Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tiêu Dao Tiểu Tán Tiên
  3. Chương 4 :  TIÊU DIÊU TIỂU TÁN TIÊN – Tác giả Mê Nam Vmvm dịch ____ Hồi 03 Phản Phệ (Nổi loạn)
Trước /12 Sau

[Dịch] Tiêu Dao Tiểu Tán Tiên

Chương 4 :  TIÊU DIÊU TIỂU TÁN TIÊN – Tác giả Mê Nam Vmvm dịch ____ Hồi 03 Phản Phệ (Nổi loạn)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

TIÊU DIÊU TIỂU TÁN TIÊN – Tác giả: Mê Nam. Vmvm dịch.

__o0o__

Hồi 03. Phản Phệ (Nổi loạn)

Tiểu Huyền hồn phi phách tán, cố sức lắc mình vụt tránh, quyền đầu của Hỏa thạch cự nhân như lôi đình giáng xuống chỗ gã vừa đứng, mặt đất liền xuất hiện một lỗ sâu toang hóac, cỏ cây quanh đó lập tức bị đốt cho héo khô.

"A ... A, chuyện gì thế? Ta .... ta ... chính là ... cha của ngươi mà!" Tiểu Huyền xanh mặt thét lớn.

Nhưng Vô Địch Đại tướng quân hầu như không có bất kỳ ý niệm gì, tiếp tục gầm gừ bước đến gần.

"Chính là phản phệ, nhất định là có gì sai lầm trong đó rồi." Tuyết Hàm nói.

Lý Mộng Đường xem lại phối phương trong tay, ngưng mày nói: "Chỉ sợ đó chính là do chuyện khắc kỵ của Xích mãng tín và Diễm tinh."

Mặt Trình Thủy Nhược trở nên đỏ hồng, nghiến răng xỉa xói: "Đáng kiếp! Ai bảo gã đầu heo đó chẳng chịu luyện công cho tốt, tối ngày cứ quậy phá lung tung."

Hỏa thạch Cự nhân hung ác nhào đến Tiểu Huyền, đất đá rung chuyển dưới bàn chận to lớn của nó. Uy thế mà nó phát ra quả là kinh người. Tiểu Huyền hoảng hốt né đông tránh tây, cố sức giữ mệnh.

Vô Địch Đại Tướng Quân đuổi theo đến cùng, nó người to chân dài, chỉ khoa chân một cái là đã tiến xa hai ba trượng, thủy chung đuổi theo sau Tiểu Huyền như hình với bóng, dù cho gã có tận lực thi triển "Lục địa đằng phi thuật" đến cỡ nào đều không có cách gì tránh thoát. Thậm chí, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, nguy hiểm xem ra đang gần sát gáy Tiểu Huyền.

Hạ Tiểu Uyển sốt ruột hỏi: "Tính sao bây giờ? Cái con quỷ đó to lớn như vậy, khẳng định là khí lực không nhỏ, hơn nữa toàn thân là đều là lửa, muốn hạ nó nhất định không dễ dàng gì."

Thủy Nhược lấy họa của người khác làm vui, cười khanh khách nói: "Lần này cho quái vật tự hắn chế tạo ra đuổi tới Mãn sơn, cho hắn sau này còn dám làm nữa không!"

Vô Địch Đại Tướng Quân đuổi theo Tiểu Huyền cách khoảng một trượng, gầm lên một tiếng, phóng quyền đấm vào lưng hắn.

"Ông trời con, là ta tạo ra ngươi mà! Ngươi... ngươi sao lại lấy oán báo ân phụ mẫu như vậy!" Tiểu Huyền vừa vội lăn người né tránh, vừa mếu máo hỏi.

"Nói đạo lý với nó mà được gì!" Thủy Nhược đột nhiên la lớn: "Gã ngốc, mau niệm chú đi! Đừng có nói với ta là ngươi chưa hề thiết định cấm chú lên người của nó đó nghe."

Tiểu Huyền sực tỉnh, vội vàng niệm chú, nhưng không ngờ hiệu nghiệm đâu không thấy, lại khiến Vô Địch Đại Tướng Quân càng cuồng loạn hơn. Nó dồn dập rống lên những tiếng kinh người, đuổi càng lúc càng gấp. Hai bàn chân to lớn nhiều lần suýt giẫm phải Tiểu Huyền và biến gã thành đống thịt vụn.

Tiểu Uyển thấy tình thế bất diệu, đột nhiên bước lên mấy bước, tay bắt ấn quyết, miệng niệm chân ngôn, thi triển "Nê chiểu thuật" (Thuật gọi bùn đất), ngay lập tức đất trong chu vi khoảng một trượng dưới chân Hỏa thạch cự nhân chợt nhũn ra....

Đôi mắt trũng sâu của Vô Địch Đại Tướng Quân chợt giật một cái. Người nó khựng lại, hai chân đá liền bị hãm vào ao bùn mới được tạo ra. Trong nháy mắt, nó đã lún tới đùi. Nhưng do quá cao, nó chỉ cần khua nhẹ hai cánh tay dài, nắm chặt mép đất ở cạnh ao bò lên. Thoáng chốc, nó đã thoát ra khỏi hố bùn, luồng liệt diễm khắp người vẫn không tắt. Nó tựa hồ nhận định Tiểu Huyền có gì rất cổ quái, rất hấp dẫn, nên tiếp tục đuổi gấp theo.

Mộng Đường nói: "Xem ra tự Tiểu Huyền không thể khống chế được nó, chúng ta giúp đệ ấy đi." Nàng liền phất tay áo đề thân vọt tới, phất ra một pháp ấn tên là Mãng đằng thuật (Thuật rắn quấn) nhằm đến Hỏa thạch cự nhân. Pháp ấn này đi nhanh như kẻ chỉ, bắn đánh "tách" vào lưng quái vật, phá một lỗ lớn, luồng theo đó là một sợi dây dài và uốn éo như mãng xà, nhanh chóng vươn ra cột chặt thân người quái vật.

Vô Địch Đại Tướng Quân tạm thời ngừng lại, chờ cho quái đằng quấn chặt eo lưng, liền dùng tay giật lấy. Ai ngờ, sợi Mãng đằng thuận thế quất chặt luôn hai tay nó, muốn tránh cũng không thoát. Vô Địch Đại Tướng Quân tức giận gầm lên một tiếng, ngực vồng hẳn ra, từ trong nội thể trào ra một luồng lửa vàng, khiến cho sợi mãng đằng nhanh chóng cháy tiêu đi mất.

Mọi người thấy vậy đều biến hẳn sắc mặt, Tuyết Hàm nói: "Hỏa kình quá lợi hại! Mãng đằng thuật không phải là thứ dây tầm thường, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, thế mà nó có thể dã dàng phá hủy như thế này."

Mộng Đường gật đầu nói: "Tiểu Huyền đã hạ trên người nó Hỏa Liên tử, tóc của Hỏa mị, Diễm tinh, Xích mãng tín cùng hàng chục vật liệu cực phẩm thuộc hỏa hành, tự nhiên là không thể tệ được.

Vô Địch Đại Tướng Quân tựa hồ phát giác bên cạnh có người, bèn buông bỏ Tiểu Huyền, quay sang tứ nữ.

Tiểu Uyển hoảng sợ kêu lên: "Toàn là không mang theo binh khí, mọi người ngăn nó lại, để muội triệu thổ tinh ra đối phó với nó." Nói xong liền bắt ấn trước ngực, ngưng thần thi triển pháp thuật.

Thủy Nhược cười lạnh nói: "Ta phải coi xem cái vật do gã đầu heo tạo ra lợi hại thế nào!" nói đoạn liền đề khởi Thủy linh chân khí, phất hai tay áo, khí lạnh chợt nổi lên rồi như dòng sông ngầm cuồn cuộn cuốn đến Vô Địch Đại Tướng Quân. Đây chính là tuyệt kỹ thuộc hành thủy tâm đắc nhất của nàng.

Thế tiến của Vô Địch Đại Tướng Quân chậm hẳn lại, hỏa diễm khắp người lập tức bị tán loạn, rơi lã chả xuống đất, xem rất thảm hại.

Thủy Nhược vô cùng đắc ý, lén mắng thầm: "Yếu ớt thế này thế mà dám gọi là Vô Địch Đại Tướng Quân. Hừ, để ta đánh cho con quái này chỏng bốn vó lên trời, xem gã đầu heo còn mặt mũi nào nữa không!" Nàng liền tung người lên không, xoay người xung quanh Hỏa thạch cự nhân, vừa bay vừa múa tròn hai tay áo, dáng hình như tiên nữ giáng trần.

Vô Địch Đại Tướng Quân bị từng dòng ám lưu vô hình quấn lấy, khiến cho thần hình to lớn không ngừng lắc lư, nhưng nó vẫn ghì chặt mặt đất, lấy hết sức đề kháng lại những luồng Thủy linh chân khí đang điên cuồng kéo ngã

"Lộng Triều chi vũ" chính là vũ kỹ thuộc hành thủy, có đặc tính rất kỳ diệu. Thủy Nhược càng múa càng hay, uy lực theo đó cũng tăng lên gấp bội, phần dưới của Hỏa thạch cự nhân lúc này đã hoàn toàn bị đắm chìm trong làn linh lực đó. Hai cánh tay áo của nàng chợt hướng lên trên, từng cổ ám lưu như trăm dòng sông đổ về nguồn, hội tụ thành một phù chú cường đại. Sau đó, nàng chợt thét lên: "Khởi!"

Vô Địch Đại Tướng Quân liền mất thăng bằng, thân hình to lớn như long tượng bị kéo nghiêng hẳn đi. Ai ngờ, nó chợt hộc lên một tiếng giận dữ, kim diễm (lửa vàng) trên người đột nhiên tái hiện, đẩy Thủy linh chân khí ngược trở lại Thủy Nhược.

Thủy Nhược bị kim diễm bắn trúng một miếng, mặt chợt cay như ớt sát, hoa dung thất sắc, vội bưng lấy mặt lùi nhanh lại phía sau.

Vô Địch Đại Tướng Quân từ từ dừng lại, run rẫy một hồi, đôi chân thô kệt chợt tống mạnh, chồm dậy tiếp tục đuổi theo truy sát Thủy Nhược.

Mày liễu của Tuyết Hàm khẽ nhướng lên, ngưng chưởng thành đao phất vào hư không, chợt thấy một kim mang mờ ảo hình bán nguyệt phóng ra, chính là tuyệt kỹ thành danh của nàng trong ngũ hành kim hệ - "Kim cương trảm".

Vô Địch Đại Tướng Quân hú lên quái dị, thân hình to lớn kịch chấn, hào quang bùng ra ở bụng, đất đá văng tung tóe, dính liền một lúc nhiều vết cắt sâu hoắm.

Tuyết Hàm tiếp tục huy chưởng, chém thêm một đao ở đùi trên của Hỏa thạch cự nhân.

Tiểu Huyền biết vị sư tỷ này rất lợi hại, vội kêu lên: "Xin đừng làm hại nó!"

Vô Địch Đại Tướng Quân rúng động thân hình một lúc, rồi như hung thần ác sát quay sang truy bức Tuyết Hàm.

Tuyết Hàm đứng im bất động, không hề sợ sệ gì.

Lý Mộng Đường phóng đến bên cạnh phù trợ Thủy Nhược, lo lắng hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"

Thủy Nhược thả lỏng hai tay, đưa mặt cho Mộng Đường xem, bật khóc đáp: "Mặt… mặt của muội! Muội bị hủy diện mạo rồi phải không?"

Mộng Đường cười nói: "Ổn mà, vẫn còn láng mịn ấy chứ, chỉ hồng hồng vài chỗ càng đẹp mê người đấy! Trên người có bị thương chổ nào không?"

Thủy Nhược lúc này mới đổi khóc thành cười, nghiến răng đáp: "Muội về lấy Bích Ba nhận đến, phân thây cái con quỷ đáng ghét này thành vạn đoạn!"

Lúc này triệu hoán thuật của Hạ Tiểu Uyển cũng hoàn thành, mặt đất đột nhiên phồng lên, cây cỏ bị đẩy ra hai bên, bốn vị thổ tinh vô cùng to lớn chui ra từ trong đất đá, lúi cúi đứng dậy.

Vô Địch Đại Tương Quân lập tức bị những vật được triệu hoán này hấp dẫn, dừng này nhìn ngó một chút, buông bỏ Tuyết Hàm, cất bước tiến lại gần bốn vị thổ tinh.

Bốn vị thổ tinh cao hơn mười trượng, thân hình vạm vỡ, đối với nhân loại mà nói thì chúng khôi ngô dị thường. Tuy nhiên, so với Vô Địch Đại Tương Quân thì chúng không thấm gì, chỉ như gã lùn đứng cạnh tòa núi lớn.

Vô Địch Đại Tương Quân cất đầu gầm lớn, tựa hồ thập phần đắc ý. Bốn vị thổ tinh không phải là sinh vật thiên nhiên, không hề có thất tình lục dục, không có chút sợ sệt gì, mặt nhiên đứng im chờ đợi.

Tiểu Uyển múa quyết điều động thổ tinh bao vây cả bốn mặt Vô Địch Đại Tướng Quân.

Vô Địch Đại Tướng Quân cảm giác thấy địch ý, bèn gầm lên lấy uy, từng trận uy sát theo đó phóng ra. Mọi người liền cảm thấy khí mạch chấn động rất khó chịu, liền vận công đề ngự. Tiều Uyển mặc niệm cấm chú, ra lệnh cho bốn vị thổ tinh bắt đầu tấn công.

Vô Địch Đại Tướng Quân quả nhiên đại nộ, vung quyền đánh tới như vạn quân cuồng giận, vừa trúng đã đập bẹp đầu một vị thổ tinh thành bột phấn. Tuy nhiên, ba tiếng "phách phách phách" trầm muộn cùng vang lên, quyền đầu của ba vị thổ tinh còn lại nhất loạt đánh trúng thân người của nó. Ba quyền này tuy mạnh, nhưng chỉ đủ làm nó lắc lư thân người.

Cánh tay đầy lửa của Vô Địch Đại Tương Quân điên cuồng khoát mạnh một vòng, vừa khéo khiến eo lưng của một thổ tinh nữa nát bét, đất đá rơi xuống đất như mưa rào.

Hai vị thổ tinh còn lại không ngừng xuất quyền. Nhưng dù tất cả quyền ấy đều trúng người Vô Địch Đại Tướng Quân, da thịt của nó lại cứng như tường đồng vách sắt, chỉ làm văng ra vài miếng hỏa thạch nhỏ.

Bốn thiếu nữ xinh đẹp bắt đầu kinh hãi, nhân vì các tinh linh trong ngũ hành thì thổ tinh tuy có hành động chậm chạm nhất, nhưng lực lượng phòng ngự lại cực lớn, hơn hẳn cả bốn loại tinh linh còn lại.

Tiểu Huyền vô cùng hưng phấn, đắc ý la to: "Cái này nhất định là do ta dùng Lôi Văn Thành điều hợp cùng vỏ sò hóa thạch rồi. Quá kỳ diệu. Ha, trước đây chưa từng có ai điều phối theo dạng này!"

Thủy Nhược nghe thế ngồi bật dậy, mặt đỏ bừng giận dữ, tức giận quát: "Ngươi là thiên tài, ngươi giỏi quá thì đừng có chạy khi có chuyện như thế, mau mau giáo huấn cái đứa con quái thai của ngươi đi!"

Tiểu Huyền nóng mặt cãi lại: "Ta đang nghĩ biện pháp đây, gã bất hiếu tử này quá lợi hại mà."

Vô Địch Đại Tương Quân dường như vô cùng ghét hận cái chữ "cha" này, nghe được thanh âm của hắn, liền cất chân đá văn vị thổ tinh mé bên tay phải, xoay người dùng cùi chỏ thúc vỡ ngực của vị thổ tinh cuối cùng, rồi gầm lên dài bước rượt đánh Tiểu Huyền.

Tiểu Huyền mặt cắt không còn giọt máu, chỉ còn biết co giò chạy.

Đồng thời triệu hoán một lúc bốn vị thổ tinh, năng lực của Hạ Tiểu Uyển đã đến cực hạn. Không ngờ, hỏa thạch cự nhân chỉ trong chốc lát đánh tan mất cả bốn, lòng nàng lo lắng dị thường, run giọng nói với ba vị sư tỷ: "Quái vật này so với Thần Diễm thú lợi hại hơn nhiều, chúng ta mau về lấy binh khí đối phó nó đi?"

Tuyết Hàm nói: "Mộng sào đang ở gần đây, quyết không để cho nó đến đó quậy phá. Để ta thử lần nữa, nếu như vô pháp chế trụ, thì buộc phải dùng tới Kim Hà hàng bắt nó."

Thủy Nhược nghe nói phải dụng pháp bảo, lập tức muốn thử ngay: "Đại sư tỷ, Kim Hà hàng rất hao tổn linh lực, hay là dùng Phích Lịch châu của muội đi!"

Tuyết Hàm đáp: "Tích Tà Phích lịch tuy rất ít tốn linh lực, nhưng khí phản tác lại quá bá đạo, linh lực của muội vẫn còn non kém, nếu sính cường sợ sẽ thương hại đến căn bổn tu luyện sau này." Nói xong liền phi thân tung người đối diện với Vô Địch Đại Tướng Quân đang đuổi gấp theo Tiểu Huyền không bỏ.

Mộng Đường ở phía sau nhắc nhở nàng: "Chỗ yếu hại của con quái này tám chín phần nằm ở Hỏa nghê tâm trên ngực."

Tiểu Uyển bất nhẫn nói: "Phải hủy diệt nó sao? Ôi, Tiểu Huyền nhất định là thương tâm lắm!"

Tuyết Hàm đuổi tới sau lưng Vô Địch Đại Tương Quân, liền huy chưởng chém ngay, hàng chục Kim mang hình mặt trăng tung hoành bay lượn, gây thành hàng loạt vết thương sâu hoắm trên ngực đá liệt diễm của nó.

Vô Địch Đại Tương Quân giận dữ quay người lại, múa loạn hai cánh tay lửa, điên cuồng quét tới địch nhân.

Tuyết Hàm bay nhảy tứ phía, lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng đánh ra một đạo kim mang quỷ dị, xóa bỏ toàn bộ phản kích. Ngọc chưởng của nàng lại phất ra không ngừng nghĩ, tiếp tục huy xuất Kim cương trảm mạnh mẽ vô cùng, liên tục đánh trúng thạch nhân, tạo ra từng đám kim diễm vô cùng đẹp mắt.

Tiểu Huyền lúc này mới thở ra lấy hơi, dừng lại quan khán trận kịch đấu, trong lòng hâm mộ vạn phần: "Kim quang tung của đại sư tỷ quả là thần diệu, nếu mà ta học được, nhất định khi gặp địch nhân không còn phải lo nghĩ đến chuyện bảo vệ thân mình nữa." Lại thấy trên người Vô Địch Đại Tướng Quân đầy vết thương, lòng đau như cắt, không chịu được kêu lên: "Đại sư tỷ, nó là do đệ bỏ vô số tâm huyết kết tinh thành, trăm nghìn lần xin tỷ phải hạ thủ lưu tình nha!"

Ai ngờ Tuyết Hàm lại thầm lấy hơi lên, nhủ thầm: "Tiểu Huyền sao lại tạo ra quái vật quá mạnh như thế này? Trúng phải hàng chục Kim cương trảm của ta mà không có chút suy siễn gì!"

Vô Địch Đại Tướng Quân liên tục bị trúng thương, trong khi ngay cả chéo áo của đối phương nó cũng không chạm tới được, bèn gầm lên như thiên lôi, nghe tiếng Tiểu Huyền kêu kêu gọi gọi, bèn bỏ mặc Tuyết Hàm, nhanh chóng phóng tới hắn.

Tiểu Huyền trong lúc bất phòng, lại đứng quá gần, chỉ còn biết lăn xuống đất mà tránh. Tình thế lúc này xem ra còn hung hiểm hơn lúc nãy. Cái gã ỷ trượng vào bất quả chỉ là pháp môn rất tầm thường của Huyền môn "Lục Địa Đằng Phi thuật", thủy chung không có cách nào đào thoát truy kích, nhiều lúc gần như bị quyền của Vô Địch Đại Tương Quân kích trúng.

Lý Mộng Đường cùng mọi người thấy tình thế bất diệu, nhất tề lao người về phía trước.

Tuyết Hàm cấp tốc đề Kim cương chân khí, tiếp tục chém hàng chục đao xuống người Vô Địch Đại Tướng Quân, nhưng nó hầu như không hề động đậy, cứ một mực truy sát Tiểu Huyền.

Tiểu Huyền hoảng hốt không biết phương hướng ra sao, chợt nghe tiếng Lý Mộng Đường kêu lên từ phía sau: "Đừng chạy tới nữa, phía trước là vực sâu đấy!" Trong lòng gã liền cảm thấy vô cùng khẩn cấp, nhiều lần muốn quay lại, nhưng toàn bị hỏa khu to lớn của Vô Địch Đại Tương Quân phong tỏa, bèn nhìn lên phía trước, thấy một bên là vực sâu không thấy đáy, một bên là vách đá dựng đứng ngút trời, lòng liền trở nên tuyệt vọng.

Ngay lúc ấy, không trung chợt vang lên vô số thanh âm trong trẻo, một con hạc cực lớn màu xanh từ trong mây mù đột nhiên xuất hiện.

Tuyết Hàm thấy tình hình nguy cấp, bèn lấy từ trong ngực áo ra một vòng tay màu vàng trên có khắc nhiều phù văn, miệng mặc nhiệm chân ngôn. Vòng vàng liền hiện xuất hào quang, vô số răng nhỏ màu vàng sáng bay ra, đó chính là thứ mà vô số quỷ thần nghe thấy đều vỡ mật kinh tâm, chính là tối thượng pháp bảo của Huyền giáo: "Kim Hà Hàng".

Vô Địch Đại Tướng Quân vốn đã dồn Tiểu Huyền đến bờ vực thẳm không còn chỗ thoát, lại không vội tấn công, cứ chậm chạp nhìn hắn rồi tiến lên từng bước.

Sắc mặt của Tiểu Huyền giống như kẻ bại trận sắp chết, cay đắng hỏi: "Ngươi vì sao hận ta như thế? Vì … vì … cái gì chứ? Vì ngươi mà ta phải hao phí bao nhiều tâm huyết, để rồi…. rồi…"

Đột nhiên cạnh đó có người hỏi:"Ơ, vật này là con gì thế?" Thanh âm đó nhu mì như oanh như yến.

Tiểu Huyền quay đầu nhìn, thấy cạnh hắn chợt xuất hiện một mỹ phụ vô yêu kiều. Nàng không biết đến từ khi nào, trên đầu cài một viên thạch anh màu tím, giữa trán có đính một viên Thủy Tích Tử Ngọc, da thịt trắng mịn như tuyết, ngực đầy đặn, thật là mỹ phụ ngọc mạo hoa nhan. Nàng đang hiếu kỳ nhìn ngắm Vô Địch Đại Tương Quân đang bức đến gần.

"Uy sát quá cổ quái. Ta lần đầu tiên mới thấy thứ quái vật như thế này!" Mỹ phụ tự nói với mình.

Lòng Tiểu Huyền lúc này không hiểu sao lại vô cùng hoảng hốt: "Ai da, trên đời này lại có mỹ nhân như thế, sư phụ và nhị sư tỷ đều không đẹp bằng nàng…" Ánh mắt bất giác liếc nhìn bờ ngực của nàng, tại thời điểm khẩn yếu quan đầu như thế này lại còn tơ tưởng: "Trời à! Cái của nàng này không phải là lớn hơn gấp đôi Thủy Nhược hay sao?"

"Chà, trên Tiêu Diêu Phong này sao lại có thứ quái vật như vầy?" Mỹ phụ nhân xoay đầu hỏi, thân người xinh đẹp đột nhiên khẽ rúng động, nghệch mặt ra nhìn hắn đăm đăm.

Thần hình to lớn của Vô Địch Đại Tương Quân chợt chấn động, một đám kim diễm to lớn phóng ra từ trong lồng ngực, cất bước đi mau đến bên họ.

Tiểu Huyền thấy mỹ phụ nhân đột nhiên nhìn mình như vậy mà không quan tâm đến chuyện gì khác, bèn vội bước đến gần nắm lấy tay nàng kéo tránh ra, rồi lo lắng nói: "Nàng từ đâu mà tới? Sao lại đến chỗ này!"

Mỹ phụ nhân không đáp, lại nhìn gã hỏi lại: "Ngươi tên là gì thế?"

Vô Địch Đại Tướng Quân đề khởi liệt diễm, giương thạch cước đạp xuống như tòa núi Thái Sơn. Tiểu Huyền ôm lấy mỹ phụ nhân lăn đi, chỉ còn cách mép vực có một tấc, không còn chút dư địa nào. Hắn liếc nhìn xuống dưới vực sâu vạn trượng, đoán rằng nếu mà bị rớt xuống, dù cho mình có dùng Lục địa đằng phi thuật cũng không cách nào tồn tại, bèn vội thúc đẩy li hỏa chân khí, dự định liều mạng quyết chiến.

Lúc này, Lý Mộng Đường cùng các người đẹp vẫn chưa đuổi kịp tới, đều nhất tề la hoảng.

Còn ngự bảo chân ngôn của Tuyết Hàm còn một chút nữa mới xong, thấy tình trạng ấy cũng đại kinh, cấp tốc đề thăng linh lực đọcc vội một trận loạn văn.

Không ngờ vào thời điểm cốt yếu đó, mỹ phụ nhân chợt lấy từ trên đầu ra một cái kẹp tóc màu tím sáng lóe hào quang. Môi hồng của nàng khẽ động, một đạo tử quang điện chớp lòe bắn ra, vô thanh vô tức quán nhập vào trong bàn chân của Vô Địch Đại Tương Quân, rồi từ chân của nó xuyên thấu lên trên.

Thân hình của Vô Địch Đại Tương Quân chợt rún động, bàn chân to lớn đang giáng xuống bị trúng tử điện chợt kêu "rắc" một tiếng nức ra, chớp mắt đã lan tới bắp chân, theo đó là hàng loạt thanh âm điếc tay, từ đầu gối tới đùi đột nhiên bị phá tan.

Tiểu Huyền trợn mắt há mồm.

Mỹ phụ nhân khẽ đỏ mặt, cất giọng nhu mì hỏi: "Cậu nhóc, lớn rồi mà còn thèm ăn đậu hủ hả!"

Tiểu Huyền lúc này mới phác giác hai tay mình đang vô tình ép chặt vào gò ngực chắc rung rinh to mộng của nàng, hoảng hồn bỏ ra, chống người đứng dậy, áo quần còn phản phất luồng u hương như xạ như lan.

Thạch nhân gào lên một tiếng, cánh tay hỏa diễm từ trên không ngoan cường đánh xuống.

Mỹ phụ nhân khẽ hừ một tiếng, không nhanh không chậm phóng ra một chỉ, dòng tử điện từ trên không quay nhanh trở lại, xuyên qua cánh tay to lớn của Vô Địch Đại Tương Quân.

Thế đánh của Vô Địch Đại Tương Quân vẫn tiếp tục không ngừng, nhưng cánh tay to lớn đó đột nhiên bị phá tan, đá bắn ra tứ tung, rơi xuống như mưa rào.

Tiểu Huyền ôm tay bảo hộ đầu, lòng vừa kinh vừa mừng, vô cùng vui sướng vì tiểu mệnh đã được cứu: "Ha, không biết mỹ nhân này là thần thánh phương nào? Sao lợi hại thế nhỉ!"

Mỹ phụ nhân nói: "Vật này có thể là ma vật, không nên tha!" Ngọc chỉ khẽ chuyển, nhắm ngay ngực của Vô Địch Đại Tướng Quân.

Tiểu Huyền cả kinh thất sắc, lập tức ôm chầm lấy tay nàng, kêu lên: "Đừng bắn vào trong tim nó!"

Tử điện phóng ra không trung như rán hồng, toàn bộ chui thẳng hết vào ngực của hỏa thạch cự nhân.

Toàn thân Vô Địch Đại Tướng Quân chợt chấn động, rồi lập tức an tỉnh lại. Chúng nhân đang còn kinh ngạc, chợt thấy từ ngực nó xuất ra một hỏa cầu cực lớn, diễm lệ vô cùng. Thân hình to lớn uy phong vô hạn đột nhiên phát nổ, mang theo hỏa diễm và toái thạch văng tứ tung, rơi như mưa rào.

Tuyết Hàm nỗ lực bình tức lại linh lực đang nhiễu loạn, thu hồi Kim Hà hàng đeo vào tay, rồi ngạc nhiên nói: "Pháp bảo quả là lợi hại!"

Các người đẹp khác đều đến cạnh nàng, Thủy Nhược là người nôn nóng trước nhất: "Không biết là bảo vật gì? Thời gian thi pháp quả nhiên là rất ngắn!"

Lý Mộng Đường trầm ngâm đáp: "Nàng trước đó không thấy Tiểu Huyền thi thuật, nhưng cuối cùng cũng tìm được chỗ yếu hại của thạch nhân, tu vi quyết không kém, không biết là cao nhân phương nào?"

Tiểu Huyền đang trợn mắt nhìn thạch nhân tiêu biến, đứng đực ra như ngựa gỗ.

Mỹ phụ nhân đưa chưởng chiêu hồi, tiếp trụ tử điện đang lăng không bay về, rồi cài cái kẹp tóc màu tím ấy lên mái tóc, phong tư tuyệt đẹp liếc nhìn gã hỏi: "Sao rồi?"

Tiểu Huyền hồn thân run rẫy, hai mắt tóa lửa nhìn nàng, nghiến răng quát: "Ngươi…. Ngươi…."

Núm đồng tiền trên gương mặt phấn nộn của Mỹ phụ nhân khẽ lõm vào, kỳ quái hỏi: "Ta thế nào?"

Tiểu Huyền tức giận rống lên: "Bảo ngươi đừng có bắn vào tâm tạng của nó, ngươi đã hủy mất của ta một cái Kim tình hỏa nghê tâm! Ngươi hủy mất tâm huyết năm tháng trời của ta!"

Mỹ phụ nhân ngạc nhiên hỏi: "Con quái vật đó là do ngươi tạo ra à? A ha, cái trò chơi đơn giản thế mà phải bỏ ra năm tháng trời chuẩn bị sao?"

Tiểu Huyền tức muốn hộc máu, tựa hồ như muốn chộp cổ nàng, quát: "Nó không phải là quái vật! Nó là con của ta! Gọi là Vô Địch Đại Tướng Quân!"

"Con của ngươi? Vô Địch Đại Tướng Quân?" Mỹ phụ nhân bật cười khanh khách, miệng kéo giản ra đến tận quay hàm, rồi hừ hừ đáp: "Ngươi làm gì mà hung dữ thế! Ta không phải là cứu mạng ngươi sao, không biết tạ ơn, mà còn quay lại mắng người, rõ ràng là lòng người ngày nay càng lúc càng khác xưa à…."

Tiểu Huyền lập tức nghẹn lời, nghĩ đến nếu như nàng không ra tay, hậu quả hiện giờ không thể tưởng tượng được.

Tuyết Hàm cùng tứ nữ đi đến, vừa định cất tiếng hỏi, chợt nghe âm thanh trong vắt, một con thanh loan cực lớn từ trên không hạ xuống, trên lực nó là một lão phụ tóc như sương tuyết, từ my thiện mục, tiên phong thụy khí tỏa ra khắp người.

Tuyết Hàm cùng Lý Mộng Đường đều lộ sắc hoan hỉ, quay sang nói nhỏ với mọi người: "Chính là Lê Sơn tam sư bá đến rồi! Mọi người mau đến bái kiến."

Nguyên lão phụ đó chính là vị tán tiên đứng vào hàng Thái Ất, là cao nhân trong Huyền giáo, đạo hiệu là Lê Sơn lão mẫu.

Trình Thủy Nhược cùng Hạ Tiểu Uyển vừa lo vừa mừng, cùng hai vị sư tỷ đồng bước lên trước. Tiểu Huyền tuy chưa gặp qua Lê Sơn Lão mẫu, lòng cũng muốn chào, bèn quay sang hậm hực nhìn mỹ phụ nhân nói: "Ta đến bái kiến sư bá trước, lát nữa sẽ tính toán với ngươi!"

Tuyết Hàm cùng năm người quỳ dưới thanh loan, cung kính nói: "Như Ý môn hạ đệ tử khấu kiến tam sư bá."

Lê Sơn lão mẫu hòa ái đáp: "Đứng hết cả lên." Nhìn sang Tiểu huyền, cười cười nói tiếp: "Không tệ! không tệ! Quả nhiên là hậu sanh khả úy à, thạch đầu nhân của ngươi vốn là có pha thêm khí tượng, chính là chỗ không thỏa đáng, do đó sinh ra phản phệ, sau này phải cẩn thận hơn."

Tiểu Huyền nghe bà ta nói về Vô Địch Đại Tướng Quân, bất giác lòng đau như cắt, mắt liền ứa lệ, chỉ mỹ phụ nhân đứng bên cạnh nói: "Sư bá người, người nói không sai điểm nào, chỉ là cái ác bà nương căn bản đã hủy nó mất rồi, con không còn cơ hội cải biến nó được nữa." Trước khi nói câu này, mắt của hắn chợt quét qua Thủy Nhược, do đó ba chữ "ác bà nương" từ trong đầu liền phát ra trong cơn giận dữ.

Mỹ phụ nhân đó tức giận nói: "Ngươi… ngươi nói gì! Dám chửi ta hả? Có tin là ta nọc ngươi ra đánh đít không?"

Lê Sơn lão mẫu xua tay nói: "Ngươi chấp nhất làm gì, sao lại hạ mình so bì với tiểu hài tử chưa có kiến thức gì chứ, nó có biết ngươi là ai đâu."

Mỹ phụ nhân giận dỗi nói: "Sư tỷ à, tỷ nghe nó chửi muội gì không!"

Tuyết Hàm cùng năm người lập tức giật mình, nguyên họ cứ nghĩ người này là môn hạ đệ tử của Lê Sơn lão mẫu, không ngờ nàng chính là người đứng trong hàng sư bối.

Lê Sơn lão mẫu cười nói: "Đây chính là sư thúc thứ ba mươi ba của các ngươi, tên là Phi La, hãy đến bái một bái đi.

Năm người nghe qua, đều giật cả mình, nguyên vị tên Phi La này tuy là đệ tử thuộc đời thứ ba của Huyền giáo, nhưng lại là đệ tử quan môn duy nhất của Huyền giáo giáo chủ Trọng Nguyên tử, tương truyền là có thiên phú dị bẩm, thiện nghệ về Ngự giáp thuật và Cơ quan thuật.

Tiểu Huyền đứng ngây ngốc tại đương trường. Hắn vốn si mê Ngự giáp thuật và Cơ quan thuật, sớm khâm phục vị sư thúc Phi la này rất lâu rồi, ai ngờ mới vừa diện kiến là đã đắc tội với người.

Việc phân chia bối phận trong Huyền giáo rất nghiêm, bốn người đẹp cùng quỳ lạy Phi la. Mộng Đường kéo nhẹ chéo áo của Tiểu Huyền, thấp giọng nhắc: "Mau cúi đầu lạy đi."

Tiểu Huyền buộc phải mặt dày theo cách của họ cúi người vái dài Phi La một cái, đỏ bừng mặt nói: "Đệ tử lỗ mãng nên lúc nãy đã mạo phạm sư thúc, thỉnh sư thúc vạn vạn kiến lượng."

Phi La thở dài nói: "Mau đứng lên, ta biết ngươi vẫn còn không cam tâm, đừng có gượng ép như vậy." Ánh mắt chợt nhìn chăm chăm vào mặt gã, như sắt đang bị nam châm hút hồn vậy.

Thủy Nhược đứng cạnh bên nhìn thấy hết, trong lòng thầm buồn: "Vị sự thúc này không biết trang trọng gì hết, bản mặt của đầu heo đâu có hoa dài hoa đẹp gì đâu, sao mắt người cứ nhìn như hút hồn người ta thế kia?!"

(Hết chương)

Quảng cáo
Trước /12 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Gửi Anh - Ký Ức Đen Tối

Copyright © 2022 - MTruyện.net