Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tiêu Dao Tiểu Tán Tiên
  3. Chương 2 : Chương 2
Trước /12 Sau

[Dịch] Tiêu Dao Tiểu Tán Tiên

Chương 2 : Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sương đêm trên núi càng lúc càng nhiều, hương hoa nhè nhẹ không biết lan tỏa từ nơi nào tới, Tiểu Huyền nhìn chăm chăm vào thiếu nữ đang thở nhẹ nhàng say ngủ trong lòng mình, gò má hây hây khiến gã chợt phát giác vị sư tỷ mình cho là ác độc này thật ra cũng đẹp đến mê người.

Thủy Nhược khẽ xoay người, lọn tóc trên đầu tấu xảo thế nào lại chọc thẳng vào người của gã khiến Tiểu Huyền ngức ngáy khó chịu vô cùng, phải đưa tay lấy ra.

Ngay lúc đó, Thủy Nhược đột nhiên nhướng mày, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Cái gì ... Cái gì chạm vào cổ ta thế? Lấy nó ra ngay...”

Nàng ngồi dậy, vuốt cổ bực mình nói: “Cái gì vậy? Ồ.... ta phải về ngủ thôi.”

Tiểu Huyền hoảng hổn, nhưng chợt thấy có thứ gì đó đang di chuyển đến gần, vội đưa tay lên miệng ra dấu, bảo đừng lên tiếng.

Thủy Nhược dụi mắt, thuận theo hướng chỉ của hắn mà nhìn, thấy có một con gì đó tứ chi rất dài, mặt mày lộ ra răng nanh dễ sợ, chính là một loại quái vật biết đi như người, bèn khẽ bảo: “Chính là sơn yêu!”

Tiểu Huyền hưng phấn khẽ nói: “Yêu mị thường tụ lại một chỗ, nếu đã xuất hiện một con sơn yêu, nhất định sơn mị sẽ ở quanh đâu đây.”

“Phải đợi xuất hiện sơn mị sao?” Thủy Nhược quả thật là muốn mau mau cho xong, nhỏ giọng nói: “Tóc trên đầu Sơn yêu cũng tốt mà, ta tới cắt nghe?”

Tiểu Huyền vội giơ tay ngăn lại: “Không được ... không được, ngàn vạn lần đừng đả thảo kinh xà. Ngày mai đệ phải làm hai đường linh nê chúc hỏa và thổ, mấy thứ tóc của sơn mị thường đều không dùng được, phải dùng tóc của hỏa mị, nếu không không cần làm phiền đến tỷ làm gì.”

Thủy Nhược nhục chí thở dài xuống nước, nhưng vẫn còn lầm bầm rên rỉ nói: “Chờ một lúc nữa không chừng muỗi hút hết máu ta quá!”

“Nhẫn nại, nhẫn nại, sẽ sớm thành công thôi mà!” Tiểu Huyền lấy tận tâm can ra nói: “Tam sư tỷ, đệ vịnh viễn không quên ơn tỷ đã đối xử tốt với đệ.”

Thủy Nhược hừ đáp: “Ngươi ít làm phiền ta một chút là bổn tiểu tỷ tạ ơn trời đất rồi.”

“A, là cái gì thế?” Tiểu Huyền đột nhiên chỉ về phía trước.

Thủy Nhược nhìn ra, thấy một con bạch hổ tinh mắt xếch lên đến tận mang tai đang từ trong rừng đi ra. Con hổ tinh này ngoại trừ trên đầu rất mỹ lệ, ở dưới eo có kết một cái khố tết bằng lá cây rất xảo, toàn thân lõa lồ hiện ra da thịt trắng bạch, dưới ánh trăng phát ra ánh xanh lam rất quỷ dị, lập tức nói : ‘Dài như thế, nhất định là ngự hổ, chín phần mười là sơn quỷ vương rồi.’

Hai người bình tức tĩnh khí, chờ cho nó đến thật gần, không ngờ dung nhan hiện ra rất yêu mị, lại có hai cái vú to đùng treo trước ngực, Thủy Nhược nói : ‘Chính là sơn mị, hơn nữa nó là con cái.’

Tiểu Huyền đột nhiên bị kích động, cất giọng quái gỡ hỏi : ‘Tam sư tỷ, tỷ mau xem coi màu sắc của tóc trên đầu nó kìa... chính là Hỏa mị đó ! Tam sư tỷ chính là hỏa mị đó!’

‘Phì, ai là hỏa mị hả? Đem cái đầu heo của ngươi đi nhúng nước sôi đi !’ Thủy Nhược bực mình gắt, quay sang nhìn kỹ đầu của quái vật, quả nhiên nó đỏ như liệt diệm, chính là đặc tính của hỏa mị trong truyền thuyết.

“Lời của Ất Hạc đạo trưởng quả thật là đúng, con này nhất định là hỏa mị rồi! Tam sư tỷ, mau giúp đệ bắt nó!” Tiểu Huyền vừa định lao ra, đột nhiên thấy từ trong rừng có nhiều sơn quỷ kéo ra thêm, dường như chúng đi theo hộ vệ cho con quái mẹ.

Thủy Nhược liền nhanh chóng chặn hắn lại, hạ giọng bảo: “Chờ một chút, xem coi trong cánh rừng đó có bao nhiêu sơn quỷ?”

Tiểu Huyền khẩn cấp nói: “Bà dì của đệ ơi, sơn quỷ giỏi nhất là ẩn nấp, để cho nó quay trở vào rừng, tối nay coi như chúng ta tốn công vô ích!” Hắn lập tức lánh tránh qua bên, từ trong bụi cây bước ra, uy phong lẫm lẫm hét lớt: “Không được động đậy! Môn hạ của Vô thượng Huyền giáo Như ý nương nương thần thông quảng đại đạo pháp vô biên Hàng yêu Trừ ma đại sĩ Thôi Tiểu Huyền đang có mặt nơi đây!”

Con Hỏa mị đó giật mình, quay người nhìn hắn chầm chầm. Những con sơn quỷ phía sau cũng đã bắt kịp con hổ lớn, giương nanh múa vuốt gầm ghừ.

Những con sơn quỷ này căn bản không đáng để sợ, sắc diện của Tiểu Huyền hòa hoãn, lấy tư thế tiêu sái như ngọc thụ lâm phong, ôn hòa cười nói: “Đừng có sợ, ta chính là chỉ muốn cùng các vị nói qua vài lời, chứ không có muốn làm hại các ngươi.”

Lời phát ra, đã nghe các tiếng gầm rú dâng lên như sóng trào, từ trong rừng lại có thêm hàng trăm con sơn quỷ lớn nhỏ đủ mọi kích cỡ chạy ra, số mạnh thì kết thành một vòng, số còn lại thì bám lên đá lên cây, lập thành vòng trong vòng ngoài vây trụ hắn kín mít, rồi cứ muốn nhào tới cấu xé hắn vậy.

Tiểu Huyền lập tức kinh sợ, sắc mặt tái xanh nói: “Trời ơi, cái con quỷ cái đó nhất định là một đại quỷ vương, có quá nhiều thủ hạ, ôi.... thật là xui!” Hắn cẩn thận đưa hai tay lên làm dấu hiệu thỉnh bọn quỷ vây quanh đừng manh động tấn công, rồi hắng giọng cười lên một tiếng nói: “Hiểu lầm rồi! Hiểu lầm rồi, tại hạ không có nửa điểm ác ý, hôm nay sở dĩ đến đây, kỳ thật là vì..... là vì.... vì sao ta đến đây nhỉ?”

Trình Nhược Thủy đang núp trong bụi cây cũng phát hoảng, thầm chửi liên hồi: “Đồ đầu heo! Đầu heo ngu! Không nghe lời bổn tiểu tỷ, cái này coi ngươi đối phó thế nào!”

Con hỏa mị đó đột nhiên cười khoái trá, thanh âm phát ra nghe thật kiều mỹ mê người, nói gì đó với bọn tiểu yêu xung quanh, bọn chúng lập tức bình tĩnh và yên lặng lại ngay.

Tiểu Huyền vừa lo vừa mừng, chỉnh sắc mặc thành tươi rói nói: “Ngươi nghe và hiểu ta nói gì à?”

Ả hỏa mị cười hi hi, không hề thừa nhận hay phủ nhận.

Thôi Tiểu Huyền nháy nháy mắt, cung kính nói tiếp: “Ngươi nhất định là đại vương của bọn chúng đúng không? Quả thật là binh nhiều tướng mạnh như mây trên trời nha, tuyệt! Tuyệt! Không biết xưng hô với ngươi như thế nào?”

Hỏa mị tựa hồ rất phấn khởi nhìn hắn lom lom.

Tiểu Huyền liền đằng hắng một tiếng, rồi tiếp tục nói: “Chúng ta chính là hàng xóm láng giềng đó mà. Ta ngụ tại ngọn núi kế bên, đại vương có bao giờ qua đó chưa?”

Hỏa mị vẫn không đáp lời.

Lòng Tiểu Huyền thoáng trầm xuống: “Cái con hỏa yêu này chỉ có biết cười ngu ngơ, sao nghe nhiều mà chẳng trả lời bao nhiêu vậy kìa?!” Hắn ngưng thần nhìn qua, thấy mái tóc đỏ của hỏa mị dài chấm eo lưng, mắt phượng như đao, mũi khoằm tới miệng, xong quyền lộ ra nước da màu xanh lam. Tướng mạo của nó so với nhân loại rõ ràng là rất khác biệt, nhưng lại có một thứ gì đó vô cùng yêu mị. Lòng Tiểu Huyền chợt động, đột nhiên cười khanh khách nói: “Đại vương, ... nàng... thật là đẹp nha!”

Phần từ cổ đến đầu của hỏa mị lộ xuất biểu tình mê hoặc...

Tiểu Huyền thấy ả dường như còn chưa hiểu, bèn dùng hai tay đưa lên mặt mình, rồi giơ ngón tay cái chỉ về phía đối phương, giơ chân múa tay minh họa: “Là ta nói ... nàng rất ... dễ thương, mình dây .... dễ nhìn! Theo ngôn ngữ của nhân loại chúng ta, thì đó là sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, trầm ngư lạc nhạn á!”

Thủy Nhược nghe được những lời này liền cảm thấy nóng bừng cả hai tai, thầm mắng trong lòng: “Thật đúng là vô sỉ, chỉ vì toàn mạng mà cái thứ rấm thối đó cũng nói ra được.... ta không tin rằng sơn quỷ cô nương người ta có thể nghe và hiểu ngươi!”

Tiểu Huyền cười rất quyến rũ, từ từ tiến lại gần hỏa mị, bọn sơn quỷ chung quanh lập tức lộ vẻ cảnh giác, rùng rùng chực nhào tới trước. Hỏa mị đột nhiên nói điều gì đó, bọn chúng liền dừng ngay cước bộ lại.

Tiểu Huyền đến trước mặt yêu tinh, nhãn tình si ngốc nhìn lên đầu ả, thở dài ra vẻ rất khoa trương: “Tóc của đại vương quả thật là đẹp! Có thể cho ta sờ một chút không?”

Ánh mắt nghi hoặc của hỏa mị càng lúc càng dày, nhưng miệng ả vẫn không ngừng mĩm cười.

Cái thứ mà mình bỏ công tìm kiếm lâu ngày đã ở ngay trước mặt, nước bọt trong miệng của Tiểu Huyền tứa ra, góp phần đẩy mạnh dũng khí của hắn, khiến hắn từ từ đưa tay lên trên đầu của hỏa mị...

Trình Nhược Thủy nắm chặt ngũ chỉ, miết chặt thanh Ba hình Quái nhận trong tay, không hiểu Tiểu Huyền định làm gì, muốn rống lên: “Cái tên đầu heo đó không cần đến tính mệnh nữa sao? Coi chừng con quỷ cái đó quất ra một trảo là móc tim ngươi ra ngay đấy!”

Nhưng con hỏa mị đó lại đang dùng ánh mắt nhìn bàn tay của Tiểu Huyền, không hề có cử chỉ gì kháng cự cả.

Cuối cùng thì Tiểu Huyền cũng chạm đến từng lọn tóc màu đỏ, thuận thế nhẹ nhàng vuốt ve, động tác thập phần ôn nhu, không biết từ lúc nào ánh mắt của hắn lộ xuất một luồng nhiệt khí nồng ấm như ánh sáng chiếu ra từ vầng Thái dương.

Nguyên hỏa mị chưa từng gặp qua người nào, đột nhiên gặp tình huống như thế này, trong lòng không khỏi có điểm huyền hoặc, cảm thấy thần kỳ hữu thú, nhất thời bị lôi cuốn.

Tâm niệm của Tiểu Huyền chuyển nhanh như điện, nhẹ giọng nói: “Rất là mịn màng, ngay cả tơ lụa còn thua xa, quá đẹp ... quá đẹp.....

Hỏa mị ngưng thần nhìn gã, trên mặt đột nhiên lộ xuất thần tình như say, đầu từ từ hạ xuống, tựa hồ như muốn tựa vào bờ vai của thiếu niên.

Thủy Nhược trợn mắt nhìn đến phát ngốc, dường như không thể tin vào mắt mình trước tình hình hiện tại, hỏi: “Sao lại như thế này? Trời ơi... nhân quỷ luyến ái kìa! A aaaaaaa.... ta biết rồi, con sơn quỷ này nhất định là hoa si, không chừng đã bị hắn chiêu dụ.”

Tiểu Huyền tình tứ nói: “Đại vương à, tại hạ có một thỉnh cầu nho nhỏ, tóc nàng đầy đặn mỹ lệ như vậy sao không cho ta..... ta lấy một nắm đem về? Coi như đó là kỷ niệm của lần gặp đêm nay, để sau này ta không ở cạnh nàng, có thể lấy ra mà nhớ lại chuyện đẹp đêm nay....”

“Dễ sợ quá.... tên Trư Bát Giới này quả là ác tâm....” Thủy Nhược nghe đến đây phát rùng mình, chỉ thiếu điều đưa tay lên bị chặt hai lỗ tai lại.

“Nàng không đáp, ta coi như là đáp ứng rồi nhé!” Tiểu Huyền lấy một tiểu đao từ eo lưng ra, tận lực phát ra một nụ cười mê hồn đối với yêu tinh, từ từ đưa đến gần mái tóc đỏ của ả.

Khi đao phong đã lên đến đỉnh đầu, ả hỏa mị như vừa sực tĩnh, gương mặt lộ ra vẻ hung ác, nhìn Tiểu Huyền hừ lạnh một tiếng, thân người bắt đầu nhúc nhích.

Thịt đã đưa đến gần miệng, Tiểu Huyền sao lại có thể dừng cương ngựa bên bờ vực thẩm cho được (khi đến bến bờ nguy hiểm thì biết tĩnh ngộ)? Hắn liền chộp lấy một nắm tóc của yêu tinh, tận lực cắt lấy cắt để. Tuy nhiên, ai ngờ rằng tóc này quả nhiên là cứng, cắt mãi mà không đứt, khiến hắn nhất thời sửng sốt, cấp tốc vận khởi Ly hỏa quyết, phổ khí vào đao, cắt mạnh một lần nữa, nhưng cũng không có kết quả gì.

Hỏa mị giật tóc ra không được, bèn vung trảo chộp lấy cổ của hắn. Tiểu Huyền vội xoay người qua sau lưng ả, nhưng rất tiếc là khoảng cách giữa họ quá gần, hắn nhất quyết không buông nắm tóc ra, gương mặt lộ vẻ rất cay cú. Vốn đã sớm quyết định, dù có đau đớn, hắn cũng quyết ăn gan hùm mật gấu mà chịu. Tuy nhiên, cuối cùng thì hắn không thể chịu nổi nữa, buông tay bỏ ra.

Sơn quỷ bốn phía gào thét bao vây.

Thủy Nhược nhảy bật lên, từ trong đám cây bụi bay vọt ra, chớp mắt đã đến phía trên Tiểu Huyền, lăng không huy đao, liền thấy một đám bích quang nhàn nhạt nhoáng qua, hàng chục con sơn quỷ vừa nhào tới trước liền kêu thảm, trên thân chúng phún ra từng búng máu màu xanh, ngã vật xuống đất.

Tiểu Huyền lúc này tận dụng cơ hội lấy cuộn dây màu đỏ trên tay vung ra, nhanh như điện đánh trúng hai con sơn quỷ, rồi hắn cố kềm nén hơi thở dồn dập, nhắm hỏa mị nhảy vọt tới.

Hỏa mị há miệng kêu thảm, hai bàn tay hổ vung ra, người lùi lại sau, mười con sơn quỷ ở phía sau lập tức nhảy ra cản đường.

Tiểu Huyền tăng cước bộ đuổi theo, tay huy động, dùng Xích liên trù bắn ra ngăn chặn bọn sơn quỷ, không những phá khai da thịt bọn chúng, mà còn kèm theo đó là luồng hỏa nhiệt khiến da thịt của chúng bị đốt cháy thành khói, mùi thịt khét bay đầy trong không khí.

Nguyên vật trên tay của gã có tên gọi là Xích Luyện Tác, được làm từ một loại thiết tinh vô cùng hiếm, rất dễ dàng dẫn nhiệt, khi phối hợp với Li Hỏa Quyết –một trong Như ý ngũ hành thánh công của Huyền giáo, uy lực có thể nung chảy sắt thép.

Hỏa mị thấy thế, nòng giận không gì tả xiết, tấm thân hổ chồm lên, mười chỉ biến thành trảo, phóng ngược về phía Tiểu Huyền, nhanh mạnh như trận cuồng phong.

Tiểu Huyền đang lo lắng ả sẽ trốn vào rừng, thấy vậy lòng thầm mừng rỡ, chuyển thân chạy về phía Thủy Nhược, kêu lên: “Tam sư tỷ, đệ không cắt được tóc trên đầu ả, tỷ thử coi!”

“Vậy thì thôi!” Thủy Nhược xoay trở như thiên tiên múa lượn, cái Ba hình Bích nhận trên tay mỗi khi huy động thì đều làm cho máu đào của sơn quỷ văng tung tóe.

Tiểu Huyền cấp tốc nói: “Sao mà vậy được chứ?” Thân hình hắn chợt chậm lại, khiến cho hỏa mị đuổi theo gần kịp. Mắt hắn thấy trên trảo của ả dường như có luồng bạch diễm, lòng liền thất kinh, cố gắng chạy tránh thật nhanh. Ai ngờ, kỳ trảo đó theo như hình với bóng, thủy chung vẫn bức sát người hắn, lại thêm bốn phía đều có sơn quỷ vây công, khiến hắn càng lúc càng phải khổ công tránh né.

“Ngươi không nghe lời ta nói thì tại sao ta phải nghe lời ngươi chứ?” Thủy Nhược tức giận xuất đao, một luồng bích quang lần nữa bắn ra, bọn sơn quỷ cản đường giữa hai người lập tức ngã lăn ra đất, hồn lìa khỏi sát mà trên mặt vẫn mang biểu tình ngờ vực không tin, chúng chẳng khi nào ngờ tới uy lực một đao của nàng lớn như vậy.

Nguyên cái ba hình nhận trên tay nàng tên là “Bích ba”, là binh khí cùng cấp với Xích Luyên Tác, nhưng do công lực của nàng cao hơn Tiểu Huyền nhiều, lại phối hợp với Như Ý Ngũ Hành Thủy Linh thuật, uy lực càng thêm kinh người.

Tiểu Huyền chỉ biết nàng đã dùng chân lực thực của mình xuất kích, bèn vội dịu giọng nói: “Hảo sư tỷ, coi như là đệ sai! Cái chuyện gì khi về rồi hãy nói nhé!”

Thủy Nhược cười lạnh hỏi: “Coi như ngươi sai hả?” Vai trái khẽ lắc, tay áo xanh rớt xuống, lộ xuất cánh tay trắng như tuyết, một con sơn yêu to lớn gục xuống cạnh nàng.

Tiểu Huyền thầm bảo không xong, buộc phải có thái độ nhận tội: “Là đệ sai!”

Thủy Nhược hừ lạnh một cái, không nói gì, gần như tống khứ được tảng đá đang đè nặng trong lòng.

Tiểu Huyền chợt thất kinh nói: “Coi chừng!” Hắn tự mình cũng tránh được một cây gây từ trên đánh xuống.

Thủy Nhược thấy mặt hắn trắng nhợt, không biết tại sao khí tức trong lòng nàng tiêu đi một phần rất lớn, vội phản thủ đánh trả một đòn đánh lén từ trên núi xuống, to giọng bảo: “Ngươi dẫn dụ ả quỷ cái đó lại gần đây!”

“Đến liền! Trên trảo của ả này có bạch diễm, sợ rằng đó là thứ U viêm như Ất Hạc lão đầu có nói, trăm nghìn lần đừng chạm vào nó!” Tiểu Huyền vừa chạy đến trước mặt nàng, theo ngay phía sau là ả hỏa mị tựa hồ đang hận hắn thấy xương, cứ đeo bám theo không bỏ, thứ bạch diễm trên hai bàn tay ả ngày càng đẹp.

Thủy Nhược nói: “Yên tâm đi, thứ yêu quái lợi hại hơn thế này ta còn đã gặp qua rồi! Hôm nay để cho ngươi xem cho biết thế nào là thật lực chân chính của bổn tiểu tỷ nhé!” Nàng thu tiểu đao về hộ thể, ngưng mục nhìn hỏa mị, trên gương mặt xinh tươi đã tràn đầy một thứ sát khí bức người.

Tiểu Huyền lập tức đề cao chân khí trong kinh mạch, cố gắng biến cho Xích Luyện tác trong tay to lớn lên thêm, khiến không khí hôn ám trên đỉnh núi xuất hiện một dây xích màu hồng rất lớn, thanh thế kinh ngừơi, làm cho bọn sơn quỷ xung quanh đều sợ hãi, lập tức lùi ngay lại.

Thủy Nhược nhân cơ hội đó tung người lên, đạp theo thế Thiên trì, ánh mắt nhìn thẳng vào thân người của hỏa mị, vô thanh vô tức vụt tới như ảo mộng.

Hỏa mị vô cùng ngạc nhiên, vừa thu trảo về thì đã thấy một ánh chớp màu ngọc bích lóe lên trên đầu. Rất may nó là loài trời sinh ra đã thập phần mẫn tiệp, lại đã tu luyện thành tinh, nên khi thấy hào quang đã lập tức lùi ngay về phía sau, thân người tự động lóe lên một cái, nhìn lại đã tránh được chiêu đánh vừa tới.

Tiểu Huyền đứng bên cạnh nhìn, không khỏi thốt lên tiếc rẻ. Ai ngờ Bích Ba Nhận của Thủy Nhược không hề dừng lại, biến thành một đạo bích mang giống hình nguyên gốc của nó, lăng không bắn tới, lập tức đã thấy xích phát (tóc đỏ) tung bay đầy trời.

Thủy Nhược tung người nhảy lên, chụp lấy mấy lọn tóc đỏ, rồi dư thế bèn xoay vòng, tung người quay trở lại, lại tiếp tục phát ra vô số bích mang tung hoành, rồi mới quay lại chỗ của Tiều Huyết, khóat tay trong không khí bảo: “Chạy!”

Tiểu Huyền mừng rỡ, thấy sư tỷ nhảy vòng trên không, bèn đề bộ đuổi theo, hai người trước sau vọt qua khỏi một cổ đại thụ, rồi lăng không bay tiếp, chuyền sang những cổ thụ gần đó, khi thoát khỏi phạm vi bao vây của sơn quỷ mới đáp xuống mặt đất và nhanh chóng chạy xuống triền núi.

Hỏa mị lồm cồm bò dậy, ngây ngốc sờ tóc trên đầu, đột nhiên rú lên một tiếng, phất tay chỉ thẳng vào hai người đang đào tẩu, giơ nanh múa vuốt xì xồ một hồi, bọn quỷ con giờ như chợt tỉnh từ cơn mộng, phân nhau ùng ùng kéo xuống núi rượt theo.

Tiểu Huyền bám sát sau lưng Thủy Nhược, mừng đến đất trời nghiêng ngã bảo: “Đệ quả nhiên là không thỉnh lầm bồ tát, tam sư tỷ quả thiệt là lợi hại, chỉ cần nhảy mấy vòng, đã cắt được một mớ tóc trên đầu yêu tinh, trong khi trước đó đệ dùng đao cắt lấy cắt để mà chẳng được cọng nào, bội phục! Bội phục!”

Thủy Nhược đột nhiên dừng lại, ôm bụng nói: “Coi như con ả đó gặp may! Nó thuộc tính hỏa, gặp phải Thủy Linh thuật của ta thì rõ ràng là đại khắc tinh, cái thứ tóc trên đầu cỏn con ấy sao không cắt xuống được, a...?”

Tiểu Huyền nhìn nàng ngạc nhiên hỏi: “Gì thế?”

Thủy Nhược thở hổn hển nói: “Chỉ tại bọn sơn quỷ quá nhiều, bức cho ta liên tục sử dụng Thủy Hoa trảm, chân khí cạn kiệt mất rồi!”

Tiểu Huyền xanh mặt hỏi: “Chân khí hao tận rồi à? Bọn chúng đang truy gấp theo chúng ta kìa, để đệ cõng tỷ chạy nhé. Mau ngồi lên lưng đi!”

Thủy Nhược đáp: “Đồ ngốc, ngươi nghĩ gì vậy? Tuy chân khí của ta không còn nhiều, không thể sử dụng linh lực mà bay được, nhưng chúng ta có thể dùng thuật độn thổ trốn đi mà.”

Tiểu Huyền vỗ đầu đáp: “Đúng ha, đệ sao ngu thế không biết nữa!”

“Đó là vì ngươi thực sự là đầu heo bự đó mà!” Thủy Nhược cười hi hi đáp. “Mau bắt đầu đi thôi, thi triển thuật độn thổ rất mất thời gian, đệ đừng có chần chờ để bọn chúng bắt được thì nguy.”

Hai người bắt đầu mặc niệm chân ngôn, vận công thi pháp.

Hàng chục sơn quỷ đuổi theo tới nơi, thấy hai người cầm nắm tóc của đại vương của chúng đang đứng phía trước, nhìn sửng một lúc, rồi vui mừng nhào tới. Nhưng liền lúc đó một trận cuồng phong nổi lên, hình ảnh hai người chợt biến mất, bọn quỷ cho là kỳ diệu, đương ngẩn ngơ, thì một con chỉ xuống núi hét chi chi vang lừng. Bọn chúng cùng quay đầu nhìn, thấy hai cổ lốc xoáy đã nhập vào lòng đất, ùn ùn cuốn đi vào mất dạng trong đêm đen.

Quảng cáo
Trước /12 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cựu Nhật Chúa Tể (Hoành Thôi Nhất Thiết Địch

Copyright © 2022 - MTruyện.net