Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tiên Quốc Đại Đế
  3. Chương 20 : Hãm hại Đinh Ngũ Cốc
Trước /55 Sau

[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 20 : Hãm hại Đinh Ngũ Cốc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ba tên thuộc hạ của Mặc Vũ Hề dẫn một đám thỏ ma lông đỏ rời đi. Còn những người khác thì đến gần chỗ Diêm Xuyên.

“Diêm công tử, ngươi quen thuộc trận pháp này?” Mặc Vũ Hề quay sang hỏi Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên nhìn mọi người. Tuy rằng tu vi kiếp trước đã mất hết nhưng nhãn lực lại không hề giảm chút nào.

Ngoại trừ Văn Nhược tiên sinh, những người khác đều mang bộ dạng cao cao tại thượng. Ngay cả Mặc Vũ Hề cũng vậy, bởi vì mình có chỗ hữu dụng đối với nàng nên nàng mới khách khí như thế.

Loại tâm tính cao cao tại thượng này làm Diêm Xuyên hết sức cẩn thận. Cho nên khi bọn họ đưa ra yêu cầu vô lý là để cho Diêm Xuyên làm người dẫn đường, hắn liền một lời đáp ứng.

“Trước kia đã từng nghe qua trận pháp này, nhưng biết không nhiều lắm.” Diêm Xuyên khẽ mĩm cười nói.

“Không nhiều lắm? Ngươi còn biết những gì?” Mặc Vũ Hề hỏi tiếp.

Diêm Xuyên nhìn lên bầu trời.

Mây vàng sắp che phủ bầu trời. Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại: “Lối vào sắp mở ra rồi, đó cũng chính là lúc nguy hiểm nhất.”

“Sao?” Mọi người có chút kinh ngạc.

“Ầm ầm ầm!”

Trong tích tắc, mây vàng bao trùm cả bầu trời. Tiếng nổ vang dội tứ phía, toàn bộ thế giới trong trận pháp đều rung chuyển mãnh liệt.

Tại chỗ cây cột màu vàng ở trung tâm là rung chuyển mãnh liệt nhất.

Sau tiếng nổ vang, mặt đất xung quanh cây cột màu vàng phút chốc rạn nứt. Trong lúc rung chuyển, quanh cây cột xuất hiện tám cái gò đất, càng ngày càng lớn. Đang từ từ ngoi lên khỏi mặt đất, trông như tám ngọn núi.

“Như thế nào lại xuất hiện tám ngọn núi này?” Mặc Vũ Hề cau mày.

“Đây không phải núi, đây là tám phần mộ, bố trí theo Bát Sát Hoàng Tuyền trận. Phong thủy sư trước phải chôn cất sống sáu mươi bốn con yêu thú cực mạnh. Đây chính là tám phần mộ trong số yêu thú đó!” Diêm Xuyên thoáng trầm giọng.

“Chôn cất sống ư?”Thanh Long kinh ngạc hỏi.

“Tương tự với chôn sống đấy, như vậy mới có thể tập trung oán khí lớn nhất của bọn chúng lại. Sau đó lấy oán khí đó bày trận. Thủ pháp này rất nhiều phong thuỷ trận thường dùng! Chư vị chưa từng nghe qua sao?” Diêm Xuyên nhìn về phía mọi người.

Văn Nhược tiên sinh lắc lắc đầu nói: “Sách cổ về Phong Thuỷ đã hiếm lại còn ít. Phong thủy sư được truyền thừa chỉ được truyền bằng miệng. Nơi này chúng ta lại không có phong thủy sư. Bởi vậy, kiến thức về phong thủy lại biết chẳng bao nhiêu.”

“Đây không phải là một vị phong thủy sư sao?” Diêm Xuyên cười cười nhìn Đinh Ngũ Cốc.

Sắc mặt Đinh Ngũ Cốc một hồi khó coi.

“Trong các phong thủy trận mà ta nghiên cứu, vừa khéo không có trận này.” Đinh Ngũ Cốc cãi chày cãi cối.

Trên mặt đất, ban đầu chỉ tràn ra một ít chất lỏng màu vàng, nhưng ngay lúc này, chúng đã biến thành một mảnh lớn.

“Đây là, mặt đất đang chìm xuống sao?” Thanh Long biến sắc.

“Đây là nước của Hoàng Tuyền, thỏ ma muốn mạnh hơn phải đi vào chỗ tám tòa mộ này. Lối vào chính là ở đây, chỉ cần là Phong thủy sư, tất có thể cảm ứng được!” Diêm Xuyên lập tức nói lớn.

“Vâng!” Chúng nhân đồng thanh đáp lời.

“Toàn quân, đi!” Hoắc Quang ra lệnh một tiếng.

Diêm Xuyên đi tuốt ở đằng trước, phân tích một chút về tám ngôi mộ trước mặt, ánh mắt đột nhiên nhíu lại, khóe miệng cũng cong lên. Sau đó lập tức đi tới bên cạnh một tòa mộ trong số đó.

Có Diêm Xuyên dẫn đường, mọi người tự giác đi theo vào trong đó.

Nói là mộ, nhưng tòa mộ này cao ngất ngưởng. Vừa đi đến dưới chân mộ, mọi người không ai bảo ai, bất giác quay đầu nhìn lại.

Phía sau, Hoàng Tuyền giống như một vùng biển mênh mông.

Mà ở trong đó, tựa hồ có rất nhiều thỏ ma đang chìm dần vào biển Hoàng Tuyền, rồi biến mất không thấy tăm hơi. Nhưng chỉ có tám con thỏ không có biến mất, ngược lại chúng càng lúc càng lớn, năm trượng, mười trượng, năm mươi trượng, rồi cả trăm trượng.

Thỏ ma càng lúc càng lớn, sát khí quanh thân ngày càng nặng.

“Rống!”

Tám con Thỏ ma ngửa mặt lên trời rống to, mây vàng trên bầu trời cấp tốc xoay tròn, phong vân biến sắc.

Tám con thỏ ma, mỗi con trông coi một tòa mộ phần.

Chỗ mộ phần nhóm người Diêm Xuyên tiến vào cũng có một con. Vừa thấy có người xâm phạm, thỏ ma liền rít gào nhào đến đánh giết.

Ba tên thuộc hạ của Mặc Vũ Hề đang lơ lửng trên không trung.

“Bạch Hổ!”

“Chu Tước!”

“Huyền Vũ!”

Ba người xuất ra từng cái thủ ấn tấn công về phía Thỏ ma. Một đoàn bạch quang, hồng quang, hắc quang lần lượt chém thẳng tới con thỏ ma kia.

“Ầm!”

Lực trùng kích thật mạnh làm toàn thân thỏ ma run rẩy. Nhưng nó vẫn lao tới như cũ, không hề dừng lại.

“Ầm!” “Ầm!”

Hai tay đem hai người trong số đó đánh bay ra ngoài.

“Không xong rồi!” Thanh Long biến sắc, vội lao lên gia nhập chiến đoàn.

“Trăm trượng? Trăm trượng là cao bao nhiêu? Một trượng là một tầng lầu, trăm trượng, chính là một trăm tầng lầu. Trên đời này có quái vật cao như vậy sao?”

Giờ khắc này, Ngân giáp quân đều lộ rõ vẻ kinh hãi. Đồng thời trong ánh mắt hiện lên từng cơn khát vọng, tha thiết mong ước chính mình cũng có được sức mạnh to lớn như thế.

“Thánh nữ, người mau tìm lối vào. Bốn người chúng ta sẽ ngăn cản nó!” Thanh Long sốt ruột kêu lên.

“Được!” Mặc Vũ Hề gật gật đầu rồi nhìn về phía Diêm Xuyên.

“Ta tìm được rồi, ta tìm được lối vào rồi!” Đinh Ngũ Cốc đột nhiên khoa tay múa chân.

“Hả?” Mọi người quay lại nhìn về phía Đinh Ngũ Cốc.

“Ta cảm nhận được rồi, ngay tại đỉnh núi. Không, phải nói là ở đỉnh của phần mộ này, ta có thể cảm ứng được!” Đinh Ngũ Cốc lập tức hưng phấn nói.

Đồng thời, hắn còn khiêu khích nhìn về phía Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên cười nhạt một tiếng nói: “Cửa vào cụ thể cần có người có thể chất đặc thù mới có thể cảm ứng được, ta làm không được!”

“Lên núi trước đi!” Dương Chí Cửu tinh thần vô cùng phấn khởi.

“Đi!” Đinh Ngũ Cốc mang theo vẻ hăng hái, đi tuốt ở đằng trước.

“Lên núi!” Diêm Xuyên ra lệnh.

“Rõ!” Hoắc Quang liền đáp lời.

Ba ngàn tướng sĩ theo Diêm Xuyên cấp tốc lên núi.

Đám người Đinh Ngũ Cốc có tu vi cao , bởi vậy tốc độ vô cùng rất nhanh, trong nháy mắt đã bỏ xa đám quân lính ở phía sau.

Nhìn thấy bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Đinh Ngũ Cốc, Diêm Xuyên bất giác lộ ra một tia cười lạnh.

Trên đỉnh núi có một cái sân thật lớn, vẽ rất nhiều phù văn.

Đám người Đinh Ngũ Cốc, Dương Chí Cửu chạy đến đỉnh núi đầu tiên.

“Đinh Ngũ Cốc, cửa vào là ở chỗ nào?” Mặc Vũ Hề nghi vấn hỏi.

“Ở đây!” Đinh Ngũ Cốc chỉ vào trung tâm của vô số phù văn.

“Sao?” Mọi người nghi hoặc nhìn về phía hắn.

“Sẽ không sai đâu. Ta có thể cảm thụ được là tại chỗ này. Theo như trong phong thủy của chúng ta, nó gọi là 'cửa vào không có khe hở', cần dùng máu tươi của phong thủy sư để mở ra!”

Trong lúc nói chuyện, Đinh Ngũ Cốc khẽ cắn đầu ngón tay cho máu tươi chảy ra. Sau đó hắn đi đến trung tâm, dùng máu tươi nhỏ vào chính giữa một cái phù văn.

“Vù vù!”

Phù văn đột ngột phát ra kim quang chói mắt, tiếp đó phun ra vô số sương mù.

“Ầm ầm!” Trong sương mù, tách ra một cái khe hở…

Khe hở này giống hệt cái khe lúc tiến vào phong thủy trận lúc trước. Bên trong khe tối đen như mực.

“Chính là chỗ này, mau vào thôi!” Đinh Ngũ Cốc hưng phấn nói.

“Vậy thì vào thôi!” Dương Chí Cửu gật đầu tán đồng.

“Từ từ, chờ Diêm Xuyên một chút!” Mặc Vũ Hề nhíu đôi lông mày lại.

Ở phía dưới, đại quân của Diêm Xuyên vừa mới đi tới giữa sườn núi.

“Chờ bọn hắn làm gì? Chỉ tổ thêm gánh nặng.” Đinh Ngũ Cốc nhất thời cả giận.

“Bọn họ cũng sắp lên tới đây rồi!” Văn Nhược tiên sinh lên tiếng khuyên nhủ.

“Muốn đợi thì các ngươi cứ đợi đi, ta đi trước!” Đinh Ngũ Cốc lập tức khó chịu nói

Đinh Ngũ Cốc dậm chân bước vào trong.

Thấy hành động của Đinh Ngũ Cốc, thần sắc của mọi người đều trở nên khó coi. Hiển nhiên là họ khó chịu với việc tự ý quyết định của hắn.

“A!”

“Cứu mạng …………… !”

Bên trong bỗng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Đinh Ngũ Cốc.

“Không xong rồi!” Văn Nhược tiên sinh biến sắc. Bay thẳng vào trong.

“Đây không phải là lối vào sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ phải làm sao?”

Dương Chí Cửu cũng hốt hoảng.

“Có Văn Nhược tiên sinh ra tay, Đinh Ngũ Cốc sẽ không việc gì đâu!” Mặc Vũ Hề trấn an.

An ủi xong, Mặc Vũ Hề nhìn về phía đám người Diêm Xuyên, vẻ mặt thoáng âm trầm. Dường như nàng đã đoán được điều gì đó.

“Ầm~~~~~~~~~~~~~~~~!”

Từ chỗ lối vào, một luồng ánh sáng trắng phóng thẳng lên trời, trong nháy mắt chiếu rọi bốn phía. Toàn bộ mộ phần rung chuyển mãnh liệt.

Ở giữa sườn núi, Diêm Xuyên hơi dừng lại một chút, nhìn đỉnh núi trầm tư nói:

“Hạo nhiên chính khí thật nặng, xem ra Văn Nhược tiên sinh này cũng là giấu tài nhỉ?”

“Ầm!”

Văn Nhược tiên sinh vội kéo Đinh Ngũ Cốc ra, y phục hắn có chút tổn hại.

Mà toàn thân Đinh Ngũ Cốc lúc này lại đầy lỗ máu. Máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo. Thậm chí lỗ máu ở giữa còn có thể thấy xương trắng bên trong . Bên mắt trái máu thịt lẫn lộn, hơi thở yếu ớt, xem chừng là đang hấp hối.

“Đinh Ngũ Cốc, ngươi thế nào rồi?” Dương Chí Cửu sắc mặt đại biến, vội lấy đan dược cho Đinh Ngũ Cốc nuốt vào.

Đan dược vừa vào, quanh thân hắn tỏa ra từng đợt ánh sáng màu xanh. Các lỗ máu trên người dần khôi phục lại như cũ. Chỉ riêng mắt trái là không cách nào phục hồi được, để lại một vết thủng dữ tợn.

“Gà, gà, có rất nhiều gà, chúng nó mổ ta!” Đinh Ngũ Cốc rùng mình nhớ lại.

Khuôn mặt Văn Nhược tiên sinh một hồi khó coi.

“Văn Nhược tiên sinh, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mặc Vũ Hề ngưng trọng hỏi. Nàng biết rõ thực lực của Văn Nhược tiên sinh, người mạnh mẽ như hắn mà cũng phải chật vật mới có thể thoát ra, có thể thấy bên trong hung hiểm như thế nào.

“Đây không phải lối vào!” Văn Nhược tiên sinh chỉ nói một câu đơn giản.

Lúc này, đại quân của Diêm Xuyên rốt cuộc cũng đã leo tới đỉnh núi.

Nhìn những vết thương trên người Đinh Ngũ Cốc, trong lòng Diêm Xuyên thở dài, thầm kêu một tiếng đáng tiếc.

“Đinh Ngũ Cốc, ngươi không phải nói đây là cửa vào sao?” Dương Chí Cửu khẽ quát.

“Ta cảm giác là... , ta, ta, ta biết rồi, nhất định là tên khốn kia! Là hắn cố ý, hắn muốn hại ta, hắn muốn hại ta!” Đinh Ngũ Cốc hoảng sợ kêu lên.

“Diêm Xuyên, là ngươi, ngươi cố ý có phải không, ngươi muốn giết ta?” Đinh Ngũ Cốc đối diện với Diêm Xuyên liên tục gào thét.

“Diêm Xuyên, có phải là ngươi cố ý đúng không?” Ánh mắt Dương Chí Cửu cũng lạnh lẽo nhìn về phía Diêm Xuyên.

Mặc Vũ Hề lần nữa đánh giá thái độ của hắn.

Nghe thấy mọi người chất vấn, Ngân giáp quân xôn xao, náo loạn một hồi, song vô cùng cảm kích nhìn về phía Diêm Xuyên.

Chính là tên lùn này dùng độc vụ giết chết hai vị huynh đệ. Nếu thật sự do Vương gia làm, vậy chính là vì báo thù cho các huynh đệ đã chết. Chỉ tiếc là tên lùn này vẫn không chết.

“Cố ý? Nhảm nhí, ta cố ý thế nào? Lối vào chính do ngươi tìm được, bên trong có nguy hiểm hay không thì liên quan gì tới ta chứ!” Diêm Xuyên khinh thường nói.

“Nhất định là ngươi, nhất định là ngươi!” Đinh Ngũ Cốc căm hận hét lên.

Diêm Xuyên chỉ khinh thường cười.

“Đủ rồi!" Mặc Vũ Hề quát lạnh Đinh Ngũ Cốc.

Sau đó quay về phía Diêm Xuyên nói: “Diêm công tử, ta không cần biết ngươi có phải cố ý hay không, cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa. Ta chỉ muốn biết, làm thế nào mới có thể tiến vào bên trong!”

“Cửa vào ở ngay đỉnh của tám tòa mộ này, bất quá chỉ có một lối vào mà thôi! Cần phải có phong thủy sư có thể chất đặc biệt cảm ứng mới có thể tìm được!” Diêm Xuyên gật đầu đáp.

“Ta sẽ không tin ngươi nữa, ta sẽ không tin tưởng ngươi nữa!” Đinh Ngũ Cốc giọng đầy uất hận.

“ Ta không cần ngươi tin tưởng!” Diêm Xuyên cười lạnh.

Đinh Ngũ Cốc liền nghẹn đỏ mặt, oán độc nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên.

Văn Nhược tiên sinh lộ ra một tia cười khổ phức tạp. Bởi vì hắn có thể khẳng định tuyệt đối, Diêm Xuyên chính là cố ý hãm hại Đinh Ngũ Cốc.

Đáng tiếc Đinh Ngũ Cốc một đời ngang ngược, hống hách, lúc này đã gặp phải báo ứng, chọc tới tên sát tinh Diêm Xuyên này.

“Vừa rồi đi vào thấy vô số gà trống, có lẽ là mộ ở Tốn vị. Chúng ta vào Bát Sát Hoàng Tuyền từ Khôn vị, vậy hẳn muốn đi vào bên trong trận, cũng phải đi từ Khôn vị mới được. Đây lại là Tốn vị, vậy Khôn vị ở phía trên tòa mộ này ắt hẳn là lối vào rồi?” Văn Nhược tiên sinh nhìn về phía Diêm Xuyên cười nói.

Nghe Văn Nhược tiên sinh phân tích, trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia tán thưởng: “Vậy đi thử xem sao!”

Mọi người tiến về cự mộ Khôn vị ở phía xa xa. Lúc này, mặc dù bị lực công kích cực lớn của thỏ ma Hoàng Tuyền đánh tới, bốn người Thanh Long vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ.

----------------------------

Đến đỉnh cự mộ Khôn vị.

Đinh Ngũ Cốc liền theo yêu cầu của Văn Nhược tiên sinh, tiếp tục mở ra một khe hở.

Nhưng mà giờ phút này, Đinh Ngũ Cốc đã biết tránh ra xa cái việc bất lợi cho mình. Vừa rồi thiếu chút nữa đã mất mạng, bây giờ nào dám tiến vào?

“Diêm công tử, là nơi này sao?” Mặc Vũ Hề hỏi.

“Không rõ lắm!” Diêm Xuyên lắc đầu.

“Vậy ngươi phái một nhóm người vào thử xem!” Dương Chí Cửu thản nhiên nói.

Sắc mặt chúng tướng sĩ lập tức trầm xuống nhìn về phía Dương Chí Cửu. Phái một nhóm người đi vào chịu chết sao?

“Đúng vậy a, dù sao ngươi cũng có nhiều người như vậy, ngươi phái người vào trong đi!” Đinh Ngũ Cốc bụm lấy con mắt bị mù, oán hận nói.

“Diêm công tử, cửa vào này là do Đinh Ngũ Cốc mở ra, ngươi xem có nên hay không phái một đội vào thử xem sao?” Mặc Vũ Hề cũng hỏi.

Các tu giả hướng về phía Diêm Xuyên dồn ép. Các tướng sĩ siết chặt nắm tay, lạnh lùng quan sát mọi người.

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười: “Nếu như chư vị đã không dám, vậy để Diêm mỗ ta đi trước vậy!”

“Toàn quân, theo ta vào!” Diêm Xuyên thản nhiên ra lệnh.

“Rõ!” Chúng tướng sĩ đồng loạt hô to.

Giờ khắc này, Diêm Xuyên đã hoàn toàn lấy được lòng của ba ngàn tướng sĩ. Vậy nên, dù là dẫn bọn họ đi tìm chỗ chết, chúng tướng sĩ cũng không hề chối từ.

Diêm Xuyên đi ở đằng trước. Ba ngàn đại quân rất nhanh liền tiến vào theo.

Bọn người Đinh Ngũ Cốc, Dương Chí Cửu đều nhíu mày nhìn xem.

“Bọn họ tiến vào thật sao?” Đinh Ngũ Cốc vẫn như cũ có chút không tin nói.

Văn Nhược tiên sinh giẫm chân bước vào, Dương Chí Cửu cũng bám sát sau lưng.

“Thanh Long, bốn người các ngươi có thể trở về!” Nói xong, Mặc Vũ Hề cũng đi vào trong.

“Vù! Vù! Vù! Vù!"

Bốn người Thanh Long nhận lệnh, rất nhanh đã trở về. Dưới thần tình phức tạp của Đinh Ngũ Cốc, lúc này cả bọn đã tiến vào bên trong.

Không có bốn đại cường giả ngăn cản, đôi mắt của thỏ ma Hoàng Tuyền chuyển hướng, nhìn chòng chọc vào Đinh Ngũ Cốc.

Đinh Ngũ Cốc giật mình một cái, vội vã chạy theo vào bên trong.

Mà ngay khi Đinh Ngũ Cốc bước vào, chỉ một khắc sau, lối vào đột nhiên biến mất.

--------------------------------

Nơi đây là một đại sảnh to lớn. Mặc dù có ba ngàn đại quân đứng đó, song vẫn vô cùng trống trải.

Bọn người Diêm Xuyên bước vào cửa liền xuất hiện ở nơi này. Mà cửa vào vừa rồi lại quỷ dị biến đâu mất.

“Vương gia, cửa vào vừa rồi đã không còn!” Hoắc Quang lo lắng nói.

“Yêu cầu để đi vào bên trong phong thủy trận này, chỉ được phép vào, không cho phép ra!” Lông mày Diêm Xuyên cau lại.

Mọi người nhìn quanh bốn phía thấy có hai cánh cửa lớn. Ở trên mỗi cửa có ghi chữ 'Âm', 'Dương' .

“Vương gia, nơi này có hai cánh cửa, ta vào xem thử không?” Hoắc Quang thình lình hỏi.

Vung tay ngăn cản Hoắc Quang. Hai mắt Diêm Xuyên khẽ nheo lại nói: “Đây là trận pháp tử cục, vào dễ, khó ra! Ngươi mà vào rồi thì sẽ lập tức phát hiện cửa vào ban đầu đã biến mất!”

“A!” Hoắc Quang không nói thêm gì nữa.

“Vậy phải đi như thế nào?” Mặc Vũ Hề quay sang hỏi Diêm Xuyên.

“Hai cánh cửa, nhưng chỉ có một cái là thông vào trong trận, cái còn lại hẳn là một cái lồng giam. Sau khi đi vào sẽ bị vây hãm trong đó! Trừ phi phong thuỷ đại trận bị phá vỡ hoàn toàn, mới có cơ may thoát.” Diêm Xuyên trầm giọng đáp.

“Vậy, vậy cái nào mới có thể thông vào trong trận?” Mặc Vũ Hề lại hỏi.

Diêm Xuyên khẽ lắc đầu, thở dài đáp: “Ta chỉ mới nghe nói đến trận pháp này. Cụ thể phá giải như thế nào, ta cũng chưa từng trải qua!”

Lúc này, Đinh Ngũ Cốc nháy mắt với Dương Chí Cửu một cái, ra hiệu nhìn về hướng kia. Vẻ mặt Dương Chí Cửu hơi động, lập tức hiểu ý của Đinh Ngũ Cốc. Trong mắt hắn hiện ra một tia hưng phấn.

“Nếu đã không biết cửa vào ở đâu, vậy chúng ta chia làm hai hướng là được. Vũ Hề, ngươi đi cửa Âm đi, ta đi cửa Dương!” Dương Chí Cửu chậm rãi nói.

“Hả?” Mặc Vũ Hề khẽ nhíu mày.

“Diêm công tử, ngươi thật không thể đoán ra sao?” Mặc Vũ Hề lần nữa nhìn về phía Diêm Xuyên.

“Vô phương!” Diêm Xuyên lắc đầu trả lời.

“Đinh Ngũ Cốc, còn ngươi thì sao?” Mặc Vũ Hề lại nhìn về phía Đinh Ngũ Cốc.

Trong mắt Đinh Ngũ Cốc lần nữa hiện lên sự oán hận, bởi vì Mặc Vũ Hề rõ ràng là hỏi Diêm Xuyên trước, sau mới hỏi mình. Chẳng nhẽ nàng thực sự cho rằng mình không bằng hắn ư?

“Không đoán được!” Đinh Ngũ Cốc lắc đầu.

“Văn Nhược tiên sinh thì sao?” Mặc Vũ Hề lại nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh.

Có chút cười khổ, Văn Nhược tiên sinh cũng lắc đầu.

“Vậy được rồi, Chu Tước, Huyền Vũ!”

“Có thuộc hạ!” Hai người lập tức lên tiếng.

“Các ngươi phụ trách bảo vệ Dương công tử!” Mặc Vũ Hề hạ lệnh nói.

“Dạ!” Hai người liền tuân lệnh.

“Thanh Long, Bạch Hổ đi theo ta, còn nữa, Diêm công tử cũng đi cùng với ta chứ!” Mặc Vũ Hề nói.

“Ừ, thế cũng được!” Diêm Xuyên gật gật đầu.

“Vậy quân đội của ngươi thì sao?” Đinh Ngũ Cốc nhìn ba ngàn tướng sĩ. Khóe miệng lộ ra tia cười lạnh.

“Ta ở đâu, bọn họ tự nhiên ở đấy!” Diêm Xuyên trầm giọng nói.

Ba nghìn tướng sĩ cũng không thể tách ra, phân cho Đinh Ngũ Cốc một nửa, vì đó là tự tìm chỗ chết.

“Tốt lắm, đừng nói nhiều lời nữa, với tài năng của Văn Nhược tiên sinh, có thể chống đỡ mười vạn binh. Văn Nhược tiên sinh sẽ đi cùng với các ngươi!" Mặc Vũ Hề nhíu mày nói.

“Rõ rồi!” Đinh Ngũ Cốc hạ giọng nói.

Binh chia ra hai đường.

Đại quân của Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Bạch Hổ tiến vào cửa Âm.

Văn Nhược tiên sinh, Dương Chí Cửu, Đinh Ngũ Cốc, Chu Tước, Huyền Vũ tiến vào cửa Dương.

“Ầm!”

Đại môn khai mở, mọi người nhao nhao đi vào.

Nhóm người Diêm Xuyên, rất nhanh xuất hiện bên trong một đại sảnh rộng lớn.

“Vương gia, cánh cửa đằng sau quả nhiên không thấy đâu nữa!” Hoắc Quang nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt căng thẳng.

Đại sảnh phía trước tràn ngập một màu hắc ám, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tình hình chung từ xa xa.

Thanh Long vung tay lên, một luồng ánh sáng màu xanh chiếu rọi cả đại điện.

“Không có lối ra!” Thanh Long biến sắc kêu lên.

“Đây là một đại sảnh bị phong bế?” Vẻ mặt Bạch Hổ nhất thời trầm xuống.

“Đây, chẳng lẽ là…!” Sắc mặt Mặc Vũ Hề có chút khó coi quay lại nhìn về phía Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Khó trách bọn hắn lại đưa ra ý định phải đi cửa Dương. Đinh Ngũ Cốc khẳng định đã cảm ứng được lối vào, hắn và Dương Chí Cửu thông đồng với nhau thật tốt? Đinh Ngũ Cốc! Tên lùn kia! Thật đáng chết!” Mặc Vũ Hề lập tức đoán ra mọi chuyện, cực kỳ phẫn nộ.

“A, đó là cái gì?” Một tên tiểu tướng lập tức kinh hãi hét lên.

Mọi người nhìn lại.

Đó là một bức tường đá xanh, bóng loáng vô cùng. Trên mặt tường đột nhiên chầm chậm trồi lên một cái mặt người quỷ dị, vẻ mặt vô cùng thống khổ .

“Ô ô ô!” Trong đại sảnh truyền tới tiếng khóc âm trầm.

Da đầu mọi người một hồi run lên.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, bên cạnh khuôn mặt đó lại nổi lên thêm hai khuôn mặt khác. Sau đó lại trồi lên bốn khuôn mặt, tám khuôn mặt, rồi tám mươi khuôn mặt.

Trên bức tường lần lượt nổi lên từng cái mặt người quỷ dị.

Biểu tình của chúng không đồng nhất, nhưng tất cả đều là khóc lóc đau khổ.

Chỉ trong chớp mắt, trên các bức tường của đại sảnh đã có gần vạn khuôn mặt người. Tiếng khóc nỉ non, tê tâm liệt phế khiến mọi người có cảm giác như đang ở trong âm phủ địa ngục, vô tận bi ai thống khổ.

Quảng cáo
Trước /55 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lấy Em Làm Điểm Tâm

Copyright © 2022 - MTruyện.net