Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tiên Quốc Đại Đế
  3. Chương 37 : Độ Kiếp
Trước /55 Sau

[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 37 : Độ Kiếp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thanh tử kiếm của Độc Cô Kiếm Vương xông thẳng lên trời, nhằm thẳng mười hai hắc y nhân bay đến.

Trường kiếm rút ra, xung quanh tất cả các thanh kiếm đều kêu lên.

"Không ổn, hắn phát hiện ra ta rồi!" Phong thủy sư sốt ruột nói.

"Ngăn hắn lại, mau!" Hắc Vũ Chân Quân cũng trở nên lo lắng.

"Vù!" "Vù!"

Hai tên hắc y nhân nhanh chóng xông tới, rút kiếm chém về phía Độc Cô Kiếm Vương.

"Như mấy thằng hề cũng dám cản ta?" Độc Cô Kiếm Vương tùy tiện nói.

Trường kiếm vung ra, giống như có hàng ngàn vạn ánh kiếm, rồi đột nhiên tụ làm một thể chém về phía một người.

"Vù!"

Tiếng kiếm xé gió vô cùng chói tai.

"Ầm!"

Trường kiếm của hắc y nhân nọ bỗng bị Độc Cô Kiếm Vương chém gãy, thân hình hắn bay ngược trở ra.

"Một kiếm bại trận?" Đứng ở xa, sắc mặt Thanh Long chăm chú.

Độc Cô Kiếm Vương xoay người một cái, trường kiếm đột nhiên hóa thành kiếm cương dài trăm trượng, mạnh mẽ hướng về một hắc bào nhân khác chém tới.

"Vụt!"

Kiếm như lưu quang, trong nháy mắt đã chém đứt cái tay cầm kiếm của hắc bào nhân đó.

"A!" Hắc bào nhân nọ đau khổ kêu la.

Nháy mắt, hai tên hắc bào nhân đều bại trận, trong mắt Độc Cô Kiếm Vương càng trở nên tùy tiện.

"Độc Sư, mười năm trước ta đã nói, ta nhất định phải chém đầu ngươi, ngươi chạy không thoát đâu!" Độc Cô Kiếm Vương quát.

"Độc Cô Kiếm Vương, ngươi hà cớ gì phải tận lực dồn ép ta? Lần này, đồ ta lấy được toàn bộ đều thuộc về ngươi, thế nào?" Độc Sư lo lắng nói.

"Độc Cô thế gia ta chỉ tu một thanh kiếm là được rồi, bảo vật tuy động lòng người, nhưng thù lớn hơn trời! Khó khăn lắm mới tìm được ngươi, ta há có thể thả ngươi được?" Độc Cô Kiếm Vương lạnh giọng nói.

Trường kiếm múa một cái, một lần nữa chém về Độc Sư.

"Vô liêm sỉ!" Độc Sư căm hận.

"Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại cho ta!" Độc Sư sốt ruột nói.

Lại bốn tên hắc y nhân xông tới.

"Từ Thần cảnh trở xuống, ai có thể cản ta?" Trường kiếm của Độc Cô Kiếm Vương lại giết tới.

"Độc Sư, ngươi đừng có mà làm hỏng đại sự!" Hắc Vũ Chân Quân lo lắng nói.

Nếu là bình thường thì Hắc Vũ Chân Quân còn rảnh đi đọ sức với Độc Cô Kiếm Vương, nhưng đang lúc sống còn như thế này, hắn lấy đâu ra thời gian?

Sắc mặt Độc Sư trầm xuống nói: "Hắc Vũ Chân Quân, ta dụ Độc Cô Kiếm Vương đi chỗ khác. Ngươi tiếp tục làm theo lời ta nói lúc trước!"

Nói xong, Độc Sư bỗng bay lên trời.

"Vù!"

"Chạy đi đâu!" Độc Cô Kiếm Vương hét lớn, bỏ lại bốn tên hắc y nhân mà phóng thẳng lên.

Bốn tên hắc y nhân cũng đuổi theo.

Trong nháy mắt, mười hai hắc y nhân đã chỉ còn lại bảy người.

Kim Long do long mạch khí ngưng tụ mà thành sau khi mất đi sự khống chế của phong thủy sư đã khôi phục lại, không còn bị dẫn động nữa.

Hắc Vũ Chân Quân bất đắc dĩ một hồi, nhưng vẫn dẫn sáu người còn lại xông lên bên trên Trấn Thế thạch.

Một đám cường giả cũng nhằm thẳng bên trên phóng lên, nhưng vẫn có một đám cường giả xông xuống Vạn Diệu Yêu Liên ở phía dưới.

"Bảo bối tốt! Bảo bối tốt!" Một tên tu giả đi tới trước nhất hưng phấn chui vào trong hắc khí, tóm lấy Vạn Diệu Yêu Liên ở nơi xa.

Nhưng vừa mới đi vào, hắn lập tức hét thảm một tiếng.

"A!"

Tiếng hét vô cùng thảm thiết, trong nháy mắt làm cho rất nhiều người dừng lại.

Chỉ thấy tên tu giả xông vào đầu tiên đó hoàn toàn bị hắc khí bao quanh, chớp mắt đã thấy máu thịt từ từ tan ra. Hắc khí giống như đang làm tan chảy máu thịt của hắn vậy. Chẳng mấy chốc một tên tu giả đã biến thành một bộ xương trắng.

Máu thịt tan chảy ra bị hút vào trong Vạn Diệu Yêu Liên, chớp mắt đã bị nó nuốt sạch.

Trong nháy mắt đã biến thành xương trắng? Người ham bảo vật ở xung quanh không có ai là không sợ hãi lùi lại.

Chỉ có hai người tu vi rất cao là tự tin xông vào.

"A!" "A!"

Vẫn giống như lúc nãy, nháy mắt họ đã hóa thành xương trắng, máu thịt bị Vạn Diệu Yêu Liên nuốt chửng một cách kỳ dị.

"Đó đâu phải là bảo vật, rõ ràng là tai họa mà!" Có người kinh hãi hét.

"Lùi!" "Lùi mau!" . . .

Chẳng ai dám tiến tới thêm một bước nào nữa.

"Vạn Diệu Yêu Liên thật lợi hại!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.

Mà ở trên trời cao, Văn Nhược tiên sinh cũng đã tới ngay phía trên Trấn Thế thạch.

"Bắt đầu dẫn động!" Văn Nhược tiên sinh nhìn Hoắc Quang nói thật to.

"Được!" Hoắc Quang quát lớn một tiếng.

"Ầm!"

Khí tức của Lực cảnh viên mãn toàn lực bùng nổ, Văn Nhược tiên sinh đặt tay ở sau lưng Hoắc Quang, giúp hắn dẫn động thiên kiếp.

"Vù!"

Trên đầu chợt có một đám mây nhỏ chu vi chừng ba trượng che phủ lấy Hoắc Quang.

"Sắp đến rồi!" Văn Nhược tiên sinh nhanh chóng lui ra.

Đứng ở trên thuyền nhỏ, Hoắc Quang ngẩng đầu nhìn lên đám mây đen.

"Ầm!"

Mây đen nổ vang một tiếng, một tia chớp bạc to bằng cánh tay từ trong đó đánh thẳng xuống.

Mắt Hoắc Quang lộ ra tinh mang, hai tay bỗng bắt một cái kiếm ấn.

"Phá!"

Hoắc Quang lấy thân thể đón lấy thiên lôi.

"Ầm!"

Thiên lôi đánh lên trên người Hoắc Quang, ánh sáng màu bạc bắn ra khắp nơi, tóc của Hoắc Quang ầm ầm tản ra, thậm chí có một chút đã bị thiêu hủy trong nháy mắt.

"Độ kiếp?" Ở xung quanh có rất nhiều cường giả không biết chuyện gì đều cảm thấy bất ngờ.

"Không ổn!" Mục Dã Vương chợt biến sắc.

"Bắt đầu ngay!" Mục Dã Vương quát lớn.

Lòng bàn tay dán vào lưng của Lưu Cương, giúp hắn đột phá.

"Vù!" Ở trên đầu Lưu Cương cũng xuất hiện một đám mây đen như Hoắc Quang.

Phi kiếm nổi ở trên đầu, đón lấy thiên lôi.

"Ầm!"

Một tia chớp bạc đánh thẳng xuống, phi kiếm ầm ầm đánh tới.

"Bùm!" Xung quanh tràn ngập tia chớp.

Hoắc Quang và Lưu Cương đang đua nhau độ kiếp.

"Bọn hắn đang làm gì vậy?"

"Tại sao lại độ kiếp vào lúc này?"

"Bọn hắn điên rồi?"

. . .

. . .

. . .

Xung quanh truyền đến rất nhiều lời nghi vấn, mọi người không rõ vì sao Hoắc Quang và Lưu Cương lại độ kiếp. Nhưng có rất nhiều cao thủ Thần cảnh hộ trận, rõ ràng là việc này không hề đơn giản như vậy.

"Lôi kiếp tầng thứ nhất, tổng cộng có chín đạo thiên lôi! Ấn pháp của Diêm công tử quả nhiên là độc đáo, không ngờ có thể dựa vào nó để lấy thân thể để độ kiếp." Thanh Long khen ngợi.

"Thiên kiếp, kiếp nạn của trời cao, cũng là trời cao ban ơn, sao có thể lãng phí tại vật ở bên ngoài, tự nhiên dùng để rèn luyện thân thể là tốt nhất! Như vậy mới có thể tạo ra cơ sở vững chắc nhất để tu luyện Tinh cảnh!" Diêm Xuyên gật đầu nói.

"Ầm!" "Ầm!"

Ngoài cơ thể tràn đầy lôi quang, tóc của Hoắc Quang cháy xém, người hắn càng bị thiên lôi đánh cho đỏ rực. Mỗi một lần thiên lôi đánh xuống, Hoắc Quang đều run rẩy toàn thân, chịu đựng sự đau đớn tột cùng. Nhưng dù vậy, Hoắc Quang vẫn tin tưởng Diêm Xuyên, không sử dụng vũ khí để đối kháng thiên lôi mà chỉ dùng thân thể để ngăn cản.

"Đạo thiên lôi thứ tư!" Thanh Long đếm hộ Hoắc Quang.

"Xoẹt!"

Đúng lúc đạo thiên lôi thứ tư kết thúc, một luồng ánh sáng lục từ trong kiếp vân xuyên thấu xuống bao phủ lấy Hoắc Quang, nó so với tinh quang ở xung quanh còn đậm hơn mấy lần. Luồng ánh sáng lục xuyên lên trời nối về phía ngôi sao ở nơi xa - Phá Quân tinh.

"Tốt!" Thanh Long hưng phấn nói.

"Vù!"

Một bên khác, Lưu Cương cũng bị luồng ánh sáng lục bao phủ, cũng nối về hướng Phá Quân tinh.

"Tốt!" Mục Dã Vương ở trên bầu trời cũng vui vẻ nói.

Hiển nhiên, Lưu Cương và Hoắc Quang đều có khả năng kế thừa ý chí của Phá Quân tinh.

Mục Dã Vương khiêu khích nhìn Văn Nhược tiên sinh.

Văn Nhược tiên sinh lại làm như không thấy, yên lặng chờ Hoắc Quang.

"Bọn hắn đang làm gì?"

"Đó là ý chí của tinh tú? Hai tên phàm nhân cũng vọng tưởng kế thừa ý chí của tinh tú sao?"

"Sao lại như vậy? Bọn hắn chỉ là người phàm thôi mà!"

. . .

. . .

. . .

Bốn phía truyền đến tiếng ồn ào, dần dần phát hiện ra sự bất thường.

Có vài người thông minh giống như đã đoán ra được điều gì dó.

"Diêm công tử, cường giả khắp nơi đều nhìn chằm chằm vào Hoắc Quang, sắc mặt bất thiện, hiện tại có cần tới để đề phòng có người phá rối không?" Thanh Long hỏi.

"Không cần, kẻ thông minh không những không phá rối mà còn giúp họ!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.

Diêm Xuyên vừa nói xong, trên trời liền có người xông tới phía Hoắc Quang, nhưng vừa đi được nửa đường liền bị một cường giả không ai quen biết đánh lùi lại.

"Bất kỳ ai cũng không được động tới họ!" Vị cao thủ đó lập tức quát lên.

"Ặc, là thật sao?" Bạch Hổ kinh ngạc nói.

"Vì sao bọn họ phải bảo vệ Hoắc Quang?" Chu Tước khó hiểu hỏi.

"Hiện tại không ai có thể động vào Vạn Diệu Yêu Liên cả, nếu như Hoắc Quang có thể, những tên thông minh đó tự nhiên là vui mừng. Hiện tại không lấy được Vạn Diệu Yêu Liên, nhưng lại có thể đoạt lại từ tay của Hoắc Quang!" Mặc Vũ Hề giải thích.

"Hóa ra là vậy!" Bạch hổ gật đầu.

"Mở!" Ở trên trời, lại có một tiếng hét lớn.

Chính là bảy tên hắc y nhân còn sót lại kia, người hét lên chính là Hắc Vũ Chân Quân.

Khí tức xung quanh người Hắc Vũ Chân Quân ầm ầm nổ ra, xông thẳng lên trời cao.

"Ầm ầm ầm"

Trên trời cao, chợt xuất hiện thêm một đóa kiếp vân to và cao gấp trăm lần so với kiếp vân của Hoắc Quang. Mây đen cuồn cuồn, một luồng khí tức giống như ngày tận thế tản ra.

Ở trong đám mây đen cuồn cuộn, lôi quang nhấp nháy, tràn đầy sức hủy diệt vô tận.

"Lại có thêm người độ kiếp nữa?"

"Đây, đây là kiếp gì vậy?"

"Lôi kiếp tầng thứ tư, Tứ Cửu Thiên Kiếp?"

. . .

. . .

. . .

Cường giả ở xung quanh đều nhìn chằm chằm lên trời.

"Tứ Cửu Thiên Kiếp? Luyện thần phản hư?" Mặc Vũ Hề biến sắc.

"Là tên hắc y nhân đó, hắn cũng muốn cướp đoạt ý chí của Phá Quân tinh sao?" Thanh Long chỉ về phía Hắc Vũ Chân Quân đang trùm áo đen.

Sáu cao thủ hộ pháp cho Hắc Vũ Chân Quân, Hắc Vũ Chân Quân dẫn dộng Tứ Cửu Thiên Kiếp.

"Xoẹt!"

Lại một luồng ánh sáng lục từ trong tinh không xông vào trong kiếp vân Tứ Cửu Thiên Kiếp, theo lôi quang nhấp nháy, ầm ầm bao phủ lấy Hắc Vũ Chân Quân ở phía dưới.

Lần này, cột sáng tinh quang phải to gấp mười so với của Hoắc Quang.

"Ha ha ha ha!" Hắc Vũ Chân Quân cười lớn một trận.

"Đây, còn chưa bắt đầu độ kiếp mà ý chí của Phá Quân tinh đã có sức hấp dẫn lớn đến như vậy, Hoắc Quang làm sao tranh được với hắn?" Thanh Long lo lắng nói.

"Đừng nóng ruột! Tên phong thủy sư kia bị ép đi rồi, có ta ở đây, ý chí của Phá Quân tinh khẳng định là thuộc về Hoắc Quang!" Diêm Xuyên cười nói.

"Hả?" Mặc Vũ Hề khó hiểu nhìn Diêm Xuyên, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diêm Xuyên, nàng lại bất tự giác lựa chọn tin tưởng hắn.

"Tới đi! Thiên Lôi!" Hắc Vũ Chân Quân nhìn trời hô to.

"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"

Theo tiếng hô của Hắc Vũ Chân Quân, từ trong kiếp vẫn bỗng có trăm đạo thiên lôi đánh thẳng xuống. Trăm đạo thiên lôi cùng đánh, vô cùng chói mắt, như thác nước thiên hà, chớp mắt chiếu sáng toàn bộ đại trận.

"Ầm!"

Thiên lôi đánh lên người Hắc Vũ Chân Quân, toàn thân hắn như tắm trong bể lôi điện, vô cùng lóng lánh, như nhật như nguyệt.

So với Hắc Vũ Chân Quân, lôi điện xung quanh Hoắc Quang và Lưu Cương liền trở nên quá không đủ nhìn.

Tinh quang xung quanh Hắc Vũ Chân Quân càng lúc càng mạnh.

"Diêm công tử, ý chí Phá Quân tinh sắp bị dẫn tới rồi, hiện tại phải làm sao?" Thanh Long nôn nóng hỏi.

Diêm Xuyên quay đầu nhìn sang ba nghìn quân Ngân giáp.

"Chuẩn bị cung nõ!" Diêm Xuyên trầm giọng quát.

"Rõ!" Toàn quân nhanh chóng kéo căng cung tiễn.

"Nhắm chuẩn đám mây đen to nhất kia, bắn!" Diêm Xuyên hét.

"Rõ!"

"Bùm!"

Hơn hai nghìn mũi tên ầm ầm bắn thẳng lên trên.

"Loại tên bình thường này cũng có tác dụng sao?" Bạch Hổ không tin nói.

"Đã nghe Tị Lôi Tiêm Châm bao giờ chưa?" Diêm Xuyên cười nói.

"Sao?" Bạch Hổ ngạc nhiên.

"Mưa tên của ta hiện tại đều là Tị Lôi Tiêm Châm, phân tán thiên lôi, giúp hắn độ kiếp!" Diêm Xuyên tự tin nói.

Quảng cáo
Trước /55 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Copyright © 2022 - MTruyện.net