Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tiên Quốc Đại Đế
  3. Chương 16 : Bất Động Minh Vương Ấn
Trước /55 Sau

[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 16 : Bất Động Minh Vương Ấn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chạng vạng.

Diêm Xuyên còn ở trong quân doanh.

Ngoài trướng của chủ soái là một lượng lớn thủ vệ.

Bên trong, Diêm Xuyên nhìn Hoắc Quang và Lưu Cẩn.

“Sáng sớm ngày mai khởi hành đến trước đại trận phong thủy. Trong trận phong thủy có vô số ảo cảnh như thật như giả, không phải tu vi càng cao thì đi được càng lâu, nhiều khi cần dựa vào tâm tính. Ta truyền cho ngươi một bộ ấn pháp, ngươi phải đảm bảo tất cả mọi người đều học được trong đêm nay.” Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

Ấn pháp? Đôi mắt Hoắc Quang và Lưu Cẩn sáng lên.

“Vâng!” Hoắc Quang kích động nói.

“Bộ ấn pháp tên ‘Bất Động Minh Vương Ấn’, tổng cộng gồm mười bốn thức, có thể giữ tâm tĩnh không bị mê hoặc, vững vàng như núi.” Diêm Xuyên giảng giải.

“Vâng!”

“Mười bốn ấn thức lần lượt là Độc Cỗ Ấn, Bảo Sơn Ấn, Đầu Ấn, Nhãn Ấn, Khẩu Ấn, Tâm Ấn, Giáp Ấn, Sư Tử Phấn Tấn Ấn, Hỏa Diễm Ấn, Hỏa Diễm Luân Chỉ Ấn, Thương Khư Ấn, Kiếm Ấn, Chuyển Tác Ấn, Tam Cỗ Kim Cương Ấn."

Diêm Xuyên liên tục kết mười bốn thức ấn để Hoắc Quang học theo.

Mười bốn thức ấn cực kỳ dễ học, không tới nửa canh giờ Hoắc Quang đã nhớ hết toàn bộ.

“Vương gia, Bất Động Minh Vương Ấn khi thực hiện sẽ…?” Hoắc Quang nhíu mày hỏi.

“Thế nào?” Diêm Xuyên nghi hoặc nói.

“Cứ xếp tay như vậy cũng có tác dụng sao?” Hoắc Quang nói ra nghi vấn trong lòng.

Vốn tưởng là tiên thuật gì lợi hại, nhưng học nửa ngày lại là hai bàn tay xếp thành những tư thế kỳ quái, Hoắc Quang nhất thời hơi thất vọng.

“Ha ha, ngươi không nhận ra sự huyền diệu cũng là bình thường, bộ ấn này chính là ấn pháp hiếm có trong giới tu hành. Những người đủ pháp lực có thể dùng ấn này dời núi lấp biển, trấn áp yêu ma. Hiện giờ ngươi mới có tu vi Lực Cảnh, tất nhiên không thể phát ra uy lực như thế, nhưng vẫn có thể dễ dàng bất động bản thân, bảo vệ tâm linh. Hơn nữa chắc chắn nó sẽ có tác dụng then chốt trong trận phong thủy.” Diêm Xuyên trịnh trọng đáp.

“Rõ!” Hoắc Quang kích động nói.

“Còn một câu chân ngôn mười chữ để phối hợp, ngươi nhớ kỹ rồi chứ?” Diêm Xuyên trầm giọng nói.

“Dạ nhớ!”

"Nam ma tam mạn đa phạt chiết la noản hãn." Diêm Xuyên niệm.

"Nam ma tam mạn đa phạt chiết la noản hãn." Hoắc Quang nhẩm theo.

“Không tồi. Ngươi có thời gian một đêm để toàn quân học xong, dọc đường hành quân không được luyện tập, phải hết sức giữ bí mật.” Diêm Xuyên trầm giọng nói.

“Rõ! Thuộc hạ nhất định sẽ dạy toàn quân học được.” Hoắc Quang trịnh trọng vâng lệnh.

“Vương gia.” Ngoài trướng bồng vang lên tiếng thông báo.

“Có chuyện gì?” Diêm Xuyên trầm giọng nói.

“Người của Tiên môn xin gặp.”

“Hả?” Diêm Xuyên hơi ngạc nhiên, bình thản bước ra.

Ngoài trướng bồng chính là thuộc hạ của Mặc Vũ Hề, Thanh Long.

Thanh Long khá cường tráng, trông có vẻ vô cùng lão luyện.

“Diêm công tử, Thánh nữ bảo ta mang vật ấy tới cho ngươi, thực hiện bồi thường đã đồng ý với ngươi.” Thanh Long lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ.

Nhìn Thanh Long, sắc mặt Hoắc Quang và các tướng sĩ xung quanh cực kỳ khó coi.

Nhưng Diêm Xuyên lại bình tĩnh đưa tay nhận lấy, xem như không thấy gì, nói với Thanh Long: “Vậy xin cảm ơn Thánh nữ của các ngươi nhiều!”

“Ừm!” Thanh Long gật đầu quay đi.

“Vương gia, chúng ta không cần bọn họ giả mù sa mưa!” Hoắc Quang căm ghét nói.

Nhìn Hoắc Quang, Diêm Xuyên hài lòng cười. Hắn rất thưởng thức sự kiêu ngạo của Hoắc Quang.

“Ân oán trong lòng, ta sẽ không quên. Huống chi thù còn chưa báo.” Diêm Xuyên an ủi nói.

“Rõ!” Hoắc Quang chỉ có thể gật đầu.

Mở bình ngọc, bên trong là một viên đan dược màu xanh biếc.

“Trùng Tinh đan?” Hai mắt Diêm Xuyên híp lại.

“Vương gia, Trùng Tinh đan gì?” Lưu Cẩn tò mò hỏi.

“Người có tu vi Lực cảnh viên mãn chỉ cần dùng vào liền có khả năng đạt tới Tinh cảnh. Tuy chỉ có tác dụng với người phàm Lực cảnh nhưng còn quý giá hơn rất nhiều đan dược cao cấp khác.” Diêm Xuyên trầm giọng nói.

“Hả? Lực cảnh viên mãn dùng liền có thể đạt tới Tinh cảnh?” Lưu Cẩn kinh ngạc nói.

Hoắc Quang nhìn viên đan dược, trong mắt sáng lấp lánh.

“Thu lại đi, viên đan dược này chẳng phải chuyện đùa. Không ngờ Mặc Vũ Hề lại mạnh tay như thế, vật quý sẽ có chuyện nhờ. Xem ra tiếp theo chúng ta phải cẩn thận hơn!” Diêm Xuyên trầm giọng nói.

“Rõ!” Mọi người cùng đáp.

-------------------------------------------------

“Lệ!”

Tiên Hạc kêu dài một tiếng, cõng Mặc Vũ Hề bay lượn trên bầu trời.

Bay về một đám mây trắng cách đó không xa, trên mây có một con thuyền nhỏ màu trắng.

Tiên Hạc đáp xuống thuyền nhỏ, Mặc Vũ Hề cũng nhảy xuống thuyền.

Trên thuyền nhỏ, bốn thuộc hạ cung kính đứng, Thanh Long, Văn Nhược tiên sinh, Dương Chí Cửu và Đinh Ngũ Cốc đều nhìn xuống dưới.

Bên dưới một mảnh rừng rậm.

Một đoàn quân mặc giáp bạc đang di chuyển giữa rừng núi.

Một chiếc kiệu lớn nâng Diêm Xuyên chầm chậm đi về phía trước.

“Chà, tên này thật biết hưởng thụ nha, lúc dẫn đường cũng còn muốn ngồi kiệu?” Dương Chí Cửu khó chịu nhìn Diêm Xuyên bên dưới.

“Đúng vậy, nghĩ mình giỏi lắm đấy!” Ánh mắt Đinh Ngũ Cốc lạnh lùng nhìn xuống.

Văn Nhược tiên sinh cũng không phản bác gì mà quay sang nói với Mặc Vũ Hề: “Thánh nữ đi quan sát một vòng có phát hiện gì không?”

“Không sai, mấy ngày nay ta đi một vòng lớn quanh đại trận phong thủy. Hơn nữa phía trước có một cửa vào.” Mặc Vũ Hề gật đầu nói.

“Vậy thì đi vào cửa này đi, cửa hướng tây nam không thể vào được, lần trước chúng ta suýt nữa không thoát được, may mà có Vũ Hề giúp đỡ.” Dương Chí Cửu lập tức nói.

“Khoan, quân Ngân giáp phía dưới dừng lại rồi.” Văn Nhược tiên sinh giật mình nói.

“Chúng ta xuống đi.” Mặc Vũ Hề nói.

“Ừm!” Mọi người gật đầu.

“Tiểu Hạc nhi, đi bắt hai con yêu thú để bọn họ thêm vào bữa ăn.” Mặc Vũ Hề nói với Tiên Hạc.

"Lệ!" Tiên Hạc vỗ cánh bay đi.

“Bắt yêu thú cho bọn chúng làm gì?” Đinh Ngũ Cốc khó chịu nói.

“Sắp vào trận, những kẻ này đúng là đi tìm cái chết, Đinh Ngũ Cốc, ngươi cần gì phải lo lắng? Để cho bọn chúng làm ma no cũng được.” Dương Chí Cửu cười nói.

“Cũng phải, ha ha ha!” Đinh Ngũ Cốc vui vẻ nói.

Mặc Vũ Hề và Văn Nhược tiên sinh đều không nói thêm gì.

Dương Chí Cửu có một người cha lợi hại, Đinh Ngũ Cốc thì tinh thông thuật phong thủy, sau khi vào trận còn phải nhờ cậy hai người họ.

Phía dưới, một sơn cốc cực lớn.

Diêm Xuyên bước từ trong kiệu ra, trước mặt xuất hiện một bức tường bằng sương mù. Nhưng trên bức tường sương mù lại có một khe hở, trong đó tối đen như mực, âm u đến cực điểm.

“Vương gia, lúc trước thuộc hạ tới điều tra xung quanh cũng không thấy lối đi này.” Hoắc Quang nhíu mày nói.

“Do Cửu Tinh Liên Châu đã phá vỡ một tầng trận phong thủy nên mới có thể để cho người ta tiến vào, ngươi không cần quan tâm chuyện đó, sắp xếp cho các tướng sĩ ăn cơm đi.” Diêm Xuyên nói.

“Rõ!” Hoắc Quang đáp.

“Sao lại dừng? Đã ba ngày rồi, ngươi làm dẫn đường kiểu gì vậy?” Một giọng nói khó nghe vang lên.

Là đám người trên không trung hạ xuống, Đinh Ngũ Cốc lộ vẻ căm ghét quát mắng.

Trong mắt Diêm Xuyên chợt lóe lên sát ý nhưng lập tức biến mất, hắn quay sang nói với Mặc Vũ Hề: “Mặc cô nương, ngươi đã quan sát địa hình xung quanh?”

“Bay một vòng quanh trận phong thủy, tổng cộng có tám cửa vào.” Mặc Vũ Hề gật đầu nói.

“Hả? Có thể vẽ sơ qua được không?” Diêm Xuyên ngưng trọng nói.

Mặc Vũ Hề nhặt một cành cây trên mặt đất, nháy mắt vẽ ra một vòng tròn, sau đó chấm lên tám chỗ trên đó.

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào hình vẽ, cẩn thận nghiên cứu.

“Lệ!” Trên trời cao, Tiên Hạc kêu dài một tiếng.

“Bịch!” “Bịch!”

Trên không trung rơi xuống hai con rắn lớn, đều dài hơn bốn trượng, chẳng qua trên thân rắn lại có một lỗ lớn, máu chảy đầm đìa, tim rắn đã bị Tiên Hạc ăn. Con rắn đau đớn vặn vẹo, không cam lòng chết như vậy.

“Yêu thú?” Lưu Cẩn biến sắc.

“Chuẩn bị vào trận rồi, đây là đồ ăn thêm cho các ngươi.” Mặc Vũ Hề cười nói.

Diêm Xuyên khẽ nhíu mày, cuối cùng lắc đầu nói: “Không vào trận bằng cửa này được.”

“Không được? Ngươi nói cái gì?” Đinh Ngũ Cốc lập tức trợn mắt nói.

“Cửa này cũng có thể đi vào nhưng với tu vi của chúng ta thì không khác nào tự chui đầu vào chỗ chết.” Diêm Xuyên lắc đầu.

“Ngươi nghĩ bây giờ không đi dễ dàng như vậy sao?” Đinh Ngũ Cốc khinh thường nói.

Đám người Mặc Vũ Hề đều nhíu mày.

Diêm Xuyên lạnh lùng cười: “Không phải ngươi tự xưng là thầy phong thủy sao? Ngươi không nhìn ra bên ngoài trận này sao? Ngươi không nhìn ra tám cửa này sao?”

“Ngươi! Ta không phải thầy phong thủy? Ông mày học phong thủy từ năm mươi năm trước mà không bằng một tên nhóc như ngươi hả? Ta có thể chất thuần âm, là loại thể chất có thể nhận biết phong thủy tốt nhất, thứ ta có thể cảm ứng thì các ngươi không thể. Ngươi có tư cách gì để nói với ta? Thể chất rác rưởi của ngươi làm sao có thể so sánh với ta?” Đinh Ngũ Cốc căm ghét nói.

“Hừ, lần trước Mặc cô nương vội vã rời đi là để cứu các ngươi, không biết lúc ấy các ngươi vào bằng cửa nào?” Diêm Xuyên nhìn Mặc Vũ Hề.

“Cửa này.” Mặc Vũ Hề chỉ vào một cửa trong số đó.

“Quẻ Càn? Ta cũng đoán vậy, ở mặt đó có phải đã gặp ngựa ma nóng như mặt trời? Ngựa chạy trên Hoàng Tuyền, trời đất hủy diệt!” Diêm Xuyên thản nhiên nói.

“Ngựa ma?” Dương Chí Cửu biến sắc.

Đinh Ngũ Cốc nhướng mày, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên.

“Dương công tử, hình như những thuộc hạ của ngươi chết dưới vó ngựa hả?” Văn Nhược tiên sinh hiếu kỳ hỏi.

Sắc mặt Dương Chí Cửu âm trầm, khẽ gật đầu.

“Hả? Diêm công tử, ngươi biết trận này?” Mắt Mặc Vũ Hề sáng lên.

Diêm Xuyên nhìn Đinh Ngũ Cốc cười như không cười: “Đây là trận pháp phong thủy cơ bản nhất, chỉ cần nhắc đến trận phong thủy thì chắc hẳn đều nghe rồi.”

“Hừ!” Đinh Ngũ Cốc hừ mũi.

“Hả? Trận pháp gì?” Văn Nhược tiên sinh tò mò hỏi.

“Ngoại trận này tên ‘Bát Sát Hoàng Tuyền’.” Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

“Bát Sát Hoàng Tuyền? Ta từng nghe rồi, Khảm rồng Khôn thỏ Chấn khỉ, Tốn gà Càn ngựa Đoái đầu rắn, Cấn hổ Ly lợn là sát diệu, mỗi thế đều sẵn sàng không nghỉ.” Ánh mắt Văn Nhược tiên sinh sáng lên.

“Hóa ra Văn Nhược tiên sinh cũng là thầy phong thủy!” Diêm Xuyên cười nói.

“Ta sao làm thầy được? Tu phong thủy rất coi trọng thể chất, tinh thần, nếu không có ngày giờ sinh đặc biệt, không có tư chất đặc biệt thì dù đọc nhiều sách vở cũng chẳng cách nào tu luyện được. Ta chỉ từng đọc qua trận pháp này, bây giờ mới gặp lần đầu tiên.” Văn Nhược tiên sinh cười nói.

“Bát Sát Hoàng Tuyền, lại có thể là Bát Sát Hoàng Tuyền!” Sắc mặt Đinh Ngũ Cốc u ám, nhìn Diêm Xuyên vô cùng oán hận.

“Nơi này thật sự không thể đi vào?” Dương Chí Cửu nhíu mày hỏi.

Văn Nhược tiên sinh nhìn Dương Chí Cửu gật đầu nói: “Nếu dựa vào Bát Sát Hoàng Tuyền mà nói thì đi vào từ chỗ này cực kỳ nguy hiểm, nơi đây là quẻ Khảm, có ma rồng Hoàng Tuyền, lần trước các ngươi gặp ma ngựa Hoàng Tuyền đã nguy hiểm như vậy, ngươi nghĩ nếu gặp ma rồng thì thế nào?”

Dương Chí Cửu: “…!”

Gặp ngựa đã suýt mất mạng, nếu gặp rồng thì còn thế nào…

“Vậy phải đi một vòng lớn?” Mặc Vũ Hề nhíu mày nói.

“Vì an toàn nên phải đến quẻ Khôn, chung quy thì thỏ vốn hiền lành, chắc hẳn ma thỏ Hoàng Tuyền không bá đạo như vậy!” Diêm Xuyên khẳng định nói.

“Bát Sát Hoàng Tuyền? Được. Nghe lời ngươi.” Cuối cùng Mặc Vũ Hề đưa ra quyết định.

Quảng cáo
Trước /55 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Triệu Hoán Lãnh Chúa

Copyright © 2022 - MTruyện.net