Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên ngoài trận Bát Sát Hoàng Tuyền!
Được Văn Nhược tiên sinh xác nhận, Đinh Ngũ Cốc cũng không nhắc lại nữa.
Sau khi xác định được đường đi, Diêm Xuyên không quan tâm đến người khác mà chỉ giúp đỡ Ngân giáp quân xử lý hai con Yêu xà sắp chết, mặc dù Diêm Xuyên không trực tiếp làm việc nhưng kinh nghiệm của hắn lại rất quan trọng, dù chỉ hướng dẫn sơ qua cũng khiến Yêu xà phải chết.
Cách đó không xa, Mặc Vũ Hề lấy ra một cái quạt xếp, nhẹ nhàng phe phẩy, nhìn Diêm Xuyên ở đằng xa, hai mắt từ từ nheo lại, đồng thời ánh mắt càng trở nên sáng ngời.
Bởi vì Mặc Vũ Hề cảm thấy, mặc dù Diêm Xuyên không có thể chất như Đinh Ngũ Cốc nhưng lại hiểu biết về phong thủy lại không hề thua kém Đinh Ngũ Cốc.
“Văn Nhược tiên sinh, xem ra ta nhìn người đúng đấy chứ!” Mặc Vũ Hề cười nói.
“Khả năng nhìn người của Thánh nữ vẫn chuẩn xác, tuy nhiên, tất cả còn phải chờ đến lúc lấy được ‘Vạn Diệu Yêu Liên’ rồi mới có thể khẳng định được!” Văn Nhược tiên sinh cười khổ nói.
“Được, ta cũng rất kỳ vọng vào tên Diêm Xuyên này!” Mặc Vũ Hề gật gật đầu nói.
“Tiểu Hạc nhi, mỗi ngày ngươi đều bắt cho bọn họ hai con yêu thú chứ!” Mặc Vũ Hề nói với Tiên Hạc ở bên cạnh.
“Lệ!” Tiên Hạc vỗ vỗ cánh trả lời.
Đinh Ngũ Cốc đứng ở một bên oán hận nhìn Diêm Xuyên ở phía xa xa.
Dương Chí Cửu vừa nhíu mày nhìn Mặc Vũ Hề vừa tức giận nhìn về Diêm Xuyên ở phía xa xa.
Thịt của Yêu thú, Diêm Xuyên cũng không có che dấu.
Các tướng sĩ ai cũng được uống canh nấu từ thịt yêu thú, nhưng dù sao số lượng thịt cũng có hạn nên trước hết chỉ có khoảng hai trăm người được ăn.
Ăn thịt Yêu thú, tu vi của những quân sĩ cấp thấp sẽ tăng tiến rất nhanh.
Có máu của Yêu xà, là có thể thu hút được một lượng lớn dã thú, cho nên mọi người cũng không lo bị thiếu thịt để ăn.
Lại mười ngày trôi qua.
“Rống.”
Hoắc Quang hét lớn một tiếng, trường thương trong tay đâm mạnh vào một khối đá lớn.
“Ầm!” Khối đá lớn vỡ vụn.
“Vương gia, thuộc hạ đã đạt tới Lực cảnh tầng thứ tám.” Hoắc Quang kích động nói.
“Ừ!” Diêm Xuyên hài lòng gật đầu.
Trong mười ngày qua, thỉnh thoảng cũng có người đột phá. Trong ba nghìn tướng sĩ cũng đã có khoảng trăm người đạt Lực cảnh tầng thứ năm. Hơn nữa số lượng người đột phá lại không ngừng tăng lên.
Trên đỉnh một ngọn núi cách đó không xa.
Dương Chí Cửu khoanh tay đứng nhìn những Ngân giáp quân ở bên dưới, Đinh Ngũ Cốc yên lặng đứng bên cạnh.
“Lực cảnh tầng thứ tám ư? Một đám dế nhũi!” Dương Chí Cửu khinh thường nói.
Lực cảnh? Trong mắt Dương Chí Cửu loại tu vi này chẳng là thứ gì cả.
“Chỉ là một đám phế vật mà thôi!” Đinh Ngũ Cốc cũng đầy oán hận nói.
“Đinh Ngũ Cốc!” Dương Chí Cửu bỗng nhiên trịnh trọng nói.
“Vâng.”
Dương Chí Cửu nhìn quân doanh ở phía xa, trầm giọng nói: “Đinh Ngũ Cốc, ngươi nhất định phải lấy được vật trong trận phong thủy đó cho ta.”
“Dương công tử yên tâm, Vạn Diệu Yêu Liên kia chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta, không ai có thể tranh đoạt với chúng ta? Đây cũng là điều mà Mão Nhật Đạo Quân đã đích thân giao phó!” Đinh Ngũ Cốc lập tức nói.
“Không phải như vậy! Ngươi không hiểu ý của ta.” Dương Chí Cửu lắc đầu.
“Ý công tử là…?”
“Ý của ta là, ngươi phải đoạt nó về cho ta, là ta chứ không phải là Thánh nữ Vũ Hề.” Dương Chí Cửu trầm giọng nói.
“Vâng.”
“Mặc Vũ Hề muốn lấy Vạn Diệu Yêu Liên là vì muốn trả lại cho cha ta một phần ân tình, ta không thể để nàng thực hiện được, ta muốn nàng vẫn phải thiếu lại món nợ ân tình này!” Dương Chí Cửu cười lạnh, nói.
“Ân tình?” Đinh Ngũ Cố hơi ngạc nhiên.
“Ngươi không cần quan tâm nhiều làm gì, hiện tại ở bên ngoài trận để cho tên tiểu tử Diêm Xuyên đắc ý một chút, đợi khi vào đến bên trong, phải là người có thể chất phong thủy như ngươi mới có dễ dàng tiến vào, vì vậy sau khi vào trận ngươi nhất định phải hết sức hỗ trợ ta tranh đoạt Vạn Diệu Yêu Liên. Sau khi làm xong chuyện này, ta sẽ nói với cha ta cho ngươi nhập thất!” Dương Chí Cửu hứa hẹn.
Ánh mắt Đinh Ngũ Cốc sáng lên, vội vàng nói: “Tạ ơn Dương công tử! Tiểu nhân nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Thoáng cái một tháng nữa lại trôi qua!
Đại quân chậm rãi mà đi cuối cùng cũng đã đến được Khôn vị của trận pháp Phong thủy, cũng chính là phía tây nam của đại trận.
Trên một chiếc thuyền nhỏ ở trong mây.
“Lãng phí nhiều thời gian như vậy mới đến được đây, phàm nhân đúng là một lũ phế vật!” Dương Chí Cửu quở trách đại quân đang ở phía dưới của Diêm Xuyên.
“Đi vào Phong thủy đại trận không phải cứ càng sớm càng tốt!” Văn Nhược tiên sinh lắc đầu cười nói.
“Tốt lắm, rốt cục cũng đã tới, chuẩn bị đi vào thôi!” Dương Chí Cửu nói.
“Cái gì? Phía bên kia cũng có một đội quân?” Mặc Vũ Hề hơi ngạc nhiên.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên cách đại quân của Diêm Xuyên không xa, cũng có hai ngàn quân đầu quấn khăn màu xanh.
Diêm Xuyên, Hoắc Quang, Lưu Cẩn đang giằng co cùng với tướng lãnh của đối phương.
Phía bên dưới.
Ở bên trái Diêm Xuyên, biển mây khổng lồ vẫn như cũ nhưng lại có một khe hở màu đen rộng khoảng năm mươi trượng.
Mà ở phía trước Diêm Xuyên chính là bảy tên tướng lãnh, do một người rất khôi ngô cầm đầu, bên trái khuôn mặt người này có một vết sẹo do đao chém dài ba tấc như một con rết trông rất dữ tợn.
“Vương gia, đây là Triệu Côn Ngộ của Triệu gia! Là thúc phụ thứ mười sáu của Triệu Thiên Đức!” Lưu Cẩn nhỏ giọng nói.
Triệu Côn Ngộ trừng mắt nhìn Diêm Xuyên, trong mắt toát lên vẻ âm lãnh.
Bởi vì trước đây không lâu, chính hắn đã sai Triệu Thiên Đức cấu kết với cung phụng của Đại Trịnh đi ám sát Diêm Xuyên, Triệu Thiên Đức đã chết thì hung thủ nhất định là Diêm Xuyên rồi.
“Triệu Côn Ngộ? Vì sao nhìn thấy bổn vương mà không quỳ lạy?” Diêm Xuyên thản nhiên nói.
“Lạy ngươi? Một tên mao đầu tiểu tử như ngươi cũng xứng để ta phải lạy sao? Ta khinh!” Triệu Côn Ngộ sắc mặt lạnh lùng nói.
“Kẹt, Kẹt!”
Ngân giáp quân liền đồng loạt kéo cung tiễn.
Khinh nhờn Vương gia, đó chính là tử tội! Giờ phút này Ngân giáp quân rất tin phục Diêm Xuyên, chỉ cần một mệnh lệnh của hắn thôi, tất cả tùy thời có thể vì Diêm Xuyên mà vào nơi nước sôi lửa bỏng.
“Kẹt, Kẹt!”
Lục cân quân phía sau Triệu Côn Ngộ cũng nhanh chóng kéo dây cung. Ở đây đều là quân đội tinh nhuệ, không ai có chút khiếp sợ nào, lập tức hai bên đều giương cung bạt kiếm.
“Sao? Muốn đấu cùng với ta sao?” Trong mắt Triệu Côn Ngộ hiện lên một tia ngoan độc.
Hiển nhiên, Triệu Côn Ngộ cũng là một vị mãnh tướng từng trải chiến trường, dù đối mặt với trăm ngàn cung tiễn cũng không hề biến sắc.
“Phong thủy trận có dị biến, Triệu gia các ngươi cũng muốn chiếm một chén canh sao? Ắt hẳn còn có người của Triệu gia theo lối khác đi vào đúng không?” Diêm Xuyên thản nhiên nói.
“Đúng thế thì sao?” Triệu Côn Ngộ trừng mắt nói.
“Xin mời!” Diêm Xuyên mỉm cười.
“Hả?” Triệu Côn Ngộ cũng có chút ngạc nhiên.
Trùng hợp là quân hai bên gặp nhau ở trong này, Triệu Côn Ngộ vốn tưởng rằng sẽ phải đánh nhau một trận, không ngờ chỉ mới gặp mặt mà Diêm Xuyên đã chịu nhịn là sao?
“Ha ha ha ha! Chờ khi ta đi ra, nhất định sẽ tìm người lãnh giáo, đi thôi!” Triệu Côn Ngộ đắc ý cười to.
Binh lực hai bên hơn kém không nhiều nhưng Triệu Côn Ngộ còn có nhiệm vụ trong người, tuy rằng hắn rất muốn giết Diêm Xuyên nhưng dù có giết được thì cũng phải trả một cái giá rất lớn, mà có Hoắc Quang hộ vệ bên cạnh hắn cũng không chắc có thể thành công giết được Diêm Xuyên.
Nếu Diêm Xuyên đã chịu thua khiến cho tâm tình của Triệu Côn Ngộ rất thoải mái, Nhất tự Tịnh Kiên Vương cũng phải chịu thua, có khác nào Yên đế chịu thua? Triệu Côn Ngộ rất thích cảm giác này, giết Diêm Xuyên ư? Chờ đến lúc đi ra rồi giết cũng không muộn.
Triệu Côn Ngộ dẫn theo Lục cân quân cẩn thận đề phòng đi vào, băng qua cửa đại trận Phong thủy, tiến vào trong đó.
“Vương gia?” Hoắc Quang không cam lòng nói.
“Không cần để ý, không đến hai canh giờ chắc chắn hắn phải chết” Ánh mắt Diêm Xuyên lạnh như băng, nhẹ nhàng nói.
“Hả?” Hoắc Quang kinh hãi thốt.
“Bịch!” “Bịch!” …
Đám người Mặc Vũ Hề đáp xuống đất.
“Được rồi, hãy vào đi!” Dương Chí Cửu mở miệng nói.
“Đi thôi!” Mặc Vũ Hề nhìn về phía Diêm Xuyên,
Diêm Xuyên gật gật đầu, ngoái đầu nhìn về phía Tiên Hạc.
“Mấy ngày nay được ngươi đưa yêu thú tới, trận phong thủy này ngươi không cần phải đi vào đâu!” Diêm Xuyên chân thành nói.
“Lệ!” Tiên Hạc bất mãn kêu lên.
“Trận Phong thủy này tiếp dẫn địa khí, kết hợp âm dương, ở bên trong loài chim không thể bay lượn, thậm chí còn bị ước thúc, ngươi đi vào nhất định không thể bay được mà chỉ có thể đi bộ trên mặt đất nên sẽ gặp rất nhiều khó khăn! Không bằng ngươi cứ ở bên ngoài tuần tra, đợi đến lúc đại trận bị phá thì bất ngờ xông vào!” Diêm Xuyên lại khuyên nhủ lần nữa.
“Lệ, lệ!” Tiên Hạc vẫn không chịu đồng ý.
“Diêm công tử nói không sai, mặc dù ta không giỏi phong thủy nhưng cũng đã xem qua một số điển tịch, đúng là loài chim không nên vào trận Phong thủy.” Văn Nhược tiên sinh gật đầu nói.
“Lệ!” Tiên Hạc vẫn như trước, không chịu đồng ý.
“Được rồi, Tiểu Hạc nhi, Diêm công tử cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi hãy ở bên ngoài, chờ đến khi ta phá trận thì lao vào tiếp ứng!” Mặc Vũ Hề cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“Lệ!” Tiên Hạc ủy khuất cọ cọ vào Mặc Vũ Hề.
Tuy nhiên Mặc Vũ Hề vẫn không đổi ý.
“Lệ!”
Tiên Hạc tức giận, vỗ cánh bay lên trời, mất tăm mât tích.
Mặc Vũ Hề lắc đầu cười khổ không để ý tới, bởi vì Mặc Vũ Hề biết đây chỉ là chút giận dỗi của Tiên Hạc mà thôi.
“Đi thôi!” Mặc Vũ Hề quay đầu nói.
“Được!” Diêm Xuyên gật gật đầu.
Đại quân chậm rãi tiến vào trong trận phong thủy.
Giờ phút này, Diêm Xuyên không ngồi kiệu nữa, đem theo một đám tướng sĩ từ từ đi vào bên trong.
Bên trong tối đen, trông như một đường hầm, mọi người cứ thế đi lên phía trước thì thấy ở phía xa xa đột nhiên xuất hiện một vùng sáng rực.
Mọi người nhanh chóng đi qua đường hầm.
Bước ra khỏi đường hầm, cảnh vật bốn phía trước mặt đột nhiên thay đổi.
Đảo mắt nhìn qua thấy đây như một vùng thảo nguyên, trên không trung vô số mây trắng đang bồng bềnh trôi.
Trên thảo nguyên, có từng đàn thỏ trắng béo tốt đang ăn cỏ xanh tươi tốt.
Có con thỏ còn tìm được những củ cải trắng đang vui thích gặm nhắm.
Đột nhiên có ba nghìn người xông vào khiến cho đám thỏ trắng kinh hãi, bỏ chạy tán loạn, nhưng chẳng bao lâu sau chúng lại dường như quên đi tất cả mà tiếp tục nhấm nháp cỏ non và củ cải.
“Vương gia, Triệu Côn Ngộ bọn chúng ở bên kia.”
Ở phía xa xa, đại quân của Triệu Côn Ngộ đang di về phía tây bắc.
Tốc độ hành quân rất nhanh, bởi vì ở phía tây bắc có một cây cột màu vàng cao chọc trời, đó cũng là cảnh tượng kỳ quái duy nhất trên thảo nguyên rộng lớn này.
“Đinh Ngũ Cốc, kia là cây cột gì?” Dương Chí Cửu hỏi.
“Thể chất của ta có thể cảm ứng được, đó là cửa để tiến vào bên trong trận.” Đinh Ngũ Cốc liền đắc ý nói.
“Chúng ta mau đến đó! Đừng để cho đàn kiến kia đến đó trước!” Dương Chí Cửu kích động nói.
“Dương công tử? Ngươi đã quên ngựa ma Hoàng Tuyền rồi sao?” Văn Nhược tiên sinh nhíu mày nói.
“Việc này?” Dương Chí Cửu nhướng mày lên, bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống.
“Diêm công tử, ngươi thấy trận này thế nào?” Mặc Vũ Hề hỏi.
Mọi người cùng nhìn lại.
“Ta có nghe nói qua, chỉ có thể chờ đến lúc Hoàng Tuyền mở rộng hết cỡ mới có thể theo cây cột kia đi vào bên trong trận!” Diêm Xuyên không hề giấu diếm.
“Hoàng Tuyền mở rộng ra?” Mặc Vũ Hề nghi hoặc hỏi.
“Chờ đến khi mây trắng trên bầu trời hoàn toàn bị Hoàng Tuyền nhuộm thành màu vàng chính là lúc cửa vào mở ra, đồng thời cũng là lúc hung hiểm nhất. Mỗi ngày chỉ có một lần mà thôi!” Diêm Xuyên nói.
“Ta nhớ ra rồi, ngày ấy, có người vào trận Hoàng Tuyền đã thấy ngựa ma xuất hiện, chính là vào lúc mây vàng dày đặc!” Nhãn tình Dương Chí Cửu sáng lên.
“Vẫn còn một chút thời gian nữa, mọi người hãy chịu khó chờ đợi đi!” Diêm Xuyên nói với mọi người.
Quay đầu lại, Diêm Xuyên nhìn về phía Hoắc Quang nói: “Lập tức cho toàn quân đi giết thỏ, tích trữ máu thỏ!”
“Rõ?!” Mặc dù không rõ nhưng Hoắc Quang vẫn nhanh chóng đi thi hành.
Gần ba nghìn tướng sĩ nhận chỉ thị, liền kéo cung tiễn bắt đầu săn giết một lượng lớn thỏ trắng ở bốn phía.
“Giết thỏ?” Đinh Ngũ Cốc tỏ ra vô cùng khinh thường.
“Đi thôi, chúng ta mau đi xem xét cây cột một chút!” Dương Chí Cửu kêu lên.
“Ừm!” Đám người Mặc Vũ Hề cũng gật đầu.
Chẳng mấy chốc, đám người Mặc Vũ Hề, Văn Nhược tiên sinh đã rời xa chỗ Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cũng không để ý mà vẫn chỉ huy tướng sĩ nhanh chóng bắt giết thỏ, cố gắng giết được càng nhiều càng tốt.