Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Trảm Tiên (Convert
  3. Chương 36 : Cho ngươi cơ hội nói chuyện (thượng)
Trước /372 Sau

[Dịch]Trảm Tiên (Convert

Chương 36 : Cho ngươi cơ hội nói chuyện (thượng)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bên ngoài năm tên sát thủ còn đang lo lắng tìm kiếm. Một tiểu bối luyện khí một tầng không có khả năng đột nhiên vô ảnh vô tung biến mất. Trên đời này tịnh không phải không có phương pháp có thể che giấu khí tức toàn thân, thế nhưng cũng không phải tiểu tử luyện khí một tầng kia có thể sử dụng.

Dương Thần còn đang đợi thời cơ thích hợp, về nhân số hay cảnh giới hắn đều kém xa đối phương, muốn lấy cứng đối cứng hắn cũng không phải là đối thủ.

Dương Thần vừa tiến vào tầng hai, lại vừa tới tay bảo vật, thực sự vô cùng cao hứng. Hạo Nguyệt Điện điện chủ bán đứng sư phụ hắn, để xem không còn pháp bảo lợi hại thì có thể kiêu ngạo ra sao. Mặt khác, Dương Thần cũng cũng không tính đem linh mạch ngầm lưu lại, cứ để Tịnh Bình đem linh lực hấp thu hoàn toàn rồi nói. Thứ nhất, dược liệu bên trong dược viên sinh trưởng cần đại lượng linh lực. Thứ hai cũng bởi vì nguyên nhân phe phái phân tranh. Nơi này đã là biên giới xa nhất của Mi Thanh Sơn, là nơi Thuần Dương Cung khống chế yếu nhất, mà cách đây không xa lại là phạm vi thế lực của môn phái khác. Kiếp trước Thuần Dương Cung cùng môn phái kia phân tranh một hồi, cuối cùng không thể không đem linh mạch ngầm cấp cho đối phương

Nếu hiện tại động quật này thuộc về Dương thần, hắn dự định đem toàn bộ đồ vật bên trong nhận hết, bao gồm luôn cả linh mạch ngầm. Cấp cho môn phái khác không bằng lưu lại cho bản thân. Tình bình có thể đem linh lực trong phương viên trăm dặm hút sạch, tuyệt đối không có vấn đề

Mặc dù Dương Thần bây giờ còn vô pháp luyện chế pháp bảo, thế nhưng Càn Khôn Dưỡng Bảo Quyết lại có thể tùy thời tùy chỗ sử dụng, hơn nữa lão quân cũng đã nói, Càn Khôn Dưỡng Bảo Quyết tịnh không có hạn chế số lần, nói chung là tu vi càng cao, số lần sử dụng càng nhiều, phẩm cấp pháp bảo lại càng tốt. Hiện tại vừa lúc dùng để dưỡng bảo. Thời gian đến hai mươi tháng bảy còn nửa năm, Dương Thần cũng không cần gấp. Dù sao Âm Dương Ngũ Hành quyết mỗi ngày chỉ cần hành công một lần là được, những lúc khác, ngoại trừ Tam Thanh Quyết, chính là Càn Khôn Dưỡng Bảo Quyết. Tròn một tháng, Dương Thần bình yên ở trong ảo trận nghỉ ngơi dưỡng sức. Mà bên ngoài năm tên sát thủ đã hầu như muốn điên cuồng.

"Địa phương khác không có xuất hiện hình bóng tiểu bối nọ, hắn nhất định còn ở nơi này!" văn sĩ ria dài đã dùng hạc giấy truyền thư liên hệ với bằng hữu ở những nơi khác, xác nhận Dương Thần chưa từng xuất hiện: "Chúng ta không thể còn như vậy chờ đợi!"

"Nhưng chúng ta tìm không được tung ảnh của hắn, làm sao bây giờ?" Hắc y nhân bởi vì sự tình hạc giấy truy tung lần này thất bại, bị cả đám oán giận một phen, ngay cả chính hắn cũng không biết vấn đề ở đâu, chỉ có thể thuận theo văn sĩ phân phó, hiện tại văn sĩ nói như vậy, hắn cũng lập tức nói ra ý của mình.

"Tìm Thuần Dương Cung người nọ, nhờ hắn nghĩ biện pháp cho chúng ta." văn sĩ hừ lạnh một tiếng, rốt cục không nhẫn nại nữa: "Chúng ta tìm không được, nhưng Thuần Dương Cung thì lại không có vấn đề gì, môn phái nào mà không lưu lại tiêu kí ở càn khôn túi của đệ tử chứ"

"Nếu hắn đổi ý muốn tăng giá tiền thì làm sao ?" Hắc y nhân ngay sau đó hỏi một câu.

"Một tiểu bối luyện khí một tầng, trừ phi có người cấp cho bảo vật ẩn tàng, bằng không làm sao qua mặt được chúng ta. Hắn đã bán tin không đúng, còn giám tăng giá sao ?" Văn sĩ ria dài sắc mặt giận dữ :" Nếu hắn không biết xấu hổ đòi tăng giá, cùng lắm thì chúng ta đem sự tình hắn tàn hại đồng môn nói ra, để xem hắn sợ hơn hay chúng ta sợ hơn !"

Mọi người nghe vậy cũng không phản đối, một người nhanh chóng li khai, đi tìm gã Thuần Dương Cung nọ, còn lại tiếp tục bao vây tìm kiếm, tìm không được cũng không để Dương Thần đào thoát

Linh mạch ngầm bị tịnh bình hấp thu không hề cố kỵ, rốt cuộc đã khô kiệt, lam sắc thủy tí trong tịnh bình không còn là một sợi nhỏ nữa mà đã cao ngập một đoạn bốn năm phân. Lượng linh lực này cũng đủ duy trì dược viên trên trăm năm. Dương Thần thỏa mãn thu lại tịnh bình, biểu tình mỹ mãn li khai động khẩu, sau đó đem vách núi phá nát, khiến không ai nhìn ra dáng dấp động quật hay động phủ gì nữa, tin tưởng dù mấy chục năm sau người kia có xông vào ảo trận cũng tuyệt không phát hiện ra phần mộ của tiền bối. Đương nhiên Dương Thần cũng không sợ người khác biết được hắn đã đạt được di vật của tiền bối. Sau khi thấy không còn sơ hở gì, Dương Thần tay cầm Trảm Tiên Đao, từ từ ra ảo trận

Vận khí thật tốt, lúc Dương Thần mới vừa đi ra khỏi ảo trận, liền phát hiện cách đó không xa có một tên đang thả thần thức truy tìm hắn. Nhìn Dương Thần đột nhiên xuất hiện, đối phương tựa hồ không thể tin, giật mình trợn mắt há mồm, đờ người tại chỗ. Tuyệt đối là cơ hội tốt, Dương Thần phóng xuất sát ý áp tới đối phương. Đồng thời thân thể giống như tên rời nỏ lướt qua, Trảm Tiên Đao vung lên hướng cổ đối phương chém tới. Hung đao tuy là pháp bảo nhưng Dương Thần chưa có khả năng khu sử như phi kiếm, đành dùng nó như binh khí bình thường. Nhưng dù sao thì pháp bảo vẫn là pháp bảo, trình độ sắc bén đủ để chặt bỏ đầu bất cứ kẻ nào dưới Trúc Cơ kỳ

Bị sát ý Dương Thần kích tới, kẻ nọ vốn đang ngạc nhiên lại trực tiếp lâm vào thất thần, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng cũng đã đủ để Dương Thần huy đao. Răng rắc một tiếng, đầu lâu đối phương đã bay cao, huyết mạch phun ra, thân thể không đầu thậm chí còn hoa chân múa tay như kẻ vui sướng một lúc mới đổ ầm xuống đất

"Oan có đầu, nợ có chủ, ta và ngươi ngày xưa không oán gần đây không thù, muốn trách, thì trách ngươi không nên tiếp nhận sinh ý muốn giết ta!" Dương Thần đem hung đao thu lại, hướng về phía thi thể nói một câu, sau đó mới ngẩng đầu, liếc mắt về phương hướng khác, sau đó xoay người lại biến mất trong ảo trận

Bên này vừa xảy ra chuyện, bên kia văn sĩ ria dài đã lập tức nhận ra động tĩnh, thân hình nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở chỗ khác cách trăm trượng, cứ như vậy mấy lần đã xuất hiện bên cạnh thi thể.

Văn sĩ tới nhanh nhưng một gã đồng bọn còn tới nhanh hơn, kịp thấy được bóng lưng của Dương Thần tiêu thất gần một mảnh núi đá. Cửa vào ảo trận chỉ có phương viên không đến một trượng nên lúc trước chỉ dựa vào thần thức căn bản vô pháp phát hiện.

Gã sát thủ không nói một lời động thân đuổi tới vị trí Dương Thần vừa biến mất, dù chỉ thấy bóng lưng nhưng gã cũng đã xác định được phương vị ẩn trốn của Dương Thần. Lúc văn sĩ tới nơi chỉ kịp thấy gã đồng bọn hướng hắn làm ra một cái thủ thế rồi cũng tiêu thất tại chỗ

Văn sĩ ria dài tu vi cao, tâm tư cũng rất kín đạo. Nhìn thủ thế của đồng bọn hắn liền biết đã phát hiện ra thân ảnh của Dương Thần. Sợ nhất là không tìm được Dương Thần, chỉ cần tìm được thì không lo không đem Dương Thần giết được. Một gã sát thủ tầng bảy kinh nghiệm đầy mình còn sợ không giết được một tiểu tử tầng một sao?

Mắt thấy đồng bạn mình đã đuổi vào, đột nhiên văn sĩ sắc mặt đại biến, dưới chân hắn bây giờ còn nằm 1 thi thể... Nơi gã đồng bọn vừa tiêu thất rõ ràng là một ảo trận, Dương Thần có thể tùy thời đi lại trong ảo trận như thường, dù năm người dùng thần thức tìm tòi như thế nào cũng không phát hiện ra, nếu vậy gã đồng bọn tiến nhập vào ảo trận chẳng phải lành ít dữ nhiều sao ?

Phảng phất xác minh suy nghĩ của văn sĩ, ý niệm chưa qua hết liền có một thân thể máu chảy đầm đìa bị hất lên cao rồi rơi xuống ngay cạnh hắn. Phanh một tiếng, thi thể lăn mấy vòng mới ngừng lại, cái đầu lâu hai mắt mở to, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ.

Một màn này khiến văn sĩ ria dài toàn thân rét run, bốn gã luyện khí tầng bảy và một gã tầng tám truy tìm một tiểu tử tầng một, thế nhưng trước sau đã bị giết hai người, hơn nữa còn là ngắn ngủi vài nhịp thở.

Tuy nói đối phương có ảo trận yểm trợ, nhưng vẫn thật sự quá mức rung động. Kẻ bị giết thứ hai trên thân có một kiện phù khí Tam Dương Bào được trúc cơ kỳ cao thủ luyện chế, tuy rằng không bằng pháp bảo, nhưng dưới trúc cơ đã là một kiện phòng ngự rất mạnh, nhưng cũng không chống đỡ được 1 chút nào, Dương Thần sử dụng loại vũ khí gì đây?

Phi kiếm? Tuyệt đối không thể, ngay cả Trúc cơ kỳ cao thủ cũng không đảm bảo mỗi người đều có một kiện phi kiếm.

Phi kiếm không phải như phù kiếm, phổ thông đệ tử phải là những kẻ có vận khí nghịch thiên mới tới tay một thanh, còn không thì chỉ có đệ tử cực kỳ xuất chúng mới được sư môn ban tặng phi kiếm.

Trong tay Dương Thần rất có thể là đỉnh cấp phù khí thậm chí là phù bảo. Một khắc sau khi chấn động, văn sĩ lại nổi lên lòng tham, giết Dương Thần là hắn có thể đoạt được phù bảo, chỉ nghĩ thôi mà hắn đã vô cùng chờ mong, hận Dương Thần không lập tức liều lĩnh giết ra, vọt tới trước mặt hắn.

Hắc y nhân cũng đúng lúc xuất hiện, bất quá khoảng cách khá xa, lúc chạy tới chỉ còn thấy 2 cỗ thi thể thân một nơi đầu một nơi của đồng bọn. Hắc y nhận trợn mắt há mồm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không thể nói ra

"Tiểu bối, ngươi ra đây, ta muốn đem ngươi băm thây vạn đoạn !" Văn sĩ ria dài thấy một lúc không có động tĩnh gì, rốt cuộc phát tác, hắn vừa nói vừa hai tay liên tục huy động, kim quang lóng lánh liên tiếp phóng ra hướng về chỗ Dương Thần tiêu biến công kích.

Tuy nhiên ảo trận do một kim đan tông sư há lại lễ dàng kích động bởi một gã luyện khí kỳ ? Công kích nhìn như ghê gớm nhưng lại như trâu đất xuống biển, một chút gợn sóng cũng không có

Hắc y nhân cơ cảnh phi thân lên không trung, chậm rãi tới gần phía ảo trận nhìn xuống. Hắn sau khi nhìn thi thể hai tên đồng bọn lập tức đã có phán đoán.

Đối phương tu vi thấp tuyệt đối không thể phi hành, hai gã kia là do bị tập kích cự ly gần mà bị chém rụng đầu, chỉ cần hắn ở trên không trung là đã ở thế bất bại.

Văn sĩ nhìn thấy hành động của hắc y nhân, lập tức minh bạch điểm mấu chốt, thân thể cũng nhanh chóng bay lên, bất quá lại không giám tiến đến gần

Trong ảo trận không có động tĩnh, nhưng hai người cũng không giám có 1 tia thả lòng, đều nhìn chằm chằm như lâm đại địch, trong tay đã chuẩn bị phù khí tốt nhất, chỉ chờ Dương Thần từ ảo trận đi ra liền một kích diệt sát.

Đột nhiên ảo trận chấn động, một bóng người chợt lóe, chính là Dương Thần. Hắc y nhân đại hỉ, đang muốn phát động công kích thì cảnh sắc ào ào biến đổi, hắn lúc này lại đang đứng giữa một gian phòng khách hình tròn.

Hắc y nhân sửng sốt, lập tức biết mình đã bị vây trong ảo trận, không ngờ Dương Thần lại có thủ đoạn khống chế cả ảo trận, bất quá hắn không quá lo lắng ảo trận do Dương Thần khống chế thì có được uy lực sát thương gì, tiến về phía trước hai bước.

Cùng lúc một loạt âm thanh sưu sưu truyền tới, không đợi hắn nhận ra âm thanh nọ là từ đâu, bốn mươi chín thanh phi kiếm đã đem hắn bầm thây.

Nhìn khối thi thể nát bấy trong pháp trận thủ hộ dược viên Tương Dương Sơn, Dương Thần thở dài đáng tiếc, gã văn sĩ đứng cách quá xa không thể kéo vào trong pháp trận

Văn sĩ thấy Dương Thần đột nhiên xuất hiện, đang muốn mở miếng nói chuyện thì trên không trung rớt xuống một trận mưa máu, từng mảnh thi thể bị cắt vụn của hắc y nhân.

Văn sĩ sắc mặt trắng bệch, đang muốn chạy trốn lại phát hiện Dương Thần chỉ đứng nguyên tại chỗ bất động.

Văn sĩ lập tức hiểu ra, chắc chắn để giết một gã tầng bảy, Dương Thần tuyệt đối đã sử dụng bí pháp tự tàn nào đó, lúc này mới là thời cơ tốt nhất để giết Dương Thần. Lại giống như chứng minh suy nghĩ, Dương Thần miệng phun một ngụm máu tươi

"Ngươi hiện tại còn lời gì muốn nói "Văn sĩ cười rộ lên :" Ta cho ngươi cơ hội nói chuyện"

"Thật vậy chăng ?" Dương Thần lau vết máu bên khóe miệng :"Ta đây có thể nói ?"

"Ngươi nói đi, ta đang chăm chú lắng nghe " Văn sĩ chậm rãi tới gần, cười lạnh liên tục

"Oan có đầu, nợ có chủ. . ."

Quảng cáo
Trước /372 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiến Về Phía Nhau

Copyright © 2022 - MTruyện.net