bay, hồi lâu không thấy người kia phản ứng phát ra tiếng gì.
Mao Thái nói: “Tên này thật đáng khinh bỉ, chắc y chết rồi, sư huynh hãy về miếu chung với ta đi.” Nói chưa dứt câu, hốt nhiên lại á lên một tiếng, Mao Thái cũng đã bị tát một cái vào mặt. Mao Thái phẫn hận vạn phần, cũng đem kiếm quang phóng ra, bắn về phía phát ra tiếng nói.
Chỉ nghe người nọ cười khà khà rồi nói: “Ta còn cho là Ngũ Đài phái các ngươi kiếm pháp cao cường, hóa ra cũng chỉ như vậy thôi. Các ngươi không cần phí sức, có bao nhiêu kiếm phóng hết ra để ta xem thế nào.”
Tần Lãng, Mao Thái hai người vừa tức khí vừa giận. Chúng biết rõ người nọ bản lĩnh cao cường, bản thân phi kiếm cũng không làm được gì, nhưng lại không muốn thu hồi lại, đành phải vận động kiếm quang bắn loạn xạ.
Người nọ càng không chịu nhẹ tay, tiến tới cạnh hai gã, nếu không phải đánh một cái thì nhéo một cái hay bóp một cái, lại thêm hạ thủ hết sức nặng tay, đánh cho hai gã đau đớn vô cùng. Sau đó lại là Mao Thái biết khó chống lại, buồn bã nói với Tần Lãng: “Bọn ta minh đao minh thương dễ đỡ, cái này không biết là người hay quái vật, bọn ta hà tất phải giơ mặt chịu đòn?”
Tần Lãng hết cách, cũng buộc phải mượn cớ hạ đài, lại sợ bị ám toán khác nên kêu Mao Thái cẩn thận đề phòng. Bọn chúng vận động kiếm quang hộ thể, bỏ chạy khỏi rừng cây.
Hai gã rất mừng vì người nọ không đuổi theo. Bọn chúng chạy đến Từ Vân tự thì đã thở không ra hơi. Sau khi vào miếu, do Mao Thái dẫn gặp Trí Thông, Trí Thông liền hỏi hai người bọn chúng vì sao thê thảm như thế. Mao Thái kể lại sự tình. Trí Thông nghe xong, trầm ngâm hồi lâu không nói gì. Mao Thái liền hỏi y là duyên cớ gì. Trí Thông nói: “Ở trong rừng, người lúc đầu đấu kiếm với ngươi, chắc là kiếm khách của phái Nga Mi tình cờ đi qua, gặp chuyện bất bình nên trợ giúp Chu Thuần một tay. Sau đó thấy Tần đạo hữu đến, hoặc là sợ nhìn ra rồi kết cừu, lại sợ không phải là địch thủ nên mang Chu Thuần đào tẩu. Chuyện này không nghiêm trọng. Quái nhân đến sau nghe tiếng lại không thấy hình mới là khó giải quyết. Nếu quả là lão quái vật đó đến để nhúng tay vào, đừng nói là bọn ta, chỉ sợ lão tiền bối Kim Thân La Hán Pháp Nguyên của bọn ta, lệnh sư Hoa Sơn Liệt Hỏa tổ sư của Tần đạo hữu, cũng đều cảm thấy khó giải quyết.”
Tần, Mao hai người hỏi: “Bọn ta phóng kiếm, không thấy y nghênh đón, y bất quá cũng chỉ có chút thân pháp ẩn trốn thôi, sao lại lợi hại đến như vậy?”
Trí Thông đáp: “Hai vị không biết thôi. Năm mươi năm trước, trên giang hồ đột nhiên có một lão quái xuất hiện, chuyên nhúng mũi vào việc người khác. Vô luận kiếm khách hai lộ nam bắc, những người có tài về kiếm trong các phái, trừ phi giao hảo với y, nếu không rất ít người chưa bại trong tay y. Người này không những thân kiếm hợp nhất, lại thêm luyện được thân hình có thể tùy ý ẩn hiện, cũng không phải như phép ẩn thân bình thường là chỉ có thể che được mắt của người trần mắt thịt. Lúc đầu người ta không biết danh tính của y, vì y hành tung phiêu hốt, kiếm pháp cao cường, mới đặt ra một ngoại hiệu cho y là Truy Vân Tẩu***. Sau đó mới dò ra danh tính của y, kêu là Bạch Cốc Dật. Lúc đó người trên giang hồ, thật sự là nghe tên sợ vỡ mật, nhìn thấy phải kinh hồn.”
Y lại tiếp: “Năm mươi năm trước, bởi vì vợ lão Băng Tuyết Hồng mất đi tại Khai Nguyên tự nên trên giang hồ không còn thấy tung tích y nữa, đều nói y đã chết rồi. Năm ngoái Liệt Hỏa tổ sư từ Điền Tây trở về Hoa Sơn, đi qua nơi đây, nói là trông thấy y bán thuốc ở Thành Đô, kêu ta cẩn thận. Tổ sư lại nói lúc trước bản thân từng bại trong tay y, một ngày còn có y thì tổ sư quyết không xuống núi, không tham gia bất kỳ cuộc đấu tranh nào. Mới đầu nghe nói y đã tạo hóa, ai ngờ lại còn tại thế nên tổ sư chỉ còn cách theo lời ngày trước, về núi bế quan tĩnh tu, không xuất hiện nữa. Bởi vậy ta ra nghiêm lệnh cho môn hạ đệ tử, vô cớ không được rời miếu sinh sự. Về sau cũng không thấy có động tĩnh gì. Mấy ngày trước đây, môn đồ Trương Lượng của Mao hiền đệ nửa đêm rời miếu, nói là tới một gia đình phú hộ trong thành mượn ít tiền, một đi không trở lại. Sau đó ta phái người tới nha môn cùng với nhà phú hộ đó nghe ngóng nhưng không được chút thông tin gì. Nhất định đã gặp phải độc thủ của lão tặc đó, người khác quyết không làm sạch sẽ như vậy.”
Trương Lượng là ái đồ mới thu được của Mao Thái nên y vừa nghe được hung tin như vậy, không khỏi vừa giận vừa tức, nhất định phải vào trong thành do thám tin tức. Trí Thông vội vàng khuyên can, nói y không nên lỗ mãng, rồi nói với Tần Lãng: “Ở trong miếu luôn mấy ngày nay xảy ra chuyện, tình hình hết sức bất ổn. Tần đạo hữu không nên ở lâu nơi này, ngày mai nên lên đường tới Điền Tây. Bần đạo làm phiền đạo hữu đi đường vòng đến Đả Tiến Lô, thỉnh phương trượng Phấn Diện Phật của miếu Ôn Thần, hẹn cùng với Phi Thiên Dạ Xoa Mã Giác, mau đến Thành Đô giúp ta một tay. Tần đạo hữu nghĩ sao?”
Tần Lãng đáp: “Tại hạ lần này phụng mệnh sư phụ đến Điền Tây, vốn cũng muốn đến Đả Tiến Lô bái phỏng Hiểu Nguyệt thiền sư. Đại sư nhờ tại hạ đi trước, đúng là nhất cử lưỡng tiện. Tại hạ sáng mai sẽ lên đường cho tiện.”
Trí Thông cảm tạ Tần Lãng rồi gọi người đi kêu môn hạ đệ tử tứ Kim Cương, cùng với những người đến từ Tứ Xuyên lúc sáng là Đại Đạo Phi Thiên Ngô Công, Đa Bảo chân nhân Kim Quang Đỉnh, Độc Giác Mãng Mã Hùng, Phân Thủy Tê Ngưu Lục Hổ, Náo Hải Ngân Long Bạch Tự, cùng với toàn thể anh hùng đến đại điện có chuyện thương lượng. Sau khi truyền lời nhắn, đến trước tiên là tứ Kim Cương của miếu gồm Đại Lực Kim Cương Thiết Chưởng Tăng Tuệ Minh, Vô Địch Kim Cương Tái Đạt Ma Tuệ Năng, Đa Tý Kim Cương Tiểu Na Tra Tuệ Hành, Đa Mục Kim Cương Tiểu Hỏa Thần Tuệ Tính, ngay sau đó bọn Kim Quang Đỉnh cũng tiến đến thi lễ ngồi xuống.
Trí Thông nói: “Ta mời mọi người tới đây không vì việc gì khác, chỉ vì lúc trước tổ sư của ta là Đại Ất Hỗn Nguyên tổ sư cùng kiếm tiên của phái Nga My kết mối thâm cừu. Trên Ngọc Nữ phong ở Nga My sơn đấu kiếm, tổ sư bị lãnh tụ của phái Nga My là kiếm tiên Càn Khôn Chính Khí Diệu Nhất chân nhân Tề Thấu Minh chặt mất một tay. Tổ sư gia chỉ biết phẫn hận, sau đó tại Mao Sơn tu luyện mười năm, luyện thành Ngũ Độc tiên kiếm, ước hẹn Nga Mi phái so kiếm lần thứ hai tại đỉnh Hoàng Sơn. Nga Mi phái nghĩ sẽ thất bại nên mới tìm đến Đông Hải tam tiên là Huyền Chân Tử, Khổ hạnh đầu đà, và lão quái Truy Vân Tẩu Bạch Cốc Dật đó. Bọn họ ba người vô cớ đến can thiệp, hòa giải không xong mới dẫn đến động thủ. Tổ sư gia của bọn ta bị Khổ hạnh đầu đà thu mất Ngũ Độc kiếm, lại trúng một Vô Hình kiếm của Huyền Chân Tử, bảy ngày sau đó qua đời.”
Y thở dài rồi lại tiếp: “Giờ phút lâm chung, tổ sư kêu tới trước mặt một số môn nhân đắc ý, trong đó có cả sư phụ của ta Thoát Thoát đại sư, truyền lại phép luyện kiếm, kêu bọn ta sau khi tu thành kiếm pháp, tìm người của Nga My phái báo cừu rửa hận. Sư phụ ta sau đó tẩu hỏa nhập ma rồi tọa hóa. Ta đến Thành Đô, cực khổ xây dựng nên ngôi Từ Vân tự này, qua mười mấy năm mới có được hưng thịnh như ngày hôm nay. Chỉ vì ta chưa từng làm ăn ở đây, ra vô đều trong đêm tối mới lấy được lòng tin của quan dân thương gia địa phương. Ai ngờ vào một đêm nửa tháng trước, môn nhân của Mao hiền đệ Trương Lượng nhìn trúng nữ tử một nhà trong thành, mới đến hái hoa mượn tiền nhưng một đi không trở lại. Ta phái người đi nghe ngóng khắp nơi nhưng không thấy tăm hơi, cho là hắn đã gặp phải độc thủ của người khác. Ta đang vì chuyện này lo lắng, ai ngờ vài ngày trước lại xuất hiện một kỳ sự.”
Mao Thái nghe thấy vội hỏi đã xảy ra kỳ sự gì?
Trí Thông đáp: “Hiền đệ ngươi biết đó, đây cũng là ta một lòng từ bi, mới lưu lại hậu hoạn này. Mấy hôm trước ta đang ở tại Hoan Hỉ thiền điện, cùng với chúng đệ tử ở đó truy hoan thủ lạc, hốt nhiên nghe thấy tiếng cửa ngầm. Mới đầu lại cho rằng ngươi trở về, ai ngờ là mười bảy cử tử+ của Quý Châu tiến kinh ứng thi, đi vòng đến Thành Đô du ngoạn. Nhân vì nghe bổn miếu là một tu viện lớn nên mới tùy tiện tiến vào. Tri khách tăng phía trước nhất thời sơ ý để bọn họ đi lầm vào vân phòng++, tình cờ đụng vào cơ quan trong mật thất nên mới tiến vào đường ngầm.”
Y nhấp giọng nói tiếp: “Ta thấy sự tình đã bị bọn họ khám phá, không nói được gì đành mời bọn họ về Tây phương cực lạc. Ta liền đem mười bảy người bọn họ cột lại, thẩm vấn rõ ràng rồi do ta đích thân động thủ tống tiễn. Giết đến cử tử cuối cùng, niên kỷ gã chỉ mười bảy, mười tám, tướng mạo rất ưa nhìn, quỳ dưới đất khóc lóc cầu xin, không khỏi làm mềm lòng ta. Ta không nhẫn tâm đích thân hạ thủ liền đem gã tống vào trong lao ngục, cho gã một sợi dây, một thanh cương đao, một bao độc dược, kêu gã ở trong động tự chọn cái chết. Gã lại cực khổ cầu xin ăn hai bữa cơm để chết cũng được làm con quỷ no. Ta muốn thành toàn cho gã, lại cho gã ba mươi cái bánh bao, tính là gã có thể sống được ba ngày. Đến ngày thứ tư mới đến coi, nếu gã vẫn chưa tự sát mới động thủ. Ta vì người này mà sinh ra mềm yếu, ỷ lao ngục tường cao, ta cũng không để chuyện này trong lòng. Ai ngờ ngày thứ hai rồi ngày thứ ba, mưa lớn liên tục đổ xuống, đến ngày thứ tư phái người lại xem, cái thằng cử tử nhóc con đó đã đào tẩu rồi. Ta nghĩ gã thư sinh yếu đuối, xung quanh nơi này đều là người của bọn ta, không sợ gã trốn thoát. Lúc đó ta kêu người đi canh gác các chỗ ra vào, một mặt tăng cường lùng sục nhưng đều không có tung tích. Người này khám phá bí mật trong miếu, ta lại đem đồng bọn của gã mười sáu người giết sạch, sau khi gã trốn được, sao không báo quan lại tróc nã bọn ta? Luôn mấy ngày đóng chặt cửa miếu, chuẩn bị khi quan binh tới sẽ nghênh chiến một trận, sau đó trốn tới chỗ lệnh sư của thất hiền đệ ẩn náu. Cứ nghĩ bảy, tám ngày quan nha sẽ đến nhưng mãi không có tin tức gì, ta mới phái người đến nha môn nghe ngóng, cũng không thấy động tĩnh. Không biết là duyên cớ gì?”
Đa Mục Kim Cương Tiểu Hỏa Thần Tuệ Tính nói: “Sư phụ, con nghĩ cử tử này còn vắt mũi chưa sạch nên kinh sợ, chắc là sau khi chạy thoát đã té xuống núi chết rồi, hoặc là ở nơi khác nhiễm bệnh mà chết, việc này bất tất phải lo lắng quá.”
Trí Thông nói: “Tuy là nói vậy nhưng bọn ta không thể không chuẩn bị. Huống hồ Truy Vân Tẩu đã xuất hiện ở Thành Đô, sớm muộn gì y cũng lại đến kiếm chuyện. Hôm nay ta kêu anh hùng các vị tới đây, là muốn mọi người từ giờ trở đi chia nhau ra thay ta đi các nơi mời người đến giúp. Người ở miếu không có chuyện chớ có ra ngoài. Đợi người mời giúp tới rồi mới tính sau.”
Mọi người nghe xong, đều không có chủ kiến nên chẳng nói gì. Duy một mình Mao Thái mong muốn báo cừu, khăng khăng muốn kiếm Chu Thuần sống chết. Trí Thông khuyên y không được, buộc phải chịu theo y. Suốt đêm không nói chuyện gì.
Đến ngày thứ hai, Tần Lãng từ biệt mọi người, lên đường đến Điền Tây. Sau khi Tần Lãng đi, mọi người cũng theo lời của Trí Thông, chia ra đi mời người. Chuyện này không nhắc đến nữa.
Mao Thái ăn vội bữa sáng xong cũng không thông tri cho cho Trí Thông, một mình rời khỏi Từ Vân tự, vào trong thành kiếm Chu Thuần báo cừu.
Thật là
Thù hận chồng chất khó hóa giải
Oán cừu thăm thẳm nào dễ buông.
Muốn biết Mao Thái đi kiếm Chu Thuần thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.
Chú thích
* Chim én bay trên mây, chuồn chuồn khẽ chạm nước.
** Cách gọi khác cuả tỉnh Vân Nam.
*** Ông già đuổi theo mây.
+ Thí sinh đi thi thời phong kiến.
++ Phòng nghỉ của sư sãi trong chùa.
Hết hồi thứ tám
~*~*~*~*~*~*~*~*~