Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tiêu Dao Tiểu Tán Tiên
  3. Chương 5 : Vui Vầy Với Ma Phần 3
Trước /12 Sau

[Dịch] Tiêu Dao Tiểu Tán Tiên

Chương 5 : Vui Vầy Với Ma Phần 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN

Tác giả: Mê Nam. Dịch: vmvm

Chương 5: Vui Vầy Với Ma

Phần 3

Mọi người thấy trên bầu rượu từ từ xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn thon dài, rồi cánh tay búp măng tráng mịn, rồi tay áo xanh phớt màu ngọc bích.... Đám khói trắng dần dần tan hết, hiện ra một cô gái nhỏ nhắn dung nhan tựa hoa đào, như gió như mây lung linh phiêu hốt trong không khí, tay cầm bình rượu nhẹ lướt đến châm rượu cho từng người quanh bàn.

Hắc Bạch công tử thoáng ngạc nhiên hỏi: "Yêu Yêu? Đào chi yêu yêu ... Cô nương này chính là tinh linh trên cành đào đó phỏng?"

Ngọc Đào nương nương cười đáp: "Đúng vậy, hiện giờ nàng ấy mới chỉ sơ luyện thành nhân hình, vẫn còn chưa biết nói. Nhưng ta cũng đã dạy cho nó vài huyễn thuật nông cạn cùng những chuyện giản đơn của con người, ví như rót nước pha trà, việc gì cũng chăm chỉ." Quay sang Tiểu Huyền, nàng tiếp: "Đệ nên mang nàng theo, trên đường còn có người hầu hạ."

Tiểu Huyền giật mình, vội xua tay nói: "Sao thế được chứ, đệ không cần người khác hầu hạ, hơn nữa sư phụ cũng không đồng ý đâu."

Ngọc Đào nương ngương cười nói: "Yêu Yêu mới thành nhân hình, mỗi ngày chỉ có thể ra ngoài chừng một khắc, còn thì phải ẩn mình trong đào chi. Chỉ cần đệ cẩn thận, không ai có thể biết được bí mật này đâu."

Tiểu Huyền vẫn nghĩ là chuyện này rất... rất không thỏa đáng, nên từ chối liên hồi: "Không được không được, mỹ ý của đại tỷ tiểu đệ xin tâm lĩnh vậy."

Ỷ Cơ cười hi hi nói: "Tiểu nha đầu này cũng đẹp ấy nhỉ, đệ cự tuyệt không uổng lắm sao?"

Tiểu Huyền đáp: "Xin tỷ tỷ đừng chọc đệ mà, đệ quả thật không thể nhận đâu mà."

Ngọc Đào nương nương nói: "Yêu Yêu thiên sanh dị chất, vừa thành nhân hình là đã có khả năng biến thành sương khói, hơn nữa là có chút tư chất, học cái gì cũng nhanh, do đó nó là đứa cưng nhất trong hơn trăm hài tử của ta. Ta đem nó cho đệ, thật ra thì cũng có lòng riêng, hy vọng đệ có thể mang nó ra ngoài, để rồi gặp được kỳ duyên nào đó mà mãi mãi biến thành nhân hình, hưởng chút thành quả của việc tu chân. Chẳng lẽ chỉ có chút này thôi mà đệ cũng không chịu giúp sao?"

"Cái đó thì...." đầu Tiểu Huyền to như cái đấu, lòng lo nếu sư phụ biết được chuyện này thì quả không phải là chuyện chơi.

Lúc đó Yêu Yêu đang rót rượu cho gã, vẻ thơ ngây xinh xắn như nước hồ thu, khả ái vô cùng.

Ngọc Đào nương nương nâng cành đào lên khẽ ngoắc, thu hồi Yêu Yêu, buồn rầu thở dài, không nói tiếng nào.

Hắc Bạch công tử lắc đầu nói: "Lòng như sắt đá!"

Náo Hải Đại Soái hừ hừ tiếp lời: "Bạc tình bạc nghĩa!"

Hắc Vô Phách giọng đầy âm dương quái khí: "Thảm tuyệt nhân gian!"

Cuối cùng Tiểu Huyền cũng mềm lòng, lầm bầm nói: "Thôi được rồi, vậy để ta mang nàng ấy đi xem sao. Lỡ xui không được kết quả gì, nhất định sẽ nhanh chóng mang nàng ấy trả lại."

Ngọc Đào nương nương vô cùng mừng rỡ, uyển chuyển bước tới kề tai gã truyền cho thuật triệu hoán, cuối cùng mới nói: "Yêu Yêu rất khảnh ăn, chỉ cần dùng một ít nước sạch nuôi nó là được. Nếu rảnh mang thêm cho nó ít dưỡng chất thì càng tốt."

Tiểu Huyền liên tục gật đầu đáp ứng, rồi bỏ cành đào vào trong bình, cất vào Như Ý nang đeo lên eo. Chúng tinh nhất tề nâng ly, đua nhau kính tửu, làm như hắn vừa làm xong một nghĩa cử cao đẹp vậy.

Ỷ Cơ ngồi cạnh Tiểu Huyền, vừa ân cần chuốc rượu, vừa hỏi đông hỏi tây với giọng điệu thật du dương, khiến cho gã thiếu niên thỉnh thoảng ửng hồng hai má.

Trời dần dần tối, trong vườn treo đầy hoa đăng, Ngọc Đào nương nương cho người dọn cơm, đãi mọi người tiếp tục no say. Chúng tinh quái đều là cao thủ về rượu, trong lúc tửu hứng dân trào, không biết cố tình hay vô ý, Phi Thiên Tướng quân chợt nói: "Thống khoái, thống khoái! Quả thật là thống khoái! Trước giờ hiếm có dịp như thế này, mọi người đều tề tựu cả, chúng ta giờ tiến hành kết nghĩa kim lan, sau này cùng chiếu ứng nhau hưởng phúc tiêu dao!"

Hắc Vô Phách nghe thế liền vỗ đùi kêu to: "Đúng đúng đúng! Chúng ta đều ở Thiên Thúy Sơn, sớm đã thành người một nhà rồi!"

Hắc Bạch Công tử nói: "Ta nghĩ không sai, có ai phản đối không?"

Ỷ cơ cười âm âm đáp: "Ta không có", hai mắt kiều mị thì cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Huyền.

Tiểu Huyền thoáng chút trù trừ, lòng lo ngại: "Bọn họ tuy không phải là kẻ ác, nhưng thực sự chính là yêu quái, mình cùng lẫn lộn với họ chỉ sợ không tiện. Vả lại, nếu cùng kết bái với họ, lỡ khi sư phụ biết được nhất định sẽ đuổi mình ra khỏi giáo...."

Ỷ Cơ lại nói: "Ta thì không có gì, chỉ sợ có người không nguyện ý."

Chúng yêu quái đều nhận thấy vẻ do dự của Tiểu Huyền, nhất thời im lặng không thốt nên lời.

Tiểu Huyền đắn đo đến xuất mồ hôi lạnh, không biết như thế nào là hay dở, chỉ biết đằng hắng hai tiếng.

Phi Thiên Tướng quân cuối cùng chịu không được nói lớn: "Thôi thôi thôi, cứ xem như ta nhiều chuyện! Người ta là tiên gia đệ tử, danh môn chánh phái, sao lại cùng chung đường với thứ tà ma ngoại đạo chúng ta chứ. Chuyện kết nghĩa không nên đề cập đến nữa!"

Thiểu Huyền không thể chịu nổi lời này, tim nhảy đồm độp, đột nhiên nói lớn: "Đệ nguyện ý cùng mọi người kết nghĩa kim lan, họa phúc cùng hưởng!"

Hắc Bạch công tử trợn mắt hỏi lại: "Ngươi nghĩ kỹ chưa? Sau này đừng có hối hận đó nghe."

Tiểu Huyền nói một cách rất dứt khoát: "Tuyệt không hối hận."

Chúng tinh mừng rỡ, Hắc Vô Phách ngồi ở đối diện mừng quá hét lớn: "Tốt tốt tốt! Vậy mới là huynh đệ tốt của ta chứ!"

Mọi người bày hương án, quỳ xuống bái thiên khấn địa, kết nghĩa kim lan. Sau khi luận lớn nhỏ, tôn Ngọc đào nương nương đã sống trên nghìn năm làm đại tỷ, tiếp đó là Viên Tự Tại, Phi Thiên Tướng Quân, Náo Hải Đại Soái, Ỷ Cơ, Hắc Bạch Công Tử, Hắc Vô Phách, và Thôi Tiểu Huyền là út.

Nghi lễ vừa xong, Hắc Vô Phách nâng cao chén rượu, hoan hô: "Lại đây, mừng việc kết nghĩa của Thiên Thúy Sơn Bát Tiên chúng ta ngày hôm nay...."

Phi Thiên Tướng Quân cắt ngang: "Chúng ta mà tiên gì.... còn hơn tiên nữa chứ! Vậy thường... thường .... thường quá! Phải gọi chúng ta là bát thánh thôi! Thiên Thúy Sơn Bát Thánh, nghe không uy phong hơn sao?"

Tuy cách gọi này cũng quá đáng và chẳng thuận tai lắm, nhưng mọi người đều khen hay, nâng ly cạn chén, chẳng mấy chốc người nào cũng chếnh choáng hơi men.

Ỷ Cơ nghiêng ngã đảo điên, sà đến vòng tay cặp cổ Tiểu Huyền, cười khần khật hỏi: "Ây, hết chịu nổi rồi phải không?"

Tiểu Huyền hươ tay gạt phắt tay nàng, xoay qua hùng hổ đáp: "Ai nói vậy? Chúng ta tái chiến ba trăm chén nào! Rượu... rượu đâu hết rồi? Mang rượu đến đây!"

Ỷ Cơ lắc đầu, nháy mắt nhìn hắn nói với giọng nồng ấm: "Thua đệ rồi, không uống nữa."

Tiểu Huyền hừ hừ đáp: "Vậy thì được, ai đến tái chiến nào? Vô Phách! Vô phách?" Gã đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy quanh bàn trống rỗng không còn một mống.

Ỷ Cơ cười hi hi nói: "Hắn say tít lăn quay ra đất rồi, tiểu đệ, đệ đừng có uống nữa. Tỷ tỷ có một món lễ vật tặng đệ, có muốn không?"

Tiểu Huyền lè nhè đáp lớn: "Muốn chứ, muốn.... mau mau đưa đây!"

Ỷ Cơ đứng dậy, kề vai dìu gã đứng lên, bảo: "Chỗ này không thể cho đệ coi được, mau theo ta."

Tiểu Huyền cố sức đứng lên, ngã ngã nghiêng nghiêng đi theo nàng, bỏ lại bàn tiệc trống không.

Đi vào tận chỗ thâm sâu giữa vườn đào, Ỷ Cơ đưa mắt nhìn bốn phía, cười hỏi: "Chỗ này có được không?"

Đầu óc Tiểu Huyền đang quay cuồng như ở giữa biển khơi, chỉ lè nhè đáp: "Đẹp lắm, có quá nhiều hoa à."

"Ngồi xuống!" Ỷ cơ kéo gã ngồi xuống bãi cỏ xanh mướt như nhung. Nàng một tay chống đất, hai chân bày ngang, lộ ra tư thế vô cùng dụ hoặc. Ánh trăng như tấm voan mỏng xuyên qua hoa lá, chiếu lên người nàng, tạo nên một mỹ cảnh lung linh như mộng như ảo.

Tiểu Huyền ngây người đưa mắt mê hoặc nhìn ngắm nàng, hỏi: "Ngũ tỷ tỷ... lễ vật đâu??"

"Ở trước mặt đệ đấy!" Ỷ Cơ cười khúc khích, vai tròn khẽ rung, chiếc áo trên người tuột ra hết phân nửa, lộ xuất làn da trắng mịn nõn nà.

Đầu óc và trái tim của Tiểu Huyền chợt thúc ong ong như trống chầu.

Thân trên của Ỷ cơ từ từ uốn éo, lộ ra nét yêu mị và dụ hoặc khiến khách nhân nhìn đến no mắt. Nàng thở gấp hỏi: "Tỷ tỷ mang cho đệ lễ vật này có được không?"

Hai người ngồi rất gần nhau, Tiểu Huyền không tự chủ đưa tay đỡ lấy thân người của nữ nhân trước mặt, lập tức cảm thấy một đôi tay như rắn vòng lấy cổ mình, rồi hai vành môi quấn chặt vào nhau. Đôi môi mềm ấm ngọt ngào như thế này gã chưa hề nếm qua bao giờ, không khỏi mồm miệng thèm thuồng, hút lấy hút để.

Ỷ Cơ nhẹ chuyển người đè Tiểu Huyền xuống, môi hồng phiêu lưu, từ cổ đến ngực... Vừa từ từ hôn hít, hai tay nàng vừa nhẹ cởi y sam. Tiểu Huyền cảm thấy có điều không thỏa đáng, nhưng tuổi gã còn ít, huyết khí phương cương, lúc này dù đang chếnh choáng hơi men, lại vẫn còn nhiều chuyện, mơ hồ hỏi: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ... tỷ làm .... làm gì vậy?"

Ỷ Cơ thì thầm đáp: "Trăng thanh gió mát, cảnh đẹp thế này, sao lại để uổng phí tuổi xuân, ôi...." Vừa nói, nàng vừa uốn éo chà sát vật giống của gã. Tiểu Huyền rên lên một tiếng, khắp người căng ra.

Ỷ Cơ vô cùng ngạc nhiên, vội vàng giải khai dây lưng của gã, kéo khố xuống xem, lập tức khắp người nổi gai ốc, tròn mắt kêu lên: "Ôi trời ơi, ở trên thì nho nhã thế, sao ở dưới lại có thứ bảo bối hùng hổ như muốn đoạt mạng người ta thế kia?"

Tiểu Huyền cố kéo khố che lại, lách tránh ngồi dậy. Ỷ Cơ vừa lúc đó cũng chống tay nhỏm dậy, thân người thon dài vẫn còn áp lên gã, cất giọng đầy xuân tình dâm đãng: "Muốn ôm tỷ tỷ à? Còn không mau giúp người ta cởi bỏ quần áo."

Tiểu Huyền lập cập y lời, tay chân nhất thời loạn cả lên.

Ỷ Cơ cười khần khật hỏi: "Sao lại có bộ dạng thế kia? Bộ chưa cởi y phục của nữ nhân bao giờ hả?"

Mặt Tiểu Huyền đỏ rực đến tận mang tai, chỉ biết gật đầu xác nhận.

"Đệ chưa.... chưa bao giờ kinh qua nữ nhân hả?" Ỷ Cơ liếc mắt nhìn gã, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Tiểu Huyền lại gật đầu xác nhận.

Ỷ Cơ mừng rơn, nguyên nàng tham luyến gã là tiên gia đệ tử, nguyên dương tinh thuần, giờ lại biết gã còn là một xử nam, mừng không gì tả được. Nàng thầm nhủ rằng dương tinh của gã này nhất định rất bổ đây, bèn cười như hoa nở, nói: "Hèn gì tay chân đệ lúng túng như vậy, đây này, đừng có khẩn trương, tỷ tỷ sẽ dạy cho đệ."

Nàng tự cởi áo váy, chỉ chừa lại một đai buộc bụng màu tím, rồi kéo tay hắn dẫn đi thám thính khắp nơi.

Tiểu Huyền sờ sờ mó mó, chỗ nào cũng cảm thấy như ngọc như lụa, vừa mát vừa mềm. Mũi gã lại hít phải mùi hương gây say máu, nên toàn thân nóng bừng như lửa dậy, đầu óc phảng phất mơ hồ như là đang ở trong mộng.

Ỷ Cơ nương theo ánh trăng nhìn ngắm hắn, thấy hắn mày kiếm mắt tinh, thần thái vô cùng xinh đẹp, dâm tình trong lòng càng dâng trào như điên. Nàng phóng thân kị tọa, ngồi trên đùi gã, hổn hễn nói: "Đến đây, tỷ tỷ cho đệ thưởng thức tư vị tuyệt diệu nhất trong thiên địa này...."

Tiểu Huyền mơ hồ nhìn ngắm đóa hoa kỳ diệu của nữ nhân, tim như muốn thoát khỏi lồng ngực, ngập ngừng, rung động... Tuy nhiên, gã chợt cảm thấy phía sau lưng của Ỷ cơ có cái gì đó động đậy, bèn ngẩng đầu nhìn, chợt thấy một dị vật kỳ hình quái trạng. Gã còn tự cho rằng mình say đến hoa mắt, bèn dùng lực dụi mắt vài cái. Sau khi định thần nhìn kỹ, gã lập tức há hốc mồm, toàn thân cứng đờ.

Nguyên phía sau lưng của mỹ nhân phong tình vạn năm có một ấy có một vật xanh biếc gắn liền với thân, vừa thô ngạnh vừa có gai vô cùng khủng khiếp giống như đuôi của một quái vật vậy. Hình dạng cái đuôi này như một cái câu liêm, uốn vòng lên phía trước, ở đoạn cuối còn có cái móc vô cùng quỷ dị và đáng sợ. Dưới ánh trăng lung linh tràn ngập, nó không ngừng rung động lắc lư theo từng cử động của thân thể nàng.

             

(Hết chương)

Quảng cáo
Trước /12 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Là Sói, Hắn Là Nai

Copyright © 2022 - MTruyện.net