Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Trong Suốt Gặp Tiểu Chính Thái
  3. Chương 36 : Thành công chiếm giữ.
Trước /44 Sau

[Dịch]Trong Suốt Gặp Tiểu Chính Thái

Chương 36 : Thành công chiếm giữ.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Trước không biết.” Tiểu Chính Thái vẻ mặt tự nhiên thuận tay nhặt giày trên đất, định đỡ cô dậy lại bị cô gạt ra.

Tiểu Hỉ hít hít mũi, nhất cằm “Lên đi.”

Vạn Phúc cũng không ép, chui vào xe, Tiểu Hỉ ngồi ở phía trước. Tài xế vừa khỏi động xe, Tiểu Chính Thái quay sang cười với người phụ nữ xinh đẹp kia “Dì, cảm ơn dì.”

Tiểu Hỉ trừng mắt, quay đầu lại nói “Này này, Tiểu Phúc, có nhầm hay không, chị gái xinh đẹp này đâu có già đến vậy.”

Vạn Phúc còn chưa kịp phản bác, người phụ nữ xinh đẹp kia mỉm cười nói “Cô gái bé nhỏ thật biết ăn nói.”

“Ách…” Ngữ điệu của chị gái xinh đẹp có vẻ lạ.

“Tuổi con gái tôi cũng không kém mấy đứa, gọi một câu Dì cũng không sai.”

“..” Tiểu Hỉ trợn ngược mắt, nhìn người phụ nữ từ trên xuống dưới, lại nhìn đến vẻ mặt cố nhịn cười của Tiểu Chính Thái, không biết phải nói gì cho đúng. Cuối cùng đành hừ hừ hai tiếng, cười khan nói “Dì dương nhan thật tốt.” chỉ nhìn bê ngoài người phụ nữ này tuổi không qua ba mươi, mặc dù chỉ mặc đồ thường trang nhã nhưng khuôn mặt xinh đẹp và dáng người thon thả, làn da mịn màng đều không thể hiện được đó là người đã có con hơn hai mươi tuổi.

Người phụ nữ lại khẽ nhếch miệng cười, không nói gì.

Không khí dần lắng xuống, bác tài xế nhân cơ hội chen vào hỏi bọn Tiểu Hỉ muốn đi đâu. Tiểu Hỉ không chút suy nghĩ lập tức nói ra địa chỉ, bác tài giật mình nói “Ơ, còn rất xa.”

“Đưa bọn họ về trước đi, tôi không vội.” Người phụ nữ xinh đẹp nói.

“Đúng là xa. Chúng cháu xuống máy bay đến giờ đã hơn bảy tiếng rồi…”

Tiểu Chính Thái lên tiếng, Tiểu Hỉ chỉ biết ngán ngẩm kêu than.

Quả nhiên, bác tài vội quay đầu nhìn Vạn Phúc “Gì? Xuống máy bay? Sân bay đến địa chỉ đó không phải chỉ đi có nửa tiếng thôi sao? Sao lại chạy đến nơi ngoại thành hoang dã này?…”

“Chuyện đó… Phải không? Tôi nhớ là đi bên này mà.” Tiểu Hỉ ho mạnh mấy cái cắt ngang câu chuyện, đổi qua chủ đề khác”Có phải chú nói đường mới sửa không?”

“Phải không? Sửa nhiều vậy…”

“A, chú, phía trước có xe, cẩn thận…” Những lời đang muốn nói đành phải nuốt lại, Tiểu Hỉ vội vã kêu lên, tay chỉ phía trước, lúc này mới ngăn được vụ đụng chạm ngoài ý muốn. Bác tài xế trải qua một giây hoảng loạn cuối cùng cũng không dám lơ là, cẩn thận chuyên chú lái xe, chỉ còn lại Tiểu Hỉ ướt mồ hôi đang nhẹ nhàng thở ra.Ở băng ghế sau Tiểu Chính Thái và người phụ nữ xinh đẹp nhìn nhau cười, cũng không tiếp tục truy đuổi nữa. Tiểu Hỉ lúc này mới có thể thả lỏng nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh sắc quen thuộc ba năm xa cách. Suốt đường im lặng, có lẽ qua khoảng nửa tiếng, bác tài đã đưa bọn họ đến nơi, người phụ nữ xinh đẹp vẫy tay, tiền xe cũng không để bọn Tiểu Hỉ trả, trực tiếp bảo bác tài lái xe đi.

Tiểu Hỉ ngạc nhiên nắm chặt tiền trong tay, trừng mắt nhìn xe taxi dần chuyển bánh.

“Tiểu Hỉ?”

“Vâng?” Cho đến khi Vạn Phúc vỗ vào vai của cô, Tiểu Hỉ mới chợt tỉnh “Cậu nói xem dì ấy có phải rất kỳ quái không? Rõ ràng đi lòng vòng cả đoạn đường dài từ chỗ hoang dã kia về đây vậy mà không lấy tiền xe a.”

“Đời còn nhiều người tốt mà.” Tiểu Chính Thái tay cầm giày của cô, một tay kéo cô đến cửa hàng tiện lợi mua nước khoáng, sau đó nắm chặt cổ tay cô kéo ngồi xuống băng ghế trước cửa hàng. Tiểu Hỉ còn chưa thoát khỏi suy nghĩ của mình, dưới chân đột nhiên cảm thấy mát mát.

Nước lạnh từ bàn tay trắng nõn rơi xuống chân cô, dịu dàng và mềm mại.

Tiểu Hỉ thoáng giật mình.

Cho đến khi Vạn Phúc giúp cô rửa sạch chân, đi giày vào, Tiểu Hỉ mới thật sự tỉnh táo, cướp lấy nước trong tay anh “Tôi tự làm được.”

Tiểu Chính Thái nhún vai, ngồi xổm tại chỗ nhìn bàn tay bé nhỏ của cô di chuyển trên đôi chân đen xi, “Vết thương còn đau không?”

“Yên tâm, không sao.” Tiểu Hỉ lặc lặc đi về phía thùng rác, sau đó xỏ giày vào đứng lên, thử nhún chân nhưng nhìn qua rất giống như đang dậm chân.

Vạn Phúc bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi đi phía cô, nhìn cô tập tễnh như con vịt nhỏ, không khỏi cười ra tiếng. Cô nàng ngốc nghếch, muốn để anh thấy khó mà lui sao? Muốn người ta lui binh ư? Tiểu Hỉ bực bội đi phía trước, dùng đủ mọi cách vẫn không thoát khỏi được tên nhóc này, trò trẻ con của cô suýt nữa còn bị bác tài xế vạch trần, thật là quá xui xẻo. Giờ đã gần đến dưới tầng nhà mình, cậu ta tới cũng đã tới, mình còn đuổi đi thế nào đây? Tiểu Hỉ đã nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được gì. Thời gian không đợi người, chẳng mấy chốc hai người đã đi đến dưới tầng khu chung cư.

Đi đến siêu thị tự chọn ở dưới tầng, Tiểu Hỉ không cam tâm dậm chân một cái, nhưng vẫn phải đi vào.

Vạn Phúc nhíu nhíu mày, không biết đột nhiên cô đi vào siêu thị làm gì, đang muốn đi theo đã thấy cô ôm một giỏ hoa quả đi ra chỗ thanh toán. Vừa thấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uất ức nói “Cầm.”

Tiểu Chính Thái chớp chớp mắt, nhận lấy giỏ hoa quả, cùng cô chậm rãi đi vào bên trong khu chung cư.

“Này, Tiểu Phúc.”

“Vâng?”

“Nhớ rõ nói đây là cậu mua, còn nữa, nhìn thấy cha mẹ tôi thì gọi là chú dì, còn nữa, tôi có nói gì không đúng cậu cũng không được nhảy vào phản ác, còn nữa…” Tiểu Hỉ vừa đi vừa lải nhải, hận không thể đem tên nhóc bên cạnh dạy dỗ thành con dâu nuôi từ bé.

Tiểu Chính Thái nhìn bóng dáng chậm chạp như bò lên từng tầng lầu trong bóng đèn mờ mờ, lỗ tai không ngừng đón nhận những lời dặn dò của cô “Được.”

“Em trai tôi cũng thường xuyên đưa bạn gái về nhà, tôi dắt bạn nam về nhà cũng không vấn đề gì, nhưng cậu đừng có mà nói lung tung, nhớ phải lễ phép… hừ hừ, bằng không tên nhóc nhà tôi sẽ cười nhạo tôi…”

Náo loạn nửa ngày rốt cuộc chỉ vì sợ mất mặt, trên trán Vạn Phúc hiện lên ba đường hắc tuyến >///

Quảng cáo
Trước /44 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Một Đời An Nghiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net