Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tiên Quốc Đại Đế
  3. Chương 21 : Lồng giam tố cầu
Trước /55 Sau

[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 21 : Lồng giam tố cầu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong chớp mắt, trên vách tường ở đại sảnh xuất hiện gần vạn khuôn mặt. Mặt người khóc nỉ non đến tan nát ruột gan, khiến cho mọi người đều cảm giác như đang ở địa ngục, vô cùng đau khổ.

“Hu hu!” “Ôi ôi!” “A a!”…

Gần vạn tiếng khóc cùng vang lên làm cho không gian ầm ĩ không chịu nổi, âm thanh xông thẳng vào cõi lòng, khiến tâm trạng bị cảm nhiễm trở nên tan nát.

Tiếng khóc bi thương, vạn loại bi thương, khiến tâm thần người nghe bối rối.

Vài tên Ngân giáp quân liền hoa mắt chóng mặt, loạng choạng lảo đảo.

Trong giây lát, Diêm Xuyên liền phát hiện phát hiện Ngân giáp quân không ổn.

“Bất động như sơn, Độc Cỗ Ấn!” Diêm Xuyên quát to.

Tiếng quát ẩn chứa một luồng ý chí Đế vương, một tiếng quát đã áp chế ngàn vạn tiếng gào khóc.

Ba nghìn tướng sĩ liền giật mình tỉnh lại từ trong nỗi bi thương không biết tên, vội vàng bắt ấn quyết.

Thời điểm mặc niệm chân ngôn, dường như có một làn sóng lăn lăn tản ra từ cõi lòng, tống tất cả bi thương, phiền não ra ngoài.

“Phù!”

Chỗ ba nghìn tướng sĩ vang lên những tiếng thở phào, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nhìn lại khuôn mặt đau khổ trên vách tường, tất cả đều hú hồn hú vía, đồng thời bắt chặt thủ ấn không dám buông lỏng một chút nào.

“Vương gia!” Lưu Cẩn lo lắng nhìn Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu đợi chút nữa hãy nói.

“Thanh Long Ấn! Phá cho ta!”

Thanh Long dùng cả sức bình sinh hét thật lớn, tay kết một thủ ấn, một luồng sáng xanh theo thủ ấn phóng ra, giống như rồng mà chẳng phải rồng, đánh thẳng về phía vách tường.

“Oanh!”

Thanh Long Ấn va chạm với bức tường, nhất thời một trận gió lớn quét qua ba nghìn tướng sĩ.

“Bịch!” “Bịch!” …

Các tướng sĩ bị luồng hơi thở mạnh mẽ này đẩy cho liên tục lùi lại.

“Sao lại như vậy!” Ở cách đó không xa, Thanh Long kinh hãi kêu lên.

Mọi người nhìn lại, trên bức tường có một cái hố rộng chừng một trượng, sâu khoảng nửa trượng.

Thanh Long Ấn kinh khủng va chạm vào mà chỉ thủng một chút như thế sao?

Không chỉ như vậy, bức tường bị phá hỏng đang dần phục hồi lại, lỗ khủng tự động bổ khuyết lại như cũ. Hơn nữa, những khuôn mặt đau khổ bị hủy đi cũng khôi phục vô cùng kỳ dị.

“Đại ca, Thanh Long Ấn của huynh chỉ có thể phá được một chút như vậy thôi sao? Không những thế, bức tường này còn có thể tự động khôi phục? Vậy tới lúc nào mới có thể phá vỡ nó?” Sắc mặt Bạch Hổ khó coi, hỏi.

“Diêm công tử?” Mặc Vũ Hề lo lắng nhìn về phía Diêm Xuyên.

Hít một hơi thật sâu, Diêm Xuyên lắc đầu nói: “Cái lồng giam có Long mạch đại địa gia trì nên hắn đánh không vỡ được! Ít nhất là hiện tại không thể đánh vỡ!”

“Diêm công tử, ngươi hiểu rõ trận pháp này, vậy có biết cách nào có thề đi ra ngoài không? Ta phải ra ngoài, ta nhất định phải ra ngoài!” Mặc Vũ Hề lo lắng nói.

“Phong thủy sư phải bắt một con Mộng Yểm từ âm phủ để bày trận. Trong trận có một con Mộng Yểm đang ẩn nấp giữa ngàn khuôn mặt đau khổ! Chỉ cần tìm được Mộng Yểm rồi giết nó là được!” Diêm Xuyên không giấu diếm nói.

“Vậy thì phải phá hủy hết ngàn vạn khuôn mặt đau khổ này sao? Chúng ta sẽ hủy toàn bộ!” Mặc Vũ Hề kiên định nói.

Lắc đầu, Diêm Xuyên cười khổ nói: “Mộng Yểm không phải trốn trong một khuôn mặt cố định, nó có thể gửi thân ở bất kỳ khuôn mặt nào. Bởi vì có Long mạch đại địa nên những khuôn mặt bị ngươi hủy đều có khả năng phục hồi lại như cũ, Mộng Yểm vẫn có thể lại tiếp tục lẩn trốn vào khuôn mặt đã bị ngươi hủy.”

“Diêm công tử, ta có nỗi khổ tâm riêng, bắt buộc phải lấy bằng được vật ở bên trong, thỉnh cầu ngươi phá vỡ lồng giam giúp ta, ngày sau nhất định sẽ hậu tạ!” Mặc Vũ Hề lo lắng nói.

Diêm Xuyên lắc đầu cười khổ nói: “Lời của ta là thật, thật sự ta chưa từng gặp trận pháp này, mới chỉ nghe người ta kể lại mà thôi. Phá vỡ thì không có khả năng, chỉ có thể đợi lúc Mộng Yểm tìm đến người, ngươi nhân cơ hội đó mới bắt được nó!”

“Nó sẽ tìm chúng ta sao?” Ánh mắt Mặc Vũ Hề sáng lên.

“Đúng vậy, Mộng Yểm, nó có thể đi vào mộng cảnh của con người, tùy ý đảo loạn cảnh vật trong giấc mơ, tạo ra nỗi sợ hãi, buồn khổ, khiến linh hồn người ta tan vỡ, sau đó nó sẽ ăn linh hồn. Ta sẽ để các tướng sĩ thay phiên nhau chìm vào giấc mộng, tận lực tìm kiếm Mộng Yểm. Nhưng mà, ngươi, Thanh Long và Bạch Hổ cố gắng đừng ngủ!” Diêm Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói.

“Vì sao?” Mặc Vũ Hề nghi hoặc hỏi.

“Bởi vì tu vi của ngươi quá cao!” Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

“Ngươi lo lắng chúng ta sẽ bị Mộng Yểm áp chế? Ngươi hoài nghi ý chí của chúng ta?” Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.

Diêm Xuyên mỉm cười, lắc đầu không nói gì thêm.

Xoay đầu nhìn về phía Hoắc Quang: “Dựng trại đóng quân!”

“Tuân lệnh!”

Hoắc Quang cấp tốc chỉ huy các tướng sĩ lấy những đồ vật đã mang theo xuống.

Số tướng sĩ đang khiêng dụng cụ liền cấp tốc dựng lều trại, lúc không thể chịu nổi thì bắt Bất Động Minh Vương Ấn, sau khi ổn định tâm thần lại tiếp tục công việc.

Mặc Vũ Hề lo lắng đi về chỗ vách tường, cẩn thận quan sát những khuôn mặt đau khổ, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

“Thanh Long, không ngừng phá hủy những khuôn mặt này cho ta, nhằm thẳng mặt mà đánh!” Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.

“Dạ!” Thanh Long đáp lời.

“Ầm!” “Ầm!”

Từ bốn bức tường vang lên từng tiếng nổ lớn, Thanh Long liên tục phá hủy những khuôn mặt đau khổ, nhưng chúng lại có khả năng khôi phục nhanh chóng.

Bên kia, lều lớn ở trung tâm của Diêm Xuyên đã được dựng lên.

Diêm Xuyên cũng không quan tâm tình hình ở bên ngoài, dẫn theo Hoắc Quang, Lưu Cẩn tiến vào trong.

“Vương gia! Lẽ nào chúng ta bị nhốt ở chỗ này sao?” Lưu Cẩn lo lắng hỏi.

Diêm Xuyên gật gật đầu nói: “Ta biết lo lắng của của ngươi, hiện tại còn được bao nhiêu lương thực?”

“Nếu như các tướng sĩ không ăn thịt để luyện công, thì thịt và nước sạch chúng ta mang theo chỉ có thể kiên trì khoảng mười ngày nữa!” Lưu Cẩn lập tức nói.

“Vậy thì đừng luyện công nữa! Những ngày này, khi đi ngủ cần chú ý một chút, lúc ai ngủ cũng phải có một người trông coi bên cạnh. Nếu người nào gặp phải ác mộng thì lập tức dùng nội lực đánh vào mi tâm để đánh thức họ.” Diêm Xuyên trầm giọng nói.

“Rõ!”

“Còn nữa, người vừa tỉnh lại từ cơn ác mộng phải cố gắng nhớ lại hướng Mộng Yểm chạy ở cuối giấc mơ! Các ngươi dựa theo hướng hắn chỉ mà phóng tên thẳng tới khuôn mặt Mộng Yểm ẩn nấp!” Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

“Rõ!”

“Đem bộ y phục khác đến cho ta, ta muốn thay bộ y phục đính đầy máu này!” Diêm Xuyên quay sang phân phó Lưu Cẩn.

Hai ngày sau.

“Thánh nữ, tất cả các khuôn mặt đau khổ đều đã bị phá hủy một lần rồi, vẫn không tìm được Mộng Yểm!” Sắc mặt Thanh Long khó coi, nói.

"Trước kia ta đã quá tự đại." Mặc Vũ Hề cười khổ nói.

“Thánh nữ, chúng ta tu tích âm đức, chẳng liên quan gì tới phong thủy, đương nhiên Thánh nữ không thông thạo phong thủy rồi. Người không cần phải tự trách mình, tu tích âm đức, mười tên phong thủy sư cũng không sánh bằng Thánh Nữ!” Bạch Hổ ở bên cạnh an ủi.

"Ta biết rồi!" Mặc Vũ Hề một hồi bất đắc dĩ.

“Thanh Long, hai ngày này, ngươi không ngừng xuất thủ, ta thấy ngươi cũng đã mệt mỏi rồi, ngươi và Bạch Hổ nghỉ ngơi một chút đi!” Mặc Vũ Hề nhìn về phía Thanh Long nói.

“Dạ!”

Thanh Long, Bạch Hổ liền đi về một góc nghỉ ngơi, còn Mặc Vũ Hề lại nhìn về phía ba nghìn tướng sĩ.

Lúc này, ba nghìn tướng sĩ lại có thể diễn luyện quân trận ngay ở đây.

“Các huynh đệ, thời gian này không có cách nào luyện công, vậy hãy luyện tập bộ quân trận này thật tốt đi. Đây là ‘Mãnh Hổ Quân Trận’ được Vương gia truyền thụ, những thứ Vương gia truyền thụ có uy lực như thế nào ắt hẳn mọi người đều biết rõ. Vương gia muốn dẫn dắt chúng ta bước trên con đường lên trời, các huynh đệ có muốn đi hay không?” Hoắc Quang hét thật to.

“Muốn!” Cả đám tướng sĩ kích động rống lên.

Chúng tướng sĩ đều hiểu ý Diêm Xuyên, Diêm Xuyên muốn mang theo ba nghìn tướng sĩ cùng bước lên con đường tu hành. Thời khắc này, ai cũng đều lộ vẻ vui mừng quý trọng.

“Tốt, vậy tiếp tục luyện đi!” Hoắc Quang hô to.

“Rõ!” Sĩ khí của các tướng sĩ dâng lên như cầu vòng.

Mặc dù đang thao luyện một bộ trận pháp trông chẳng có gì cao thâm, nhưng các tướng sĩ lại luyện tập cực kỳ hăng say.

Mặc Vũ Hề cổ quái nhìn cảnh này, lẩm bẩm nói: "Mãnh Hổ Quân Trận?"

Xoay người, Mặc Vũ Hề lại nhìn về chỗ lều lớn ở trung tâm, trầm mặc một hồi, sau đó lại hít một hơi thật sâu rồi đi tới chỗ lều lớn ở trung tâm doanh trại.

Bên trong lều lớn.

“Vương gia, hai ngày qua không có ai gặp phải ác mộng!” Lưu Cẩn cung kính bẩm báo.

“Con Mộng Yểm này đúng là giảo hoạt!” Diêm Xuyên ngưng trọng nói.

“Vương gia, Mặc cô nương cầu kiến!” Từ ngoài lều vang lên tiếng thông báo của một binh sĩ.

“Hả? Để nàng vào đi!” Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói.

“Dạ!”

Rất nhanh, Mặc Vũ Hề đã đi vào bên trong.

“Diêm công tử!” Mặc Vũ Hề mỉm cười nói.

“Mặc cô nương?” Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề.

“Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi được không?” Nét mặc Mặc Vũ Hề từ từ nghiêm túc nói.

“Lưu Cẩn, ngươi ra ngoài trước đi!” Diêm Xuyên quay đầu nói.

“Dạ!” Lưu Cẩn cung kính lui khỏi lều.

“Mặc cô nương, mời ngồi!” Diêm Xuyên mời Mặc Vũ Hề ngồi vào một bên bàn.

Mặc Vũ Hề gật đầu.

Trên bàn có một bình trà, Diêm Xuyên rót ra hai chén.

“Trà thô, thứ lỗi!” Diêm Xuyên đưa một chén trà tới.

“Vậy là tốt lắm rồi!” Mặc Vũ Hề vui vẻ tiếp nhận.

"Mặc cô nương, không biết có chuyện gì cần bàn?" Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề.

Mặc Vũ Hề nhìn nhìn ra ngoài lều, khẽ cau mày nói: “Ta quan sát ba nghìn tướng sĩ ở bên ngoài, ngươi tìm thức ăn, truyền thụ ấn quyết, truyền thụ quân trận cho bọn họ, chẳng lẽ muốn mang theo bọn họ cùng bước lên con đường tu hành?"

"Có gì là không được?" Diêm Xuyên cười nói.

“Rất nhiều người tu hành còn không kiếm đủ tài nguyên tu luyện cho bản thân, vậy mà ngươi lại muốn mang theo ba nghìn sự vướng víu? Chính là phải gánh thêm sự tiêu hao tài nguyên khó ước lượng được, ngươi có nhiều như vậy sao? Theo ta biết, bây giờ ngươi chỉ có hai bàn tay trắng?”

“Vả lại, cho dù hao phí một lượng lớn tài nguyên để tu vi của bọn họ đạt tới Tinh cảnh thì đã sao? Thực lực vẫn chỉ thuộc tầng thấp nhất, căn bản chẳng là gì đối với người tu hành bậc cao, giống như ba ngàn tướng sĩ của ngươi cũng không sánh bằng một Thanh Long của ta. Với số lượng tài nguyên phải gánh vác để đào tạo một đám vướng víu, vì sao không gộp lại để bồi dưỡng vài tên thuộc hạ thực mạnh nhỉ?” Mặc Vũ Hề hiếu kỳ nói.

Diêm Xuyên mỉm cười nhìn Mặc Vũ Hề.

Ba nghìn tướng sĩ? Nhiều không? Ở trong mắt Diêm Xuyên, căn bản chẳng đáng là bao. Hiện tại, Mặc Vũ Hề sao có thể thấy được chí lớn của Diêm Xuyên.

Ba ngàn tu giả cấp thấp? Diêm Xuyên đều có cách trọng dụng!

Tài nguyên? Có đại quân trong tay, vì sao phải lo không đủ tài nguyên?

“Đây là việc của ta, Mặc cô nương đừng nên quá quan tâm!” Diêm Xuyên thản nhiên nói.

"Hả?" Mặc Vũ Hề dở khóc dở cười, mình có lòng tốt khuyên bảo, vậy mà lại nhận được câu trả lời như vậy!

Nhấp một ngụm trà, sắc mặt Mặc Vũ Hề dần dần nghiêm túc trở lại, trầm tư hồi lâu.

Còn Diêm Xuyên vẫn lẳng lặng chờ đợi.

"Diêm công tử, ngươi thật sự không có biện pháp phá vỡ lồng giam này sao?" Ánh mắt Mặc Vũ Hề lộ nét mong chờ.

Diêm Xuyên lắc đầu: "Việc này ta cũng không giấu ngươi!"

Cười khổ một tiếng, Mặc Vũ Hề chậm rãi nói: "Ta biết, lúc trước bắt ngươi làm người dẫn đường là không đúng, nhưng ta thật sự rất muốn lấy được vật ở trong trận. Ta thật sự có lỗi về chuyện đó, mong ngươi thứ lỗi!"

Từ lời nói của Mặc Vũ Hề, Diêm Xuyên có thể nghe được sự chân thành, ở trong nghịch cảnh này dường như đang phát sinh một chuyển biến tinh tế. Giờ phút này, nàng đã không còn kiểu cao ngạo như lúc trước nữa.

Thay đổi thái độ, hạ thấp phong thái, liền khiến cho Diêm Xuyên thoải mái hơn rất nhiều.

“Ừm!” Diêm Xuyên hài lòng mỉm cười.

“Nếu đã thẳng thắn nói chuyện với nhau, ta cũng không muốn giấu ngươi làm gì, phong thủy trận này đang phong ấn một đóa Vạn Diệu Yêu Liên! Mục đích chuyến đi lần này của chúng ta chính là đóa Vạn Diệu Yêu Liên đí!” Mặc Vũ Hề giải thích nói.

"Vạn Diệu Yêu Liên?" Mí mắt Diêm Xuyên híp lại.

"Sao vậy? Ngươi đã nghe nói qua?" Mặc Vũ Hề ngạc nhiên hỏi.

"Nghe nói 'Thiên Diệu Yêu Liên' vô cùng bẩn vô cùng u ám, là vật chí tà, có thể làm nhơ bẩn tiên nhân! Thì ra vật đang bị phong ấn trong trận này chính là Vạn Diệu Yêu Liên, thảo nào, thảo nào cần nhiều Long mạch đại địa như vậy mới có thể phong ấn!" Diêm Xuyên trầm tư nói.

"Thiên Diệu Yêu Liên? Vũ Hề còn chưa từng nghe, Vạn Diệu Yêu Liên cũng chỉ mới biết được gần đây thôi!" Mặc Vũ Hề cổ quái nhìn Diêm Xuyên.

Phải biết rằng, Mặc Vũ Hề thân phận cao quý, có thể đọc nhiều sách vở tư liệu về vật lạ trên thế gian của tông môn của mình, nhưng cũng chưa từng thấy Vạn Diệu Yêu Liên, Thiên Diệu Yêu Liên, chẳng qua trước đó không lâu mới biết được chút ít từ một người có thân phận địa vị cực cao. Vậy mà Diêm Xuyên chỉ mới mười bảy mười tám tuổi lại biết được Thiên Diệu Yêu Liên rõ ràng đến như vậy sao?

“Ta cũng chỉ tình cờ biết được thôi!” Diêm Xuyên mỉm cười không giải thích gì thêm.

Mặc Vũ Hề liền thức thời không hỏi nữa.

"Ta không biết Vạn Diệu Yêu Liên có tác dụng gì, cũng không muốn biết. Ta chỉ muốn lấy được nó, nó rất quan trọng đối với ta! Kính xin Diêm công tử giúp ta!" Ánh mắt Mặc Vũ Hề lộ vẻ khẩn cầu.

Diêm Xuyên khẽ nhíu mày.

"Diêm công tử học thức uyên bác, từ trong cách đối đáp của bọn Văn Nhược tiên sinh chắc chắn cũng đoán được thân phận của ta phải không?" Mặc Vũ Hề gượng cười nói.

"Bọn họ gọi ngươi là Thánh nữ!" Diêm Xuyên gật đầu.

"Ta là Thánh nữ của 'Đại Chiêu Thánh Địa', mà danh hiệu Thánh nữ là do lúc cha ta còn sống giành về cho ta. Cha ta từng là một Đạo quân của Đại Chiêu Thánh Địa, đáng tiếc đã bị kẻ gian hãm hại!"

Mặc Vũ Hề mím môi nhớ lại, đôi mắt hơi ươn ướt. Hiển nhiên, cái chết của phụ thân có ảnh hưởng rất lớn đối với Mặc Vũ Hề.

"Năm đó, ta mười sáu tuổi, bỗng nhiên nghe tin phụ thân chết, ta đã tưởng rằng trời đất sụp đổ. Trước kia ta là một Thánh nữ cực kỳ nghịch ngợm ở Đại Chiêu Thánh Địa, lúc phụ thân còn sống, ta có thể cười lớn tiếng, khóc lớn tiếng, ta có thể cố tình gây sự, ta có thể trêu chọc tất cả mọi người!"

"Phụ thân chết, những lúc đau khổ, ta chỉ có thể trốn trong góc phòng khóc thầm một mình. Ta không dám khóc trước mặt người khác, cũng không dám cười lớn tiếng. Bởi vì ta biết có rất nhiều người muốn xem ta mất mặt, sau khi phụ thân chết, nhưng kẻ trước kia bị phụ thân áp chế tất nhiên sẽ tìm ta trả thù. Ta chỉ có thể không ngừng cẩn thận, không ngừng dùng thân phận 'Thánh nữ' để bảo vệ mình. Không để cho bản thân bị tổn thương, không để mất danh dự của cha ta!"

Nghe Mặc Vũ Hề tự thuật, nét mặt Diêm Xuyên cũng hơi thay đổi. Thánh địa? Đó là một tông môn rất lớn, quan hệ bên trong tất nhiên vô cùng rắc rối và phức tạp. Có thể tưởng tượng, sau khi lo tang cho ta, một thiếu nữ mới mười sáu tuổi đã kiên cường chống đỡ như thế nào.

Dùng khăn lụa lau đi hai mắt đẫm lệ, Mặc Vũ Hề cười lớn nói: "Mỗi lần nhắc tới phụ thân, ta đều cảm thấy như ông vẫn còn sống. Thôi, không đề cập tới phụ thân ta nữa, thật xấu hổ, thất lễ rồi!"

"Không sao, Mặc cô nương đúng là người có tình nghĩa!" Diêm Xuyên an ủi.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Mặc Vũ Hề một hồi cười khổ nói: "Ngươi có tình nghĩa? A, ta cũng hy vọng là vậy, ta tình nguyện không đảm nhận thân phận Thánh nữ này nữa, như vậy ta có thể thoải mái cười đùa, khóc lóc. Nhưng ta không làm được, ta đã không thể gỡ thân phận Thánh nữ xuống được nữa."

"Thân phận Thánh nữ là bảo vệ tốt nhất, một khi ngươi không còn là Thánh nữ nữa, kẻ thù ngày trước của phụ thân ngươi chắc chắn sẽ vây giết ngươi." Diêm Xuyên gật gật đầu.

"Năm ta hai mươi tuổi, Mão Nhật Đạo Quân, cũng chính là phụ thân của Dương Chí Cửu đã một mình chém giết kẻ đã sát hại cha! Bảo vệ uy nghiêm của Đại Chiêu Thánh Địa, đồng thời cũng báo thù cho cha ta, ân tình này là ta nợ hắn!" Mặc Vũ Hề cau mày nói.

"Ngươi muốn lấy được Vạn Diệu Yêu Liên, chẳng qua vì muốn trả lại ân tình này sao?" Diêm Xuyên nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy! Ở Đại Chiêu Thánh Địa rất phức tạp, Mão Nhật Đạo Quân, hắn...!" Trong ánh mắt Mặc Vũ Hề để lộ ra nét sợ hãi.

"Mão Nhật Đạo Quân không cách nào tới đây được, hắn lại rất cần Vạn Diệu Yêu Liên, ta nhất định phải mượn cơ hội này để trả ân tình đó. Bây giờ không trả được, tương lai có lẽ sẽ tăng lên gấp trăm lần, nghìn lần. Thậm chí có thể chôn vùi, chôn vùi luôn cuộc đời của ta, ta không muốn bỏ cơ hội lần này. Diêm công tử, ngươi nhất định phải giúp đỡ ta!" Mặc Vũ Hề cực kỳ khẩn thiết nhìn Diêm Xuyên.

Nhìn vẻ mặt ngọt ngào đáng yêu của Mặc Vũ Hề, ánh mắt Diêm Xuyên cũng từ từ dịu dàng trở lại.

“Vương gia!”

Bên ngoài lều vang lên giọng nói của Lưu Cẩn, liền cắt ngang suy nghĩ của hai người.

“Vào đi!” Diêm Xuyên trầm giọng nói.

Lưu Cẩn vội vàng đi vào, đồng thời hơi quái lạ liếc nhìn Mặc Vũ Hề.

"Chuyện gì?" Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi.

"Vương gia, hai tên Thanh Long và Bạch Hổ đang đánh nhau!" Nét mặt Lưu Cẩn lộ vẻ khó hiểu bẩm báo.

"Cái gì? Không thể nào!" Mặc Vũ Hề lập tức đứng dậy.

Quảng cáo
Trước /55 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Đẹp Ngốc Nghếch

Copyright © 2022 - MTruyện.net